Anh ơi ời,
Bạn bè hú nhau ơi ới để xem ảnh anh trên mạng.
Giờ này không khéo cả nửa thế giới cư dân mạng đã biết đến anh.
Sao lại thế anh? Ôi, cái bàn tay nhỏ nhắn kia từng đêm đêm làm em ngất ngây chằm chặp, thế quái nào đủ to mà che kín được cả khuôn mặt điển giai của anh cơ chứ?
Mà sao lại phải che giấu chứ? Anh thấy ngượng chăng? Anh thấy ngại có người nhìn mặt đấy chăng? Thế thì điều gì đã khiến anh phải ngượng/phải ngại cơ chứ? Trước khi đập phá nhà chú Dũng & chị Thảo thì anh có phải ngượng/ phải ngại thế đâu? Trước khi giả danh côn đồ thì anh nào đã bao giờ thấy ngượng/thấy ngại thế đâu?
Nếu anh ngại bố mẹ nhìn thấy bức ảnh này mà nhận ra thằng con đốn, thì có che mặt đến mấy cũng đã trần/đã trễ rồi anh à. Bố xem xong ra sân đốt thuốc, thở dài. Mẹ bỏ cơm, thút thít chán rồi rút vào buồng, như thể sợ hàng xóm ghé hỏi thăm. Bố nói giá mà nó bại liệt từ nhỏ mà ngồi nhà với bố mẹ còn đỡ nhục hơn vai u thịt bắp mà ngoản mà ngoan với lũ cường hào ác bá ngoài đường như giờ. Mẹ bảo có ai rứt ruột sinh con mà mong cho nó có ngày du côn/du đãng, phá làng/phá xóm? Lại nghe lời lũ con hoang kia mà đi phá nhằm chỗ tử tế như thế… thì thà đẻ ra quả trứng đem rán tóp mỡ còn hơn! Rồi mẹ đi thắp hương bàn thờ, như thể xin tạ lỗi với ông bà. Trời ơi, có bao giờ anh nghĩ tới chuyện mẹ phải tạ lỗi với các cụ vì đã lỡ đẻ ra anh không?
Phần em thì em tự phân vân, chẳng hiểu ma trêu quỷ ám gì mà khiến anh rồ đến thế.
Giả như anh từng được đào tạo tính dũng cảm bằng bài học bước chân trần qua bãi vụn miễng chai thì chẳng nói làm gì. Đàng này, thân cao thước sáu mà lại cúi đầu giả dạng côn đồ để “dũng cảm” đánh tét đầu/gãy sống mũi người lương thiện; hay hất đổ những mẹt thúng mũng của bà con hàng rong; hay cưa đá gây bụi mù phủ chân tượng đài vua Lý; hay giật giải băng kính viếng các đám tang, hay… Thôi nói không xuể, kể không hết những điều khiến mẹ cha và chính bản thân em cũng không thể nào chịu nhục được nhiều hơn nữa.
Em không thể nào lý giải được cái gì khiến cho anh biến thể từ một cậu học trò thông minh thành một tên vô lại hành hung đồng bào mình chỉ vì mấy đồng bạc bẩn và dăm chai bia mọn. Anh hoàn toàn có khả năng làm người làm ăn lương thiện kiếm ra nhiều tiền hơn thế gấp bội, và sống tự hào về mình với mọi người chung quanh gấp vạn lần hơn.
Em, dù rất thương bố mẹ và thương anh từ thuở học cùng lớp cấp hai, nhưng đã gạt lệ nhận ra rằng cũng không thể nào sống chung với anh và nỗi nhục này suốt đời mãi được.
Em cũng không muốn cái bào thai này với anh sẽ ra đời dưới sự phỉ nhổ của một nửa thế giới cư dân mạng đã xem ảnh, đặc biệt của bạn bè em, hay bạn bè nó sau này, về “thằng bố” tự hào sống đời cầm thú như anh hay như thằng Đản. Em sẽ rời cái “thủ đô vì hoà bình” của bọn côn đồ gậy gộc lên đời này. Em tự lo được cho bản thân và cho con bằng một nghề lương thiện. Em muốn dạy con làm người lương thiện trước khi nó được sinh ra.
Anh đừng tìm em, vô ích. Em không tin sẽ có ngày anh tự sám hối với bố mẹ và hứa hoàn lương, nhưng thâm tâm em thì vẫn mong như vậy, cho con, chứ không phải cho em.
Vĩnh biệt anh.
Em
(25/8/2015 – Đinh Tấn Lực sưu tầm)