He he! cả đảng sợ Điếu Cày!


He he! cả đảng sợ Điếu Cày!

. Đinh Tấn Lực

He he! đảng bắt đầu sợ Điếu Cày từ những ngày bạn ta mặc áo thun, đội mũ an toàn có in đậm hàng chữ lẫm liệt Hoàng Sa Trường Sa Là Của Việt Nam.

He he! đảng thật sự sợ Điếu Cày từ dạo bạn ta hòa mình vào dòng thác người đổ dồn về 46 Hoàng Diệu, Hà Nội, và 39 Nguyễn Thị Minh Khai, Sài Gòn.

He he! đảng sợ Điếu Cày ngay cả khi bạn ta ngồi bệt xuống cỏ trò chuyện cùng bằng hữu và các sinh viên dõng dạc cất cao lời báo động về hiểm họa bắc thuộc lần cuối.

He he! đảng sợ Điếu Cày, phản ánh qua các âm thanh vo ve/lí nhí/cà lăm của bộ trưởng và phát ngôn nhân bộ ngoại giao, rằng đã có “đầy đủ bằng chứng lịch sử và pháp lý…”.

He he! đảng sợ Điếu Cày cùng bè bạn từng hiên ngang đứng trước Nhà Hát Sài Gòn trong những chiếc áo thun đen có in hình 5 chiếc còng thế vận Beijing 2008.

He he! đảng cực lực biết sợ Điếu Cày bởi 5 chiếc còng đó đã bấm khóa vào những đầu cúi/cổ cụp/lưng mọp/tay bợ/gối quỳ của đảng đối với bắc triều.

He he! đảng lẩy ba lẩy bẩy hãi sợ Điếu Cày, thông qua kịch bản “thiếu thuế”, khiến dư luận chết cười trong một thế giới phẳng chằng chịt đường truyền nối mạng.

He he! đảng càng lấm la lấm lét sợ người nói lời phải/trái Điếu Cày, bởi đảng không lường trước nổi sự trổi dậy của làng dân báo bloggers ngay sau khi Điếu Cày bị bắt.

He he! đảng càng sợ, bởi cứ ngỡ chiêu thức dưới thắt lưng áp án thiếu thuế để bắt giam Điếu Cày là sẽ giải tán luôn Câu lạc bộ Nhà báo Tự do.

He he! đảng bật ngửa/té sấp vì vụ bắt giam Điếu Cày trở thành một vết nhơ lịch sử không thể rửa sạch kể từ những ngày đầu kách mệnh: cả đảng sợ Điếu Cày.

He he! đảng run chân/lạnh gáy/rịn mồ hôi với Bài Ca Điếu Cày: Lũ vua quan bán nước – Bắt anh dâng quan thầy!

He he! đảng quíu lưỡi/ướt quần với mấy câu kết: Một người vào ngục thất – Triệu người tay tiếp tay – Quốc hồn căng ngực trẻ – Vang bài ca Điếu Cày.

He he! đảng chỉ nhốt được mỗi Điếu Cày Nguyễn Văn Hải trong tù, không hiểu nổi rằng cái tinh thần/ý chí/phong thái Điếu Cày đã ăn lan cả nước.

He he! đảng không thể ngờ làng dân báo có tốc độ mở rộng nhanh gấp bội cái thủ đô phình nở hình chó quỳ khấu bái bắc phương.

He he! đảng cũng chẳng thể mường tượng nổi dàn bloggers lôi tuột ra ánh sáng mọi trò ma quỷ ám muội từ tám phương ngóc ngách trong bóng tối của cơ chế.

He he! đảng cứ tưởng các kỹ thuật ém nhẹm/bưng bít/tráo bài theo kiểu án mạng giao thông trên bờ Hồ Tây năm nẳm vẫn còn xài được thời a còng.

He he! đảng trố mắt/á khẩu/động kinh… trước những luồng tin chớp giật, từ PCI tới Polymer, lòi ra các phi vụ lên đến 150 triệu đô cho 1 “chủ trương lớn”.

He he! đảng ú ớ như mớ ngủ với ngày càng đông các đồng chí mới bị lộ, tô hô một lũ quan từ đầu tỉnh tới trung ương, cùng con cua tuyên giáo bị dàn bloggers lột yếm.

He he! đảng cứ tưởng tội ác có hệ thống bao che là êm như thời trùm bao bố thả trôi sông những người yêu nước mà không chịu yêu chủ nghĩa.

He he! đảng đâu biết dàn bloggers kháo nhau phải chận đứng các thứ tội ác xảy ra mai này, bằng cách vạch trần mọi loại tội ác hôm qua lẫn hôm nay.

He he! đảng nào ngờ các kiểu tuyên truyền láo khoét nói lấy được, hoặc theo kiểu “nhờ ơn đảng”… đều bị đám dân báo lột trần phơi trụi.

He he! đảng tự thân cũng bắt phì cười với những bài bình phiếm trong làng dân báo về những “phát biểu ấn tượng” cực ngu ngơ/ngờ nghệch/ngốc nghếch của lãnh đạo các cấp.

He he! đảng lảo đảo lao đao vì cái quyền lực toàn trị ngày càng teo tóp, một khi đảng viên thấy rõ hơn cả nhân dân về những sự thật mờ ám bị rọi đèn trên mạng.

He he! đảng tắt tiếng, bởi có đó cả dàn tuyên giáo cùng bộ 4T và mấy trăm tờ báo, mấy chục đài phát sóng… mà vẫn không nắm nổi chức năng sinh tử truyền thông.

He he! đảng bỗng dưng muốn khóc khi thấy cả vạn rưỡi thẻ nhà báo không đẻ ra được bất kỳ 1 bài xã luận nào mà không bị dàn bloggers vặn họng.

He he! đảng tự nhồi máu cơ tim bởi hằng hà các câu chữ/hình ảnh/lập luận… được dàn tổng biên tập ký duyệt vẫn lộ trơ bao điều sai quấy động trời dưới mắt bloggers.

He he! đảng tế thần chữa cháy các lỗi tày đình của lãnh đạo, bằng những con dê/lừa chuyên nghề đánh máy/sửa ảnh/chuyển thư…

He he! đảng tự chập mạch đạo đức, khi làng dân báo tập trung đèn pha rọi vào những cận cảnh cởi truồng của lãnh đạo cưỡng dâm nữ sinh do hiệu trưởng cống nạp.

He he! đảng làm ngơ cho công an giết dân, không ngờ bị quật ngược khiến công an đổ máu, hệ quả là cái nồi cao áp có tên “ổn định” bị bật tung nắp cho thế giới săm soi.

He he! đảng gài số lùi cho con tàu cao tốc, chỉ bởi dàn bloggers cởi bung sự thật về tính liều và lòng tham của lãnh đạo trước những quyết định di hại toàn dân.

He he! đảng không ém được con tàu Vinasink nứt lườn/cong cốt/gãy chân vịt, thông qua một hệ thống ăn chia cao cấp nuốt trộng cả nút lỗ lù.

He he! đảng vấp té ngay trước trục tâm linh Ba Đình-Ba Vì, cũng chỉ bởi đám dân báo đã cạo đầu/bôi vôi lãnh đạo về cái tính Ba Hoa.

He he! đảng điếng hồn phải dẹp bớt trò pháo hoa lãng phí chào mừng quốc khánh bắc triều, khi làng dân báo tập trung điểm nhấn vào vùng lũ lịch sử miền Trung.

He he! đảng chưa bao giờ hình dung nổi một lực lượng đối trọng không sơ đồ/không tổ chức/không cương lĩnh/không vũ khí/không bổng lộc… mà không sao địch nổi.

He he! đảng tái mặt/xanh mắt khi nhận chân ra là đã bó tay trong trận chiến Sự Thật này, một khi nhân dân đã nhìn rõ chân dung thằng lưu manh bố láo.

He he! đảng luyện tiếp những chiêu thức kung-phu dưới lưng quần, dùng tới loại vũ khí cuối cùng là tin tặc để ăn cắp mật mã và gài “sinh tử lệnh”.

He he! đảng chẳng ngờ rằng đó là loại quyền cước đánh vào khoảng không của môi trường ảo: Mỗi trang bị khóa đã mở ra hàng chục trang khác hoành tráng hơn nhiều.

He he! đảng cứ ngỡ tay Vũ Hải Triều cùng cái Cục Kỹ thuật Nghiệp vụ là tận tụy/trung thành, có biết đâu chúng chỉ moi tiền ngân sách mà chẳng tích sự gì.

He he! đảng sợ mất hồn về đám bạn Điếu Cày, đến phải tìm đủ cách cô lập/ngăn chận/bắt giữ họ trong ngày đi đón Điếu Cày ra tù về tội “trốn thuế”.

He he! đảng sợ Điếu Cày tới mất mật, phải loay hoay biến chiêu dơ bẩn, trát bùn/bôi mặt bắt cả người mãn hạn tù chưa kịp thả, bất chấp nhân dân nhìn tới, thế giới nhìn lui.

He he! đảng sợ Điếu Cày tới hết vía, chẳng màng thế giới ngạc nhiên về cái tội danh mới toanh dành cho đương sự: “tuyên truyền chống phá nhà nước”, ngay giữa hạn tù.

He he! đảng cũng đã tự viết cho chính mình một bản án có sao bản lưu ghi vào lịch sử, thông qua kịch bản gia hạn tù cho phe đối lập.

He he! đảng bị cùm mồm, trước khi bắt Điếu Cày là vụ Câu lạc bộ Nhà báo Tự do, và trước khi thả Điếu Cày là Ngày Blogger Việt Nam.

He he! đảng đã bị khóa tay, cho dù có thả hay bắt lại Điếu Cày, thì ngày 19-10 vẫn đánh dấu một chiến thắng lẫy lừng của tinh thần, của ý chí và của bằng hữu Điếu Cày.

He he! bởi không còn chối vào đâu được nữa: Cả đảng đã khiếp sợ một Điếu Cày!


23-10-2010. Chợt nhớ món xoài thanh ca ướp kem dừa tráng miệng sau một chầu phở tối với Điếu Cày, anh3SG, VĐH và CN. Mới đó đã 3 năm.

Blogger Đinh Tấn Lực.

Đường Loan Tuyệt Phẩm

Đường Loan Tuyệt Phẩm

. Đinh Tấn Lực


Đường Loan thân mến,

Úi dào! Bận đi sâu đi xa (vòng quanh đôi ba vùng đất “lạ” ngay trên nước “quen”) mất mấy ngày, mà như mất cả gia tài của mẹ. Chỉ bởi không kịp đọc hai bài tuyệt bút của bạn trên SGGP ngay lúc nóng hổi mới ra lò hôm trước bữa khai mạc đại lễ mừng quốc khánh bầu bạn láng giềng.

Cho dù là đọc báo thiu (mấy hôm) đi nữa, cũng khó lòng phủ nhận giá trị thời sự (và cả lịch sử) của hai bài này. Đến độ không kềm lòng được, phải tự vỗ đùi khoái trá ngay trên xe khách hôm qua, chẳng khác nào bác xưa bỗng dưng muốn hét khi được đọc Mác-Lê lần đầu. Quả là trên cả tuyệt vời!

Mấy tay bạn dép lê cứ phải tật ăn ốc phán mò (hồn nhiên như các “trên”), bảo rằng bí danh của bạn là Đương Loàn. Rồi lại nghe một bình luận gia hớt tóc dạo lên giọng, rằng nói thế là bôi bác, chữ “loàn” có nghĩa không đẹp mấy, không thể nào môn đăng hộ đối/sắt cầm hảo hiệp với một tay nhà báo già bút non mực như bạn, chắc cú là bí danh hoạt động (rất) chìm của bạn chỉ có thể là Đoàn Lương, hoặc chí ít là Lương Đoàn, mới là thanh lịch, tao nhã, hữu tâm, xứng tầm…

Gì thì gì, cứ theo bút danh công khai của bạn mà gọi cho thân mật nhễ?

Đường Loan thân mến,

Có lặp lại lần nữa lời khen “trên cả tuyệt vời” cũng chưa hết đã! Bạn mình khéo thiệt! Chỉ tròm trèm trên dưới 2000 từ mà bạn mình đã gói ghém không biết bao nhiêu cái khéo tài tình!

Cứ chịu khó tham khảo thêm các bài báo cùng đề tài của các “cây bút trẻ” thẳng băng của RFA, RFI, DPA, VOA… hoặc của mấy tay đụng đâu viết đó (nghĩa là thiếu cơ sở từ giới hữu trách) trên các mạng bị dựng tường lửa (và bị tin tặc cạy cửa), người ta sẽ tự hỏi ngay là không biết bạn có đủ dép cho lắm người xách hộ hay không:

Tài tình 1:

Ngay ở 2 tựa đề, bạn không chỉ giật tít cách giật gân, khơi gợi tối đa lòng hiếu kỳ của độc giả bốn phương (vốn sẵn tính đam mê tìm hiểu); mà qua đó, chẳng những bạn khẳng định ngay một vỏ bọc dày hơn khu trục hạm USS McCain vừa mới rời cảng Đà Nẵng, lại còn ẩn chứa bao điều để cho độc giả ngầm hiểu.

Thí dụ như ở tựa đề bài 2: Mọi cá nhân tham gia, hoạt động trong tổ chức “Việt Tân” đều vi phạm luật pháp Việt Nam, chẳng hạn, bạn đã (tự ý đục bỏ) để cho độc giả tự ý điền vào 4 từ trước từ VN cho đủ nghĩa: Mọi cá nhân tham gia, hoạt động trong tổ chức “Việt Tân” đều vi phạm luật pháp của đảng cộng sản Việt Nam.

Chưa một ai viết về số đông của Việt Tân (hoặc cách vận động số đông hữu hiệu của Việt Tân) ở Việt Nam hay hơn bạn. Cũng chưa một ai bình về cái chế độ công an trị ở đây ngắn gọn và chính xác hơn cái tựa đề hấp dẫn của bạn, có chăng chỉ mỗi tác giả Vũ Thư Hiên: Mỗi người dân Việt Nam là một người tù dự khuyết! Chẳng phải là bạn khuyến khích người đọc tự làm một cái tam đoạn luận sơ đẳng: “Việt Tân” sẵn sàng vi phạm các điều luật (79 và 88 của đảng CS) Việt Nam, y như mọi cá nhân/công dân khác đang hành động vượt ra khỏi tình trạng tù dự khuyết đó sao? Đã bảo là trên cả tuyệt vời (ngay từ cái tựa đề) mà lị!

Chỉ ngần đó là đủ để độc giả chuẩn bị trước (gia cố tinh thần đam mê tìm hiểu) mà đọc tiếp những ý tưởng độc đáo khác ẩn mình giữa các dòng chữ của bạn trong toàn bài. Chưa kể là bạn đã cực khéo trong thể biền ngẫu của tựa đề: kín đáo nâng tầm “Việt Tân” lên hàng đối trọng với (đảng CS) Việt Nam, mà không ai bẻ được. Giải pháp tình thế của “trên” chỉ là đổi tên tựa bài viết (trên ấn bản online), mà cũng không làm gì được bạn.

Tài tình 2:

Ngay ở những dòng đầu dẫn nhập của bài 1, bạn đã nói đúng chóc tâm tư của (chẳng biết hằng hà sa số bao nhiêu) người bình thường suy nghĩ (cũng rất bình thường) mà không viết ra được, hoặc không viết ra đẹp lời/tròn ý như bạn, (hoặc viết ra mà không được đăng trên báo đảng như bạn): “Việt Tân là tổ chức đấu tranh cho dân chủ bất bạo động và cho rằng VN gán ghép những người yêu nước, tranh đấu ôn hòa, bất bạo động vào Điều 79”.

Chỉ ngần đó thôi, (bao hàm luôn cả chữ Việt Tân không cần nháy, và quan trọng hơn là chữ Điều 79 viết hoa làm áo giáp trung thành), nói thiệt, cũng đủ để cho các thế lực thù địch (có cùng họ phản tên động) đồng loạt khăn gói xin theo học nghề ở bạn, về cái kỹ thuật viết sao cho đúng ý dân và chan hòa sự thật mà được lên mặt báo trong luồng (nghĩa là cỡ xứng tầm trình luận án tiến sĩ báo chí) của bạn.

Tài tình 3:

Cũng chưa ai tóm ý cách độc đáo như bạn, về quá trình hoạt động của Việt Tân, với chỉ đôi dòng chấm phá mà đã vẽ nên cả một bức tranh hoành tráng về tính trường kỳ và tầm bung rộng (cả không gian lẫn thời gian) của Việt Tân. Trong đó, chỉ một dòng nguệch ngoạc thần tình, bạn đã nêu bật tính tự nuôi/tự quản bằng kinh phí riêng của Việt Tân, bằng cách tự “lập hàng chục công ty, quán phở, đội tàu đánh cá để kinh doanh”. Tức là đã đạp vụn những luận điệu mà các đồng nghiệp non nớt của bạn lẫn tuyên giáo TW già hàm cứ thường hay đề cập về vấn đề (vẫn tưởng là nhạy cảm là) tài chính của Việt Tân.

Độc giả sẽ từ đó mà suy ngược ra xem ở đất nước này, đảng nào mới là tự chuyển hóa từ ăn bám qua ăn cắp/ăn cướp/ăn chia/ăn bẩn của dân? Chưa kể là chung quanh nó còn thêm mấy lớp ngoại vi ký sinh theo nó. Hội nhà báo từng cấp thẻ cho bạn hoạt động chìm/nổi thế này (cùng với hàng trăm thứ hội ma quỷ khác) chính là những ví dụ điển hình. Bên hội nhà văn VN, vào dịp đại hội 8, cũng lắm người đề xuất việc tự nuôi/tự quản, nhưng dường như chưa ai có ý so sánh sáng tựa trăng rằm như bạn. Tuyệt!

Tài tình 4:

Đặc biệt là, cũng chỉ qua đôi dòng tóm lược về hoạt động của Việt Tân đó, bạn đã (tài tình) để cho người đọc tự hình dung ra cái số đông thành viên Việt Tân, từ ngoài về đây hay được đào tạo cơ hữu ở đây, từ những năm đầu thập kỷ 80 của thế kỷ trước tới nay, và kể cả những tay trùm nổi/chìm ở cấp chính ủy thượng tầng của họ.

Tài điều tra của bạn, hoặc của các “đầu mối, cộng tác viên” của bạn, phải nói là ở mức thượng thừa, mới có thể kể ra vanh vách danh tánh và ngõ xâm nhập của một số người, để qua đó, khơi rộng ra cho độc giả dễ dàng mường tượng cả một khung cảnh hồ hởi đông vui của “các thành viên còn giữ bí mật, có vỏ bọc hợp pháp xâm nhập về nước hoạt động dưới nhiều danh nghĩa khác nhau như thăm thân (nhân), du lịch, đầu tư, giáo dục, trí thức…”.

Mèng ơi! Chỉ cần đối đầu với mỗi cái vỏ du lịch không thôi thì đã lắm kẻ thấy …khó xử rồi bạn nhễ? Nói gì tới hàng loạt những cánh cửa mở toang khác! Mà này, có vẻ như nhà nước ta bị giới hạn ở sự hiểu biết về các ngõ ngách đó, và chỉ có thể xiển dương sự hiểu biết này thành thắng lợi, thay vì phải thực hiện cái nhiệm vụ bịt kín nó lại, bạn nhễ?

Tài tình 5:

Từ chính cái khung cảnh hồ hởi đông vui đó, bạn mới buông một câu đi vào cốt lõi: “Và, Phạm Minh Hoàng là một trong số đó”.

Ôi, mấy từ này mới thần tình/đắc địa (và đắt giá) làm sao!

Độc giả thấy rõ bạn là một nhà báo dân chủ/công bằng/văn minh, biết tôn trọng các nhân vật trong bài viết (kể cả các đối tượng đang đối diện với công an trong trại tạm giam), không hàm hồ/vô học mà sử dụng đại danh xưng “tên” đứng trước danh tánh của đương sự, như thường thấy bên báo CAND. Đây là một điểm son cần được nhân rộng trong hàng ngũ những người đang có thẻ nhà báo trong tay.

Điểm lõi ở mấy từ thần tình này là gì? Người đọc ắt không thể không nghĩ đến chuyện còn nhiều (có thể là rất nhiều) những bạn Phạm Minh Hoàng khác, trải kín các diện rộng “đầu tư, giáo dục, trí thức…”. Còn cái ba chấm ở đây, tức là không thể liệt kê hết, nói thiệt, cũng đắt giá không kém.

Vậy thì, rõ ràng, ngay trên báo đảng, bạn đã (tuy kín đáo nhưng không làm giảm tính phô diễn) về cái thế trận toàn dân chật nghẹt người, với đủ mọi thành phần quần chúng thuộc mọi lãnh vực sinh hoạt chủ đạo và lắm vai trò vị trí cao trong xã hội.

Không chỉ toàn dân trong/ngoài nước, mà, độc giả cũng không khỏi liên tưởng đến trong số đó có cả thành phần cốt cán của HRW/IA/RSF/RFA/RFI/DPA/ABC/CNN… Cộng thêm mô lô dân biểu/nghị sĩ của Mỹ/Âu/Úc, hay ngay cả học giả Gene Sharp, và biết đâu chừng, bao gồm cả những tay tổ không chịu ngồi yên dưới ách độc tài như Mohandas Gandhi với Martin Luther King Jr.! Thiệt là không tưởng tượng nổi cái chân rết liên lục địa của Việt Tân nó bao la tới vậy.

Mười năm trước cái thế trận toàn dân (và toàn cầu) này chưa thành hình. Năm năm trước cũng chưa thấy rõ nét. Bây giờ đã là lúc chín muồi. Nhưng, phải nhìn nhận rằng chưa có một tác giả nào trình bày về cái trận thế huy động sức dân nghịt người ấy đạt tới thành công đỉnh điểm như bạn, ngay trên báo đảng. Đáng phục! Đáng phục!

Tài tình 6:

Bạn không nói ra ở đoạn này thì chắc là cũng ít ai biết về anh bạn Nguyễn Ngọc Đức nào đó bên Pháp có cái khả năng “móc nối, lôi kéo” nhằm phát triển nhân sự cho Việt Tân, mà bạn Phạm Minh Hoàng chỉ là một trong số đó!

Chưa hết, bạn còn vạch rõ cho bàn dân thiên hạ đều rõ cái cách “khủng bố” của bạn Phạm Minh Hoàng và những tay tổ trong lãnh vực đầu tư, giáo dục, trí thức… khác của Việt Tân: “Phạm Minh Hoàng sử dụng bút danh Phan Kiến Quốc viết nhiều bài xuyên tạc đường lối, chính sách của Đảng, Nhà nước VN với mục đích để tuyên truyền, phá hoại tư tưởng, giảm lòng tin của quần chúng nhân dân với chính quyền”.

Đây rồi! Sở trường của mấy tay khủng bố xuyên lục địa này là viết bài. Còn cái sự giảm lòng tin của quân chúng với chính quyền, thì cứ đọc báo là thấy/ra đường là nghe, nhưng không quy được trách nhiệm cho một đảng cầm quyền thối nát/ngu muôi/tham lam, thì, thử hỏi, những bài viết khủng bố theo kiểu “Xóa bỏ hận thù, tại sao không?” của bạn Phạm Minh Hoàng, nếu không phải là tác nhân thì còn đợi những gì khác nữa?

Đích thị là cái tội viết bài khủng bố này nó là chủ đích cần quy của đảng nhà nước, cho dù tức cười hay không là tùy người đọc, nhưng bạn đã nêu bật được cái chỗ cần phải tức cười đó, ngay trên báo đảng, đã là một thắng lợi ít ai đạt được. Hoan hô bạn phát!

Tài tình 7:

Vậy mà đã hết đâu, mấy anh/chị bạn Nguyễn Ngọc Đức/Nguyễn Quốc Quân/Nguyễn Thị Thanh Vân (và có thể còn nhiều người khác nữa) đã hè nhau mở các khóa huấn luyện “phương pháp đấu tranh bất bạo động”, nhằm (đào tạo huấn luyện viên – tức là tiện máy tiện) để gia tăng hàng ngũ khủng bố ở đây!

Bạn viết thế thì đố ai mà không tò mò tìm hiểu thêm coi cái cách khủng bố bằng phương pháp đấu tranh tranh bất bạo động đó nó mặt mũi ra sao! Và chỉ cần vuốt/cắt/dán mấy từ “phương pháp đấu tranh bất bạo động” ghi sẵn trong nháy, rồi google phát, là người ta, trong vòng 0.37 giây, có ngay một bản liệt kê trên hai vạn kết quả. Chưa ai chịu khó đếm thử trong số đó có bao nhiêu bài bản huấn luyện trực tuyến của Việt Tân (hay thân hữu của Việt Tân), nhưng chắc là con số đó không ít. Mới thấy cái phương thức marketing/PR chiêu khách cho Việt Tân của bạn nó tuyệt vời không ngờ được!

Kế nữa, cũng là một chiêu tuyệt diệu của bạn để giới thiệu những chương trình huấn luyện cực bổ ích khác là “kỹ năng lãnh đạo”, còn gọi là “kỹ năng mềm”, mà bạn đã cố ý tỏ ra ngây ngô để nhập chung 2 trong 1 thành “kỹ năng lãnh đạo mềm”.

Nó dạy người ta điều gì? Google phát là có ngay 1.050.000 kết quả về “kỹ năng mềm”. Nó chỉ dẫn cho mọi người cái phương thức khủng bố tàn khốc bằng cách trau dồi cho chính bản thân mình để sống/học tập/làm việc cho hiệu quả, bất luận thuộc ngành nghề nào, bất luận thuộc công ty/xí nghiệp/cơ quan loại nào, bất luận trình độ khoa bảng tới đâu. Nó giúp cho mọi người thăng tiến ngay trong môi trường mình đang sống, bất luận là dân chủ hay độc tài. Nó hướng con người đến việc tự đào tạo cho chính mình ngày càng hữu dụng hơn, đóng góp hữu hiệu hơn, từ đó, xã hội phát triển nhanh hơn.

Chỉ cần một cái nháy tưởng là ngây ngô mà bạn đã mở ra cho thanh niên một hướng tìm hiểu miễn phí về nền tảng của canh tân. Thực không thể tưởng tượng ra cách quảng cáo nào hay hơn. Ngay cả Việt Tân chính gốc cũng chưa hẳn đã trải rộng được sự kích thích này như bạn! Quả rất đáng ganh tỵ!

Tài tình 8:

Bạn chỉ lướt sơ qua sinh hoạt cơ bản của một “chi bộ Việt Tân” tại nhà bạn Phạm Minh Hoàng, với sự hình thành 3 tổ chức Việt Tân trá hình ở Sài Gòn (rõ là Sài Gòn nhá!), mà đã phác họa ra được cái khung cảnh sôi động của (không biết bao nhiêu) các loại tổ chức trá hình khác của Việt Tân do (không biết bao nhiêu bạn Phạm Minh Hoàng khác ở đây, như thượng dẫn) xây dựng nên.

Hóa ra, bạn Phạm Minh Hoàng đã hoạt động cùng với nhiều thành viên khác của Việt Tân, ở Pháp/Mỹ/Úc… để tiến hành êm ả các khóa huấn luyện từ lúc về nước (từ cuối thế kỷ trước) tới nay.

Hóa ra, cái cách “tiếp cận, lôi kéo/tuyển mộ/kết nạp phát triển lực lượng” này nó cũng êm ả xảy ra xưa giờ, tại Đại học Bách khoa Sài Gòn (và không biết bao nhiêu) đại học/cao đẳng/cơ quan hành chính… khác ở đây (bởi không biết bao nhiêu bạn Phạm Minh Hoàng khác tiến hành) trong suốt một thập kỷ!

Hóa ra, kết quả thấy rõ tại chỗ của “kỹ năng mềm” là việc phát triển lực lượng hay xây dựng các tổ chức trá hình kiểu này có vẻ khoa học, nhân bản và hữu hiệu hơn gấp nhiều lần thời khởi động (bằng AK/mã tấu) cái Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam hồi thập niên 1960.

Bạn gói hết cả các thứ vào chỉ đôi dòng. Khéo thế!

Tài tình 9:

Ở phần kết án trên mặt báo, theo thông lệ truyền thông nội địa, bạn đã tài tình:

Một là, xào lại cụm từ nhà nước ta “có đủ chứng cứ khẳng định…” như thường nghe từ người phát ngôn của bộ Ngoại giao, từ Lê Dũng truyền trao tới Nguyễn Phương Nga, vào những lúc tàu lạ đâm chìm tàu cá của ngư dân ta. Kỹ thuật nhắc nhớ tạo liên tưởng này không phải ai cũng làm được.

Hai là, ở phần dẫn luật (điều 79 – lật đổ, và điều 84 – khủng bố), bạn đã chêm vào được 4 từ khóa “thông lệ quốc tế”, khiến cho ban biên tập chắc cú là để gia cố tính thuyết phục (theo kiểu tây nói vậy), nhưng chẳng ai biết là bạn chơi xỏ cả tổng biên tập một cú điếng người. Bởi, quốc tế cộng sản đã tự ý khai tử, còn lại thì chẳng có cái quốc tế nào trên mặt đất này có thứ thông lệ khẳng định rằng viết bài kêu đòi xóa bỏ hận thù là phạm tội khủng bố.

Bạn Trần Thế Tuyển, Tổng biên tập SGGP, ắt hẳn chưa kịp tan hết cơn vui tuần trước trong vụ hào phóng đón tiếp/nhiệt liệt chiêu đãi đồng chí La Kiệt (Tổng biên tập/Chủ tịch HĐQT/Bí thư đảng ủy Tập đoàn báo chí Vân Nam), nên đã bị bạn chơi khăm mà không cần (hay không cảnh giác) kiểm lại xem cái “thông lệ quốc tế” đó nó tròn/méo ra sao trước khi ký duyệt đăng bài cực đểu của bạn. Úi dà! Bạn đã sút thủng lưới SGGP keo này!

Tài tình 10:

Về kịch bản đọc bản nhận tội và ăn năn hối cải, thì bạn phải chia phần tài tình cho các bạn CA nhà nghề đã từng thử nghiệm mô hình (vườn-ao-cá) này từ thời các bạn Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Lê Thăng Long cùng Trần Anh Kim, và đã báo cáo bước đầu thành công.

Tuy nhiên, so với bài phỏng vấn cực nhộn “Vụ luật sư Lê Công Định có những hoạt động chống Nhà nước: Kiến nghị xử lý nghiêm theo pháp luật” ngày 15/6/2009, thì bài kết án của bạn kỳ này kín kẽ, ít tính cò mồi/ăn hớt… hơn rất nhiều. Tiến bộ thấy rõ. Rất đáng làm gương!

Tài tình của riêng bạn, ở đây, chính là kết thúc bài viết bằng lời kêu gọi cực kỳ thâm hiểm:

Cơ quan An ninh điều tra kêu gọi mọi người, nhất là các em học sinh – sinh viên, công nhân trong các Khu công nghiệp hãy cảnh giác, không nghe theo và sinh hoạt trong các hội, nhóm, tổ chức, diễn đàn lén lút hoặc tụ tập đông người gây rối trật tự công cộng, vô tình tiếp tay cho hoạt động chống chính quyền của các tổ chức phản động. Đồng thời, kêu gọi những người đã nhận lời tham gia và hoạt động trong tổ chức khủng bố ‘Việt Tân’ hoặc đã nhận lời nhưng chưa hoạt động hãy mau chóng ra trình diện với chính quyền, sẽ được giúp đỡ để có đủ điều kiện được hưởng chính sách khoan hồng của Nhà nước VN”.

Đây là đoản văn cực điêu đã lột tả thần kỳ về tiến trình và kết quả làm việc của thành viên Việt Tân trong nước. Nếu bạn (có đủ điều kiện) phổ thành lục bát hay vè 4 chữ thì có khi còn hay hơn (và có ích hơn) cả thi sĩ thiếu tướng CA gì đó đã làm 1000 bài thơ việt dã mừng 1000 năm Thăng Long.

Phụ Trội 11:

Đó là cái tài tình đóng khung ô nhỏ cách trang trọng về tính nhân đạo của đảng và nhà nước ta, một khi không tìm ra chứng cớ gì để ghép tội/áp án, thì gọi là tha cho bà xã của bạn Phạm Minh Hoàng, với lý do là bởi còn phải lo cho bé Trâm Anh ở nhà. Như một kiểu án treo không cần tòa phán quyết.

Không thể nào vẽ truyền thần chính xác hơn nữa, về một nhà nước tùy tiện, muốn bắt ai thì bắt, muốn tha ai thì tha, tức là toàn quyền sinh sát từng cá nhân/từng gia đình, như đảng và nhà nước này, mà không cần nói tới chữ toàn trị/độc tài/gian ác… Phép hoán ý/đảo nghĩa của bạn, chỉ mỗi từ “nhân đạo” này thôi cũng đủ ăn đứt thiên hạ đương thời.

Phụ trội 12:

Trước đây, kể cả thời chông gai trên Đường Kách Mệnh trước và sau tháng 8-1945, mỗi lần có một chiến sĩ nào đó bị bắt thì thường được mô tả bằng một từ nặng tính cảm thông/cảm tính/cảm tình là “sa cơ”.

Với tài chèn chữ giữa dòng như bạn, mô tả được hết cả mọi nét hoành tráng trong hoạt động của bạn Phạm Minh Hoàng và các bạn khác, rõ là bạn đã thành công, thành công, đại thành công, trong nỗ lực chuyển đổi cái nhìn cảm tính/cảm tình đó trở thành một thách thức của tiến trình công khai hóa hoạt động đã đạt đến đỉnh điểm bất phản hồi, không phải chỉ riêng Việt Tân, mà chung cho cả các cá nhân/tổ chức/đảng phái khác, nghĩa là chỉ có một hướng duy nhất là xốc tới.

Họ không sa cơ. Họ quyết chí công khai hóa hoạt động.

Chốt lại:

Bạn nhắc nhớ cho rất nhiều người những lời thách thức trước đây: “Hãy bắt tôi đi!”. Đánh đố nhau phát nè: Càng bắt thêm người, toàn là những luật sư/giáo sư/bác sĩ/mục sư… thì lãnh đạo đảng và nhà nước này có lo không? Và có đáng lo hơn là những tổ chức có người bị bắt hay không? Bạn biết rồi đó!

Bạn nhắc nhớ cho chí ít 3 triệu người ở đây rằng đã đến lúc chế độ này không thể chúi đầu xuống cát mãi, mà phải trực diện với sức mạnh của số đông, của những tấm lòng và ý chí quyết không để đất nước này tàn lụi, cho dù là bởi nội xâm hay ngoại thuộc, cho dù là cộng sản chính gốc hay cộng sản biến dạng, và cả không cộng sản nữa.

Sang sông, nếu quả thật là một chiến dịch, thì có lẽ không nên hiểu theo cách giới hạn là vượt qua một đường biên vật lý nào đó làm thành đôi bờ ngăn cách.

Sang sông, qua nỗ lực dấn thân của các bạn Thủy, Nghiên, Nhân, Đài, Định, Thức, Trung, Long, Hoàng… và còn biết bao người nữa không biết/không kể được hết cả danh tính, phải chăng chính là nỗ lực vượt qua cái đường biên tâm cảm của chính mình để tự biến ước mơ thành hành động, không nhằm phục vụ cho một tổ chức nào, mà trước tiên và sau cùng, chính là để thực hiện cái lý tưởng cao đẹp mà bản thân mình từng ấp ủ?

Riêng bạn, với nỗ lực chèn chữ giữa dòng tuyệt diệu này, bạn đã góp phần theo cách của bạn, để Việt Tân và các tổ chức khác được nhân dân biết tới, chính xác là ở chủ trương tháo gỡ độc tài để canh tân đất nước.

Bạn xứng đáng nhận lãnh tuyên dương (và cả nhuận bút, nếu có) ở cả 3 nơi: CAND, SGGP, và Việt Tân.

Hết lòng cảm ơn (và xin học lóm) nỗ lực phi thường này của bạn.


04-10-2010

Blogger Đinh Tấn Lực

Chú thích: Tất cả những chữ in nghiêng trong toàn bài là trích từ bài viết của nhà báo Đường Loan.