Hãy Đỡ Lấy André Và Các Góa Phụ Ôm Mộ Gió


Hãy Đỡ Lấy André Và Các Góa Phụ Ôm Mộ Gió

. Đinh Tấn Lực

“Trách nhiệm của chính quyền đối với ngư dân ngược lại với những lời nói hô hào sáo rỗng mà chúng ta thường nghe thấy” – André Menras Hồ Cương Quyết.


Cuốn phim La Meutrissure – Hoàng Sa Việt Nam: Nỗi Đau Mất Mát được chính tác giả diễn giải: “Mục đích chính của bộ phim là để ngư dân, những bà vợ góa, đồng bào tại nơi ấy nói những gì mình muốn nói. Từ đó để giải tỏa nỗi đau của họ, để bày tỏ lòng yêu quê hương, yêu nước của họ. Để Tổ quốc của họ nghe, chia sẻ, ủng hộ. Để dư luận nước ngoài có một phản ứng phẫn nộ, đoàn kết và hỗ trợ…”.

Nỗi Đau Mất Mát bị cấm chiếu ở Việt Nam, vì lý do đơn giản là …thiếu tính đảng.

Blogger Trần Minh Quân nhận định: “Trong một bài hát nào đó Trịnh Công Sơn đã viết ‘… người chết hai lần, thịt da nát tan’. Dù hai sự việc, hai hình ảnh khác nhau, diễn ra trong hai thời điểm, hoàn cảnh khác nhau nhưng sao giống nhau quá. Cấm công chiếu bộ phim ‘Hoàng Sa Việt Nam – Nỗi đau mất mát’ chẳng khác nào khiến cho nỗi đau, sự mất mát ấy được nhân đôi”.

Bài hát đó có tựa đề là Ngụ Ngôn Mùa Đông. Còn sự mất mát đó không chỉ nhân đôi mà tăng lên gấp bội. Vì sao?

*

Thử Google mấy từ “diễn tập chống khủng bố” bằng tiếng Việt, người ta có ngay 4.380.000 kết quả trong vòng 0.17 giây. Lược bỏ một số kết quả liên quan đến các cuộc diễn tập ở các xứ khác, thì riêng Việt Nam ta đã chiếm phần lớn, bởi là tin VN, và được thông qua những 700 tờ báo và hàng trăm trang mạng khác đăng lại.

Rồi thử lựa lọc lại những bản tin “chống khủng bố ở quy mô lớn, người đọc có ngay một số tiêu biểu trong vòng nửa năm nay:

10-06-2011: Cảnh sát Việt Nam diễn tập chống khủng bố;

25-06-2011: Công an diễn tập chống khủng bố ở Phú Yên;

21-09-2011: Diễn tập chống khủng bố, biểu tình, bạo loạn ở Phú Thọ;


22-09-2011: Diễn tập chống khủng bố, giải thoát con tin ở Thạch Thất Hà Nội;

29-09-2011: Diễn tập chống khủng bố, giải cứu con tin ở Cầu Giấy Hà Nội;

30-09-2011: Diễn tập chống khủng bố cướp máy bay ở Huế;

15-10-2011: Diễn tập chống khủng bố cướp ngân hàng;

04-11-2011: Diễn tập chống khủng bố tấn công trụ sở Ủy ban phường ở Hà Nội;

12-11-2011: Diễn tập chống khủng bố tại Cảng hàng không quốc tế Cần Thơ;

12-12-2011: Diễn tập chống khủng bố tại Cung VHLĐ Hữu nghị Việt-Xô Hà Nội;

16-12-2011: Diễn tập chống khủng bố, giải cứu con tin tại Bảo tàng Quân đoàn 4;

Người đọc chưa kịp nhận ra rằng trên thang điểm về sự hốt hoảng của nhà nước rõ là không còn chỗ nào cao hơn, thì, khiếp thay, lực lượng an ninh ở đây lại rầm rập nâng cấp nó lên:

20-12-2011: Diễn tập an ninh cảng biển quy mô lớn tại Hải Phòng.

Còn nhớ, năm ngoái, các báo đồng loạt đăng tin ngày 10-11-2010: Diễn tập chống khủng bố trên sông Hồng, với một dữ kiện từ nguồn “trung ương” từng gây ra hội chứng nhíu mày cả nước: “Một nhóm khủng bố thuộc tổ chức khủng bố VT bị lực lượng cảnh sát giao thông truy đuổi đã điên cuồng bắn trả và tấn công tàu du lịch sông Hồng HN-0504 tại khu vực bến tàu du lịch sông Hồng”.

Năm nay, vở hài này được xào nấu lại, trên bản tin Diễn tập an ninh cảng biển quy mô lớn tại Hải Phòng. Bài gốc chính thức (và ngỡ rằng vẫn chính thống) có đề cập đến tổ chức khủng bố “VT” (trong nháy) nằm trên trang mạng …Cổng Thông Tin Chính Phủ. Chỉ tiếc là các báo lề phải trong nước không đồng loạt hưởng ứng như lần trước. Còn bên ngoài VN thì chỉ mỗi mình BBC độc tấu.

Tại sao hiệu ứng tuyên truyền tuột nhanh như giá bất động sản ở đây vậy?

Phải chăng vì các phóng viên lề phải đã Google tìm hiểu xem “VT” là ai, chủ trương ra sao, hội nhập vào VN cách nào, đang làm gì, làm thế nào, và làm với ai… mà nhà nước này phải long trọng phong thánh bằng nhiều cách, nhiều công (và nhiều tiền) đến thế?

Hoặc, nhà nước này vẫn căm những món khó xơi từ các tổ chức nhân quyền quốc tế, các nghị viện nước ngoài, các dự luật của Mỹ, các trang Wikileaks… và phải kiếm chỗ trả thù, như đã từng trả thù một người đứng đơn kiện thủ tướng mới đây?

Liệu, nói gỡ mà nghe, có phải nhà nước này đang tiến hành một chiến dịch “định hướng dư luận” sẵn để dễ móc túi ra các bản án tùy tiện kế tiếp cho những người yêu nước bị bắt cóc và hiện còn đang bị giam giữ đâu đó trên toàn cõi VN mà không ai biết?

Thảng, đây là chước “chạy tang” bằng ghêm giả định, để quần chúng nhân dân tạm quên đi cái hiểm họa bắc thuộc có thật đang ngấp nghé trước thềm?

Hay, đơn giản chỉ vì trò diễu thuốc dán sơn đông rẻ tiền này đã bị dàn bloggers tát đến không kịp vuốt mặt lần trước?

*

Gì thì gì.

Cái lớn hơn ở đây khiến người đọc vừa hận lại vừa lo, chính là việc nhận dạng rõ nét đâu là khủng bố thật, còn đâu là khủng bố dán nhãn, và phản ứng của nhà nước.

Khủng bố thật đã thường xuyên đâm nát tàu ngư dân ta trên Biển Đông.

Khủng bố thật đã giam tàu/cướp lưới/cướp cá và buộc ngư dân ta nộp tiền chuộc.

Khủng bố thật đã hai lần ra mặt cắt cáp tàu khảo sát của ta và còn mưu toan lần thứ ba.

Khủng bố thật đã cấm biển.

Khủng bố thật đã bắn giết thoả thuê những ngư dân bám biển.

Khủng bố thật đã ngang nhiên cướp đảo của ta…

Thì nhà nước ở đây làm gì?

Một là bỏ tù người đi ủy lạo thân nhân những nạn nhân của bọn khủng bố trên biển.

Hai là bắt cóc và bắt giam những người yêu nước biểu tình phản đối quân xâm lược.

Ba là áp án thiếu thuế rồi bí mật chồng án cho người ưu lo về vận mệnh đất nước.

Bốn là dàn dựng kịch bản ô uế để bỏ tù con người dũng cảm gióng tiếng cho sự thật.

Năm là triệu tập những người ký tên kiến nghị rồi buộc họ phải ngưng viết/nói.

Sáu là cấm tiệt thông tin chính thức về các hiệp định đất/biển/đảo.

Bảy là lệnh ngân hàng cho ngư dân vay tiền chuộc tàu/chuộc người.

Tám là cấm chiếu phim Hoàng Sa Việt Nam: Nỗi Đau Mất Mát.

Chín là công bố chíến lược hồn nhiên “dân quân tự vệ biển”.

Mười là khấu đầu với lũ khủng bố thật để …hòa giải song phương.

Đâu phải ngẫu nhiên/tùy hứng mà tác giả cuốn phim La Meutrissure buột mồm nhận định sát sườn rằng: “Có lẽ nhà nước Việt Nam, Đảng Cộng Sản Việt Nam chưa có một chiến lược cụ thể và hoàn chỉnh để bảo vệ thật hiệu quả ngư dân của mình, trong khi đó lại khuyên ngư dân nên tiếp tục bám biển một cách liều mạng”!

Không hận mà được sao?

Một khi các con thơ góa phụ của ngư dân từ Hòa Lộc (Thanh Hóa) đến Bình Châu, Lý Sơn (Quảng Ngãi) phải vay tiền chuộc tàu, rồi không lâu sau đó lại vay tiền làm mộ gió cho chồng đã chết mất xác trên biển, chỉ vì nhà nước này cố tình nhắm mắt/ngoảnh mặt với các hải đội Ngư Chính/Hải Giám tàn khốc của giặc?

Ngay cả André Menras cũng bật lời tức tưởi: “Thật vô lý quá , sao bắt chẹt ngư dân đến vậy?”! Có còn ai cần hỏi đứa nào là giặc và đứa nào nối dáo cho giặc nữa không?

Không lo mà được sao?

Hãy mường tượng xem những nạn nhân của bọn khủng bố cố định trên biển đó, hiện đang làm thuê làm mướn lất lay để sống qua ngày, sẽ nghĩ gì nếu họ đọc được các bản tin trên Cổng Thông Tin Chính Phủ về những cuộc diễn tập quy mô lớn, chống lại một lực lượng khủng bố giả định. Lại còn đăng hình là do chính một phó thủ tướng (từng bắt tay lũ giặc bá quyền bành trướng bằng hai tay) phát lệnh!

Rồi mường tượng tiếp một André Menras, mất tiền tốn sức ra thực hiện một cuốn phim hoàn toàn để hỗ trợ cho chính phủ mày mạnh tiếng, lại bị chính nó vùi dập bằng thứ bạo lực nhân danh ổn định chính trị mà thực ra là nhân danh 16 sáu chữ vàng, 4 tốt và 150 triệu đô lại quả.

Ca sĩ Chế Linh chỉ bị cấm trình diễn mấy bài nhạc sến mà đã sốc ngất.

André Menras mà không đột quỵ với nỗi đau gấp bội này mới là khó tin.

Hãy đỡ lấy André và các góa phụ của Nỗi Đau Mất Mát!

Và tính sổ sòng phẳng với bọn giặc núp trong nhà này.


21-12-2011 – chép tặng André

Blogger Đinh Tấn Lực

Kép Chánh Đột Biến Thành Nhắc Tuồng


Kép Chánh Đột Biến Thành Nhắc Tuồng

. Đinh Tấn Lực

“Triển khai hiệu quả Lộ trình dân chủ, vì hòa giải và hòa hợp dân tộc, tổ chức bầu cử công bằng, dân chủ, với sự tham gia của tất cả các đảng phái. Qua đó, sớm ổn định và tập trung phát triển đất nước Myanmar” -Nguyễn Tấn Dũng.

Nói theo tay tiền nhiệm của Tư Sang thì đúng là bầu bạn Myanmar đang …”tự sát” *.

Mà đã vậy thì, suy ra, Ba Dũng có công lớn trong việc góp phần vừa “động viên” lại vừa “phân hóa nội bộ” để giật sập một thể chế hữu nghị **.

Tháng 4-2010, trong cuộc họp thượng đỉnh ASEAN tại Hà Nội, Ba Dũng ở cương vị chủ nhà kiêm chủ tịch luân phiên của Hiệp Hội này, đã có những phát biểu “chỉ đạo xử lý”tình hình Myanmar, rồi lặp lại lần nữa, rốt ráo và chi tiết hơn, khi sang thăm Myanmar sau đó. Nghe cứ như hồi 1987, ông Reagan đòi Gorbachev giật sập bức tường Bá Linh.

Bức tường độc tài độc đảng ở Ngưỡng Quảng hiện đang hóa bùn từng mảng lớn.

Còn ở đây, Ba Dũng đang ra sức chữa cháy trước các mồi lửa củi đậu nấu đậu của bọn Tư Sang.

Sự thể thế nào?

*

Sau Brunei-1984 và VN-1995, ASEAN kết nạp thêm 3 thành viên sau cùng là Lào-1997, Miến-1997, và Miên-1999. Cả 3 đều do phần lớn công sức vận động của VN, với ý đồ (có chỉ đạo từ đâu đó để) tạo dựng một cõi liên kết độc tài Đông Dương mở rộng ngay giữa lòng chảo Hiệp hội Các nước Đông Nam Á. Trong đó, Lào và Miến có chung biên giới ở vùng Tam giác vàng. Còn Lào và Miên thì đã có duyên (Pháp định) gắn kết hữu cơ với VN từ 1887, bằng tên gọi Union Indochinoise.

Riêng Miến Điện, tức Burma, hay đương danh chính thức là Cộng hòa Liên bang Myanmar, bất kể từ lâu vẫn là thành viên khối Phi Liên Kết, đã kinh qua thực tiễn mồi chài lẫn thử thách để mối quan hệ với VN được “nâng lên một tầm cao mới”, dù chỉ là mức chạm sàn, tít mù bên dưới tầm cao quan hệ với TQ từ bấy đến nay.

Myanmar có diện tích gấp đôi, tài nguyên gấp đôi, nhưng dân số chỉ hơn phân nửa của VN đôi chút, và từng là một trong các quốc gia giàu có hàng đầu Đông Nam Á vào thời còn là thuộc địa của Anh (1885-1948), với lượng gạo xuất khẩu đứng đầu thế giới bấy giờ.

Trước đó nữa, vào thời 1100, vương quốc Pagan này còn được gọi là Đế chế Miến Điện, và kể từ thời 1364, vương quốc Ava này có một nền văn minh vang danh khu vực.

Còn sau giai đoạn Anh thuộc, vào thời 1961, Đại biểu Thường trực U-Thant của Miến Điện là người đầu tiên của phương Đông được bầu làm Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, với một nữ nhân viên xuất chúng có tên là Daw Aung San Suu Kyi.

Đến năm 1962, tướng Ne-Win đảo chính, lên cầm quyền, rồi đổi tên nước (nghe khá quen tai) là Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Liên bang Myanmar. Hệ quả 26 năm dưới triều đại độc tài độc đảng của Ne-Win là vào năm 1987, tương ứng với thời VN rã họng kêu gọi thế giới cứu đói, Myanmar được xếp vào thứ hạng các nước kém phát triển nhất hành tinh.

Năm 2006, giới lãnh đạo quân nhân của Myanmar dời đô từ Ngưỡng Quảng (Rangoon) về một khu vực yên tĩnh ở gần Pyinmana, đặt tên chính thức cho thủ đô mới là Naypyidaw, có nghĩa là “vùng đất của những ông vua”.

Trong suốt nửa thế kỷ, qua nhiều triều đại của các ông vua tập thể nhiều tiền lắm đạn này, Myanmar lâm vào cảnh đất nước bị cô lập thành ốc đảo, kinh tế bị cấm vận đến kiệt quệ, còn nhân dân bị cưỡng bức lao động/bóp nghẹt thông tin/hạn chế giáo dục/tràn ngập buôn người/thường trực đói cơm… và bao phen tắm máu, tiêu biểu là vụ đàn áp long trời lở đất 8-8-88, một khi lòng dân không như ý đảng. Đó là chưa kể các đạo luật “không được khoan dung” đối với các nhân vật bất đồng chính kiến. Không ai rõ chúng có được đánh thứ tự trong khoảng giữa các con số 79 tới 88 chăng, nhưng rõ ràng vị khôi nguyên Nobel Hòa Bình Daw Aung San Suu Kyi đã được nhân loại biết tới như một nạn nhân bi hùng của chế độ suốt nhiều chục năm qua.

Khẩu hiệu đại trà đâu đâu cũng thấy trong suốt thời này là “đất nước chỉ mạnh khi nào quân đội mạnh”, với tỷ lệ ngân sách quốc phòng so với GDP đứng hàng top-15 của thế giới, hiện to gấp 4 lần ngân sách y tế và giáo dục gộp lại, nhưng vẫn không giúp cho Myanmar đủ mạnh để thoát khỏi móng vuốt của người anh em XHCN Trung Quốc.

Bắc Kinh chi phối gần trọn nền kinh tế sản xuất của xứ này, xâm thực đều khắp các mặt văn hóa, nhân công, đất đai, tài nguyên và cả an ninh. Điển hình là hai đường ống dầu khí dài trên 1100 cây số nối liền từ biên giới TQ ra tận bờ biển Myanmar, với vô số đập thủy điện khắp nước, cùng một dự phóng tân trang thiết lộ và xây dựng 1 cảng nước sâu ngó ra vịnh Bengal. TQ có tổng vốn đầu tư lên tới 16 tỷ mỹ kim hiện nay, cộng thêm kim ngạch giao thương gần 5 tỷ mỹ kim trong năm 2010, nghiễm nhiên đã là bầu sữa “đối tác thương mại” lớn nhất của lãnh đạo Myanmar.

Ngược lại, dàn lãnh đạo quân phiệt của Myanmar cũng nhìn về Bắc Kinh như một điểm tựa địa chính trị duy nhất, một mô hình cai trị mẫu mực cần noi… nên đã từng công khai thể hiện sự ủng hộ tuyệt đối, kể cả sự tán đồng quyết định tàn sát sinh viên Thiên An Môn 1989.

Nói chung, Myanmar, dưới các triều độc tài quân phiệt, từng được coi là một chư hầu gương mẫu của TQ (trên trường đua, có chăng, đau đớn thay, chỉ là VN ta). Mà điều đó không nhất thiết chỉ là nhận định riêng của Bắc Kinh.

*

Dưới tán lọng bảo bọc “tận tâm tận lực” đó của TQ, mấy ai dám nghĩ hội đồng quân nhân lãnh đạo Myanmar sẽ không còn cơ hội cưỡng lại lòng dân và các loại áp lực quốc tế?

Thế mà, phép lạ chăng, lãnh đạo Myanmar đã có cách ngẩng mặt nói không với TQ và gật đầu với nhân dân Miến Điện:

  • Tháng 10/2010, tên chính thức của nước này được cắt ngắn bớt mấy từ khóa: “Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Liên Bang Myanmar” trở thành “Cộng Hòa Liên Bang Myanmar”, chỉ 2 tuần trước khi xứ này tổ chức cuộc bầu cử đầu tiên sau 20 năm người dân không thấy mặt lá phiếu.
  • Tháng 3/2011, tân Tổng tư lệnh Quân đội Min Aung Hlaing đi thăm VN thay vì sang khấu đầu lãnh ấn ở Bắc Kinh.
  • Tháng 8/2011, tân Tổng thống Thein Sein đã gặp, trao đổi và nhất trí với lãnh tụ đối lập Aung San Suu Kyi bốn điểm: 1) Cùng nhau nỗ lực vì hoà bình, ổn định và phát triển của đất nước theo nguyện vọng của nhân dân; 2) Hợp tác vì phát triển kinh tế, xã hội và xây dựng hệ thống dân chủ; 3) Nỗ lực hợp tác trên cơ sở cùng có lợi; 4) Tiếp tục thúc đẩy mạnh đối thoại.
  • Tháng 9/2011, Tổng thống Thein Sein công bố ngưng xây đập thủy điện Myitsone trên sông Irrawaddy, một dự án đầu tư hàng chục tỷ mỹ kim của tập đoàn điện lực China Power Investment, mà nếu hoàn thành, sẽ dẫn 90% công suất về phục vụ mẫu quốc thiên triều.
  • Tháng 10/2011, tân chính phủ Myanmar quyết định trả tự do cho 6000 tù nhân, trong đó có hơn 200 tù nhân chính trị (trong tổng số 2000 người bị giam về tội bất đồng chính kiến).
  • Giữa tháng 11/2011, Hội nghị các Ngoại trưởng của ASEAN ra nghị quyết chuẩn thuận cho Myanmar giữ chức Chủ tịch Luân phiên của ASEAN vào năm 2014.
  • Cuối tháng 11/2011, Quốc hội Myanmar thông qua đạo luật bảo đảm quyền biểu tình thông thoáng cho người dân xứ này. Lãnh tụ đối lập Daw Aung San Suu Kyi cho biết sẽ ra tranh cử đại biểu quốc hội kỳ tới.
  • Đầu tháng 12/2011, Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton thực hiện chuyến thăm viếng kéo dài 3 ngày để trao đổi với chính giới Myanmar cùng Daw Aung San Suu Kyi, và cam kết rằng Hoa Kỳ sẵn sàng hỗ trợ tiến trình cải cách dân chủ nhiều hơn nữa ở xứ này.
  • Trong tuần đầu tháng 12/2011, hình ảnh và bài viết về Daw Aung San Suu Kyi, lần đầu tiên, đã xuất hiện trên dàn báo chính quy của Myanmar…

Tiếp theo ba trái bon tấn cắt bỏ cụm từ chết tiệt “XHCN”, cất dẹp dự án mông muội Myitstone và chấp nhận Sinh Hoạt Chính Trị Đa Nguyên, hầu hết những nút thắt cổ dân đã lần lượt được tháo gỡ. Không ai chắc bao nhiêu phần trăm nỗ lực này đến từ lời phán hữu nghị ở mức chạm sàn dẫn trên của Nguyễn Tấn Dũng.

Nếu còn nhớ đến vó câu của Hốt Tất Liệt và bốn lần quân Mãn Thanh từng hằn vết trên lãnh thổ Myanmar từ nhiều thế kỷ trước, cộng với hàng chục vạn công nhân TQ đang thi công khạc nhổ khắp nơi trên đất nước này hiện nay, mọi người đều rõ là chính cái bóng đè của TQ lên trên “những ông vua tập thể” xứ này là nguyên nhân của lụn bại mà nhân dân Myanmar muốn vượt qua.

Nếu còn nhớ đến thông điệp nhậm chức của tân Tổng thống Thein Sein, người ta đều rõ là Myanmar

  • cần hòa nhập vào sân chơi rộng thoáng và bình đẳng của thế giới trong trào lưu dân chủ hóa toàn cầu;
  • cần giải tỏa các thứ lệnh cấm vận và áp lực quốc tế; và
  • cần tự thân vượt thoát ra khỏi cái bóng đổ tàn khốc của TQ, như lòng dân nước này từ lâu mong mỏi, cùng một khối lớn sĩ quan trung niên thúc đẩy ngay trong quốc hội, để đất nước có cơ cất cánh.

Cái gốc chuyển hóa vẫn là khát vọng nhân dân chứ không phải duy trì quyền bính.

Chủ đích sau cùng vẫn là canh tân đất nước chứ không phải ổn định chính trị.

*

Những cải cách êm thắm tại Myanmar đang dấy lên một triều sóng tại Á Châu, không khác gì hương hoa Nhài lan tỏa ở Bắc Phi & Trung Đông hồi đầu năm.

Hình ảnh TQ hiện giờ là một bức tranh thu điếu đã bị đóng khung cô lập.

Ngay cả Nhật Bản cũng hiển lộ mối quan tâm sâu sắc hơn về hiểm họa TQ trong khu vực. Hội Nghị Dân Chủ Hóa Á Châu đã được tổ chức hoành tráng tại Nhật Bản, trong bối cảnh thời sự thế giới đặc biệt của năm 2011: 1) Sự kiện Hoa Lài tại Bắc Phi; 2) Hoa Kỳ tích cực trở lại vùng Á Châu Thái Bình Dương; 3) Những chuyển hóa chính trị tại Miến Điện.

Tham dự diễn đàn hội nghị là các các diễn giả Tin Win (Miến Điện); Lý Thái Hùng (Việt Nam); Pima Gyalpo (Tây Tạng); Ilhaqm Mahmut (Ngô Duy Nhĩ); Olhunud Daichin (Mông Cổ); Thừa Văn Lập (Hoa Lục). Họ đã cùng với 3 nhân vật khác trong ban tổ chức của Nhật Bản đồng thành lập một Hội Đồng Liên Đới Tự Do Dân Chủ Á Châu, và công bố bản Tuyên Ngôn Dân Chủ Hóa Á Châu 2011.

*

Những cải cách êm thắm đó của Myanmar có ảnh hưởng gì tới VN ta?

Đầy!

Lời phán đóng khung ở đầu bài, quất ngược vào mặt phán quan, và trở thành cây thước đo mức độ tệ hại về tình hình nhân quyền, dân chủ, báo chí, quyền biểu tình và tù chính trị ở VN.

Nó còn là cây thước đo chuẩn xác về độ ươn hèn của lãnh đạo xứ ta, một khi đảng viên các cấp từ thủ đô Hà Nội xuống tới vùng sâu vùng xa đều thấy như nhau là: Với một loạt ứng xử can trường của tân chính phủ Myanmar, Bắc Kinh chắc chắn là không thể kìm nén nỗi mày nhăn mặt nhó, nhưng rồi …làm gì nhau? Vậy thì, hà cớ chi Bắc bộ Phủ nhà ta cố bập bùng thắp đuốc mà vẫn ướt đũng …sợ ma?

Nó khóa cổ ban Tuyên giáo Trung ương, khiến cho nỗ lực ngáng chân tiến trình dân chủ hóa VN bằng một loạt ngụy luận rổn rảng (vì ổn định chính trị/vìphát triển kinh tế/vì trình độ dân trí v.v…) bổng chốc trở thành giẻ rách .

Nội bộ đảng viên, và cả quần chúng ngoài đảng, dạo này quên khuấy các bản tin lộ hàng hay nữ sinh lột áo nhau trên báo. Họ bận khoan nhặt kháo nhau về thông điệp cân bằng ở Úc của Tổng thống Mỹ Barack Obama, và các cam kết nức lòng ở Miến của Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton. Cấn sườn hơn, họ thấy rõ, cũng như cả thế giới thấy rõ, VN ta lệt bệt sau lưng Miến Điện là nước mình đã cất công vận động ASEAN mấy năm trước, bởi lẽ, vở kịch đổi mới của ta vẫn quanh năm xài lại mớ tuồng tích cổ/đạo diễn xưa/đào kép cũ:

  • Trong lúc Luật biểu tình Miến Điện đã được nhanh chóng thông qua thì Luật biểu tình Việt Nam chỉ được đưa ra quốc hội để tranh cãi có nên bàn trong khóa này hay bỏ ra vô thời hạn, với hàng loạt đại biểu được Ban Tuyên giáo Trung ương cho dựng rạp diễn hài. Đại biểu Hoàng Hữu Phước được giao và đã làm tốt vai hài chính.
  • Trong lúc Miến Điện thả hàng trăm tù chính trị, và đang chuẩn bị thả thêm hàng ngàn người bất đồng chính kiến khác, thì VN vận công bắt cóc hàng loạt người ở Vinh, ở Thái Hà, ở Sài Gòn… tự tiện đưa vào trại phục hồi nhân phẩm hoặc tù cải tạo… Rồi sau đó diễn màn thả đúng 1 người là anh Trương Quốc Huy, giảm án 1 người là thầy Phạm Minh Hoàng, và lục đục lên phương án trục xuất Ls. Lê Công Định.

Nghĩa là, nói chung, bàn thắng đẹp của Myanmar đè bẹp bóng ma TQ hết đường cựa quậy đã quăng lưới giao thông vây khốn Bộ chính trị Hà Nội tứ bề.

Ngay bên trong thượng tầng đảng, đám Tư Sang đang nhịp đùi nhắp rượu bất chiến tự nhiên thành, một khi Ba Dũng đang bị bọn Tử Cấm Thành tới tấp dí vào mặt một câu hỏi gây ngọng cấp tính:

- Hà cớ gì lại tài khôn xúi dại Myanmar cho nó bứt rời thiên triều đế chế? Đang là Kép Chánh lại muốn rơi tòm xuống phường Nhắc Tuồng đấy phỏng?

09-12-2011- Nhân mùa Quốc Tế Nhân Quyền 2011.

Blogger Đinh Tấn Lực

Chú thích

(*) và (**) đều là lời của “Triết” gia.

Trục Ngoại Giao Quỷ Ám


Trục Ngoại Giao Quỷ Ám

. Đinh Tấn Lực

Cảm động biết mấy: “Năm đó nhân dân Trung Quốc trong điều kiện bản thân cực kỳ khó khăn đã giúp đỡ Việt Nam, nhân dân Việt Nam mãi mãi ghi nhớ trong lòng…”. Tướng Việt Ngô Xuân Lịch, Chủ nhiệm TCCT/QĐNDVN, vừa mới nói với tướng Tàu đồng nhiệm Lý Kế Nãi như thế.

Cảm động gấp đôi, khi nghe Bộ trưởng KH-CN Nguyễn Quân tấu trình sớm sủa lên Đại sứ TQ Khổng Huyễn Hựu ngay tại Hà Nội một lời chúc thiếu chủ từ như sau: “Thay mặt Đảng, Chính phủ và nhân dân VN, gửi tới Đảng, Chính phủ và nhân dân TQ lời chúc mừng nhiệt liệt nhất nhân ngày lễ trọng đại (quốc khánh 01 tháng 10) của nhân dân TQ”.

Những rung động đến mờ lệ đó đã đánh nhòe khung cảnh thời sự “tàu chiến nước lạ” xả súng và bắn chất cháy vào hai tàu cá QNg-95337-TS và QNg-95850-TS trên đường tìm chỗ trú bão số 4 tại đảo Trụ Cấu của Việt Nam, vào lúc 13 giờ ngày 24-9-2011. Quy trình tấn công và rượt đuổi đó kéo dài non hai ngày liền. Tin tức về vụ này được ém kín, trang nào đã đăng đều được lệnh gỡ xuống.

Cũng ngay trong ngày 24-9-2011 đó, tại cuộc họp ở trụ sở Liên Hiệp Quốc, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao (BNG) VN Phạm Bình Minh đã lễ phép đáp lời đồng nhiệm Dương Khiết Trì của TQ rằng: “VN sẵn sàng làm việc với TQ để tăng cường sự tin tưởng lẫn nhau và tình hữu nghị giữa nhân dân hai nước…”.

Có phải Đời Đời Nhớ ƠnSẵn Sàng Làm Việc là hai công thức ngoại giao của ta?

Xem ra đó chỉ là nguyên nhân và hệ quả tất yếu, nếu xét trên chiều dài những tuyên bố ngoại giao của ta từ thời sơ khai của người phát ngôn (NPN) Hồ Thể Lan, xuyên suốt các “thế hệ” Phan Thúy Thanh, Lê Dũng, Nguyễn Phương Nga, cho tới thời đương nhiệm Lương Thanh Nghị.

Còn công thức ngoại giao quỷ ám của ta thì có nhiều. Hãy thử điểm qua một vài ví dụ tiêu biểu:

“Có Lợi Cho Chúng Tôi”

Bộ Ngoại giao đã trước sau chứng tỏ một lòng một dạ, không chỉ với quan thầy hay đàn anh vĩ đại, mà còn với cả chủ nghĩa cộng sản, hay nỗ lực thờ phụng chủ nghĩa chư hầu của dàn ủy viên Bộ chính trị xứ ta.

Điển hình của công thức này là khi nghe tin về cuộc đảo chính lật đổ Gorbatchev ngày 19-8-1991 ở Liên Xô (ngay ngày kỷ niệm cách mạng tháng 8 ở Hà Nội), NPN Hồ Thể Lan đã tuyên bố: “Cuộc đảo chính là một mối quan tâm lớn, một sự kiện rất có lợi cho chúng tôi và hy vọng quan hệ Việt-Xô sẽ lại tốt đẹp như trước kia”. Chưa đầy 3 ngày sau đó, các “đồng chí trung kiên” lãnh đạo cuộc đảo chính đều bị bắt và bị truy tố về tội phản loạn, bắt mồi cho tiến trình chuyển hóa một Liên Bang Xô Viết từng đứng đầu Quốc Tế III bỗng chốc trở thành …Liên Xô Cũ.

Hệt vậy, khi nhà báo Kim Hạnh công du Bắc Triều Tiên và gửi về những bài tường thuật trung thực, thì NPN Hồ Thể Lan, cho dù là bạn thân với người viết, cũng đã “bác bỏ” nội dung những phóng sự đó, theo đúng tinh thần tả khuynh tuyệt đối.

Tháng 9-2002, để phản đối chiến dịch của Mỹ nhằm chống Iraq sau vụ khủng bố tòa tháp đôi ở New York, ngoài những lần nhà nước tổ chức biểu tình rầm rộ tại Hà Nội, NPN Phan Thúy Thanh, trong một buổi họp báo quốc tế, đã cực lực lên án: “Việc can thiệp từ bên bên ngoài nhằm thay đổi thể chế chính trị của một nước có chủ quyền là vi phạm trắng trợn luật pháp quốc tế, Hiến chương LHQ, và là điều không thể chấp nhận được… VN phản đối bất kỳ hành động quân sự nào chống Iraq nhằm lật đổ TT Saddam Hussein”.

Tháng 4-2003, ngay sau khi lực lượng Đồng Minh khai mở chiến dịch Red Dawn vào lãnh thổ Iraq, NPN Phan Thúy Thanh nhấn mạnh: “VN sẽ xem xét việc trợ giúp cho nhân dân Iraq trong khuôn khổ của LHQ và phù hợp khả năng của mình”… Có tin đồn đoán rằng sự trợ giúp đầu tiên là dàn chuyên gia phòng không bằng AK của VN thời đầu thập niên 70 của thế kỷ trước. Chỉ mấy tháng sau đó, nhân dân Iraq reo hò vang trời khi nhìn thấy trên truyền hình trực tiếp cảnh Saddam Hussein bị lôi ra khỏi hang ẩn núp ngày 13-12-2003.

Tháng 2-2011, về tình hình mùa Xuân Ai Cập, NPN Nguyễn Phương Nga cho biết: “Việt Nam quan tâm theo dõi những diễn biến gần đây tại Ai Cập và mong muốn tình hình Ai Cập sớm đi vào ổn định”. Chỉ vài tuần sau, Ai Cập hoàn toàn ổn định, theo nghĩa khác, một khi kẻ độc tài Hosni Mubarak không còn cơ hội cầm quyền nữa.

Tháng 3-2011, về sự kiện chuyển hóa ở Libya, NPN Nguyễn Phương Nga đã mạnh dạn lên tiếng giáo dục cả thế giới: “Việt Nam lo ngại sâu sắc trước sự gia tăng căng thẳng và những hành động quân sự mới đây tại Libya với nhiều hệ lụy đối với đời sống của người dân Libya và hòa bình, ổn định ở khu vực. Việt Nam kêu gọi các bên kiềm chế, sớm chấm dứt các hoạt động quân sự, tích cực thúc đẩy đối thoại, tìm kiếm giải pháp hòa bình, phù hợp với Hiến chương Liên Hợp Quốc và các nguyên tắc cơ bản của luật pháp quốc tế, tôn trọng độc lập, chủ quyền của các quốc gia”.

Tháng 9-2011, NPN Nguyễn Phương Nga cho biết: “Nhờ sự giúp đỡ của các nước, các tổ chức quốc tế, đặc biệt là các bạn bè ở Libya, nên Đại sứ và toàn bộ cán bộ, nhân viên của Đại sứ quán Việt Nam tại Tripoli đã tạm thời rời khỏi Libya”.

Có lần, khi đã phục viên, cựu phát ngôn viên Hồ Thể Lan du lịch Thái Lan cùng chồng là cựu Phó thủ tướng Vũ Khoan, tình cờ gặp lại một phóng viên người Nhật. Ông ta hỏi lại một câu hỏi từ nhiều năm trước, mong là có câu trả lời ít khuôn sáo và thật lòng hơn của một NPN đã về hưu, thì nhận được câu trả lời với sự hãnh tiến cực choáng: “Tôi vẫn khẳng định như vậy!”. Mới hiểu hết câu nói dân dã rằng xăng có thể cạn, lốp có thể mòn…

NPN Phan Thúy Thanh còn cho biết thêm, ngoài “sai lầm” về sự cố 1997, thì “trong quảng đời làm phát ngôn viên, chưa một lần nào bị cấp trên ‘nhắc nhở’…”. Hẳn là nhờ giữ đúng cái tinh thần thờ phụng một đồng một cốt nói trên.

Không như NPN Lê Dũng, cứ bị ám ảnh suốt: “Người ta sễnh nhà ra thất nghiệp, chứ mình thì sễnh miệng là thất nghiệp ngay”.

“Hoan Nghênh”

Đây là loại công thức trẻ con vỗ tay khi được bánh hoặc chờ được bánh.

Tháng 12-2006, NPN Lê Dũng nhiệt liệt “Hoan nghênh việc Quốc hội Hoa Kỳ thông qua dự luật PNTR về quy chế thương mại bình thường vĩnh viễn đối với VN”.

Tháng 3-2008, nhân sự kiện Fidel Castro truyền ngôi cho em, NPN Lê Dũng tức khắc hoan nghênh quyết định sáng suốt đó và không quên đánh giá cao “Chủ tịch Fidel Castro mãi mãi là người bạn lớn của nhân dân VN”!

Tháng 12-2008, NPN Lê Dũng “Hoan nghênh quyết định của chính phủ Cộng hòa Séc nối lại việc cấp thị thực nhập cảnh dài hạn cho công dân VN sang Cộng hòa Séc từ tháng 1-2009”.

Tháng 2-2009, NPN LêDũng nhiệt liệt “Hoan nghênh Ngoại trưởng Nhật Bản Hi-rô-phư-ni Na-ca-xô-nê đã tuyên bố chính phủ Nhật quyết định nối lại viện trợ phát triển chính thức ODA cho VN”.

Tháng 8-2009, NPN Nguyễn Phương Nga phát biểu: “Chúng tôi xin chúc mừng thắng lợi của Đảng Dân chủ Nhật Bản trong cuộc bầu cử vừa qua và hy vọng dưới sự lãnh đạo của Đảng Dân chủ Nhật Bản, chính phủ và nhân dân Nhật Bản sẽ thành công trong cải cách và phát triển đất nước..”.

Tháng 10-2009, NPN Nguyễn Phương Nga cho biết: “Với việc Tổng thống Hợp chúng quốc Hoa Kỳ Barack Obama được Ủy ban Giải Nobel Na Uy quyết định trao Giải Nobel Hòa bình năm 2009, chúng tôi hy vọng Tổng thống Obama sẽ đóng góp tích cực vào việc bảo vệ hòa bình – mục tiêu của giải thưởng này”.

Tháng 9-2010, NPN Nguyễn Phương Nga “Hoan nghênh việc Thái Lan không cho phép sử dụng lãnh thổ Thái Lan vào các hoạt động (tổ chức hội nghị nhân quyền) với mục đích chống phá VN.

Tháng 9-2011, NPN Lương Thanh Nghị cho biết: “Việt Nam ủng hộ mọi nỗ lực thành lập nhà nước Palestine độc lập, có chủ quyền, tồn tại hòa bình bên cạnh Israel với đường biên giới từ trước tháng 6/1967… Việt Nam ủng hộ các nỗ lực của Palestine sớm trở thành thành viên của Liên hợp quốc”.

“Hoàn Toàn Bịa Đặt”

Kỹ thuật thường dùng của bộ Ngoại giao xứ ta khi cần né tránh câu hỏi thì bảo là “chưa được thông tin”, hay “chưa sẵn sàng để trả lời”. Còn muốn chối bỏ sự thật thì tuyên bố ngay rằng đó là điều bịa đặt.

Tháng 9-2000, khi Phật Giáo Hòa Hảo thông báo tín đồ Nguyễn Châu Giang bị bóp cổ đến không ăn uống được trong tù, và tín đồ Nguyễn Duy Tâm bị kết án quản chế tại gia về tội thu âm bản tin tiếng Việt từ đài nước ngoài, NPN Phan Thúy Thanh gọi bản thông báo đó là một điều “hoàn toàn bịa đặt”.

Tháng 12-2001, về nguồn tin của RFI cho biết số người Thượng ở Tây Nguyên chạy sang tỵ nạn bên Kampuchia đã gia tăng gấp đôi trong vòng 4 tháng. NPN Phan Thúy Thanh bình luận rằng đó là những thông tin “sai sự thật”.

Tháng 1-2002, Khi tổ chức Quan Trắc Nhân Quyền (HRW) nhận định VN đã có những thụt lùi về mặt nhân quyền, đặc biệt trong lãnh vực tự do tôn giáo, NPN Phan Thúy Thanh tuyên bố rằng điều đó “không đúng sự thật”. Rồi lên án HRW đã “thường xuyên phụ họa với những luận điệu xuyên tạc, vu cáo VN của các tổ chức phản động chống đối VN ở nước ngoài. Với việc làm này, họ (HRW) đã tự bôi xấu mình”.

Tháng 12-2002, về vụ kiện cá ba sa vi phạm hiệp định thương mại Mỹ-Việt, NPN Phan Thúy Thanh tuyên bố: “các quyết định của phía Hoa Kỳ liên quan đến vụ kiện này là thiếu khách quan, không công bằng”.

Tháng 5-2003, về dự luật HR1019 của Hạ Viện Mỹ đòi hỏi tự do thông tin tại VN, đặc biệt là về lời phát biểu của Dân biểu Ed Royce cho rằng VN thách đố các tiêu chuẩn hoàn vũ bằng cách ngăn chận tự do thông tin, NPN Phan Thúy Thanh đã cực lực lên án: “Những nhận xét này được xây dựng dựa trên những thông tin hoàn toàn sai sự thật”. Lại cẩn thận dẫn thêm 3 bằng chứng hùng hồn: Một: “Tất cả quyền tự do ngôn luận và tự do thông tin ở VN đều được ghi trên hiến pháp”. Hai: “VN có 486 cơ quan báo chí với 600 ấn phẩm, xuất bản hàng năm 550 triệu bản báo”. Ba: “Hiện có trên 80% số hộ nghe được đài TNVN và 70% số hộ xem được chương trình của đài THVN”.

Tháng 5-2008, NPN Lê Dũng khẳng định “Báo cáo nhân quyền 2007 của BNG Hoa Kỳ vẫn đưa ra những nhận xét thiếu khách quan, dựa trên những thông tin định kiến, sai sự thật với tình hình thực tế ở VN”.

Tháng 10-2008, về Nghị Quyết mới của Nghị viện Châu Âu liên quan đến tình hình/điều kiện quan hệ giữa Liên Âu với VN, NPN Lê Dũng khẳng định : “Nghị quyết này không phản ảnh đúng tình hình VN”.

Tháng 11-2008, về thông tin (có hình) nhà nước huy động nhiều lực lượng tới đập phá khu vực giáo xứ Thái Hà, NPN Lê Dũng tuyên bố: “Tin giáo xứ Thái Hà bị đập phá là bịa đặt”.

Tháng 3-2009, NPN Lê Dũng khẳng định “Báo cáo nhân quyền của Mỹ về VN là dựa vào các thông tin sai trái”.

Tháng 4-2009, về sự kiện gáo xứ Thái Hà tụ tập cầu nguyện cho tiến trình đòi đất, NPN Lê Dũng tuyên bố: “Thông cáo của ‘Giáo xứ Thái Hà’ (trong nháy) có nội dung sai trái, xuyên tạc sự thật, vu cáo chế độ”.

Tháng 5-2009, NPN Lê Dũng tuyên bố: “HRW thường xuyên đưa ra những thông tin sai lệch về VN. Báo cáo ngày 4-5-2009 của tổ chức này là thiếu khách quan và không phản ảnh đúng tình hình thực tế của VN”.

Tháng 10-2009, NPN Nguyễn Phương Nga khẳng định: “Báo cáo tự do tôn giáo quốc tế 2009 của Bộ Ngoại giao Mỹ (công bố ngày 26-10) vẫn còn có những đánh giá không khách quan dựa trên những thông tin sai lệch về tình hình VN”.

Tháng 11-2009, Quốc hội châu Âu lại thông qua một nghị quyết về Việt Nam, đề cập đến tình hình nhân quyền và tự do tôn giáo tại Việt Nam với hàng trăm người bị giam chỉ vì niềm tin tôn giáo hoặc vì quan điểm chính trị của họ, NPN Nguyễn Phương Nga nhận định rằng nghị quyết này: “Hoàn toàn sai trái, thiếu khách quan, thiếu thiện chí về tình hình thực tế ở Việt Nam”.

Tháng 3-2020, phê bình bản báo cáo nhân quyền năm 2009 được Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ công bố ngày 11-3, NPN Nguyễn Phương Nga nêu rõ: “Một lần nữa báo cáo nhân quyền năm 2009 của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ lại đưa ra những nhận xét không khách quan dựa trên những thông tin sai sự thật về tình hình thực tế ở VN”.

Tháng 5-2010, liên quan đến các nguồn tin (có ảnh) về vụ công an đàn áp một đám tang của giáo dân Cồn Dầu, NPN Nguyễn Phương Nga khẳng định: “Những thông tin trên là bịa đặt với dụng ý xấu nhằm bôi nhọ Việt Nam. Sự thật là sự việc này hoàn toàn không có liên quan gì đến tôn giáo”.

Tháng 6-2010, NPN Nguyễn Phương Nga phân tích: “Báo cáo của Bộ Ngoại giao Mỹ năm 2010 về nạn buôn bán người trên thế giới phần về Việt Nam mang tính chính trị và có những nhận xét không khách quan, không phản ánh đúng tình hình thực tế của Việt Nam”.

Tháng 11-2010, NPN Nguyễn Phương Nga lại phê bình: “Báo cáo Tự do Tôn giáo quốc tế 2010 của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ vẫn tiếp tục đưa ra những đánh giá không khách quan, dựa trên những thông tin sai lệch về Việt Nam”.

Tháng 12-2010, lý do VN không cử người đại diện tham dự buổi lễ trao giải Nobel Hòa bình cho ông Lưu Hiểu Ba – một nhà hoạt động đối lập của TQ hiện đang bị áp án 10 năm tù giam, được NPN Nguyễn Phương Nga giải thích như sau: “Mục đích của giải Nobel Hòa bình là thúc đẩy hòa bình và tình hữu nghị giữa các dân tộc. Do đó, chúng tôi mong rằng giải Nobel Hòa bình được trao cho những tổ chức và cá nhân xứng đáng, không bị sử dụng vào các mục đích chính trị”.

Tháng 12-2010, về việc Hạ viện Hoa Kỳ thông qua Nghị quyết H.Res.20 kêu gọi đưa Việt Nam trở lại danh sách “Các nước đặc biệt quan tâm” (CPC), NPN Nguyễn Phương Nga bình luận: “‘Nghị quyết H.Res.20 của Hạ viện Hoa Kỳ thông qua ngày 17-12-2010 là không khách quan, không phản ánh đúng tình hình thực tế tại Việt Nam hiện nay”.

“Không Hề Có”

Ở VN, “Không Có Gì…” là một thương hiệu đã được cầu chứng:

Tháng 3-2002, NPN Phan Thúy Thanh khẳng định “không hề có nitrofuran trong tôm xuất khẩu từ VN”.

Tháng 12-2005, liên quan đến thông báo của HRW về trường hợp ông Hoàng Minh Chính bị tấn công khi trở về VN từ chuyến qua Mỹ chữa bệnh, NPN Lê Dũng nhấn mạnh: “Hoàn toàn không có cái gọi là ‘các cuộc tấn công’ nhằm vào ông Hoàng Minh Chính. Ông Hoàng Minh Chính cũng không hề gặp nguy hiểm”.

Tháng 7-2008, nhân sự kiện Giáo hội Phật giáo VN Thống nhất không được tham dự lễ tang Hòa thượng Thích Huyền Quang viên tịch, NPN Lê Dũng khẳng định với phóng viên quốc tế rằng “Ở VN không có tổ chức nào mang tên Giáo hội Phật giáo VN Thống nhất”.

Tháng 9-2011, để trả lời câu hỏi của phóng viên nước ngoài về vụ đàn áp bằng vũ lực ở Cồn Dầu, Bộ trưởng Ngoại giao VN Phạm Bình Minh tuyên bố “Đó là một cuộc tranh chấp đất đai”, và khẳng định tiếp: “Không có kỳ thị tôn giáo ở VN”.

Tháng 1-2009, NPN Lê Dũng đã tuyên bố: “Không có việc đàn áp người dân tộc Khơ-me ở khu vực đồng bằng sông Cửu Long”.

Tháng 4-2009, NPN Lê Dũng họp báo cho biết: “Không nhận được đơn khiếu nại nào của giáo dân giáo xứ Thái Hà”.

Tháng 5-2009, về quyết định thông qua dự luật bổ sung của Ủy ban Đối ngoại Hạ viện Hoa Kỳ nhằm đưa CSVN vô lại danh sách các nước cần quan tâm đặc biệt về tự do tôn giáo (CPC), NPN Lê Dũng cho rằng: “Quyết định này đi ngược với tình hình thực tế VN… Không có ai bị bắt, bị giam hay quản chế vì lý do tôn giáo”.

Tháng 10-2009, NPN Nguyễn Phương Nga khẳng định: “Hoàn toàn không có cái gọi là Việt Nam ép 400 người đi tu theo pháp môn Làng Mai phải rời khỏi Tu viện Bát Nhã. Còn những thông tin nói rằng đã xảy ra “đụng độ” giữa các sư thầy, sư cô tại Tu viện Bát Nhã với chính quyền địa phương làm cho một số người bị thương và nhiều người bị bắt là hoàn toàn sai sự thật”.

Tháng 10-2009, nhân sự kiện Hạ Viện Mỹ thông qua Nghị quyết H.Res.672 đòi nhà nước VN trả tự do cho các bloggers bị bắt và đòi tự do internet ở VN, NPN Nguyễn Phương Nga tuyên bố: “Nhà nước Việt Nam luôn tôn trọng và đảm bảo các quyền tự do cơ bản của công dân, trong đó có quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận. Tại Việt Nam không có ai bị bắt, giam giữ và xét xử vì bày tỏ chính kiến”.

Tháng 12-2009, NPN Nguyễn Phương Nga tuyên bố về kết quả cuộc họp các Đại sứ Liên minh Châu Âu về thuế chống bán phá giá giầy mũ da Việt Nam ngày 17/12/2009: “Các doanh nghiệp giầy da Việt Nam không bán phá giá, không có ý định và cũng không đủ khả năng theo đuổi chính sách này”.

Tháng 4-2011, về tuyên bố của Quyền Phó Phát ngôn Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ liên quan đến phiên tòa xét xử TS Cù Huy Hà Vũ ngày 4/4/2011, NPN Nguyễn Phương Nga khẳng định: “Không có cái gọi là “tù nhân lương tâm” ở Việt Nam”.

Tháng 7-2011, về việc nhà nước bắt giam lại Linh mục Nguyễn Văn Lý, NPN Nguyễn Phương Nga khẳng định lần nữa với thế giới: “Ở Việt Nam không có ai bị giam giữ vì lý do bày tỏ chính kiến”.

Tháng 7-2011, NPN Nguyễn Phương Nga xác quyết: “Không có việc quân đội Việt Nam tham gia buôn lậu gỗ từ Lào”.

Tháng 8-2011, về vụ xử phúc thẩm TS Cù Huy Hà Vũ, NPN Nguyễn Pgương Nga lặp lại: “Không có cái gọi là ‘tù nhân lương tâm’ ở Việt Nam”.

Điều duy nhất có, và được NPN Nguyễn Phương Nga (của BNG thuộc Chính phủ) long trọng trình làng: “Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XI của Đảng sẽ diễn ra vào nửa đầu tháng 1 năm 2011”!!!

“Hành Động Khiêu Khích”

Hãy khoan nói tới các loại hành động khiêu khích trên Biển Đông.

Tháng 2-2001, về sự kiện quân đội huy động cả trực thăng đàn áp hàng chục ngàn tín hữu Tin Lành và người dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên, NPN Phan Thúy Thanh tuyên bố: “Họ đã có những hành động khiêu khích”… Rồi giải thích rõ thêm: “Chúng là những kẻ gây bất ổn xã hội, hủy hoại trường học và kháng cự nhà nước”.

Tháng 9-2008, về việc phóng viên AP Ben Stocking bị đánh, bị cướp máy và bị tạm giam khi lấy tin ở Thái Hà, NPN Lê Dũng đã trả lời họp báo rằng: “Ben đã vi phạm pháp luật VN”.

Tháng 7-2009, nhân sự kiện thư ngỏ của nhiều Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ kêu gọi Chủ tịch nước VN trả tự do cho Linh mục Nguyễn Văn Lý, NPN Lê Dũng khẳng định: “Nguyễn Văn Lý (không ghi chức danh trước tính danh) bị bắt, xét xử và kết án tù vì vi phạm luật pháp VN, hoàn toàn không phải vì lý do tôn giáo hay chính kiến”.

Th áng 8-2009, NPN Nguyễn Phương Nga thông báo: “Cơ quan an ninh đã tạm giữ một số blogger và phóng viên là Bùi Thanh Hiếu, Phạm Đoan Trang, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh để điều tra vì có những dấu hiệu xâm hại an ninh quốc gia. Hiện Hiếu, Trang đã được thả, Quỳnh đang bị tạm giữ để tiếp tục điều tra… Cơ quan an ninh đã tuân thủ đúng các quy định của pháp luật Việt Nam khi tạm giữ những người này. Đáng tiếc một số tổ chức và cá nhân đã cố ý thổi phồng sự việc này để xuyên tạc với dụng ý xấu”.

Tháng 5-2011, về sự kiện đàn áp nhân dân Mường Nhé, Điện Biên, NPN Nguyễn Phương Nga cho biết: “đã có một số thông tin thổi phồng, không đúng sự thật về sự việc ở Mường Nhé với dụng ý xấu là xuyên tạc chính sách của nhà nước Việt Nam, xuyên tạc tình hình thực tế ở Việt Nam”.

Tháng 8-2011, NPN Nguyễn Phương Nga phê bình: “Sứ quán Mỹ đã ‘sai trái’ và ‘không phù hợp’ khi họ bày tỏ lo ngại về việc một số người được cho là ‘có hành vi tụ tập trái pháp luật, gây rối trật tự công cộng’ bị tạm giữ hôm chủ nhật 21/8/2011 tại Hà Nội”.

“Nhúng Mũi Vào VN”

Bất cứ cái gì liên hệ tới tình hình tồi tệ của VN đều trở thành loại ứng xử thô bạo:

Tháng 10-2000, trước khi TT Mỹ Bill Clinton vào giữa tháng 11, các Thượng nghị sĩ lưỡng đảng của Hoa Kỳ (John McCain/Charles Robb/Barbara Boxer/Diane Feinstein/Daniel Akaka) đã ký chung một thư yêu cầu TT Clinton nỗ lực đạt kỳ được những tiến bộ cụ thể/hiện thực của nhà nước VN về việc phóng thích các tù nhân chính trị và chấm dứt nhũng nhiễu các nhân vật đấu tranh cho dân chủ/nhân quyền tại VN. NPN Phan Thúy Thanh đã lên án bức thư đó là “can thiệp thô bạo vào nội bộ VN”.

Tháng 4-2001, khi Hoa Kỳ đồng ý nhận 24 người Thượng bị giam ở Kampuchia và xin tỵ nạn chinh trị, NPN Phan Thúy Thanh đã lên án Mỹ có âm mưu gây bất ổn khu vực: “Ý đồ của Mỹ là lợi dụng tình thế này đã thấy rất rõ. Chúng tôi một lần nữa yêu cầu Mỹ hãy ngừng lại”.

Tháng 4-2003, về bản Báo cáo Nhân Quyền 2002 của Mỹ, NPN Phan Thúy Thanh tuyên bố: “Chúng tôi coi đây là sự vi phạm thô bạo công việc nội bộ của VN”.

Tháng 9-2007, NPN Lê Dũng tuyên bố “phản đối mạnh mẽ Dự luật Nhân quyền VN năm 2007 của Quốc Hội Mỹ”.

Tháng 10-2009, NPN Nguyễn Phương Nga khẳng định “Mặc dù đã được cung cấp và tạo điều kiện để có thông tin khách quan về tình hình Việt Nam, thông cáo (14-10 của Sứ quán Mỹ tại VN) vẫn thiếu khách quan, không phản ánh đúng thực tế. Những đòi hỏi nêu trong thông cáo báo chí của ĐSQ Mỹ là can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam”.

Tháng 1-2010, phản ứng trước những phát biểu của phía Anh, Mỹ và Liên minh châu Âu liên quan đến các phiên tòa áp án các ông Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung và Lê Thăng Long, NPN Nguyễn Phương Nga phê bình rằng đó là việc làm “thiếu thiện chí, can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam”.

Tháng 4-2011, đối với những nhận xét về Việt Nam nêu trong các báo cáo nhân quyền năm 2010 của Bộ Ngoại giao Anh, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ và tuyên bố của Trưởng phái đoàn Liên minh châu Âu tại Việt Nam liên quan đến tình hình nhân quyền ở Việt Nam, NPN Nguyễn Phương Nga nhận định: “Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, Bộ Ngoại giao Anh, phái đoàn Liên minh châu Âu tại Việt Nam và một vài tổ chức đã có những nhận xét thiếu khách quan, dựa trên những thông tin sai lệch, không phản ánh chính xác tình hình và có những ý kiến can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam”.

“Cực Lực Lên Án”

Rõ ràng ngư dân VN bị bắn chết hay bị đâm chìm tàu trên Biển Đông chẳng là cái đinh gì trên bình diện ngoại giao xứ ta:

Tháng 7-2008, NPN Lê Dũng “Cực lực lên án vụ đánh bom Đại sứ quán Ấn Độ ở Afganistan làm nhiều người thiệt mạng”.

Tháng 9-2008, báo QĐND đăng tin họp báo của BNG: “Ngày 22-9, trả lời câu hỏi của phóng viên đề nghị cho biết phản ứng của Việt Nam về vụ đánh bom khủng bố khách sạn Marriott tại thủ đô I-xla-ma-bát của Pa-ki-xtan ngày 20-9-2008, Người Phát ngôn Bộ Ngoại giao Lê Dũng nói VN cực lực lên án vụ đánh bom gây nhiều thiệt mạng này”.

Tháng 11-2008, NPN Lê Dũng “Cực lực lên án vụ khủng bố ngày 26-11-2008 tại Mumbai, Ấn Độ làm nhiều người chết và bị thương”.

Tháng 1-2009, nhân sự kiện Israel tiến công vào dải Gaza, NPN Lê Dũng đã (đứt ruột mà quên phứt trận Mậu Thân để) “Cực lực lên án mọi hành động tiến công quân sự gây thiệt hại cho thường dân vô tội”.

Tháng 7-2009, NPN Lê Dũng (lại đứt thêm ruột) “Cực lực lên án các vụ đánh bom dã man ngày 17-7-2009 tại thủ đô Gia-các-ta, In-đô-nê-xi-a làm nhiều người chết và bị thương. Chúng tôi cho rằng thủ phạm của các vụ đánh bom trên phải bị trừng trị nghiêm khắc”.

Tháng 10-2009, NPN Nguyễn Phương Nga đã “Cực lực lên án các vụ khủng bố tại Pakistan và tin rằng thủ phạm sẽ bị nghiêm trị”.

Tháng 3-2010, NPN Nguyễn Phương Nga lại “Cực lực lên án hai vụ đánh bom tại ga điện ngầm Lubyanka và Công viên Văn hóa ở thủ đô Mátxcơva và tin rằng thủ phạm gây ra các vụ khủng bố sẽ sớm bị nghiêm trị”.

Tháng 5-2010, NPN Nguyễn Phương Nga tuyên bố: “Việt Nam lên án mạnh mẽ việc quân đội I-xra-en tấn công đoàn tàu chở hàng cứu trợ tới dải Ga-da làm nhiều người thiệt mạng và bị thương”.

Tháng 7-2010, NPN Nguyễn Phương Nga nhấn mạnh: “Chúng tôi vô cùng phẫn nộ được tin về hai vụ đánh bom hôm 11/7 tại Thủ đô Kampala, Uganda làm nhiều dân thường bị chết và bị thương”.

Tháng 7-2010, NPN Nguyễn Phương Nga tiếp tục: “Cực lực lên án vụ tấn công khủng bố ngày 15/7/2010 tại Iran làm nhiều người bị thiệt mạng và bị thương”.

“Hết Sức Quan Tâm”

Ngôn ngữ ngoại giao là mềm mỏng. Ở ta, nó chỉ mềm mỏng đối với các đối tượng cần phải nhất trí mềm nhũn:

Tháng 5-2001, TQ ra lệnh cấm biển để thao diễn quân sự và bắn đạn thật trong khu vực Hoàng Sa & Trường Sa thuộc chủ quyền lãnh hải của VN, NPN Phan Thúy Thanh đã tuyên bố “Chúng tôi hết sức quan tâm và lo ngại về tin trên”.

Tháng 6-2001, tờ Washington Times đi tin về việc giới chức tình báo Mỹ cho biết TQ điều động hàng chục chiến hạm, kể cả khu trục hạm, bao quanh khu vực Trường Sa từ hồi giữa tháng 6, NPN Phan Thúy Thanh tuyên bố: “Chúng tôi rất chú ý đến tin hải quân TQ tăng cường hoạt động ở Trường Sa và sẽ kiểm điểm lại những tin này”.

Tháng 12-2007, về quyết định của TQ thành lập huyện hành chánh Tam Sa, bao gồm cả Hoàng Sa & Trường Sa của VN, nhà nước VN đã long trọng khẳng định “tăng cường nhịp độ đàm phán, phối hợp giải quyết thỏa đáng các vấn đề nảy sinh trên tinh thần láng giềng hữu nghị, đồng chí anh em…”. Còn về các cuộc tuần hành trước cổng sứ quán và tổng lãnh sự quán TQ ở VN, NPN Lê Dũng đã đề đạt lời thanh minh chân thành và cực kỳ thống thiết: “Đây là việc làm tự phát, chưa được phép của các cơ quan chức năng VN. Khi các vụ việc xảy ra, các lực lượng bảo vệ (sứ quán & lãnh sự quán) đã kịp thời có mặt, giải thích và yêu cầu bà con chấm dứt việc làm này”.

Tháng 2-2008, ngược lại trường hợp Palestine, ngay khi nghe tin Đài Loan tổ chức trưng cầu dân ý về việc gia nhập LHQ dưới danh xưng Đài Loan, NPN Lê Dũng lập tức tuyên bố: “VN kiên trì thực hiện chính sách Một Nước TQ… Đài Loan là một bộ phận không thể tách rời của TQ… Chính phủ Trung Hoa là duy nhất đại diện cho toàn TQ”. Rồi giải thích rõ thêm: “VN ủng hộ sự nghiệp thống nhất TQ, phản đối hành động ‘Đài Loan độc lập’ dưới mọi hình thức”.

Tháng 4-2008, về sự kiện TQ huy động quân đội đàn áp nhân dân Tây Tạng tại thủ phủ La-sa, NPN Lê Dũng khẳng định: “Mọi vấn đề liên quan đến Tây Tạng là việc nội bộ của TQ”.

Tháng 5-2008, NPN Lê Dũng “Chia sẻ với những mất mát mà nhân dân TQ gánh chịu trong trận động đất ở Tứ Xuyên, và bày tỏ niềm tin tưởng TQ sẽ nhanh chóng vượt qua thảm họa này”.

Tháng 10-2008, nhân vụ án 2 ký giả Nguyễn Việt Chiến & Nguyễn Văn Hải, NPN Lê Dũng đã khẳng định: “Chính phủ VN luôn khuyến khích báo chí tham gia vào cuộc chiến chống tham nhũng một cách toàn diện, triệt để và theo đúng luật định”.

Tháng 1-2009, nhân vụ việc Cục hải dương TQ khuyến khích các đơn vị, cá nhân khai thác, sử dụng các đảo thuộc khu vực Hoàng Sa & Trường Sa, NPN Lê Dũng đã phản ứng ngay: “Chúng tôi hết sức quan tâm đến thông tin này…”.

Tháng 3-2009, về việc Cty TNHH Châu Giang mở tuyến du lịch ra đảo Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa, NPN Lê Dũng đã tái khẳng định: “Lập trường của VN về vấn đề 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là rõ ràng”.

Tháng 3-2009, khi TQ đưa tàu Ngư Chính 311 ra hoạt động tại Biển Đông, NPN Lê Dũng đã tái khẳng định lần nữa: “Lập trường của VN đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là rất rõ ràng”.

Tháng 3-2009, về sự kiện Cty dầu khí BP rút khỏi 2 lô thăm dò dầu khí ở Biển Đông, NPN Lê Dũng cực lực giải trình rằng “Quyết định này xuất phát từ các yếu tố thuần túy thương mại và kỹ thuật”.

Tháng 5-2009, trước lệnh cấm đánh bắt cá của TQ trên Biển Đông từ ngày 16-5 đến 1-8, NPN Lê Dũng long trọng tuyên bố: “VN khẳng định chủ quyền của mình đối với hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa”.

Tháng 6-2009, NPN Lê Dũng cho biết: “Ngày 4-6 vừa qua, Thứ trưởng Ngoại giao Hồ Xuân Sơn đã giao thiệp với đại sứ Trung Quốc Tôn Quốc Tường, lưu ý việc phía Trung Quốc gần đây thực hiện lệnh cấm đánh cá tại một số vùng biển, trong đó có những khu vực thuộc chủ quyền của Việt Nam trên biển Đông và tăng cường tàu tuần tra, bắt, phạt tàu cá tại những vùng biển này”. Còn người đọc tin thì cần lưu ý sự công nhận của BNG-VN về quyền tuần tra/bắt/phạt của TQ trên vùng biển của ta, tức là mặc nhiên công nhận sự vi phạm của ngư dân VN ngay trên ngư trường của VN.

Tháng 6-2009, NPN Lê Dũng khẳng đinh “Lực lượng tuần tra TQ bắt 3 tàu cá cùng 37 ngư dân VN khi họ đang đanh bắt trong vùng biển thuộc quần đảo Hoàng Sa của VN”. Cần lưu ý sự công nhận của BNG-VN lần nữa về quyền tuần tra của TQ trên vùng biển của ta.

Tháng 7-2009, nhân sự kiện đàn áp nhân dân khu tự trị Tân Cương, NPN Lê Dũng lập tức tuyên bố: “VN quan tâm theo dõi tình hình xảy ra gần đây ở Khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương và tin rằng, Chính phủ TQ đã và đang có những biện pháp phù hợp nhằm sớm khôi phục tình hình, duy trì trật tự, ổn định xã hội ở khu vực này”.

Tháng 7-2009, về sự kiện “tàu lạ” đâm chìm tàu cá QNg-2203 ngay trên ngư trường VN, làm 9 ngư dân bị thương vào ngày 16-7-2009, NPN Lê Dũng đã “Đề nghị TQ phối hợp điều tra làm rõ”. Hôm sau, Cục khai thác nguồn lợi thủy sản VN cũng gửi thư đến đồng nhiệm phía TQ, “Đề nghị TQ trao trả tàu và ngư dân VN đang bị giam giữ”. Ở đây, ngôn ngữ ngoại giao không thể nào nhũn hơn được nữa.

Tháng 8-2009, NPN Lê Dũng khẳng định rằng: “Việc bắt giam và xét xử bà Aung San Suu Kyi là việc nội bộ của Myanma”.

Tháng 8-2009, báo QĐND long trọng đi 1 bản tin ngoại giao thậm thượt gồm đúng 2 câu, như sau: “Ông Lê Dũng, nguyên Vụ trưởng Vụ Thông tin Báo chí kiêm người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam, vừa được Chính phủ bổ nhiệm làm Người đứng đầu cơ quan Tổng lãnh sự quán Việt Nam tại Hau-xtơn bang Tếch-dớt Mỹ, đã tới thành phố này cùng với một nhóm công tác để chuẩn bị các thủ tục, điều kiện cần thiết tiến tới mở Tổng lãnh sự quán Việt Nam tại Hau-xtơn. Ngay sau khi tới Hau-xtơn, ông Lê Dũng đã có cuộc tiếp xúc đầu tiên với bà Bét-ti Mắc Cắt-chan, Đại diện Bộ Ngoại giao Mỹ tại Hau-xtơn”. Còn báo Hà Nội Mới thì giật tít: “Việt Nam sẽ mở Tổng lãnh sự quán tại Hốt-xtơn (Mỹ)”.

Tháng 1-2010, NPN Nguyễn Phương Nga tuyên bố: “Lãnh đạo cấp cao hai nước đã quyết định lấy năm 2010 là Năm Hữu nghị Việt-Trung. Hai nước đã thỏa thuận trong năm 2010 sẽ tổ chức nhiều hoạt động chính trị, kinh tế, văn hóa, giao lưu hữu nghị… ở cấp trung ương và địa phương. Việt Nam tin tưởng rằng, trên cơ sở những thành tựu to lớn trong quan hệ hữu nghị và hợp tác trong những năm qua, với nỗ lực chung của cả hai bên, Năm Hữu nghị Việt-Trung 2010 sẽ thành công tốt đẹp”.

Tháng 3-2010, liên quan việc 12 ngư dân Việt Nam bị bắt giữ cùng tàu đánh cá QNg-0326, NPN Nguyễn Phương Nga họp báo cho biết: “Bộ Ngoại giao Việt Nam đã gặp phía Trung Quốc khẳng định rõ chủ quyền của Việt Nam đối với quần đảo Hoàng Sa”.

Tháng 5-2010, phản ứng trước việc Trung Quốc chính thức khai thông mạng di động ở Đá Chữ Thập thuộc quần đảo Trường Sa, NPN Nguyễn Phương Nga đã “Khẳng định chủ quyền không thể tranh cãi của Việt Nam ở Hoàng Sa và Trường Sa”.

Tháng 6-2010, về việc Ủy ban Cải cách và Phát triển Nhà nước TQ thông qua cương yếu xây dựng và phát triển đảo du lịch quốc tế Hải Nam năm 2010-2020, bao gồm các hoạt động du lịch tới đảo Hoàng Sa thuộc lãnh thổ VN, NPN Nguyễn Phương Nga nhấn mạnh “Việt Nam kiên quyết phản đối hành động này”.

Tháng 9-2010, về việc tàu cá QNg-66478-TS cùng 9 ngư dân VN bị phía TQ bắt giữ ngày 11/9/2010 tại vùng biển thuộc quần đảo Hoàng Sa của VN, NPN Nguyễn Phương Nga cho biết: “BNG-VN đã nhiều lần giao thiệp với phía Trung Quốc về vấn đề này ở nhiều cấp khác nhau tại Hà Nội và Bắc Kinh”.

Tháng 4-2011, về việc TQ quyết định tu bổ Đảo Cây (TQ gọi là Triệu Thuật) trong quần đảo Hoàng Sa, NPN Nguyễn Phương Nga tuyên bố: “Việt Nam khẳng định chủ quyền không tranh cãi đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa”.

Tháng 6-2011, về việc tàu Hải giám TQ cắt cáp của tàu thăm dò Viking2, sau khi đã cắt cáp tàu thăm dò Bình Minh trước đó 2 tuần, Nguyễn Phương Nga tỏ ra cực mềm: “Việt Nam mong rằng phía Trung Quốc, xuất phát từ tầm cao chiến lược của quan hệ Việt-Trung chấm dứt ngay và không để tái diễn các hành động vi phạm quyền chủ quyền và quyền tài phán quốc gia của Việt Nam trong thềm lục địa và và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam.Việt Nam mong Trung Quốc thực hiện các cam kết mà Trung Quốc đã tuyên bố trên các diễn đàn quốc tế là duy trì hòa bình và ổn định ở biển Đông”.

Tháng 7-2011, về việc tàu hải giám TQ định cắt cáp tàu thăm dò của VN lần thứ ba, NPN Nguyễn Phương Nga cho biết: “Bộ Ngoại giao Việt Nam không có thông tin về việc bạn hỏi”.

Tháng 7-2011, về lời tuyên bố tại Bắc Kinh của Thứ trưởng BNG Hồ Xuân Sơn rằng hai bên khẳng định tích cực thực hiện nhận thức chung của lãnh đạo hai nước, NPN Nguyễn Phương Nga giải thích thêm, nhận thức chung đó là: “hai bên khẳng định quyết tâm gìn giữ hòa bình, ổn định ở biển Đông”.

Tháng 8-2011, về việc tàu cá Quảng Bình QB1825-TS cùng 5 ngư dân đã bị TQ bắt giữ, NPN Nguyễn Phương Nga cho biết: “Cục Lãnh sự Bộ Ngoại giao đã liên hệ với Đại sứ quán Trung Quốc tại Hà Nội, đề nghị các cơ quan chức năng của Trung Quốc sớm trả tự do cho ngư dân và tàu cá Việt Nam”. Hẳn TQ phải lưu ý/hài lòng về 2 cụm từ “đề nghị” và “cơ quan chức năng của TQ”.

Tháng 9-2011, về việc TQ phản đối Ấn Độ hợp tác với Việt Nam thăm dò dầu khí tại Lô 127, Lô 128 thuộc Vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, NPN Lương Thanh Nghị nêu rõ: “VN khẳng định chủ quyền không tranh cãi đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa”.

“Đầy Đủ Bằng Chứng”

Thử Google cụm từ cắt ngắn “Hoàng Sa, Trường Sa là rõ ràng”, người ta có ngay 26.000 kết quả lời khẳng định khuôn mẫu về tuyên bố chủ quyền của VN.

Và đây là lời tuyên bố đạt kỷ lục về số lượt phát thanh, qua nhiều thế hệ NPN ở xứ ta:

VN có đầy đủ các bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền không thể phủ nhận của mình đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa”.

Chỉ cần nhớ lại câu này là mọi người có thể tạm quên thèm món Bún Suông?

Chính những phát ngôn cực nhũn, thiếu hành động cụ thể và lại dư nỗ lực trù dập các cuộc biểu tình của người VN tuần hành chống TQ gây hấn… đã nảy sinh một số tuyên bố trịch thượng/cha chú của Bắc Kinh:

Khi VN bổ nhiệm ông Đặng Công Ngữ làm Chủ tịch huyện đảo Hoàng Sa, NPN Khương Du của TQ đã tức khắc lớn tiếng: “Bất hợp pháp!”.

Về vụ cắt cáp 2 tàu thăm dò của VN trong lãnh hải VN, vẫn Khương Du tuyên bố: “Tàu Hải giám của TQ chỉ làm việc thực thi pháp luật trước sự hoạt động bất hợp pháp của tàu VN”.

Tháng 5-2011, Khương Du lại bảo: “Chúng tôi thúc giục Việt Nam dừng ngay các hoạt động xâm phạm chủ quyền và kiềm chế tạo nên các rắc rối mới”.

Tháng 9-2011, NPN Hồng Lỗi của TQ đã cao giọng: “Bất cứ nước nào thăm dò dầu ở vùng này không có phép của Trung Quốc là vi phạm chủ quyền và lợi ích quốc gia của Trung Quốc, là bất hợp pháp”.

***

Lời Nhắn Gửi BNG-VN

Chắc chắn BNG-VN lưu trữ đầy đủ dữ liệu của bộ. Trên đây chỉ là một số ví dụ lược kê vài loại công thức phát ngôn ngoại giao, qua đó, rõ ràng chính sách đối ngoại của VN mang tính cứng rắn một phía và nhũn nhặn phía còn lại (theo cảm tính/ơn nghĩa/quên sử), để thấy ra dằng dặc hệ quả của sự lựa chọn một trục ngoại giao tả khuynh hoàn toàn bất lợi cho VN.

Không ai đặt hy vọng vào NPN mới Lương Thanh Nghị, bởi bài bản/giáo án/khuôn đúc đã có sẵn, và ngay trong những phát ngôn đầu tiên, Lương Thanh Nghị đã tỏ rõ cung cách máy móc lặp lại, như chức năng Replay của Youtube. Người ta chỉ cần Lương Thanh Nghị đừng quên những lần bị kiều bào VN ở Nhật phản ứng trực tiếp khi Phó TLS ở Osaka Lương Thanh Nghị nói sai sự thật.

Ngược lại, chẳng phải vô cớ mà có nhiều người kỳ vọng vào Ngoại trưởng Phạm Bình Minh. Không chỉ vì nhân thân (và có thể cả ý chí) liên hệ đến vị tiền nhiệm Nguyễn Cơ Thạch vang danh nhiều đời trước. Đó còn vì một tinh thần đối ngoại quân bình/khôn ngoan/trẻ trung/sáng tạo… để bảo vệ chủ quyền quốc gia, không chỉ trên mặt lãnh thổ/lãnh hải, mà ngay trên danh dự/thể diện của dân tộc, của đất nước.

Đặc biệt nên tránh hẳn loại lập luận theo kiểu “ai cũng tham thì việc ăn cắp ở đây chỉ là chuyện vặt” để biện cãi rằng “mọi chính phủ đều dữ dằn như nhau, thì sá gì chuyện đàn áp ở VN”. Điều đó không khỏi làm ố danh thân phụ.

Hãy giúp cho thế gới thấy rõ chí bất khuất và tính bình đẳng của dân tộc Việt trên bình diện ngoại giao.

Đừng để ngày 1-10 này trở thành ngày quốc khánh tương lai của Khu Tự Trị Quang-Nam.

1-10-2011.

Blogger Đinh Tấn Lực

Vịnh thằng Vình


Vịnh thằng Vình

. Đinh Tấn Lực chép đồng dao

thằng vình có cái mặt mo

đới ông gạ đổi ba trò móng trâu

vình rằng vình chán chăn trâu

đới ông gạ đổi biển sâu lưỡi bò

vình chẳng dám sánh với bò

đới ông gạ đổi đôi gò bồng lai

vình “gay”, vình chẳng mê lai

đới ông dọ ý đổi hai lực điền?

vình rằng chẳng khoái bằng tiền

đới ông khen ngợi chẳng điên chút nào

vình liền cúi mọp đầu chào

đới ông gạ đổi nghìn sào cứt chim

vình rằng vình sợ đau tim

đới ông gạ nhốt bầy chim vô lồng

vình rằng vình kỵ hiệp thông

đới ông gạ đổi mấy dòng hiệp thương

vình rằng vình nguyện ngậm xương

đới ông hứa sẽ lên lương cho vình

vình quyết luyện ngón rập rình

đới ông gạ đổi cáp tàu bình minh

vình chúc đảng ngời quang vinh

đới ông hả dạ một mình cười khan

vình đọc mười sáu chữ vàng

đới ông nhắc chuyện họ hàng lê chiêu

vình nghe gắn bó sớm chiều

đới ông gạ biếu một liều hồng sâm

vình ta bỗng trở chứng câm

đới ông bảo sắp nghìn mâm bạc vàng

vình tuôn nước mắt hai hàng

từ đây quyết chẳng làng nhàng, đái công

đới ông cờ mở trong lòng

phen này nhất định biển đông về mình

vình rằng nghĩa nối với tình

ngày nào đồng chí, thình lình cha con

mặc cho biển/đảo mất/còn

miễn là ghế chắc đũng mòn cũng cam

một lòng tôn giữ công hàm

mười bốn tháng chín này tràm năm ba

ở trong thế giới ta bà

làm người không nổi làm ma mới phì

mặc cho thiên hạ thị phi

lòng trung mẫu quốc đã ghi rành rành

cho dù đã phận thập thành

vẫn mong ngời sáng sử xanh thiên triều

vình rằng vình sẽ sớm chiều

tấm lòng tứ hảo gấm điều bọc thây

đới ông tấm tắc ngất ngây

lòng tin còn một chút này gửi trao

vình nguyền đổi biển thành ao

nhất định không để nước nào ngáng chân

đới ông bước xuống ân cần

xoa đầu vình nói lầm thầm: hảo ư!

vình rằng chớ để chần chừ

đới ông gạ chức bí thư… vình cười!

2-9-2011. Ngày kỷ niệm 2 điều mừng hụt: một, ngỡ đâu tuyên ngôn độc lập thứ thiệt – hai, tưởng rằng tác giả bản văn đi đứt là đỡ khổ, ai dè cả nước đứt hơi theo.

Blogger Đinh Tấn Lực

Trình Giảo Kim …Trật Búa


Trình Giảo Kim …Trật Búa

. Đinh Tấn Lực

Quanh bàn nhậu lâu nay vẫn thường có người say sưa kể chuyện nhà Đường (618-907), từng được coi là đỉnh cao của nền văn minh Trung Hoa. Với Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi, một trong tứ đại mỹ nhân bên Tàu. Chuyện Đường Tăng sang Tây Vực thỉnh kinh (Tây Du Ký). Hoặc chuyện đâm ngang/chận đứng bánh xe lịch sử của thời Võ Chu (690-705) với nữ hoàng đế duy nhất Võ Tắc Thiên lừng danh toàn bộ sử Tàu.

Lúc nâng cốc, những người có điều kiện cũng thường tiện dịp khoe chuyến tham quan Đại Đường Phù Dung Viên ở Tây An (tức cố đô Trường An), rộng 700.000 mét vuông với khoảng một phần ba diện tích đó là nước, phần còn lại là khu Bảo tàng nghệ thuật đời Đường, ở ngay phía Nam một ngôi chùa được xây dựng khoảng 14 thế kỷ trước và từng là nơi Ngài Huyền Trang dịch kinh Phật.

Thỉnh thoảng lại có lắm kẻ tỏ lòng hâm mộ quyển “Toàn Đường Thi” với gần 50 nghìn bài thơ của hơn 2300 nhà thơ đời Đường. Rồi cao hứng ngâm nga dăm bài tứ tuyệt cứng niêm/chắc luật/trắc trắc/bằng bằng giòn giã như tiếng AK trong thời hoàng kim của văn học nghệ thuật TQ, với các ngôi sáng thuộc hàng thi tiên và thi thánh như Vương Bột, Dương Quýnh, Lư Chiếu Lân, Lạc Tân Vương, Trần Tử Ngang, Lý Bạch, Đỗ Phủ, Vương Duy, Mạnh Hạo Nhiên, Cao Thích, Sầm Sâm, Bạch Cư Dị, Nguyên Chẩn, Lý Hạ, Lý Thương Ẩn, Đỗ Mục v.v.…

Lâu rồi, hồi VTV3 khởi chiếu phim Trình Giảo Kim (Cheng Yaojin 程咬金) , có người đã điện nhắc mở đài giục coi đi, coi đi, hay lắm, hay lắm!

Mà thiệt, cảm ơn người nhắc, và cảm ơn VTV, là nhờ phim bộ truyền hình này mới biết tay danh hài Tiết Cương là con của Tiết Đinh San, tức là cháu nội của Tiết Nhơn Quý. Mới biết Đơn Hùng Tín, Tần Thúc Bảo, Trương Công Cẩn, Uất Trì Cung, La Thành, Vưu Tuấn Đạt và Trình Giảo Kim… là một nhóm quần hùng tụ hội. Mới biết Trình Giảo Kim đã từng ba lần làm sứ giả cầu viện tẩu tẩu Phàn Lê Huê xuống núi giúp nghĩa huynh Tiết Đinh San; và từng nổi tiếng về tài đánh búa, lại còn được thiên hạ nể trọng về biệt danh triệt hạ đối thủ trong vòng ba chiêu búa đầu tiên.

Mà thiệt, không có VTV thì lấy đâu dân ta có tài thuộc lòng sử Tàu tới vậy?

Làm sao dân ta biết rõ Lý Thế Dân là người động viên phụ thân Lý Uyên đứng lên khởi nghĩa dẹp nhà Tùy để lập ra nhà Đường vang danh bốn cõi là “thịnh thế thiên triều”?

Làm sao biết rõ Lý Thế Dân, cho dù đã xuống tay sát hại 2 anh em trai Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát cùng 10 người con trai của họ, để chiếm ngôi thái tử, sau thành Đường Thánh Tông… nhưng vẫn để đời công trạng từng thân hành dẫn quân chinh phạt Cao Ly; từng thả 3000 cung nữ về với mẹ cha ngay khi vua cha Đường Cao Tổ băng hà; từng trân trọng hiền tài Mã Chu ngay khi đọc tờ sớ đầu tiên của đương sự; từng xiển dương và thực hiện lời khuyên của đại thần Ngụy Trưng: “Nghe rộng thì sáng, nghe lệch thì tối”; từng kết nghĩa đệ huynh với Đường Huyền Trang (Đại sư Tam Tạng); từng cắt sưu giảm thuế, mở kho phát chẩn dân nghèo và chuộc những nạn dân phải bán mình làm nô tỳ; và tự để đời nhiều danh ngôn của một minh quân, ví dụ như: “Muốn làm vua được tốt, cần trước tiên để trăm họ sống nổi. Nếu vì mình mà làm tổn hại đến trăm họ, giống như cắt thịt đùi ăn vào bụng, bụng no thì người cũng chết”…

Cái lớn gấp bội mà truyền hình VTV không nhắc, khiến cho dân ta, vốn ít khi đọ sử, để biết rõ hơn, rằng, thời (4T) Thịnh Thế Thiên Triều của Đại Đường chính là thời kỳ Việt Nam lâm vòng Bắc thuộc lần thứ 3:

Năm 602, nhà Tùy sai Lưu Phương đem quân sang đánh nước Vạn Xuân. Vua đời thứ 3 của Vạn Xuân là Lý Phật Tử hàng giặc, bị bắt sang Tàu. Việt Nam trở thành một châu của nhà Tùy, gọi là châu Giao.

Năm 605, nhà Tùy đổi châu Giao thành quận Giao Chỉ, đồng thời, đặt ra Phủ-Đô-Hộ-Giao-Chỉ để cai trị Việt Nam.

Năm 618, nhà Đường lật đổ nhà Tùy, lập ra nước Đại Đường bề thế.

Năm 622, thái thú đương nhiệm của nhà Tùy là Đại tổng quản Khâu Hòa xin thần phục nhà Đường. Việt Nam tất nhiên trở thành thuộc địa của Đại Đường.

Năm 624, Đường Cao Tổ lại đổi Phủ Đô Hộ Giao Chỉ thành Phủ Đô Đốc An Nam. Tên gọi An Nam trong lịch sử Việt Nam bắt đầu từ thời điểm này. Chức quan đứng đầu Phủ Đô Hộ An Nam lúc đầu gọi là Kinh lược sứ, sau đổi thành Tiết độ sứ. Nhà Đường lại chia Giao Châu làm 12 châu là: Giao/Phong/Chi/Ái/Lục/Thang/Hoan/Trường/Diễn/Võ An/Võ Nga/Phúc Lộc; đứng đầu mỗi châu là một viên quan thứ sử; mười hai châu này lại được chia thành 59 huyện.

Trong suốt 300 năm Bắc thuộc lần thứ 3, dân ta có tổng cộng 5 cuộc nổi dậy giành độc lập:

Năm 687, do Lý Tự Tiên và Đinh Kiến khởi xuất;

Năm 713, do Mai Thúc Loan khởi nghĩa, xưng là Mai Hắc Đế;

Năm 791, do anh em Phùng Hưng và Phùng Hải đề xướng, chiếm thành châu Giao, nhưng sau khi Phùng Hưng mất, con ông là Phùng An đã đầu hàng Triệu Xương nhà Đường;

Năm 819, do người Tày/Nùng ở vùng Tây Bắc nổi dậy chống lại quan lại nhà Đường.

Năm 905, do Hào trưởng Chu Diên (Hải Dương) là Khúc Thừa Dụ dấy động dân binh nổi lên chiếm lấy thủ phủ Đại La (Hà Nội), tự xưng là Tiết độ sứ, và chấm dứt thời kỳ Bắc thuộc này.

Khán giả của VTV, vì không rõ, nên chẳng thể nào mê các đường đao/kiếm Việt Nam của Phùng Hưng hay Khúc Thừa Dụ, so với tài năng xuất chúng trên màn ảnh của Trình Giảo Kim về đường búa 3 chiêu (tức là khi phải dùng tới chiêu thứ tư thì coi như thua).

Lắm kẻ mê Trình đến mức viết báo tuyên truyền xem ra chẳng khác gì họ Trình múa búa.

Gần đây nhất, trên trang báo ANTĐ (mở rộng), lại xuất hiện một kẻ rìu to búa lớn, hiệu là Nguyễn Việt, mạnh dạn lên tiếng kêu gọi bất kỳ người Việt nào đang mơ hãy mau tỉnh lại.

Trình tự của chiêu thức Giảo Trình Ba Bốn Búa này như sau:

Bái tổ, tác giả đặt ra tiền đề âm mưu kích động “các cuộc tụ tập bất hợp pháp của vài chục người” là bởi có người kích động (nhằm chống nhà nước).

Búa thứ nhất, tác giả đặt câu hỏi là đa phần người biểu tình có cùng quan điểm chống nhà nước đó không.

Búa thứ hai, tác giả nêu vấn đề hợp pháp của các “cuộc tụ tập đông người và sáng chủ nhật những tuần qua”.

Búa thứ ba, tác giả nâng cấp sự hợp pháp của các cuộc biểu tình đó lên hàng “thách thức pháp luật”.

Búa thứ tư, sau cùng, tác giả cố tình tỏ vẻ bỏ ngỏ việc chốt lại cái tiền đề áp án của đòn khai búa.

Không ai chắc tác giả bài viết ngu si tăm tối dường đó. Chỉ có thể quy cho kẻ đặt hàng bài viết đã tự thiết kế hệ lý luận “bước chân lừa quanh cối xay” này xoay xoắn cái tiền đề có 2 ý chính: một là tụ tập bất hợp pháp, và hai là có người kích động.

Từ tiền đề tưởng là chắc nịch đó, câu hỏi thứ nhất là một đường búa tự chặt lấy chân. Bởi vì câu trả lời 50/50 là có hoặc không. Tác giả tự cho cái quyền trả lời “không” thay cho người được hỏi là đám đông tham gia biểu tình, như thói tự đại diện của truyền thông nhà nước vẫn từng làm và vẫn ngỡ nó còn hiệu nghiệm, song sẽ mắc quai ở điểm nó tự phát. Trong thời đại a-còng này, nhiều phần câu trả lời chưa chắc sẽ như nhà nước mong đợi. Muốn biết chắc, phải làm một cuộc thăm dò dư luận khoa học và khách quan. Có đứa nào dám trưng cầu dân ý không? Bởi ở vào trường hợp nhà nước ít hèn đó, nếu đa phần người tham dự trả lời “có” thì kẻ đặt hàng lẫn kẻ viết bài sẽ chui vào đâu cho đỡ nhục? Hoặc sẽ về đâu học lại các nguyên tắc truyền thông, với điều ghi nhớ hàng đầu là đừng bao giờ liệt kê số đông của đối thủ, chưa nói tới chuyện đẩy thêm đối tượng biểu tình (và cả độc giả bài báo) về phía đối thủ cho nó sớm thành đối lập.

Vẫn từ tiền đề chắc nịch nói trước là bất hợp pháp, tác giả lại múa thêm đường búa tự chặt lấy tay, bằng câu hỏi các cuộc tuần hành đó có hợp pháp hay không. Câu hỏi, không khéo, như trong trường hợp này, sẽ dẫn đến một tác dụng lật ngược bất ngờ: Luật biểu tình ở đâu để quy rằng các cuộc biểu tình đó là bất hợp pháp? Hay nhẹ nhàng hơn, Vì đâu mà các cuộc biểu tình đó bất hợp pháp? Vì nhà nước run sợ không dám đề xuất và thông qua luật biểu tình? Vì cả đảng lẫn nhà nước phải câu giờ để cai trị đất nước bằng sắc lệnh thay cho luật? Vì cả đảng lẫn nhà nước chỉ có cái khả năng hết mức là ban hành loại “thông báo” vi hiến/vi luật/khơi khơi/không số/ không nơi gửi/không người nhận/không chữ ký? Hay, vì cả đảng lẫn nhà nước chỉ có cái khả năng hết mức về định nghĩa, rằng “Các cuộc tụ họp đông người không xin phép được coi là bạo loạn và cảnh sát thẳng tay đàn áp ngay”?

Búa thứ ba, phọt ra ngoài cái tiền đề nói trên, và lần theo thói “thuyết phục” của trung tá CA Hoàng Văn Dũng đối với Blogger Điếu Cày, thì hẳn đây là đường búa quay ngược tự “làm mất khả năng đàn ông” của kẻ đang múa. Bởi, chẳng mắc gì mà tác giả (luôn cả tay đặt hàng và nhà nước) phải bực mình về quyết định riêng của nhóm biểu tình là khi nào đi/khi nào nghỉ. Rồi tự nâng cấp/gán ghép/mở đường cho những quyết định tự thân của họ biến thành những “thách thức”, thậm chí, là “khiêu khích”, là “láo xược”. Thách thức thì đã sao? Một chính phủ lành mạnh và có nội lực chẳng đời nào lo sợ những thách thức (challenging) để tranh luận hướng tới một giải pháp tối hảo cho đất nước. Chấp nhận thách đố, (giữa lãnh đạo với cá nhân/giữa lãnh đạo với một tổ chức/giữa chính phủ với tổ chức phi chính phủ/giữa đảng cầm quyền với đảng đối lập…), từ đó, còn là một loại văn hóa chính trị tầm cao. Chỉ có những võ sĩ hạng hèn mới không dám nhận lời thách đấu. Chỉ có những chính phủ bị coi là bất xứng hoặc tự ti về tính bất xứng của nó mới sợ hãi thách đố. Còn, ngoài ra, chỉ hạng tay sai/văn nô/bồi bút… mới rạp mình bày tỏ niềm bực tức cho rằng các thách thức trong sáng của sinh hoạt dân chủ là những khiêu khích hay láo xược. Chính loại văn nô tự khúm núm hạ mình xuống hàng con cái của thứ cha mẹ bạo quyền (hay tương quan chó-chủ) đó mới tự coi hành động thách đố là “láo xược” với bề trên. Đường búa thứ ba này đã lột trần thân thế và tính cách của tác giả cùng kẻ đặt hàng bài báo trên tờ ANTĐ.

Đường búa phụ trội thứ tư (coi như thua), chính là một câu hỏi lơ lửng như một đoản khúc tự vấn có lời đáp sẵn trong tiền đề áp án bên trên: “âm mưu thật sự của những kẻ kích động các cuộc tụ tập bất hợp pháp là gì?”. Coi như thua, chính là ở chỗ huỵch toẹt ra nỗi sợ hãi sinh tử của chế độ, rằng: Trước sau gì Nhân dân cũng sẽ đều bước tuần hành từ điểm chống TQ xâm lược tới điểm vạch trần cái hèn của đảng nhà nước quỵ lụy TQ nên không dám lên tiếng về hiểm họa Bắc thuộc lần cuối này. Điểm vạch trần đó, trong niềm tự ti giao thoa và cộng hưởng của bạo quyền và văn nô, mặc nhiên được gia cố thành tội danh đi từ chỗ chống TQ tới chỗ chống nhà nước.

Cái đọng lại trong đầu độc giả, nếu có, chỉ có thể là nỗi sợ hãi sinh tử đó, đã được tác giả cất công kẻ rõ nét, tô đậm màu, với lời tự kết là hãy tỉnh lại.

Nỗi sợ hãi tập thể và có hệ thống đó không có thắng hãm đà tuột dốc.

Nó ăn lan qua bài 2 của cùng tác giả, với bức ảnh một du khách mặc áo đỏ ngồi xích lô mui đỏ minh họa cho “ấn tượng một Việt Nam ổn định, hoà bình và phát trin”, trong lúc toàn bài phải dựa vào cái Nghị định 38/2005/CP ngày 18/3/2005 để chứng minh kỳ tích dưới sự lãnh đạo của đảng, Việt Nam hiện là một đất nước gia công (đầy rẫy gia nô) dưới một nền công an trị theo nghị quyết và nghị định.

Trình tự lý luận chân lừa/cối xay của cả hai bài báo được trả nhuận bút bằng tiền thuế của dân chứa đầy lổ hổng như nói trên, trên thực tế, cũng chỉ là một hệ quả không thể khác của cái nền báo chí ma đầu và du côn, như WikiLeaks tiết lộ hàng loạt (phụ lục 1 & 2), trong đó, thật khó thấy được chất người của các ngòi bút.

Lắm kẻ kháo nhau rằng đây chính là hậu duệ nhiều đời của Trình Giảo Kim …trật búa, trong sổ hộ chiếu ghi tên là Trình Giảo Xan, chẳng biết đúng sai được mấy phần.

Chỉ biết đám giang hồ Dân Báo thời này lại mắn đẻ, sinh ra chi cho lắm Dương Lâm, khiến Trình Giảo Xan phải rơi vào hồi thứ 10 của truyện “Thuyết Đường”: Dê Tìm Cọp.

28-8-2011. Mừng sinh nhật cố Văn hào Lép Nicôlaiêvich Tônxtôi. Một ngày đọc báo lá cải để nghĩ đến những tay chọc trời khuấy nước.

Blogger Đinh Tấn Lực

Phụ lục 1:

Tài liệu WikiLeaks: Di sản của Võ Văn Kiệt, một năm sau ngày mất

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã khiến nhiều người ngạc nhiên vào 28 tháng Năm khi văn phòng thủ tướng ra lệnh cho tất cả các tòa soạn báo in và báo điện tử lớn ở Việt Nam, 2 ngày trước ngày giỗ đầu của cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt, rằng phải đăng một bài viết của ông Dũng tưởng nhớ sự kiện này. Các nguồn tin từ báo chí ở tp HCM nói với tòa lãnh sự rằng truyền thông nhận chỉ thị trực tiếp từ văn phòng Thủ tướng rằng bài của ông phải đăng trang nhất, và rằng không có bài viết nào về ông Kiệt được phép xuất bản trước bài này.

Bài viết của Thủ tướng Dũng nhiều hơn một bài tán tụng lãnh đạo cộng sản thông thường, ca ngợi ông Kiệt như một người hăng hái tranh đấu cho tự do, một nhà cải tổ vĩ đại, một người tiên phong hòa giải dân tộc và một nhà cải cách kinh tế. Nhưng khi bài viết được đăng, dư luận xả van. Nhiều bài báo, trên cả báo chính thức lẫn cộng đồng blog, miêu tả ông Kiệt như là nhà lãnh đạo cuối cùng thuộc thế hệ Đổi Mới ở Việt Nam: Một nhà đổi mới vĩ đại, một người mong muốn hòa giải, nhưng hơn hết, một người ủng hộ dân chủ có vị trí và uy tín không ai có được để công khai ủng hộ cải cách.

Những quan sát viên chính trị ở tp Hồ Chí Minh cho chúng tôi biết họ đọc bước đi của ông Dũng như một nỗ lực “xây dựng hình ảnh của ông ta như một người cổ vũ cải cách”, và đặc biệt là để lấy lòng những trí thức có đầu óc đổi mới, những người gần đây đã công khai phản đối dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên của chính phủ Việt Nam. Một nguồn tin tin cậy nói với chúng tôi rằng, khi mà ông Dũng và chính phủ VN đã tỏ ra không mấy tôn trọng mong ước và suy nghĩ của ông Kiệt vào năm ngoài, thì mánh khóe của Thủ tướng tỏ ra “phản tác dụng” với trí thức tp Hồ Chí Minh và thất bại trong việc kiếm điểm cho Thủ tướng.

Tqvn2004 chuyển ngữ
Theo WikiLeaks

*

Phụ lục 2:

Wikileaks: Nhà nước chặn thông tin, bịa tin tức & tham nhũng

…Tổng lãnh sự Fairfax viết trong bản báo cáo đề ngày 29 tháng 1, 2010, trong phòng xử chỉ có một vài cán bộ của đảng Cộng Sản Việt Nam được vào xem. Phóng viên và nhân viên ngoại giao được đặt trong một phòng khác và xem qua truyền hình – “thường xuyên bị nhiễu âm thanh trong lúc đang điều trần”. Gia đình các bị cáo được đặt trong một phòng khác, cũng xem qua truyền hình và âm thanh cũng bị kiểm duyệt như vậy.

Ông Fairfax báo cáo rằng mọi loại máy thu, máy quay, máy chụp hình đều bị cấm, và lý do là để cho báo chí của nhà nước có thể tự do bịa đặt. Ông viết, lý do là để “ngăn ngừa không cho người quan sát dễ dàng lật tẩy những lời tường thuật rất ư sai lạc, bằng những sự thật đáng xấu hổ”.

Ông Fairfax đặc biệt nêu thí dụ bài báo An Ninh Thế Giới, trực thuộc Bộ Công An Việt Nam, đề ngày 23 tháng 1, 2010. Bài báo này có những câu hỏi trả lời phỏng vấn của ông Trần Huỳnh Duy Thức, được viết như thể phóng viên phỏng vấn ông Thức lúc ông Thức trên đường vào tòa.

Tuy nhiên, ông Fairfax cho biết, “bốn bị cáo được đưa từ xe công an vào thẳng phòng xử trong vòng vây của một đám đông công an, không ai được đến gần, chứ đừng nói chi phỏng vấn, những bị cáo này”.

Bài báo của An Ninh Thế Giới cũng trích dẫn lời khai của Luật Sư Lê Công Ðịnh rằng ông “đã bị lôi kéo vào những âm mưu hòng lật đổ chính quyền nhà nước…”

Ông Fairfax báo cáo về Washington rằng câu nói đó do phóng viên An Ninh Thế Giới bịa ra và đặt thêm vào sau lời khai của ông Ðịnh…

Vũ Quí Hạo Nhiên (Người Việt)