Nhắn “thằng” nhạy cảm


Nhắn “thằng” nhạy cảm

. Đinh Tấn Lực


Tựa đề khúc tản mạn về 85 năm ngày báo chí cách mạng này, theo lẽ dự trù, sẽ là “Tổ Cha Thằng Nhạy Cảm”. Nhưng sau khi được tin sơ bộ kết quả bấm nút của quốc hội, nó đã được hỉ xả và hể hả đổi lại như trên, kèm với một nụ cười thích chí, là bởi nhiều nguyên do:

Thằng nhạy cảm tự thân nó hiền lành không khác những chú bé đồng lứa. Thế nhưng từ lúc nó tự nhận lãnh cái sứ mệnh lịch sử là giữ lề thông tin báo chí, thì tưởng chừng như cái thời “nhất đội nhì trời” đã lấy vé khứ hồi: Bỗng dưng thiên hạ đâm ra sính treo chữ “Nhẫn”, chữ “Tâm”, để nhắc nhau là đã quyết động phòng với nàng lấm lét, và chẳng ai muốn lân la với nó.

Mà cũng phải, bởi gốc gác ba đời của nó cũng y hệt như biết bao quần chúng tay trắng/tay không ở xứ này. Chỉ từ lúc có mấy thứ ban bệ (đổi tên xoành xoạch thành) tuyên giáo và bốn tờ cùng nhau tình tính tang bê nguyên cái đống khẩu hiệu “hạnh phúc – độc lập – tự do” về đây, thì tuồng như thằng nhạy cảm có thêm cái tên tây là Taboo, rồi trở thành một thứ ám ảnh của tai họa không ngờ và không lường cho giới cầm bút hay cầm chuột. Riêng nó chỉ cầm một khúc thừng bện bằng những sợi vàng lề phải bốn số 9 đã thắt sẵn nút thòng lọng.

Nạn kẹt xe ở thủ đô và các thành phố TW ngày càng khốc liệt, song chẳng đáng xách dép cho thằng nhạy cảm, bởi cái kỹ năng chuyên chính độc đáo (và độc ác) của nó từng cố ép lùa hàng triệu làn suy nghĩ của nhân dân vào độc lề phải của một làn duy nhất, lệt bệt chạy đúng một chiều quanh cái cối xay gió mà ai cũng ngỡ là mình đang chạy hàng đầu và sắp được trao cờ.

Nó mang kính mát, cả ngày lẫn đêm. Vậy mà, cho dù khó thấy, ai nấy đều có thể cảm nhận được cái ánh mắt dò la (pha lẫm liệt) của nó luôn toát ngời lên cái vẻ sẵn sàng trao tặng các thứ giấy mời/lệnh triệu tập/giấy khai báo/ tờ kiểm điểm/lệnh khám nhà/biên bản tịch thu máy tính lẫn điện thoại/lệnh tạm giữ lẫn tạm giam… Thậm chí, lắm lúc nó còn nhá lòe ra cả mấy cái điều 79 hay 88 chết tiệt gì đó, như kiểu nhắc nhở mọi người về các cái tội danh gián điệp và phản quốc…

Trên sơ đổ tổ chức mọi thứ cơ quan tòa soạn/hội/liên hiệp/đoàn/đảng bộ/sở/vụ/viện/cục/bộ… các cấp, thằng nhạy cảm luôn luôn nằm ngang (và ngửa tênh hênh) ngay trước chủ tịch/chủ nhiệm/bí thư, kể cả bí thư gái. Quyền lực của nó chỉ thua có mỗi “tận cùng Trên”: Nó có khả năng xổ toẹt tương lai của bất kỳ ai nó không ưa, tức là những kẻ không nghĩ theo cách nó chỉ đạo cho nghĩ. Thậm chí, cả tương lai của vợ con nạn nhân. Cho nên, không ai “dám” động tới nó (nhưng mọi người đều tự mô tả là chẳng “muốn” động tới nó), và động tới nhau. Nó là một loại vi khuẩn HIV gây bệnh liệt kháng tư duy. Nó làm bại hoại mọi sinh động suy nghĩ của nhân dân cả nước. Ở tầm chức trách đó, nó chính là thằng phản động chính hiệu, nhưng lại chuyên nghề dán nhãn phản động cho những ai còn chút đầu óc (chưa bị đào tận gốc/trốc tận rễ).

Đáng tội! Nó chỉ không rõ cái quy luật truyền thông đại chúng ngày nay không còn là loại đường mòn của thời đồ đểu đủng đỉnh đi B đánh đổng đạp đài nữa. Trong thời buổi tin học chớp nhoáng (mà tên gọi của bạo lực sắt máu là thời đại A-còng) này, hoàng triều cương thổ của bộ thông tin tòng tọc và truyền thông teo tóp đã bị khoanh vùng/thu gọn đến không ngờ. Các cụ tổ của quốc tế 1/2/3 (và ngay cả Goebbels của Nazi) nếu có hồi dương, cũng sẽ bàng hoàng há hốc/nhồi máu cơ tim/vỡ động mạch não mà “đi xa” lại lần nữa, trước các bức màn sắt/màn tre lần lượt đổ sập bởi mấy sợi cáp quang ADSL và lũ sóng Wi-Fi. Trên cái nền trơ móng của chuyên chính vô sản, đám bloggers dân báo muôn màu vạn sắc đã cải biến các thứ nhà tù tư tưởng thành những sân chơi mới và lũ lượt đứng lên giơ tay phản biện. Mọi việc. Mọi nơi. Mọi lúc. Như thử đó là bản nháp của đa nguyên, chí ít là về quyền nghĩ và nói tất yếu không cần xin. Nhà nước bó tay: Không át nổi. Không cản nổi. Không đỡ nổi.

Rêm mình/đau đầu/nhức óc khôn cùng bấy lâu vẫn chỉ quanh quẩn dăm ba câu hỏi hóc xương:

  • Báo chí quốc doanh sẽ đi đâu, về đâu?
  • Xu thế giật gân/tươi mát/lộ hàng tới đâu là đỉnh điểm câu khách của dàn báo chính quy?
  • Làm sao để độc giả tin rằng nhà báo đã tin vào chính điều họ viết?
  • Hội nhà báo làm gì ở khoảng giữa của hai Ngày Nhà Báo, sau những lời khấu tạ bốn phương tám hướng dài lê thê/lòng thòng/lượm thượm vào phút mở màn mỗi trận nhậu 21 tháng 6?
  • Chỉ thị/khuyến cáo/yêu cầu/năn nỉ tiết giảm bớt việc đưa tin xấu trong số hàng tấn tin xấu hàng ngày liệu có làm sáng nổi mớ hình ảnh “sinh hoạt của lãnh đạo” lèo tèo đó đây xưa giờ vẫn ngỡ là tin tốt?
  • Làm sao cho lãnh đạo bớt tuyên bố/phát biểu ấn tượng?
  • Làm sao cho dân khỏi tắt đài mỗi khi nghe nhạc hiệu tiết mục thời sự/xã luận/chính sách mới?…

Các trang báo đồng phục ngày nay không còn là thứ vũ khí phòng vệ của các thứ độc tài nữa. Sân chơi truyền thông thời hội nhập toàn cầu không có chỗ cho các thứ tẩy não hiểm ác (khi đào tạo), độc quyền định hướng (trước khi viết) và kiểm duyệt gắt gao (sau khi viết). Tất cả đã trở thành các thứ kỹ thuật chèo ngược giòng văn minh nhân loại, và tất yếu đã bị đào thải. Vậy thì vá săm lốp cách nào? Tự kiểm duyệt là thằng anh song sinh của thằng nhạy cảm. Cả hai ra đời trong bối cảnh quyền lực toàn trị của nhà nước đã bị u đầu mẻ trán/sứt cán gãy gọng trước lũ chuột Mac và Windows.

Dù vậy, dù thằng nhạy cảm vẫn lấp ló đó đây, song dàn nhà báo chính quy hôm nay đã không màng giữ đúng chỉ tiêu 100% bảo sao nghe vậy/cho gì viết nấy (như thời của thánh thần?). Tất nhiên, ngoại lệ vẫn là đám an ninh các thứ, từ thủ đô ra tận thế giới. Còn lại, các bác ấy đã sáng tạo một môi trường tung hứng trên cả tuyệt vời: Tay phải chính quy tung tin chạm ngưỡng “nhạy cảm”, với một số nhấn mạnh các phát ngôn ấn tượng (độc dữ kiện/không lời bàn), như một kiểu vờn banh và đưa banh. Tay trái chơi blog(s), tưng bừng pha trộn các loại ngôn ngữ từ học giả uyên bác tới xe ôm bình dị; pha trộn các loại nicks, cả nhà giáo vui tính lẫn cave yêu đời… vung bút phân tích/tổng hợp/phản biện/bình luận vượt ngưỡng “nhạy cảm” của các bản tin trong luồng, thành những cú làm bàn ngoạn mục. Và cứ thế mà tung lưới khung thành trước mặt, đưa nhà nước vào thế tiến không ổn, lui không xong. Thường là ngậm câm.

Đợt bấm nút biểu quyết của các đại biểu QH kỳ này (sau khi lấy ý kiến bằng thủ thuật thăm dò có chủ ý định hướng gian tà) đã được cả nước coi là một tiêu biểu rõ nhất:

a) Nếu đa số thuận, thì nhà nước thắng kinh tế tư/thua chính trị công.

b) Nếu đa số bác, thì nhà nước thua cả hai.

Kết quả bấm nút chiều ngày 19/6 rơi vào trường hợp (b), có vẻ hợp lòng dân nhất, dù trái ý “trên”.

Điều đáng ngẫm, không chỉ ở tỷ lệ phiếu nghị trường, mà là cả tỷ lệ áp đảo của các bài báo nâng bóng cực đểu trên dàn báo chính quy cùng các bài phản biện cực sắc trên các trang mạng ngoài luồng trước khi quốc hội biểu quyết. Đặc biệt dồn dập là ở những phút cuối 87-88-89 của trận bóng. Té ra là nhà nước thiếu “fan”. Té ra quyền lực nhà nước đã bị lột vỏ công khai.

Điều đáng ngẫm sâu hơn là dường như các đại biểu đã chịu khó đọc mạng, hay được bằng hữu đọc giúp, để có đủ dữ kiện cân bằng với bản giải trình ngắn gọn của nhà nước, trước khi cân nhắc quyết định bấm nút. Các trang mạng phản biện đã hết lòng hết sức trình bày kiến năng và sự thật nhiều chiều/nhiều góc liên quan đến đề án. Nhưng, các đại biểu bấm nút mới chính là những người dũng cảm vượt ngưỡng Taboo. Té ra, trước cái số đông đồng lòng, thằng nhạy cảm đang phân bua là rất cần một căn nhà tình nghĩa để dưỡng hưu.

Điều đáng ngẫm sâu hơn nữa là độc giả đã thấy lóe sáng những niềm tin lấp lánh của người viết trên các trang blogs tay trái, và cả những trang blogs của các tay viết nghiệp dư.

Nhà nước có thể thử áp đặt tiếp các thứ kim cô lên những người viết kẹt luồng, song không thể nào chỉ thị cho người đọc phải vào luồng/vào lề. Mà những độc giả này đang là “người của chính quyền”.

Đó chính là thế kẹt cực kỳ nan giải của nhà nước. Cho dẫu có ban tuyên án TW và bộ 16 tờ cũng đố mà đỡ nổi.

Đó là tiếng vỗ tay đều khắp cho một chiến thắng xứng công của dàn dân báo.

Đó cũng chính là lời nhắn sau cùng cho thằng nhạy cảm, bằng SMS, bằng AIM, bằng YM8, bằng ICQ, và cả Google Talk:

- Hãy gi ly si thng cho chính mình, cháu nhé! S cn đy!

20/6/2010 – nhiệt liệt chào mừng 85 năm ngày báo chí cách mạng VN.

Blogger Đinh Tấn Lực

CNN Phỏng Vấn Mẹ Nấm

CNN Phỏng Vấn Mẹ Nấm
về tình trạng kềm tỏa
Internet tại Việt Nam:

Google yêu dấu

Google yêu dấu

. Đinh Tấn Lực

Google yêu dấu,

Để lột tả những cái vượt sức lột tả, tiếng Tây bồi tàu ở Bến Nhà Rồng hồi đó hồn nhiên kêu bằng “phí ni lỗ đía” (fini/l’eau/dire), tức là (một cách thông ngôn trực tiếp và từng chữ của cụm từ) “hết/nước/nói”. Vậy mà bọn Tây vẫn cho lên tàu, mới lạ!

Yêu em thì đã đành rồi. Song le, cần gì phải thổi ếch thành bò? Thiệt tình, mấy tay nhạc vàng nhà mình quả là cắc cớ …hết nước nói. Chứ không thì ông Vũ Thành An đã chẳng vò đầu bứt tai: “Triệu người quen có mấy người thân?”. Còn ông Hoàng Thi Thơ thì chắc cũng đã chẳng phải ỡm ờ bỡn cợt: “Hỏi vì sao thế giới đông người ta chỉ thấy riêng em?”.

Lấy giọng giang hồ (cơm sôi) của Tưởng Năng Tiến, ắt hẳn phải là “Hỏi chi khó vậy, mấy cha?”. Còn đánh giá theo tiêu chí (Z28) của Vũ Đông Hà thì quả đó là mấy cái dấu hỏi “Kực Kì Kăng!”.

Nói thiệt: Biết chết liền!

Họa may chỉ có suy già đoán non: Google ơi, người ta yêu em vì tình cũng nhiều, vì nghĩa không ít, song, chắc bắp hơn cả có lẽ là bởi …không có em thì khối kẻ bó tay. Chính xác là nhiều tỷ người bó tay. Rồi bó chân/bó cẳng/bó gối/bó giò/bó mồm/bó miệng/bó tròn/bó rọ… Mà ở đâu không biết, chứ còn dưới ánh sáng (bó buộc) thần kỳ của chủ nghĩa xã hội cao tốc (váy) này thì lắm khi còn phải bó bột hay bó mo/bó chiếu nữa. Không tin cứ hỏi mấy tay chấp hành trong Hội nhà văn ta vừa mới nhậu xong cái đại hội (khu vực phía bắc) ngoài bãi Đồ Sơn, khắc rõ.

Mà thiệt! Nói có bóng đèn (và quý ông Đinh Hùng với Phạm Đình Chương) làm chứng: “chưa gặp (mặt) em, (nhưng) anh vẫn nghĩ rằng” không một ai dễ thương hơn em trên cái cõi trần ai khoai củ/mưng mủ lâu lành này. Em khách quan. Em thông minh. Em chăm chỉ. Em nhớ dai. Em lanh trí. Em nhẫn nại. Em kiên trì. Em lịch sự. Em rành mạch. Em hỏi đâu đáp đó. Em dân chủ, công bằng và văn minh bậc nhất… Túm lại, em chính là mẫu người (trên cả) lý tưởng để làm …Trưởng khoa chép sử, cho cả nước. Ca dao thời đại đã chẳng có câu “Dân ta phải biết sử ta – Cái gì chưa rõ thì tra Google” đó sao?

Bà Hoài Talawas cứ hay xách mé/khóe cạnh cái “thằng khách quan”. Đảm bảo là sẽ có hàng tỷ người trên mặt đất này sẽ nín thở/run tay/trang trọng/nắn nót viết tên Google (rất mực thiêng liêng/trìu mến), nếu một mai có kẻ gan hùm mật gấu nào đó dám làm một cú thăm dò thiên hạ xem ai khách quan bậc nhất.

Người ta có thể cai thuốc, bỏ rượu, hay ly dị nhau hà rầm (thậm chí cả nhượng rừng/hiến đảo), nhưng chắc là chẳng mấy ai đã từng lên mạng mà lại ngu si (toàn phần) tới nỗi muốn xa em, chưa nói là mất em. Đời vắng em rồi, tra với ai? Chẳng phải đã có người đề nghị hình phạt mới nhất để thay cho án tử hình ở thế kỷ 21 này là chung thân cấm tiệt không được Google đó sao? Mới hay, cái nghiện đâu cần phải chung chăn cùng gối/má nối vai kề! Mới hay, đã lỗi thời dường nào cái câu “lia thia quen chậu/vợ chồng ghiền hơi”?

Vậy thì, chính em, Nguyễn Thị Google, chứ chẳng phải “thằng” nào sất, rất xứng đáng nhận lãnh huy hiệu (viết hoa) Người Em Gái Khách Quan (rất dễ ghiền và đáng nghiện).

Ông bà mình vẫn phán cái nết đánh chết cái đẹp. Ai bảo sao cũng chịu! Anh vẫn cứ nhìn nhận/bình bầu/vinh danh/xiển dương nét duyên dáng đáng yêu hàng đầu (và đáng giá bạc triệu) của em chính là cái nết …nhanh nhẩu với lắm lời. Chỉ cần gõ vài phím, rồi nhấn nút enter, là em bật xòe/bung vãi ra ngay hàng vạn (lắm lúc là hàng chục vạn) lời đáp, (có khi) còn dày hơn cả các bộ hồ sơ đồ sộ xuyên quốc gia PMU, PCI, Polymer gộp lại (3 trong 1).

Cứ thử đi! Thử gõ ba chữ “Lê Công Định” coi có phải là (trong nháy mắt) ta sẽ có ngay một trong hàng chục vạn đáp án rằng hôm nay, 13 tháng 6, chính là ngày đánh dấu một năm tròn con người tận tình và tận tụy yêu nước đó bị bắt hay không nào? Đọc lướt từng trang mà cứ rưng rức nhớ “Tố của Hoàng xưa”: Men khói đêm nay sầu dựng mộ, (Google tháng sáu, ghi mười …ba).

*

Google yêu dấu,

Không có em (còn ai với ai), thiên hạ sẽ chẳng mấy người nhớ hết những loạt bài tâm huyết của Luật sư Lê Công Định.

Từ những dòng bổi hổi bồi hồi “Bàn về chính danh trong thể chế pháp trị” cho tới “Đạo quân vương”.

Từ nhu cầu “Khai dân trí” cho tới chuyện cấp bách “Cần một quyết tâm chính trị”.

Từ nhận định sát sườn “Đã đến lúc nên đặt hàng soạn thảo luật” cho tới đòi hỏi tức thời phải “Trả lại hào khí Diên Hồng” và “Quyết không khiếp nhược”.

Từ “Đọc sử để nhìn nhận hôm nay”, làm sáng cái nhìn về “Tầm vóc thuyền trưởng – Tầm vóc dân tộc”, rồi nảy sinh ra nhu cầu “Tranh luận với thủ tướng”, cho rõ “Tại sao không nên sợ đa nguyên”, để định vị lại “Chuẩn mực văn minh cần được tôn trọng”.

Từ so sánh nhức xương “Phải chăng người ta nhạo báng công lý” cho tới nghi án “Họ đã phạm tội gì?”, đính kèm theo những yêu cầu bức xúc cần được giải trình của nhân dân cả nước: “Thế nào là chống nhà nước CHXHCNVN?”, hoặc “Yêu nước có phải là tội phạm hay không?”…

Để rồi, chính tác giả bị trả thù, phải vào tù để nghiền ngẫm thêm một công án lạ:

Việt Nam ta do đâu đã mất tròn thế kỷ để đau đớn banh thây chuyển đổi từ nỗi nhục bị đô hộ sang nỗi nhục bị khinh thường?

*

Google yêu dấu,

Không có em (lạnh giá đường vui), sẽ chẳng ai đếm nổi hằng hà sa số các câu nói để đời của đoàn hài thế kỷ, cũng chính là những kẻ đã bắt giam hằng hà sa số những sĩ phu và anh thư VN nhiệt tình yêu nước, nhiệt tình gióng tiếng cho nhận thức cùng khát vọng của nhân dân cả nước, trong đó có cả Luật sư hàng đầu Lê Công Định. Có khi phải xếp loại và đóng thành (toàn) tập các thứ danh ngôn (chỉ nội trong vòng mấy năm nay) đã khiến bà con ta cười chao biển Đông, cười rung đất nước:

Nào là chuyện về thằng đánh máy quên từ “ngang ngược”. Chuyện thức/ngủ canh chừng hòa bình thế giới. “Quản lý là quản có lý!”. Chuyện làm người ai lại chẳng tham? “Mỗi chiến thắng của Nga đều là chiến thắng của chính VN!”. Chuyện chạy chức chạy quyền người ta có nói với ai đâu mà biết được? Chuyện nhân dân bây giờ trông chờ chính quyền quá đỗi. Chuyện xả đập Phú Yên thành (bè) lũ lịch sử là hợp lý. Chuyện 2 vạn tiến sĩ. Chuyện 54 dân tộc. Chuyện đo vú lái xe. Chuyện IQ cao ngất. Chuyện tụt quần trước tòa. Chuyện thậm ghét giả dối. Chuyện bãi hoang chim ỉa…

Nào là chuyện không để tài nguyên đắp chiếu. Chuyện 50 năm sau ai ký nấy lo. Chuyện QH chưa họp nhưng chắc chắn là sẽ hoàn toàn ủng hộ các chủ trương lớn. Chuyện lỗ lãi chỉ là dự đoán. Chuyện con cháu tài giỏi hơn sẽ trả nợ. Chuyện nhà nước đã phân công người phát ngôn cả rồi. Chuyện sửa đổi hiến pháp sẽ được QH thực hiện sau khi có chỉ thị của BCH /TW. Chuyện Tần Thủy Hoàng nếu không quyết liệt thì làm sao có được vạn lý trường thành?…

Nào là chuyện chỉ thị đừng làm nóng biển Đông. Nào là tuyên bố “Nguyện” đời đời gìn vàng giữ chữ. Hoặc, “Trên biển Đông, tình hình hoạt động của ta là hết sức bình thường”. Chuyện “anh em cùng cha cùng mẹ mà còn tranh chấp đất đai” thì huống gì… Cho nên “không được làm phức tạp thêm tình hình”. Không được làm chia rẽ quan hệ TQ-VN!…

Đã có kẻ đề xuất ý kiến nên chôn cất nhiều thứ bây giờ để 1000 năm sau, nếu vẫn còn đó VN, con cháu ta đào lên coi cho biết ông bà của chúng thời này sống ra sao. Ngó bộ thừa. Và nhảm. Ngoại trừ trường hợp TW vừa mới sáng tạo thêm cái định hướng/chủ trương lớn nữa là làm cho hậu duệ 1000 năm sau nhăn mặt như khỉ/đứt ruột vì cười.

Phí ni lỗ đía – Hết nước nói:

Hiện tại dân ta đã sống quá nhục với tấm hộ chiếu CHXHCNVN, đừng bắt trẻ con Việt Nam sau này phải nhìn nhận một ê-kíp lãnh đạo trước đây của nó từng là giống đười ươi.

*

Google yêu dấu,

Không có em (đường cũ tiêu điều), sẽ chẳng một ai hình dung ra nổi căn bệnh á khẩu cấp tính của nhà nước ta. Ông Nguyễn Hưng Quốc đã từng luận bàn đâu đó rằng tên chữ của bệnh này là “hàm thinh”, tức là ngậm kín để giữ âm thanh lại, mà dân ta nói trại đi thành “làm thinh”. Mấy phùa rồi, cả dàn bộ/thứ trưởng lần lượt ra trước diễn đàn QH, long trọng xỉa răng rồi ngậm tăm. Luồng tin chính thống cả nước bấy lâu nay đã tịt. Báo in bỗng dưng thành giấy gói hàng. Báo mạng chưa kịp vuốt/cắt/dán là đã bị gỡ xuống. Liên tục. Mọi thứ. Không một giải trình. Không một giải pháp. Ngay cả chuyện ngư dân bị cấm đánh cá, bị đánh đập, cướp lưới, lấy cá, bắt giam, đòi tiền chuộc… cũng không ai dám xác định quốc tịch bọn hải tặc, dù cả nước đều biết lai lịch đuôi sam bọn chúng. Coi bộ căn bệnh hàm thinh cấp tính nói trên đang chuyển thành mãn tính.

Hệ quả là nguồn thông tin dồn dập trên mạng và các báo đài ngoại quốc đã tự nới rộng, chiếm dần không gian truyền thông chính quy. Tình hình tụt dần từ bức màn sắt thành tấm phên tre rồi cháy ngún thành tường lửa. Cốt lõi của chủ trương ngu dân để trị bằng bưng bít thông tin đã bỗng dưng muốn nát. Mọi chính sách ngăn chống đã trở thành các biện pháp chắp vá đó đây…

Cảm ơn Google,

May mà có em (má đỏ môi hồng). Em đã chịu thương chịu khó giữ giúp các bản lưu kêu bằng “cached”, cả chữ lẫn hình (tĩnh lẫn động). Nhờ vậy mà nhân loại (bất luận chỉ số IQ cao/thấp ra sao) đều chiêm ngưỡng được hầu hết văn bản và hình ảnh của một thời Nhất đội nhì trời, Tem phiếu hộ khẩu, Ngăn sông cấm chợ, Bán bãi vượt biên, Đày tù cải tạo, Truy diệt tư thương, Bài học giáo trừng, Cấm vận kinh tế, Liệt sĩ Gạc Ma, Giải phóng mặt bằng… Gần nhất là các bức ảnh bịt mồm giữa tòa, ép xe giữa đường, bắt cóc giữa chợ… hay các video clips biểu diễn kungfu dùi cui khắp nước, điển hình là ở Mê Linh và Nghi Sơn mới đây.

May mà có em (đời còn dễ thương), để 1000 năm sau, nếu còn đó VN, con cháu ta sẽ biết tới dung mạo nàng CAM vẫu từng vênh mặt báo cáo đánh sập những 300 trang mạng và hộp thư điện tử, từng nghe lén đọc trộm, và từng khiến nhiều người đi tù vì tội danh cực hài, trốn thuế cho thuê nhà chẳng hạn…

Rõ ràng, đối sách của nhà nước trước thế tụt xe dốc ngược (mà phanh không xơi) này là khủng bố, thứ thiệt, made-in-china, bằng những chiêu thức bẩn thỉu nhất có thể có. Định hướng mới: Câm họng bên ngoài – Vung gậy bên trong. Dù vậy, giới phản biện vẫn lừng lững lấn lướt. Đại khối thầm lặng đã ra tay hành động. Truyền đơn đã rơi vãi. Vách tường khắp nơi ngày càng đầy những dòng chữ nồng nàn tình nước HS-TS-VN, như một phong trào.

Tình hình mới: Vô chính phủ. Nhà nước lùi dần vào thế chống đỡ thụ động và dơ dáy.

Cái hiện trạng mà nhà nước muốn trì kéo không đứng yên trên thực tế. Nó đang rơi gia tốc.

*

Google yêu dấu,

Anh vẫn biết (em ngồi kia tóc ngắn, mà mùa thu dài lắm ở chung quanh), hiện có hàng tỷ người đơn phương yêu em (như yêu tuổi ngây thơ). Trong đó, không ít người, kể cả anh, vẫn mong được bên em (và hát khúc mong chờ), nên đã manh nha một gối quỳ (rất Tây) để hỏi em một câu cực ngắn (cũng rất Tây): “Will you mary me?”, (hết măng rồi) Em có lấy anh không?

Anh cũng biết, ở số tỷ, chí ít là vài trăm triệu, thì câu hỏi đó đã tự nó thuộc dạng no-reply-message, khỏi hồi âm.

Cho nên, em không nhất thiết trả lời. Và nếu em nói “không” với mọi kiểu buộc ràng, hãy vững tin là anh vẫn hiểu:

“Không có gì quý hơn độc lập tự do”, Em nhễ?

Chúc em luôn vui khỏe.

Tái bút: Cho anh gửi lời thăm và cảm ơn chị bạn Dorothy Chou vừa mới tặng quà cho dân Việt mình, ngay trước ngày đánh dấu Tròn năm Lê Công Định bị bắt.

13-6-2010.

Blogger Đinh Tấn Lực