Kẻ Mưu Sát Văn Nghệ Thành Hồ


Pulitzer

Kẻ Mưu Sát Văn Nghệ Thành Hồ

. Đinh Tấn Lực
Một con én không làm nổi mùa Xuân, nhưng có thể giết chết một nền văn nghệ mùa Đông” – ĐTL
Nhà văn/Nhà báo không phải là nhà hàng hay nhà bếp.
Tuần báo Văn Nghệ TP Hồ Chí Minh (tạm viết tắt là VNHCM), nơi tập họp của làng văn nhân nghệ sĩ thuộc Liên Hiệp Các Hội Văn Học Nghệ Thuật rực rỡ cả một miền Đất Nước Hồ Chí Minh, tất nhiên, không thể là báo lá cải, lá nho, hay bất cứ loại lá gì mà A-Dong và E-Va từng xài.
VNHCM không đăng tin chủ tịch xã nhờ người thi hộ. Chuyện này quá thường, ở cả cấp uỷ viên trung ương, cách cấp xã kia hàng chục cây số.
VNHCM không đăng tin tàu cá ta bị tàu giặc đâm chìm hay cướp cá. Chuyện này hà rầm như tiểu thuyết phơi-giơ-tông, viết đến mãn án tù à?
VNHCM không đăng tin côn đồ đánh người đến tét đầu, gãy xương mũi hay húp mắt. Nhất là những vụ ủ mưu phục kích gần các trại giam có đánh số.
VNHCM không đăng tin côn đồ cướp phôn để chiếm đoạt cả phôn lẫn các tài khoản cá nhân riêng tư Email/FB/Skype/Viber/Bank/Notes trong đó.
VNHCM không đăng tin đại uý nữ anh hùng lao động ăn tôm hùm 7 kilo. Nhà văn/nhà báo không phải nhà bàn/nhà ăn để luận chuyện gan lộn lên đầu.
VNHCM không đăng bài kỹ thuật đi ị trên tàu ngầm Kilo được nâng lên tầm nghệ thuật. Lý do: Loại hình nghệ thuật đó chưa đủ khắm như cái đang đăng.
Nói chung là các mẫu chuyện nạp vào thải ra có liên hệ đến từ “kilo” đó không thuộc phạm trù đong đếm để gỡ vốn có lời của cơ quan hàng xén VNHCM.
Cái mà VNHCM quan tâm, nghiên cứu, phê bình, trao đổi… phải cao hơn nhiều bậc. Nếu không phải phóng sự Sao Cởi Toàn Bộ Lộ Hàng, Chủ Tịch HCM Vĩ Nhân Của Thế Giới, Nang Thận, Trần Dân Tiên Là Ai, Gan Nhiễm Mỡ, Chút Đời Còn Lại v.v… thì chí ít cũng phải ở tầm Những Hội Nhóm, Diễn Đàn Mạo Danh Để Chống Phá Sự Bình Yên Của Đất Nước (Hồ Chí Minh), chẳng hạn.
Và, một khi chủ đề nằm ở tầm ban-công sân thượng này, thì cũng phải phân bố công tác cho cây bút có tay nghề Phây-búc tương xứng cầm chịch quy trình điều tra, cỡ như Võ Bích Nhạn, chứ không thể đùa được.
Có ai biết nhân thân nhà báo/nhà văn thượng thừa Võ Bích Nhạn? Không à? Vì sự kiện xảy ra ở Hà Nội mà bài báo lên khuôn ở tít trong Nam nên khó biết tác giả à? Thế, có ai biết tí gì về Vạn Bích Nhỏ? Có thể lắm! Mười ngàn bức tường be bé ấy mà!
Chẳng hoá ra chủ đề này là nhằm gia cố hệ tường lửa bằng hàng vạn tường nhọ nồi nho nhỏ kia đấy sao? Nếu đúng thế thì bài báo đăng trên mục Nghiên Cứu Phê Bình này quả là một kỳ tích báo chí chứ chẳng chơi. Bỡi lẽ…
Không có Nhạn thì đâu dễ gì độc giả cả nước đều biết như nhau về “những diễn đàn liên quan tới các nhà báo trẻ, diễn đàn liên quan tới bảo vệ cây xanh Hà Nội, diễn đàn liên quan tới các dự án lớn tại các địa phương…”, tức là những tập hợp sinh hoạt Xã Hội Dân Sự chen chúc đông như quân Nguyên hiện giờ, trên cái đất nước hoàn toàn ổn định từ tham nhũng/xà xẻo/rút ruột/lại quả… cho đến cướp/giết/hiếp/cởi… như VN ta?
Không có Nhạn thì làm sao quần chúng nhân dân quán triệt được rằng dư luận thế giới đã biết về VN ta rõ như bàn tay xoè trong nắng, từ các quả đấm thép thành bùn đỏ, cho tới những pô ảnh đẹp làm truyền thông “tố cáo ‘chính quyền đàn áp người yêu nước’…”. Dụng ý của Nhạn, ở đây, chắc chắn không phải là cách tố cáo, mà chính là cái bể nhận thức của dư luận quốc tế về 2 điểm chính: 1) Những người yêu nước ở VN vẫn nỗ lực vận động làm thay đổi xã hội cho tốt hơn; và 2) Chính quyền phóng tay đàn áp họ. Cả 2 điểm lớn này mà chỉ gom chung vào 1 dòng ngắn vỏn vẹn 9 từ như thế, thì thử hỏi, phi Nhạn có mấy ai làm xuể?
Không có Nhạn thì cũng khó ai biết nổi là chính quyền rực rỡ của ta đã lần lượt hân hoan tự nguyện rơi vào các cái bẫy của “những kẻ khiêu khích nữ cố tình mặc áo dài” giăng ra, thậm chí “còn cười tươi khi bị áp tải lên xe bus” của những tay “biểu tình viên chuyên nghiệp” nọ. Chẳng lý nào cứ hễ đọc Gene Sharp và áp dụng các kỹ thuật đấu tranh bất bạo động kia là tức khắc trở thành chuyên nghiệp? Công trạng phân tích và tổng hợp có ẩn ý này của Nhạn quả thật là một tuyệt chiêu để mọi người cùng tìm đọc quyển Từ Độc Tài Đến Dân Chủ, để ít nhiều chuyên nghiệp hoá chính mình, như Nhạn đã kín đáo gợi mở.
Không có Nhạn thì hẳn bà con ta cũng mù tịt về chuyện tập họp đòi người thành công nhiều lần, lần này do Nhạn kể trong bài Nghiên Cứu đã dẫn, ở trụ sở công an Long Biên. Kết luận ngắn của Nhạn, chỗ này, mới thật đáng giá đồng tiền bát gạo: “…Trình diễn cho công luận thấy, chúng đoàn kết với những người chống chính quyền Hà Nội ra sao, Công an Hà Nội đã bất lực với chúng như thế nào?”. Viết tài đến thế, khéo đến thế, về tình hình nhân dân chống chính quyền Hà Nội râm ran ròng rã; về khả năng côn an thủ đô bị vô hiệu hoá dễ dàng; và về một bằng khen cấp Ưu Tú/Nhân Dân dành cho “bọn phản động” như thế… thì quả thật thiên hạ thời nay hiếm. Ắt là các giảng viên ngành báo chí trong nước phải cho điểm 10 khúc này.
Không có Nhạn thì, quan trọng nhất khâu này trong toàn bài, chỉ 3 từ thôi: “chối đây đẩy”, là đủ cho thấy tác giả có mặt tại hiện trường trụ sở công an Long Biên, hoặc chí ít, được nghe CA Long Biên mô tả lại khung cảnh lấy cung những người yêu nước bị áp giải về đó. Ít ai có thể ngờ rằng chính tác giả bài báo trong Nam cố tình nhấn mạnh khâu “hé lộ quan hệ với CA” ngoài Bắc, bên dưới cái khiên che là tính từ “hèn mạt”, để nhấn sâu vanh vách vào chi tiết chối đây đẩy: “Em chỉ đi dạo chơi ngày lễ, không có biểu tình tuần hành gì… Có cô còn nói thẳng: Em có biết cây cối gì đâu, nguy hiểm thì các anh cứ chặt đi, để thế dễ gây chết người lắm…”. Tức là, nếu không phải Nhạn thì chỉ có CA mới có các chi tiết “thành khẩn hợp tác” đó, mặc dù khúc trên đã nhấn mạnh rằng đám nhân dân yêu nước này đã coi khinh “CA Hà Nội bất lực với chúng như thế nào?”. Chỉ 3 từ chối đây đẩy đó thôi mà tác giả đã huỵch toẹt ra cả một bức tranh CA hèn mạt Vừa bó tay-Vừa nói dóc, như rứa, thì tài nghệ này có lẽ đã vượt mặt nhà báo T.Lan trong quyển Vừa đi đường-Vừa kể chuyện. Có khi vượt mặt cả nhà báo Trần Dân Tiên huyền thoại từng hé lộ Những mẩu chuyện về đời hoạt động của HCM, cũng nên.
Không có Nhạn thì bảo đảm độc giả VNHCM và độc giả của hàng trăm tờ báo đăng lại bài nghiên cứu lẫy lừng này không thể nào biết tường rõ tận những tên tuổi/gốc gác/gia cảnh/bằng cấp/nghề nghiệp/khuynh hướng/quá trình hoạt động dân sự… của đám đông những người cần biết mà nhân dân chưa có cơ hội biết đến. Tài tình là chỗ đó. E rằng sau bài Nghiên cứu Phê bình này, quần chúng nhân dân biết rõ còn hơn cả biết lãnh đạo, về nhân thân những người từng kết đoàn/lập hội hoạt động “cho thế giới chứng kiến” toàn cảnh đảng và nhà nước xứ này đồng loạt …đuối. Từ đuối lý (thì bắt) tới đuối sức (thì cấm). Cả cấm tụ tập, cấm ký tên tập thể, cấm vào các sứ quán nước ngoài, cấm “vận động chính khách nọ kia”, cấm liên hệ hay “liên quan đến Việt Tân”… cho tới cấm xuất cảnh, tịch thu hộ chiếu.
Không có Nhạn thì có mấy ai biết đến nhóm Vì Một Hà Nội Xanh? Càng mấy ai biết đến nỗ lực làm thay đổi một Hà Nội đỏ trọc đến ngu ngơ tham ác như lãnh đạo nó đang là? Rõ là không có Nhạn thì người ta cứ tưởng chỉ có một Hà Nội mất dạy, há chẳng phải là một công khó bênh vực Hà Nội ngay đây sao?
Không có Nhạn thì kể cũng khó lòng thoải mái liệt kê trên dàn báo đảng những Nick Phây-búc, thậm chí, những danh xưng “nhiều vô kể” trước giờ chỉ thuộc về các “sổ bìa đen”: No-U, X-café, Dân Luận, Con Đường Việt Nam, Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, VOICE, Khối 8406, Mạng Lưới Blogger VN, đảng Cộng Hoà v.v… và tất nhiên, không thể thiếu cái đinh Việt Tân.
Không có Nhạn thì hẳn cũng không mấy người nghe nói đến Tuyên bố 258, đến cuộc thi viết “Quyền Con Người & Tôi” hay “Bạn Hiểu Thế Nào Về Bình Đẳng”… Và muốn cho mọi người lục lọi tìm hiểu sâu hơn về những tổ chức hay về những hoạt động sôi nổi đông vui đó, liệu là có một bài Nghiên cứu Phê bình nào hiệu quả hơn bài viết công phu này của Nhạn? Liệu là còn phương pháp nào tinh vi hơn để bình thường hoá cả ý niệm lẫn cách vận động cho “đấu tranh dân chủ”, “đấu tranh nhân quyền”? Liệu là còn gợi ý nào thiết thực hơn lời khuyên chiến lược ở tầm cố vấn của một Nhạn Nhẹ Nhàng Nhún Nhảy: “Lợi dụng chống TQ để chống chính quyền”?
Ngần đó ẩn ý gói ghém trong một bài phân tích/tổng hợp ngắn, tưởng chừng là để “vạch trần”, không ngờ là để “ngợi ca” những nỗ lực mà nhà nước không mấy ưng/mấy thích. Tức là những hoạt động xuôi lòng dân mà nghịch ý đảng.
Võ Bích Nhạn đã chứng tỏ công lực thâm hậu thần sầu của một phóng viên có thể dàn dựng công phu một cuộc “mưu sát” êm ái tay tổng biên tập Tuần báo Văn Nghệ nói riêng, và một nền văn nghệ hồ chí minh, nói chung, chỉ bằng một bài báo ý tàng quỷ khốc.
Võ Bích Nhạn xứng đáng được đề cử giải báo chí danh giá quốc tế Pulitzer giữa nhiệm kỳ 2015-2016.
Ước gì, với tài năng thượng hạng ngoại hạng này, Võ Bích Nhạn chịu khó viết về sinh hoạt đại biểu QH ta thì …Tuyệt!
Thật!
26/6/2015 – Tròn 19 năm hệ thông tin di động Vinafone của Cty bưu chính viễn thông VN đi vào hoạt động. Tròn 70 năm ngày ký Hiến Chương thành lập Liên Hiệp Quốc tại San Francisco. Tròn 128 năm ngày ký Công Ước Constans giữa thực dân Pháp với Thanh triều, nhằm xác định đường biên giới giữa Bắc Kỳ và Đại Thanh.
Blogger Đinh Tấn Lực

Cảm Ơn Dàn Lãnh Đạo Rực Rỡ

dautranhdantoc

Cảm Ơn Dàn Lãnh Đạo Rực Rỡ

. Đinh Tấn Lực
Đức tài như lãnh đạo – Sạch sẽ như công an – Tự do như báo chí – Hạnh phúc như nhân dân – Khắc ước là khắc được – Xin ước thêm một điều – Khỏe mạnh như đất nước”.
– Vũ Cận (tác giả tiểu luận Chủ Nghĩa Chống Cộng Từ Bên Trong).
Cực lực cảm ơn các bậc lãnh đạo tài đức của một đất nước HCM rực rỡ…
Cảm ơn đồng chí tổng bí thư đã thay mặt toàn đảng báo cáo cho toàn dân được biết “Tình hình Biển Đông không có gì mới”, trong bối cảnh “Không ai chọn được láng giềng”. Tất nhiên, mọi vị trí chiến lược quân sự hiểm hóc của giặc trên Biển Đông đều đã đạt mức giá thương thảo không thể cao hơn, nhưng chưa tiện công bố, cho tới khi nào trình độ dân trí được nâng lên tầm cao mới.
Cảm ơn đồng chí tổng bí thư lần nữa, vì đã tận tình hướng dẫn cho toàn dân về một chức năng mới toanh là Đấu Tranh Dân Tộc. Thập phần hơn thế, hình thái đấu tranh này đã chiếm đoạt vị trí đầu sổ của Đấu Tranh Giai Cấp xưa giờ. Thế là từ nay, phải được coi là “không có gì mới” mọi hình ảnh nhạt nhoè của công nông trí hay công nông binh, mà thay vào đó là mũi nhọn đại hán nằm trên kinh thượng…
Cảm ơn đồng chí thủ tướng nêu rõ từ thời dàn khoan 981: “Việt Nam đã hết sức kềm chế, bày tỏ mọi thiện chí…”. Mới đây, đồng chí thủ tướng lại kêu gọi “Cộng đồng quốc tế cần tiếp tục có tiếng nói công lý mạnh mẽ yêu cầu chấm dứt ngay các hoạt động phi pháp…”, tức là không cần (chứ chưa hẳn không dám) nêu tên thủ phạm Trung Quốc, mà cũng khiến toàn thể cử toạ của hội nghị đều biết rõ thủ tướng đang nói tới ai. Điều đó xác quyết rằng lời cảm ơn của thủ tướng ta nhân kỷ niệm 40 năm ngày 30/4 là lời phát biểu thành thật tự đáy lòng lãnh đạo: “Tại buổi lễ trọng thể này, một lần nữa chúng ta chân thành cảm ơn các nước XHCN, nhất là LX, TQ…”. Đã nặng tình ơn nghĩa thế thì đúng là không nên nêu đích danh thằng hàng xóm hiếp đáp thô bạo ông bà cha mẹ vợ con mình, còn chiếm cả cái ao cá nhà mình!
Cảm ơn đồng chí chủ tịch nước đã nhắc nhở: “Gương anh dũng hy sinh của các nhà báo-liệt sỹ được thế hệ hôm nay và mai sau đời đời ghi nhớ”. Kể cả những nhà báo-chưa lấy bằng liệt sĩ vì đã xả thân dưới tay mã tấu của xã hội đen, chẳng hạn như Hùng Vĩ, Thanh Mai, Trọng Đức, Đức Khánh, Thế Dũng, Đức Thành, Phước Vĩnh… Kể cả những nhà báo-suýt thành liệt sĩ, chẳng hạn như Kim Hạnh, Nguyễn Hoàng Linh, Nguyễn Việt Chiến, Nguyễn Văn Hải, Nguyễn Ngọc Năm, Hán Phi Long, Kim Quốc Hoa… Kể cả những người tự coi là nhà báo tự do-nhưng có chết cũng không thành liệt sĩ, như Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào, Nguyễn Quang Lập, Nguyễn Chí Tuyến, Đinh Quang Tuyến… Vâng, làm sao mà quên được – đời qua vút như tên – dăm gương anh dũng ngắn – sao quên được mà quên!
Cảm ơn đồng chí chủ tịch quốc hội đã tâm thành mà bộc lộ cả bí mật quốc gia: “Mình ăn hết rồi thì lấy đâu đầu tư?”. Tất nhiên, đấy chỉ là chút tâm thành giật chỏ lên gối chính phủ, chứ chẳng thể quy trách nhiệm về ai, ngoài dân: “QH tức là dân. Dân quyết sai thì dân chịu chứ kỷ luật ai?”. Cũng tất nhiên, đồng chí chủ tịch quốc hội có cả quyền đuổi cổ rất nhiều kẻ không hợp ý: “Tao sẽ dùng thường vụ QH đuổi cổ thằng Bình thống đốc ra khỏi ngân hàng nhà nước!”. Nên nhớ là mọi động thái mang tính XHCN này đều vì dân, không vì tiền chi ráo.
Cảm ơn các đồng chí thượng đẳng trong BCT đã thể hiện tinh thần đại đoàn kết thông qua dự thảo cơ cấu nhân sự cho nhiệm kỳ trung ương khoá 12: “Ban Chấp hành Trung ương khoá XII phải thật sự là một tập thể vững mạnh, đoàn kết thống nhất chặt chẽ, bản lĩnh chính trị vững vàng, có phẩm chất đạo đức trong sáng, kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội; có tầm nhìn chiến lược, có trí tuệ, tư duy đổi mới, sáng tạo, ý chí chiến đấu, kỷ luật nghiêm minh; có tính đảng cao, biết lắng nghe, tự phê bình và phê bình nghiêm túc, quy tụ được sự đoàn kết, thống nhất trong toàn Đảng, gắn bó mật thiết với nhân dân; có uy tín, năng lực lãnh đạo đất nước trong giai đoạn phát triển mới”. Phe chính phủ chỉ có chết phen này, một khi tiêu chuẩn mới của uỷ viên trung ương đảng đều ngang hàng với …thánh!
Cảm ơn hai đồng chí đứng đầu Thủ Đô Vì Hoà Bình đã tận dụng cơn lốc vừa qua để gấp rút hoàn tất chặng đầu của quy trình khai hoang đô thị mà không cần chất độc màu da cam. Cảm ơn nhị vị lần nữa vì đã im lặng thừa nhận tình trạng “thủ đô mất dạy” và giúp cho đồng chí phó chủ tịch mạnh dạn chỉ đạo ban hành công văn chống mất dạy số 3802.
Cảm ơn đồng chí trưởng ban tuyên giáo trung ương đã nhọc nhằn lặn lội đường xa qua khấu kiến quý đồng chí thiên triều ban chỉ tận Thượng Hải, và nhận về hàng tá bài bản cập nhật bồi dưỡng cho kỹ năng ngu trung, từ chính tay đồng chí Lưu Kỳ Bảo. Đặc biệt là chủ đề “Tìm tòi thực tiễn và kinh nghiệm chủ yếu trong việc xây dựng xã hội của TQ” đã trở thành túi gấm cẩm nang (hay “lá cờ quý phải gìn giữ” như tên gọi của người trao tay) cho phái đoàn tuyên giáo trung ương VN làm hành trang chủ đạo trong hội nghị trù bị và chuẩn bị đại hội 12 sắp tới.
Cảm ơn đồng chí bộ trưởng bộ 4T đã báo cáo chính xác cả nước có 849 cơ quan báo in, 67 cơ quan phát thanh truyền hình, 98 báo điện tử, 1 hãng thông tấn quốc gia. Điểm son của ta hiện nay là “VN không có báo lá cải”. Hơn nữa, ta có cả thảy 35000 người làm việc 4T, trong đó có 18000 người có thẻ nhà báo, với tỷ lệ có bằng đại học là 95,9%. Tất cả vận hành nhịp nhàng dưới cây gậy chỉ huy của 1 tổng biên tập duy nhất từng nhiều lần công cán Bắc Kinh để phụng chiếu thường xuyên.
Cảm ơn đồng chí bộ trưởng quốc phòng đã chỉ đạo sít sao về tình láng giềng. Trong lúc giặc xâm lăng truyền kiếp của ta đã gần hoàn tất xây dựng đảo chìm thành đảo nổi chiến lược quân sự, với ít ra là ba sân bay. Trong lúc tàu cá của ngư dân VN liên tục bị hải tặc TQ vây đâm, cướp cá. Trong lúc nhân dân biểu tình phản đối thì bị bắt giam hay bị đánh tét đầu, gãy sống mũi… Và cần phải cảm ơn đồng chí bộ trưởng đã bỏ công phân tích chi tiết “Xu thế ghét TQ là nguy hiểm cho dân tộc”. Quả là nguy hiểm thật, cả ngoài biển (mất cá, chìm tàu) lẫn trên bờ (tét đầu, mất máu).
Cảm ơn đồng chí bộ trưởng côn an đã cực lực nhấn mạnh: “Việc bồi dưỡng ca trực chỉ đủ mua thêm cái bánh mì”. Cảm ơn một đồng chí thiếu tướng côn an đã tận tình khai sáng thêm: “CSGT nhận dăm ba chục thì sao gọi là tham nhũng?”. Lại phải cảm ơn đồng chí thiếu tướng côn an Thanh Hoá khẳng định trước QH: “Quyền im lặng rất vô lý, không thể chấp nhận được”.
Cảm ơn đồng chí bộ trưởng y tế đã phát triển niềm tự hào của người Việt khi đạt danh hiệu Người duy nhất hành tinh phát hiện hai bộ phận song hành não & óc, dù không rõ chúng nằm đâu trên cơ thể chính mình. Không hề gì, bộ trưởng phán thì không thể trật được. Tương tự như xe cháy là tại lửa, đường ngập là tại nước, trẻ chết là tại thuốc v.v…
Cảm ơn hai đồng chí khác họ nhưng trùng tên Hoà Bình đã dứt khoát rạch ròi “Đảm bảo oan thì kết luận oan và giải oan, nếu có tội thì phải xác định rõ căn cứ buộc tội”… Đặc biệt cảm ơn đồng chí chánh án TAND tối cao đã khẳng định “Tới đây toà sẽ áp dụng triệt để nguyên tắc tranh tụng và nguyên tác suy đoán vô tội”. Lại phải cảm ơn đồng chí viện trưởng viện kiểm sát về một lời hứa tương tự: “Tất cả các biện pháp cưỡng chế ảnh hưởng đến quyền con người đều được điều chỉnh bằng luật chứ không phải pháp lệnh như trước đây”. Còn, trong cả hai tuyên bố, cái gì xảy ra 85 năm qua thì mặc tiên sư bố nhà nó, thôi, cho qua vậy, hỉ?
Cảm ơn đồng chí tỉnh uỷ viên Phú Yên đã nhẫn nại, kiên trì thực hiện hàng loạt nỗ lực bứng bỏ cái gai Luật Sư Nhà Nông biện hộ cho dân (chết) oan. Vâng, không thể nào đẹp hơn, dáng đứng VN đạt đỉnh điểm tuyệt vời trong lòng nhân loại đương nhiên phải là dáng đứng chống nạnh ngay trên đầu nhân dân và luật pháp. Và cũng không thể nào góp phần nhiều hơn vào tiềm lực nung nấu ý chí của đại khối nhân dân bên dưới những chiếc giày lãnh đạo đó.
Sau cùng, không thể quên cảm ơn toàn bộ lãnh đạo tài đức đã chính thức liên hoàn và công khai thừa nhận tình hình Vỡ Trận Toàn Phương Vị. Lại ra công dồn sức chụm thêm củi lửa, cho chóng sôi nồi súp-de VN, để không còn một ai mơ hồ về bài toán độc nhất một cách giải, một đáp án, cũng rất VN, sẽ được hoàn tất trong nay mai.
24/6/2015 – Nhân ngày quốc khánh của tỉnh bang Québec, như một quốc gia trực thuộc Canada.
Blogger Đinh Tấn Lực

Công Văn Chống Mất Dạy 3802


cantEvict anidea

Công Văn Chống Mất Dạy 3802

. Đinh Tấn Lực
Tờ Petro Times có công đầu trong việc xác nhận tình trạng thủ đô mất dạy.
Bài “Báo động nạn mất dạy ở Hà Nội” đã trở thành động cơ bật dậy của dàn lãnh đạo thủ đô (nói riêng và lãnh đạo đảng nói chung) bấy lây nay chưa biết cách nào đối phó với một “đảng nạn” nguy nan.
Không. Không phải vụ hành lý của khách quốc tế ở cảng Nội Bài tự bốc hơi như cồn nướng mực. Vụ này thì bộ trưởng có thể quát tháo bọn lâu la ở sân bay là coi như …phủi đít rời bàn nhậu.
Không. Không phải vụ các cung đường đắt nhất VN tự ý trũng xuống hình cung nhiều rãnh, chỉ mấy ngày sau lễ khánh thành. Một khi đã được kiểm định bởi những ngón tay bộ trưởng dí xuống mặt đường, thì nó chỉ có thể bị khuyết tật bởi bàn tay của thế lực thù địch.
Không. Không phải vụ việc đài truyền hình tự dưng bốc cháy ngay cạnh nỗ lực vận động xây mới một tháp truyền hình cao nhất thế giới để lấy le với lân bang hàng xóm, ngay tiếp sau dãy tượng đài ở Quảng Nam và cái đền thờ hoành tráng ở Vĩnh Phú.
Không. Cũng không phải vụ cơn giông đánh bật gốc lộ bầu ny-lông bịt rễ những hàng cây mỡ mới trồng kia. Cho dù cái này thì rõ nhiều phần rất tục, và rất đáng nghe chửi tục, nhưng mấy thứ đó đâu hẳn là cái gốc ruỗng mà nhân dân đang đợi nó bật rễ?
Không. Nhất định không phải do bởi mức độ tăng trưởng của đoàn tàu “chưa rõ quốc tịch” ngày càng hung hãn tấn công tàu cá VN ngay trên ngư trường truyền thống của ta. Bởi vì, chưa ai nghe có chuyện tàu lạ “đâm tục” tàu ta, hay “cướp tục” tàu ta…
Thế, ngần đó thứ mất dạy thì đã hẳn, nhưng, cái gì mới là đảng nạn? Quan chức chửi tục chăng? Có gì lạ đâu, ở những kẻ cứ đinh ninh là hễ ngồi xổm được trên luật pháp thì cũng ngồi xổm được trên đầu nhân dân?
Ấy, không phải vậy. Chưa thấy mấy ai kể đã từng chính tai nghe thủ tướng đời nay chửi tục. Tiền nhiệm Phan Văn Khải của hắn thì có. Đến mức kêu tên tiền nhiệm 2 đời trước nữa là ĐM ngay khi đọc khẩu lệnh vào micro khuếch âm trong nghi thức chào cờ. Kiểu đó thì bố thằng nào đứng đó hát quốc ca mà rưng rưng cho được!
Vả, công văn 3802 không nhằm đối phó với một nguyên thủ tướng suốt ngày chửi tục. Cái đó, theo tài tử Thích Chân Quang, chắc chắn là …hỗn. Mà 3802 cũng không có hiệu lực hồi tố.
Hay, biết đâu, đối tượng chính của nó nhằm để “một lần là trăm năm”, chấm dứt hiện tượng Trang Khàn?
Đấy! Đấy! Bạn đang tiến đến gần đáp án rồi đấy!
Thật tình thì Trang Khàn chỉ mô tả tượng hình những khuôn mặt điển hình thời đại cảnh trị nọ trong hơi men say xỉn, lấy gì để đo độ chính xác, cho dù 100% nhân dân hả dạ?
Hay là nhà nước ráp với kỷ lục VN tiêu thụ rượu bia 1 năm trên 3 tỷ lít, đứng đầu Đông Nam Á châu, rồi e ngại chuyện dân mượn hơi men chửi tục? Đại loại theo kiểu bước theo dấu chân Yanbi, Pha Lê, Vũ Hạnh Nguyên, Tuấn Hưng…?
Có thể lắm. Bởi ngay sau phong trào kẻ chữ lên tường những khẩu hiệu bừng bừng “HS-TS-VN” mấy năm liền làm ngòi cho những cuộc biểu tình dai dẳng, là đến trào lưu “Tôi Không Thích…”, rồi chuyển hẳn sang chớp nhoáng Zombie, trước khi nhân rộng đại trà phong trào #ĐMCS.
Thế, đảng nhà nước giải mã #ĐMCS đến tự thân nổi cáu thì hẳn cũng không phải dạng vừa. Nghĩa là cũng cập nhật được trào lưu tư duy thời cuộc của đại bộ phận nhân dân nòng cốt.
Lòng dân đấy, chẳng cần thách đảng trưng cầu dân ý mà cũng có cách tỏ bày, liên hoàn, khắp nơi.
Biểu tình đấy, tức là không loại trừ bất kỳ phương thức nào để biểu lộ sự đồng tình mà chưa cần đến lá phiếu.
Phản đối đấy, bằng chính cái văn hoá mất dạy mà đảng đã trồng người non một thế kỷ qua.
Kể ra đảng và nhà nước xứ này cũng chưa đến nỗi tối dạ mà không nắm được điều đó. Và kễ cũng lắm công phu để lãnh đạo đảng chính thức trình bày cái đảng nạn nguy nan đó ra dưới một tội danh không thiếu tính văn chương: “cách thể hiện ‘chất chơi’ của một bộ phận không nhỏ các bạn trẻ”.
Cái sự thể hiện ‘chất chơi’ của giới trẻ đó, trên toàn thế giới, đã từng vẽ lại bản đồ Đông Âu, xoá sổ Liên Bang Sô Viết, sắp xếp lại đời sống ¼ nhân loại, tô màu tươi sáng hơn cho Serbia, Ukraina, Ai Cập, Tunisia… Và người ta đồ rằng cái ‘chất chơi’ ấy sẽ tràn lan qua Hong Kong, Hà Nội, cùng nhiều chỗ khác nữa…
Lo là phải. Tìm cớ và tìm cách ngăn bớt cái tốc độ lan tràn đó cũng là phải, dù có phần hơi trễ.
Đừng nói là kẻ chữ lên tường thật/vách thật… Ngay cả lên tường ảo/vách ảo cũng là một mối nguy có thật. Chứ không thì đảng và nhà nước này đã chẳng mất công triệu tập hù doạ mấy người vui tay hoặc tiện tay kẻ chữ lên lưng gia súc nuôi trong nhà.
Rõ là người dân đang thử nghiệm phương pháp “dĩ tục trị tục”. Do đó, công văn 3802 có mấy hạt sạn cần nhặt: Gọi là “chửi tục” thì đúng, chứ còn “chửi bậy” thì e trật lấc.
Dân chửi tục, nhưng là chửi đúng đấy, không bậy đâu!
Gì thì gì. Không thể nào thích hợp hơn một công văn trong việc giải quyết tận gốc nền văn hoá nói tục 85 năm cô đọng trong một cái dấu ấn chủ đề (hashtag) của thời đại truyền thông chớp nhoáng.
Chắc chắn Hà Nội sẽ thanh lịch, đài các, xứng đáng với danh hiệu ngàn năm văn vật, ngay sau công văn 3802 đối phó với trào lưu #ĐMCS này.
Thật!
18/6/2015 – Kỷ niệm 73 năm ngày công diễn đầu tiên vở kịch Con Rồng Tre tại Pháp.
Blogger Đinh Tấn Lực

Tự Do Bưng Bô Mới Là Vô Hạn


dedoanhabao

Tự Do Bưng Bô Mới Là Vô Hạn

. Đinh Tấn Lực
Tuấn này,
Bài viết “Tự do báo chí không phải là vô hạn” của bạn trên báo Nhân Dân Điện Tử ra ngày 08/6/2015 vừa qua quả thật quá sức tuyệt vời.
Rõ là tài năng của bạn vượt xa những Doãn Hợp với Quý Doãn trước đây. Vượt xa cả cái học hàm học vị của bạn bây giờ. Và rất nhiều xác suất trong những ngày tháng tới, nó vượt xa cả cái cửa phòng công tác của tay bộ trưởng từng dày công phân tích về “hiện tượng thể hiện khuynh hướng báo lá cải” Nguyễn Bắc Son kia.
Tuyệt vời là thế, song bài viết ấy cũng không tránh khỏi có mấy điểm cần phải rà duyệt lại và làm rõ hơn. Thậm chí, phải rà lại cả cái tính cách (khoan nói tới cái khó tìm hay khó có là nhân cách) của kẻ viết ra nó lẫn kẻ nó viết về.
Hiểu! Bạn cần trưng ra một Giôn Xtiu-át Min-lơ vì cái học hàm của bạn nó đòi hỏi bài viết của bạn cần dăm thứ thế chấp. Nhưng Giôn của bạn lấp ló ở đây chỉ để làm cái nhiệm vụ duy nhất mà bạn giao phó là nắm tay dắt Mác – Ănghen đời đời kính mến nọ bước vào thân bài. Giôn bị bịt miệng, đến không có được câu nào, ngay trong bài viết mà bạn muốn dẫn tên tuổi vị danh nhân ấy làm bằng chứng là bạn biết nhiều. Phần danh ngôn cà lăm suốt bài tuyền là được trích từ “C.Mác và Ph.Ăng-ghen Toàn tập”. Có ý cả đấy, bạn nhỉ?
Hiểu! Bạn bung dép lê đạp mặt lãnh đạo của bạn mà chẳng để lại chút vết tích, hay chút mùi, còn khéo hơn cả côn an giết người khắp nước. Chứ không thì bạn đã chẳng viện dẫn “C.Mác coi đối lập báo chí tự do là con quái vật được văn minh hóa”.
RSF, tổ chức Ký Giả Không Biên Giới, đã chẳng từng nêu đích danh sếp lớn Nguyễn Phú Trọng của bạn là loài quái thú ăn thịt báo chí đó sao? CPJ, Uỷ Ban Bảo Vệ Ký Giả, lẫn HRW, tổ chức Quan Trắc Nhân Quyền thế giới, đang không lên tiếng đòi nhà nước ta trả tự do cho Blogger Tạ Phong Tần đó sao?
Hiểu! Cách đưa đẩy của bạn vào phạm trù Hiến Pháp & Luật Báo Chí là có chủ ý, không ai là không thấy. Kỹ thuật nâng quả bóng “hiến pháp có qui định quyền tự do báo chí” là cách tuyệt hảo để người đọc nhớ ngay đến điều 4 và chủ thể của cái điều 4 lẫy lừng này đang nhấp nhô nhấp nhổm ngay trên toàn bộ những cái mà nó qui định ở văn bản mẹ và sồn sồn đẻ ra một rừng luật các thứ bên dưới, ở bất kỳ ngõ ngách nào nó thích.
Luật Báo Chí cũng không khác. Cụm từ liên quan hay nhất trong bài của bạn là: “Báo chí, nhà báo hoạt động trong khuôn khổ pháp luật và được Nhà nước bảo hộ”. Được chấm hay nhất, là bởi nó nhắc người đọc đừng quên cái khuôn khổ pháp luật đó từ đâu mà ra và để phục vụ cho ai. Chắc chắn rằng một khi đảng dồn sức mang nặng đẻ đau ra nó thì ắt hẳn không phải để cho lợi lộc chạy ùa về phía nhân dân, Tuấn nhờ? Vả, cũng chưa nghe ai kể rằng những nhân vật lịch sử nổi tiếng cả nước ngang tầm Chí Phèo từng làm luật tự trói lấy thân mình.
Kế nữa, và cốt lõi hơn, là ở chỗ “nhà nước bảo hộ”. Chẳng ai nôm na nghĩ “bảo hộ” là “nói giúp”, ở đây. Bảo hộ, nghe có chút hơi hướm thực dân, nhưng ngữ nghĩa chính thực là che chở, như chống lưng, bảo kê, bảo tiêu… cho đối tượng, dưới một cây dù có ghi đậm chữ quyền lực, lắm khi đủ đậm cho mọi kẻ núp dưới dù đều …xanh mặt.
Thế thì, cần cóc gì phải có ban kiểm duyệt, cho bà con ngó ra người ta ngó vào, mà khinh thường hay khi dễ, Tuấn nhể? Nội cái khuôn khổ pháp luật có nhà nước bảo hộ đó cũng đủ để non hai vạn ký giả nước ta run run áp lấy cái thẻ nhà báo vào ngực mà tự rưng rưng nhắc lấy chính mình rằng hình dạng của chiếc nồi nấu cơm ở nhà với cái bô chất thải ở cơ quan nào có khác gì nhau?
Cụm từ khuôn khổ luật pháp có nhà nước bảo hộ ấy, mầu nhiệm thay, cũng nhắc nhớ cho cả thế giới hay rằng: Bất kỳ cái gì mà các nước quy định cho công dân của họ, thì VN ta cũng qui định cho dân mình, với một cái đuôi định hướng thắt sẵn nút thòng lọng tuyệt đẹp.
Ngay khúc này, chẳng cần đọc số, chỉ cần thoảng nhắc đến cái khuôn khổ luật pháp đó là non 2 sư đoàn nhà báo nước ta, nói trộm vía, dù không kịp nhớ luật báo chí tròn méo ra sao, nhưng cũng đủ “quấn ra đài” với mấy con số khủng khiếp 74, 79, 88, 258…
Quả thật không cách nào khéo hơn để nhắc độc giả nhớ chuyện Hoàng Linh/Việt Chiến/Văn Hải/Hoàng Hùng… trước vành móng ngựa hay trên võng đẫm xăng. Có cần nhắc chuyện mới nhất là vụ TBT Kim Quốc Hoa của báo Người Cao Tuổi không nhỉ?
Nổi cộm, và có vẻ đời thường phi luật pháp hơn, là đoạn video clip về 2 phóng viên Nguyễn Ngọc Năm & Hán Phi Long của đài Tiếng Nói Việt Nam tác nghiệp ở Văn Giang vừa bị tẩn, vừa bị mắng té tát: “Dells mịa nhà báo hả? Đánh cho bỏ mịa nó luôn”…
Hoặc, nhà báo Hùng Vỹ (Thương Mại) bị giết, nhà báo Võ Thanh Mai (Nông Nghiệp VN) bị chém, ở Vinh.
Hoặc, phóng viên Trọng Đức (báo Lao Động-Nghệ An) bị kẻ lạ điện thoại hăm doạ bằng cách nhắc lại hai cuộc mưu sát nhà báo ở Vinh vừa kể.
Hoặc, Nguyễn Đức Khánh (báo Nông Thôn Ngày Nay) bị côn đồ thường phục tự xưng là công an hành hung giật máy ảnh ở Cần Thơ, vì tội chụp hình xe biển xanh gây tai nạn bèn tức tốc tháo biển số.
Hoặc, nhà báo Trần Thế Dũng (Người Lao Động) bị hành hung ở Lạng Sơn.
Hoặc, nhà báo Nguyễn Đức Thành (Doanh Nghiệp & Trang Trại VN) bị cứa cổ tại nhà riêng ở Gò Vấp…
Hoặc, phóng viên Phạm Phước Vĩnh (Nhà Báo & Công Luận) bị công an xã Phước Kiểng-Nhà Bè đánh hội đồng đến gãy xương sườn số 11, về tội dám chụp ảnh. Rồi bị tạm giam biệt lập tại xã để viết bản cam kết theo ý công an.
Không thể tin nổi và không thể kể hết. Song, chỉ ngần ấy vụ việc tiêu biểu, trong một thời gian ngắn, cũng đủ cho thấy đối tượng nỗ lực “Bảo Hộ” của đảng và nhà nước ta đích thực là ai. Viết khéo như Tuấn thế cả bộ 4T này có được mấy tay, Tuấn nhể?
Thật là lầm to nếu coi đó là đỉnh điểm tài năng của TS Trương Minh Tuấn, một trong vài thứ trưởng hàng hiếm bộ 4T có học hàm cao ngất tầm này.
Không.
Tài năng của bạn ẩn tàng ở nhiều chỗ khác.
Chẳng hạn như ở việc chứng minh quyền tự do báo chí “không phải là tự do vô hạn dẫn đến việc xâm phạm quyền và lợi ích của cá nhân, tổ chức, nhà nước”. Vâng, không thể có bất kỳ một thứ hữu hạn nào chống nổi cái vô hạn của nhà nước.
Nó vừa vô hạn, vô đối, lại vừa vô địch. Nó có axít, có xăng, có dao, có gậy, có súng, và có cả luật… Hãy nhớ tới những hệ quả đui què sứt mẻ và đứt hơi kể trên, trước khi tơ tưởng việc chạm đến “quyền và lợi ích của cá nhân, tổ chức, nhà nước”.
Hiểu! Hiến pháp Hà Nội 2013 và bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền cùng minh định con nguời có các quyền tự do căn bản bao gồm ngôn luận, báo chí, lập hội… Nhưng, hãy nhớ lấy, đó chỉ là những Quyền Căn Bản. Ở VN ta còn có nhiều thứ cao hơn quyền căn bản gấp bội:
Quyền kết luận đối tượng thẩm tra đã thắt cổ tự tử tại đồn công an trong tư thế nửa ngồi nửa nằm, lại còn viết giấy ca tụng chế độ này nhân đạo nữa.
Quyền “xử sao cũng được”, theo đúc kết cuộc đời chánh án của một tên tuổi cầm cân tư pháp ở nửa cuối đường Kách Mệnh, không phân biệt 88 hay 258.
Quyền phê và tự phê, ở cấp cao nhất đảng, đồng nghĩa với quyền phủi tay trước mọi thất hứa/thất bại, và không một ai cần làm gì đối với trách nhiệm.
Quyền bao vây (cả kinh tế lẫn di chuyển, thậm chí cả láng giềng/con cháu của) các cây viết ngoài luồng, và biến tư thất của họ thành lao thất, miễn phí.
Quyền tổ chức hệ thống dư luận viên có tài thi thố ngôn ngữ sở trường để khuynh đảo các cuộc tranh luận nghiêm túc, và khi cần thì tấn công đối thủ.
Quyền nhân danh “an ninh quốc gia” để trấn áp mọi phát biểu có thể gây mích lòng các quan lớn của thiên triều mẫu quốc.
Quyền quảng cáo con số loa/đài/báo của một hệ thông tin bưng biền gồm bèo hoa dâu có pha cám Nazi, rượu Vodka và xì dầu Bắc Kinh…
Ngần đó quyền dư sức đè bẹp cái quyền căn bản tự do báo chí mới nghe ai nói loáng thoáng đâu đó, Tuấn nhỉ?
Ngần đó quyền là dư sức biến người cầm bút thành người cắn bút: Viết gì đây cho Nguyên vẹn hình hài/Thân này một mảnh?
Cho nên có phải ngẫu nhiên đâu mà gần hai sư đoàn nhà báo có thẻ của ta cật lực triển khai các tiết mục tự do cướp/giết/hiếp… cùng các thể loại tự do khiêu dâm, bất kể Đồ Sơn hay Ma-Cau, bất kể bán dâm vài xu hay mấy chục ngàn đô… Và cũng tự do dấu kín nhân thân bọn trọc phú mua dâm.
Tuy nhiên, những tên tuổi nhà báo đúc bằng vàng ròng, lạ thay, lại thuộc trung đoàn viết tự do, bằng ống đu đủ. Thường thì mỗi uỷ viên TW, mỗi ban bệ, đều có một đội hình riêng, phì phò khắp nước. Người ta có thể bắt gặp những tên tuổi này thường xuyên trên các diễn đàn Tạp Chí CS/Nhân Dân/QĐND/ ANTG/ANTĐ… qua các chủ đề thường trực là thành công bước đầu, thắng lợi vẻ vang…
Từng đó bài viết, từng đó lượt view, từng đó lá cải, từng đó cành đu đủ… chẳng phải là một hình ảnh rực rỡ của mùa hoa báo chí với hàng ngàn đoá mồng gà vạn thọ tự do đua nở là gì?
Tuấn này,
Bài báo tuyệt vời của bạn đã giúp mọi người quán triệt cái lõi đảng mà chẳng cần nhắc lại sự kiện lịch sử hồi tháng 8/2011 tại Hội nghị Báo chí nhóm họp ở Quảng Bình, Cục Báo chí thuộc Bộ 4T đã long trọng tái khẳng định rằng tất cả báo chí trong nước đều là cơ quan ngôn luận của đảng, nên “có nhiệm vụ chính yếu là tuyên truyền đường lối, chủ trương của đảng và chính sách, pháp luật của Nhà nước đến nhân dân”. Bàn về sự vô hạn hay hữu hạn chỉ là một cách tỏ quyền thôi, Tuấn nhỉ?
Tuấn này,
Bài báo tuyệt vời vừa điểm đã hé lộ với độc giả một điều xưa nay cứ ngỡ là không thể lý giải nổi: Do đâu mà non hai vạn nhà báo ta cùng viết một co chữ, một màu mực, một bố cục, một kết luận… về một sự kiện cần phải thông tin nào đó. Lại có khi câm đồng loạt, và cùng xóc lọ an ủi với nhau rằng đó là thứ sự kiện thời sự “nhạy cảm”!
Điều đó lại khiến nhiều người ngộ ra vì sao các giải thưởng báo chí quốc tế hàng năm chẳng chịu lọt vào tay nhà báo có thẻ trong nước. Như thử mọi người đều nghe văng vẳng đâu đó lời Albert Camus: “Báo chí tự do, tất nhiên, có thể tốt hoặc xấu; nhưng mà, chắc chắn hơn cả, là nếu thiếu tự do, báo chí sẽ không là gì hết ngoài sự tệ hại”.
Túm lại thế nào?
Mọi người đã học được từ bài báo tuyệt vời của bạn chí ít là dăm ba điểm:
  • Duy nhất chỉ có quyền lực của đảng và nhà nước là tuyệt đối vô hạn/ muôn năm vô địch;
  • Cụm từ Nhà nước Bảo hộ đặc biệt chỉ nhắm vào các khoảng sân sau lợi ích nhóm;
  • Chạm vào đó là chạm vào rất nhiều loại hung khí khó thấy trong đời thường;
  • Mọi thứ quyền căn bản đều bị đè bẹp bởi các loại quyền tuỳ chọn/tuỳ thích và đẻ rất nhanh;
  • Hình thái tự do báo chí giữ nổi an toàn cơ thể cho người viết là các phạm trù phòng the/nhà khách/sao cởi các thứ;
  • Thành công nhất trong làng báo chính quy VN hiện nay là những cánh tay vàng bưng bô không mỏi, sau những chiếc lưỡi vàng trê trạch.
Vâng, xin trân trọng tiếp thu ý bạn: Sau quyền lực con trời, chỉ duy nhất tự do bưng bô mới là vô hạn!
Chúc bạn sớm thăng trật Bộ trưởng, có khi là Trưởng ban Tuyên giáo TW cũng nên. Bạn xứng đáng với những chức vụ huy hoàng đó, Tuấn nhé!
13/6/2015 – kỷ niệm 45 năm ngày lên ngôi quán quân làng nhạc của đĩa đơn thứ 20 và cuối cùng “The Long & Winding Road” (Con đường dài ngoằn ngoèo) của ban nhạc The Beatles.
Blogger Đinh Tấn Lực