Bã Đậu Hóa Thạch-Giun Sán Nhe Nanh


Bã Đậu Hóa Thạch-Giun Sán Nhe Nanh

. Đinh Tấn Lực
Chúc mừng bạn đã gia nhập hàng ngũ những người mà tiêu chí cao nhất cho đạo đức của họ là nói sự thật. Chúc mừng bạn đã trở thành một thành viên trong lực lượng quyền lực thứ tư. Hãy dùng khả năng viết của bạn vào việc góp phần xây dựng một đất nước Việt Nam khác…”.
Một đồng nghiệp người Anh ở London gửi lời chúc nhà báo Đoan Trang – Ngày Beatles (III)
DoanTrang
Cũng vào tháng 12, mấy năm sau khi nhận được lời chúc chân tình và chí tình vừa dẫn, nhà báo Đoan Trang bị tạm giữ tại Trại Lưu Trú Lộc Hà, cách Hà Nội 15 cây số, vốn là một trại phục hồi nhân phẩm, về tội tham gia cuộc biểu tình tại nhà hát lớn Hà Nội, vào ngày 09-12-2012, nhằm chống các hành vi gây hấn và chính sách đối ngoại hung hãn của bá quyền Trung Quốc trên Biển Đông.
Ở Lộc Hà, nhà báo Đoan Trang đã được một sĩ quan công an tận lực thẩm tra (và đồng thời dồn sức biểu diễn 36 kiểu ngậm hột thị). Toàn bộ giáo trình phục hồi nhân phẩm này đã được thu băng và xả băng. Đã có nhiều bài bình về kiến thức/khí phách/phong thái/trình độ lý luận/kỹ năng đối đáp/kỹ năng chơi cờ thế… của nhà báo Đoan Trang. Cũng không ít lời còm trên mạng góp ý về tay sĩ quan CA được phân công “giáo dục” tác giả các quyển sách công phu đầy nhiệt huyết: Công Lý Và Hòa Bình Trên Biển Đông, (nxb Tri Thức), Và Quyền Lực Thứ Tư(nxb Giấy Vụn).
Soát lại toàn bộ cuộc thẩm vấn ngập tính tiêu biểu này, cộng thêm bài giảng bao la về Biển Đông của đại tá PGS-TS-Nhà giáo ưu tú thuộc Học viện Chính trị Bộ Quốc phòng Trần Đăng Thanh (TĐT) cho cán bộ lãnh đạo các trường đại học Hà Nội mới đây, cũng tiêu biểu không kém, người ta gom được những đặc tố nào và đặc tính gì về các bộ óc của hệ bạo lực VN hiện nay?
*
Hãy nghe lời trần tình mở đầu của tay CA thẩm vấn nhà báo Đoan Trang, rằng: “…Lãnh đạo người ta phân công thì phải đi làm…”. Còn, muốn được phân công thì phải vào ngành cái đã. Phân công, ở đây, đồng nghĩa với trả lương và thêm quyền thu lậu ngoài lương.
Rồi, hãy nghe đại tá TĐT phân tích thêm ở bài giảng về biển Đông: “…Có một nội dung rất cụ thể, rất thiết thực với chúng ta đó là bảo vệ sổ hưu cho những người đang hưởng chế độ hưu và bảo vệ sổ hưu cho những người tương lai sẽ hưởng sổ hưu, ví dụ các đồng chí ngồi tại đây. Cho nên ta phải nói rõ luôn, hiện nay chúng ta phải làm mọi cách để bảo vệ bằng được Tổ quốc Việt Nam thời XHCN”. Dịch sang tiếng Việt thuần khiết là: Còn đảng còn sổ hưu!
Kết 1: Đảng là guồng máy thu thuế của dân để vỗ béo cán bộ. Ngày nào cán bộ còn muốn được ngồi chơi sơi nước có lương lẫn lậu, cả ở công sở lẫn ở nhà hưu, thì phải bán hết cả tư duy/linh hồn/lương tâm/óc não… để giữ đảng. Tiếng kẻng của Ivan Petrovich Pavlov đối với lũ chó hoang thời đại chính là âm thanh sột soạt lúc đếm tiền.
*
Giữ đảng cách nào? Cơ bản là như máy móc đã được lập trình để xoay vòng vô điều kiện: cấm nghĩ, chỉ nghe, nhập tâm, thi hành, và thi đua lặp lại y nguyên lời của “trên”.
Tay CA lên lớp: “…Về cái quan điểm đường lối của Đảng và Nhà nước thì giữa mình với Trung Quốc, không phải là vấn đề là Đảng, Nhà nước mình không có … Tất cả đều giải quyết trên con đường ngoại giao … đấy”.
Còn TĐT giảng về biển Đông như sau: “Trước mắt là chúng ta phải tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng chúng ta, sự điều hành của Chính phủ…”.
Kết 2: Thời này, để có cái ăn trôi vào miệng và có đô la chèn vào két, chính là quên phứt chính mình cũng có óc, để quanh năm mắt chớp/mồm ngậm/lưng khom/gối quỳ/đầu cúi/đuôi cong, tuân thủ mọi mệnh lệnh của một lũ thậm ngu và cực hèn tự xưng là lãnh đạo nhưng phản ứng như thái thú. Khổng Tử mà còn sống ắt phải viết lại Luận Ngữ: Phản xạ là bà Phản biện (nghe ra Khổng Tử không thua gì Phạm Lưu Vũ).
*
Trình CA, rút ra từ cuộc thẩm vấn ở Lộc Hà, chính là mớ kỹ thuật đánh lừa nạn nhân/bẻ cong từ ngữ/ghi tráo lời khai/nắn gân đối tượng/đàn áp tinh thần/o ép thể xác/dụ lấy chữ ký/cưỡng chế vân tay… nói chung là sao cho hoàn thành chỉ tiêu thẩm cung để “án tại hồ sơ”. Trong nhiều trường hợp, đó còn là kỹ thuật bức tử nạn nhân rồi báo cáo đối tượng quyên sinh…
Trình hùng biện, rút ra từ bài giảng về Biển Đông nói trên, chính là quyền ba hoa, nói xạo/nói sai/nói sảng mà răng không hở/mắt không nháy. Đại khái có thể kể:
  • đầu năm 1972 ông Nixon đã ngoại giao bóng bàn qua Hàn Quốc”;
  • “(năm 1982) thực dân Anh đã vượt hàng nghìn cây số qua Đại Tây Dương để tiến công vào quần đảo Malvinas của Argentina”;
  • cái họ (Bắc Triều Tiên) đạt được là họ đánh lừa được tất cả các ông lớn, họ làm tất cả các nước lớn mất ăn mất ngủ và rất là lo lắng về quả tên lửa của họCái điều mà chúng ta phải cần học tập”… (Như các đồng chí lãnh đạo các đại học Hà Nội đang học tập?)
Kết 3: Trình lừa cỡ CSVN vẫn còn đòi học thêm các quả lừa vĩ đại vạn lần hơn của lãnh đạo đất nước nhăn răng Bắc Triều Tiên mới thỏa? Cho dù bản sắc lừa dân, lừa thuộc hạ, lừa “trên”, lừa nhau… ở đây đã thành truyền thống rồi chính thức thành chủ trương/chính sách! Ai phản biện đều là tội phạm cần được lừa lần nữa, để ký xác nhận biên bản chấp cung theo ý CA.
*
Không ai được phép nhớ đến đận sắp hàng thăm lăng lãnh bánh mì. Hay mết-tinh chống Mỹ săn lùng Al Qeada trên đất “Một-rắc” của Sadam Hussein. Chỉ nên biết rằng (nhà nước có đầy đủ bằng chứng lịch sử) biểu tình chống TQ gây hấn là được trả tiền, theo lời tay CA ở Lộc Hà: “Trong cái số này thì cũng có những trường hợp là người ta … tham gia, có những người cũng trao đổi … người ta cũng trả tiền, vật chất cho một số người đi”.
Đại tá TĐT còn giảng thêm về Biển Đông, rằng: “Tôi bảo với các đồng chí, mấy vị biểu tình ấy viết đơn tình nguyện ra Hoàng Sa, Trường Sa đi xem có đi không hay lúc đó lại kêu em đau khớp, kêu em đau dạ dày…. Nhưng nó cho mấy chục nghìn để thế nọ thế kia”.
Kết 4: Mới hay, khả năng kềm chân cán bộ của ta là sổ hưu, còn sức mạnh lôi cuốn của bọn thế lực thù địch là USD. Khả năng ước mơ của ta là để động viên đảng viên bằng …cứt gà sáp. Ngược lại, sức lôi cuốn của thế lực thù địch được đề cập/nhấn mạnh liên tục là để khép tội.
*
Trọng tâm bài giảng về Biển Đông là một cẩm nang làm xiếc đi dây không lưới đỡ:
Trong 4 năm kháng chiến chống Pháp, 21 năm chống Mỹ, nhân dân Trung Quốc, nhà nước Trung Quốc đã từng nhường cơm xẻ áo dành cho chúng ta từ hạt gạo, từ khẩu súng, từ đôi dép để chúng ta giành thắng lợi trong kháng chiến chống Pháp và thắng Mỹ. Như vậy ta không quên họ đã từng xâm lược chúng ta nhưng ta cũng không được quên họ đã từng nhường cơm xẻ áo cho chúng ta”…
“Các đồng chí nhớ người Mỹ chưa hề, chưa từng và không bao giờ tốt thật sự với chúng ta cả… Họ đang thực hiện ‘thả con săn sắt, bắt con cá rô’. Họ chưa bao giờ tốt thật sự với chúng ta, tội ác của họ trời không dung, đất không tha”…
Thực ra mà nói, Mỹ đang thực hiện chiến lược hai mặt. Một mặt đang dùng Việt Nam như một lực lượng tiên phong để chặn Trung Quốc. Mặt thứ hai đang tìm mọi cách để phá vỡ mối quan hệ đoàn kết lâu đời của Việt Nam, giữa nhân dân Việt Nam và nhân dân Trung Quốc mà người hưởng lợi sẽ là nước Mỹ”.
Quan điểm của tay CA Lộc Hà mang tính ngước nhìn, chia sẻ nổi nhục của lãnh đạo: “Thực ra giữa mình với Trung Quốc thì ai cũng biết có những trường hợp … như thế, nhưng mà đối với bọn anh thì bây giờ những việc…”.
Một Facebooker mang nạ đã triển lãm sự lo lắng cực độ:
“Hồng Nguyễn Ây dà, Mỹ muốn dời mùa xuân Ảrập qua VN đây! 
Chủ nhật lúc 17:44 · Thích · 3 ”
Kết 5: Ngay vào lúc Thứ trưởng Ngoại giao Hoàng Bình Quân dẫn phái đoàn đi giải độc và cầu cạnh ở Mỹ thì tại thủ đô ta đã có một đại tá thuộc Bộ QP đang long trọng khẳng định chính sách đối ngoại là lên án tội ác Mỹ ở mức trời tru đất diệt, đồng thời, đe dọa rằng đi với Mỹ là mất đảng.
Còn TQ thì đã có chứng nhận 4 Tương và 4 Tốt, nhân chéo lên thành 16 chữ vàng. Cho nên, phải quên đi lời tuyên bố của họ Mao/họ Đặng là quyết tâm đánh Mỹ cho đến người Việt Nam cuối cùng. Cho nên, không thể nêu đích danh bọn hải tặc tàn sát ngư dân ta trên Biển Đông. Cho nên, ngay cả Phó ban Tuyên giáo TƯ của ta cũng phải nhanh nhẩu ngụy biện giúp cho chúng là vô tình làm đứt cáp chứ không phải nhiều lần cố ý cắt cáp tàu thăm dò của ta trên vùng lãnh hải của ta.
Điều đáng nói là sự chọn lựa thà mất nước hơn mất đảng đó, dù lỗi thời/lạc hậu/ngu xuẩn/hèn hạ/nhục nhã/nhơ bẩn… đến đâu, cũng đã buộc mọi người phải theo, bất kể trong hay ngoài đảng, bằng bạo lực dùi cui/roi điện/tù đày. Phản biện là đương nhiên vi phạm các điều 74/79/88…
*
Với tổng số vốn liếng ngu xuẩn/sai quấy/hèn hạ đó, các đảng viên đã hắng giọng gia trưởng để bắt lỗi nhân dân rằng yêu nước là sai trái/vi phạm…
Lời CA Lộc Hà: “Chứ còn mình làm như thế thì sẽ thành những cái gây phức tạp về trật tự an toàn xã hội cho thành phố, gây cản trở giao thông…  Về phía bản thân Trang thì Trang có nhận thức được cái việc đấy của mình là sai không, vi phạm không?”.
Còn bài giảng về Biển Đông đe rằng: “Lực lượng thanh niên, lực lượng sinh viên là đội ngũ trí thức, là rường cột của quốc gia. Và các thế lực thù địch đang lợi dụng vấn đề này để kích động vấn đề này… để làm sao gây rối được tình hình”.
Không chỉ thế. Đoạn kết của bài giảng về Biển Đông là một chuỗi răn đe đảng viên lãnh đạo các đại học: “Nếu trường đại học nào còn để sinh viên tham gia biểu tình bất hợp pháp, trước hết khuyết điểm thuộc về các đồng chí Hiệu trưởng và Ban Giám hiệu trường đó”.
Kết 6: Tương tự như những tay vô địch tham nhũng đứng đầu các ban bệ trung ương bài trừ tham nhũng, ở đây:
  • Những kẻ bán nước thi đua ném người biểu tình vào trại phục hồi nhân phẩm để “giáo dục” về lòng yêu nước… lớn hơn.
  • Những kẻ kẹp cổ/quặt tay/đạp mặt/chèn xe/đánh người biểu tình ôn hòa ngay trên đường phố nay hạch tội người yêu nước tuần hành là phá rối trật tự.
  • Những kẻ bắt cóc và bắt giam phi pháp các nạn nhân đem về đồn để hạch hỏi họ có biết mình sai trái/vi phạm chỗ nào chưa….
*
Cảm ơn nhà báo Đoan Trang đã vặn ngược từng điểm để khóa sổ tay CA thẩm vấn. Cảm ơn các Bloggers/Facebooker đã rọi đèn từng dòng làm lòi dốt/lộ hèn nhà giáo ưu tú Trần Đăng Thanh.
Lòi ra cả mớ bã đậu hóa thạch trong đầu dàn lãnh đạo bán nước ở Ba Đình, nhân danh tôn thờ mớ ơn huệ quan thầy đã nhường cơm sẻ áo thời chiến. Những não bộ già nua/hèn nhục/sơ cứng này đem làm dầm cầu/bờ kè/đập thủy điện… có lẽ còn tốt hơn cả các loại bê tông cốt tre hiện thời.
Lòi ra cả cái cốt lõi nhũn như giun sán của lũ nô tài giặc ngoại cứ bô bô những “3 không 4 tránh” (Tránh voi không xấu mặt nào. Cứ tránh đi đã!…Vắng anh em xa có láng giềng gần. Ta phải chấp nhận). Và đi rao giảng/đe nẹt khắp nơi phải biết cúi đầu như lãnh đạo.
Lòi ra cả cái tham vọng giương vuốt/nhe nanh của loài giun sán, bằng những điều 74/79/88, đối với những con người nóng ruột vì đồng bào ngư dân ta chết thảm dưới tay giặc biển của bọn bá quyền phương Bắc. Bất chấp mọi điều chúng đã tự đẻ ra trên hiến pháp và luật pháp. Bất chấp mọi điều chúng đã cam kết khi đăng ký gia nhập các tổ chức quốc tế… Chúng tự gò ép nhau phải triệt tiêu quan điểm riêng, rồi gò ép nhân dân sao cho mọi người tuân phục theo cách cúi đầu của lãnh đạo.
Để long trọng minh định độ bền của ba khẩu hiệu song song mới cáu:
Chống Tham Nhũng chính là chống đảng.
Chống Trung Quốc cũng là chống đảng.
Còn đảng là còn sổ hưu.

21-12-2012 – Kỷ niệm ngày tận thế (của tuyên giáo và bạo lực)
Blogger Đinh Tấn Lực 

Bạo Lực Sợ Bất Bạo Động


Bạo Lực Sợ Bất Bạo Động

. Đinh Tấn Lực

Chuyện bên Mỹ:

Bà Rosa Parks, người da đen, làm nghề thợ may, ngụ tại thành phố Montgomery thuộc tiểu bang Alabama ở miền Nam nước Mỹ, có lần đã quyết không chịu nhường ghế đang ngồi trên xe buýt cho một người đàn ông da trắng như luật định, vào thời nước Mỹ còn coi người da đen là nô lệ.
Chuyện ngược đời đó xảy ra cách đây đã tròn 57 năm, vào ngày 01 tháng 12 năm 1955. Bà Rosa Parks là người da đen đầu tiên dám thách thức những điều luật phân biệt chủng tộc tại Alabama lên tới Tối Cao Pháp Viện cấp liên bang Hoa Kỳ, bằng phương pháp đấu tranh bất bạo động. Và thành công, sau khi người da đen ở Alabama đồng lòng tẩy chay hệ thống chuyên chở công cộng của tiểu bang này suốt 381 ngày. Đưa tới quyền bình đẳng sắc tộc ở Mỹ vào những năm sau đó.
Bà Rosa Parks được trao tặng Huân Chương Danh Dự của Quốc hội Mỹ, Huân chương Tự Do của Tổng thống Mỹ, và được nước Mỹ chính thức vinh danh là “Bà Mẹ Của Đấu Tranh Nhân Quyền”. Ngay cả chiếc xe buýt mà bà Rosa Parks từng tỏ lời chối từ làm nên lịch sử năm 1955  đó cũng được giữ nguyên trong viện bảo tàng của ông tổ xe hơi Mỹ Henry Ford.
Bà Rosa Parks và cả nước Mỹ đều may mắn ngang nhau: Một phụ nữ kiên cường đẩy cả nước Mỹ vượt qua tệ nạn kỳ thị màu da để cất cánh và giữ vững vị trí siêu cường trong nhiều thập niên dài. Bởi, ngược lại, chỉ cần Montgomery là một thành phố ven đô của CHXHCNVN, thì chắc chắn bà Rosa Park đã bị bắt cóc/bắt giam/thẩm cung/mớm cung/ép cung/buộc đọc lời nhận tội trước máy truyền hình và nhận được một bản cáo trạng 19 trang của viện kiểm sát nhân dân tối cao về tội “tuyên truyền lật đổ chính quyền nhân dân”, vì đã biết đến phương thức đấu tranh bất bạo động!
rosa-parks-posters

Vẫn chuyện bên Mỹ:

Tháng 4 năm 1960, một nhóm sinh viên (cả da đen lẫn da trắng) thuộc các đại học Vanderbilt University, Fisk University, và một số trường cao đẳng khác ở thành phố Nasville, tiểu bang Tennessee, đã thành lập một Ủy Ban Điều Hợp Sinh Viên Đấu Tranh Bất Bạo Động. Mục tiêu họ nhắm tới là quyền được phục vụ bình đẳng tại các quầy ăn uống trong các thương xá, vào thời nước Mỹ còn cấm người da đen vào các nơi đó. Phương thức đấu tranh bất bạo động được chọn lựa là tọa kháng. Cẩm nang hướng dẫn họ có tên là “10 quy luật hành động của phong trào  Tọa Kháng đấu tranh cho dân quyền”.
Theo đó, họ thành lập nhiều nhóm sinh viên ăn mặc đẹp và giữ phong thái lịch sự, tuần tự vào ngồi ở các quầy ăn trưa trong các thương xá Woolworth, và sẽ không tỏ lộ bất kỳ phản ứng gì khi bị từ chối phục vụ/bị xua đuổi/bị mắng chửi/bị hành hung… thậm chí, cả khi bị bắt về bót tạm giam. Họ sẵn sàng về bót cảnh sát, hết đợt này đến đợt khác, cho tới khi các đồn bót đầy ứ, hết chỗ. Khi các báo đăng tin càn quét, họ dấy lên phong trào tẩy chay việc mua sắm ở các thương xá kỳ thị đó.
Sau cùng, ngay sau vụ đặt bom phá nhà ông Alexander Looby, một luật sư da đen trong thành phố, hơn 2500 dân chúng địa phương, cả da đen lẫn da trắng, đồng loạt kéo đến tòa thị chính biểu tình để chất vấn chính quyền. Ở đó, cô sinh viên nho nhã từng là á hậu của bang Illinois là Diane Nash đã hỏi thẳng viên Thị trưởng Ben West: “Ông có cảm thấy rằng đó là điều sai quấy khi kỳ thị một người khác chỉ đơn thuần vì chủng tộc hay màu da của họ không?”. Ông West, ở vị trí của một con người chứ không nhất thiết là một thị trưởng, đã chân tình và thẳng thắn trả lời là ”Có!”. Báo chí tường thuật rõ điều đó. Thế là tất cả các quầy ăn trưa trong thương xá thành phố đều phải đón nhận và phục vụ người da đen.
Mười quy luật hành động của Phong trào Tọa kháng này lan sang các bang lân cận, làm nền cho cuộc mít-tinh tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn, quy tụ hơn một triệu người Mỹ, cả da đen lẫn da trắng, cùng chấm dứt vĩnh viễn nạn kỳ thị màu da ở Mỹ.
Cô Diane Nash được vinh danh nhiều lần trên sách, trên phim, và tại các viện bảo tàng Dân Quyền Quốc Gia, thư viện của Tổng thống J. F. Kennedy, thư viện của Tổng thống L. B. Johnson… Tựa sách của tác giả David Halberstam đã ghi tên cô là “Ngọn lửa của Phong trào Đấu tranh cho Dân Quyền”.
Nước Mỹ, bấy giờ, lại thêm một may mắn có cô Diane Nash quyết chí lấp đầy hố sâu kỳ thị để cùng nắm tay nhau phát triển vượt bực như một quốc gia tiến bộ và nhân bản. Những con người cô thế đó đã thắng chính quyền nhờ vào ý chí đấu tranh bất bạo động nhưng quyết liệt đến cùng, đã chinh phục được số đông và dư luận báo chí, và đã gây áp lực đủ mạnh để tạo ra sự thay đổi, ngay từ những suy nghĩ của đối phương. Họ chẳng cần lật đổ chính quyền. Họ chỉ áp dụng kiến thức đấu tranh bất bạo động để làm cho sinh hoạt xã hội nhân bản hài hòa và tiến bộ hơn.
Ngược lại, nếu thương xá Woolworth nằm cạnh bờ hồ Gươm, hoặc nếu ngài thị trưởng Ben West có thẻ CMND mang tên Nguyễn Thế Thảo hay Phạm Quang Nghị, thì ắt hẳn cô Diane Nash cũng đã được sở hữu một bản cáo trạng 19 trang khác của viện kiểm sát nhân dân tối cao về tội “tuyên truyền lật đổ chính quyền nhân dân”, vì đã rao truyền phương thức đấu tranh bất bạo động! Hoặc chí ít cũng là một bản án 4 năm tù giam và 3 năm quản chế về tội “tọa kháng tại gia”, như anh thư Phạm Thanh Nghiên của thành phố hoa phượng ngấy màu đỏ ở đây.
Civil Rights Movement in 1960

Tới chuyện xứ mình:

Đấu tranh bất bạo động, cho dù là để đòi nhà/giữ đất/kêu oan/vạch mặt cường hào/tố cáo tham nhũng/giành quyền làm người… đều tự động biến thành tội danh “lật đổ chính quyền nhân dân”.
Bản cáo trạng mới nhất từ viện kiểm sát nhân dân tối cao của CHXHCNVN đã chính thức tố cáo nhiều điều và kết án tại chỗ nhà nước này:
Thứ nhất là đã vạch mặt đảng và nhà nước CHXHCNVN vi phạm hiến pháp và luật pháp do chính nó đẻ ra: Tùy tiện bắt cóc/giam giữ/cách ly/thẩm cung dài hạn 17 thanh niên Công giáo và Tin Lành không theo đúng trình tự pháp lý.
Thứ hai là đã dàn trải ra hàng loạt dữ kiện về danh tính, nơi chốn, thời gian, sinh hoạt… mà không một ai có thể kiểm chứng được. Tức là nhà cầm quyền xứ này tùy tiện mớm cung/ép cung theo kịch bản đầy sáng tạo của công an, sao cho đạt thành phẩm là những bản chép lại cùng chữ ký nhận tội của nạn nhân. Kỹ thuật này vừa phi nhân vừa lỗi thời và cần được dẹp bỏ.
Thứ ba là đã khẳng định trước dư luận thế giới rằng đảng và nhà nước CHXHCNVN chủ trương dấu dốt để cai trị và đẩy mạnh chính sách ngu dân để toàn trị. Cho nên, tri thức trở thành điều cấm kỵ, và mọi loại kỹ năng thuyết trình hay kỹ năng lãnh đạo đều là phạm pháp. Cũng từ đó, bất kỳ kiến thức đấu tranh bất bạo động nào cũng đều là vi hiến/vi luật, cho dù đó là những kiến thức nhằm xây dựng ý thức công dân để giúp đổi mới xã hội theo hướng tích cực.
Thứ tư là đã tự chứng minh trước dư luận quốc tế về ý chí độc tài và khả năng trấn áp nhân dân bằng bạo lực, thông qua các cuộc diễn tập quy mô chống lại đám đông, và thông qua những bản cáo trạng ghép tội mơ hồ cho những thanh niên nhiệt tình vận động thêm người đồng ý với giải pháp bất bạo động để đổi mới đất nước. Thậm chí, sử dụng danh tính của một đảng khác để lồng ghép thành tội danh cho những cá nhân nặng lòng với dân tộc và chỉ mong ra sức dân chủ hóa đất nước bằng phương thức ôn hòa. Ở một tương lai gần, sẽ không ai ngạc nhiên khi thấy hiến pháp VN được tu chính bằng một điều khoản mới lạ: Tất cả những công dân nào chống lại sự tụt hậu và đặc biệt là chống hiểm họa ngoại xâm đều mắc tội …Việt Tân.
Thứ năm là đã lấy nỗi ám ảnh của lãnh đạo ra làm lý cớ đàn áp nhân dân. Thế nào là “lật đổ chính quyền nhân dân”? Chính quyền này có thực sự do nhân dân bầu ra để phục vụ nhân dân theo từng nhiệm kỳ không? Nếu nó đã từng thay đổi nhân sự theo từng nhiệm kỳ, chỉ bằng hiệp thương hay bằng nghị quyết đại hội mà không cần bạo lực, thì có được coi là tự mình lật đổ không?
Nếu không coi đó là lật đổ thì tại sao những người chủ đất nước vận động thay đổi hệ thống và nhân sự quản lý đất nước (cho hữu hiệu hơn nhiệm kỳ trước) lại bị nhà nước bắt cóc/bắt giam/ép cung/lên cáo trạng “lật đổ chính quyền nhân dân”?
Nếu đủ tự tin rằng đảng và nhà nước XHCN này là mẫu mực và được lòng dân thì hà cớ gì lại không dám cạnh tranh lành mạnh với đảng phái khác bằng cách tổ chức trưng cầu dân ý để dân chọn lựa?
Tại sao lại hèn hạ dùng tên gọi của đảng phái khác để ghép tội cho những người bất đồng chính kiến với mình?
Tại sao lại phải dùng đến nỗi sợ hãi của chính mình để dán nhãn cho người khác rồi lấy đó làm lý cớ đàn áp họ bằng bạo lực vũ trang?
Thứ sáu là những bản cáo trạng loại này đã không chứng minh được tội trạng của các nạn nhân, mà ngược lại, đã tự triển lãm tội ác có tổ chức về nỗ lực chà đạp nhân quyền và dân quyền trên phạm vi cả nước, và đã biểu lộ toàn vẹn sự khiếp hãi của lãnh đạo đảng và nhà nước này khi thấy nhân dân tự tìm hiểu và quán triệt được phương thức đấu tranh hiệu quả mà không cần vũ lực.
Thứ bảy là nó đã hiển thị bằng độ phân giải cao bộ mặt phản quốc, một khi đảng và nhà nước cực lực lên án người dân viết những chữ “HS-TS-VN”, tức “Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam” là phạm pháp. Pháp đó là pháp của nước nào mà nhân dân vi phạm khi họ ra sức giành lấy chủ quyền cho Việt Nam?
Cáo trạng như thế thì chẳng hóa ra, nhân dân chỉ được hành xử như dàn lãnh đạo bán nước là thi đua xum xoe 16 chữ vàng/bốn tương/bốn tốt? Hoặc phải viết “HS-TS-TQ”, tức “Hoàng Sa Trường Sa là của Trung Quốc”… thì mới hợp hiến hợp pháp?
Thứ tám là đã tự rọi đèn vào tính hàm hồ và hám quyền cố hữu của lãnh đạo đảng và nhà nước xứ này, một khi nó dám mạnh dạn tỏ bày với thế giới rằng ngay trong thời đại ứng dụng kỹ thuật số để phát triển hôm nay thì …viết blogs là có tội.
Nhà nước tự minh xác rằng nó không có khả năng chứng minh các blogs viết sai sự thật chỗ nào, bởi không thể bưng bít được dữ kiện về nợ xấu/lạm phát/Vinashin/Vinalines/ruộng Văn Giang/đầm Cống Rộc/đập sông Tranh/tàu Bình Minh bị cắt cáp gần bờ… Nó chỉ đuối sức chạy đua với làng dân báo, thấy ra cả dàn tuyên giáo lẫn 4T bỗng dưng đột quỵ sau khi tiêu sạch ngân sách (điển hình là tạp chí hội nhà văn chuyên viết “sự thật” theo định hướng của đảng). Và nó động kinh/lồng lộn lên một khi thấy giới dân báo đã chiếm gần hết số lượng độc giả quan tâm của VN cả trong lẫn ngoài nước.
Nó bó tay với xu thế thời đại là tẩy chay báo đảng mà không cần biểu ngữ hay loa cầm tay.
Còn nếu ghép tội blogs chỉ vạch cái xấu của đảng… thì thử hỏi mấy cái đại hội phê và tự phê nhằm quán triệt nghị quyết 4 vừa qua, tốn hao biết bao là tiền của của nhân dân, chỉ nhằm để khuyến khích quan chức các cấp tự vạch trần mặt tiêu cực của nhau và của đảng, ở ngay cả cấp bộ cao nhất là chủ tịch nước và tổng bí thư đảng hay đồng chí “X”, thì tại sao không gô cổ khẩn cấp chúng lại về tội phơi trần cái xấu cần giấu?
Mà không làm được điều đó thì làm sao trả lời khi thế giới phỉ nhổ về hành vi chà đạp quyền tự do ngôn luận và trù úm những người ngoài đảng dám nói lên sự thật?
17tnCG

Đọ chuyện:

Từ những chuyện tây lẫn chuyện ta vừa kể, đều có liên hệ mật thiết tới đấu tranh bất bạo động, người ta rút ra được những kết luận nào?
Một là đấu tranh bất bạo động không nhằm lật đổ chính quyền. Cáo trạng để áp án vào tội danh đó đồng nghĩa với sự sợ hãi cao độ của cái tự nhận là chính quyền đối với kiến thức đấu tranh bất bạo động giành lấy quyền sống đúng nghĩa con người.
Hai là kỹ năng thuyết trình/vận động người khác hay kỹ năng lãnh đạo không nhằm lật đổ chính quyền, mà là nhu cầu trau dồi của những người quản lý từ cấp công ty tới cấp quốc gia. Cáo trạng để áp án những người ham học hỏi đó đồng nghĩa với tố chất bất cần sự thuyết phục và bất chấp cả khả năng quản lý ở dàn lãnh đạo của cái tự nhận là chính quyền hiện nay.
Ba là luật pháp CHXHCNVN không có điều khoản nào kết tội chống xâm lược. Cáo trạng để áp án những công dân biểu tỏ ý chí chống xâm lược đích thị đồng nghĩa với sự rao truyền chủ trương bán nước của cái tự nhận là chính quyền, và đích thị là kỹ thuật tự đánh bóng bảng hiệu Hèn Với Giặc-Ác Với Dân.
Bốn là các đảng phái khác ở VN, kể cả Việt Tân, chưa từng tạo ra những tội ác có tổ chức đến mức kinh thiên động địa như Đấu tố cải cách ruộng đất/Chôn sống tập thể đận Mậu Thân/Diệt tư thương/Tù cải tạo/Đẩy dân ra biển/Bỏ mặc ngư phủ sống chết  ngư trường Biển Đông… Tức là, Việt Tân không gây tội và nhất định không phải tội. Cáo trạng để áp án bằng tội danh Việt Tân cũng đồng nghĩa với sự phô trương nỗi khiếp sợ đối với chính nghĩa của đại khối nhân dân quyết tâm chống tụt hậu, chống hiểm họa ngoại xâm và chống cả sự hèn hạ trước lũ giặc ngoại xâm.
Tóm lại, đó là bản cáo trạng 19 trang của chính cái tự nhận là Chính quyền của bạo lực, bằng bạo lực và cho bạo lực là nó đang khiếp sợ phương thức đấu tranh bất bạo động và những người chủ xướng đấu tranh bất bạo động.
Chưa bao giờ rõ thế và có lẽ cũng sẽ chẳng bao giờ rõ hơn thế!
Nó sợ!

08-12-2012. Kỷ niệm 50 năm ngày báo chí Mỹ bắt đầu cuộc đình công 114 ngày tại New York – Đánh dấu vượt mức 127.000 người ký tên TNT “Triệu con tim-Một tiếng nói” gửi LHQ.
Blogger Đinh Tấn Lực

Công Hàm Cung Chúc Tân Nhiệm



Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
Độc Lập – Hạnh Phúc – Tự Do

- Công Hàm Cung Chúc Tân Nhiệm –

Kính thưa Ngài tân Tổng Bí Thư ĐCSTQ vĩ đại kính mến,
Thật là một vinh hạnh lớn lao vô đối cho tôi được thay mặt cho Chính phủ nước CHXHCNVN dâng trình lên Ngài tân Tổng Bí Thư ĐCSTQ vĩ đại kính mến lời chúc mừng cực kỳ trang trọng và rất mực chân tình với hết cả tấm lòng vô đáy của chúng tôi.
Phải nói là suốt đời, không thể nào bản thân tôi khả dĩ có một thời khắc nào lãng quên niềm vui sướng tột cùng được bắt tay Ngài trong dịp khấu kiến lãnh đạo quý quốc và tham quan Hội chợ China–ASEAN Expo hồi tháng 9 vừa qua. Mà không phải đợi đến thời điểm thiêng liêng bấy giờ tôi mới nhận chân ra rằng Ngài mới thật sự là đỉnh cao lãnh tụ anh minh của thiên triều quý quốc. Tự trong thâm tâm của một người làm chính trị dày dạn qua bao nhiêu thác ghềnh của dòng sử cận đại Việt Nam, tôi không hề ngần ngại để kính trình đến Ngài là tôi đã nhìn thấy điều đó từ những năm năm trước, xin được lặp lại là từ 5 năm trước. Nói như thế để mong rằng Ngài nhận ra ở tấm lòng tôi chí ít là hai điểm son:
Một là, không phải bản thân tôi lơ là chậm trễ để cho Bắc Triều Tiên lân quốc tiếm công giành lấy chiến thắng là kẻ chúc mừng Ngài đầu tiên. Tôi chỉ muốn được gửi đến Ngài những điều suy nghĩ cực kỳ tôn kính/thiêng liêng của tôi về Ngài, về mối tương quan hữu nghị giữa TQ với VN nói chung, hay giữa Ngài và cá nhân tôi nói riêng, ngay trong dịp sinh nhật thứ 63 tuổi đời và thứ 51 tuổi đảng của tôi hôm nay, 17 tháng 11 năm 2012.
Hai là, cũng không phải bản thân tôi tranh đua gì với các đồng chí khác trong Bộ Chính Trị ĐCSVN để giành lấy cái tầm cỡ sự biểu tỏ lòng vui mừng sâu xa và siêu đẳng đối với Ngài tân Tổng Bí Thư ĐCSTQ. Thật sự, như Ngài cũng từng hai năm rõ mười về tình hình sinh hoạt ở cấp BCT các đảng CS còn lại trên toàn thế giới… Ý tôi muốn nói là mỗi người trong BCT của chúng tôi đều nhất quán và triệt để một lòng với lãnh đạo quý quốc, đặc biệt là lãnh đạo thế hệ V này của thiên triều Hán Tộc, nhưng, từng ủy viên trong BCT của chúng tôi cũng đều đại diện cho một bộ phận không nhỏ đảng viên trung thành của mỗi chúng tôi, đặc biệt là những đảng viên cao cấp trong BCH/TW đảng CSVN và các đường dây thuộc hạ trong vùng cương thổ cát cứ của họ. Do đó mà mỗi chúng tôi đều cần thay mặt những bộ phận không nhỏ đó để bày tỏ niềm vui sướng được dâng lời chúc mừng đến Ngài.
*
Kính thưa Ngài tân Tổng Bí Thư ĐCSTQ vĩ đại kính mến,
Toàn thể Chính phủ nước CHXHCNVN thật sự hân hoan đón mừng tin vui cho một bộ phận nhân loại là Đại hội ĐCSTQ lần thứ 18 đã bế mạc tốt đẹp/mỹ mãn/vuông tròn/toàn vẹn ngoài sức mong đợi của chúng tôi. Trong đó, niềm vui mừng và cảm kích hàng đầu là, sau nhiều năm tháng vất vả cật lực phấn đấu vượt qua biết bao chướng ngại, kể cả chướng ngại vợ chồng Bạc Hy Lai, thì sau rốt, Ngài Tập Cận Bình vĩ đại kính mến của riêng tôi đã đoạt vị trí đứng đầu Ủy ban Thường vụ Bộ Chính Trị ĐCSTQ, tức là đứng đầu thế hệ lãnh đạo mới của một nước Trung Hoa Đại Lục đang trên đường đến đỉnh đứng đầu thế giới.
Cũng nhân đây, Chính phủ nước CHXHCNVN trân trọng kính gửi lời chúc mừng đến quý “đồng nghiệp” (nhưng không dám gọi là đồng đẳng) trong Ban Thường Vụ BCT đảng CSTQ: đồng chí Lý Khắc Cường, đồng chí Trương Đức Giang, đồng chí Du Chính Thanh, đồng chí Lưu Vân Sơn, đồng chí Vương Kỳ Sơn và đồng chí Trương Cao Lệ.
Phải nhìn nhận rằng đây là một thành quả liên hiệp chung của các nhà nước cộng sản chúng ta. Chúng tôi, những người CS chân chính, luôn kỳ vọng và vững tin rằng, với đức tài vượt bực của “thất hiền” Thường Vụ BCT/ĐCSTQ thế hệ V, Trung Nam Hải sẽ nhanh chóng trở thành trung tâm quyền lực của vũ trụ, và qua đó, hợp cùng các quốc gia vệ tinh chúng tôi, sẽ sớm trở thành một Quốc Tế Mới giàu mạnh vô địch và quang vinh muôn năm. Chúng tôi nguyện sẽ phấn đấu hết mình để hoàn thành mọi trách vụ được giao phó, sao cho xứng đáng với lòng tin cậy của Ngài tân Tổng Bí Thư ĐCSTQ và Ban Thường Vụ BCT/ĐCSTQ, để tất cả người CS chân chính chúng ta cùng hân hoan đạt đến đích nhắm Quốc Tế Mới thống nhất toàn cầu đó.
Thế giới sẽ phải cúi đầu nhìn nhận rằng TQ là một đất nước vĩ đại từng sản sinh ra những con người vĩ đại trong suốt 5000 năm qua, với những đóng góp to lớn không thể thiếu đối với sự phát triển của nhân loại. Trong lịch sử gần đây, mặc dù TQ đã trải qua nhiều giai đoạn gian khổ, người TQ phải đối mặt với những thời điểm xâu xé/tối tăm/gay go nhất… Tuy nhiên, rất nhiều người Trung Quốc yêu nước đã đấu tranh kiên cường cho sự hồi sinh vĩ đại của một quốc gia xứng đáng nắm danh hiệu là Trung Tâm Thế Giới. ĐCSTQ kịp lúc ra đời, đã tập hợp và dẫn dắt nhân dân Hán Tộc đạt được những nỗ lực phi thường và biến một đất nước nghèo nàn, lạc hậu thành một nước Trung Quốc mới đang tiến gần tới mục tiêu phồn vinh và hùng mạnh hơn bao giờ hết. Sự trỗi dậy vĩ đại của Trung Quốc đã có được triển vọng tươi sáng hơn bất cứ khi nào.
Qua đó, Chính phủ nước CHXHCNVN càng thấy rõ hơn vai trò và trách nhiệm của “thất hiền” là tập hợp và lãnh đạo toàn Đảng và toàn thể các nhà nước vệ tinh cùng dồn sức tiếp nối lịch sử và tiếp tục nỗ lực không mệt mỏi cho sự hồi sinh vĩ đại của Hán Tộc, để Trung Quốc nói riêng và Quốc Tế Mới nói chung, có chỗ đứng vững chắc trên thế giới, và có những đóng góp vĩ đại mới cho nhân loại.
Trách nhiệm vĩ đại của quý “thất hiền” không chỉ vĩ đại đối với một tỷ ba nhân khẩu của TQ đại lục; mà còn là vĩ đại đối với cả những Bộ Chính Trị vệ tinh, gần là Việt Nam và Bắc Triều Tiên có chung biên giới, xa là cả Cu-ba ở bên kia bán cầu. Sự vĩ đại đó không chỉ so với chiều dài lịch sử 5000 năm của TQ với một nền văn hóa tuyệt vời mang đậm chất lâu đời nhưng mãi mãi tươi mới; nó còn vĩ đại với cả nền văn hóa Cần-Kiệm-Liêm-Chính của những quốc gia bao quanh Trung Quốc mà VN là một điển hình.
Chính từ đó mà bản thân tôi mới có thể khẳng định với dân tộc VN của chúng tôi, ngay từ đầu nhiệm kỳ một của mình, là nếu không nắm được vai trò phòng chống tham nhũng thì tôi sẽ từ chức ngay, ngoại trừ khi Đảng giao phó cho tôi nhiệm vụ tiếp tục sứ mệnh lãnh đạo toàn dân bằng những quả đấm thép. Nhất định là toàn thể nhân dân VN đều hết dạ vui mừng thấy ra bản thân tôi một lòng một dạ tận tụy/trung thành/chung thủy và đầy nhiệt huyết với Đảng như thế nào.
Tất cả là nhờ vào Ý Thức Trách Nhiệm. Hơn bao giờ hết, đó là ý thức trách nhiệm, còn gọi là Tính Đảng cao độ, đối với Đảng. Đó cũng ước nguyện đã từ lâu biến thành tâm niệm một lòng một dạ phục vụ Đảng, và trên đó nữa là phục vụ cho tinh thần hữu nghị từng khắc ghi vào lịch sử hai nước bằng Thập Lục Kim Từ rất đáng tự hào mà Đảng anh em đã gia ơn ban tặng, để từ đó làm nền móng cơ bản vững chắc cho cái tinh thần toàn tâm toàn ý quán triệt rằng Đảng của chúng ta là …Đảng Của Chúng Ta, không phân biệt Bắc-Nam hay Trung-Việt, và không nệ hà đặc trưng màu sắc chư hầu hay tự trị.
Tất cả còn nhờ vào Lòng Tự Trọng không thể thiếu. Có nghĩa rằng, cho dù đã hội đủ điều kiện bốn tốt, chúng tôi vẫn quyết tâm phát huy niềm tự hào nhưng sẽ không bao giờ tự mãn, theo đúng lời khuyến cáo chân tình của quý “thất hiền” lãnh đạo từng dặn dò là không được ngủ quên trên những thành tựu của tình hữu nghị ngày một thăng hoa giữa hai Đảng chúng ta đang trên đường nhập một. Lịch sử là do Đảng làm nên. Đảng là nguồn gốc của sức mạnh. Trách nhiệm của chúng ta nặng tựa núi Thái Sơn, và con đường Thống Nhất của chúng ta còn rất dài. Chúng tôi hiểu rất rõ rằng khả năng của mỗi cá nhân là hữu hạn, nhưng khi giới lãnh đạo chúng ta đoàn kết lại thì không trở ngại nào chúng ta không thể vượt qua. Mỗi cá nhân chỉ có một vài nhiệm kỳ có hạn, nhưng không bao giờ có giới hạn cho sự phục vụ Đảng Của Chúng Ta bằng cả tâm hồn lẫn trái tim, và xin được nhắc lại là bằng hết cả tâm hồn lẫn trái tim (là đủ).
*
Kính thưa Ngài tân Tổng Bí Thư ĐCSTQ vĩ đại kính mến,
Trong môi trường mới ngày nay, Đảng Của Chúng Ta đang phải đối mặt với nhiều thách thức. Lớn nhất là những thách thức đến từ Facebook/Twitter/Google… Rất nhiều vấn đề cấp bách trong Đảng cần được giải quyết ngay, đặc biệt là vấn đề tham nhũng; vấn đề vai trò trọng yếu của Ban phòng chống tham nhũng; và cả vấn đề lợi dụng tham nhũng để gây phân hóa nội tình.
Giới lãnh đạo chúng ta không còn khả năng bưng bít thông tin như thời còn bức màn sắt trước đây. Thậm chí còn có lãnh đạo tận dụng môi trường ảo để tấn công đồng chí của mình mà giành lấy vị trí/vai trò phòng chống tham nhũng.
Hà Nội chúng tôi cũng mới vừa trải qua một cơn địa chấn nội bộ khủng khiếp, nhưng may là đã có những cố vấn kịp thời của lãnh đạo quý quốc, đặc biệt là của đích thân chính Ngài tân Tổng Bí Thư ĐCSTQ, đã giúp cho tinh thần đoàn kết của hàng ngũ Trung ương ở đây còn giữ nguyên giá trị của khẩu hiệu Còn Đảng-Còn Mình. Và may mà phía Chính phủ chúng tôi vẫn còn nắm giữ giềng mối các tập đoàn quả đấm thép đã từng chứng tỏ khả năng đấm vỡ mọi sức đề kháng, bất kể từ nhân dân hay từ một bộ phận không nhỏ nào khác.
Tất nhiên, bài thu hoạch của nhân dân ở đây vẫn phải là: Đảng là nguồn gốc của sức mạnh, không thể khác, chí ít là cho tới khi nào đám Dân Báo tranh thủ đủ số độc giả nắm tay nhau làm thành một lực đối trọng ngang tầm.
Từ đó, chúng tôi hiểu được vì sao “thất hiền” của quý quốc đặt trọng tâm đối phó với các mạng ảo. Chúng tôi cũng đã học hỏi rất nhiều từ đó. Bộ phận CAM của chúng tôi, dù đã chứng tỏ khả năng treo Sinh Tử Lệnh hàng loạt trên 300 trang mạng cùng lúc, nhưng chắc chắn là vẫn còn phải học hỏi rất nhiều từ tài năng/óc sáng tạo/kinh nghiệm của đồng nghiệp từ quý quốc. Để chi?
Theo thiển ý, trước tiên là để thay thế cho dàn báo chính quy của chúng ta ngày càng bó tay/bó chân và sửa soạn bó chiếu trước khoảng trống truyền thông tự nguyện nhường sân cho phản động. Quy luật của chúng ta xưa giờ vẫn vậy: “Không quản được thì cấm – Không cấm được thì dập”.
Kế nữa, là để tranh thủ giáo dục lại đám Dân Báo một loạt nhận thức đúng đắn ngang tầm chân lý là: “Nhà báo được sống là nhờ ơn Ðảng. Không có Ðảng thì đời nhà báo không bằng đời con chó... ”.
Sau cùng là để khẳng định ý chí của Đảng: Mọi điều sai trật là đều có thể sửa. Đảng có toàn quyền định hướng và chỉ ra trách nhiệm của toàn dân trong đó, mỗi khi thấy sai.
Do vậy, mọi đòi hỏi khác về lãnh vực trách nhiệm đều không phù hợp với thực tế của đất nước, gây mất ổn định xã hội XHCN, làm giảm niềm tin vào Đảng, và hoàn toàn đi ngược lại ý chí của Đảng, tức là đi ngược lại ý chí của Tổ Quốc!
Tất cả những ý kiến vừa nêu không nhằm vào việc khoe mẽ với Ngài tân Tổng Bí Thư ĐCSTQ, bởi tất cả đều là sự thu hoạch từ những BCT nhiệm kỳ trước của quý quốc. Chúng tôi chỉ trình bày lại để tiếp thu thêm những điều cập nhật khác mà Ngài tân Tổng Bí Thư ĐCSTQ sẽ gia ơn bảo ban/chỉ dạy trong thời gian trước mặt.
*
Kính thưa Ngài tân Tổng Bí Thư ĐCSTQ vĩ đại kính mến,
Tóm lại, nhân danh người đứng đầu Chính phủ nước CHXHCNVN hiện giờ (và với sự hậu thuẫn to lớn của Ngài, để có thể tự hào nhân danh là người đứng đầu Khu Tự Trị Quảng Nam trong một tương lai gần), bản thân tôi rất mong được biểu tỏ đến Ngài hết cả lòng trung thành/tận tụy/chung thủy/nhiệt tâm đối với Ngài, như đã chứng tỏ điều đó với các BCT trước đây của quý quốc, từng được đánh dấu bằng các cột mốc biên giới; hay thông qua dự án Bô-xít Tây Nguyên, ngư trường lưỡi bò, và cả hội nghị Thành Đô kỳ II… rồi sau đó là thiện chí và nỗ lực hoàn trả ảnh hưởng chi phối hai nước bạn Lào-Căm.
Chúng tôi, như “những hạt bụi lấp lánh” trước ánh sáng Đông Phương Hồng, cũng muốn long trọng tuyên hứa với Ngài là sẽ tận tâm tận lực hoàn thành mọi sứ mệnh được chính Ngài cùng quý “thất hiền” Thường Vụ BCT/ĐCSTQ giao phó.
Kính chúc quý Ngài sức khỏe, nghị lực đạt được mọi thắng lợi trước mắt để sớm đưa Trung Quốc lên hàng đệ nhất siêu cường, nói riêng, và cả Quốc Tế Mới XHCN lên hàng bá chủ Liên Hiệp Quốc, nói chung.
Hà Nội, ngày 17 tháng 11 năm 2012,
Thái Thú  Đặc Mệnh Toàn Quyền Khu Tự Trị Quảng Nam tương lai,
Đồng chí “X”
*
20-11-2012. Kỷ niệm 102 năm ngày mất đại văn hào Lev Nikolayevich Tolstoy
Blogger Đinh Tấn Lực sao chép

Lật Tẩy Bằng Chứng Những Bản Án Bỏ Túi



“When Injustice Becomes Law, Resistance Becomes Duty”
Khi mà bất công trở thành luật, thì đối kháng trở thành nhiệm vụ

Lật Tẩy Bằng Chứng Những Bản Án Bỏ Túi

. Đinh Tấn Lực


Trích từ trang Facebook của Đinh Nhật Uy (anh của SV Đinh Nguyên Kha):
- Tôi chở mẹ tôi lên TP. HCM, cầm theo tờ giấy yêu cầu chỉnh sửa thông tin báo chí. Đem theo tất cả các bản gốc giấy tờ cần thiết. Mẹ tôi trình bày vấn đề với báo CAND… thì được mời vào phòng trong có hai cô (tôi xin phép không nhắc tên và đặc điểm) xưng là xxx….. đón tiếp rất niềm nở. Thông qua những gì mẹ tôi trình bày, hai cô này thở dài và thông cảm. Cô rót nước, lấy bánh trái ra mời mẹ tôi và khuyên những lời chân tình, cảm động.
- Trích lời: “Tụi em cũng có con lớn, tụi em cũng biết nỗi đau của người mẹ. Em thông cảm và biết suy nghĩ của chị, em thương chị nên khuyên chị như vầy: Đây là vụ án “bỏ túi” rồi, chị đừng tốn công đi tới đi lui cho mất sức khỏe mà chẳng thay đổi gì đâu. Có sự sắp đặt hết, tụi em chứng kiến biết bao nhiêu vụ thế này rồi. Bây giờ em nhận giấy khiếu nại của chị, em gửi lên cấp trên. Ở trên cũng gạt qua một bên không thèm coi đâu. Em hứa chắc là như vậy. Còn về phần thằng Kha, chị nên giữ gìn sức khỏe và lo làm ăn kiếm tiền để nuôi nó trong tù. Chị cũng đừng vì quá thương con mà phí tiền thuê luật sư, em chấp 10 người luật sư cũng không làm tình tiết vụ án thay đổi. Còn phần đăng tin của báo tụi em, tụi em chỉ đăng theo chỉ đạo và thông tin của bên công an điều tra gửi qua thôi, tụi em không dám thêm bớt gì hết. Còn chị đòi gặp tác giả bài báo thì tác giả chỉ là người đánh lại thông tin và đăng lên thôi. Chị nên về phía công an để hỏi cho ra lẽ mới phải. Mà chị lên đó cũng chẳng ai nói đâu. Vụ án con chị có tính chất răn đe các thành phần còn lại nên quyền quyết định ở ‘ngoài kia’ kìa. Thôi chị đừng buồn nữa, đây là số ĐT của 2 đứa tụi em, chị có gì thắc mắc hay cần biết gì thì ĐT cho em. Chị đừng đi nữa mất sức khỏe, chị nên nằm nhiều cho khỏe” (mẹ tôi bị thoát vị đĩa đệm cột sống, đi phải đeo đai và không ngồi xe được).

Đã có những con người chuộng lời nói thật.
Vẫn còn đó những con người chọn lời nói thật trước nỗi đau của đồng loại, đồng bào.
Đó là lời xác nhận về những bản án bỏ túi có sẵn cho mọi công dân ở xứ này.
Đó cũng là một bằng chứng thêm vào những bằng chứng đã có trước đây, về trình tự bắt người tùy tiện, về những tội danh không có trong bộ luật HSTT, về những tội danh mơ hồ đến mức giải thích xuôi ngược gì cũng được, về những bản án bỏ sẵn trong túi chánh thẩm.
Hãy nhớ lại lời tuyên bố chắc nịch của nguyên Chánh án Tòa Án Tối Cao Trịnh Hồng Dương: “Luật ở Việt Nam xử sao cũng được”, hay của người kế nhiệm Trương Hòa Bình: “Tòa án chỉ làm nhiệm vụ chính trị và hoàn thành chỉ tiêu, nhiệm vụ do đảng đề ra…”, trước khi cùng nhau duyệt lại những bằng chứng hiển hiện bằng lời nói và cả văn bản (do gia đình nạn nhân cung cấp) trong một trường hợp vừa mới xảy ra hồi giữa năm nay, 2012: Vụ án Chu Mạnh Sơn.
*

Về Trình Tự Bắt Người Tùy Tiện

Sinh viên Chu Mạnh Sơn bị bắt cóc ngày 01/08/2011. Lãnh đạo bệnh viện (nơi Sơn thực tập) gọi Sơn lên văn phòng (nại lý do là có bệnh nhân phàn nàn), thực chất là để CA nhận diện. Khi Sơn hết giờ làm việc, ra về, thì bị CA chực sẵn ở cổng bệnh viện, ép Sơn tới trụ sở CA huyện Yên Thành (Nghệ An).
Ngay sau đó, nhà cầm quyền điều một công an viên tên là Du về nhà Sơn, nói dối với thân mẫu Sơn là bạn của Sơn nhờ đến lấy các thứ máy đem đi sửa giúp… Mẹ của Sơn không tin, CA Du gọi điện ngược về trụ sở CA Yên Thành, buộc Sơn phải xác nhận trên điện thoại với mẹ là có nhờ bạn đến nhà giúp sửa máy. Tất cả kịch bản dàn dựng này chỉ nhằm mục đích lừa gạt chủ nhà để “tịch thu vật chứng”, gồm máy laptop, máy ảnh, thẻ nhớ, và cả xe máy (không phải là tài sản riêng của Sơn).
Trình tự tịch thu vật chứng này là vi phạm luật vì không có quyết định thu giữ của cơ quan chức năng phê duyệt. Trình tự đánh giá chứng cứ trên các vật chứng đó vi phạm các điều 63, 64, 65 và đặc biệt là điều 66 của Bộ luật Hình sự Tố tụng (HSTT) hiện hành.
Đến ngày 05/08/2011 mới có Thông Báo số 310 [Bút lục số 140] về “Lệnh bắt Khẩn cấp số 05” ký ngày 02/08/2011 [Bút lục số 24], đính kèm theo “Biên bản Bắt người” ký lúc 20 giờ ngày 02/08/2011 [Bút lục số 98]. Theo Biên bản này, người làm chứng là bà Hồ Thị Thanh, một cư dân xã Nghi Sơn, tức không ở cùng xã Phúc Thành của Sơn, và cả hai không hề quen biết nhau. Biên bản này cũng không nêu số liệu và ngày tháng của Lệnh Bắt.
Biên bản này vô giá trị, vì không tuân thủ quy định người làm chứng bắt buộc phải là láng giềng của người bị bắt.
Trong bộ hồ sơ vụ án có hai biên bản hỏi cung từ các điều tra viên tên Hùng và Toàn là không ghi ngày tháng [Bút lục số 206] và [Bút lục số 208].
Thêm nữa, tất cả những văn bản liên quan đều có ghi dòng chữ “Bị can đã được giải thích quyền và nghĩa vụ của mình” theo quy định của điều 49 bộ luật HSTT. Nhưng trên thực tế, Sơn chưa bao giờ được thấy toàn bộ những văn bản có những dòng chữ in sẵn vừa nêu, tức là chưa hề được giải thích về quyền và nghĩa vụ của một công dân bị CA khởi tố.
Toàn bộ trình tự và thủ tục của CA bắt giữ người như trên là tùy tiện, lừa mị, cẩu thả, và không tuân thủ đúng quy định của luật pháp.
*

Về  Tội Danh Phát Tán Tờ Rơi

Trong bộ luật Hình sự Tố tụng hiện hành, Điều 2 quy định về Cơ sở trách nhiệm hình sự như sau:
Chỉ người nào phạm một tội đã được bộ luật hình sự quy định mới phải chịu trách nhiệm hình sự”.
Hồ sơ vụ án ghi rõ là SV Chu Mạnh Sơn có hành vi tán phát tờ rơi [Bút lục số 04, 278, 281, 282, 284, 285, 287, 288, 289, 293, 294, 299, 302, 307, 311, 313, 314, 315, 317, 318, 320, 321, 322, 323, 324, 325, 326, 334, 335, 336, 337, 338]. Đặc biệt là Công văn số 87/CAH-AN có đóng dấu TUYỆT MẬT ngày 20/05/2011 có ghi rõ ở phần trích yếu:
Về việc phát tờ rơi có nội dung xấu”.
Tuy nhiên, toàn thể bộ luật Hình sự nước CHXHCNVN hiện hành không có một quy định tội danh nào về hành vi phát tán tờ rơi. Tất nhiên, SV Chu Mạnh Sơn không phải chịu trách nhiệm hình sự về tội danh “phát tán tờ rơi” không được quy định trong bộ luật HSTT hiện hành.
*

Về  Tội Danh Tuyên Truyền Chống Nhà Nước

Trong bộ luật Hình sự Tố tụng hiện hành, Điều 88 quy định ở khoản 1, điểm C là tội danh:
Tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam”.
Căn cứ theo định nghĩa của Đại từ điển Tiếng Việt (nxb Đại học Quốc gia 2007) thì “tuyên truyền” là “vận động mọi người làm theo”.
Còn theo Đại từ điển Tiếng Việt (nxb Đại học Quốc gia TP/HCM 2010) thì “tuyên truyền” là “giải thích rộng rãi để thuyết phục, vận động mọi người làm theo“.
Hành vi của Sơn, được ghi là “tham gia cho vui” [Bút lục số 218, 220, 221], có nghĩa là Sơn làm theo người khác; với sự so sánh đơn giản rằng đây giống như các tờ rơi quảng cáo, và bởi ham vui nên không có thì giờ đọc cho thấu đáo nội dung tờ rơi do người khác viết; với ý tưởng đơn giản là việc bầu cử phải được tiến hành thật sự dân chủ, cử tri không nên bỏ phiếu dùm cho người khác dù là cho các thành viên khác trong cùng gia đình hay dù là bỏ phiếu dùm cho những người bị mất năng lực chọn lựa đại biểu.
Điều đó có nghĩa rằng Sơn không hề giải thích/thuyết phục/vận động người khác làm theo ý mình. Hơn nữa, điều đó cũng không gây thiệt hại cho ai cả trước/trong/sau cuộc bầu cử. Không có ai phàn nàn hay khiếu nại về động thái ham vui và vô tổ chức của Sơn.
Do đó, SV Chu Mạnh Sơn không phải chịu trách nhiệm hình sự về tội danh “Tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam” như được quy định ở điều 88 trong bộ luật HSTT hiện hành.
*

Về Bằng Chứng Bản Án Bỏ Túi

Hồ sơ vụ án này có 2 bút lục được báo cáo là thiếu (hay mất) mà không có lý do. Đó là Bút lục số 79 [tức Bút lục số 479 trong hồ sơ] và Bút lục số 95 [tức Bút lục số 470 trong hồ sơ]. Tuy nhiên, trong Báo cáo của điều tra viên, ký tên người thụ lý điều tra là Trần Văn Hùng, và trong Công văn đề nghị của Cơ quan an ninh điều tra BCN, có đóng dấu TỐI MẬT nhưng không làm rõ nội dung hai bút lục vừa kể trên là gì và có liên hệ thế nào đến vụ án. Điều này chỉ có thể lý giải theo truyền thống tư pháp của VN về những chỉ đạo riêng.
Trong bộ luật Hình sự Tố tụng hiện hành, Điều 3, Khoản 2, quy định về Nguyên tắc xử lý như sau:
Mọi người phạm tội đều bình đẳng trước pháp luật”.
Tuy nhiên, trong Bản Kết luận điều tra [Bút lục số 472] có đoạn:
Riêng bị cáo Hoàng Phong có nhân thân tốt, ông nội là đảng viên đảng CSVN, có nhiều thành tích trong công cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước giải phóng dân tộc, được nhà nước tặng Huy hiệu 40 năm tuổi đảng, Huân chương kháng chiến chống Mỹ cứu nước hạng 3, nên quá trình tố tụng, xét xử cần xem xét giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo này”.
Bản Kết luận điều tra này đã tùy tiện can thiệp vào trình tự tố tụng và vi phạm trầm trọng điều 3 khoản 2 nói trên.
Trong bộ luật Hình sự Tố tụng hiện hành, Điều 16 quy định về Nguyên tắc
Xét xử độc lập và chỉ tuân theo luật pháp”.
Trong khi, ngay tại phiên tòa sơ thẩm ngày 24/05/2012, người kiểm sát viên đã nói rằng:
Vụ án này đã xin chỉ đạo…”.
Truy ngược lại Công văn của Cơ quan an ninh điều tra là CA tỉnh Nghệ An, đánh số 104/ANĐT, ký ngày 09/03/2012, có đoạn ghi rõ trên giấy trắng mực đen:
Công an tỉnh Nghệ An đang có công văn xin ý kiến thường trực tỉnh ủy Nghệ An báo cáo kết quả điều tra và cho chủ trương chỉ đạo, xử lý vụ án này…”.
Đồng thời, Công văn số 11/2012/BC-BCS- Về việc xin ý kiến vụ án ngày 4/5/2012 có đóng dấu MẬT ghi rõ ở đoạn kết luận như sau:
Ban cán sự Đảng TAND tỉnh Nghệ An báo cáo và xin ý kiến chỉ đạo của Thường trực tỉnh ủy Nghệ An” [Bí thư Phạm Văn Hà ký tên và đóng dấu].
Căn cứ theo Bút lục số 472 nêu trên, phiên tòa sơ thẩm đã theo chỉ đạo bên trên và bên ngoài ngành tư pháp, ghi thẳng vào bản cáo trạng, để dùng công trạng của ông nội bị can Hoàng Phong mà gia giảm hình phạt cho đương sự được hưởng án treo.
Còn SV Chu Mạnh Sơn, bị ghép cùng tội danh với Hoàng Phong, thì lại bị áp án 36 tháng tù giam, mặc dù Sơn cũng có ông Nội là cụ Chu Văn Hạp có Huy chương kháng chiến hạng B, thân phụ của Sơn là cụ Chu Văn Nghiêm có Huy chương Chiến sĩ Vẻ vang, và ngay chính bản thân Sơn là một đoàn viên gương mẫu, từng hiến máu liên tục và hăng hái tham gia nhiều hoạt động thiện nguyện giúp đỡ trẻ mồ côi và người cơ nhỡ…
Tất cả những bằng chứng (lời nói và chữ viết) vừa nêu cho thấy rõ ràng là vụ án đã được ấn định sẵn hướng xét xử theo cảm tính và cách cân nhắc lợi/hại của các vị lãnh đạo chính trị nào đó ở ngoài lãnh vực tư pháp, mà quảng đại quần chúng vẫn thường gọi ngắn gọn là những Bản Án Bỏ Túi.
Đúng như lời kiểm nhận của người phụ nữ ở tòa soạn báo CAND tiếp hai mẹ con bạn Đinh Nhật Uy:
“Đây là vụ án ‘bỏ túi’ rồi… Có sự sắp đặt hết, tụi em chứng kiến biết bao nhiêu vụ thế này rồi… Quyền quyết định ở ‘ngoài kia’ kìa”.
*

Kết Luận

  1. Toàn bộ trình tự và thủ tục của CA bắt giữ SV Chu Mạnh Sơn hoàn toàn là hành vi tùy tiện, lừa mị, cẩu thả, và không tuân thủ đúng quy định của luật pháp. Đến mức Nhóm Hành động Chống giam giữ Tùy tiện (WGAD) của LHQ đã có 2 khuyến cáo chính thức và công khai cho VN.
  2. SV Chu Mạnh Sơn không phải chịu trách nhiệm hình sự về tội danh “phát tán tờ rơi” không hề được quy định trong bộ luật HSTT hiện hành.
  3. SV Chu Mạnh Sơn không tuyên truyền/thuyết phục một ai chống nhà nước, nên không phải chịu trách nhiệm hình sự về tội danh “Tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam” như được quy định ở điều 88 trong bộ luật HSTT hiện hành.
  4. SV Chu Mạnh Sơn VÔ TỘI, nhưng bị áp đặt bản án 36 tháng tù giam theo chỉ đạo của lãnh đạo nào đó, là một Bản Án Bỏ Túi có bằng cớ, cả lời nói lẫn văn bản, như đã dẫn chứng trên đây.
  5. Đã có nhiều nạn nhân của việc bắt bớ tùy tiện và những Bản Án Bỏ Túi trước và sau trường hợp SV Chu Mạnh Sơn. Từ thời Tố Hữu kết án miệng thi hào Hoàng Cầm. Cho tới các bản án bỏ túi dành cho LS Lê Chí Quang, LS Nguyễn Văn Đài, LS Lê Thị Công Nhân, BS Phạm Hồng Sơn, NB Nguyễn Vũ Bình, LS Lê Công Định, DN Trần Huỳnh Duy Thức, ThS Nguyễn Tiến Trung, DN Lê Thăng Long, NV Nguyễn Xuân Nghĩa, DO Trần Thị Thúy, MS Dương Kim Khải, các bạn trẻ Nghiên-Hạnh-Hùng-Chương, các Blogger Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải v.v… Đặc biệt là bản án của TS Cù Huy Hà Vũ, được dư luận quần chúng đánh giá là “bản án lưu manh, ô nhục”, “bản án bẩn thỉu”, “bản án của sự cẩu thả và sợ hãi, làm mất thể diện quốc gia”, “bản án trả thù”…. Ngay cả người nước ngoài, GS Carl Thayer thuộc Đại học New South Wales ở Australia cũng cho rằng “vụ án đã được mang ra thảo luận tại các cấp cao nhất trong đảng CSVN, và hình phạt đã được ấn định sẵn”! Còn bà Janice Beanland Tổ chức Ân xá Quốc tế  nhận định về luật pháp Việt Nam như sau: “Từ ngữ để gán ghép tội trạng và mang ra xét xử mơ hồ đến mức nhà chức trách có thể dùng theo bất kỳ cách nào họ muốn”… Cho đến gần đây nhất là các vụ bắt cóc 17 thanh niên Công Giáo, hay vụ bắt cóc sinh viênNguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha, cùng những phiên tòa lừa mị mà các tay chánh thẩm đã có sẵn những bản án bỏ túi sắp xảy ra trong thời gian trước mặt.
  6. Blogger Đinh Tấn Lực cùng một số bằng hữu đồng thách thức Quốc hội của nước CHXHCNVN mở công khai một phiên điều trần và tranh luận giữa công dân với BCT đảng CSVN về những bản án bỏ túi áp đặt những năm tháng tù đày đối với những công dân Việt Nam nặng lòng ưu lo xây dựng bệ phóng cho một Việt Nam cất cánh. Nếu QH nhút nhát và không dám dùng quyền lực cao nhất nước để lấy quyết định, thì chúng tôi công khai thách thức Tòa Án Tối Cao của xứ này tổ chức một phiên tòa tranh tụng về chủ đề Bản Án Bỏ Túi ở đây. Chúng tôi sẽ đứng bục nguyên đơn kiện hệ thống tư pháp CHXHCNVN.

13-11-2012. Kỷ niệm 1074 năm chiến thắng Bạch Đằng lần thứ nhất.
Blogger Đinh Tấn Lực

Khủng Bố Đúng Quy Trình


Khủng Bố Đúng Quy Trình

. Đinh Tấn Lực

Tôi tin rằng chúng ta sẽ làm chủ tương lai đó, vì chúng ta không phải những người ưa bạo lực như vẫn tưởng trong đấu trường chính trị, chúng ta không phải những kẻ chỉ nói chơi như nhiều người vẫn nghĩ…”. Barack Obama – trích Diễn văn Thắng cử Nhiệm kỳ II – 2012.

Cái mớ “Nhiều người vẫn nghĩ” đó là những ai?
Chắc chắn vị tổng thống vừa mới tái đắc cử của nước Mỹ không nhắm vào một loài động vật dày mặt hơn mông (bám ghế) ở bên kia nửa vòng trái đất. Họ chẳng là cái đinh gỉ gì trong cuộc bầu cử sít sao đến đứng tim cử tri cả nước Mỹ hôm qua. Vậy cớ sao người Việt đọc/nghe đoạn trích dẫn từ bài diễn văn thắng cử ấy cứ lập tức nghĩ ngay đến dàn lãnh đạo thường xuyên hùng hồn tuyên bố những lời có gắn quạt tai voi khiến cử tọa chết cười?
Có phải những kẻ hay đùa thường bảo người khác “chỉ nói chơi”?
Và ngược lại, cũng chưa bao giờ nhà nước ở đây phải tự thanh minh bằng cụm từ “đúng quy trình” như thời này. Cứ nhấp chuộc google thử cụm từ này, bạn sẽ có “About 6,920,000 results (0.21 seconds)”.
Ráp cả hai chiều “nói chơi” và “đúng quy trình” vừa kể, cộng thêm phương thức hữu hiệu hàng đầu để bộ CA tiếp thu ngân sách tưởng thưởng theo nghị định 169-2007-NĐ-CP… có khi lại bật ra đâu đó một nỗ lực mới toanh của công an xứ này: Xuất bản quyển Việt Nam An Ninh Tân Từ Điển.
Qua đó, ngay cả vị tổng thống vừa mới tái đắc cử của Mỹ cũng cần phải học lại những định nghĩa cập nhật của từ khủng bố.

Khủng Bố Thả Chữ

Gần cuối năm 2007, ngay vào lúc Trung Quốc đang thị trấn hóa các quần đảo của ta ngoài biển Đông, và Thượng tướng CA Nguyễn Văn Hưởng mới vừa khẳng định nhà nước VN không bắt giữ những người bất đồng chính kiến, thì đến ngày 17-11-2007, bộ CA dồn sức tung quân ra vây bắt sáu tay trùm khủng bố với tang chứng ngay tại hiện trường là 8000 bì thư và 7000 tờ rơi báo động hiểm họa Bắc thuộc lần cuối cùng.
Ngày 23-11-2007, CA cửa khẩu Tân Sơn Nhất tự nhét một khẩu Ruger và 1 gấp đạn 13 viên vào ngăn kéo bên ngoài va-li không khóa của một đôi vợ chồng Việt kiều về nước ăn Tết (bị thất lạc hành lý và nhờ CA nỗ lực tìm thấy), để ghép tội đồng lõa khủng bố với sáu người bị bắt vì mấy ngàn tờ giấy và bì thư nói trên.
Các bài báo ra ngày 27, 28 và 29-11-2007, trên các tờ Hà Nội Mới, CAND, CANDonline, CATP, QĐND… mỗi bài đều có đúng 11 từ “khủng bố”. Bài báo Nhân Dân có 5 từ. Bài báo SGGP ngày 27 có 10 từ, ngày 28 có 6 từ. Ngay cả bài báo Anh ngữ của VietnamNet cũng có 7 từ “terrorist”. Sau đó, hệ thống truyền thanh và truyền hình lặp lại các bản tin này nhiều lần, nhiều nơi, với mục đích là để nhấn mạnh tội trạng khủng bố hầu áp dụng điều 84 của Bộ luật hình sự Việt Nam:
chúng chuyển sang hình thức gửi truyền đơn, huy hiệu mặc dù thực chất hành vi này vẫn chỉ là một trong những hành vi khủng bố…”.
Sau đó là sự chứng kiến của Tổng lãnh sự Mỹ và Pháp, khi đảng và nhà nước này phải long trọng đưa các tay trùm khủng bố bằng tờ rơi ra tận sân bay để quay về xứ tạm dung của họ.
Suýt tí nữa thì kịch bản “khủng bố thả chữ – công an thả súng” này đã đoạt giải Oscar 2007 về loại phim tài liệu dưới phân mục Chứng Cứ Đẻ Rơi.

Khủng Bố Thả Diều

Ngày 19-02-2012, Công an tỉnh Phú Yên đột nhập vào Khu du lịch sinh thái Đá Bia, thuộc Công ty TNHH Quỳnh Long, nhằm thực hiện thắng lợi một “Cuc tn công vào căn c ch huy núi Đá Bia hôm Ch nht đã tiêu dit cơ sở trung ương của t chc phn đng”.
Các bản tin có cùng một số chi tiết từ hồ sơ “chuyên án C611” về số lượng Chứng Cứ Đẻ Rơi như nhau: Hàng trăm tài liệu về nội dung cương lĩnh hoạt động của tổ chức Hội đồng Công luật Công án Bia Sơn, cùng với 19 kíp nổ (loại phá đá núi làm nền nhà), 10 máy bộ đàm, 2 máy tính cầm tay, máy chụp hình, máy thu video, 12 ngàn đô-la và gần 190 triệu đồng Việt Nam.
Ngày 04-04-2012, nhà nước chuyển tội danh của 18 người bị bắt thuộc Hội đồng Công luật Công án Bia Sơnsang “Âm mưu lật đổ chính quyền”.
Ngày 08-10-2012, Viện KSND tỉnh Phú Yên chính thức truy tố 22 người trong vụ “công án Bia Sơn” với tội danh “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền”, theo chiến lược “tiền sinh thái, hậu tổ đình, bất bạo động”, từ năm 2003 đến khi bị bắt.
Đích thị đây là tổ chức Khủng Bố Bất Bạo Động, tất nhiên, không thể đúng quy trình.

Khủng Bố Thả Thơ

Ngày 14-10-2012, sinh viên Nguyễn Phương Uyên, phát thanh viên Đoàn trường Đại học Công nghiệp Thực phẩm TP, kiêm Ủy viên Ban Chấp hành Chi đoàn của lớp, bị CA bắt đi mất tích.
Các sinh viên bạn của Uyên cho biết: “Uyên bị bắt vào khoảng hơn 11 giờ sáng ngày 14 /10/1992. Công an khoảng 10 người mặc thường phục và sắc phục vào dẫn Uyên và những bạn trong nhà trọ đi chỉ nói là để xác minh một số vấn đề rồi về… Ban đầu Uyên bị đưa lên công an Phường Tây Thạnh quận Tân Phú TP.HCM, sau Uyên bị giải lên công an Quận Tân Phú TP.HCM rồi mất tích cho đến nay… Lý do công an bắt Uyên là Uyên đã làm truyền đơn chống Trung Quốc ở Bình Thuận”.
Truyền đơn của Uyên, hóa ra, là những câu thơ yêu nước làm nức lòng dân nhưng mích lòng nhà nước: “Vì danh dự dân tộc, chống giặc Tàu — Vì tương lai đất nước, chống tham nhũng”.
Ngày 20-10-2012, các bạn của Phương Uyên đã gởi thư cầu cứu khẩn cấp tới CTN Trương Tấn Sang: “Việc làm của bạn Nguyễn Phương Uyên xét cho cùng tất cả đều xuất phát từ tinh thần yêu nước của tuổi trẻ”.
“Với những hành vi ngang tàng bạo ngược của Trung Quốc, xâm chiếm lãnh hải, làm những chuyện không ai mà không biết, thì sinh viên, học sinh suy nghĩ như thế, theo tôi không có gì là nghiêm trọng”. Bà Nguyễn Thị Nhung – thân mẫu SV Phương Uyên.
Ngày 22-10-2012, công an phường Tây Thạnh ngưng chối việc bắt cóc Phương Uyên, và xác nhận là đã đưa cô xuống Long An mà không cho biết lý do hoặc cơ quan nào ở Long An đang giam giữ Phương Uyên.
Bà Nguyễn Thị Nhung, mẹ của Phương Uyên, cho biết khi bà tìm được tới nơi con gái đang bị giữ ở trại tạm giam 159 Nguyễn Đình Chiểu, thành phố Tân An, tỉnh Long An, bà không được thăm mà chỉ được phép gửi quà. Bà nói: “Xin gặp không được, xin nhìn con từ xa cũng không được. Cuối cùng, tôi chỉ xin gửi cho con ba chữ ‘Mẹ yêu con’ trên tờ giấy gửi quà, nhưng cho dù tôi năn nỉ thế nào, khóc lóc thế nào, họ vẫn hoàn toàn vô cảm và rất tàn nhẫn”.
Ngày 02-11-2012, đã có 144 nhân sĩ trí thức đồng ký tên  một kiến nghị gửi CTN Trương Tấn Sang, đề nghị trả tự do cho SV Nguyễn Phương Uyên: “Hành động của Phương Uyên biểu tỏ khí phách của tuổi trẻ, cho dù có bị quy kết thế nào, thì trước hết cũng phải thấy rằng cô đã biểu thị một phẩm chất đáng quý, có tác dụng cổ vũ, động viên thanh niên biết sống vì mục đích cao đẹp, yêu nước chống xâm lược, sao lại bắt giam và hành hạ cháu?”.
Ngày 03-11-2012, Sở 4T/TP đã phối hợp với Công an TP và Công an tỉnh Long An tổ chức họp báo để thông báo quyết định khởi tố SV Nguyễn Phương Uyên về tội danh “tiến hành các hoạt động tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” (theo điều 88 Bộ luật Hình sự). Nặng nhất là tội tìm cách chế tạo thuốc nổ nhằm mục đích …khủng bố tượng đài Hồ Chí Minh!!!
“Họ dựng nên [kịch bản này] nhằm mục tiêu đàn áp học sinh, sinh viên và không cho học sinh, sinh viên bày tỏ, hay những cuộc biểu tình chống TQ, [tẩy chay] hàng TQ, là [để] ngăn chặn làn sóng đó”. Ông Nguyễn Duy Linh – thân phụ SV Phương Uyên.
TS Nguyễn Quang A nói với BBC rằng ông tham gia ký tên vào bản kiến nghị này là để phản đối cách chính quyền đối xử với người dân, với một nữ sinh viên còn ít tuổi như thế: “Tôi không biết cô Phương Uyên bị bắt ra sao, nhưng tôi phản đối cách thức bắt người như vậy, một chính quyền đàng hoàng không thể có cách bắt người theo kiểu thiếu đàng hoàng, thiếu minh bạch như thế, dù là họ có biện ra bất cứ nguyên nhân, căn cớ nào”.
Thân phụ của Phương Uyên, ông Nguyễn Duy Linh, đã trả lời phỏng vấn của BBC: “Sau này mà có gặp cháu, thì… ba mẹ rất cảm phục con có một lòng yêu nước, là ba mẹ rất hãnh diện, vì [con] có một lòng yêu nước vì dân tộc Việt Nam”.
Đã có những bloggers treo status: “Triệu trái tim khâm phục Nguyễn Phương Uyên”, thậm chí, “cả nước khâm phục Nguyễn Phương Uyên”.
Rõ ràng, hành động Khủng Bố Thả Thơ của SV Nguyễn Phương Uyên là loại khủng bố không đúng quy trình.

Khủng Bố Thả Rông

Vậy thì, Khủng Bố Đúng Quy Trình là gì?
Wikipedia cần phải khẩn cấp cập nhật ngay tức khắc, cho kịp mức cạnh tranh với các định nghĩa mới toanh trong VN An Ninh Tân Từ Điển:
Khủng bố đúng quy trình là loại khủng bố giết dân, lần mòn hay tức khắc, cục bộ hay diện rộng, quá khứ hay tương lai… nhưng cốt yếu phải hội đủ 2 điều kiện: Một là chẳng ai trách nhiệm; và Hai là phải có tên gọi.
Thí dụ 1: Trí, phú, địa, hào – đào tận gốc trốc tận rễ (1953-1956). “Giết! Giết nữa! Bàn tay không phút nghỉ / Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong / Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng / Thờ Mao Chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt”… Đây là loại khủng bố đúng quy trình từng túm gọn/giết đẹp hàng chục vạn người, vì không ai trách nhiệm, và nó có tên gọi cụ thể làĐấu Tố Giảm Tô - Cải Cách Ruộng Đất.
Thí dụ 2: Ly khách Thần kinh (nick của Tố Hữu từ giữa năm 1945), cùng quyển thơ “Từ Ấy”, đã một mình chinh phạt và tiếm lĩnh mặt trận Văn hóa Cứu quốc bằng mẹo vặt cổ súy phong trào Trăm hoa Đua nở (“mở rộng dân chủ”, “phê bình lãnh đạo”…) để lập Xưởng Đẻ Chứng Cớ cho trận càn đẫm máu sau đó (3 tháng cuối 1956). Đây là loại khủng bố đúng quy trình từng túm gọn/dập đẹp hàng trăm gia đình nghệ nhân lỗi lạc, vì không ai trách nhiệm, và nó có tên gọi cụ thể là Nhân Văn-Giai Phẩm-Đất Mới-Sáng Tạo.
Thí dụ 3: Chủ trương mới của Krushchyuv (tháng 9-1953, về chung sống hòa bình và chống tệ sùng bái cá nhân) được Lê Duẩn/Lê Đức Thọ dán nhãn là “Xét Lại”, vào năm 1963. Chủ yếu nhằm hạ bệ thần tượng Võ Nguyên Giáp. Sau đó, những ai hưởng ứng chủ trương đó được dán  thêm tấm nhãn chống đảng, một thứ bản án 2 hồi nhập 1 mà không cần ra tòa: khổ sai chung thân và trù úm ba họ. Đây là loại khủng bố đúng quy trình từng túm gọn/dập đẹp hàng trăm gia đình cán bộ cao cấp, vì không ai trách nhiệm, và nó có tên gọi cụ thể là Xét Lại-Chống Đảng.
Thí dụ 4: Đốt nám Trường Sơn – Dập tan Đồng Tháp – Phá bom/Vá đường/Nối cầu/Thông xe – Hạt gạo bẻ đôi chi viện chiến trường B – Tiếng hát át tiếng bom – Chung một bóng cờ – Bà Mẹ VN anh hùng… “Hoan hô Xuân 68 anh hùng! / Hãy gầm lên như sấm sét đùng đùng / Tất cả pháo! / Và xông lên, dũng sĩ!” (Tố Hữu). “Trẻ con đói xanh như tàu lá / Cày bừa phụ nữ đảm đang / Chốn thôn trang vắng bóng trai làng / Giấy báo tử bay đầy mái rạ...” (Nguyễn Chí Thiện).  “Xứ sở nhân tình / sao thật lắm thương binh đi kiếm ãn đủ kiểu / nạng gỗ khua rỗ mặt đường làng / mẹ liệt sỹ gọi con đội mồ lên đi kiện / ma cụt đầu phục kích nhà quan” (Nguyễn Duy). “Quyết tâm đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng” (Lãnh đạo Bắc Kinh). “Tiền tử tuất món tiền nhỏ bé / Mẹ năm con như mẹ một con / Mẹ thương các con thường tiếp khách / Lương mẹ ngang mấy hộp bia lon?” (Xuân Miễn).Đây là loại khủng bố quy mô đúng quy trình từng túm gọn/giết đẹp nhiều triệu gia đình nông dân cả nước, vì không ai trách nhiệm, và nó có tên gọi cụ thể là Tổng Tiến Công – Thống Nhất Đất Nước.
Thí dụ 5: Trả thù đối thủ đã thất trận, đày đi lao cải lên tận Cổng Trời, giết dần bằng đói khát/rét mướt/bệnh tật/cô đơn/uất hận… Gom tài sản choáng mắt của người thất thế chở về Bắc bằng tàu hỏa lẫn tàu há mồm, khiến chủ cũ phẫn chí tự tử hay tìm đường sống chết vượt biên vượt biển. Đây là loại khủng bố quy mô đúng quy trình từng túm gọn/giết đẹp hàng triệu gia đình quân cán chính và doanh nhân miền Nam, vì không ai trách nhiệm, và nó có tên gọi cụ thể là Tù Cải Tạo – Diệt Tư Thương – Bài Hoa – Bán Bãi
Thí dụ 6: Đày nhân dân thua trận lên rừng làm kinh tế mới… đặc biệt là giết dân hàng loạt bằng chính sách đổi tiền (1985), hoặc chính sách lý lịch/hộ khẩu (kéo dài nhiều thập niên)… Đây là  loại khủng bố quy mô đúng quy trình từng túm gọn/giết đẹp hàng trăm ngàn gia đình nhân dân miền Nam, vì không ai trách nhiệm, và nó có tên gọi cụ thể là Giá/Lương/Tiền –  Ngăn Sông Cấm Chợ.
Thí dụ 7: Chiến trường Tây Nam (1979). Từ chiến trường B dạt sang chiến trường K. Từ đoàn Tu Vũ thành Hùm xám miền Đông, rồi Hùm xám Siêm Rệp/Ốt Đô Miên Chây… Chỉ riêng trung đoàn E88 đã có 6000 liệt sĩ thực thi chỉ tiêu Lệnh đâu đi đấy – Chỉ đâu đánh đấy – Khó mấy cũng hoàn thành. Quyển “Kinh nghiệm chiến đấu trên biên giới Tây Nam” tường thuật 14 trận đánh tiêu biểu, dù là của kẻ thắng trận (theo lệnh Liên Xô), cũng đã được viết bằng máu và xương ống chân của nhiều vạn bộ đội Việt Nam. Đây là  loại khủng bố quy mô đúng quy trình từng túm gọn/giết đẹp nhiều vạn chiến sĩ VN anh hùng, vì không ai trách nhiệm, và nó có tên gọi cụ thể là Tình Nguyện Quân Ngăn Chận Tội Ác Diệt Chủng Của Bè Lũ Pôn-Pốt.
Thí dụ 8: “Cuộc xâm lược bẩn thỉu đó bắt nguồn rất sâu xa từ những tư tưởng, đường lối bành trướng, bá quyền nước lớn mà chúng đã theo đuổi suốt mấy chục năm nay. Âm mưu làm suy yếu tiến đến thôn tính, nô dịch Việt Nam đã có từ lâu, và đã được thi hành bằng rất nhiều thủ đoạn thâm độc cùng những hành động trắng trợn” (Trích Lời nói đầu của quyển Phê phán chủ nghĩa bành trướng và bá quyền nước lớn của giới cầm quyền phản động Bắc Kinh, nxb KHXH 30-8-1979). Cuộc chiến Giáo Trừng này của Bắc Kinh đã cướp mất của ta hàng trăm cây số vuông đất dọc biên giới, san bằng 6 tỉnh địa đầu giới tuyến của ta. Chỉ vì lãnh đạo VN bấy giờ chưa hết cơn ngất bởi men say chiến thắng miền Nam. Đây là  loại khủng bố quy mô đúng quy trình từng túm gọn/giết đẹp nhiều vạn chiến sĩ VN anh hùng, vì không ai trách nhiệm, và nó có tên gọi cụ thể là Ngăn Chận Những Tội Ác Xâm Lược Của Bọn Bành Trướng Bá Quyền Nước Lớn Bắc Kinh.
Thí dụ 9: Những Hố tử thần / Đập Sông Tranh – Dak Krong /  Hồ bùn đỏ Tây Nguyên / Bệnh viện đợi phong bì mới đưa bệnh nhân vào phòng mổ v.v… đều là những phương thức hóa kiếp hữu hiệu người dân Việt. Riêng tai nạn giao thông trong năm 2011 đã khiến hàng sư đoàn người tử thương và 5 sư đoàn người tàn phế. Chỉ vì đảng và nhà nước này còn mải chăm lo dồn sức tư túi từ các tập đoàn kinh tế thả rông. Đây là  loại khủng bố quy mô đúng quy trình từng túm gọn/giết đẹp nhiều vạn nhân dân VN anh hùng hàng năm, vì không ai trách nhiệm, và nó có tên gọi cụ thể rất hồn nhiên là… Việt Nam Mình Nó Thế!
Thí dụ 10: “Các đồng chí ơi, chúng ta phải kiên nhẫn nhìn về đại cục…”. Đó là lời nhắc nhở lẫn nhau giữa lãnh đạo đảng và nhà nước ở đây, mỗi khi có tin tức về việc TQ ra lệnh cấm đánh cá trên ngư trường truyền thống của ta; hàng chục vạn tàu cá TQ từ Hải Nam tràn xuống phủ sóng ngư trường của ta; tàu TQ đâm chìm tàu cá của ngư dân Việt từ Thanh Hóa đến Quảng Ngãi.; tàu TQ cướp lưới, cướp cá, bắt tàu và thủy thủ của ta để đòi tiền chuộc; tàu TQ tấn công tàu cá VN bằng chất gây cháy; TQ thành lập đơn vị hành chánh Tam Sa bao gồm cả Hoàng Sa và Trường Sa của ta; tàu TQ cắt cáp tàu Bình Minh 2 và Viking 2 của Việt Nam v.v… Tất cả đều được tế nhị thông báo là tàu lạ và nước lạ… Đây là  loại khủng bố quy mô trên biển đúng quy trình từng túm gọn/dứt đẹp hàng vạn gia đình ngư dân VN, vì không ai trách nhiệm, và nó có tên gọi cụ thể là “Yêu Cho Roi Cho Vọt” (theo lời tuyên bố của Nguyễn Duy Chiến – Phó chủ nhiệm Ủy ban biên giới quốc gia của bộ Ngoại giao Việt Nam – trong buổi trao đổi với các giáo sư tại đại học Hà Nội ngày 14-11-2011).
Thí dụ 11: Nhan nhản khắp nơi, mọi lúc: Nhân dân đột tử trong đồn CA; CA đánh/bắn người trọng thương/tử thương ngoài đường phố; CA giả dạng côn đồ xách nhiễu những người tuần hành khiếu kiện/đòi công lý/chống xâm lược…; CA vất mắm tôm/dầu nhớt/chất thải vào nhà những người dám phản đối các chính sách tai ngược hay ươn hèn của nhà nước; CA núp bóng xã hội đen đánh người/ đập kính xe/chèn xe lọt hố/xịt hơi cay trong lễ nhà thờ/văng tục/mắng chửi cả mọi đấng linh thiêng các tôn giáo…; CA đạp mặt/quặt tay/bắt cóc người/tạm giam/tra khảo/mớm cung/ép cung… Đây là  loại khủng bố quy mô trên bờ, được phép và đúng quy trình, từng túm gọn/dứt đẹp hàng vạn gia đình VN, vì không ai trách nhiệm, và nó có tên gọi cụ thể là Hiện Đại Hóa NghiệpVụ An Ninh. Danh xưng nội bộ chính là: Chóng Giải Ngân Cho Nhiệm Vụ Phòng Chống Bạo Loạn.
Thí dụ 12: Khẩu hiệu mới: Yêu nước là yêu cả TQ. Đại cục của TQ là trên hết. Tố cáo quan chức tham nhũng tức là xuyên tạc/nói xấu nhà nước. Chống hiểm họa ngoại xâm lăng cũng là chống nhà nước. Biểu tình/Tuần hành là làm mất thẩm mỹ thủ đô. Dân oan mất đất là lực lượng chính của mấm mống bạo loạn…  Đây là  loại khủng bố quy mô cấp tỉnh thành thuộc trung ương, được phép và đúng quy trình, từng túm gọn/dứt đẹp hàng vạn gia đình VN, vì không ai trách nhiệm, và nó có tên gọi cụ thể là Nguy cơ tiềm ẩn khủng bố ở Việt Nam rất lớn!!!

Khủng Bố Thả Dàn

Trên thực tế, ngoài bộ công an VN, thì kẻ duy nhất hiện nay có khả năng khủng bố thả dàn trên đất nước VN là đám mật vụ Tàu, tất nhiên cấp thấp.
Ở cấp cao, đám khủng bố có khả năng chi phối toàn thể BCT ở mật khu Ba Đình này phải sợ đến mất mật, chính là bọn đầu gấu Trung Nam Hải.
Trần Đại Quang, với tờ trình QH về dự án Luật phòng chống khủng bố vào ngày 29-10-2012 vừa qua, chỉ nhắm mục đích duy nhất là làm tròn vế đối:
Ngân sách tưởng thưởng theo nghị định 169-2007-NĐ-CP rất nhiều – Do đó –  “Nguy cơ tiềm ẩn khủng bố ở Việt Nam rất lớn”.
Ngay trong tiềm thức lẫn tàng thức, Trần Đại Quang cùng đồng bọn BCT ắt hẳn dư biết nhân dân VN sẽ không đời nào làm trò khủng bố một khi họ đã chọn phương thức đấu tranh bất bạo động.
Bởi họ biết họ có trong tay sức mạnh của số đông để giành quyền làm chủ tương lai của họ.
Họ không phải là “những kẻ nói chơi như nhiều người vẫn nghĩ”.
Năm 1997, dãy tường trước Viện Kiểm sát huyện Quỳnh Phụ bị dân đạp đổ.
Năm 2010, cổng sắt của UBND tỉnh Bắc Giang cũng bị dân đạp đổ.
Nếu nhà nước vẫn tiếp tục giành đất, tư túi… rồi bắt cóc và áp án nhân dân…
Thì chuyện gì sẽ xảy ra trong năm 2013-2014?

09-11-2012.  Kỷ niệm 23 năm ngàyCộng hòa Dân chủ Đức tuyên bố mở cửa biên giới nội bộ Đức và Bức tường Berlin.
Blogger Đinh Tấn Lực