Lê Minh - Khốn nạn thay nền văn hóa nhiệt liệt

Khốn nạn thay nền văn hóa nhiệt liệt


Trong tiếng Việt, "Nhiệt liệt" là một trợ động từ kiêm tính từ, dùng để thể hiện lòng hăng hái, nhiệt tình, biểu lộ thái độ hoan nghênh hết mình. Không rõ tự khi nào, người dân, các cơ sở làm ăn tư nhân, hay cơ quan công quyền bắt đầu sử dụng phổ thông "nhiệt liệt", nhưng có lẽ người cộng sản Việt Nam (xin gọi tắt là Việt Cộng) chính là kẻ đã lạm dụng ngôn từ này nhất.

Ở miền Bắc sau năm 1954, và ở miền Nam kể từ sau năm 1975, người dân phải làm quen với các khẩu hiệu, băng rôn với những hàng chữ màu vàng hoặc màu trắng trên nền vải đỏ, được treo, dán đầy rẫy khắp mọi nơi. Nội dung thì lúc nào cũng bắt đầu với chữ "Nhiệt liệt", chẳng hạn như "Nhiệt liệt chào mừng đại hội Đảng,...", "Nhiệt liệt ủng hộ nhân dân Campuchia,..." hay "Nhiệt liệt hưởng ứng phong trào thi đua,...".

“Nhiệt liệt chào mừng ... bão lụt!”

Cho đến ngày hôm nay, sau mấy mươi năm thì "Nhiệt liệt" đã phát triển mạnh mẽ, trở thành một căn bệnh phổ thông, không thể không có ở hầu hết tất cả các cơ quan, công sở, trường học. Đi đâu người ta cũng thấy "Nhiệt liệt chào mừng", "Nhiệt liệt hưởng ứng". Trên văn đàn, báo chí, tin tức còn có "Nhiệt liệt biểu dương", "Nhiệt liệt hoan nghênh",... đủ thứ loại "nhiệt liệt", nhiều đến nỗi trở thành "nhiệt liệt" vô tội vạ, chẳng hạn như câu chuyện "Nhiệt liệt chào mừng ... bão lụt!" mà tác giả Trương Duy Nhất có nêu trên trang Blog của mình.

Muôn màu muôn vẻ các hình thức

Muôn màu muôn vẻ các hình thức

Đó là câu chuyện về bản tin do đài VTV trong nước tường thuật gần đây khi Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải đi kiểm tra tình hình phòng chống bão lụt tại ... Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia. Hôm đó khi ông Hải đến cơ quan này thì người ta đã treo sẵn một cái băng rôn to đùng "Nhiệt liệt chào mừng Phó Thủ tướng,...". Khi đó đoạn phim trên Tivi chiếu cảnh ông Phó thủ tướng đang ngồi chễm chệ trước băng rôn khẩu hiệu "Nhiệt liệt", trong khi giáo huấn, ra chỉ thị về phòng chống bão!

Trách ông Phó thủ tướng cũng oan, bởi vì mấy ông cán bộ thuộc cấp đã quen xu nịnh cấp trên rồi, nay có một ông cán bộ gộc như vậy đến thăm mà không "Nhiệt liệt" thì đâu có được. Nhưng đáng trách hơn cả là người ta đã "nhiệt liệt" với nhau ngay trong lúc người dân gặp hoạn nạn bão lụt, chẳng ra thể thống gì cả.

Cho nên mới nói, nguyên văn của băng rôn "Nhiệt liệt chào mừng Phó thủ tướng Hoàng Trung Hải đến thăm, đôn đốc kiểm tra công tác phòng chống bão lụt" cần được nói ngắn gọn lại là "Nhiệt liệt chào mừng ... bão lụt" cho hợp với ý tưởng "nhiệt liệt" của các quan chức tại Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia.

Rồi đến "Nhiệt liệt chào mừng đoàn lưu học sinh Trung Quốc sang học tiếng Việt"

Có lẽ khi nền văn hóa "Nhiệt liệt" đã phát triển cao độ, "nhiệt liệt" với nhau chán chê rồi thì người ta quay ra “nhiệt liệt” một cách vô duyên bợ đỡ khi có một nhúm nhỏ du học sinh Trung Quốc sang Việt Nam học tiếng Việt.

Tấm băng rôn to đùng "Nhiệt liệt chào mừng đoàn lưu học sinh Trung Quốc
sang học tiếng Việt tại trường Đại học Văn hóa Hà Nội"

Ký Túc Xá dành riêng cho con cháu “Thiên tử”
hơn hẳn KTX dành cho sinh viên VN

Theo tác giả Người Nước Việt kể lại thì khoảng đầu tháng 3 này có một đoàn 40 lưu học sinh đến từ Học viện Nghề nghiệp Quảng Tây – Trung Quốc tham dự khóa học tiếng Việt tại Đại Học Văn Hóa Hà Nội.

Câu chuyện tưởng chừng như quá đơn giản, không có gì ... ầm ỹ, thế nhưng ban giám hiệu Đại Học Văn Hóa Hà Nội lại xem trọng nhóm lưu học sinh Trung Quốc này đến đỗi họ đã cho treo một băng rôn ngay sau cổng trường, hễ bất cứ ai đi vào khuôn viên của trường đều đi qua bên dưới và thấy rõ băng rôn với hàng chữ "Nhiệt liệt chào mừng đoàn lưu học sinh Trung Quốc sang học tiếng Việt tại trường Đại học Văn hóa Hà Nội".

Ối dào, quý hóa quá, năm thuở mười thì mới có con cháu Thiên tử sang chơi, ghé lại thăm trường, lại còn bỏ công học tiếng Việt nữa chứ. Thảo nào ban giám hiệu Đại Học Văn Hóa Hà Nội vui mừng, xum xoe lấy điểm đến độ hân hoan, "Nhiệt liệt" chào đón đến như thế.

Cũng theo lời kể của tác giả Người Nước Việt thì mặc dầu đoàn lưu học sinh Trung Quốc có mặt tại trường đã hơn 2 tuần mà chưa thấy trang web của nhà trường thông báo gì cả. Cũng vào thời điểm đó, xảy ra vụ việc "Tàu lạ" húc chìm một tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam hôm 15/03, nhưng may mắn 7 ngư dân thoát chết.

Có phải vì tính "nhạy cảm" của vụ việc này nên nhà trường sợ sẽ xảy ra những chuyện không hay cho nhóm du học sinh Trung Quốc, nên mãi đến gần đây mới đưa tin lên trang web của nhà trường. Những hình ảnh tường thuật buổi lễ khai giảng khóa học cho thấy ngày tháng ghi trên băng rôn biểu ngữ là 13/03/2010, nhưng mãi đến 10 ngày sau, tức là hôm 23/03/2010, bản tin về buổi lễ khai giảng khóa học này mới được đưa lên trang web nhà trường.

Và, Hai Bà Trưng "nhiệt liệt" cầu an Mã Viện tại Đông Hưng, Trung Quốc

Gần đây nhất, qua bài "Hai Bà Trưng tế Mã Viện ở Đông Hưng", tác giả Chân Mây đã cho biết trong khi tại Việt Nam người ta nhộn nhịp tổ chức Lễ hội kỷ niệm 1970 năm khởi nghĩa Hai Bà Trưng hôm 21/03 thì tại "nước lạ" kế bên, tại Đông Hưng, Trung Quốc (thành phố giáp ranh với Móng Cái, Việt Nam) cũng tổ chức “Miếu Hội Phục Ba Tướng Quân” (tức là tên tướng Mã Viện của đoàn quân Đông Hán xâm lược).

Nói đến Hai Bà Trưng thì hễ là người Việt Nam, ai ai cũng đều biết hai Bà là anh hùng dân tộc, đã can đảm đứng lên đánh đuổi quân xâm lược Hán vào năm 40 sau Công Nguyên khiến viên Thái thú Tô Định tàn ác phải bỏ chạy về nước. Năm 42, nhà Hán sai Mã Viện sang đánh dẹp. Hai Bà yếu thế chống không lại, đến bước đường cùng đã gieo mình xuống sông Hát Giang tự vẫn. Sau khi đàn áp xong cuộc khởi nghĩa của Hai Bà, Mã Viện ra lệnh gom hết trống Đồng rồi nấu chảy, đúc thành một cột đồng to lớn, chôn xuống đất cùng với lời nguyền thâm độc "đồng trụ chiết, Giao Chỉ diệt" (cột đồng đổ, Giao Chỉ bị diệt).

Sử sách đã rành mạch như thế từ biết bao đời nay, thế nhưng nhà nước Việt Cộng lại gởi sang một đoàn văn công hát tuồng, để ghi lại "chiến công hiển hách của Phục Ba tướng quân". Theo tác giả Chân Mây cho biết thì thì đây không phải là lần đầu tiên, mà nhà nước VC đã "âm thầm" gởi Đoàn Nghệ Thuật Việt Nam sang tham dự "lễ hội" này từ năm 2008.

Không biết các ông các bà trong Bộ Chính Trị, Trung Ương ĐCSVN sẽ hãnh diện hay chột dạ tự ái khi báo chí Trung Quốc "ca ngợi" sự tham dự của Đoàn Nghệ Thuật Việt Nam là một "hiện tượng văn hóa" hiếm có xưa nay.

Mà đúng là một "hiện tượng văn hóa" hiếm có thật vì ai đời một dân tộc từng đánh đuổi ngoại xâm thì nay lại xúm xít quý lạy, "nhiệt liệt" tung hô một tên tướng của đội quân xâm lăng mà đã từng ra tay chém giết hàng vạn đồng bào, binh sĩ Việt không thương tiếc.

Tệ hại hơn nữa là người ta đã nhân danh nghệ thuật, diễn tuồng bắt anh hùng dân tộc Hai Bà Trưng phải quỳ lạy, rót rượu tạ tội với hồn ma Mã Viện.



Nhật báo Đông Hưng ngày 17/02/2008 đưa tin “Kỷ Niệm Dân Tộc Anh Hùng,
Quảng Dương Phục Ba Văn Hóa”, và giới thiệu Đoàn Nghệ Thuật VN (ghi chú trong khung đỏ)


Văn tế Mã Viện được phiên âm ra tiếng Việt cho dễ đọc

Thi Sách ngồi đờn cò cho Hai Bà đọc văn tế khóc Mã Viện!



Tình Hữu nghị Việt-Trung: Đoàn Văn Công kính viếng Mã Tướng Quân!


Thi Sách và Trưng Trắc chụp hình lưu niệm với văn công Trung Quốc và dân địa phương

Những hình ảnh ghi lại cho thấy các ông bà trong Đoàn Văn Công cũng thắp nhang quỳ lạy khấn vái truớc bức tượng của hồn ma Mã Viện, cười vui hỉ hả trong lúc trao đổi câu chuyện với các quan chức và dân địa phương. Các ông bà nghệ sĩ nhân dân này, kẻ đóng vai Thi Sách múa may quay vòng rồi đến tạ tội với Mã Viện, phụ nữ thì nhập vai Hai Bà Trưng quy hàng, rót rượu, dâng kiếm lên Mã Viện.

Ôi đau đớn thay, kinh khủng quá. Lịch sử Việt Nam sẽ ghi nhận có một triều đại Hậu Hồ đã vâng lời quan thầy Trung Quốc, can tâm viết lại lịch sử, xóa bỏ tất cả những chiến công hiển hách của ông cha ta chống quân Tàu xâm lược.

Úc Châu ngày 26/03/2010
Lê Minh

Nguồn tham khảo:
1/. Blog Trương Duy Nhất: “Nhiệt liệt chào mừng ... bão lụt
2/. Blog Paulus Lê Sơn: “Đại học Văn Hóa Hà Nội “Nhiệt liệt chào mừng học sinh Trung Quốc học Tiếng Việt tại trường” (Người Nước Việt)
3/. Website Thế giới Người Việt: "Hai Bà Trưng tế Mã Viện ở Đông Hưng" (Chân Mây)
(Đặc biệt chân thành cám ơn tác giả Chân Mây đã bỏ công sưu tầm thông tin, hình ảnh)

Nhiệt liệt cám ơn các chú công an phản động

Nhiệt liệt cám ơn các chú công an phản động

. Vũ Đông Hà



Vài lời xác định… đầu-tiên. Cho đúng với văn hóa công an của các chú.

Thứ nhất, dù rằng cái “văn-hóa-cám-ơn” đã chết tiệt dưới tấm bảng chỉ đường của đảng lãnh đạo như blogger Nguyễn Văn Tuấn đã lý sự [1], và các chú suốt bao nhiêu năm tháng bị đời nhìn bằng con mắt ghẻ lạnh, nhan đề ở trên là thật. Không phải do sự cố lỗi kỹ thuật đánh máy trật gì tất. Cũng không phải các chú đang nằm mơ, hay say xỉn.

Thứ hai, đây là những lời cám ơn nghiêm chỉnh theo đúng tinh thần văn hóa nhiệt liệt chào mừng bão lụt, nhiệt liệt chào đón lưu học sinh Tàu khựa, nhiệt liệt cầu an Mã Viện của đảng các chú, mà tay “phản động” Lê Minh ở xứ Kăng Gu Ru đã văng vãi khắp trên mạng [2].

Thứ ba, những lời cám ơn này dành cho công lao khó nhọc của các chú đã đóng góp cho “phe phản động ta” chứ không phải bởi vì màn thoát y của các chú mà bác Đinh Tấn Lực đã chạy show tại vũ trường đêm màu hồng của bác ấy [3].

Thứ tư, xác định rõ ràng công việc đào tường, khoét lỗ chui vào các trang mạng “phản động phe ta” là của các chú. Khỏi phải bàn cãi cho mất giờ. Không ai được quyền tranh công của các chú. Có ai lại đi chôm chỉa từ kẻ trộm bao giờ!.

Thứ năm, danh từ “các chú” dùng ở đây rất lịch sự, vô cùng truyền thống: chú-em nếu các chú tuổi đời còn hung hăng bọ xít; chú-trong-họ nếu các chú đã là cáo già thập lục; các-chú theo kiểu bà con ta ngày xưa thường gọi ông già Tàu bán hủ tiếu đầu ngõ.

Vậy nhé. Bây giờ đi vào phần nhiệt liệt cám ơn để các chú bớt sốt ruột.

*

Khi triều đình đại Hán vừa ra lệnh cho đám đạo chích Thượng Hải đào đường hầm Mao xếnh xáng chui vào mùng in-tẹt-nét của thiên hạ để ăn cắp đồ ngủ, thì soi sáng bởi phương châm 16 chữ vàng, các chú cũng nhận ngay được chiếu chỉ Ba Đình ra quân khoét tường đục vách bò vào các trang mạng phản động của phe ta để quậy. Trong khi đại Hán ta miệng chối bai bải mậu à, mậu à thì các chú, sau khi lén lút phá hoại lại quen thói chôm chỉa truyền thống, ẩm luôn đồ thiên hạ về nhà. Chưa đủ, chơi lén mà không có … cờ rê đít thì coi như không chơi, nên các chú đã hồ hởi tung lên mạng cái trang x-cafevn-db.info mạo danh để xem như chính thức tuyên bố: công an là ta mà tin tặc cũng là ta. Nếu ngày nay, còn mờ mắt kiếm được một người vẫn ấm ớ tin rằng đảng là dinh quan(g) và dĩ đại, thì nhờ chuyện công khai tự cởi áo tuột quần của các chú (ở chỗ này bác Đinh Tấn Lực thật là chính xác) mà cái người mờ mắt mới kiếm được đó đã nhảy vào thùng dầu ăn chế biến từ nước thãi cống rãnh Bắc Kinh để tuẩn tiết vì sự thật phũ phàng về hành vi ti tiện của đảng lãnh đạo đã được các chú chính thức trình báo với cả nước.

Vì thế, cho nên… có một lời cám ơn nhiệt liệt gửi đến các chú.

Trong màn cởi áo tuột quần công khai giữa chợ Đông xuân này, các chú lại công bố cho hàng trên xóm dưới là triều đình đang chui xuống gầm giường đọc lén thư từ của thần dân. Lấy vụ những email vận động giải thưởng Hellman-Hammett cho blogger Người Buôn Gió [4] và Mẹ Nấm [5] mà các chú hân hoan công bố là đủ. Có kẻ khù khờ bênh vực các chú thì sẽ nói rằng các chú… đi chơi vô tình và ngẫu nhiên nhặt rác ngoài đường. Có tí máu dịch vật biện chứng thì sẽ bẻ cua cho các chú là lỡ làng chơi photoshop ghép hình gán ý. Nhưng khù khờ hay văn nô hoặc tặc tử gì cũng không khá được với tư thế của một đảng 25 năm cầm mã tấu, 35 năm cầm đô cầm đồ. Nói sao cho dễ nghe nhỉ ? Ti tiện ? Thôi, tùy các chú. Nói quá các chú bị phê bình kiểm thảo nặng hơn. Ở chỗ này cũng đủ để nhiệt liệt bổ xung cho lời cám ơn đầu tiên. Nhưng đây mới là phần quan trọng: các chú đã khéo léo (dùng hai chữ này vì đã gọi các chú là công an phản động … phe ta) thông báo cho bàn dân thiên hạ biết rằng: hệ thống thông tin đã bị xâm nhập, lên kế hoạch khẩn trương phòng chống ngay. Vì đơn giản thôi, nguyên tắc của tình báo là xâm nhập được thì nằm yên lắng nghe mùa xuân về. Đằng này các chú thông báo ầm ĩ. Đầy ngụ ý.

Vì thế, cho nên… thêm một lời cám ơn nhiệt liệt gửi đến các chú.

Trong màn tự tồng nhồng của các chú, các chú lại hứng khởi lên đồng, tính làm chuyện tưởng là sẽ cho thiên hạ tồng nhồng theo. Khổ một điều, người ta đẹp đẽ hình hài, các chú lột tới lột lui, cởi xuôi cởi ngược thì đẹp vẫn hoàn đẹp, chứ không tiêu điều giống cao nguyên bô xít bùn đỏ, rừng đầu nguồn tan hoang như thân thể búa liềm của các chú. Nhờ các chú trình làng và xác định mà quần chúng cả nước tin thật và tin chắc bộ mặt, hành vi của những phản động phe ta như: trúng tuyển nghĩa vụ quân sự và trở thành anh “bộ đội Cụ Hồ”, tham gia biểu tình tại đại sứ quán Trung Quốc về vấn đề Hoàng Sa, Trường Sa, phát áo phản đối dự án Bauxite và chửi anh hai “Tàu khựa”, sau vụ này, được an ninh cộng sản cho “nghỉ dưỡng” một tuần, có công lớn trong vụ Thái Hà [4]…; hoặc: chị là người thực sự có tâm với đất nước nhất, trước ngày lễ “quốc khánh” 2009 (chứ không như thủ tướng ta bây giờ mới vờ vĩnh vuốt đuôi vì dân ta ép quá), chị cùng các blogger khác phát động phong trào làm và phát tán các áo, mũ có khẩu hiệu chống dự án bauxite và khẳng định chủ quyền các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam… [5]. Các chú còn có sáng kiến đính kèm theo những hình ảnh thật là dễ thương của các bé tí hon với 2 ngụ ý thâm sâu: một là ngầm báo cho nhân dân biết đảng ta đang có chính sách hèn hạ, hù dọa luôn con nít phản động; hai là trình làng cho nhân dân thấy sự dấn thân của những bạn phe ta – vì việc nước xem nhẹ nợ nhà.

Vì thế, cho nên… lại thêm một lời cám ơn nhiệt liệt gửi đến các chú.

Trước khi các chú giở trò đạo chích, thật tình phe ta cũng chưa khách quan đồng ý với nhau về tác động ảnh hưởng của các trang nhà như X-caphevn, Boxitvn, Talawas, Đối Thoại, Đàn Chim Việt, Dân Luận, HaSiPhu.com, BlogOsin… Số lượng người truy cập cao là thước đo có được. Nhưng có đụng cái chân lông của đảng cầm quyền thì muốn đi đến đồng thuận có thể phải khai mào thế chiến thứ 3 mới ngã ngũ. Vậy mà chỉ cần các chú vác cuốc, vác sẻng đào một đường hầm địa đạo là xong. Giải quyết cái rụp. Không cần bàn thảo gì tất. Đúng là chúng làm các cụ trong cung mất ăn mất ngủ. Vì thế phải đánh sập. Kết quả nhờ vào công lao của các chú mà X-caphevn, Boxitvn, Talawas, Dân Luận, Đàn Chim Việt… không những lại lừng lững đứng lên mà còn: niềm tin mạnh mẽ hơn, đẹp đẽ hơn, an toàn hơn, nhiều truy cập hơn, và uy tín tăng vọt như giá xăng sau Tết. Các chú cũng được quá giang một phần ân sủng: thêm công ăn việc làm sáng trưa chiều tối khuya cho các nàng CAM thập thò canh mạng, xả rác phản hồi, văng tục tứ tung.

Vì thế, cho nên… một lần nữa, nhiệt liệt cám ơn các chú.

Thật ra những lời cám ơn này có phần muộn màng. Đây không phải là lần đầu các chú đã làm công tác tố địch khen ta trong khi đang làm công tác đánh ta cho địch. Và các chú cũng không chỉ làm việc này trên không gian mạng. Dân ta đông gần 90 triệu người. Đâu phải ai cũng có khả năng bỏ thúng quăng nôi, buông đòn thả gánh để tối về cầm con chuột vào intờnét. Cũng không phải ai đều có khả năng nhảy tường lửa để vào những trang nhà mà các cụ trong cung ra lệnh các chú ngày đêm xây hào đắp lũy chận ngang. Nhưng nhờ các chú mà qua các trang báo của đảng và nhà nước, giữa những dòng chữ của công an hành nghề phóng viên đóng vai quan tòa mà đồng bào cả nước mới biết nhiều chuyện. Các chú đã mở đầu và kết thúc mọi bài viết về những thành phần phe ta là phản động. Nhưng giữa bài viết là tường trình chi tiết, rành mạch, đầy đủ những hoạt động đầy dấn thân và chính nghĩa của phe ta. Tưởng là để chứng minh phản động nhưng lại tuyên truyền cho những con người yêu nước.

Nhiệt liệt cám ơn các chú công an phản động.
Dù muộn.
Nhưng có còn hơn không.

http://vudongha.wordpress.com

Chú thích:

[1] Nguyễn Văn Tuấn – Văn hóa cám ơn
http://tuanvannguyen.blogspot.com/2010/03/van-hoa-cam-on.html

[2] Lê Minh – Khốn nạn thay nền văn hóa “nhiệt liệt”
http://freelecongdinh.wordpress.com/2010/03/27/kh%E1%BB%91n-n%E1%BA%A1n-thay-n%E1%BB%81n-van-hoa-nhi%E1%BB%87t-li%E1%BB%87t/

[3] Đinh Tấn Lực – Điệu vũ thoát y của nàng Cam
http://dinhtanluc.multiply.com/journal/item/538/538

[4] http://nguoibuongio.multiply.com/journal/item/423

[5] http://menamtg.multiply.com/journal/item/70/70

Gửi phản hồi

Điệu Vũ Thoát Y Của Nàng Cam

Điệu Vũ Thoát Y Của Nàng Cam

. Đinh Tấn Lực


Vâng, nàng họ Lò.

Không, nàng không có dây mơ rễ má gì với nhà thơ Lò Ngân Sủn nổi cồn nhờ mấy tứ thơ nhiệt độ: “Người đẹp trông như tuyết / Chạm vào lại thấy nóng…”.

Cũng không, nàng không dính vào chi hệ muống cà nào với thi sĩ quỳ Lò Pánh Cương, bất luận các điểm trùng hợp về tư thế.

Lại càng chẳng liên hệ gì tới tác giả Lò Mai Cương của quyển Hướng Dẫn Ghép Vần Chữ Thái. Nàng không nhiều chữ đến thế. Chỉ đôi ba lá cải là cạn. Nhưng làm ơn đừng vội nghĩ tới tác giả Sợi Xích trơn tuột. Không thể so lá cải với lá đa. Đó là một liên tưởng thiếu công bằng.

Vẫn không, phả hệ của nàng hoàn toàn khác tông, khác chi với các đại biểu quốc hội Lò Thị Phương/Lò Văn Muôn, hoặc các đồng chí có cùng họ hiện là tỉnh/huyện ủy hay chủ nhiệm ủy ban các thứ ở Lai Châu/Điện Biên/Hòa Bình/Sơn La, đặc biệt là ở Mường Lò, Yên Bái, có đỉnh PhanXiPăng cao nhất Đông Dương và có lời thơ mời gọi thiết tha: “Khi đi qua đèo Ách cửa Nhì / Khi đã nghe tiếng rừng gió hút / Anh có vào Nghĩa Lộ với em không?”… Không, nàng chưa đủ trình độ, cả thơ văn cởi nút lẫn chính trị khấu đầu, cho dù hai bên cùng có một vài điểm chung nào đó ở phong cách. Riêng nàng, cả đời chỉ biết khép mắt tuân phục.

Cũng lầm nốt, nàng không hề dính líu máu mủ gen giếc gì với đồng chí Bua-xỉ Lò Văn Xay, Chủ nhiệm ủy ban kinh tế- tài chính và ngân sách của quốc hội Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Lào.

Vâng, CAM chỉ là nick trên mạng. Tên khai sinh của nàng là Lò Côn Đồ.

Khai sinh của nàng không ghi tên cha. Nàng chỉ nhớ mang máng, và tùy thời tùy lúc mà trả lời: Cha nàng có khi mang họ Nguyễn Khoa, có khi lại là Tô Huy, chẳng biết chỗ nào lần. Mà cũng chẳng một ai biết đích xác là nàng có cả thảy bao nhiêu cha già/cha trẻ/cha non, cả bên này lẫn bên kia thác Bản Giốc vừa mất một nửa…

Còn về phả hệ phía bên mẹ nàng, thì, ngạc nhiên chửa, lại đích xác như chuẩn vàng bốn số chín, là bắt nguồn từ Trung Nam Hải. Cái chỗ mà đám tư bản Google vừa rồi mới cung tay rút chân gây sự, để trả đũa vụ tin tặc tàu len lỏi vào ăn cắp mật khẩu và dữ kiện nhiều trương mục/tài khoản email của các nhân vật chủ trương dân chủ hóa Trung Quốc.

Vâng, đúng là chỗ duy nhất trên mặt đất này có trường đào tạo tin tặc chính quy được nuôi bằng tiền thuế của dân để phá bỉnh cộng đồng cư dân mạng đấy!

Và cũng đúng luôn, đó là chỗ mà cơ quan tình báo Anh M15 báo động về trường hợp các đại công ty thương mại Anh Quốc hoạt động tại Hoa Lục đã bị tin tặc tàu xâm nhập máy chủ và ăn cắp dữ liệu mật về sản xuất hay mua bán.

Lại đúng nốt, đó là chỗ mà công ty đăng ký tên miền lớn nhất thế giới Go Daddy mới vừa quyết định chính thức chấm dứt các dịch vụ cung cấp tên miền có đuôi .cn (china), vì “không muốn trở thành tình báo cho chính quyền Trung Quốc”.

Hãy nói về điệu vũ thoát y à? Sốt ruột rồi chăng?

Vâng, thì chìu bạn vậy! Sự cố là vầy:

2010 đánh dấu 1000 năm Thăng Long, cũng là dịp kỷ niệm hoành tráng 60 năm hữu nghị răng môi trôi rừng dạt đảo với TQ.

Trong tiến trình chuẩn bị sao cho trọng thị và an toàn, kể từ nửa cuối năm rồi, CAM đã đội lốt tin tặc, tự mình ra sức quậy phá/ nhũng nhiễu hàng loạt các trang mạng VN từng nổi tiếng tôn trọng sự thật, tôn trọng thông tin/dư luận đa chiều, hoặc tôn trọng sự khác biệt.

Chính sách lớn của trên là: Không tiện cấm/không thể cấm/không dám cấm, hoặc cấm không được, thì …phá. Không thể đưa ra tòa được thì …đánh lén. Không biện luận nổi bằng lời thì …xử lý bằng đường đạo tặc. Đáng kể nhất là các trang nhà, từ diện cá nhân như HaSiPhu.com, BlogOsin… cho tới diện diễn đàn/cộng đồng như Đối thoại, Talawas, BauxiteVN, Chân trời mới, Việt Tân, Đàn Chim Việt…

Từ bịt mồm tới bịt mạng, nàng CAM quyết chí tuân thủ tiến hành một kế hoạch thực thi chủ trương lớn: “Lò Côn Đồ ra tay Khủng Bố Trắng”.

Nghĩa là núp ló đằng sau các lá chắn “bảo vệ XHCN”, “ổn định chính trị”… để phá hoại/triệt hạ/tận diệt tài sản trí tuệ của tầng lớp nguyên khí quốc gia.

Hàm cá mập đỏ tươi tanh máu,
Mắt sói lang hau háu tìm mồi.
Hắc-cơ tin tặc nghề bồi,
Ra công tôi mọi, điều tồi rắc gieo
…”. (blogger Trung Hoàng?)

Xui sao, bao nhiêu hướng tấn công có chỉ đạo, cả vào người lẫn vào máy, đều không đánh sập được BauxiteVN, mà còn khiến cho cộng đồng mạng vỗ tay ăn mừng có thêm nhiều trang (web/blog) BoxitVN khác, kể cả những trang backup tự nguyện của độc giả.

Vâng, bạn chỉ được cái …nói đúng! Nếu CAM, và cả giuộc nhà CAM từ trên đỉnh chóp xuống tận thôn ấp… chỉ ngu thôi mà đừng tham thì làm cóc gì đến nỗi hỏng hóc cả “đại sự”. Mà biết đâu, chính cái đặc tính “chỉ biết ngu thôi chẳng biết gì” đó đã bôi trơn cho cái tính tham?

Tin tặc CAM ta đã xong nhiệm vụ đối với các trang mạng Dân Luận và X-cà, bỗng như trúng số cá cặp, vớ phải cái danh sách thành viên có cả mật khẩu của X-cà. Thế là máu hình sự trong một bộ phận hạ tầng của Lò Côn Đồ bỗng dưng rần rật tựa các giòng thác kách mệnh tranh nhau chảy dồn 3-trong-1.

Kết quả là, theo sát chỉ đạo của trên, một loạt bài “bịa-đặt-lắp-ghép-sự” hoành tráng về các thành viên cốt lõi của X-cà, cứ như phim bộ giả tưởng, mỗi ngày một tập, được CAM úp lên từng đợt. Từ các nhân sự bên trong như Hoàng Ngọc Diêu tới bên ngoài như Hoàng Ngọc Tuấn. Từ Lã Quốc Việt tới Nguyễn Công Huân. Từ Mạc Điền tới Phạm Thắng. Cả các bạn độc giả Người Buôn Gió, Mẹ Nấm… và còn nữa…

Căn nhà Bảo Vệ Thành Trì bỗng dưng được cơi nới thêm một tầng thượng vừa mới chiếm đoạt của X-cà.

Tay trái của CAM nhắp chuột hắc-cơ, còn tay phải của CAM bấy giờ cầm bút, loại xịn ngang tầm an ninh thế giới chứ chẳng đùa, công khai cạnh tranh mặt hàng với cả các bậc đàn anh du thủ như phong/vô liêm hữu ước…

Những “bịa-đặt-lắp-ghép-sự” này đang là niềm hãnh diện tột cùng của Lò Côn Đồ, về quy trình chui sâu nằm lâu trong máy vi tính các đương sự để lục lọi; hãnh diện về công trạng nhũng nhiễu/khảo tra/thẩm vấn/lấy cung họ bằng kỹ xảo “CAM đây biết cả đường đi lối về…”; lại hãnh diện về cả đặc tính xây dựng/lắp ráp các tình tiết thực hư trộn lẫn có thể giúp cho “pháp luật” nhà nước ta làm bằng để bắt bớ/sách nhiễu/truy tố đối với những nhân vật mà nó bịa-đặt-lắp-ghép chi tiết đời tư thật giả của họ thành các thứ “chân dung”, “diện mạo”…

Ngay cả blogger AnhbaSG, chưa hẳn đã có quan hệ gì tới X-cà, mà vẫn phải nuôi muỗi mấy đêm tại “cơ quan hữu trách” (đang lùng sục cái Câu lạc bộ Dân báo ngang tàng ngạo nghễ) nữa kia!

Đó chẳng phải là kế sách “sát kê hách hầu”, giết gà dọa khỉ, mà tổ mẫu Lò Côn Đồ ở Trung Nam Hải đã từng truyền dạy đấy ru?

Ở đoạn cuối của video clip “bịa-đặt-lắp-ghép” này là một hình ảnh bi hùng đến khó quên: Tay trái của CAM nắm lấy tay phải chính mình mà giơ ra ánh sáng: Đây này, đây mới chính thực là CAM hiển hách đang bảo vệ an ninh toàn cõi đây này! Đồng bào đã thấy rõ chưa?

Vâng, rõ lắm! Lò Côn Đồ đã cạnh tranh thương hiệu với các nữ sinh thủ đô đánh ghen, tự lột trần lột truồng giữa chợ, và cho phép đạo diễn có chỉ đạo tổ chức quay phim cấp ba chính mình ở dạng HD-1080 để úp lên mạng như thế thì còn chỗ nào mà không rõ?

Rõ nỡm! Rõ tởm!

Chỉ tiếc là khúc phim điệu vũ thoát y nhại kiểu múa Xòe pha múa Sạp trên biên dưới diễn của CAM chưa được vận động đúng mức để dự giải cánh diều.

Sao à? Người ta sẽ truy tìm xem động cơ lén lút ăn cắp đồ và công khai khoe tang vật chứ sao nữa!

Vâng. Đúng đấy! Đến lúc dân thôi sợ thì chính là thời đảng sợ. Hãy nhìn cách phản công thụ động của nhà nước ta qua điệu vũ trần truồng trơ trọi của Lò Côn Đồ, khắc biết.

Biện pháp tình thế “đổi mới” từ luật rừng sang võ rừng đã hiển thị rõ nét trên màn hình lớn cả nước đều thấy là Đảng và nhà nước ta đang chạy vạy (và chật vật) phô trương một cơn hãi giữa cơn nguy:

Một là việc trình làng Sự Thật và rọi đèn các vấn đề bức xúc trong xã hội ngày càng tỏa rộng ra nhiều lãnh vực, nhưng lại tập trung mọi luận cứ vào điểm cốt lõi trước giờ chưa từng thấy, là yếu tố truy nguyên trách nhiệm làm đất nước phá sản, cùng thách thức tính đại diện hợp pháp của đảng và nhà nước. Nói túm gọn: Cái thời của đảng đã qua rồi! Chí ít, cái quỹ thời gian của đảng đã cạn rồi!

Hai là vào thời đại A-còng này, thủ thuật Goebbels (láo hoài/láo mãi/láo lấy được) của Nazi hồi giữa thế kỷ trước không còn chút hiệu nghiệm nào trước cây đũa thần Google ngày nay. Câu châm ngôn thế kỷ chết tiệt “Cái gì chưa rõ thì tra Google” đã khiến cho đảng và nhà nước hết bề che dấu/bưng bít/nhận chìm mọi sai trái như đã từng quen làm trước đây. Điều này cũng khiến xuất hiện một tầng lớp không ít người ngậm ngùi chua xót cho công lao hãn mã cả đời cống hiến cho một thiểu số toàn quyền làm điều sai trái.

Ba là, bên cạnh Google chữ/Google ảnh/Google chuyển ngữ/Google bản đồ… lại còn có Youtube với đầy đủ những đoạn phim rất thật, rất “nhạy cảm”, từ trác táng/tham ô/biển thủ/rút ruột/hối lộ/hà hiếp/đánh dân… cho tới các trận chiến lịch sử… cộng thêm những lời bình sát sườn trao đổi qua lại trên Facebook và các trang mạng xã hội khác. Tất cả đều nằm ngoài mọi dự phóng/viễn kiến/đối phó của đảng và nhà nước.

Bốn là không phải đột nhiên mà “triệu hoa đua nở” đợt này bao gồm cả những trang Dân lên tiếng, Tiếng dân kêu… với hàng núi hồ sơ oan ức; những trang Giáo sư dỏm bêu ra làng nước tình trạng phẩm hàm bất xứng của hàng công bộc chế độ; trang Nókìa với hàng trăm hình ảnh cơ ngơi đồ sộ huy hoàng của các quan tham khắp nước do dân chụp được… Biện giải sao đây trước những sự thật không thể thật hơn này?

Năm là tường lửa của đảng không rào được những cộng đồng webs và blogs trong tình hình ban tuyên giáo TW và bộ 4Tờ đuối sức/cạn ý/đứt hơi/tắt tiếng về việc huy động làng báo chính quy phản pháo. Cả đảng, có lúc phải dùng cả còi hụ hú triết gia, mà cũng không biện giải nổi đặc tính câm ngoài/quát trong, hay hèn với giặc/ác với dân.

Sáu là ngược lại, các ký giả trong làng báo chính quy ngày càng tinh tế hơn trong những bản tin/bình luận khéo léo vượt ngưỡng mà nhà nước bó tay, và ngày càng nhiều những phóng viên làng báo chính quy tạo nick viết blog (hấp dẫn và đầy đủ chi tiết hơn). Lại còn thêm tình trạng tán phát qua email đều khắp, kể cả các tòa soạn chính quy và phòng sở 4Tờ ở các địa phương cũng nhận hay chờ nhận thường xuyên. Thì không phải báo giấy mạt vận rồi đó sao?

Bảy là, ngay cả báo Tia Sáng (bị đình bản online) hay BauxiteVN… tự thân cũng không chắc đã từng nghĩ đến/nghĩ ra một cách chiêu khách/tiếp thị nào hay hơn là cách quảng cáo hữu hiệu tuyệt vời của Lò Côn Đồ (riêng trang Dân Luận đạt mức kỷ lục 2157 lượt người vào đọc cùng lúc trong một ngày bình thường hồi cuối tháng 2, sau đợt tin tặc tấn công).

Tám là đảng và nhà nước không còn giữ nổi hình ảnh/huyền thoại ba đầu sáu tay/công to tựa núi Nùng/đức sâu như sông Nhị… như đã từng dồn sức tuyên truyền hằng nửa thế kỷ trước đây, mà nay, không chối cãi hay photoshop nổi bức chân dung tự họa một kẻ tứ chi tàn phế/gan ruột lên dòi… nhưng vẫn câng câng bộ mặt tham quyền chăm chăm nhìn chân ghế.

Chín là, đảng và nhà nước đã cất công, qua Lò Côn Đồ, đã chính danh công khai hóa và giúp cho hàng loạt những người đấu tranh dưới nick lần lượt vượt qua giai đoạn ẩn danh trên môi trường ảo mà đường hoàng thõng tay vào chợ, khoác áo xuống đường. Đội ngũ này ngày càng đông và ngày càng gắn bó với nhau. Cứ xét tình hình bằng hữu xôn xao tiếp ứng trong mấy ngày bạn Phạm Hồng Sơn bị vây tại nhà ngoài Hà Nội, hoặc Người Buôn Gió hay AnhbaSG (kẻ trước người sau) bị làm khó dễ ở Sài Gòn thì rõ.

Sau cùng, điều đáng sợ nhất của đảng và nhà nước CSVN là ở điểm hội tụ trước giờ chưa từng có trong đại khối nhân dân Việt Nam. Đó chính là 5 đặc tính và 4 quy luật của đấu tranh bất bạo động. Ngày càng có nhiều người tìm hiểu/bàn bạc/chia sẻ về nó, kể cả đảng viên CS. Ngày càng có thêm nhiều tổ chức đồng thuận/ủng hộ/theo đuổi nó, cả trong lẫn ngoài nước. Người ta truyền tai nhau một điều đã thấy rõ: Quyền lực không do thượng đế đặc ân cho bất kỳ ai, mà do chính nhân dân cung cấp. Nếu nhân dân đồng lòng rút lại lòng trung thành và ý tuân thủ, không một kẻ độc tài nào còn quyền thống trị. Các cuộc cách mạng màu gần đây nhất đã đồng loạt chứng minh điều đó.

Ôi, thời toàn trị nay còn đâu? Không hãi đến vãi mà được sao?

Ôi, ngàn năm Thăng Long! Lẽ nào đánh dấu cả thời mạt đảng?

Chỉ thương cho mỗi nàng CAM, công quả chả bao nhiêu, bổng lộc chẳng đáng gì, cũng không thể níu kéo được bao nả trước ngày tàn của chế độ, mà phải chịu cảnh suốt đời lăn tăn không cách gì rửa sạch vết nhơ khỏa thân tiếp tay cho bạo ngược, cho đến ngày cả nước cùng “mổ trâu đen/rắc giấy vàng tiễn biệt”.

28-3-2010 – nhân ngày khai mạc Hội thi Tin học trẻ VN

Blogger Đinh Tấn Lực

Bác Mười Tự Hoạn

Bác Mười Tự Hoạn

. Đinh Tấn Lực

Bẵng đi từ bài “Về Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa Trong Xây Dựng Đất Nước Ta Hiện Nay” (2005, ngay sau khi bác Đào sang thăm Việt Nam), lâu lắm rồi độc giả ở đây mới được thưởng lãm một bài viết khác của bác Mười. Mà là một bài lý luận công phu/uyên bác đến trên cả mức ngạc nhiên nữa, mới thú! Cho dù phong thái dùng từ và chấm câu có một khoảng cách rất xa với bản chất bình dị/xề xòa/mộc mạc hàng ngày của tác giả, vẫn thú! Cho dù tác giả chủ ý nhắm vào đối tượng đảng viên trong mục tiêu Về Xây Dựng Đảng, càng thú!

*

Thú thật!

Thú nhất là ở (chỗ mường tượng ra khung cảnh nếu đây là một bài đọc, thì hẳn tác giả đã giơ tay nhẹ nhàng lẳng lơ vuốt mái tóc phớt chẻ đôi một cách cực điệu nghệ, rồi hắng giọng thanh phá mà nhấn mạnh) cái khẳng định ấn tượng (đến mức được nâng cấp thành tựa đề): “Không có Ðảng Cộng sản Việt Nam thì không có công cuộc đổi mới”.

Thật khó mà tranh cãi với tác giả về những nỗ lực của đảng và nhà nước ta được liệt kê trong bài viết, tạm lược như sau:

Trong thời kỳ quá độ lên CNXH chúng ta đã nhận thức sâu sắc rằng, xây dựng kinh tế là nhiệm vụ trung tâm… Kiên quyết và liên tục thay thế cơ chế tập trung quan liêu bao cấp bằng cơ chế thị trườngĐẩy mạnh sản xuất, trước hết phải xây dựng và phát triển nền công nghiệp tư liệu sản xuất, đặc biệt cơ khí chế tạo, sau nữa coi trọng công nghệ thông tin, điện tử, năng lượng mới, vật liệu mới, hóa chất và kể cả công nghiệp tiêu dùng…”.

Cũng quả là cực khó cho những ai muốn quên những giai thoại hào hứng đến đứt ruột về tác giả, trong suốt thời kỳ quá độ lên CNXH của đất nước, qua bao đoạn đời thăng trầm cá nhân, từ thời bác được chú ruột của nguyên GS Bộ trưởng Phạm Minh Hạc kết nạp vào chi bộ Đông Phù năm 1939, bị Tây bắt giam (1941), vượt ngục (1943), rồi tham gia cướp chính quyền ở Hà Đông (1945) và lần lượt giữ chức Bí thư Tỉnh uỷ Hà Đông, Hà Nam, Nam Định, Ninh Bình, Hải Phòng (1945-1955, nổi tiếng về cuộc đại càn quét “gián điệp” năm 1955 ở Hải Phòng cùng với câu danh ngôn để đời: Thà giết lầm hơn bỏ sót!)… Sau đó, lên tới Thứ trưởng (1956) rồi Bộ trưởng bộ Nội Thương (1958), vào TW đảng (1960), Chủ nhiệm ủy ban vật giá Nhà nước, Trưởng phái đoàn thanh tra của Chính phủ (1961-1969), leo lên Phó Thủ tướng Chủ nhiệm Văn phòng kinh tế Phủ Thủ tướng (1969-1971), Phó Thủ tướng Chủ nhiệm Ủy ban Kiến thiết cơ bản (1971-1973). Lại tụt xuống Bộ trưởng Bộ Xây dựng (1973-1977) kiêm nhiệm đại biểu Quốc hội khóa V và VI, được bổ sung vào dự khuyết Bộ Chính trị, tái thăng chức Phó Thủ tướng Chính phủ (1976-1981) kiêm nhiệm đại biểu Quốc hội khoá VII, biến thành Phó chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng nước CHXHCNVN (1981), chính thức vào Bộ Chính trị (1982), Thường trực Ban Bí thư TW đảng (1986) kiêm nhiệm đại biểu Quốc hội khoá VIII, thăng chức Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng (1988), rồi trở thành Tổng Bí thư Ban Chấp hành TW Đảng (1991), đến nửa nhiệm kỳ sau thì được suy tôn làm Cố vấn Ban Chấp hành TW Đảng, tới năm 2000 thì được thăng ngạch lên quy chế Nguyên Cố vấn.

Nói chung là gần trọn cuộc đời hoạt động và sự nghiệp của bác Mười lọt thỏm vào cái “đêm trước đổi mới”.

Còn cao điểm của sự nghiệp đó (1991) thì đã “lạt mềm buộc chặt” với cái cột mốc nối lại mối quan hệ hữu nghị vương hầu/răng môi/4 tương/4 tốt được gia công mông má thành 16 chữ vàng giữa Việt Nam và Trung Quốc. Bác thích mặc áo đại cán đi khắp nơi là do bởi sự “trùng hợp lịch sử” này nó vận vào người chăng?

*

Thú thật!

Bởi bác Mười cứ tưởng đã có đâu đó khá đông những độc giả trẻ của bài viết “Không có Ðảng CSVN… này, xưa giờ không thể có nhiều điều kiện/cơ hội nghiệm lại những đoạn sử hãi hùng cận đại được chép bằng máu và nước mắt của nhân dân, nên chẳng thể mường tượng ra cái đêm trước đổi mới ấy ra sao mà tác giả có dự phần hay toàn phần quyết định, bao gồm:

  • Các chủ trương lớn Cải Cách Ruộng Đất, đại thanh trừng Xét Lại, trù dập Nhân Văn Giai Phẩm, tắm máu nhân dân Quỳnh Lưu-Phát Diệm… thời bác Mười làm Bí thư tỉnh ủy nhiều tỉnh thành;
  • Các chính sách độc quyền thông tin, bưng bít/bẻ cong sự thật, giáo dục/đào tạo “con người mới XHCN” (nửa Hàn Tín, nửa Chí Phèo), kinh tế nô lệ ký sinh vào quốc tế cộng sản, đối ngoại là đi bằng đầu gối, đối nội là nửa đêm gõ cửa, cơ chế xin-cho, tem phiếu-hộ khẩu, hợp tác hóa nông nghiệp, cải tạo tư sản, cải tạo công thương nghiệp tư doanh, ngăn sông cấm chợ, huy động lương thực, xuất khẩu lao nô… làm kiệt sức dân, đặc biệt là nghị quyết số 49/NQ/TVQH (20/6/1961) cho phép nhà nước bắt giam mọi công dân mà không cần xét xử… thời bác Mười vào TW đảng, cụ thể là lúc nắm chức Chủ nhiệm ủy ban vật giá Nhà nước và Trưởng phái đoàn thanh tra của Chính phủ;
  • Các đòn trả thù “ngụy quân, ngụy quyền” bằng tù cải tạo, đày thân nhân họ đi kinh tế mới, tận diệt tư sản X1-X2, thu vàng bán bãi sau năm 1975… thời bác Mười vào dự khuyết BCT và làm PTT chính phủ, mang hết kinh nghiệm máu lửa của thời làm Bộ trưởng Nội thương vào thanh lý miền Nam;
  • Lệnh tiến hành chiến tranh xương máu với Campuchia, nhận lại bài học máu xương “giáo trừng” của TQ, chỉ vài năm sau khi cuộc chiến ủy nhiệm quốc-cộng vừa kết thúc, khiến cả thế giới cấm vận 10 năm, làm đứt hơi dân tộc với tổng cộng nhiều triệu người hy sinh qua 3 cuộc chiến… vào thời bác Mười bắt được trớn thăng hoa sự nghiệp.

Nhung nhớ bác Mười nhiều nhất là hàng chục vạn gia đình có người tự tử vì tán gia bại sản trong suốt chiều dài dằng dặc của cái đêm trước đổi mới kinh hoàng, mà nếu không có đảng CSVN “càng sửa càng sai” đó, thì nhân dân cả nước của cái “vựa lúa Đông Nam Á” này đã chẳng bị phân loại thành thiếu đói, đói, và đói gay gắt (năm 1985 chính phủ VN đã phải thống thiết kêu gọi thế giới cứu đói – cho đến tháng 6-2003 bản phúc trình của Ngân Hàng Thế Giới công bố: 29% dân số Việt Nam vẫn sống dưới mức nghèo đói).

Rõ ràng: Khẩu hiệu “Đổi mới hay là chết” không chỉ là phụ phẩm từ ý niệm “perestroika” của Liên Xô cũ thời đó, hay vì đảng ta bất ngờ bị mất cả kinh viện lẫn quân viện từ quốc tế III. Nó càng không phải là vì nhân dân. Nó là một biện pháp tình thế, không còn lựa chọn nào khác, để giữ đảng tồn tại, và tự thân, nó là một phản ánh trung thực và hoành tráng nhất của cái tình thế “tận cùng bằng số” do đảng gây ra trên đất nước này trong gần 2/3 của thế kỷ 20. Những bài viết ca tụng đổi mới loại này chỉ có tác dụng duy nhất là nhắc nhớ cho nhân dân Việt Nam luôn ôn tập lại trong đầu về những thảm họa đen đã phải và sẽ còn gánh chịu ngày nào còn đó đảng CSVN.

*

Thú thật!

Bởi bác Mười cứ tưởng vẫn có đâu đó khá nhiều độc giả của bài viết “Không có Ðảng CSVN… này chưa có dịp nghe nói đến thảm kịch của những người tiên phong xé rào đổi mới trước đảng:

  • Bí thư Kim Ngọc của tỉnh Vĩnh Phú, một trong những tác giả của chủ trương khoán ruộng, đã từng bị TW đảng khai trừ/trù dập đến chết;
  • Nông dân miền Nam, bị bóp nghẹt kinh tế, đã xé rào, tự nâng giá thóc, khoán cả nhiên liệu và thiết bị trong ngành xay thóc lẫn vận chuyển, đã tự động dẹp bỏ hệ thống hợp tác xã nông nghiệp… và đối diện với biết bao còng sắt, ngày tù, trước khi đưa cả nước lên hàng thứ ba thế giới về mức xuất khẩu gạo bấy giờ.

Người ta chưa quên một giai thoại khác: Lúc được nghe tham luận về việc cho phép tư nhân làm kinh tế, thì bác Mười nhà ta ngưng phe phẩy cây quạt cầm tay, trổi cao giọng hàng thịt, quát ngay: “Thế thì giết chết tươi chủ nghĩa xã hội à?”.

Còn lúc gặp nguyên Chủ tịch UBND Hải Phòng Nguyễn Dần trình bày về sáng kiến dẹp bỏ hệ thống tem phiếu, bác Mười đã lớn tiếng răn đe: “Bỏ tem phiếu là có tội!”.

Rõ ràng: Chỉ thị 100CT (13/1/1981) chính thức hóa tiến trình khoán sản phẩm trong nông nghiệp tự phát của nhân dân chính là để giành công cho đảng (vốn đã bó tay), ngay trước lúc bác Mười chính thức vào BCT. Đảng chiếm công đổi mới để giữ quyền thống trị bằng hệ thống độc tài độc đảng. Cựu thư ký riêng của bác Mười là ông Đoàn Duy Thành từng có một nhận xét chính xác để đời: “Anh Mười là một con người tráo trở đến thế là cùng!”.

*

Thú thật!

Bởi bác Mười cứ tưởng lại còn có đâu đó khá nhiều độc giả của bài viết “Không có Ðảng CSVN… này khó lòng hình dung ra nổi cái kết quả vĩ đại (mà theo tác giả là rất đáng tự hào) của công cuộc đổi mới hoành tráng của đảng và nhà nước ta tới đâu:

  • Sau 25 năm đổi mới và gần cuối thập kỷ đầu của thế kỷ 21, VN ta đã gần chạm ngưỡng chế tạo được toàn bộ chiếc xe đạp và 40% chiếc xe máy.
  • Đất nước ta lấp lánh thay da đổi thịt từ ruộng đồng phì nhiêu biến thành sân golf, từ bãi tắm thiên nhiên biến thành resorts, từ quán cóc biến thành hàng hàng lớp lớp vũ trường với khách sạn từ cấp mini cho tới 4-5 sao. Các khu “giải trí và hoạt động đêm” luôn thuộc diện ưu tiên xây dựng.
  • Hiện nay, thanh niên nam nữ Việt Nam trở thành lao công/ôsin cho nhân dân nhiều nước, qua tận Trung Đông ngập cát hay Samoa ngập sóng, còn công nghiệp cả nước thì nhanh chóng tiến lên trình độ gia công/phục vụ cho thế giới thu lợi nhuận.
  • Thiếu nữ Việt Nam trở thành món hàng mua bán cho các nước láng giềng, thậm chí, được chính mồm bác Triết quảng cáo mồi chài doanh nhân Mỹ. Thống kê (chưa đầy đủ của chính phủ Việt Nam) hồi tháng 6/2008: Có 21.038 phụ nữ và trẻ em bị bán ra nước ngoài (2% là trẻ em trai dưới 10 tuổi) và 177.000 phụ nữ lấy chồng nước ngoài. Tỷ lệ khám nghiệm thanh niên nhiễm HIV trước khi thi hành nghĩa vụ quân sự trung bình là 35/1000, đạt kỷ lục là 10%, ở huyện Đô Lương, Bắc Ninh.
  • Về mặt tinh thần thì nhân dân ta ngày nay thuộc sử Tàu hơn sử Việt, nhờ vào tiến trình đổi mới của xấp xỉ 70 đài truyền hình trên toàn quốc.
  • Hệ thống báo chí/truyền thanh/truyền hình chính quy của ta đã chứng tỏ rành mạch rằng nói láo là một phong cách sống nghiêm túc đến mức trở thành truyền thống. Trong đó, những ai dám nói thật đều trở thành nạn nhân của chủ trương “thông tin liều lượng” và “bảo vệ bí mật quốc gia” (Kim Hạnh, Nguyễn Hoàng Linh, Nguyễn Hoàng Thu, Hoàng Thiên Nga, Nguyễn Việt Chiến…).
  • Hệ thống luật pháp của ta đã thành công vượt bực về nỗ lực “biến mỗi công dân thành một người tù dự khuyết” (theo Vũ Thư Hiên). Nhà tù của ta từng bước được tăng cường thông thoáng nhiều nơi. Mỗi năm ta thường có thông báo đặc xá khoảng nửa vạn tù nhân.
  • Hệ thống giáo dục của ta (từng nổi tiếng thời trước đổi mới là dắt một con bò sang Nga thì có thể dắt về một tiến sĩ) hiện đã biến thành những siêu thị bán phao cho tới bán bằng. Dù vậy, vẫn có gần 87% thí sinh không đủ điểm trung bình 5 trong kỳ thi tốt nghiệp (2003).
  • Về y tế: Các bệnh viện chuyên khoa như ung thư, chấn thương chỉnh hình, nhi khoa… bị quá tải vượt quá 150% công suất. Bản thống kê của nhà nước (8/2003) công bố VN có 850 bác sĩ chuyên khoa trị liệu cho trên 10 triệu người mắc bệnh tâm thần (tỷ lệ điên loạn cao nhất, còn tỷ lệ bác sĩ thấp nhất thế giới).
  • Thống kê 2008 công bố tiền nợ của Việt Nam lên đến hơn 28 tỷ USD. Con số này còn tăng vọt cao hơn trong năm khủng hoảng 2009 và chắc chắn sẽ làm còng lưng những thế hệ người Việt sau này.
  • Khi gia nhập vào WTO, Việt Nam ta phải chờ Campuchia ký thuận. Xứ Chùa Tháp này đã theo thể chế chính trị đa đảng và có báo riêng của từng đảng. Ta vẫn chưa theo kịp.
  • Thống kê của Asian Culture -1960 : Lợi tức bình quân tính bằng USD/người/năm: Nhật 245, Việt Nam Cộng Hòa (miền Nam VN) 141, Đài Loan 121, Thái Lan 64.2, Ấn Độ 55. Singapore bấy giờ còn thuộc về Malaysia, chưa đáng kể. Còn theo tài liệu của World Bank – 2007: Lợi tức bình quân USD/người/năm của Singapore là 35.000, Thái Lan là 3.850, VN ta là 760. Nghĩa là ta vừa tăng trưởng lại vừa tụt hậu. IL Houng Lee, Trưởng Đại diện Quỹ Tiền tệ quốc tế IMF tại Việt Nam nhận định: “VN có thể mất 18 năm để đuổi kịp Indonesia, 34 năm với Thái Lan và 197 năm với Singapore ” (báo Tiền Phong 3/2006), với điều kiện các nước đó dậm chân tại chỗ.

Phải chăng đó cũng là nguyên do xuất hiện câu thành ngữ dân gian trong những năm 80: “Mặt Thanh Hoa, da Ái Vân, chân Hồ Kiểng, trán Đỗ Mười”?

Rõ ràng: Tiến trình đổi mới của đảng và nhà nước VN là một chuỗi sửa sai liên tu bất tận, càng sửa càng sai, bởi cốt lõi chủ nghĩa xã hội và cơ chế tập quyền này đã gây ra thảm họa từ đầu và liên tục nuôi dưỡng những kẻ gây ra những thảm họa kế tiếp để làm giàu.

*

Thú thật!

Ở nửa cuối bài viết, tác giả cố tập trung vào những trọng điểm về xây dựng đảng. Đại loại cũng chỉ là những điều than phiền từng được lặp đi lặp lại nhiều lần trong mọi hội nghị đảng bộ về một khối nhân sự thiểu trí thừa tham ở mọi cấp đảng mà ai cũng biết nhưng khó đụng tới vì nó thuộc diện “bí mật quốc gia”:

  • Bác Phiêu, người lật đổ và kế tục bác Mười giữa nhiệm kỳ từng phán: “Đảng đã biết cái bệnh đó rồi thì phải giải quyết đi chứ. Cũng có thực tế là anh chẳng dám đấu tranh với ai cả nhưng anh lại bè phái hại nhau: đơn thư tố cáo nhau, nói xấu nhau, dựng chuyện hại nhau… Tình trạng đó là tương đối phổ biến chứ không phải cá biệt. Và đôi lúc cũng có việc các đồng chí trung ương đảng kiểm điểm lại thì thấy chặn chỗ này lại bục chỗ kia, có cái càng bục lớn hơn”.
  • Cụ thể là các vụ liên tục “phá án” Năm Cam, Hang Dơi, Thủy Cung Thăng Long… mấy năm trước, đều là hệ quả “chập mạch” của các đường dây tham nhũng ở cấp trung ương.
  • Phóng viên Ben Rowse của hãng thông tấn AFP đã từng có một nhận định không thể nào chính xác hơn được nữa: Bất cứ quan chức nào tại Việt Nam cũng đều có thể bị đưa ra tòa về tội tham nhũng”. Vậy là cả thế giới đều hiểu giới tư bản đỏ VN từ đâu chui ra. Còn lời bình mẫu mực nhất là của tướng CA Lê Thế Tiệm về nạn tham nhũng xuyên suốt đó: “Tình trạng đang rất phức tạp và khó giải quyết”. Vì sao?
  • Ngay cả bác Triết là đương kim Chủ tịch nước cũng từng hồn nhiên phán rằng: “Làm người ai mà chẳng tham?”. Đã tham mà còn có quyền tuyên bố “Đảng là tao” nữa thì hỏi sao chẳng phức tạp và khó giải quyết?
  • Chính bản thân bác Mười cũng đã tư túi nhiều triệu USD trong chuyến công du Nam Hàn, và chuyện chỉ ló ra ánh sáng công luận sau khi bác nôn ra một ít để làm từ thiện. Cũng chính bác Mười là tác giả một câu danh ngôn ấn tượng khác: “Nếu đã no thì đừng xơi thêm!”.
  • Còn Nguyễn Văn Thuận, nguyên Bí thư thành ủy Hải Phòng, con nuôi của bác Mười, cũng đã từng tốn nửa triệu USD để chạy án vụ tham nhũng sân bay Cát Bi. Nghe đâu còn tốn thêm nhiều triệu khác để chạy ghế TW.

Chuyện thật 1: Riêng trong năm 2003, hệ thống ăn chia trong ngành Tư Pháp đã tiếp tay cho 17.100 kẻ phạm pháp đào thoát, trong đó có cả 7 trường hợp được cấp giấy xuất cảnh ra ngoại quốc.

Chuyện thật 2: Có một huấn luyện viên bóng đá nọ (tạm dấu tên), khi bị buộc tội hối lộ cho trọng tài trận đấu, đã chân thành trần tình: “Tui hối lộ như thế không phải để cho trọng tài bênh đội mình, mà là chỉ muốn trọng tài công bằng thôi!”. Bởi nếu không thì tiền hối lộ phía bên kia sẽ giúp họ chiếm thượng phong?

Rõ ràng: Lãnh đạo ta, cả cựu lẫn kim, cả nguyên chức lẫn tại chức, đều có khiếu hài hước cực nghiêm túc trong các hội nghị hay các bài xã luận. Khoa học ngày nay vẫn chưa thể kết luận được, ngày nào y khoa thế giới chưa tìm ra được cách dò dây thần kinh xấu hổ. Bác Mười này không là người duy nhất, hôm nay và cả ngày mai. Sẽ không một ai ngạc nhiên khi thấy còn nhiều bác Mười khác có cùng một loại tuyên bố hùng hồn như tựa bài viết nói trên, cho đến ngày nhân dân ta cùng xuống đường giơ cao nắm tay bảo nhau rằng họ “hết thời rồi!”.

*

Thú thật!

Trong hồi ký của ông Đoàn Duy Thành có một đoạn đáng ngẫm:

Anh Nguyễn Văn Linh đã nói nhiều lần ở Hội nghị Trung ương: “Tôi có được chuẩn bị làm Tổng Bí thư đâu”, và lúc cần quá, phải đi tìm người, anh Linh ví: “Chẳng khác gì cầm bó đóm đi tìm ếch, tìm không được ếch, lại bắt được nhái”.

Còn nhân dân ở Thủ Đô ta đã có một thời sôi máu khi nghe truyền tai một giai thoại của bác Mười cũng đáng ngẫm không kém:

Trong thời chiến tranh, trường CNKT1 ở Hà Nội được sơ tán về Lạng Giang. Đến sau 1975, vị Hiệu trưởng trường này lặn lội về thủ đô để kiến nghị với Phó thủ tướng cho trường được dời về lại nguyên quán. Bác Mười rất hồn nhiên mà phán rằng: “Ở Lạng Giang rộng rãi thông thoáng không muốn, muốn về Hà Nội để ăn cứt à?”.

Trong ý nghĩa đó, bài viết công phu/uyên bác nói trên, nếu do chính tay bác viết, thì đó là một khẳng định chắc nịch rằng bác Mười muốn giành độc quyền ở Hà Nội, và bác đã từng ở đó từ bấy tới nay.

Còn, thảng hoặc, nếu vì bác quá bận đời tư (đến mức có cả con mọn ở tuổi 91), và đó là bài của người khác viết cho bác ký tên, nhân dịp bác mừng sinh nhật 93, cộng thêm vinh dự được trao tặng huy chương 70 tuổi đảng, thì quả đúng hắn là một tay cực đểu: Muốn dâng lên bác cái độc quyền ở Hà Nội.

Thú thật!

14-3-2010, kỷ niệm 22 năm hy sinh không ngày giỗ của những liệt sĩ ở Trường Sa

Blogger Đinh Tấn Lực