Tiên Sư Thằng Ngang Ngược!
. Đinh Tấn Lực phỏng vấn “cậu đánh máy”
LTS: Nhân vụ việc nổi cộm trong dư luận quần chúng nhân dân về lời biện giải “tai nạn nghề nghiệp” của Tổng biên tập tờ báo mạng ĐCSVN, đăng trên Tuổi Trẻ Online ngày 30-9-2009, phóng viên dân báo Đinh Tấn Lực của Thông tấn xã Quán Cóc (TTXQC) đã thực hiện một cuộc phỏng vấn ngắn với người đương thời là “cậu đánh máy”, nhân vật chính của bài biện giải nói trên.
Đinh Tấn Lực (ĐTL): Dạ, mong bác thứ lỗi cho. Tàu xe bị đọng lại ở vùng lũ miền Trung khiến cháu trễ hẹn cuộc phỏng vấn bác đến cả ngày. Xin bác sơ lược qua ít dòng lý lịch trích ngang để tiện giới thiệu đến độc giả bổn báo ạ!
“Cậu Đánh Máy” (CĐM): Ấy, bác nhà báo cho phép nhà em thông qua phần lý lịch tên họ với tuổi tác nhá! Không tiện lắm đâu! Nhà em chưa được hưởng quy chế phát ngôn cho cơ quan, cũng chưa được tập huấn kỹ thuật tiếp cận báo giới, cho nên, bác nhà báo cứ gọi là “cậu đánh máy” như nhiều người ở đây vẫn thường gọi đi nhá! Còn, sơ lược về sự nghiệp đánh máy thì nhà em đã từng có mấy mươi năm phục vụ cụ Tùng là bố của cu Quát ấy. Từ thời máy đánh chữ có từng que bật cho mỗi ký tự, cho tới thời bàn phím XP với bộ gõ Vietkey hôm nay. Qua cả hai trào cụ Tùng làm quan cầm chịch Tư tưởng Văn hóa trong Bộ chính trị nhà ta đấy! Mãi sau năm 98, cụ Tùng chuyển sang chế độ từ trần, thì nhà em tưởng chừng sắp bị phục viên, sau nhờ cu Quát lưu dụng lại để đánh máy tiếp cho cơ quan đấy! Chỉ đánh máy thôi, còn chuyện đánh quả là của “trên”, nhà em xưa nay quyết không tham gia, và cũng chẳng vo ve vét vơ vồ vập gì sất, nên được cụ Tùng thương quý là thế!
ĐTL: Thời buổi này mà được cái nhân thân chất phác như bác là hiếm quý lắm. Lắm khi cái nhân thân tốt còn cứu được cả người nữa đấy bác ạ! Cứ xem mấy vụ án tham ô Tướng Sĩ Tượng gần đây thì rõ. Nhưng mà, cụ Tùng thương quý bác là thế, cớ sao “cu Quát” con cụ ấy vừa rồi lại báo cho cả nước biết là vì bác không gõ vào 2 từ “ngang ngược”, khiến bài báo ca tụng hải quân Trung Quốc diễn tập tại biển Đông trên trang mạng chính thức của đảng ta bỗng dưng bị “sai lệch thông tin” thế bác?
CĐM: Nói khí phải bác nhà báo bỏ qua cho: Ấy là cu Quát “cùng tắc biến” đấy thôi! Chứ còn, mang danh một nhà lý luận trung ương, phải căng người ngày đêm vò đầu bứt trán suy non nghĩ già để lập mưu tính kế tháo gỡ suốt 3 tuần lễ mà chẳng ra cái mẹo biện giải nào thì cũng mày ê mặt ế chứ chẳng đùa. Nhưng mà nói thật này, hồi năm 98, trong đận tham dự liên hoan thanh niên trên nước bạn Cuba, cu Quát quen tật táy máy thế nào trong đoàn, khiến cho một phóng viên gái của tờ SGGP nhiệt liệt tát tai cho một cái thậm nhục, tới nay vẫn còn dấu móng tay trên mấy vần thơ để đời của vợ trước, đại loại thế này: “…Hỡi người tình nọ đừng chua xót / Ăn tát còn hơn mất củ hành / Cái nết không chừa mà cứ thế / Có ngày bị thiến giữa trời xanh”. Còn thơ của bạn tình lại càng lâm li bi thiết hơn: “Em nghe con nhỏ nó tát anh / Còn dọa đưa anh ra pháp đình / …Thương anh tư cách nhà tuyên huấn / Tủi hổ thân em nỗi bạn tình”. Ấy thế, nhưng so với cái mẹo lấm la lấm lét đổ chất thải ra sông lần này thì, hỡi ôi, mới đích thực là cái tự tát tai lịch sử trong cuộc đời cách mạng và sự nghiệp lý luận của cu Quát nhà ta. Còn nói theo ngôn ngữ cựu pháo binh/phòng không của đương sự thì đây phải là phát tự nã vào chân mình bằng cao xạ 37 ly nòng đúp đấy bác nhà báo ạ!
ĐTL: Dạ, bác có đang vui miệng mà cường điệu quá chăng?
CĐM: Không đâu, bác nhà báo là dân viết lách thì biết rõ đấy: Có thêm vào hàng tá từ “ngang ngược” cũng đâu có làm thay đổi được cái nội dung hãnh tiến của tờ báo Hoàn Cầu về chủ quyền 9 vạch hình “lưỡi bò Nam Hải” của nó? Đâu có làm giảm thiểu tính khẳng quyết của bài báo rằng Hoàng Sa Trường Sa là của Thiên triều? Chưa nói là nó làm câu văn thêm phần lủng ca lủng củng, cho dù là có dấm da dấm dúi thậm thà thậm thụt thay từ “nhấn mạnh” bằng từ “tuyên bố”, sau khi đã cẩn thận gỡ bài khỏi mạng, thì cũng nhập nhằng ngô khoai vừng đỗ, chỉ tổ lòi cái dốt gút-gồ còn giữ nguyên bản chính, chẳng xứng chút nào với một tay cựu Thường trực Phó ban Tư tưởng Văn hóa Trung ương, nguyên Phó ban Tuyên giáo Trung ương, nguyên Phó Chủ tịch thường trực Hội đồng lý luận, phê bình VHNT Trung ương, đương kim Tổng biên tập Báo điện tử của cả đảng, và đương kim Chủ tịch Hội phát hành toàn quốc, như cu Quát nhà ta! Cũng đâu cách nào một từ “ngang ngược” lại có thể làm giảm đi cái tính tay sai lập công khuôn phò của kẻ ký duyệt cho pốt bài báo đó lên mạng? Vậy thì cái mẹo biện giải bằng cách nướng sống thuộc cấp, đẩy lính ra đền làm dê tế thần đó… liệu qua mắt được ai hoặc cứu vãn được gì? Hay chỉ tổ giúp cho thiên hạ hê ha hể hả cười nhổ vào mặt về cái tính vơ công đùn tội? Chứ không thì sao lại có blogger ví von trên Facebook rằng cu Quát “đái dầm ướt quần xong đổ vấy là bởi …chim đứa khác”? Chưa nói tới chuyện chức phận, càng không nên nói tới tư cách lãnh đạo uốn nắn tư tưởng đôi ba triệu người, chỉ nội con người trưởng thành bình thường thôi đã chẳng ai lại ngu si đốn mạt tự sỉ vả làm nhục đến cả gia phong mình đến thế! Không phải nã đại bác vào chân mình thì là gì?
ĐTL: Nhưng mà, Thanh tra bộ TT-TT đã ra quyết định xử phạt hành chính tờ báo đảng ta ở mức cao nhất rồi mà bác?
CĐM: Cu Quát nhà ta là Tổng biên tập, lẽ ra phải chịu trách nhiệm toàn bộ vụ việc, nhưng có phải tự trả tiền phạt đâu nào? Quyết định xử phạt đó là nhắm vào cơ quan, thì cơ quan phải trả, bằng tiền ngân sách, tức là từ tiền thuế của dân. Túm lại, há chẳng phải là đảng viên làm bậy, rồi đảng phạt bù vào dân đấy sao? Còn, so với bản án của các ký giả Tuổi Trẻ và Thanh Niên trước đây, hay so với lệnh đình bản và thu hồi thẻ nhà báo của ông Phó TBT báo Du Lịch gần đây thì sao? Nặng nhẹ thế nào? Công bằng công lý ở đâu? Mà cứ cái đà thi đua làm bậy thế này, nói thật, chẳng chóng thì chầy, bọn bá quyền phương Bắc sẽ nắm đủ tài liệu, chứng cớ về chủ quyền của nó từng được đường hoàng “công bố công khai” (theo đúng tinh thần quyết định QĐ97) trên dàn báo đảng ta, cả báo giấy lẫn báo mạng, cả báo Nhân Dân từ năm 56, 58 của thế kỷ trước, cho tới báo Công Thương mới đây, và chình ình một bãi trên cả cơ quan định hướng ngôn luận chính thức của đảng ta hôm nay. Nên nghĩ cho cùng, cái giá của cương thổ tươi đẹp, biển đảo rạng ngời và quốc thể oai phong ngần ấy mà chỉ có 30 triệu đồng, tức chưa đầy 2000 đô-la, thì …bèo quá, bác nhà báo ạ! Lại nữa, cái án phạt dây chuyền các biên tập viên và kỹ thuật viên có liên hệ của cơ quan thì lại do Tổng biên tập quyết định. Tức là kẻ có tội nặng nhất của vụ việc thì chẳng sứt mẻ tị nào, lại còn có toàn quyền tùy nghi định đoạt số phần của dàn thuộc hạ từng làm việc theo chỉ thị của hắn ta, mới là lạ! Mà như thế thì nhà em đã thấy trước cái hạn hạ cánh trắc trở của mình đã kề cận rồi đây! Thực sự thì đó cũng là chuyện bé bằng chân con muỗi, chẳng đáng bàn. Cái lệnh phục viên có bất ngờ mấy cũng chẳng đáng bực, đáng căm… cho bằng cái dẫm đạp phi nhân tính của “trên”. Hiềm nỗi, guồng máy XHCN là thế, không thay đổi đi thì sẽ vẫn thế, lãnh đạo ta cứ thế, cả nước đâu cũng thế, bác nhà báo ạ!
ĐTL: Dạ, bác nói chí phải! Giá mà “cậu đánh máy” là một em lưng ong chân ếch thì cái mẹo đổ vấy và dẫm đạp của “cu Quát” nhà bác đã khác nhiều rồi phỏng?
CĐM: Không chắc đâu bác nhà báo ạ! Có thể là không dẫm, song vẫn …đạp! Chứ không thì đã chẳng sinh con gái út vào năm 60 tuổi, lúc sắp phải rời ban TT-VH-TƯ để chuẩn bị về hưu. Chứ không thì đã chẳng dại gì trả lời phỏng vấn của báo Pháp Luật Thành Phố, rằng: “Làm công tác tư tưởng hay đi về địa phương, cơ quan, trường học… nên cũng được nhiều người yêu mến, hâm mộ…”. Cu Quát nhà ta coi đó là phần thưởng “bù giá vào lương” tại chỗ nên vẫn tự hào về “phong cách lãng mạn, hào hoa mà phái nữ rất ấn tượng” và đầy tai tiếng đó. Bệnh thì có thể chữa, nhưng đã thành tật rồi thì khó lắm! Có điều, những tuyên bố nhăng cuội như thế chỉ gói gọn trong phạm trù nhân cách, có tàn tệ mấy thì cũng chỉ ở một người. Đáng nói là những lời “công bố công khai” vượt qua cả tầm giới hạn làm nhục quốc thể, làm nhục nhân dân cả nước. Chẳng hạn như lời phát biểu chủ trì tại buổi họp báo về cuộc thi về Biển Đảo Việt Nam ngày 30-3-2009 vừa qua: “Các thế lực thù địch là nó chống phá ta gớm, gớm lắm các đồng chí ạ. Tôi có tổ chức đối thoại với các sinh viên tham gia cái cuộc, cái cuộc kích động do các thế lực thù địch tổ chức tháng 12 năm 2007. Tôi có hỏi: Làm cái gì? Để làm cái gì? Tôi hỏi các anh các chị. Các anh các chị làm như thế, biểu tình Trường Sa Hoàng Sa là của Việt Nam như thế là lợi hay là hại? Lợi hay hại???”…
ĐTL: Dạ, có phải đó là biểu hiện cái thói lộng ngôn thông thường của các phán quan không vậy bác?
CĐM: Không hẳn là chỉ do thói lộng ngôn đâu bác nhà báo ạ! Nó là cái huyết thống nô gia Lê Chiêu-Trần Ích đấy! Chính cái tâm thức tay sai di truyền coi giặc là …ông tổ đó mới là tiền đề dẫn đến sự xuất hiện của bài báo ca tụng hải quân thiên triều giữ gìn cái lưỡi bò biển đảo của chúng trên mạng của ta. Chẳng phải mới mẽ gì đâu, bởi đã có thơ rằng nó “vẫn khệnh khạng cứa vào nỗi nhục nhằn tuổi trẻ” đấy thôi! Cũng bởi thế mà cuộc thi Biển Đảo VN mới trở thành trò rối cạn của đảng ta mà không bị Bắc Kinh mắng mỏ, và đã được thực tiễn đánh giá không khác một nỗ lực ngốn tiền ngân sách chỉ để xì van áp suất của dư luận, trước khi quan thầy bá quyền bành trướng tung ra chiêu mới. Còn thói lộng ngôn thì chỉ có thể hiển thị qua những tuyên bố linh tinh khác. Thí dụ như lời khoe trong dịp tổ chức lễ ăn mừng trang mạng ĐCSVN đầy tuổi vào ngày 20-6-2004, rằng đã có hơn 45 triệu lượt người truy cập, chẳng hạn. Cho dù là thủ trưởng của cu Quát là Nguyễn Khoa Điềm thời bấy, ngay trong buổi kỷ niệm tuy linh đình mà không kém phần linh tinh đó, đã quạt nhẹ viên phó ban lộng ngôn: “phải có nhiều bài báo hay tổng hợp, phân tích về những vấn đề, sự kiện mang tính thời sự như vụ việc Tây Nguyên, chuyện giá cả leo thang, bớt tin ‘hiếu hỷ’…”.
ĐTL: Dạ, nói như bác thì đâu phải đó là thùng rỗng kêu to. Nó đầy ắp cái chủ trương rước giặc vào sân như ruớc đuốc thế vận, rất đỗi trọng thị và an toàn đấy phỏng?
CĐM: Quả giới bloggers nhà bác nhanh nhạy quá lắm! Đúng y như rằng cu Quát nhà ta chỉ là một biểu tượng nổi của cả cái Bang Thờ Giặc. Cứ đọc loạt bài chào mừng 60 năm quốc khánh TQ được “công bố công khai” trên các tờ Nhân Dân, QĐND, CAND… hay ngay cả những bài đại loại nói về “TQ 60 năm qua” trên các báo TTO, Thanh Niên, với hình ảnh các băng-rôn hoành tráng Nhiệt Liệt Chào Mừng… thì rõ. Tức là cả một chiến dịch ca tụng thành quả đã đạt và sắp đạt của Hoa Lục, hay ca tụng cái thế lưỡng cực Mỹ-Trung mờ mờ trước mắt. Người đọc, ở bước đầu, chỉ bực dọc với các thứ thô bỉ và kệch cỡm đồng loạt chào hàng. Từ các ứng xử về hải đảo Biển Đông cho tới bô-xít Tây Nguyên. Từ đơn xin về hưu của tay Kiển cho tới án phạt hành chính BBT trang mạng của ĐCSVN. Từ lệnh bắt khẩn cấp các bloggers Người Buôn Gió, Mẹ Nấm & TrangRidiculous… cho tới lá thư thanh minh của Bộ Tư pháp gửi IDS. Từ lời biện giải của Bộ Công Thương rằng “mạng của ta do Tàu quản lý” cho tới lời trần tình “tai nạn nghề nghiệp” của cu Quát… Nhưng, ráp nối hậu cảnh của các bản tin lại với nhau, người đọc, sau đó, sẽ không thoát khỏi một cảm giác ngờ ngợ: Dường như cái định hướng cụ thể của Tuyên Giáo TƯ hiện giờ chính là Bình Thường Hóa Ý Niệm Tự Hào Là Chư Hầu TQ. Giống như giai đoạn ủi bãi cho một trận đổ bộ. Hiềm một nỗi: lãnh đạo ta tự ủi bãi cho hồng quân bắc phương đổ bộ. Bằng không thì đã chẳng có câu hỏi cà lăm “Biểu tình Trường Sa Hoàng Sa là của Việt Nam như thế là lợi hay là hại? Lợi hay hại???”. Hoặc giả, chí ít, đó cũng là cái tâm thức vọng bái thiên triều của lãnh đạo ta, thường được mệnh danh là cái “sứ mệnh được lịch sử giao phó”, đang trên đà “công bố công khai”?
ĐTL: Dạ, mà đã thế thì từ chức, cách chức hay bãi chức… từng đảng viên sai trái thì cần bao lâu mới giải nhiệm hết cả 3 triệu đảng viên? Đó đâu phải là giải pháp cho một VN cất cánh, bác nhỉ?
CĐM: Khi mà lãnh đạo đã định hướng bình thường hóa thái độ cúi đầu vọng bái thiên triều thì VN ta chỉ có thể là một châu huyện nào đó chứ còn mong cất cánh đi đâu! Thành thử, có khi phải coi lại: Có một tác giả bên lề trái nào đó, bực mình quá, đã gọi cu Quát là hán gian. E rằng không chỉnh lắm. Hán gian là khi nào người đó có hành động gì gây bất lợi cho đại hán, chứ đàng này, cu Quát đang cùng lãnh đạo ta cắm đầu ủi bãi cho đại hán, thì lẽ ra phải gọi là hảo hán mới đúng chứ! Rồi, nhân đó điểm qua một vòng truyền thông lề trái, thông qua hàng ngàn góp ý cấp kỳ về từ “ngang ngược”, mới thấy do đâu mà Bang Thờ Giặc cứ canh cánh một nỗi lo ngày đêm về tính phản biện của làng dân báo. Có lẽ vì thế mà ngay cả cu Quát nhà mình, dù đã mất việc bên Tuyên Giáo TƯ và chẳng liên hệ gì đến bộ TT-TT, cũng nhì nhằng phát ngôn đòi quản lý bloggers: “Blog là ngôn luận cá nhân, chính vì vậy phải có sự quản lý của nhà nước. Mỗi blog đều phải đăng ký và khi phát ngôn phải được pháp luật cho phép. Những blog làm ảnh hưởng đến xã hội, an ninh quốc gia… phải chịu trách nhiệm trước pháp luật”. Bây giờ, chính trang mạng do cu Quát quản lý đang làm ảnh hưởng đến xã hội, an ninh quốc gia. Liệu là cu Quát sẽ nuốt lại những đao to búa lớn từng phun ra đó cách nào cho ổn?
ĐTL: Dạ, bác dạy chí phải. Các phán quan nhà ta vẫn thường vấp té bởi chính các lời phán không lâu trước đó. “Cu Quát”nhà bác không là một ngoại lệ đâu. Trong một cuộc phỏng vấn in báo hồi tháng 2-2007, cựu Phó ban TT-VH-TƯ đã nhấn mạnh rằng: “Không có luật nào giám sát tốt bằng quần chúng nhân dân”. Bây giờ là lúc thấy ra nhân nào quả đó đấy chăng? Cháu cảm ơn bác đã dành nhiều thì giò trao đổi và tâm tình. Trước khi tạm ngưng cuộc phỏng vấn hôm nay, bác có muốn nói thêm điều gì không ạ?
CĐM: Ngắn gọn thôi! Quần chúng nhân dân nhà em, sau khi giám sát cẩn thận, chỉ muốn hét to một lần cho hả: “TIÊN SƯ THẰNG NGANG NGƯỢC!”.
03-10-2009, nhân ngày tổng kết và trao giải cuộc thi Biển Đảo tại thành phố Hạ Long.
Blogger Đinh Tấn Lực