Hà Sĩ Phu - Ý kiến nhỏ nhân ngày lễ lớn

Hà Sĩ Phu - Ý kiến nhỏ nhân ngày lễ lớn (về lý luận và thực tiễn)


. Hà Sĩ Phu


1/ Xin nhắc lại mấy nhận thức cơ bản

Cũng những ngày này 22 năm trước (1988) tôi khởi sự cầm bút viết những suy tư của mình về xã hội. Với thói quen “tư duy trừu tượng”, một cách lô gích và hệ thống, của khoa học tự nhiên, tôi tìm đến cội nguồn của mọi vấn nạn xã hội Việt nam (để tự giải đáp cho mình) không mấy khó khăn, mà tôi biết chắc rằng mình chẳng tài cán gì, bất cứ ai trung thành với tư duy khoa học cũng đều đi đến kết luận tương tự.

Kết luận ấy là Việt Nam đã du nhập vào đất nước mình cái gọi là “chủ nghĩa Xã hội khoa học” nhưng thực chất vẫn chưa ra khỏi quỹ đạo của những “chủ nghĩa Xã hội không tưởng” phản khoa học, tuy phản khoa học nhưng lại đáp ứng trúng những nhu cầu trước mắt và tâm lý của đám đông. Vì thế chủ nghĩa ấy đã thu hút được số đông, khơi dậy được tiềm năng ái quốc của dân tộc để đạt mục đích giành chính quyền.

Nhưng khi Đảng Cộng sản đã thành đảng cầm quyền duy nhất điều hành xã hội thì những nguyên lý phản khoa học, cực đoan và phản dân chủ của lý thuyết không tưởng mới bắt đầu phát huy tác dụng vừa kìm hãm vừa tàn phá của nó đối với con người và xã hội. Giai đoạn hào quang của ảo tưởng không thể kéo dài mà mau chóng chuyển sang thoái trào rồi khủng hoảng, đến mức Đảng phải hô hào “đổi mới hay là chết”. Bản chất của vấn đề là ta đã dùng một phương tiện chống lại mục đích, muốn vượt lên phía trước thật nhanh nhưng không ngờ ngày càng tiến về phía sau, nghĩa là đi ngược chiều tiến hóa, ngược chiều so với nhân loại tự nhiên. Đã đi ngược chiều thì, về lý thuyết, muốn đổi mới cũng rất đơn giản, chỉ “đằng sau quay” là xong, là hòa nhập vào dòng chảy tự nhiên của nhân loại. Một đảng có tuệ tâm - tuệ nhãn và dũng khí vượt qua thường tình, tự lột xác mình như vậy chẳng những sẽ tiếp tục dẫn đường mà còn là của báu muôn đời cho dân tộc.

Nhưng dân tộc mình chưa có diễm phúc ấy, thực tế phức tạp hơn nhiều, bởi những gì mà chủ nghĩa ảo tưởng kia đã tạo ra trong mấy chục năm đã trở thành sức ỳ, chống lại cuộc “đằng sau quay” này. Trở ngại thứ nhất là tầng lớp quan liêu mà chế độ phong kiến trá hình đã sinh ra và nuôi dưỡng bằng tất cả đặc quyền đặc lợi mà không có cơ chế hãm. Cơ chế hãm bằng những giáo huấn, những “đạo đức Bác Hồ”... của nền Đức trị (hay Nhân trị) thì hoàn toàn bất lực trước sức hút mãnh liệt của lòng tham không đáy, giữa một kỷ nguyên mà con người đã dày dạn, đã quá khôn và đầy kỹ thuật. Những “con sâu” thừa biết những đạo đức mà họ vẫn đem rao giảng chỉ là giả tạo, họ chỉ nói chứ chẳng dại gì làm theo. Một bí thư Tỉnh uỷ, là “gương sáng theo đạo đức Hồ Chí Minh”, rồi còn là anh hùng vũ trang mà chỉ xứng đáng ăn cái tát của một nữ tiếp viên đã nói lên rất nhiều. Trở ngại thứ hai thuộc về cực đối diện tức Nhân dân: khi con người buộc phải chấp nhận những phi lý mà họ không thể kháng cự thì họ đành thích nghi, lúc đầu là thụ động rồi thành chủ động, thế là bị tha hóa về phẩm chất, cái tốt phải “từ nay xin chừa”, cái xấu mặc nhiên trở thành bình thường và còn lên ngôi. Một xã hội mà rường cột bất chính thì Nhân tính bị giam lại và Thú tính được thả ra để hoành hành. Cả một dân tộc bị tha hoá.

Không chấp nhận “đằng sau quay” là cốt để đám người đi đầu vẫn là đi đầu, vẫn tuyên bố đi đúng hướng nhưng kỳ thực là đi đường vòng để dần quay trở lại. Con đường vòng chưa hề có tiền lệ này chính là nguyên nhân mọi bí ẩn, mọi rắc rối, mọi đau đớn..., đó là môi trường để những kẻ cơ hội đạp lên đầu dân chúng mà vượt lên trong một cuộc “cạnh tranh sinh tồn” không bằng tài năng và cống hiến, mà bằng sự liên kết của mánh khóe gian xảo với quyền lực được định chế. Con đường vòng này nhân loại chưa hề đi, nó chẳng thuộc cơ chế tự nhiên (mà ta gọi là chủ nghĩa Tư bản), cũng chẳng còn gì là chủ nghĩa Mác-Lê, nên kẻ nắm quyền lực mặc sức “sáng tạo, biến tấu”, độc quyền “diễn biến”, lúc thế này lúc thế khác, dân không biết đâu là chuẩn mà thích nghi, cứ bị đẩy đi đẩy lại như quả bóng. Con đường vòng này chính là nét “đậm đà bản sắc châu Á” tinh quái mà các nước Cộng sản châu Âu khó lòng học được.

Tuy vậy, con đường vòng khôn lỏi ấy có một mâu thuẫn không thể giải quyết. Về Kinh tế thì cần tiến nhanh cho kịp thế giới, vừa để thoát khỏi khủng hoảng vừa để tầng lớp quan chức và thương nhân tư bản hóa thật nhanh thành “tư bản đỏ”. Về Chính trị lại muốn duy trì thứ Chính trị Mác-Lê độc quyền để kiềm chế mọi tiến bộ chính trị, nhằm bảo kê cho quá trình độc quyền tư bản hóa của tư bản đỏ nói trên.

Thể chế như một cơ thể bị xé đôi, nửa Kinh tế thị trường muốn chạy lên phía trước, nửa “định hướng XHCN” cố lưu lại phía sau. Nửa Kinh tế là Kinh tế trí thức, nửa Chính trị Mác Lê thì phản trí thức. Đây là trường hợp phân thân của một cơ thể được ghép bởi hai nửa dị hợp, như người đi hai chân trên hai băng chuyền ngược chiều nhau. Đây là quá trình làm xiếc vô cùng vất vả đầy bất trắc. Kinh tế có thể thoát khỏi khủng hoảng nhưng Nhân cách con người sẽ lâm vào một cuộc tổng khủng hoảng kéo dài mà tính cách chủ đạo là dối trá. Nạn nhân khốn khổ trước hết của sự phân thân này là ngành giáo dục: đã hòa nhập với thế giới (tư bản) đương đại mà vẫn phải đào tạo cái gọi là “con người mới XHCN” thì nghệ sĩ xiếc bậc thày cũng không làm được.

Trên quỹ đạo đường vòng thiên biến vạn hóa ấy, quần chúng bị mất phương hướng vì không có những “chuẩn” đáng tin cậy, dân bị dẫn dắt, bị khống chế, bị phân ly, không còn sức mạnh của một xã hội dân sự lành mạnh. Đó là thời cơ vàng để kẻ ngoại xâm triển khai những kịch bản đã phục sẵn từ lâu. Yếu tố ngoại lai này đẩy nhanh những mâu thuẫn xã hội, đẩy nhanh sự tha hóa, đẩy nhanh mối liên kết nội xâm với ngoại xâm để hủy hoại tính cách dân tộc, nhưng đồng thời cũng là “cú húych” đánh thức xã hội dân sự , đánh thức tiềm lực của xã hội và Nhân tính trong mỗi con người. Cuộc phân hoá thiện-ác, chính-tà trong xã hội nhất định sẽ khốc liệt nếu dân tộc ấy không chịu diệt vong.

Mấy điều sơ lược kể trên, theo thiển nghĩ của tôi, chỉ là nhận thức để người trí thức tự thắp sáng trong lòng trên con đường dài, trước hết để sống có ý thức (như cá nhân tôi đã tự thắp sáng cho mình), chứ không phải để đem hết ngay vào thực tiễn, xã hội xô bồ vốn chuyển động theo quyền lợi chứ không theo nhận thức khoa học như cácnhà trí thức mong muốn.

Tôi chỉ bộc lộ nhận thức vốn có ấy của tôi [1], bây giờ chắc không bị cấm ngặt như trước nữa, còn về con đường vận động cụ thể của thực tiễn, những “đường đi nước bước” nên thế nào thì đó là lĩnh vực cần tài năng của những nhà hoạt động chính trị-xã hội, xin không đề cập ở đây.

Tuy vậy thực tiễn trước mắt, với những thông tin hàng ngày hết sức phong phú, phức tạp nhiều chiều cũng gây cho tôi một vài cảm nghĩ mà tôi muốn chia sẻ dưới đây.

2/ Hiện thực tự vạch đường ra

(hay cảm tưởng về 3 tấm ảnh Tình yêu)

Trong khi Tư duy trừu tượng diễn ra nơi bán cầu đại não, tiếp cận thẳng tới chân lý, có năng lực chỉ ra chân lý rất sớm (song chỉ thuyết phục được những người quen duy lý), thì Thực tiễn lại đi tới chân lý một cách vòng vèo, chậm chạp, nhưng trực quan, đầy mãnh lực và thuyết phục được số đông. Những mảnh của thực tế tổng hợp lại cũng dường như tự vạch ra những quan hệ nhân quả, cũng giải thích lẫn nhau, và cuối cùng cũng tự vạch đường ra...Nếu tư duy là dạng “nén” của chân lý thì hiện thực là dạng “giải nén” vậy. Trong lịch sử, bọn bạo chúa thường cấm cản những tư duy tiên tiến nhưng đều vô ích, chỉ có tác dụng “câu giờ” nhất thời, bởi trước sau gì hiện thực tự nó cũng lên tiếng nói.

Nhiều hiện tượng tiêu cực trước đây vẫn được bao che bằng ngụy biện rằng đó là những hiện tượng cá biệt. Nhưng nét đặc biệt của tình hình mấy năm gần đây là những “cá biệt” ấy cứ xảy ra dồn dập để bộc lộ tính phổ biến của nó. Chẳng thế mà trên báo chí đã xuất hiện những cụm từ: cả nước làm xiếc, cả nước đu giây, cả nước nói dối..., rồi là hội chứng vĩ cuồng, hội chứng ghét cán bộ, văn hóa mặt dày..., nào là một dân tộc nói dối, một xã hội dối trá, một xã hội vô cảm ..., chính phủ thì đề án nào cũng bị chê cười... vân vân và vân vân... Hiện tượng đã là phổ biến thì gắn với bản chất, đương nhiên, là bản chất thì ta phải suy nghĩ nghiêm túc, không thể ngụy biện vài câu rồi à uôm cho qua.

Ví dụ như hàng loạt thông tin về công an đánh chết người vô tội, đánh đập dân oan, công an đánh bắt sinh viên đòi chủ quyền lãnh thổ tổ quốc, công an đứng về phía chủ công ty, chủ kinh doanh để chống lại công nhân đòi quyền, chống lại nông dân đòi đất, trên biển thì lính Trung quốc bắn giết ngư dân ta, trên đất liền thì công an ta có đánh chết người dân vô cớ cũng không bị trừng trị thích đáng, công an bao che cho kẻ có chức quyền và tiền bạc trong nhiều vụ án nghiêm trọng, “nhiều đứa đảng viên phải gọi là thằng”[2]... Người chủ trì một trang Web chỉ để góp ý, phản biện, để xây dựng và bảo vệ đất nước là Gs Nguyễn Huệ Chi lại thành đối tượng phải làm việc với công an để bị ép phải ngưng trang web? Tại sao một khẩu hiệu đáng phải trân trọng “Hoàng Sa- Trường Sa là của Việt Nam” lại phải viết tắt, phải tranh thủ viết ban đêm vì sợ công an, tại sao một cháu gái muốn thức tỉnh tinh thần bảo vệ đất nước bằng cách chỉ biểu tình ngồi trong nhà một mình mà vẫn bị tù tội? Vì sao lời yêu nước thiết tha của khai quốc công thần Võ Nguyên Giáp không có một gam trọng lượng nào đối với đảng và bộ máy cầm quyền hiện nay, người nói cứ nói người làm cứ làm?.....

Bấy nhiêu hiện tượng, đủ mọi lĩnh vực khác nhau mà như có mối liên hệ mật thiết. Đến một lúc đủ chín, những mẩu sự thực ấy sẽ sâu chuỗi với nhau, tự giải thích lẫn nhau, làm sáng tỏ ngọn nguồn, chẳng cần những nhà lý luận vốn hay dài dòng. Tôi tự thấy còn “lý luận” dài dòng nữa thì thật vô duyên.

Chỉ xin viện ra đây 3 tấm ảnh về TÌNH YÊU để chúng tự đối thoại với nhau, xem có giúp được gì cho nhận thức? Có thể 3 tấm hình “câm” này sẽ nói lên tất cả, “Thiên vô ngôn”, thực tiễn vốn vô ngôn mà thay ta nói hết mọi điều!

Có thể lắm, TÌNH YÊU quyết định hết thảy, vấn đề là ai yêu ai, yêu cái gì mà thôi.

HSP 30-8-2010


Hình 1: TÌNH YÊU của CAND với Đảng,

chỉ biết còn Đảng còn mình!
Hình 2: TÌNH YÊU của Dân với Tổ quốc

(nhìn tấm khẩu hiệu rất “khiêm tốn” này mà thương cho Tổ quốc, các em sinh viên sợ ai mà phải bộc lộ tình yêu Tổ quốc vội vã và thầm kín trong màn đêm như vậy?)
quanhe-TQ-VN.jpg
Hình 3: TÌNH YÊU láng giềng giữa hai đảng

(có bảo lãnh bằng súng)

_________________________________

[1] Các tiểu luận đã lưu trong www.hasiphu.com (nhưng trang web này đang bị tin tặc cài mã độc). Độc giả Dân Luận có thể tham khảo một phần các bài viết này trong Thư Viện: Hồ sơ Hà Sĩ Phu

[2] http://boxitvn.wordpress.com/2010/05/01/nhi%E1%BB%81u-d%E1%BB%A9a-d%E1%BA%A3ng-vin-ph%E1%BA%A3i-g%E1%BB%8Di-l-th%E1%BA%B1ng/

============================
Nguồn: http://danluan.org/node/6273

Hàm Nguyên Soái

Hàm Nguyên Soái

. Đinh Tấn Lực


Đề nghị của TS Cù Huy Hà Vũ về việc phong hàm Nguyên Soái cho Đại tướng Võ Nguyên Giáp quả thật đã khuấy động dư luận cả nước.

Nếu thống kê được thì ắt hẳn đề nghị đó đã làm nức lòng chí ít là nhiều triệu dân quân người Việt.

Kể sao cho hết những người từng kinh qua, hoặc có cha anh trong gia đình từng kinh qua một giai đoạn hào hùng của dân tộc Việt Nam quyết đổi máu lấy độc lập. Đó là những người làm nên lịch sử.

Kể sao cho hết những thế hệ sau đó được học về chiến công oanh liệt của dân tộc Việt Nam ở chiến trường Điện Biên quyết định cho cả cuộc chiến giành lại độc lập. Đó là những người thuộc làu lịch sử.

Công cuộc (và cả công lao) kháng chiến đánh đuổi thực dân Pháp ra khỏi bờ cõi là của toàn dân ta. Của những thanh niên chẳng tiếc thân mình miễn giữ được nước. Của những ông cha tự châm lửa đốt nhà/đốn vườn tiểu thổ kháng chiến, chẳng tiếc gia tài miễn gữ được nước. Của chính những bà mẹ rứt ruột đưa con vào chiến trường, chẳng tiếc tình mẹ/thân con miễn giữ được nước. Của hàng trăm ngàn dân công hậu cần tải đạn/tải súng/tải gạo/tải thương… chẳng tiếc công sức và cả máu xương miễn giữ được nước.

Không ai là không thấy điều đó.

Cũng không ai không thấy tài điều binh thần kỳ của Võ Đại Tướng trong suốt những năm dài kháng chiến gian khổ của nhân dân cả nước, mà nếu không có thì chắc gì đã có ngày 7-5-1954 quân đội thực dân Pháp buông súng đầu hàng?

Rõ ràng, không ai xứng đáng hơn Đại tướng Võ Nguyên Giáp để nhận hàm Nguyên Soái. Từ bấy, chứ không đợi đến dịp sinh nhật bách tuế thượng thọ của ông.

Rõ ràng, đề nghị của TS Cù Huy Hà Vũ đã khơi đúng niềm hãnh diện và mong mỏi của hàng (chục) triệu người Việt Nam.

Thế nhưng, điều đề nghị đầy tình thừa lý đó (dường như) đã va phải một vài lấn cấn.

Có người nêu ra hàng trăm chứng cứ khó cãi để luận rằng cách ứng xử của đảng và nhà nước CHXHCNVN, từ nửa thế kỷ nay, đối với Võ Đại Tướng là một mẫu mực của tinh thần nằm dưới cả điều mà nhân dân bình dị mô tả là … “ăn ấy đái bát”. Bởi cách hành xử đó khơi gợi ra nhiều kiểu luận bàn bôi tro trát trấu vào mặt tiền căn nhà 25 Hoàng Diệu. Đã nhiều thập kỷ trôi qua trong mối tương quan mất dạy đó, và cả đảng lẫn nhà nước CHXHCNVN vẫn cho đó là điều …bình thường. Có khi còn cho là cần thiết nữa, để bảo vệ mọi sai trái của lãnh đạo/guồng máy/băng đảng/chế độ.

Lại có người nêu ra nguy cơ là việc phong hàm này sẽ tạo ra tiền lệ cho hàng chục Nguyên Soái (bất xứng) khác mọc ra như nấm sau mưa kể từ nay.

Riêng Lực tôi có đôi điều thiển nghĩ (dù có thể trái tai nhưng cũng) xin được thưa với TS Cù Huy Hà Vũ:

  1. Về mặt ngữ nghĩa thì cả từ “hàm” lẫn từ “nguyên soái”, đều ít nhiều đâu đó phảng phất tính chất thực dân/phong kiến.
    Thời Tây đô hộ, không ít người giàu có đã bỏ tiền ra để mua một chức hàm, lớn là cỡ tri phủ (ngang chức tỉnh trưởng nhưng không có quyền điều hành), nhỏ là tri huyện (ngang chức quận trưởng không quyền), nhỏ nữa là các chức lặt vặt do Tây đặt ra…
    Còn vào thời nhà Nguyễn trở về trước thì ấn kiếm Nguyên Soái chỉ do nhà Vua tuyên trao cho vị tướng tổng chỉ huy trước khi các đội quân ngũ sắc kỳ xuất trận (có vẻ thiên về chức vụ hơn là phẩm trật quan chức trong triều).
    Quân đội các nước chấm dứt nền phong kiến sớm sủa thường gọi cấp bậc cao nhất của sĩ quan quân đội là Thống Tướng (5 sao – và đó là cấp bậc trong binh ngũ chứ không phải chức vụ trong quân đội). Hình như quân đội miền nam VN ngày trước có một Thống tướng duy nhất là ông Lê Văn Tỵ, dưới thời Tổng thống Ngô Đình Diệm (có thể phải dò lại bộ quân sử miền Nam để biết chắc).

  2. Quan trọng hơn, về mặt giá trị, thì Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã từ lâu hội đủ (nhiều phần là còn thừa cả) điều kiện để được vinh thăng cấp bậc cao nhất của quân đội, dù ta có gọi đó là hàm Nguyên soái hay bậc Thống tướng.
    Vấn đề là ai hội đủ điều kiện để trao hàm hay phong cấp cho ông?

    * TBT Nông Đức Mạnh chăng?
    Đó là một tổng thư ký của đảng, thế thì bên đảng có nên/có phép tròng chéo trao hàm cho bên quân đội chăng?
    Chưa kể là bản thân người trao chẳng xứng tầm với người nhận, bởi chưa từng kinh qua những chiến trường tầm cỡ Điện Biên, dù chỉ phục vụ ở cấp thấp.
    Chưa kể đến con trai Mạnh là Nông Quốc Tuấn chẳng giữ nổi tư cách một lãnh đạo cấp tỉnh. Gần nhất là đã (hành xử như 1 tay playboy tỉnh lẻ) ung dung nhậu thịt bò tót do đầu bếp điều từ Hà Nội điều về Bắc Giang, trong lúc hàng vạn người dân Bắc Giang đã bao vây UBND tỉnh đòi hỏi công lý cho một công dân bị công an đập chết vì lý do không đội mũ bảo hiểm khi lái xe máy.
    Chưa kể đến cháu nội Mạnh là Nông Đức Hải còn đang được dư luận cả nước rọi đèn vào các nghi vấn chung quanh vụ án mạng (tình địch) trên xe Lexus ở Hà Nội vào ngày lễ tình yêu 14-2-2009.
    Mạnh sẽ nhân danh vì tương lai bọn trẻ đó mà gắn sao cho tướng Giáp chăng?

    * CTN Nguyễn Minh Triết chăng?
    Đối với các quốc gia theo thể chế cộng hòa đích thực thì vị trí (Tổng thống kiêm Tổng tư lệnh Quân đội) này có vẻ là thích hợp nhất. Nhưng đối với nhân dân Việt Nam thì không chắc là Triết tránh được những cái bỉu môi khinh bỉ.
    Lý do là bởi những câu phát ngôn loạn xạ có tính phóng uế của Triết gần đây đã thực sự hiển thị một thứ trình bất xứng chỉ tổ làm nhục quốc thể (rõ nhất là chiêu dụ doanh nhân Hoa Kỳ hãy vào VN đầu tư vì đất nước này có rất nhiều gái đẹp).
    Lý do còn là cả quá trình hoạt động của Triết, không rõ thời ở bưng chiến đấu thế nào, chứ khi về thành thì nổi danh suốt một thập kỷ 1978-1988 về tài bán bãi vượt biên rồi bắt tàu thu vàng lần nữa.
    Một kẻ đáng khinh như thế thì liệu có chút tư cách nào để phong cấp cho người hùng Điện Biên 100 tuổi?

    * TT Nguyễn Tấn Dũng chăng?
    Sẽ có người vặn ngay là vào thời tướng Giáp điều binh/vận pháo ở Điện Biên thì Dũng ta bắn bi/đánh đáo ở đâu?
    Rồi lại không ít người sẽ hỏi thăm về lời hứa điều nghiên các kiến nghị ngưng khai thác Bauxite ở Tây Nguyên của tướng Giáp, Dũng ta đã ân cần thu nhận rồi vất vào đâu mà tới nay vẫn không có một câu trả lời chính thức nào cả? Trong khi dư luận vẫn xầm xì về con số 150 triệu USD là cái giá của 3 chữ “chủ trương lớn”.
    Chắc chắn là Dũng chẳng có chút tí ti xứng đáng nào để gắn thêm sao cho tướng Giáp.

    * Bộ trưởng QP Phùng Quang Thanh chăng?
    Thanh cùng cấp nhưng kém thâm niên rất xa đối với tướng Giáp, tất nhiên không có tư cách gì để phong hàm cho bậc đàn anh ngang hàng tiến bối như tướng Giáp.

    * Còn ai nữa?
    Bốn tay vừa kể mà không vừa tầm thì cả dàn ủy viên BCT lẫn TW (nói túm gọn là toàn đảng và nhà nước CHXHCNVN) đều không thể có/còn một ai xứng đáng gánh vác việc phong hàm cho một người hùng thời đại có hàng (chục) triệu fan ngưỡng mộ.

Cho nên, Lực tôi xin được đề nghị ngược lại với TS Cù Huy Hà Vũ là chỉ cần vạch mặt bọn “ăn ấy đái bát” đến chừng đó là vừa đủ, một khi ta đã biết chắc rằng họ đang ở thế bị động cùng cực: Không phong hàm cho Tướng Giáp thì rõ là một lũ vô ân bội nghĩa. Còn phong hàm cho tướng Giáp thì ai làm? Mà nhỡ tướng Giáp vất trả cả sao vàng/cả thẻ đảng vào mặt, ngay giữa buổi lễ, thì chẳng hóa ra là một chuyện động trời cho cả thế giới à?

Mặt khác, lấy góc ánh sáng chan hòa hơn mà nói, thì vấn đề là không cần đến cái mức “chính thức hóa” bằng một quyết định, một văn bản, một buổi lễ trao tặng như thế. Đảng và nhà nước có tặng thêm sao mà lãnh đạo cứ hành xử vô học và vô hậu với tướng Giáp như mấy thập kỷ qua thì liệu có vinh hạnh gì?

Vấn đề là nhân dân Việt Nam từ rất lâu đã biết rất rõ là (chì duy nhất) Đại tướng Võ Nguyên Giáp xứng đáng với cấp bậc Nguyên soái/Thống tướng, và cũng đã từ lâu ứng xử với người hùng Điện Biên theo phong cách đó. Nhân dân đã khắc hình ảnh tướng Giáp vào tâm khảm như một Nguyên Soái thì mới chắc chắn đó là Nguyên soái.

Trong tinh thần đó, tướng Giáp đã là Nguyên soái của dân ta và sử ta từ 1954 lận.

Quyết định của đảng và nhà nước vào dịp này sẽ chẳng là cái đinh gì sất!

27-8-2010

Blogger Đinh Tấn Lực.

Vụ Án Mạng Trên Xe Lexus Đến Hồi Gay Cấn



Vụ Án Mạng Trên Xe Lexus Đến Hồi Gay Cấn:

Tư Lệnh CAM Vũ Hải Triều Vào Cuộc

. Đinh Tấn Lực


Từ sáng sớm ngày 14/2/2009, hàng ngàn bạn trẻ đã tham gia Lễ hội Xuân hồng 2009 tại Sân vận động quốc gia Mỹ Đình, Hà Nội, cùng nhau lập kỷ lục về nhiều người hiến máu nhất trong một ngày tại một điểm hiến máu. Những nghĩa cử cao đẹp của các bạn trẻ lại càng ý nghĩa hơn vì ngày này cũng là ngày lễ tình yêu – St. Valentine’s Day.

Cùng lúc đó thì ở ngã tư Kim Mã – Vạn Bảo, quận Ba Đình, máu đã đổ lênh láng trên sàn chiếc ô tô Lexus SUV sang trọng và mạnh mẽ của đại gia sành điệu Nguyễn Tiến Chính. “Kết quả pháp y xác định nạn nhân bị 2 vết cứa tại vùng cổ làm đứt tĩnh mạch và khí quản, nguyên nhân tử vong do mất máu cấp”.

Blogger FreeLeCongDinh (tạm viết ngắn là FLCD) nhận xét:

“Tin tức dồn dập, át các tin thời sự khác. Dân hiếu kỳ mong chờ một kết quả cũng xứng tầm với sự việc. Nhưng chỉ vài tuần sau đó, luồng thông tin như tắt lại. Mấy tháng sau lại nhỏ giọt chuyển hướng qua phê phán lối sống của các sinh viên đua đòi. Cuối cùng 14 năm tù dành cho một nữ sinh viên kém may mắn”.

Đó là 1 trong những tiền lệ của trò đánh lận luật pháp. Gần đây nhất là vụ hiệu trưởng Sầm Đức Xương cưỡng dâm rồi cống nạp các nữ sinh cho lãnh đạo các cấp/các ngành, lên đến Chủ tịch tỉnh Hà Giang, đến khi vụ việc đổ bể thì toa rập nhau cùng chơi bài tráo tư pháp với dư luận cả nước bằng bản án nhiều năm tù dành cho 2 nạn nhân học sinh cấp 3 là cháu Thủy và cháu Hằng.

Đó cũng là lý do khiến Blogger FLCD khui lật lại vụ án Lexus để truy nguyên sự thật, với một số dữ liệu bất ngờ gây chấn động giới quan tâm:

Ẩn hiện bên dưới có bóng nhà họ Nông.
Nhân dịp chào mừng Ngày Truyền Thống Công An Nhân Dân lần thứ 65, chúng tôi mở lại vụ án này dưới một cái nhìn khác với cơ quan điều tra để chúng ta cùng tham khảo”.

Bài phóng sự có tựa đề là “Nông Đức Hải và vụ án ô tô Lexus

và được chia ra làm 4 phần

Phần 1:

- Không xác định được động cơ giết người, vẫn bị xử tội giết người !

- Không có tang vật giết người, vẫn bị xử tội giết người !

- Không có khả năng phạm tội, vẫn bị xử tội giết người !

- “Hung thủ” Vũ Kim Anh là con dâu tương lai của ông Nông Quốc Tuấn !

Phần 2:

- Sự thật hay những nghi vấn về vụ án ?

- Con dao giết người từ đâu ra ?

- Vũ Kim Anh: Hung thủ duy nhất ?

Phần 3:

- Tài xế Taxi: nhân chứng quan trọng của vụ án ?

- Tài xế Taxi xuất hiện để chuẩn bị dư luận ?

- Có hay không một thế lực làm chệch hướng điều tra ?

Phần 4:

- Một số chi tiết quan trọng đến ngày xử vẫn chưa sáng tỏ ?

- Tranh luận tại toà ? Công tố viên “lộn vai” thành luật sư bào chữa ?

- Có phải Vũ Kim Anh là hung thủ thực sự giết ông Chính ? Hay cũng chỉ là nạn nhân ?

Thiên phóng sự hết sức công phu này đã trình bày khúc chiết mọi tình tiết câu chuyện, đan xen với rất nhiều câu hỏi cho cả ba phía điều tra/tòa án/báo đài, về những điều phi lý như chúng đã được thô kệch dựng thành kịch bản.

Với một đoạn kết bỏ ngỏ cho công luận:

“Đây là một phiên toà lạ lùng, nhiều kịch tính, trong đó các nhân vật chính đã ‘lộn vai’ của nhau! Luật sư của nạn nhân phải thủ vai ‘công tố viên’. Công tố viên thì lại ngược đầu thủ vai ‘luật sư của bị cáo’. Luật sư của bị cáo thay vì phải biện hộ cho thân chủ mình phản đối công tố viên thì lại ‘đồng ý’ với công tố viên!

Bạn đọc theo dõi đến đây chắc cũng tự suy luận ra được nhiều điểm và cũng đã đoán biết được ai là hung thủ thực sự.

Tại sao với hơn 200 cán bộ và chiến sĩ dày dạn kinh nghiệm phá án hơn một năm qua lại không giải được tất cả những nghi vấn ? Bất tài, không có khả năng… hay vì một thế lực nào đó ngăn chận họ ?

Cả một hệ thống pháp luật bị bẻ cong, bóp méo chỉ để bào vệ một người !

Theo phía gia đình ông Chính cho biết, họ sẽ kháng án! Họ có kháng án hay không còn tùy thuộc vào sự ‘động viên’ của gia đình họ Nông.

Giở lại vụ án này để một lần nữa chúng ta cùng nhau nhìn vào bản chất của hệ thống luật pháp Việt Nam. Từ công an điều tra, đến báo chí đến luật sư, đến toà án tất cả đều không nhằm để bảo vệ công lí. tất cả chỉ để bảo vệ cho những ai đang là ‘lãnh đạo cấp trên’. Nếu dân đụng vào công an thì dân tất thua ! Nếu công an đụng vào cán bộ thì cán bộ tất thắng! Còn bất cứ ai đụng vào giai cấp ‘bất khả xâm phạm’ như đại gia Nông Đức Hải thì chỉ có chết!

Công lí thuộc về lãnh đạo!

Tất cả đều là nạn nhân! Đại gia Nguyễn Văn Chính phải chết oan ức vì giành người đẹp với đại gia lãnh đạo Nông Đức Hải! Người đẹp Vũ Kim Anh phải ngồi tù (tạm thời) dùm! Toà án phải nuốt trọn ‘lương tâm’ để đưa ra một quyết định mà ai cũng thấy ‘dỏm’! Báo chí phải bẻ cong ngòi bút ‘lúc cứng lúc mềm’ để hướng dẫn nhân dân theo con đường đã định! Công an, chuyên án phải nhắm mắt, ngậm mồm, để ‘không có tội, bắt rồi thì có’ để bảo vệ cấp trên!

Công lí của đất nước chúng tôi đang là thế đấy!”

***

Blog FLCD có con số lượt người truy cập thuộc vào hàng nhất nhì VN trong thời gian qua (trên 2 triệu lượt truy cập chỉ nội trong khoảng giữa tháng 6 đến giữa tháng 8-2010). Flag counter ghi nhận con số độc giả cao nhất là ở trong lãnh thổ VN.

Trong khoảng không gian mở của phần góp ý, blog này cho thấy nét đa dạng của nhiều tầng lớp/thành phần độc giả tham dự. Tất nhiên không thiếu một vài nicks “góp ý theo ý trên” không dấu được ai cái sở trường “lý luận đồng phục màu da cam” không mấy dài hơi trong các đoạn khẩu chiến: nguyễntrầncường/obama/đầubò…

Cho đến lúc FLCD lên khuôn thiên phóng sự Nông Đức Hải và vụ án ô tô Lexus, lại rơi ngay vào ngày kỷ niệm vụ Cướp Chính Quyền 19/8, đính kèm ăn theo là cái kỷ niệm 65 năm ngày truyền thống CA, thì người ta hình dung ra được ngay, nhiều phần là nhóm CAM đèo này bị chạm nọc đến mức không tránh được triệu chứng nhồi máu cơ tim trước nhiệm vụ hàng đầu là bảo vệ các đại gia lãnh đạo, mà ở đây, bị day trán vạch mặt lại là đại gia lãnh đạo họ Nông, tất phải báo cáo khẩn cấp lên “trên”.

Trên thực tế, vụ án trên chiếc ô tô Lexus chẳng là cái đinh gì. Bởi, tự thân Nguyễn Tiến Chính hay vài ba lít máu của Chính cũng chẳng là cái đinh gì trong chế độ này. Còn nạn nhân Vũ Kim Anh bất quá cũng chỉ là 1 trong số gần 80 triệu tù nhân dự khuyết khác ở VN, càng chả là cái đinh gì sất.

Cái đinh ở đây là gia phả 4 đời của lãnh đạo: Nông Đức Hải, Nông Quốc Tuấn, Nông Đức Mạnh, và bố của Nông Đức Mạnh, bị lật mặt trong một vụ án triệt tiêu tình địch tưởng là ém được bằng cách đẩy người khác vào tù, ngay sát cạnh Đại hội toàn quốc đấu đá giành ghế thứ XI.

Cái đinh là chiêu thức xe cam nhông cán dẹp xác của Trần Quốc Hoàn ngày xưa trên bờ Hồ Tây xem ra kín kẽ hơn con dao gọt hoa quả trên chiếc ô tô Lexus quý phái đời nay.

Cái đinh là lóng rày làng Dân Báo ì xèo những bài viết vạch trần các thứ trước đây chỉ được loáng thoáng xếp hạng “hành vi tiêu cực”, nhưng nay được cho vào hạng mục “mặt tiền của đảng”, với rõ ràng tên họ, ở đâu, mấy đứa, làm gì, làm thế nào, làm với ai, gây tác hại ra sao…

Cái đinh là chưa bao giờ, cả số lượng và chất lượng, của những bài nhận định/phân tích/tổng hợp/phản biện/dự báo… của giới bloggers/dân báo đã tràn ngập/lất át/nhận chìm cả bầy “vẹt quốc doanh” như trong thời gian vừa qua, từ diện tin tức địa phương thôn cùng ngỏ hẹp cho tới thủ đô hoành tráng, từ những chấm mút/xà xẻo cỏn con cho tới các thất thoát/thua lỗ trung ương, và từ những phát biểu động trời tới những sai quấy tày trời.

Cái đinh là dàn báo ngoài luồng đã đánh động được sự suy nghĩ và chọn lựa đúng đắn cho rất nhiều giới chức còn đứng trong guồng máy, có thể kể đến cao điểm là quyết định của QH về vụ đường sắt cao tốc, và các quyết định của UBND Hà Nội gần đây.

Cái đinh là comments của độc giả Dân Báo ngày càng áp đảo, cả số lượng lẫn chất lượng, trên mọi diễn đàn. Tức là độ cuốn hút của các bình luận thời sự nhanh nhạy, sâu sát của giới bloggers đã tạo ra một trào lưu quan tâm cho rất nhiều người trước đây từng ẩn mình trong đại khối quần chúng thầm lặng, nay mạnh dạn khẩu chiến đốp chát và khiến cho hàng ngũ “lý luận viên đồng phục da CAM” phải văng tục khắp nơi trước khi bỏ chạy.

Cái đinh là lời kêu gọi của blogger FLCD chứng tỏ một hiệu lực nắm bắt/đong đo được: “Cùng nhau góp phần ngăn chận tội ác trong tương lai: Vạch trần sai trái và tội ác ngày hôm nay”.


Thế là Vũ Hải Triều, tư lệnh lực lượng CAM, phải vào cuộc.

Vấn đề là vào cuộc cách nào? Làm gì? Chiêu thức cao/thấp/trên/dưới thắt lưng?

Lê Doãn Hợp, Bộ trưởng 4T, từng mạnh dạn tuyên bố (ngày 17/11/2009) rằng “Quản lý Internet bằng các biện pháp kỹ thuật không phải là giải pháp tối ưu nhưng cần thì vẫn phải làm”.

Cũng chính Lê Doãn Hợp, mới đây (ngày 10/8/2010), đã long trọng trao kỷ niệm chương cho 11 cán bộ Cục Kỹ thuật nghiệp vụ II (tức CAM), với công trạng được ghi nhận là đã “góp phần làm thất bại âm mưu, hoạt động lật đổ chế độ XHCN ở Việt Nam, giữ vững ổn định chính trị, trật tự an toàn xã hội”.

Thế là Vũ Hải Triều, trùm CAM, phải vào cuộc, bằng biện pháp kỹ thuật.

PGS.TS Vũ Thư, sau khi dẫn lời của Tổng thống Mỹ Obama “mạng internet hiện giờ trở thành vũ khí hủy diệt hàng loạt”, đã phân tích rạch ròi về một biện pháp nền tảng và rẻ tiền để đối phó như sau: “Về mặt kỹ thuật và công nghệ, cơ quan quản lý nhà nước về thông tin trên mạng phối hợp với các cơ quan liên quan và các trung tâm an ninh mạng, với các nhà cung cấp dịch vụ như Yahoo… để xây dựng nên những phần mềm nhằm lọc các thông tin xấu, nhạy cảm… … Kỹ thuật đó thường được gọi là bức tường lửa (firewalls)”.

Thế là Vũ Hải Triều, trùm CAM, phải vào cuộc, bằng cách dựng tường lửa.

Hệ quả là độc giả thân quen của một số bloggers bị chặn đường lướt mạng.

Tất nhiên, nạn nhân đầu tiên và chưa phải sau cùng là FLCD.

Kế đó là lẻn vào server của MelbourneIT để xóa tên miền trang mạng tienve.org; lén cài mã độc vào trang mạng hasiphu.com.

Ngay chính bản thân blogger Đinh Tấn Lực cũng nhận được một thông báo ngày 20/8/2010 từ Vinny Lingham, CEO, Yola.com (nguyên văn một trích đoạn):

“Yesterday (Aug 19, 2010) was a very difficult day for Yola and our customers. Yola’s servers were attacked unexpectedly and maliciously by as yet unknown individuals and/or groups, bringing down all of our hosted websites as well as our service provider’s entire datacenter….

The IP address of our hosting service came under a vicious Denial of Service (“DoS”) attack, affecting all of our hosted sites. The attack consisted of an enormous amount of nonsense data aimed at our servers. With all of this junk flowing through it, it was impossible for legitimate traffic to get to your sites (www.dinhtanluc.yola.com & www.dinhtanluc2.yola.com)”.

Giờ đã rõ, mọi người đều có thể nắm vững thời điểm bắt đầu tiến trình phối hợp hoạt động giữa bộ 4T và bộ CA, như lời kết bản tin trao kỷ niệm chương trên VNN: “Lê Doãn Hợp cho biết ngay trong thời gian tới, Bộ cũng sẽ phối hợp với Tổng cục An ninh – Bộ Công an bàn cơ chế phối hợp thực hiện quản lý sàng lọc thông tin trên mạng”.

Thế là Vũ Hải Triều, trùm CAM, phải vào cuộc, và làm được gì?

  1. Gây tắt nghẽn xa lộ lướt mạng trong nhiều giờ, nhưng lại huấn luyện đào tạo miễn phí và hiệu quả nhất cho cư dân mạng VN, sau đó, thuần thục cách thức vượt tường lửa hơn bao giờ hết, và qua đó, tạo thêm tính gắn bó cho giới độc giả webs/blogs, với nhau và với các chủ trang mạng.
  2. PR-quảng cáo miễn phí cho các trang mạng/blogs ngoài luồng bằng cách đánh động tính hiếu kỳ của quần chúng, để họ thu hút thêm độc giả, bởi chưa bao giờ quần chúng nói rõ ý muốn tắt TV để lên mạng như hôm nay.
  3. Giúp cho thân hữu của các trang webs/blogs bị nhiễu biểu lộ rõ hơn sự ủng hộ, một vài độc giả còn tỏ ý tự nguyện làm bản lưu cho các trang bị nhiễu, nhằm thách đố ngược lại toàn bộ lực lượng CAM của đảng.
  4. Nhân rộng mức quan tâm của dư luận quần chúng khắp nơi về nguyên nhân và hệ quả của vụ án trên ô tô Lexus, với sự chú mục vào nhân sự đảng các cấp, đặc biệt là vào bảng gia phả 4 đời của lãnh đạo họ Nông.
  5. Minh chứng hùng hồn đến mức khó lòng chối cãi, khi lập lại thế đánh dưới thắt lưng lần này, sau thất bại lần trước với BauxiteVN/Đối Thoại/X-cà/Talawas… rằng đảng và nhà nước CHXHCNVN đã hết chiêu đối phó. Nghị định số 97/2008/NĐ-CP, Thông tư số 07/2008/TT-BTTTT, và cả Nghị định số 28/2009/NĐ-CP… đều không hơn mấy mảnh giấy lộn.
  6. Bổ xung cho các bài lý luận đồng phục trên Tạp chí Nhân quyền bằng chính những hành động/biện pháp cụ thể, cho cả thế giới chiêm ngưỡng trước khi dự thí Olympic về môn võ bẩn.
  7. Thử thách với đại khối người Việt ở trong và ngoài nước về khả năng lập mạng/lướt mạng/ngăn mạng, nói rộng ra là việc Thách Đố Số Đông về sai lầm nguy hại của Thiểu Số Cầm Quyền, và nhận chân ra rằng đó là sở đoản đáng buồn nhất của đảng và nhà nước CHXHCNVN.
  8. Hệ quả của nó, ở diện rộng, là hiển thị trên màn hình lớn HD, về một đảng và nhà nước cầm quyền đã Hết Thời Rồi. Rõ nhất là thông qua cách gọi tên lãnh đạo bằng sự khinh miệt tận cùng của quần chúng nhân dân hiện giờ.
  9. Bước kế tiếp và có thể là sau cùng của Vũ Hải Triều và đồng loại là tăng cường khả năng mỗi đứa, không phải về chuyện xây tường ngăn mạng, mà là Giữ Mạng. Bởi, từ pótay.com đến póchiếu.com là 1 khoảng cách không xa.

21-8-2010. Nhiệt liệt chào mừng ngày tin tặc cầm cờ.

Blogger Đinh Tấn Lực

đảng là ai? tên gì? ở đâu? mấy đứa?

đảng là ai? tên gì? ở đâu? mấy đứa?

. Đinh Tấn Lực

Dạo này, chỉ nội trong một quý, cả nước rộ lên toàn chuyện động trời, mà đảng ta thì cứ lấp ló/làm lơ/lập lờ/làm liều/lếu láo/lấp liếm… lẫn lấm le lấm lét.

***

Đảng viên thiếu úy “chiến sĩ công an” Trương Đình Hoàng ở Thái Nguyên, mặc thường phục, rượt dí xe máy công dân như trong phim hành động xã hội đen, truy đuổi đến khi ép dừng được “đối tượng” thì mắng dân té tát: “con kia sao chưa chịu xuống (xe), mày chán cơm thèm đất hả?”, rồi rút súng bắn xuyên đùi trái, chui qua hố xương chậu, găm vào tủy xương đùi phải của người thiếu nữ ngồi sau xe máy, xong phân trần với đám đông tụ tập là đang “truy bắt tội phạm”, bỏ mặc cho nạn nhân đứng tại hiện trường đầm đìa trong máu. Vụ việc được ghi lại thành biên bản “Vi phạm hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ”.

“Tội phạm”, người ngồi sau người lái xe vi phạm giao thông, là cô Hoàng Thị Trà, sinh viên khoa Toán-Tin, Đại học Sư phạm Thái Nguyên.

Còn chiến sĩ công an Trương Đình Hoàng, mới chính thực là đảng. Kẻ máu lạnh, lúc mắng dân là thằng này con kia, khi rút súng nhả đạn buộc nhân dân phải chán cơm thèm đất, và nghĩ rằng mình có toàn quyền sinh sát, thực ra đang vỗ ngực: đảng là tao!

*

“Trả lời báo giới sáng 11/8, đại tá Nguyễn Như Tuấn (Phó giám đốc, Thủ trưởng Cơ quan điều tra Công an tỉnh Thái Nguyên) khẳng định, việc nữ sinh Trà bị găm đạn thủng đùi, có nhiều người chứng kiến nên không thể giấu diếm, bao che”.

Tức là, nếu ở một nơi vắng vẻ, không người chứng kiến, thì các vụ công an tùy hứng nhả đạn vào dân thế này đều có nhiều xác suất im ắng/chìm xuồng?

Rõ ràng, mỗi một công an và lãnh đạo của nó đều là đảng, hoặc đều ngấm ngầm xưng đảng là tao!

*

Đảng viên thiếu úy “chiến sĩ công an” Nguyễn Mạnh Thư huyện Tĩnh Gia, Thanh Hóa, đã nổ súng vào đám đông nhân dân tụ tập phản đối tiến trình giải phóng mặt bằng bất công ở Nghi Sơn, gây tử vong tại chỗ cho cháu bé 12 tuổi Lê Xuân Dũng, gây thương tích cho bà Lê Thị Thanh, và gây tử vong sau đó cho ông Lê Hữu Nam.

Nguyễn Mạnh Thư, nả đạn vào dân, là đảng.

Lãnh đạo địa phương, cố bao che bằng kết luận ban đầu là “bắn chỉ thiên/súng cướp cò”, tất nhiên, cũng trong tâm thức coi đảng là tụi tao!

*

Chỉ vì mấy con vịt hay phá rối, hai mẹ con va chạm với nhau, bà mẹ trong lúc nóng giận đã làm đơn gửi đến cơ quan công an với mong muốn công an dọa cho đứa con một trận để nó ngoan hơn. Thế nhưng sau một ngày, cơ quan công an đã trả lại cho bà chiếc quan tài và xác chết đứa con trai. Nạn nhân là anh Vũ Văn Hiền, nông dân ở thôn Bình Xuân, xã Bình Thuận, huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên.

Ngày trước, khẩu hiệu của CA là: “không đánh cho có, có đánh cho chừa”. Nay thu gọn lại chỉ còn 3 từ: “đánh cho chết”.

Giống hệt mọi nơi khác, công an Đại Từ là đảng.

*

Thanh niên Nguyễn Văn Khương bị cảnh sát giao thông huyện Tân Yên, Bắc Giang, bắt giữ về tội đi xe máy không đội mũ bảo hiểm, sau đó đã gục chết ngay trên ghế thẩm vấn tại đồn. Vì bất bình, nhiều người dân đã cùng gia đình nạn nhân mang quan tài của người chết đến trụ sở UBND tỉnh để yêu cầu làm sáng tỏ vụ việc. Lực lượng công an được huy động tới giải tán đoàn biểu tình đòi công lý lên đến cả vạn người, bằng dùi cui và hơi cay.

Nguyễn Thế Nghiệp, tay công an đánh chết anh Khương, là đảng.

*

Chiều chủ nhật 25-7-2010, gia đình nạn nhân bị công an đánh chết đã đưa thi thể anh Khương lên Uỷ ban nhân dân (UBND) tỉnh để đòi làm rõ vụ việc. Hỗ trợ gia đình anh Khương, một số rất đông người dân đã đi theo quan tài, bao vây UBND tỉnh từ 14 giờ đến tối. Đến 5 giờ chiều thì 6 đoạn tường rào (60 mét) của UBND tỉnh bị phá hủy. Nhiều tiếng nổ lớn xảy ra do người dân đốt mìn tự tạo. Thi thể nạn nhân vẫn được quàn tại cổng UBND tỉnh. Cổng phụ của UBND đã bị phá cùng với biển ghi tên UBND tỉnh Bắc Giang. Chín giờ tối, nhà chức trách cho thợ làm lại tường và biển tên UB trước sự hiếu kỳ của hàng trăm người dân. Không như mọi ngày, tối nay UBND tỉnh tối om không có cả đèn trang trí ở sân…

Trong khi đó, “thái tử” Nông Quốc Tuấn (con trai Nông Đức Mạnh, sắp trở thành bí thư tỉnh ủy) vẫn thản nhiên tiếp đãi bạn bè trong tiệc nhậu đặc sản bằng món thịt bò tót do 2 đầu bếp từ Hà Nội được điều về Bắc Giang để nấu nướng theo yêu cầu của Tuấn tại nhà hàng Tài Lộc.

Nông Quốc Tuấn, một mình, tự thân, chưa ngồi vào ghế tỉnh ủy, đã là đảng.

*

Ngày 03-7-2010, giáo dân Tôma Nguyễn Thành Năm ở Cồn Dầu đã chết vì bị công an Đà Nẵng lùng bắt, đánh đập, tra tấn tàn bạo. Nhìn những vết thương dã man trên thân xác anh, nhìn cái chết đau đớn của anh, giáo dân Cồn Dầu đã sợ hãi trước những con người hầu như trở thành loài thú dữ. Anh đã ra đi trong đau đớn, trong vòng vây của đội quân công an ngăn chận những người thân quen đến tiễn anh về nơi an nghỉ cuối cùng. Anh ra đi không có những ngọn nến giải oan, để soi rọi sự bất công, dối trá trên miền đất Cồn Dầu. Anh ra đi bên những tiếng khóc thương nhớ, uất ức của vợ con. Anh ra đi trong bối cảnh dối gian, lọc lừa biến hóa hành động giết người của công an và chính quyền Đà Nẵng trở thành vô tội. Hiện gần 2000 hộ dân bị giải tỏa tại Cồn Dầu không có nhà mà ở.

Không thể nhầm: công an, ở mọi nơi trên đất nước này, đều là đảng.

*

Dự án đúc tim cho tượng thánh Gióng gây xôn xao dư luận cả nước trước hạn kỷ niệm 1000 năm Thăng Long.

Phù Đổng Thiên Vương không phải là đảng viên.

Nguyễn Thị Thoa, Giám đốc Cty ATS, người đề xuất dự án này, cũng không chắc là đảng viên.

Chỉ riêng kẻ vận động và phê duyệt dự án, biết trước là sẽ có phần chia chác, mới là đảng.

*

Huỳnh Ngọc Sỹ, nguyên phó giám đốc Sở Giao Thông Vận Tải kiêm giám đốc Ban Quản Lý Dự Án Ðại Lộ Ðông Tây và Môi Trường Nước Sài Gòn, bị báo Nhật phanh phui đường dây tham nhũng PCI, lãnh án sơ thẩm 3 năm tù về tội danh “lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ”, ra tòa phúc thẩm bị nâng mức án lên thành 6 năm tù, hiện có nhiều xác suất ra tòa lần nữa về tội danh chính thức là “nhận hối lộ” nhiều triệu USD.

Huỳnh Ngọc Sỹ, là đảng.

Mỗi cá nhân trong đường dây chung chi của Sỹ cũng là đảng.

*

Thượng tá Đặng Đình Tiến, Phó tham mưu trưởng Sư đoàn 324 Quân khu 4, cùng các sĩ quan dưới trướng, kết hợp với Nguyễn Thị Kim Hoa, Giám đốc Công ty TNHH Liên kết và Giới thiệu Việc làm Bắc Miền Trung, để lừa đảo chiếm đoạt tài sản của 114 gia đình quân nhân (130 triệu đồng/1quân nhân/1hồ sơ xuất khẩu lao động). Các nạn nhân đã tố cáo lên các cấp cầm quyền địa phương cũng như trung ương, và trong suốt năm qua đã trên dưới 30 lần tìm cách khiếu nại đến các cơ quan liên hệ: Sư đoàn 324 QK4; Bộ tư lệnh QK4; Phòng điều tra hình sự QK4; Tỉnh ủy, UBND, Công An các tỉnh Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh và Quảng Bình, đặc biệt là Bộ Quốc phòng. Nhưng không được trả lời.

Đặng Đình Tiến là đảng.

Thủ trưởng của mỗi cơ quan nêu trên cũng đều tự coi mình là đảng.

*

Nguyễn Ngọc Ân, Giám đốc sở Văn-thể-du của tỉnh Phú Thọ đã tiêu tốn non hai vạn USD tiền thuế của dân để lấy bằng tiến sĩ của Đại học Nam Thái Bình Dương (Southern Pacific University – SPU). Đến khi bị trưng ra ánh sáng những góc đen khuất tất này thì Ân than rằng: Tôi là kẻ kém may! Té ra có nguyên một đường dây giới thiệu của bộ Tài Chánh cho những quan chức muốn có bằng tiến sĩ mà không cần học.

Nguyễn Ngọc Ân (kém may), và cả những đồng chí (còn may) chưa bị lộ, chính là đảng.

*

Sầm Đức Xương, Hiệu trưởng trường trung học Hà Giang, cưỡng dâm nhiều nữ sinh, biến các nữ sinh đó thành gái gọi để thu tiền, rồi cống nạp lên thượng cấp, từ lãnh đạo ngân hàng đến cấp lãnh đạo cao nhất tỉnh, hoàn thành một danh sách đen hoành tráng. Khi vụ việc vỡ lở, các lãnh đạo nhất trí xử lý tình huống bằng cách phù phép cho các nữ sinh nạn nhân phải lãnh án tù về tội bán dâm. Trong số đó, một nạn nhân bỗng dưng mất tích. Nguyễn Trường Tô, chủ tịch tỉnh Hà Giang, với nick trên phôn di động là Tình yêu Chủ tịch, đứng tên hàng đầu trong danh sách đó…

Sầm Đức Xương, hiệu trưởng, chuyên ngành trải ga giường để tiến thân, là đảng.

Nguyễn Trường Tô, tỉnh ủy viên, dùng quyền lực để cưỡng dâm nữ sinh, tất yếu là đảng.

*

11 chiến sĩ công an thuộc Cục Kỹ thuật Nghiệp vụ II (A-23), còn được gọi là CAM, vừa mới được Lê Doãn Hợp, Bộ trưởng 4T, trao kỷ niệm chương “Vì sự nghiệp 4T”, bởi đã tận tình “sử dụng các phương tiện kỹ thuật nghiệp vụ phối hợp với các lực lượng chủ động đấu tranh với âm mưu hoạt động của các loại tình báo, gián điệp, phản động và tội phạm khác”.

Mới vài tháng trước, thiếu tướng công an Vũ Hải Triều cũng đã báo cáo thành tích đánh sập 300 trang mạng và blogs, đồng thời, đã chộp được mật khẩu để xâm nhập nhiều trương mục email của một bộ phận không nhỏ nhân dân.

A-23 là đảng. CAM là đảng. Tự thân Lê Doãn Hợp/Vũ Hải Triều cũng là đảng.

*

Văn Đình Ưng, Phó chánh Văn phòng Bộ GD-ĐT phân tích sâu sát rằng có 4 lý do khiến học sinh đỗ tốt nghiệp cao năm nay:

Thứ nhất do năm nay là năm thứ tư thực hiện cuộc vận động “hai không” nên những thí sinh yếu kém đã cố gắng học tập để thi đỗ.
Thứ hai, do công tác tư vấn tốt của các cơ quan truyền thông.
Thứ ba, do các ngày thi trên toàn quốc thời tiết mát mẻ.
Thứ tư là có thể do các em phấn đấu lập thành tích để chào mừng đại lễ 1.000 năm Thăng Long – Hà Nội!

Văn Đình Hưng, đích thị là đảng.

*

Ban Tuyên Giáo thuộc Thành Ủy thành phố Ðà Nẵng vừa ra một văn bản, không rõ thuộc loại gì, nhưng có vẻ ngang với một cái lệnh, đề gửi cho “Văn phòng đại diện báo Ðại Ðoàn Kết tại Ðà Nẵng”, đòi cơ quan báo chí này cử phóng viên phải “là đảng viên” đến để “thông tin, tuyên truyền về Ðại hội lần thứ XX đảng bộ thành phố Ðà Nẵng”. Thế là …tịt, bởi văn phòng đại diện báo ĐĐK tại Đà Nẵng không có nhà báo nào là đảng viên.

Các ban Tuyên giáo, từ TW xuống tới địa phương đều tự coi mình là đảng.

*

Nguyễn Thế Thảo, Chủ tịch UBND TP Hà Nội, và Hoàng Tuấn Anh, Bộ trưởng Văn-thể-du, đã hè nhau đề xuất một phương án thực sự động trời có tên là Phương án… “bắn mây ngăn mưa”, với phí tổn vào tầm 1 tỷ USD cho 3 ngày đại lễ nhiệt liệt chào mừng 60 năm hữu nghị Việt-Trung và 1000 năm Thăng Long. Đề án này được chuyển đường tắt lẫn đường vòng lên tới Phó TT Nguyễn Sinh Hùng. Tức là toàn giới IQ thượng hạng ngoại hạng. Không may cái là thời điểm của đề án này rớt vô sau vụ đường sắt cao tốc bị bác. Nguyễn Sinh Hùng, dù rất mê tính béo ngậy của dự án, nhưng cũng đành nuốt nước bọt nói “không”, kèm theo một lời phán nuối tiếc: “Nếu ta làm được thì nên làm, đằng này ta chưa làm được thì thôi”.

Kẻ đề xuất theo cảm hứng và trong tâm thức toàn quyền, tất nhiên là đảng.

Kẻ phê chuẩn, dù không được như ý, cũng vẫn xưng xưng rằng đảng là tao!

*

Chỉ riêng 16 bộ phận tổ chức của đảng CSVN, chưa phải toàn đảng, trong nhiệm kỳ 10 đã “vi phạm trong sử dụng tiền bạc” tăng gấp đội nhiệm kỳ 9: số tiền vi phạm phát hiện được ở cấp do trung ương kiểm tra là trên 80 tỷ đồng, tương đương 4,2 triệu đô la. Ở cấp cơ sở, con số này là 56 tỷ đồng. Lưu ý rằng đây chỉ là những con số “phát hiện được”.

Nguyễn Văn Chi, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương, thừa nhận “vi phạm qua kiểm tra tài chính đảng là đáng lo ngại, kiểm tra đâu cũng có vi phạm ở mức độ khác nhau”.

Thủ trưởng bất kỳ cơ quan nào của đảng cũng tự coi mình là đảng.

*

Hai anh em Trần Văn Chính (nguyên Vụ phó Vụ Tổ chức cán bộ của Bộ Giáo dục & Đào tạo) quyết tâm chiếm lấy bằng được Trường Đại học Phan Châu Trinh ở Hội An (một tư thục phi lợi nhuận). Theo một vài (trong số rất nhiều) đường dây (nổi tiếng của Bộ), việc vận động của anh em Trần Văn Chính đã đưa đến kết quả là Nguyễn Thị Nghĩa, Thứ trưởng Bộ GD- ĐT, cùng một Đoàn công tác hùng hậu về “làm việc” với Ban giám hiệu của trường trong suốt …một giờ đồng hồ, trên nguyên tắc định sẵn là …miễn đối thoại.

Hệ quả là 2 cái quyết định ngồi xổm trên luật pháp của Nguyễn Thị Nghĩa đều được hoàn trả cho khổ chủ: 1) bãi miễn trách vụ hiệu trưởng của ông Phạm Hữu Thu; và 2) ngưng tuyển sinh cho trường Phan Châu Trinh.

Hai anh em Trần Văn Chính tất nhiên là đảng.

Nguyễn Thị Nghĩa cũng là đảng. Thậm chí, còn hơn cả đảng, bởi đã bị mắng ngay trong buổi họp với thành ủy Hội An: “chị là Thứ trưởng thôi chứ chị to hơn đảng à?”.

*

Trường Cao đẳng Nghề số 8 (thuộc bộ QP, ở Biên Hoà, Đồng Nai), từng được vinh danh “Điểm sáng về dạy nghề”, là nơi mà mọi thí sinh đều an tâm đóng tiền đi thi “bảo đảm đậu”. Kể cả những thí sinh ngồi ngoài quán uống cà phê, thậm chí, đi tắm biển tận Vũng Tàu Bà Rịa, cho hết giờ thi, đều được cấp bằng. Ngô Phước Sánh, Chủ tịch UBND thị trấn Tân Thạnh, cũng là 1 trong các tay cò mua bán bằng, tuyên bố: “Chỉ đạo của huyện là làm sao thì làm, miễn có bằng thì thôi!”.

Hiệu trưởng trường nghề số 8, với toàn quyền cấp bằng, là đảng.

Các chủ tịch UBND đồng loại với Ngô Phước Sánh, cũng là đảng.

*

Một trong các bộ đứng đầu công nghiệp nuôi dưỡng nhiều cò lắm chợ là Bộ GD-ĐT. Ngoài chợ phao, các chợ tuyển sinh là nơi sầm uất phồn thịnh hơn cả. 200 triệu đồng/1 suất đại học! Khẩu hiệu bắt mắt thời đại là: “Trường nào cũng chạy được”, “Trôn kim nào cũng qua lọt”…

Quan chức bộ GD-ĐT là đảng.

Cò chạy trường, không nhất thiết đảng viên, cũng hành xử không khác đảng.

*

Phạm Thanh Bình, Chủ tịch HĐQT kiêm tổng giám đốc Vinashin, quản trị thua lỗ/thất thoát 86.000 tỷ đồng tiền thuế của dân. Tính trung bình ra là mỗi công dân VN phải trả khoảng một triệu đồng tiền nợ do Bình gây ra.

Nguyễn Sinh Hùng, Phó thủ tướng, lãnh trách nhiệm vực dậy tập đoàn kinh tế khánh tận Vinashin bằng dự án vay nợ 56 tỷ USD dưới danh nghĩa xây dựng đường sắt cao tốc, nhưng rất tiếc là quốc hội phản bác, không thông qua.

Phạm Thanh Bình, kẻ phá hoại tài sản của nhân dân ở tầm kỷ lục bằng tính khí tùy tiện và ngu muội lộng quyền như trên, chính là đảng.

Nguyễn Sinh Hùng, nâng đỡ/bảo kê/bao che/cứu vớt cho một tội phạm như Bình, vẫn bằng tính khí tùy tiện và ngu muội lộng quyền như trên, cũng đã tự coi mình là đảng.

*

Võ Kim Cự, ủy viên Ban Thường Vụ Tỉnh Ủy, phó chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân tỉnh Hà Tĩnh, từng “bị kỷ luật vì làm cho một cô giáo mầm non mang bầu”, từng mua bằng dỏm của Western Pacific University, vừa được bổ nhiệm giữ chức chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh.

Nguyễn Nhật, chủ tịch Hội Ðồng Quản Trị, tổng giám đốc Tổng công ty Khoáng Sản và Thương Mại Hà Tĩnh, nổi danh xài bằng dỏm của Ðại Học Irvine và Nam Thái Bình Dương, cũng vừa được bổ nhiệm giữ chức phó chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh.

Quyết Ðịnh bổ nhiệm mang số 1385/QÐ-TTg.

Võ Kim Cự và Nguyễn Nhật, lọc lừa cả nước, dùng bằng dỏm để thành lãnh đạo, chính là đảng.

Nguyễn Tấn Dũng, kẻ hồn nhiên bổ nhiệm cho mấy đứa xài bằng dỏm làm lãnh đạo như nó, tất nhiên, càng là đảng “gộc”.

***

Ngần ấy thời sự nhục nhã xảy ra chỉ trong khoảng trên dưới một quý.

Đủ để cả nước thất kinh khi phải lược qua tình hình cần duyệt lại xem đảng là ai? tên gì? ở đâu? mấy đứa?

Đảng ta là đạo đức, là văn minh, như thế ư?

Thẻ đảng là giấy chứng thực tất cả những lề thói đạo đức/văn minh như thế chăng?

Những đảng viên khác nghĩ sao?

Phải chăng đã đến lúc để vất bỏ những tấm thẻ đảng ô nhục đó?

Nơi nơi đang sục sôi. Chỉ cần Đại tướng Võ Nguyên Giáp phát pháo tiên phuông, làm gương dẫn dắt, là trở thành động lượng đại trà, giúp cho mọi người mạnh dạn hơn để cùng vất bỏ thẻ đảng, chối từ cái hàng ngũ phi nhân đang nhân danh cộng sản mà vơ vét tư lợi; nhân danh xã hội chủ nghĩa mà bóc lột công nông; nhân danh Tổ Quốc mà bán đứng Tổ Quốc; nhân danh Dân Tộc mà đọa đày/giết hại Dân Tộc…

Hãy cùng nhau vất bỏ thẻ đảng để sang trang lịch sử.

Không chỉ thuần để giữ nguyên bờ cõi, mà còn để kiến tạo bệ phóng cho đất nước cất cánh, con người thăng hoa.

14-8-2010. Chuẩn bị chào mừng 65 năm ngày Cách Mạng Tháng Tám.

Blogger Đinh Tấn Lực

GO Mắn Đẻ


GO Mắn Đẻ

. Đinh Tấn Lực


Định nghĩa mới nhất trong Từ điển Xã hội CHXHCNVN:

Game Online (GO) là một thứ động vật xấu tính, đặc biệt cực xấu từ sau 10 giờ đêm.

Nghị quyết mới nhất cho nó thêm 1 giờ phụ trội trước khi cực xấu.

Lý do có nhiều, nhưng tựu trung là bởi nó mắn đẻ.

*

GO đẻ ra biết bao chuyện “hoàn cảnh”, biết bao niềm “tâm trạng”…

GO từng đẻ ra những hàng xóm thịt nhau vì mất toi 1 con gà.

GO đẻ ra những chủ hàng phở/chủ vuông tôm bạo hành với con nít.

GO đẻ ra tay quyền chủ tịch xã tằng tịu với phụ nữ có chồng, được thưởng cho 5 nhát dao nhập viện, nhưng sau đó vẫn được “bầu” vào ghế phó bí thư đảng ủy xã.

GO mới đẻ ra 1 tay nghiện rượu hành hạ vợ con tới nỗi bị thằng con giải quyết bằng cách châm điện.

GO đẻ ra thằng vô lại ở Nghi Sơn bóp cò súng chỉ thiên giết chết tươi em bé 12 tuổi …đứng dưới đất.

GO đẻ ra thằng du côn ở Bắc Giang làm cho sức khỏe của anh công dân bị kéo về đồn “làm việc” trở nên có triệu chứng không bình thường là bị ngộp thở và vỡ bàng quang.

GO đẻ ra những nhân viên công lực ở quận Hai bà Trưng, Hà Nội, thi hành phận sự xong rồi báo tin cho thân nhân đến nhận xác con bị đột tử giữa đồn vì chứng bệnh vỡ hộp sọ.

GO đẻ ra những nhà chức trách ở Đại Lộc đưa xác công dân vừa mới “làm việc” xong về cho thân nhân, kèm theo 1 phong bì mười triệu đồng.

GO đẻ ra thằng lãnh đạo đốn mạt ca tụng kẻ thù truyền kiếp xong đổ tội cho cậu đánh máy.

GO từng đẻ ra một phó tể tướng biết ôm ghì bằng 2 tay khi bắt tay đồng nhiệm xứ lạ, rồi đẻ luôn cách hoán chuyển phòng khách sạn đặt trước của thường dân thành “chuyên phòng” dành riêng cho nó.

GO còn tài tình đẻ ra một phó tể tướng khác từng nổi tiếng về mức sàn của thị trường chứng khoán/dự án đường sắt cao tốc (váy)/quy luật “bầu không kịp”, rồi đẻ ra cả loại thang máy “chuyên khoang” dành riêng cho nó mới đây.

GO đẻ ra cả một chính sách trời long đất lở tên là “giải phóng mặt bằng” (tiến hành bởi giai cấp lãnh đạo trước cách mạng cạp đất mà ăn – sau cách mạng chia đất làm giàu).

GO đẻ ra một quân đội thuộc loại cực lỳ kéo nhau đi làm kinh tế cực tồi.

GO đẻ ra Vedan, Vinasink, EVN, Vietnam Airlines… cùng những tập đoàn xà xẻo đứng làm chủ đạo nền kinh tế có định hướng của cả nước.

GO đẻ ra hàng loạt tiến sĩ hàng mã SPU/IU…

GO đẻ ra loại hiệu trưởng ma cô dắt gái cho cả dàn tỉnh ủy.

GO đẻ ra loại chủ tịch hám gái tơ đã 5 lần cãi lệnh tể tướng.

GO đẻ ra loại tể tướng chưa từng công khai ký phạt một ai, chỉ âm thầm khui lật hồ sơ đen của từng kẻ thù nội bộ cho nó chết dở.

GO đẻ ra loài mật vụ xum xoe kêu đòi hiểu đúng về nhân quyền.

GO đã làm khai sinh lại cho một giai đoạn tem phiếu, bằng cách đặt ra những thẻ hội viên đồng hành với cái A-25.

GO không chỉ đẻ ra một hệ thống nhà văn/nhà báo công chức cả đời chỉ mơ cái ghế thủ trưởng;

GO không chỉ đẻ ra những “hèn đại nhân” trong văn đàn/báo giới VN, thấy nhan nhản cái xấu và tội ác có hệ thống mà cùng thi gan ngậm tăm.

GO còn đẻ ra một loạt những “hèn tiểu nhân” dạng Như Phong và các con cùng loại.

GO đẻ ra tham nhũng và chằng chịt những đường dây bao che cho tham nhũng.

GO đẻ ra một lúc mấy thế hệ nói dối/làm láo có nghiệp vụ.

GO đẻ ra một lũ hackers chuyên nghề đọc lén/nghe trộm/lấy cắp mật khẩu, cùng một bọn nhân viên công lực chuyên khoa bịt mồm nhân chứng trước tòa…

GO đẻ ra một lũ cán bộ tài tình ngón rút ruột mọi dự án, mọi công trình.

GO đẻ ra một lũ đảng viên xà xẻo cả gạo/mì tôm cứu đói/cứu lụt.

GO đẻ ra cả loài virút nuốt trộng sự xấu hổ của lãnh đạo ở mọi cấp, từ xã ấp lên tận trung ương.

GO đẻ ra 1 giuộc “Công tác Tuyên giáo bảo đảm cho đảng vững mạnh”,”Còn đảng-Còn mình”…

GO đẻ ra cả đống “những vết bùn trên tận đỉnh chín tầng cao”…

*

Tội ác của GO to phết, quá tầm khủng bố chứ chẳng đùa.

Nguồn gốc của GO chỉ có thể duy nhất đến từ các thế lực thù địch thâm hiểm.

Phải ngăn chận tác hại khôn lường của GO trước khi nó giật sập cái khẩu hiệu ổn định để làm giàu ở đây.

Hoan hô nghị định 97/2008/NĐ-CP và các nghị định/sắc lệnh theo sau nó.

Hãy ngưng ngay mọi dịch vụ trò chơi trực tuyến sau 23:00h.

Đừng để tuổi trẻ ngồi yên.

Hãy tạo điều kiện dễ dàng cho thanh niên ra khỏi phòng game và kéo nhau xuống đường xịt sơn lên vách để tuyên xưng chủ quyền đất nước bằng 6 chữ HS.TS.VN.


4-8-2010 – Nhiệt liệt chào mừng đại hội Hội Nhà Văn VN 2010.

Blogger Đinh Tấn Lực

Thân Gửi Mẹ Nấm:


Thân Gửi Mẹ Nấm:

(nhân đọc entry http://menam0.multiply.com/journal/item/291)


nguồn gốc của các giai cấp cần phải cật lực đấu tranh kêu bằng xuất thân

không tìm ra một đường dây liên hệ, một ô dù che chắn, một trụ chống lưng nào thì kêu bằng tứ cố vô thân

nứt mắt ra đã thấy tên đệm là đôla thì đó gọi là tiền thân

chữ tiền liền với chữ tiên một vần, và chắc chắn là bàn đạp bền vững nhất để tiến thân

vào được trung ương thì gọi là hoàng thân

trong bộ chính trị phe nào tụ đủ 4 đứa thì kêu bằng tứ thân

coi tàu khựa là cha thì kêu nó bằng phụ thân

không nhờ ai khấu bái, mà phải chính mình thực hiện thì kêu bằng tự thân

vừa lạy tàu vừa cậy mỹ thì gọi là song thân

hình ảnh gợi cảm nhất của tình yêu chủ tịch gọi là khỏa thân

họ tô cấm báo đài đưa tin về tên tô cưỡng dâm trẻ con thì kêu bằng tương thân

các đồng chí chưa bị lộ kêu bằng sắp sửa hiện thân

thay đổi tội danh từ tham ô tài sản nhà nước thành lợi dụng chức vụ thì gọi là hóa thân

phát ngôn ấn tượng quá, ngửi không nổi, chẳng ai dám/muốn đứng gần, thì kêu bằng phân thân

biển của mình bị giặc nó cấm đánh cá mà nhà nước im re thì rất đáng tủi thân

nhân quyền là có cái ăn, còn mạng người rẻ như bèo thì kêu bằng bản thân

công an có trình văn hóa thì phải bảo nhau là nện cho dân nó diện kiến mẫu thân

lên đồn “làm việc” xong mà còn ra về được, dù là đi chân không, thì gọi là toàn thân

nữ sinh được quan giám học tiến cống lên quan tổng đốc thì phải ra tòa về tội bán thân

công khai đổ nước thải nguyên chất ra sông thì kêu bằng xả thân

góp tiền đều đặn cho “trên” qua từng phi vụ thì gọi là chung thân

tham nhũng/quan liêu/sai phạm/lãng phí… chạy đầy đường mà tể tướng nhất định không phạt một ai thì gọi là dung thân

từ giả bộ giáo dục sau mấy năm hứa hão thì kêu bằng ly thân

khoái bắt chước các màn bịt mắt/bịt tai/bịt mõm thì rất gần với tuổi thân

kực kỳ kung kính rạp người bắt tay đồng nhiệm bằng cả hai tay thì gọi là cầu thân

đàn áp/trừng trị những thanh niên phản đối quyết định tam sa thì kêu bằng kết thân

đạt tới đỉnh điểm lãnh đạo tài sản đất nước thì kêu bằng đích thân

yếu tố quan trọng nhất để giảm tội trước tòa kêu bằng nhân thân

tái cấu trúc nguyên cả một tập đoàn đồ sộ cỡ vinasink thì gọi là tháo thân

cắm đầu lao vào các lò nướng người (mệnh danh chiến tranh giải phóng) mà cứ tưởng ngọn hải đăng cải tạo cả thế giới mới chính là lũ thiêu thân

cứng cáp mình đồng da sắt như anh hùng lê văn tám thì kêu bằng thiết thân

hòa bình rồi thì lời bảo ban chắc cú nhất về lợi/hại là đề phòng thiệt thân

còn lời đe có tính lưu manh/côn đồ/du đãng/công an nhất là liệu hồn, …coi chừng vong thân

song chính yếu là nó chủ trương “việc nhân nghĩa cốt ở yên thân(phỏng ý PLVũ)

kết luận: cả lũ bọn này chẳng tí ti xứng đáng gì để luận về dấn thân

30-7-2010

Blogger Đinh Tấn Lực

vươn ra biển lớn



vươn ra biển lớn

. đinh tấn lực


thiên hạ xôn xao bình chuyện văn nghệ hậu hiện đại

ta nhẩn nha bên bàn nhậu dưới chân cầu

luận nhầu chuyện làm ăn hậu cởi trói

hai mươi mấy năm banh da xẻ thịt sau đổi mới

thấm tháp chi với nửa thế kỷ máu đổ xương phơi giành độc lập

có thá gì so với dăm triệu liệt sĩ đổi lấy cái đường ray thống nhất

làm bàn đạp tiến nhanh tiến mạnh qua bao phen chớp giăng sấm giật

để có cơn ngầy ngật ngất ngây quá độ vào WTO tất bật

*

ta đã qua truông thiếu đói/đói/đói gay gắt

ta đã tạm gác lại quá khứ cải cách ruộng đất

hay tem phiếu/hộ khẩu/hợp tác hóa những chỉ tiêu cao ngất

cùng tận diệt bọn tư sản mại bản rậm rật

rồi thả trôi chính sách cấm chợ ngăn sông dờ dật…

để hân hoan gắn đuôi định hướng cho kinh tế thị trường

giương cao khẩu hiệu đại đoàn kết khẩn trương

tập trung bốn phương trong ngoài cùng hướng về tương lai

chuẩn bị thao dượt các động thái giật gấu vá vai/lấy ngắn nuôi dài

để vươn ra đại hải

*

hãy nâng ly,

bất kể nửa tá thập kỷ đủng đỉnh theo chưn bọn Thái

cho dù 198 năm lững thững sau Sing cũng chẳng gì đáng ngại

hãy nâng ly,

bởi chống lưng cho đổi mới của ta là cả một trời WB, IMF, ODA…

cùng một lũ ngu ngơ có chung gia phả họ tên là các nhà tài trợ

từng chịu khó hàng năm đến dự hội nghị khoanh nợ rập rình

chưa kể các đại gia bắc kinh/thượng hải/nam ninh…

hãy nâng ly,

cùng níu lấy thắt lưng của chúng mà ngắt véo/xà xẻo

từng dự án bở béo…

hãy nâng ly,

xóa đói giảm nghèo chỉ là phương tiện

giải phóng mặt bằng chỉ là phương pháp

ải/thác/biển/đảo chỉ là phương trình

bôxít tây nguyên chỉ là phương án

đất rừng đầu nguồn chỉ là phương diện

trương mục thụy sĩ mới là phương châm của mỗi con người mới

còn lãi kép lãi đơn đã có con cháu ta tài giỏi lo toan

đừng e ngại chuyện hạ cánh chẳng an toàn

bởi cả nước đều biết như nhau là sẽ bầu không kịp.

*

hãy nâng ly,

thời a-còng con trẻ thách nhau game điện tử

riêng chúng ta thời nào cũng thoải mái chơi game công lý …thú

thiếu thuế dăm ba triệu là vào tù

còn phá sản quốc doanh non chục vạn tỷ

thì ô dù mấy cũng phải kỷ luật hành chính

thanh niên bắc giang hiếp dâm thôn nữ lãnh án tử hình

chủ tịch hà giang cưỡng dâm nữ sinh tức khắc phải rút kinh nghiệm

đáng cho vào sách ghi-nét-sờ

là nạn nhân thì trở thành bị cáo tội bán mình

dù chưa rành cách ngừa thai

cũng bỗng dưng biết chối từ luật sư biện minh

còn báo chí thì được chỉ đạo khép mỏ về đường dây cướp trinh

thế giới cần học ở ta cái nhân bản tính:

dân xử bằng luật – quan xử bằng tình

*

hãy nâng ly,

bởi lịch sử/thiên thời/địa lợi/nhân hòa của ta đặc biệt không đâu có

quyền con người của ta do đó tất phải đặc thù

ta chỉ có đôi ba vạn tù số lẻ

cùng đâu đó tám mươi triệu tù dự khuyết

song nhất quyết không một ai là tù chính trị

và nay ta vừa ra mắt mới keng/cáu chỉ cả một nhân quyền tạp chí

ngợi ca lòng yêu nước âm thầm/thậm thụt/huyền bí

xiển dương vị trí từng con dân

trong một quốc gia không có gì quý hơn …cha chú

trên một dải đất nước giàu đẹp nối liền vô tận những rì-sọt với sân cù

vô tận những tổng biên tập báo đài đầu cúi/lưng gù với số con/phận cái

vô tận những giường bệnh cá mòi thương hiệu 3 cô gái

vô tận những trường lớp luyện thi vĩ đại

vô tận những chùa chiền/nhà nguyện/giáo đường phế thải

vô tận những kết quả kéo dài đáng hãi về thống kê dân bầu đảng cử

vô tận những giấy gọi triệu tập/biên bản tịch thu/tạm giam tạm giữ

vô tận những sắc luật rậm hơn rừng biên cống sứ

và bạt ngàn những dùi cui/song sắt cùng tiếng rên ứ hự…

*

hãy nâng ly,

mừng cho đất nước ta ổn định

cả trên mạng cũng có an ninh

bởi đảng ta là cách mạng/là đạo đức/là văn minh

là câu thần chú chỉ đạo cho dân biết làm thinh

là phép màu xoay vần

nạn nhân thành thủ phạm/

học trò thành gái điếm/

hiệu trưởng thành ma cô…

là thiên tài bảo dưỡng hằng hà sa số những thằng tô chưa lộ

là chiếc đũa thần điểm dạ trung thành dưới những vòng kim cô

là niềm tin của nhân dân vào đội ngũ cán bộ

nơi nào manh nha chỉ dấu bất công là có ngay quần chúng tự rộ

*

hãy nâng ly

bình chọn quốc hoa

mừng đảng ta muôn năm quang vinh

mừng dân ta ở đỉnh cao chỉ số thông minh

mừng khai thông trục tâm linh thiết lộ ba đình-nam ninh

mừng đất nước rục rịch chuyển mình

đón tiếng gà gáy gọi bình minh ở cuối đường hầm úng ngập

sẵn sàng cho năm 2030 kinh tế VN thuộc hàng tốp-then cá mập

rồi bằng những con tàu thất thập vinasink

bỏ lại sau lưng cả cụm tam sa linh tinh đảo hoang chim ỉa

chúng ta sẽ gom gió giong buồm vươn ra biển lớn

mặc cho nó có dạng lưỡi bò/tim chó/hay cật lợn

mặc cho nó ngon trớn giữ tên nam hải/sao chai-na si

chỉ nên biết sáu mươi năm môi răng hữu nghị

đang hình thành an toàn trọng thị

lấp lánh bên dưới sắc màu chiếu chỉ

của đại lễ ngàn năm rồng lượn

bởi trước sau gì đất nước này cũng sẽ kết đèn/treo cờ/giăng phướn

ăn mừng ngày trở thành châu huyện hoành tráng của một siêu cường

từng ưu ái ban cho mỗi lãnh đạo ta

thập lục kim từ cùng tứ hảo huy chương

ối giào

chỉ mới nghĩ tới đã thấy dâng trào biết bao rào rạt thân thương:

“bên kia biên giới là nhà

bên này biên giới cũng là quê hương”


19-7-2010

(nhiệt liệt chào mừng hội nghị ngoại trưởng ASEAN & diễn đàn an ninh khu vực ARF,
hạ quyết tâm quên phứt ngày lãnh đạo ta đặt bút ký hiệp định giơ-ne-va 20-7-1954)

blogger đinh tấn lực