40 Năm Quán Quân Giải Lú
. Đinh Tấn Lực
“Nhận thức sâu sắc ý nghĩa và tầm quan trọng của công tác chuẩn bị nhân sự Đại hội lần thứ XII, với tinh thần coi cán bộ và công tác cán bộ là ‘cái gốc của mọi công việc’, là ‘nguyên nhân của mọi nguyên nhân’, là ‘then chốt của then chốt’, Ban Chấp hành Trung ương đã thảo luận kỹ lưỡng và đóng góp nhiều ý kiến tâm huyết, thẳng thắn và thống nhất cao với Báo cáo của Bộ Chính trị trình Hội nghị” (Nguyễn Phú Trọng – diễn văn bế mạc Hội nghị 11 Ban Chấp hành Trung ương Đảng khoá XI, 7/5/2015).
Đó là Kỷ Lục Của Mọi Kỷ Lục: Chỉ cần 87 từ một mạch không dấu chấm, là đủ để chứa đựng toàn bộ gốc gác, nguyên nhân và các thứ then (cài) chốt (đóng) của bài toán Việt Nam.
Kách mệnh là cướp quyền, cho nên, cốt lõi của mọi Đại hội Toàn đảng chính là vấn đề nhân sự. Mọi thứ khác, như nợ công thủng trần, ngân sách cạn kiệt, công an giết người, thuế tăng phi mã… đều không có chỗ đứng, tức là chẳng cần phải hỏi nhau, rằng …nói hay đừng.
Trước tiên, cái tinh thần “coi cán bộ và công tác cán bộ” thế này thế kia… rõ ràng là một kiểu cửa quyền nội bộ. Bởi, các ủy viên TW trịch thượng này xuất thân từ đâu, nếu không phải từ hàng ngũ cán bộ đó? Thế, có nghĩa là cứ mỗi lần bế mạc Đại hội Toàn đảng là xứ này có thêm một thế hệ cán bộ lột xác thành ủy viên TW và mặc nhiên có quyền liếm xuôi nhổ ngược vào tầng lớp cán bộ lọt nia xuống sàng còn lại dưới kia?
Mà đã thế, thì chẳng hóa ra cái tinh thần “coi cán bộ và công tác cán bộ” ấy còn thiếu một khoản cực trọng: Đó là một tập thể tương đương với 300 (ba trăm) sư đoàn của đội quân chăm chỉ cần cù suốt đời chăm lo …chạy chức. Há chẳng tự nó đã là một vựa tiền khổng lồ của lãnh đạo hay sao?
*
Kế tiếp, vấn đề nhân sự là “cái gốc của mọi công việc”, chính xác hơn, nó là cái gốc của mọi vụ việc. Liếc qua một vài vụ việc gần nhất xem sao: Dân không tự cưỡng chế đất ruộng đất vườn làm rì-sọt. Dân không tự đốn bán cây xanh làm trơ làm trọc phố phường. Dân không tự ý lấp sông làm hẹp làm hư dòng chảy. Dân không tự ý đóng tiền bảo hiểm xã hội như một loại hụi chết. Dân không tự ý nắm tay nhau chọn đồn công an làm nơi kết liễu cuộc đời. Dân không thể thoải mái giết dân vì biết trước sẽ được án treo. Dân không đào đâu ra cơ hội tham nhũng/rút ruột công trình/xà xẻo ngân quỹ…
Vậy thì, mọi oan ức/bất cập/o ép/xách nhiễu/trấn áp… nếu không đến từ đảng, ở cấp thấp nhất như chú dân phòng hay cậu đánh máy… cho tới ủy viên đảng bộ thượng tầng, kể cả tổng bí thư… thì nó đến từ đâu?
Mà đã thế, thì vấn đề nhân sự có phải cũng chỉ là một kiểu “sóng sau xô sóng trước”, tức là ngày càng phải nhũng nhiễu nhân dân tinh vi/đa dạng hơn thế hệ ủy viên nhiệm kỳ trước, hầu thu hoạch lại cho mau đủ vốn và sớm có lời trong quy trình chạy chức vừa nói?
*
Kế nữa, quả chẳng sai: Vấn đề nhân sự là “nguyên nhân của mọi nguyên nhân”. Tuy nhiên, bầy sâu không chỉ ở đầu cành ngọn lá. Chủ nghĩa là một, cơ chế là hai, cách vận hành của guồng máy (hễ không bôi trơn lẫn nhau thì gãy răng cưa đó) là ba… đã hiệp lực đào tạo ra những kẻ làm sai và có toàn quyền để đổ vấy điều sai quấy mới làm (liên tục và trường kỳ) đó cho thuộc cấp. Như đã từng ra rả “chủ trương không sai, chỉ có người thi hành là sai”. Như thể, ổ đẻ ra sâu không nằm ở gốc.
Không cần vạch lá, người ta đều thấy như nhau là chẳng có cậu cảnh sát hay cô lao công nào tự tay làm vỡ được các quả đấm thép tầm Vinashin hay Vinalines. Cậu công an chỉ có thể giả dạng côn đồ để bảo vệ cho thằng đầu sỏ an tâm hóa bùn các quả đấm thép. Cô lao công chỉ có thể lau chùi cho mất dấu những hàng chữ viết lên tường HS-TS-VN, hoặc #40nămquáđủ, hoặc #DMCS, giúp lãnh đạo yên lòng lạy Tàu nhập Hán.
Mà đã thế, thì cũng quả chẳng sai, rằng tự thân Vấn Đề Nhân Sự đã có vấn đề: Chính cái bộ phận không nhỏ góp sức bảo vệ và khuyến khích cho lãnh đạo làm sai kia lại bị đám lãnh đạo sằng bậy đó đùn đẩy trách nhiệm bằng lời thánh phán, như thử một thứ bầy đàn chỉ biết ăn thôi chẳng biết gì! Mà ngay cả vạn rưỡi nhà báo có thẻ kia, trong hoàn cảnh đó hàng ngày, cũng chẳng dám oẳng lại một lời.
*
Áp chót, vấn đề nhân sự là “then chốt của (chuyện) then (cài)chốt (đóng)”. Then chốt ngay từ đám dân phòng rình rập cầu thang, đầu ngõ. Then chốt từ mớ dây kẽm cột cửa ngoài. Then chốt từ keo dán sắt đổ ổ khóa. Then chốt từ bịch mắm tôm/chai dầu nhớt. Then chốt từ quy trình cưa đá phá biểu tình. Then chốt từ xe bít bùng chạy lui bắt người về trụ sở công an hay trại phục hồi nhân phẩm. Then chốt từ động thái túm tóc phụ nữ kéo lên xe. Then chốt cả những bản án đút túi xử hai xe đạp đi hàng ba…
Coi nào! Hình như những kẻ ném mắm tôm không phán những lời cực thối, đại loại như: – Nếu không thăng cấp tướng thì anh em tâm tư; – Nghề bán vé số thu nhập cao; – Do bị khớp nên anh em đưa ra con số 34.000 tỷ đồng; – Quan hệ VN và nước bạn TQ vẫn tốt đẹp; – Nợ xấu vẫn là nguồn dự trữ tốt cho tương lai; – Nếu không giáo dục cho con cháu rưng rưng khi hát quốc ca thì đất nước không thể giàu mạnh; – Nước Pháp của châu Âu…; – Mai kia người ta nói một bầy sâu, tất cả đều là sâu thì đâu có được!; – QH cũng là dân, dân quyết sai thì dân chịu chứ kỷ luật ai?; – Không thể từ một vụ ông Truyền mà suy ra đảng hỏng hết, vứt đi tất…
Mà đã thế, có ai cần hỏi thêm rằng mức độ thối tha then chốt nằm ở bịch mắm tôm hay thằng phán thánh?
*
Ở 33 từ sau cùng của đoạn văn thượng dẫn, phần tường thuật “Ban Chấp hành Trung ương đã thảo luận kỹ lưỡng, đóng góp nhiều ý kiến tâm huyết, thẳng thắn và thống nhất cao với Báo cáo của Bộ Chính trị trình Hội nghị” nghe ra như có điều trúc trắc trục trặc giữa mâu với thuẫn.
Bởi, đã thống nhất cao thì cần cóc gì phải tâm huyết với thẳng thắn cho mất sức (và lắm khi mất ghế)? Thậm chí, cần quái gì phải đóng góp ý kiến cho giấc ngủ trưa trong phòng lạnh bớt ngon?
Mà đã vậy, thì có phải đó chỉ là một khẳng định rằng xứ này hiện chỉ có 16 vua? Quần thần còn lại, tính từ nhất phẩm đến cửu phẩm, chỉ có thể làm lãnh chúa/sứ quân cát cứ đâu đó, chứ bổn phận là phải luôn luôn phải cúi đầu vâng dạ. Truyền thống phụng chiếu quang vinh muôn năm của đảng (cả nội bộ lẫn đối ngoại) chính là ở chỗ này chứ không đâu khác.
*
Ngay chỗ đó, truyền thống cúi-đầu-thống-nhất-cao mới thực sự là tiêu chuẩn tuyển chọn nhân sự quan trọng nhất, không có không xong.
Cứ nhìn vào cái tập thể nhiệm kỳ này tất thấy ngay và thấy ra hết cả những gì người ta có thể chờ đợi ở tập thể đó trong nhiệm kỳ tới.
Tất nhiên, để mô tả những tiêu chí hào hùng (và hào nhoáng) đó thì toàn bộ gánh hát đã có sẵn sáu câu Hồ Quảng:
“Ban Chấp hành Trung ương khoá XII phải thật sự là một tập thể vững mạnh, đoàn kết thống nhất chặt chẽ, bản lĩnh chính trị vững vàng, có phẩm chất đạo đức trong sáng, kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội; có tầm nhìn chiến lược, có trí tuệ, tư duy đổi mới, sáng tạo, ý chí chiến đấu, kỷ luật nghiêm minh; có tính đảng cao, biết lắng nghe, tự phê bình và phê bình nghiêm túc, quy tụ được sự đoàn kết, thống nhất trong toàn Đảng, gắn bó mật thiết với nhân dân; có uy tín, năng lực lãnh đạo đất nước trong giai đoạn phát triển mới”.
Chứ không thì khó lòng đối phó với tình hình thế giới và trong nước trong những năm tới sẽ tiếp tục có những diễn biến nhanh chóng, phức tạp, khó lường; đặt ra nhiều vấn đề mới, yêu cầu mới to lớn, phức tạp; các thế lực thù địch vẫn tìm mọi cách để phá hoại sự nghiệp cách mạng của ta.
Vâng, cứ tin vậy đi. Cứ nhìn vào dàn ủy viên khóa này mà vững tin vào khóa tới. Thề!
07/5/2015 – Kỷ niệm 61 năm Điện Biên và kỷ niệm 15 năm nhậm chức Tổng thống Liên bang Nga của Vladimir Putin.
Blogger Đinh Tấn Lực