Sáng Kiến Quản Lý Tổ Cuốc


dracula reborn

Sáng Kiến Quản Lý Tổ Cuốc

. Đinh Tấn Lực
“Sáng kiến là ý kiến vừa mới súc miệng buổi sáng”
(Lê Nan – tiên sư Lê Nin)

Đất nước chúng ta Đang Ổn Định.
Kinh tế vĩ mô chỉ suy thoái vừa phải (đạo) và không đi ngược xu thế/trào lưu suy thoái chung của thế giới. Lạm phát đã kịp xanh mặt trước dàn nội các siêu phàm của ta mà đạp thắng ở chỉ số 23%. Các quả đấm thép đã được dán keo bẫy chuột và mạ kền sáng choang bằng các gói kích (nhầm) cầu. Nợ công chưa quá mức gấp đôi tổng sản lượng nội địa. Giá xăng/điện/nước chỉ cần tăng chút đỉnh là đủ bù lỗ. Mặt trận (phá rừng) miền Tây vẫn yên tĩnh. Biển Đông chỉ thấp thoáng nhấp nhô bóng tàu hải giám đêm ngày tuần tra giữ biển trong mọi điều kiện thời tiết. Quân đội ta nhất quyết tận trung với đảng và tận hiếu với nhau. Ngư phủ ta đã sáng tạo phương cách chống phơi tàu, chống làm rẫy, và chống thất nghiệp, bằng giải pháp làm chui cho tàu cá nước ngoài. Công viên đã được chăng rào dây băng chuyên dụng ngăn chận mọi cuộc tụ tập nhếch nhác/nhì nhằng. Bờ hồ Gươm chỉ còn bọn đánh giày và bán vé số lai vãng. An ninh trên cạn liên tục đạt nhiều thành tích vang dội, đặc biệt thành công với biện pháp giải tỏa đám đông bằng kim tiêm thay dùi cui/roi điện. Phương thức hợp đồng tác chiến giữa trung ương với địa phương, hay hợp đồng tác chiến giữa công an với côn đồ/đầu gấu/dân phòng… đã được nâng cấp thành chiến lược nội an. An ninh mạng đã được tăng cường thành mũi nhọn tập trung 8 sư đoàn mệnh danh là lực lượng tiên phong bắng nhắng. Các phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm được mở công khai ở nhiều vùng phong tỏa và sôi động như rạp xiếc ngoài trời. Giới doanh nhân vừa mới có được cơ hội học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm đặc biệt từ một diễn giả đặc biệt thỉnh giảng từ nước ngoài. Sự cố mất điện nửa nước được khắc phục nhanh chóng. Sự cố mất nước nửa tầm chưa hoàn toàn xảy ra hiện thực. Nền chính trị thượng tầng không hề có chỉ dấu phân rã nào xảy ra rõ rệt. Bộ tứ trên cùng vẫn kính mến nhau trong tình đồng chí ăm ắp yêu thương. Ban chấp hành trung ương vừa mới ban hành nghị quyết 7. Ban tuyên giáo trung ương vẫn tích cực làm việc với hiệu năng thường lệ. Dự thảo sửa đổi hiến pháp thắng lợi vượt bực với nhiều chục triệu ý kiến tán đồng. Quốc hội đang sôi nổi họp hành cũng trong chiều hướng gật gù tán đồng tương tự…
Nhìn chung, kết luận đúng đắn và đầy tự tin của mọi nghị quyết trước đây cũng như gần đây nhất là đất nước chúng ta Đang Ổn Định.
Tuy nhiên, nhân dân ta có lỡ mà chưa kịp giàu hay quốc gia chưa thành tiểu long/mãnh hổ… thì cũng chỉ vì hệ quả mấy mươi năm chiến tranh triền miên và khốc liệt trước đây.
Chính vì bài học trầm kha đó, và chính vì truyền thống cư an tư nguy, tức là khi ổn định phải lo điều bất ổn, cho nên, chúng ta cần phải biết điều mà né tránh chiến tranh bằng mọi giá.
Đây là một sáng kiến quản lý (là quản có lý) đất nước, hiện được đặt ngang tầm chiến lược.
Việt Nam anh hùng của chúng ta, dù đã vinh quang “xây xác quân thù” cả ba cường quốc sừng sỏ hàng đầu của thế giới, sẽ không bao giờ gây chiến/tuyên chiến/chủ chiến/hiếu chiến/quyết chiến… hay thậm chí, tạo điều kiện cho bất kỳ một nước lạ nào giải quyết tranh chấp với chúng ta bằng vũ lực chiến tranh; huống hồ là với nước lạ cùng một tôn giáo/chủ nghĩa/mục tiêu/lập trường/giai cấp mà chúng ta từng chịu ơn như một bầu bạn quốc tế trong bối cảnh nước xa lửa gần suốt nhiều chục năm chinh chiến.
Người Việt Nam can trường và trí tuệ của chúng ta, từ thủ tướng xuống tới tổng bí thư, hay từ chủ tịch nước xuống tới thằng xe tẹt bán nước, đều nhất dạ quán triệt như nhau và một lòng tâm nguyện như nhau, rằng chúng ta có được hạnh phúc đứng hàng thứ nhì thế giới ngày hôm nay là nhờ ơn huệ vô biên của chính quyền nước lạ, từng quyết chí chiến đấu “chống Mỹ cho tới người Việt Nam cuối cùng”, cho nên, chúng ta cần phải biết điều mà né tránh tội “xúc phạm lân bang”, nói rõ ra là không được nghĩ/nói/làm điều gì có thể gây mích lòng lân quốc, bằng mọi giá.
Chắc chắn chúng ta có đủ thông minh để hiểu rằng “chống Mỹ cho tới người Việt Nam cuối cùng” không phải chỉ là khẩu hiệu nhất thời của một triều đại. Cho dù hoàn cảnh Quốc Tế III có khác, dung nhan thế giới từ cuối thế kỷ 20 có khác, điều kiện giao hảo và giao thương hiện nay có khác… nhưng, chủ trương lớn của lân bang, về cái “người Việt Nam cuối cùng” đó, không khác; không chỉ từ bác Mao đến bác Tập, mà từ thời trụ đồng Mã Viện tới nay, nhất định không khác.
Chính vì thế, các điều luật 79, 88 của Việt Nam can trường và trí tuệ của chúng ta sở dĩ được áp dụng cật lực (trên cả mức yêu cầu và chỉ tiêu của lân quốc) là cũng chỉ nhằm bảo đảm cho lằn ranh biết điều/phải đạo đó; đồng thời, tích cực bảo vệ tình hữu nghị bốn tốt/bốn tương (Sơn thủy tương liên - Văn hóa tương thông – Lý tưởng tương đồng – Vận mệnh tương quan) đời đời bền vững của chúng ta với bầu bạn lân quốc; đặc biệt là bảo vệ mối liên hệ thứ tư đã leo lên tầm quan trọng thứ nhất: “Vận mệnh tương quan”, tính từ cuộc hội nghị Thành Đô. Tức là: Thiên triều mà nhỡ có bề gì thì hàng chư hầu chúng ta ở đây lấy đất đâu chôn?
Đó chính là nguyên ủy cốt lõi của những vụ bắt cóc khẩn cấp, đưa đến các phiên tòa xét xử khẩn cấp, bằng những bản án phản động đã khuấy động dư luận cả trong và ngoài nước trong nhiều thập niên qua. Từ thời của bậc thầy Hà Sĩ Phu cầm biển chỉ đường cho tới thời của những bậc thầy mặc áo trắng học trò Phương Uyên-Nguyên Kha, hay án phúc thẩm của các thanh niên Công Giáo-Tin Lành thuộc hàng bậc thầy dân trí và dân khí cực kỳ đáng kính tuần trước.
Cũng chính vì thế, và sâu hơn cả điều 79, 88 trong bộ luật hình sự Việt Nam, điều luật 258 đã dự phòng sẵn một tình huống phủ sóng cho bất kỳ người nào chân còn chạm đất trên phần lãnh thổ độc lập-tự do-hạnh phúc này, đặt biệt, sáng kiến quản lý tổ quốc này là một mẻ lưới nhắm vào những đối tượng biết chữ (rộng gấp vạn lần lưới bắt xe máy vi phạm giao thông):
  1. Người nào lợi dụng các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tín ngưỡng, tôn giáo, tự do hội họp, lập hội và các quyền tự do dân chủ khác xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân, thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm.
  2. Phạm tội trong trường hợp nghiêm trọng thì bị phạt tù từ hai năm đến bảy năm.
Thế nào là lợi dụng  quyền tự do ngôn luận…?
Đó là khi người dân manh nha muốn tìm hiểu Sự Thật, cất công đi tìm hiểu Sự Thật, thích thú khi khám phá ra Sự Thật, rắp tâm loan truyền/quảng bá Sự Thật, khiến cho nhiều người khác biết đến Sự Thật, rồi đem Sự Thật soi rọi vào nhiều nơi tăm tối khác trong guồng máy cầm (nhầm) quyền, hoặc dùng Sự Thật để đánh động chút lương tâm còn sót lại của giới sai nha…
Trước đây đã có blogger từng va chạm vào Sự Thật có liên quan đến hàng thứ trưởng trong dàn nội các siêu phàm của ta.
Gần đây, lại có một blogger, nhân danh Một Góc Nhìn Khác, đã bắn tin Sự Thật về nhân sự cấp đỉnh của mọi đỉnh, trước khi cuộc họp trung ương bế mạc.
Trong một quốc gia mà hiến pháp đã ghi rõ danh tánh giới chức độc quyền Sự Thật, và độc quyền lựa chọn thời điểm cùng địa điểm ban phát Sự Thật, thì những vi phạm của các bloggers đó là một tội tày đình, nguy hiểm lâu dài, bất khả dung thứ, và không thể không bắt …khẩn cấp, một khi nó đã ăn lan ra gần khắp nước.
Đó là tội “Tự Ý Tháo Miếng Da Che Mắt”.

26-5-2013 – Kỷ niệm 116 năm ngày xuất bản quyển Dracula của tác giả người Ái Nhĩ Lan Bram Stoker
Blogger Đinh Tấn Lực

Nhật Ký Quan Tòa


Nhật Ký Quan Tòa
. Đinh Tấn Lực

Ngày 15/5/2013

Đêm qua mình mê man một giấc mơ lạ lẫm. Sáng nay ghi vội để khỏi quên.

Nó chẳng ăn nhập gì tới công việc thường ngày của một chánh thẩm tòa án nhân dân cấp tỉnh. Ở đâu đó mình nhìn thấy bìa hai quyển sách sử giáo khoa lớp 11 và lớp 12. 

Có thể, cũng đâu đó mấy hôm trước có người bạn cũ ghé chơi, bàn chuyện học hành ngày nay, làm mình ray rức nhập tâm chăng?

Có thể lắm. Người đời cứ bảo sử giáo khoa không phải là sử. Điều đó đúng ở ở nhiều góc nhìn không cần bàn cãi. Bởi, người bạn “nói có sách mách có chứng” rằng, sử giáo khoa ngày nay không dám động tới kẻ thù dân tộc mà lãnh đạo ta hiện giờ phải thần phục như là thiên triều thời Tống/Nguyên/Minh/Thanh...

Nhưng mà, điều đó cũng chẳng lý giải được phần cuối của giấc mơ lạ lẫm đó. Mình thấy rõ ràng, trên cái bìa xanh lá mạ, ở phía trên, tiêu đề in cùng cỡ chữ của hai  quyển giáo khoa 11 và 12, nhưng lại ghi Lịch Sử 2013, và bên dưới in hình một cô sinh viên áo trắng tinh khôi trước vành móng ngựa. 

Cái này thì đích thị là có dính dáng tới nghề nghiệp của mình đây. Nhưng tại sao?

Hay là, chính vì mình đã nhận được bản án bỏ túi trao tận tay đêm hôm trước? Ắt là không thể bởi cái gì khác. Ly cà phê sáng nay sao đắng vầy trời?




Ngày 16/5/2013

Địa chỉ 116 Trương Định - Tân An, sáng nay bị rào chặt từ ngã tư Nguyễn Đình Chiểu tới Nguyễn Huệ, mà vẫn đông đúc lạ kỳ. Dân ở đâu mà dồn về đây như nêm vầy nè? Chẳng lý nào hai sinh viên trí thức trẻ măng đó có fan ái mộ đi đón như sao Hàn sao Nhật? Bảo lái xe lái chậm lại chút để dòm coi biểu ngữ ghi cái giống gì. Thì ra đúng chóc. Họ ủng hộ hai người thanh niên nam nữ nghi can “tuyên truyền chống nhà nước”.

Thôi chết, nhà nước, và cả đảng ta nữa, rõ là “già trái non hột” quá sức! Từ các tòa án Hà Nội, Sài Gòn, Bến Tre, An Giang, Vinh, rồi tới Long An này...Cứ mỗi lần áp án người nào về tội chống nhà nước, thì y như rằng là có đám đông ủng hộ nghi can tụ tập dập dình ngay trước tòa.

Hóa ra, chẳng phải nhà nước ta chịu khó thường xuyên tạo cơ hội cho dân ra mặt biểu dương sự đồng tình ủng hộ xu thế chống nhà nước đó sao?

Hóa ra, chẳng phải nhà nước ta đang khuyến khích nhân dân bày tỏ niềm tự hào rằng họ, ngày càng đông, đang vinh danh hành động chống nhà nước thành một nghĩa vụ hợp thời/hợp lý/hợp tình đó sao?

Kẹt quá! Bảo là phiên tòa công khai mà cấm cửa hết cả mọi người, ngay cả thân nhân của nghi can cũng không được vào bên trong theo dõi nữa thì thiệt là ...coi không được. Tòa án chứ có phải hội nghị trung ương đâu?

Nhưng biết sao giờ? Lệnh trên, từ “tận cùng trên”, bảo cấm thì biết cấm, vậy thôi! Phóng viên nước ngoài, thiếu kinh nghiệm, chắc là khó biết đâu là dân (cầm biểu ngữ “Yêu nước=Vô tội!”) và đâu là công an (bịt mặt bằng khẩu trang, ở xứ ruộng). Mà chắc cũng chẳng mấy ai biết vụ bắt bớ hàng loạt các bloggers đến theo dõi ở bên ngoài sân tòa.  

Cả nhân viên Lãnh sự quán của Mỹ và các nước khác còn không được vào, thậm chí, còn không có sóng điện thoại di động bên ngoài tòa nữa kia mà! Bọn nó mà có xách mé rằng, ở đây, tội danh và án tòa đều là một loại “bí mật quốc gia” của nước ta, thì cũng kệ mồ nhà nó, chứ sao giờ?

Phiên tòa diễn ra không suông sẻ như mấy phùa xử án hình sự dao búa trước đây.

Cứ ngỡ hai nghi can thuộc hàng bé bỏng ở lứa học trò chồi non/phượng đỏ/tuổi hoa/điệp vàng/mạ xanh/mực tím... Có đối mặt mới biết bản lãnh của cả hai. Ra tòa mà thần thái an nhiên như ...đứng lớp. Trước vành móng ngựa mà cứ ngẩng mặt đường hoàng như trên ...bục giảng. Cả hai đối đáp bốp chát sắc lẻm như mã tấu/dao bầu mới mài đem xắt sương sáo/sương sâm/sương sa hột lựu. Cứ hỏi một là chúng đáp hai/ba, gõ búa áp đảo bảo ngưng không kịp.

May mà bên kiểm sát chịu thua, rút lại khoản công tố tội danh “chống TQ”. May mà mình kềm nén được, không dám đụng và không dám cho chúng nó đụng tới đề tài Chủ quyền đất nước trước Bá quyền TQ hay Hiểm họa bắc thuộc. Vậy mà vẫn bị bọn nó vặn cho câm hầu cứng họng. 

Phục thì trong bụng phục thiệt đó, song, không thể không bực. Từng tuổi này, lại quyền uy một cõi như vầy, cỡ tầm bí thư tỉnh còn lân la nhậu nhẹt rần trời dậy đất, mà bị hai đứa sinh viên nó dìm hàng ngay giữa tòa, thì biểu sao đừng bể mặt nát mày cho được chứ? Tới giờ nghĩ lại vẫn còn mồ hôi đổ hột!

Chẳng lý nào đám sinh viên thời nay rành luật và lý luận ăn đứt cả thẩm phán và dàn hội thẩm, tới nước kinh nghiệm dạn dày như mình, ở tòa cấp tỉnh, mà còn á khẩu? Chứ không thì sao lại có chuyện tay Blogger thư sinh Cùi Các nào đó cùng với hai người bạn nữa chính thức và công khai thách Đoàn của trường Luật ra tranh luận về nhân quyền và dân quyền mà không nghe trường trả lời? Kiểu này thì liên quân hợp đồng tác chiến giữa công an và tư pháp VN có mà bốc cám!

Càng bốc cám bạo hơn, một khi chiêu thức “thành khẩn nhận tội” (có đạo diễn quay phim) của “trên” đã bốc khói như vàng mã ngày Thanh Minh tảo mộ.

Và cái thần thái an nhiên tự tin tự tại với cái kiểu ngẩng mặt đường hoàng không dấu niềm kiêu hãnh đó chẳng hề thay đổi, cả trước lẫn sau khi nghe mình móc túi ra bản án tuyên ngay giữa tòa, và cả nghi can lẫn thân nhân của nghi can nữa chứ! Mấy lão “ngoài đó” mà biết nó coi án nặng như lông hồng kiểu vầy ắt không tránh khỏi vò đầu bứt tai: “Thế nà thế lào?”... “Thế nà ghêm-ô-vờ đấy phỏng?”.


Ngày 17/5/2013

Đêm qua mất ngủ!

Trà tim sen pha với nấm linh chi, và ngay cả trazodone, cũng chẳng sí-nhê gì.

Chẳng tài nào ngủ được với mớ câu hỏi quẩn quanh không đáp án.

Thế nào là tội “nói không hay về TQ”? Biên giới của haykhông hay nằm ở đâu, ở bức công hàm 1958 hay ở Thành Đô? Tại sao chỉ được nói hay mà không được nói khác? Bộ luật nào/điều nào/khoản nào quy định tội danh đó?

Sinh viên Đinh Nguyên Kha nhận là có chống đảng CS, nhưng mà, khổ, tội danh đó thì ăn nhậu chỗ nào tới điều 88 của bản án?

Lại nữa, Kha bảo “không chống lại dân tộc, chỉ chống đảng CS”. Thế là Kha đã neo câu nói chia rõ lằn ranh dân tộc với đảng này vào lịch sử, ngay giữa tòa.

Lúc đó, thú thực là mình đớ lưỡi, biết rất rõ ý Kha mà không hồi đáp được lời nào. E rằng “trên” cũng phát ngọng phen này! Ờ há! Nghĩa là đếch còn ấm ớ nhập nhằng phết keo gắn liền đảng với dân tộc hay tổ quốc được nữa.

Sinh viên Nguyễn Phương Uyên chốt phiên tòa cách khác.  Cô ấy dõng dạc bảo rằng: "Việc tôi làm thì tôi chịu xin nhà cầm quyền đừng làm khó dễ mẹ hay gia đình của chúng tôi. Chúng tôi làm để thức tỉnh mọi người trước hiểm họa Trung Quốc xâm lược đất nước và cuối cùng là chúng tôi làm xuất phát từ cái tấm lòng yêu nước nhằm chống cái xấu để làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp tươi sáng hơn".

Chẳng hóa ra, yêu nước là phải đi tù đó sao? Hay, là người thân của người yêu nước thì cũng phải chuẩn bị đi tù đó sao?

Chẳng hóa ra, đảng nên/cần/phải cấp thiết ghi thẳng vào điều đầu tiên của hiến pháp đang tu chính cho nhân dân cả nước quán triệt: “Chống Tàu là Chống Đảng – Yêu Nước là Đi Tù”?

Đó cũng chính là lý do khiến cho mình ấp úng vì xấu hổ, ngay khi tuyên án, lại mất ngủ đêm rồi, và có thể là còn nhiều đêm nữa, từ đây tới khi từ giả cõi đời này...

Bởi, cứ nghĩ, tôi là ai, thậm chí, tôi là loại động vật gì mà lại có khả năng hồn nhiên đọc án bỏ tù nhiều năm tấm lòng yêu nước của một một nữ sinh viên mà chính bản thân tôi mong con gái tôi đẹp vậy, từ tâm hồn đến lý tưởng đến nhân cách đến ngoại hình như cô ấy.

Con tôi không được vậy.

Ngay chính bản thân tôi còn chưa được vậy.

Năm 20 tuổi tôi chưa từng nghĩ ra, và ngay cả giờ phút này, với ngần tuổi này, tôi cũng không nghĩ ra được những điều cao đẹp mà tận tai tôi đã nghe hôm qua, giữa tòa.

Năm 20 tuổi tôi chỉ nhắm chuyện được làm đối tượng đảng. Còn hiện giờ tôi chỉ lo đau đáu cuốn sổ hưu.

Trời ơi! Tôi đã vì cuốn sổ hưu mà tự dìm nhân cách, lương tâm, và thậm chí, gia phả của mình xuống hầm phốt, ngay trước mặt một đôi thanh niên nam nữ mà nếu sinh cùng thời thì có nhiều khả năng là tôi đã làm kẻ phò tá cho họ.

Giờ đây có tự trách mình thì cũng trễ. Tại sao không là Thành phố, mà lại đưa vụ xử này xuống Long An cho tôi vướng tội vầy trời?

Cũng khó có cách nào hay còn mặt mũi nào để tạ lỗi những con người ưu tú vẹn toàn đó. Có chết cũng chẳng đền được tội. Có chết cũng chẳng còn mặt mũi nào với người dân của xứ sở của niềm kiêu hãnh là hậu duệ của Hữu quân Nguyễn Huỳnh Đức, anh hùng Trương Định, anh hùng Nhật Tảo Nguyễn Trung Trực, cùng biết bao nghĩa sĩ Cần Giuộc...

Một phóng viên nào đó của báo Pháp Luật nói không sai: "Thực chất thì mấy ông tòa án không đủ tư cách và nhân cách để xét xử mấy sinh viên này". Bản thân tôi tự thấy ở chính mình sự bất xứng đó. Bản án của Nguyên Kha và Phương Uyên, dù nặng, vẫn chưa nặng bằng bản án của người đọc án là chính tôi.

Chỉ mỗi một điểm sáng ở đây: Bản án Long An này đã để lại một âm vang khủng khiếp mà có người đã ghi trên status là “Tiếng chặt xiềng - Càn khôn rung chuyển”.

Rõ là vậy. Từ những nhân vật đối kháng nhẹ nhàng ban đầu phần lớn trên lục tuần... đến những người dõng dạc nói thẳng là chống đảng hôm nay ở tuổi 20 và ngày càng đông, càng giỏi... thì phải chăng, cục diện Việt Nam đang chuyển đổi, và phải chăng lịch sử đang rục rịch sang trang như giấc mơ lạ lẫm của tôi đêm trước?

Rất mong ở tòa phúc thẩm, người ta sẽ thức thời mà xóa án cho Nguyên Kha và Phương Uyên, tức là gián tiếp làm nhẹ bớt tội kêu án của tôi.

Cũng rất mong là tới đó mình còn đủ can đảm để viết tiếp những dòng nhật ký đau lòng và cực hổ này.


17-05-2013
Blogger Đinh Tấn Lực sao y bản chánh.

Xã Hội Đen Nuôi Côn Đồ Đỏ



Xã Hội Đen Nuôi Côn Đồ Đỏ

. Đinh Tấn Lực   

Người giúp người bi nhiêu cũng thiếu
Người hại người chút xíu cũng dư

(Lê Nan – tiên sư Lê Nin)

Mững này, theo lời gã hoàng thân quốc thích của LêNin vừa dẫn, thì xứ mình …dư bạo. Bởi vì, còn hơn đinh đóng cột, cái quyền hại người ở đây nó được treo chắc cú bằng lòi tói ngay trên hiến pháp 1992, đánh số 4. Rồi nó được “nâng cấp” (ngược đời) thành luật thòng lọng, đánh số 79, 84, 88…
Đừng tưởng rằng đó chỉ là những con chữ số vô tình/vô tội. Nó là khiên, là thuẫn cho giới lãnh đạo ưa bạo lực, chuộng đấm đá, khoái máu đổ, thích chia lìa, ưng bóp nghẹt, kêu bằng thực thi sứ mệnh lịch sử “làm Kách Mệnh”. Nó còn là mộc che, là áo giáp cho dàn âm binh (đồng phục ngũ sắc) khoác vai “người thi hành công vụ”, tức là thực hiện nhiệm vụ được giao phó (bằng ấn tín dùi cui/roi điện/AK) để bảo vệ đám phù thủy kách mệnh vừa nói.
*
Đồng dao hiện đại cứ nhẫn nha/tha thẩn/ngân nga:
Du thủ là chủ lưu manh
Lưu manh là anh côn đồ
Côn đồ là bồ cảnh sát
Cảnh sát là bác dân phòng
Dân phòng là chồng gái điếm
Gái điếm là thím bố già
Bố già là cha đầu gấu
Đầu gấu là cậu công an
Công an là bạn du thủ
Thế là chúng chằng chịt quyện quấn vào nhau, thành một lực lượng âm binh vũ trang tận răng, được lãnh đạo ưu ái tặng không cho phần bảo hiểm có ghi trên điều 4 hiến pháp… rồi lại thêm cái đề xuất “trực tiếp bắn vào dân” để giải quyết nhanh gọn mọi tình huống!
Thế là, Google cũng vò đầu gãi tai: Trước đây, chỉ cần truy tìm cụm từ Công An Đánh Dân, Google sẽ cho ngay 108 triệu kết quả trong vòng 1/3 giây. Nay, Google không thể gộp hết được tình hình “phối hợp tác chiến cực đẹp” của lực lượng du thủ + lưu manh + côn đồ + cảnh sát + dân phòng + bố già + đầu gấu + công an chính chủ.
Thế là, một khi đảng chính thức thờ giặc như thần thánh, coi dân như kẻ thù, thì đương nhiên, lực lượng phối hợp tác chiến cực đẹp này phải coi dân là “đối tượng xử lý”.
Chỉ khi lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, người ta mới rùng mình về khả năng giới hạn chỉ có thể ghi lại một số vụ việc nổi cộm (mà giả sử nếu đo được theo kiểu địa chấn kế thì chí ít cũng phải cỡ 8 chấm trên thang Richter), chẳng hạn như vụt gãy cổ, đập bể sọ, đánh gãy răng, đạp dẹt mặt, bắn xuyên đùi, nổ thủng bụng, đập máy ảnh, giật ống kính, quăng lên xe, cướp iPhone, thu iPad, xiết cổ , quặt tay, kẹp hông, khiêng ngửa, xốc ngược,… hoặc ghi vội những phát ngôn bất tử (“tự do kái kủ kặc”/”nhà báo hả đánh chết mẹ mày luôn”/”cho mày mất khả năng đàn ông luôn” v.v…), bất kể nạn nhân là Việt bản xứ hay phóng viên nước ngoài.
Chỉ khi lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, người ta mới khó lòng nhớ hết chi tiết, nhưng vẫn nghẹn lời/nghẹt thở mỗi khi nghe nhắc đến những địa danh Cồn Dầu-Đà Nẵng, Thuận Thành-Bắc Ninh, Ngã Năm-Sóc Trăng, Diên Khánh- Khánh Hòa, Điện Bàn-Quảng Nam, Vụ Bản-Nam Định, Nghi Sơn&Hoằng Hóa-Thanh Hóa, Ngọc Lý&Tân Yên-Bắc Giang, Châu Thành-Hậu Giang, Trảng Bom-Đồng Nai, Lâm Hà-Lâm Đồng, Đại Từ&Phú Bình-Thái Nguyên, Mỹ Bình-Long Xuyên, Quán Trữ&Thủy Nguyên&Tiên Lãng-Hải Phòng, Uông Bí-Quảng Ninh, Hoài Đức-Hà Tây, Cửa Lò&Vinh-Nghệ An, Hà Tĩnh-Hà Tĩnh, Nha Trang-Khánh Hòa, Tân An&Thủ Thừa-Long An, Mỹ Tho-Tiền Giang, Bến Cát&Tân Uyên-Bình Dương, Phan Thiết-Bình Thuận, Thủy Xuân&Phú Vang- Huế, Năm Căn-Cà Mau, Làng Mai-Lâm Đồng, Tam Tòa-Quảng Bình, Khoái Châu&Văn Giang/Hưng Yên, Quận 2&Quận 6&Quận 9-Sài Gòn, và cả Chương Mỹ&Hai Bà Trưng&Thịnh Liệt&Long Biên&Cầu Giấy&Thái Hà&Dương Nội&Đồng Chiêm… trực thuộc Thủ Đô Vì Hòa Bình của VN.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, các loại vũ khí hủy diệt/sát thương hàng loạt made-in Vietnam mới từ nay được viết tắt là CAVN. Công an VN không còn là nhân viên công lực, hay người đại diện luật pháp, hay người thi hành công vụ. Công an VN chính là công lực; bản thân họ chính là luật pháp; còn hành động tùy ý làm giàu, tùy thích thu giữ tài sản, và tùy tiện đánh/giết đồng bào của họ, bằng dùi cui, bằng roi điện, thậm chí bằng thắt lưng và dây cột giày… thì được các chánh án long trọng định nghĩa là công vụ.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, CAVN mới có toàn quyền khủng bố nhân dân, bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu trên đất nước này. Theo TS Nguyễn Ngọc Điện, trên báo Sài Gòn Tiếp Thị: “Hoàn cảnh diễn ra các câu chuyện về quan chức hống hách, nghênh ngang, ỷ thế, cậy quyền và lộng hành có thể rất đa dạng”;… “Hiện tượng người có chức, quyền có thái độ coi thường luật pháp không hề cá biệt. Nơi này, quan chức ngang nhiên xây dựng nhà cao cửa rộng mà không cần quy chuẩn, quy hoạch; nơi kia cán bộ móc súng chĩa vào đầu dân thường dọa giết chỉ vì hơn thua trong đôi co sau một vụ va quẹt xe. Gần đây các phương tiện truyền thông nói nhiều về một sĩ quan công an ở Hà Nội cùng dân phòng đánh một thường dân dẫn đến tử vong, chỉ vì nạn nhân đã can ngăn việc sử dụng vũ lực của nhân viên công lực đối với một ‘đối tượng xử lý’… ”.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, CAVN mới tùy nghi xử lý mọi công dân mà nó cần đích thân trả thù hay được lệnh trả thù, trước khi bắt giam, trong khi bắt giam, và cả sau khi bắt giam. Trung tá CA Hoàng Trọng Dũng từng tuyên bố sẽ đánh Blogger Điếu Cày để: “Bác sĩ nhìn không ra, luật sư tìm không thấy; đánh cho mày mất khả năng đàn ông; chích cho lây nhiễm AIDS, làm cho suy kiệt mà chết”, về tội báo động hiểm họa bắc triều. Rồi khủng bố thân nhân Điếu Cày bằng cách triệt đường thăm nuôi và tung tin Điếu Cày bị mất tay. Rồi tự ý buộc Điếu Cày chuyển trại đi đày về chỗ sơn lam chướng khí, không đúng nơi đã ghi trong án tù, cho suy kiệt mà chết, mà không hề thông báo gia đình nạn nhân…
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, CAVN mới tự tiện khóa trái bên ngoài cửa nhà để nhốt Blogger Tạ Phong Tần bên trong, nhiều lần, trước lần sau cùng bắt giam/truy tố/kết án, cũng về tội báo động hiểm họa bắc triều (mà đương sự không hề biết tin thân mẫu tự thiêu để phản đối việc bắt giam); rồi tùy nghi chuyển trại, tự tiện đổi án tù giam thành án khổ sai biệt xứ và chờ chết: “Công an chuyển ra Thanh Hóa để tôi chết sớm”. Công an cũng từng khóa bên ngoài cửa nhà để nhốt gia đình chị Dương Thị Tân bên trong, chính xác là vào những ngày 8/3/2010, 11/3/2010, 13/3/2010 và 22/10/2010, không cần biết và cũng không màng trường hợp hỏa hoạn thì cả gia đình chị Tân không ngả thoát thân. Tức là CAVN đã cầu chứng với thế giới tấm bằng phát minh ra cách xử án vợ/con/em nạn nhân chịu tội chết cháy vì chồng/cha/anh họ đã dám báo động hiểm họa bắc thuộc lần cuối.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, CAVN mới hăng hái tạt dầu nhớt vào chân tượng Đức Mẹ ở Thái Hà và xịt hơi cay vào giáo dân trước khi dàn cảnh cho “cựu chiến binh” cởi áo/tháo huy chương ra trả lời phỏng vấn báo môn bài; ném phân tươi vào cửa nhà văn Trần Khải Thanh Thủy trước khi dàn cảnh cho dân phòng gây sự ẩu đả đổ máu; ném mắm tôm/máu cá, nói chung là mọi loại “bom bẩn”, dọc từ Hà Nội, ngang qua nhà Blogger Huỳnh Thục Vi ở Quảng Nam, vào tới cổng nhà Facebooker Bùi Minh Hằng ở Vũng Tàu… và dàn cảnh cho “cựu chiến binh” đến gây sự phá rối thư viện Viện Hán Nôm cho các nhà báo có thẻ viết phóng sự.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, CAVN mới hồ hởi bắt giam anh Nguyễn Công Nhựt ở Bình Dương, rồi gạ tình vợ anh Nhựt, rủ vào khách sạn để …tìm đường cứu giúp. Hay điềm nhiên dàn cảnh bắt giữ Blogger An Đổ Nguyễn rồi khám xét toàn thân nạn nhân như một nhục hình để trả thù/gây sốc để giải trí.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, các chuyến Dã ngoại Nói chuyện Nhân quyền đã có cơ hội bắt tay với hung thần triều Sản. Lực lượng an ninh ở đây đã thành công vượt chỉ tiêu với đầy đủ hình ảnh thương tích của gia đình Blogger Nguyễn Hoàng Vi.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, đội bóng No-U (Hà Nội) cũng đã có dịp chạm trán với một băng đảng nổi tiếng hung hãn, thiện chiến, có uy nhất nhì của Thủ đô vì Hòa bình của VN.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, tội phạm đầu gấu Nguyễn Khắc Tú, biệt danh Tú Khỉ, từng bị tòa án kết án 1 năm tù, nhưng chỉ bị tạm giam 5 ngày rồi được tại ngoại để tiếp tục khủng bố doanh nhân trong vùng. Cụ Nguyễn Văn Nhương, thôn Chi Lăng, xã Đại Tập dè dặt nhận định: “Công an huyện có khi cũng bảo kê cho bọn nó, nên nhiều sự việc trắng đổi thành đen và đen lại đổi thành trắng. Đội 5 chúng tôi mọi người rất bất bình, người ta bảo bây giờ còn biết tin vào ai nữa”. Công an huyện không huỡn để bảo kê miễn phí. Nhiệm vụ hàng đầu của mọi đầu gấu là… chung chi, bắt đầu từ trước cả thời Năm Cam và chưa biết bao giờ dứt. Nói cách khác, đầu gấu cung phụng cho công an để được công an bảo kê cho hoạt động trong địa bàn trách nhiệm. Cả hai đều có nhiều xác suất trở thành trọc phú đen hay đại gia đỏ. Chỉ riêng nhân dân là nạn nhân duy nhất của mọi nhiễu nhương. Thiếu tướng CA Phan Anh Minh đã thành khẩn khai báo và thống thiết than van trong bài phân tích sâu sắc “Nhiều băng nhóm xã hội đen chi phối cán bộ” trên VietnamNet.
tác giả bài báo “Nhiều băng nhóm xã hội đen chi phối cán bộ”
Tác giả bài báo “Nhiều băng nhóm xã hội đen chi phối cán bộ”
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, vụ việc Trần Văn Lâm (công an viên thôn 2A, xã Ea Mnang, huyện Cư M’gar, tỉnh Đắc Lắc) ăn trộm xe máy Honda Air Blade đem bán… hay vụ việc Nguyễn Văn Kính (công an viên xã Phú Trạch, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình) hiếp dâm thiếu nữ trong xã, bị phát giác, bèn nổ mìn giết người bịt miệng…  hay chuyện “cháu chú Nhanh” ở Hà Nội… đều trở thành chuyện muỗi.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến ở tầm chiến lược/chính sách cấp quốc gia, lực lượng an ninh toàn quốc đã lần lượt nâng cấp hoạt động lên hàng côn đồ đại gia ở bậc tỷ phú đô-la:
1)     Công an  thuê đầu gấu làm “công vụ” khủng bố dân lành;
2)     Công an dùng đầu gấu phe phẩy kiếm ăn lẻ trên giới tư thương, buôn lậu và gái điếm;
3)     Đầu gấu và tội phạm mãn án mua đường đăng ký vào đại học an ninh;
4)     Công an và đầu gấu ăn chia đồng đều trong mọi phi vụ, tính cả hệ thống dọc của công an;
5)     Guồng máy công an vận hành theo phong thái và kỷ luật giang hồ, với kỳ vọng trấn áp được dân;
6)     Đầu gấu vượt mặt công an, tự phát triển thành mafia xã hội đen theo chiều rộng và cả chiều sâu;
7)     Đầu gấu lệnh ngược cho công an địa phương chạy việc cho chúng;
8)     Đầu gấu thuê công an trung ương trừng trị những công an địa phương dám cãi lệnh các “bố già”.
Nguyễn Văn Mười Hai, Đường Sơn, Minh Phụng, Năm Cam… đều thuộc dạng đầu gấu thăng ngạch quá tầm thứ trưởng/cận trung ương nhưng chưa đủ sức làm hài lòng mọi phe cánh trong BCT. Đại tá An ninh Lương Ngọc Anh, dù có công thực hiện nam nhân kế trong phi vụ in tiền polimer, cũng tạm gọi là một dạng đầu gấu cao cấp, song vẫn chưa đáng được xếp vào hạng côn đồ thượng tầng đảng. Thượng tướng CA Nguyễn Văn Hưởng, cho dẫu từng bị Đại sứ Mỹ Michael Michalak đánh giá thấp về trình hiểu biết, cũng không giỏi lý thuyết chủ nghĩa bên đảng, nhưng đích thực là một dạng côn đồ quyền quý bên chính phủ.
Ở hàng đỉnh điểm đó, các đầu gấu thượng thặng trong phủ tể tướng đều có những danh thiếp thuộc phân cục “siêu nhân”, cỡ Bầu Kiên, Dương Chí Dũng, Trầm Bê, Tư Thắng… Chí ít cũng phải ở tầm cỡ như Hội (Bitexco), Tiền (An Bình Bank), Bắc Hà (Đầu Tư Bank), Mười Rua (Sài Gòn Bank), Hùng (Lilama), Ngọc Minh (Tổng Cty Hàng Không VN), Don Lâm (Vinacapital), Hùng (Savico), Trương Gia Bình (FPT), Bầu Đức (HAGL), Ms.Lâm (Cty Hoa Lâm), Ms.Hiền (Cty Bình An Cần Thơ), Ms.Nga (Vincom), Ms.Phượng (Bản Việt)…
*
Tựu chung, hệ thống dư luận dân gian có ít nhất hai luồng ý kiến ngược chiều nhau về hướng phát triển đại trà và bền vững của dàn côn đồ cấp quốc gia:
Một là, nhẹ nhàng báo động hoặc nặng nề lên án nhà cầm quyền hồn nhiên dung túng đám cán bộ móc ngoặc và dung dưỡng cho côn đồ sống hùng sống mạnh ở mức chi phối toàn bộ sinh hoạt xã hội bằng luật giang hồ.
Hai là, khuyến khích nhà cầm quyền đẩy mạnh nỗ lực “phối hợp tác chiến” với xã hội đen để tiến đến sự hợp nhất toàn bích của độc tài với lưu manh.
Xem ra hướng thứ nhì có vẻ thắng thế, bởi nhờ vậy, từ thấp tới cao, người ta có thể nhận diện rõ nét với độ phân giải cao hầu hết những chân dung ngạ quỷ và vị thế vỡ trận chuột chạy cùng sào. Cấp địa phương như cỡ Công an viên Trần Văn Lâm/Nguyễn Văn Kính, hoặc trung tá CA Nguyễn Văn Ninh/Hoàng Trọng Dũng… Cấp trung ương như đám gia nô bầy đàn của tể tướng phá nát nền kinh tế nước nhà.
Từ đó, tầm hoạt động của dàn côn đồ cấp quốc gia đã, đang và còn sẽ rộng đường “vươn ra biển lớn”:
Ngày 13/5/2013, hai công ty của Việt Nam là Hoàng Anh-Gia Lai và Tập đoàn Công Nghiệp Cao Su Việt Nam đã bị tổ chức bảo vệ môi trường Global Witness tố cáo đích danh là thủ phạm tàn phá thiên nhiên ở Lào và Campuchia, hối lộ cho các quan chức địa phương để cướp đất của những sắc tộc thiểu số ở các vùng này nhằm khai thác cao su cung cấp cho Tàu Cộng.
Ở chiều ngược lại, nhưng đi trước nhiều bước, Hội nghị Thành Đô từ cuối thế kỷ 20 đã long trọng đánh dấu sự kết hợp của băng đảng Côn đồ Quốc tế giữa hai bộ phận: Phía VN là bọn Côn đồ Bán nước, và phía đối tác ở “bên kia biên giới” là bọn Côn đồ Cướp nước.
Cũng từ đó, giới quý tộc Côn Đồ Đại Gia đã chính thức và công khai đặt tên cho lực lượng An Ninh cùng quẫn toàn phương vị và đang quẫy đạp tứ bề là: CÔN AN.
Âm Binh Vật Phù Thủy nào phải đâu là chuyện thần thoại/hoang đường!

14-05-2013 – Kỷ niệm 58 năm ngày ký Hiệp Ước Vácsava, đương đầu với khối NATO, chính thức lên nòng cuộc chiến tranh lạnh của thế giới đối cực.
Blogger Đinh Tấn Lực

Dự Thảo (*) Diễn Văn Bế Mạc Hội Nghị Trung Ương Kỳ 7 Khóa XI


Dự Thảo (*)

Diễn Văn Bế Mạc Hội Nghị Trung Ương Kỳ 7 Khóa XI

tronglu

Thưa các đồng chí,
Thực hiện Chương trình làm việc toàn khóa, Ban Chấp hành Trung ương khóa XI đã khẩn trương nhóm họp Hội nghị lần thứ bảy này để xem xét, chung quyết, đồng thuận, ban bố ý kiến chỉ đạo đối với các vấn đề cực kỳ nhức nhối ở tầm sống còn của Đảng ta:
  1. Tiếp tục đổi mới, hoàn thiện hệ thống chính trị từ Trung ương đến cơ sở vốn đã bị gãy vụn thành tình trạng bát nháo trên bảo dưới không nghe, thậm chí, còn ngáng chân nhau, suốt nhiều nhiệm kỳ qua;
  2. Đổi mới, tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với công tác dân vận hầu ngăn chận tình hình ngày càng rõ xa: Đảng đi đường Đảng, Dân đường Dân;
  3. Chung quyết việc sửa đổi bản Hiến pháp 1992, sao cho càng giống cương lĩnh Đảng càng tốt, mà nhân dân không thể hoặc không dám khiếu nại, bất đồng, hay xách mé gì được, dưới mọi hình thái;
  4. Sơ kết một năm thực hiện Nghị quyết Trung ương 4 về xây dựng Đảng, bằng những tài liệu khống kê thực tiễn tươi sáng, làm nền cho một chiến dịch tuyên truyền quy mô sắp tới;
  5. Quy hoạch cán bộ cấp chiến lược, chính là trọng tâm của Hội Nghị và là quyền lợi cốt lõi của Đảng ta, sao cho thành phần hậu duệ kế thừa không ra ngoài giòng tộc của chúng ta;
  6. Chủ động biểu diễn cách ứng phó với biến đổi khí hậu, bảo vệ tài nguyên, môi trường; và một số vấn đề quan trọng khác cũng ở tầm cao nhưng không sinh tử, ví dụ như nợ công hay lạm phát, chẳng hạn.
Thay mặt Bộ Chính trị, Ban Bí thư, tôi nhiệt liệt ca ngợi các đồng chí ủy viên Ban Chấp hành Trung ương và các đại biểu tham dự Hội nghị đã cực lực chứng tỏ tinh thần phòng ngủ chống ngủ cao độ, cho dù, lắm lúc, lắm người, vẫn chưa thoát ra khỏi tư duy cục bộ, thậm chí, công khai vận động tẩy chay nhau.
*
Thưa các đồng chí,
Sau những ngày vất vả chạm trán/nâng bi trong lúc lướt duyệt hàng trăm trang báo cáo, tờ trình, đề án, và tranh ghế sôi nổi, tôi xin đúc rút một số ý kiến có tính chất chỉ đạo, tập trung vào các nội dung sống còn như đã đề xuất lúc khai mạc:

1- Về tiếp tục đổi mới, hoàn thiện hệ thống chính trị
Chúng ta đã đồng thuận, với tỷ lệ gần như đồng nhất tuyệt đối, về khái niệm “hệ thống chính trị” từ Hội nghị Trung ương 6 khóa VI (tháng 3-1989), và chính thức đưa vào Cương lĩnh năm 1991. Đó là một hệ thống chính trị bất khả thay thế, thậm chí, bất khả tư biện của Đảng, bao gồm Nhà nước, Mặt trận Tổ quốc và mọi đoàn thể chính trị – xã hội từ Trung ương đến cơ sở, trên toàn quốc, nghĩa là tất cả mọi sinh hoạt xã hội đều nằm trong tầm kiểm soát nghiêm ngặt theo định hướng XHCN của Đảng ta. Thực tế hơn 20 năm qua cho thấy đây là một chủ trương cần thiết mà chúng ta đã thực hiện nghiêm túc, và nhờ thế đã thu được những kết quả rất quan trọng.
Cũng trong thời gian qua, Bộ Chính trị đã chỉ đạo tổng kết việc thực hiện Nghị quyết Trung ương kỳ 5, khóa IX “Về đổi mới và nâng cao chất lượng hệ thống chính trị cơ sở xã, phường, thị trấn“; sơ kết việc thực hiện Nghị quyết Trung ương kỳ 4, khóa X “Về đổi mới, kiện toàn tổ chức bộ máy các cơ quan đảng, định hướng về đổi mới tổ chức bộ máy nhà nước, Mặt trận Tổ quốc và các đoàn thể chính trị – xã hội“; đồng thời đã nghe báo cáo một số chuyên đề về: Kết quả thí điểm không tổ chức hội đồng nhân dân ở một số huyện, quận, phường; thí điểm mô hình bí thư kiêm chủ tịch ủy ban nhân dân xã… Trên cơ sở đó xây dựng Đề án “Tiếp tục đổi mới, hoàn thiện hệ thống chính trị từ Trung ương đến cơ sở” và đã được Trung ương nhiệt liệt xiển dương tiến trình 3 đợt đổi mới vũ bão trước khi ban hành Nghị quyết về vấn đề tiếp tục đổi mới này.
Chúng ta đã nghiêm túc tập trung thảo luận, đánh giá toàn diện các vấn đề liên quan đến việc quán triệt và tổ chức thực hiện các Nghị quyết, Kết luận của Trung ương… và cùng nhất quán với nhau là mặt được luôn luôn ăn đứt mặt chưa được (rất khó thấy). Cho nên chẳng cần phân tích nguyên nhân, đề xuất các quan điểm, chủ trương và biện pháp khắc phục những hạn chế, yếu kém… không đáng bận tâm.
Đặc biệt là về các ý kiến manh nha đòi đa nguyên đa đảng từ bên ngoài, chúng ta đã có phát biểu chỉ đạo rằng thời buổi này VN ta chưa có nhu cầu. Tức là, cho đến khi nào BCT thấy cần thiết thì sẽ thông báo sau. Ngược lại, trên tinh thần đề cao hệ thống nhất nguyên mang tính lịch sử đó, chúng ta cũng đã nhất trí cao là vai trò lãnh đạo của cấp ủy và tổ chức đảng chưa được phát huy đạt tầm tương quan phụ tử hay vua tôi với nhân dân như mong muốn, khiến cho hoạt động của nhiều ban cán sự đảng, đảng đoàn, đảng ủy khối vẫn lúng túng.
Nhận thức mới có tính chỉ đạo là:
Việc nâng cao hiệu lực quản lý nhà nước, hoàn chỉnh phương thức hoạt động của Mặt trận Tổ quốc và các đoàn thể chính trị – xã hội, cải cách hành chính, tinh giản bộ máy tổ chức và tổng biên chế, hay chận đứng tình trạng cà lăm “tách ra, nhập vào“, “nhập vào, tách ra” lặp đi lặp lại v,v… đều là vô ích. Bởi vì đó là điều bình thường, nước nào cũng thế, thời nào cũng thế.
Tuy nhiên, chúng ta đều thấy nhu cầu khắc phục những khuyết điểm không nhỏ trong sự vận hành của Chính phủ là giữa các bộ, ngành vẫn còn một số nội dung quản lý nhà nước trùng lắp hoặc chưa được phân công cụ thể, rõ ràng.
Hướng chấn chỉnh trước mắt và lâu dài là:
Phải gấp rút có biện pháp giải quyết hợp lý việc phân cấp từ Chính phủ xuống chính quyền các địa phương, gia cố quyền lực của cấp trên đối với cấp dưới, bất kể mọi thứ tương quan ngoài biên chế, cả vào dịp lễ lộc hay ngày thường.
Phải khẩn trương chấm dứt tình trạng phân bố không đều: Có lĩnh vực quá rộng, thiếu sự kiểm tra, giám sát, ảnh hưởng đến sự quản lý thống nhất cả nước; có lĩnh vực lại quá hẹp, không phát huy được quyền chủ động, tính năng động, sáng tạo của địa phương.
Phải cấp thiết ngăn chận tình trạng phình nở các đơn vị bên trong các sở, ngành trực thuộc các cơ quan chuyên môn cấp tỉnh, cấp huyện… đến mức gần ngang bằng trung ương.
Phải thống nhất ý kiến về vị trí, vai trò, hiệu quả hoạt động của Hội đồng nhân dân huyện, quận, phường.  Đặc biệt phải quán triệt và cật lực cảnh giác nỗ lực khích bác, lợi dụng, khai thác triệt để của bọn thế lực thù địch hoạt động rất sôi nổi ở cấp huyện và dưới huyện.
Phải tận lực giải quyết thấu đáo vấn đề biên chế, phụ cấp cho cán bộ cơ sở. Nhất định không để kéo dài tình trạng lương lậu song hành một cách lộ liễu trắng trợn thông qua hình ảnh trên trang mạng NóKìa.
Phải khắc phục một cách cơ bản tình trạng tổng số các hội quần chúng được lập mới vẫn tiếp tục tăng nhanh, qua đó, một số hội đề nghị có biên chế cán bộ, công chức và hưởng kinh phí từ ngân sách nhà nước, và qua đó, tạo khe hở cho các thế lực thù địch xây dựng xã hội dân sự của chúng, dựa trên tinh thần quảng bá tuyên truyền trái phép về quyền con người. Tuyên giáo các cấp của chúng ta phải cật lực phản biện và minh chứng hùng hồn rằng không một ai có thể hy vọng hảo về việc tìm kiếm nhân quyền trong Trại Súc Vật. Phản ứng đầy tính bản năng như của cơ quan an ninh phường Phú Thạnh quận Tân Phú, thành phố Hồ Chí Minh, ngay lúc Hội Nghị 7 diễn ra ở Hà Nội, chính là một nỗ lực đáng được toàn Đảng tuyên dương và học tập.

2- Về đổi mới, tăng cường sự lãnh đạo của Đảng
Tổng kết quá trình cách mạng Việt Nam, Cương lĩnh chính trị (năm 2011) của Đảng đã rút ra 5 bài học, trong đó có bài học: Cách mạng là sự nghiệp lừa nhân dân, nhờ nhân dân rồi diệt nhân dân. Chính nhân dân là bộ phận kích hoạt dễ nhất để làm nên thắng lợi lịch sử cho Đảng. Toàn bộ hoạt động của Đảng phải xuất phát từ lợi ích và nguyện vọng chính đáng của nhân dân để phục vụ cho lợi ích và lý tưởng cao cả của Đảng. Sức mạnh của Đảng là ở sự gắn bó mật thiết với nhân dân theo đúng điều 4 hiến pháp và luật pháp.
Do đó, công tác dân vận là nhiệm vụ có ý nghĩa chiến lược đối với toàn bộ sự nghiệp cách mạng của Đảng, trong quá khứ và cả tương lai.
Trong nhiều năm qua, nhất là từ khi ban hành Nghị quyết Trung ương 8b, khóa VI, công tác quần chúng của Đảng tiếp tục được đổi mới, góp phần làm nên những thành tựu có ý nghĩa lịch sử của sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc XHCN còn lại ngay sau khi Quốc Tế III mãn phần.
Vấn đề đặt ra là vì sao lúc này chúng ta lại cần phải tham dự hội nghị quán triệt về đổi mới, tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với công tác dân vận.
Một mặt là do bối cảnh, tình hình đã và đang có nhiều thay đổi. Bên cạnh mặt thuận lợi cơ bản, cũng xuất hiện không ít khó khăn, thách thức mới, đặt ra yêu cầu, nhiệm vụ mới và bản thân công tác dân vận hiện còn những hạn chế, yếu kém. Ví dụ như : Kinh tế thị trường và nợ công cùng phát triển song hành, hội nhập quốc tế và gia tăng lạm phát thâm thủng chi thu ngày càng sâu rộng, đồng thời với những tác động tích cực, đã và đang xuất hiện những mặt trái, tiêu cực tác động hằng ngày, hằng giờ đến đời sống, tư tưởng, tình cảm của nhân dân. Tình trạng phân hóa giàu nghèo, phân cực, phân tầng xã hội; những biến đổi về quan hệ lợi ích, hệ giá trị xã hội; sự cách biệt về kinh tế, xã hội… làm nảy sinh tiền đề của sự phân hóa về nhận thức, tư tưởng của quần chúng cả trong đảng lẫn ngoài đảng.
Những khó khăn về kinh tế – xã hội và đời sống hiện nay cùng với tính chất lâu dài, phức tạp và cuộc đấu tranh giữa cái mới và cái cũ, giữa tiến bộ và lạc hậu trong bước chuyển quá độ lên chủ nghĩa xã hội đang tác động đến nhận thức, tư tưởng, làm phí uổng công sức giáo dục uốn nắn của Đảng đối với hầu hết cán bộ, đảng viên, nhân dân.
Ngay từ thượng tầng, những hiện tượng tiêu cực, tham nhũng, suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống,… đang làm tổn thương đến uy tín của Đảng và Nhà nước, làm mất hẳn chút niềm tin còn sót lại của nhân dân. Lợi dụng những khó khăn của nước ta trên con đường phát triển lợi ích nhóm mà tiêu biểu là Chính phủ và những tập đoàn kinh tế cấp quốc đang phải đối đầu trong thế trận nghìn cân treo sợi tóc, các thế lực thù địch đang ra sức đẩy mạnh các hoạt động “diễn biến hoà bình”, xuyên tạc đường lối, chính sách của Đảng, Nhà nước, nói xấu chế độ, bôi nhọ đội ngũ cán bộ lãnh đạo, tìm mọi thủ đoạn phân hóa nội bộ Đảng, phân hóa cả lãnh đạo đứng đầu nước với đứng đầu Chính phủ trong BCT, đặc biệt kích động chia rẽ, tách rời biện biệt nhân dân với Đảng, Nhà nước.
Trong khi đó chúng ta lại chậm đổi mới, cụ thể hóa cơ chế “Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ” đã được đề ra từ 80 năm trước. Sự phối hợp giữa các tổ chức trong hệ thống chính trị vẫn còn thiếu chặt chẽ. Trách nhiệm của cấp ủy và chính quyền trong công tác dân vận bị xem nhẹ, chỉ dựa chủ yếu vào bộ máy hành chính và biện pháp hành chính. Hầu hết tổ chức đảng, chính quyền, mặt trận, các đoàn thể nhân dân hoạt động kém năng động, thiếu hiệu quả, không thiết nắm bắt tâm tư, nguyện vọng của nhân dân và cũng không màng giải quyết những bức xúc của nhân dân. Đội ngũ cán bộ làm công tác dân vận không được đào tạo, bồi dưỡng nâng cao năng lực và cũng chưa được quan tâm đúng mức về chế độ, chính sách… Nhưng, quan trọng hàng đầu vẫn là Tuyên giáo TW chưa làm tròn nhiệm vụ mở đường cho Dân vận.
Nhận rõ những khó khăn, thách thức, thấy hết những hạn chế, yếu kém và nguyên nhân (tuyên giáo tắt tiếng – dân vận tắt đèn), chúng ta cần thực thi các biện pháp khắc phục trước mắt và lâu dài là:
Xác định đúng mục tiêu, yêu cầu, quan điểm, tư tưởng chỉ đạo và nhiệm vụ, giải pháp để đổi mới, tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với công tác dân vận trong tình hình mới.
Phải tăng cường mối quan hệ máu thịt giữa Đảng và nhân dân hiện nay. Phương châm hành động mới về mối quan hệ máu thịt này là: Giới hạn vừa phải và trong vòng kín đáo mọi nỗ lực hút máu và ăn thịt nhân dân, sao cho dư luận thế giới không xách mé, phê bình.
Mọi Đảng viên, bất kỳ ở cấp nào, đều phải hết lòng, hết sức chăm lo đời sống vật chất và tinh thần của nhân dân, sau khi hoàn tất việc chăm lo đầy đủ và toàn diện cho tương lai của bản thân và của gia tộc mình.
Phải thật sự tôn trọng và phát huy quyền làm chủ của nhân dân, về mọi phương diện, ngoại trừ đòi hỏi làm chủ chính cuộc sống hiện tại và ngay cả tương lai của bản thân và gia đình của họ.
Phải củng cố, xây dựng tổ chức đảng và bộ máy chính quyền thật vững mạnh, để đủ sức đối đầu với tất cả mọi ý đồ manh nha đòi quyền làm người và quyền công dân linh tinh các thứ.
Phải từng bước thư thả khắc phục cho được những hiện tượng tiêu cực trong đội ngũ cán bộ, đảng viên, công chức, đặc biệt là ở cấp thừa hành thấp nhất hàng ngày tiếp cận với nhân dân và là cấp bộ duy nhất từng gây ra điều tiếng nhiều nhất cho toàn Đảng. Phương châm hành động mới là: Một khi Đảng đã đề xuất ra đường lối và định hướng đúng đắn thì các cấp thừa hành không được tùy nghi tùy ý thực thi sai trật, như đã từng xảy ra trong suốt tám thập niên qua.

3- Về Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992
Thực hiện các Nghị quyết của Trung ương và Quốc hội về sửa đổi Hiến pháp năm 1992, thời gian qua, cán bộ, đảng viên đã tận tâm tận lực căng đầy đường các băng rôn nhiệt liệt hưởng ứng, tích cực tham gia góp ý vào việc sửa đổi Hiến pháp. Hoạt động lấy ý kiến nhân dân về Dự thảo sửa đổi Hiến pháp, xuống đến cấp Tổ dân phố, đã thực sự là một kỳ tích sinh hoạt chính trị dân chủ, vừa tập trung vừa sâu rộng trong xã hội, khiến thế giới phải cúi đầu bội phục.
Ngoại trừ nhóm trí thức 72 và các nhóm quần chúng nhiều thành phần gọi là “Công Dân Tự Do” có những ý kiến góp ý, nhận định chưa phù hợp, thậm chí có một số không ít bloggers lợi dụng việc góp ý kiến để xuyên tạc, chống phá chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước… thì nhìn chung, đồng bào, chiến sĩ cả nước và người Việt Nam định cư ở nước ngoài đã có nhiều ý kiến phải đạo rất tâm huyết và đầy trách nhiệm với Đảng, về cả nội dung và kỹ thuật lập hiến đối với hầu hết các chương, điều của Dự thảo.
Trên các phương tiện thông tin, truyền thông, nhiều cán bộ, đảng viên và các nhà nghiên cứu đã, một mặt, kiên quyết đấu tranh với những luận điệu tuyên truyền chống phá của các thế lực thù địch và số đối tượng cơ hội chính trị như các nhóm thế lực thù địch tự xướng danh là “công dân tự do” vừa nói trên; mặt khác, nỗ lực trao đổi, phân tích, làm sáng tỏ nhiều vấn đề, góp phần tạo được sự đồng thuận cao kỷ lục (gần 100%) đối với những nội dung cơ bản của Dự thảo sửa đổi Hiến pháp. Riêng tỉnh Bình Dương, một mình, đã lập thêm một kỳ tích hy hữu nữa là đã đúc kết được tổng số ý kiến đóng góp gần bằng phân nửa dân số nước ta! Thật là một tỷ số thần kỳ rất đáng tự hào với bầu bạn quốc tế!
Bộ Chính trị đã thảo luận, có ý kiến chỉ đạo định hướng cho việc tiếp thu, giải trình. Ủy ban Dự thảo sửa đổi Hiến pháp, theo đó, cũng đã chỉ đạo tập hợp, tổng hợp, phân loại, nghiên cứu, tiếp thu các ý kiến xác đáng ở trong luồng; phân tích, giải trình lý do không tiếp thu những góp ý chưa phù hợp ở ngoài luồng.
Kết quả là suýt soát 100% các đồng chí Trung ương đã kiên quyết bám sát Cương lĩnh của Đảng, bám sát các Nghị quyết, Kết luận của Hội nghị Trung ương 2 và Hội nghị Trung ương 5 về sửa đổi Hiến pháp năm 1992, nghiên cứu thật kỹ, thảo luận thật sâu các nội dung Báo cáo giải trình, tiếp thu… và sau cùng là nhất trí với bản Dự thảo sửa đổi Hiến pháp mà ủy ban sửa đổi Hiến pháp đề xuất theo đề xuất của BCT.
Tinh thần chung là còn điều 4 là còn tất cả. Do đó, Hội Nghị đã nhất trí xiển dương những vấn đề có tính nguyên tắc, thuộc về bản chất của chế độ chính trị và Nhà nước ta, nhất quyết tiếp tục giữ nguyên điều 4 để long trọng khẳng định Nhà nước ta là nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa lừa nhân dân, nhờ nhân dân và diệt nhân dân, do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo. Tất cả quyền lực nhà nước là thống nhất bên dưới Đảngcó sự phân công, phối hợp và kiểm soát hàng dọc giữa các cơ quan đảng bộ trong việc thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp; tiếp tục phát triển nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, thông qua các quả đấm thép tập đoàn kinh tế vô địch của VN thời đổi mới.
Ngoài điều 4 thì tất cả các điều còn lại của Hiến pháp đều sẽ được linh động điều chỉnh, theo nhu cầu nảy sinh của từng thời kỳ, và quan trọng hàng đầu là tuyệt đối theo đúng luật lệ hiện hành.

4- Sơ kết một năm thực hiện Nghị quyết Trung ương 4 về xây dựng Đảng
Nghị quyết “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay” là một Nghị quyết rất quan trọng, được đông đảo cán bộ, đảng viên và nhân dân đặc biệt quan tâm và theo dõi, ngay từ khi Nghị quyết mới được ban hành, cũng như trong suốt quá trình triển khai thực hiện.
Sau hơn 1 năm thực hiện, Bộ Chính trị đã sơ kết để toàn Đảng kịp thời rút kinh nghiệm và có những nhận định, đánh giá thống nhất, tạo sự đồng thuận cao một cách thẳng thắn và sâu sắc, làm cơ sở cho việc tiếp tục lãnh đạo, chỉ đạo thực hiện tốt hơn nữa Nghị quyết này.
Với tinh thần nhìn nhận một cách khách quan, toàn diện và ý thức trách nhiệm cao độ, Hội Nghị đã đồng thanh  nhận định: Trong hơn một năm qua, dù thời gian còn ngắn, nhiều việc mới triển khai hoặc chưa đạt kết quả như mong muốn, chưa đáp ứng được kỳ vọng của cán bộ, đảng viên và nhân dân, nhưng với quyết tâm cao, tinh thần cầu thị, các cấp ủy và tổ chức đảng từ Trung ương đến cơ sở đã triển khai thực hiện Nghị quyết Trung ương 4 một cách nghiêm túc với một khối lượng công việc lớn, phức tạp, và đã đạt được những kết quả bước đầu rất quan trọng. Thể hiện trên một số mặt chủ yếu sau đây :
Một là, các cấp ủy, tổ chức đảng và đội ngũ cán bộ, đảng viên đã đồng loạt và đồng lòng nhận thức đầy đủ, sâu sắc hơn về tầm quan trọng của công tác xây dựng Đảng trong tình hình mới; thấy rõ tính cấp bách và sự cần thiết phải tiếp tục đổi mới và chỉnh đốn Đảng, làm cho Đảng ta, vốn đã trong sạch, vững mạnh, thì ngày càng trong sạch, vững mạnh nhiều lần hơn nữa, và, tương tự như trình dân chủ, sẽ gấp vạn lần hơn hẳn bọn tư bản. Từ đó, xác định rõ hơn trách nhiệm của mình đối với vận mệnh của Đảng, của dân tộc xếp hàng đàng sau Đảng, mà đề cao ý thức tự giác trong việc thực hiện Nghị quyết. Quá trình chuẩn bị và tiến hành kiểm điểm, tự phê bình và phê bình theo Nghị quyết Trung ương 4 thực sự đã trở thành một đợt sinh hoạt chính trị nghiêm túc, sôi nổi và sâu rộng, không thua gì thời rèn cán chỉnh quân trước đây, trong toàn Đảng.
Hai là, thông qua việc báo cáo kiểm điểm, báo cáo giải trình của tập thể, cá nhân một cách nghiêm túc, được bổ sung, hoàn thiện nhiều lần; thông qua việc tiếp thu ý kiến đóng góp của các tổ chức đảng và cán bộ, đảng viên; thông qua việc tiến hành kiểm điểm, tự phê bình và phê bình thẳng thắn, kỹ lưỡng… đã giúp các cấp ủy, tổ chức đảng và mỗi cán bộ, đảng viên thấy rõ hơn những ưu điểm để phát huy nền kinh tế thân tộc; thấy rõ những hạn chế, khuyết điểm để kịp thời sửa chữa, khắc phục mọi nguyên nhân gây điều tiếng.
Ba là, hầu hết các cấp ủy, tổ chức đảng và nhiều cán bộ, đảng viên đã đề ra chương trình hành động và các biện pháp thiết thực để sửa chữa, khắc phục khuyết điểm, và trên thực tế đang có nhiều việc làm cụ thể. Ví dụ như: Trung ương đang triển khai việc xây dựng quy hoạch đội ngũ cán bộ cấp chiến lược; mở lớp đào tạo bồi dưỡng cán bộ nguồn; ban hành Quy định về việc nêu gương của cán bộ, đảng viên, nhất là người đứng đầu; quy định việc lấy phiếu tín nhiệm đối với một số chức danh cán bộ lãnh đạo, quản lý…
Nhiều cấp ủy đã quy định cụ thể về việc sử dụng xe công, tham dự các lễ hội đồng bóng, cải tiến tổ chức các hội nghị tại các rì-sọt, mở rộng nội hàm công vụ, làm thông thoáng lề lối liên hoan, linh động về việc cán bộ lãnh đạo cùng thân nhân đi công tác nước ngoài; điều chỉnh cách gọi thầu và cấp phép các dự án; sắp xếp lại tổ chức bộ máy và bố trí lại một số cán bộ có khả năng chạy chức vận tốc cao; tăng cường việc thanh tra, kiểm tra và kết luận để điều chỉnh hay điều hướng các nguồn dư luận liên quan đến tham nhũng, tiêu cực; tập trung xem xét, giải quyết tận gốc các vụ dân oan nhếch nhác tập họp khiếu kiện kéo dài làm mất vẻ mỹ quan của thành phố hay thủ đô v.v…
Bốn là, các cấp ủy, tổ chức đảng có thêm kinh nghiệm trong việc chỉ đạo thực hiện công tác xây dựng Đảng nói chung, trong kiểm điểm, tự phê bình và phê bình nói riêng. Có thể nói, với sự chỉ đạo chặt chẽ, cụ thể, có trọng tâm, trọng điểm của Bộ Chính trị, Ban Bí thư trong quá trình thực hiện Nghị quyết TW 4 với quy trình tiến hành kiểm điểm từ trên xuống dưới, nêu cao vai trò tiền phong gương mẫu của cấp trên và của người đứng đầu, tiêu biểu là người đứng đầu Đảng, đứng đầu Nước, và đứng đầu Chính phủ; việc tổ chức lấy ý kiến đóng góp của tập thể và cá nhân trước khi kiểm điểm; việc gợi ý kiểm điểm đối với những nơi có vấn đề nổi cộm; việc thông báo kết quả và tiếp thu ý kiến đóng góp của các tổ chức và cá nhân sau kiểm điểm vân vân… là những cách làm mới, có tác dụng hoạt náo trên nhiều mặt. Ví dụ cụ thể là tiến trình chất vấn các Bộ trưởng trước Quốc hội, hoặc bỏ phiếu tín nhiệm Thủ tướng trước Trung Ương, chẳng hạn.
Năm là, trong bối cảnh có nhiều khó khăn, thách thức, việc triển khai thực hiện Nghị quyết Trung ương 4 đã góp phần thúc đẩy các nhiệm vụ phát triển kinh tế – xã hội năm 2012: Hoàn thành cơ bản các mục tiêu, nhiệm vụ đề ra, đặc biệt là vấn đề tái cấu các quả đấm thép thành công vang dội. Giữ vững ổn định kinh tế vĩ mô với chỉ số tăng trưởng GDP toàn quốc thấp hơn mức tăng của từng tỉnh không là bao. Kềm chế lạm phát không vượt quá mức trần là 22%. Nỗ lực nhập khẩu vàng để lấy giá chênh lệch làm lợi cho dân và cho đảng! Bảo đảm an sinh xã hội, không còn cảnh những tập thể dân oan khiếu kiện nheo nhóc khắp thủ đô, không còn cảnh nhân dân phản đối quy trình cưỡng chế đất đai bằng súng hoa cải hay khỏa thân hay tự thiêu… Củng cố quốc phòng bằng nhiều hình thức khác nhau, ví dụ như chiến dịch toàn quân học tập về lời thề trung thành cùng nhiệm vụ tuyệt đối bảo vệ đảng, và đặc biệt quán triệt triết lý quốc phòng hiện đại là thông qua tiến trình đàm phán ngoại giao, thà hy sinh vài hòn đảo chim ỉa hoặc vài bờ thác vô dụng để giữ tình hữu nghị còn hơn là tạo cớ cho chiến tranh. Giữ vững an ninh, giữ vững trật tự an toàn xã hội bằng nhiều biện pháp sáng tạo, ví dụ như phổ biến đại trà khẩu hiệu Còn Đảng Còn Mình, chế tạo thành công súng bắn lưới bắt xe máy, biến đất thánh thành công viên, biến làng thiền thành bãi hoang, biến nghĩa trang thành cao ốc, vận động nhân dân tự phát dùng bạo lực chống lại nhân dân tự ý biểu tình bất bạo động, vận động nghi can hối lỗi và tự tử trong lúc thẩm vấn, hoặc đề xuất cho công an bắn trực tiếp vào dân để giài quyết nhanh gọn… Chủ động hội nhập, nâng cao uy tín, vị thế quốc tế của đất nước, ví dụ như từng bước hoàn thiện quy trình bầu bán nội bộ ở thượng tầng đảng theo tiêu chí đào tạo từ Mỹ, và cho đến nhiệm kỳ tới thì chấm dứt tình trạng nguyên thủ quốc gia công du nước ngoài phải mang theo thông dịch, cho dù đã cầm giấy đọc ngay trước mặt đối tác.

5- Về xây dựng quy hoạch cán bộ cấp chiến lược
Thực hiện Nghị quyết Đại hội XI của Đảng và Nghị quyết Hội nghị Trung ương 4 “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay”, thời gian qua, Bộ Chính trị đã sớm chỉ đạo triển khai việc xây dựng Đề án quy hoạch cán bộ cấp chiến lược để trình Hội nghị Trung ương 7. Với tinh thần trách nhiệm cao, các đồng chí Trung ương đã tích cực tham gia phát hiện, giới thiệu nguồn quy hoạch. Tổng hợp kết quả phát hiện, giới thiệu, bước đầu cho thấy nguồn cán bộ khá dồi dào về số lượng, có đủ 3 độ tuổi cho các chức danh, trong đó có khá nhiều cán bộ trẻ, cán bộ nữ. Bộ Chính trị đã xem xét, thảo luận và có ý kiến sơ bộ về chức danh nhân sự dự kiến đưa vào Quy hoạch nhiệm kỳ 2016 – 2021 và các nhiệm kỳ tiếp theo, nếu điều kiện lịch sử còn cho phép.
Ban Chấp hành Trung ương đã cho ý kiến chung quyết tại hội nghị này về nguyên tắc, tiêu chí, phương pháp lựa chọn nhân sự đưa vào quy hoạch; về số lượng cho mỗi chức danh; về cơ cấu độ tuổi, giới tính, thành phần xuất thân, mối liên hệ nhân thân với các ủy viên trung ương hay BCT đương nhiệm, và phương án nhân sự cụ thể đưa vào quy hoạch, sau đó giao cho Bộ Chính trị căn cứ ý kiến của Trung ương cân nhắc, quyết định chính thức. Để bảo đảm tính khả thi, thực chất của quy hoạch và tính kế thừa, phát triển của đội ngũ cán bộ, việc lựa chọn nhân sự đưa vào quy hoạch phải theo đúng đối tượng, độ tuổi, số lượng và cơ cấu như Đề án quy hoạch mà Hội nghị Trung ương 6 đã thông qua.
Ban Chấp hành Trung ương đã làm tốt việc phân biệt công tác quy hoạch với công tác nhân sự: Công tác Quy hoạch là việc chủ động chuẩn bị nguồn nhân sự từ xa cho công tác cán bộ, bao gồm cả khâu đào tạo, bồi dưỡng, rèn luyện để chuẩn bị bố trí, bổ nhiệm cán bộ trong tương lai; còn Công tác Nhân sự là việc lựa chọn người để bố trí, bổ nhiệm vào vị trí có nhu cầu theo tiêu chuẩn chức danh cán bộ. Do vậy, việc lựa chọn nhân sự vào quy hoạch cần có tiêu chí kế thừa chính chủ, bảo đảm tính thống nhất, đồng bộ và sự liên thông giữa quy hoạch của cấp trên đề bạt và cấp dưới thi hành; đồng thời phải làm nhiều lần, bổ sung, điều chỉnh dần, không nhất thiết phải đủ số lượng ngay từ đầu, bởi Trung ương không thể đẻ kịp.
Đây là lần đầu tiên Trung ương tiến hành xây dựng quy hoạch cán bộ cấp chiến lược, hẳn không tránh khỏi những mặt còn hạn chế về sự tương nhượng, cho nên giới lãnh đạo chúng ta sẽ vừa làm vừa rút kinh nghiệm.
Kết quả bước đầu có thể gây ra nhiều nguồn dư luận bàn tán, ngạc nhiên, xôn xao hoặc sửng sốt. Tuy nhiên, toàn Đảng đều phải thấy ra công sức đổi mới của lãnh đạo trong tiến trình bầu bán có tính thương nghị công khai giữa Hội nghị TW hơn là hiệp thương kín kẽ trước đây rất nhiều. Với nguyên tắc, tiêu chí và phương pháp đề bạt, chọn lựa mới này, sự vận động ngầm có tính phe cánh không thể xảy ra chằng chịt như xưa, đồng thời, cơ cấu sẽ cân bằng hơn, về giới tính, vùng miền, văn hóa, sở trường v.v… Điều quan trọng là tất cả những thay đổi, hoán vị, dịch chuyển các chức vụ trong Chính phủ, Quốc hội, Mặt Trận, thậm chí, ngay cả trong BCT ở thượng tầng Đảng… đều là những cân nhắc kỹ lưỡng sau nhiều vòng thương lượng gay cấn, và cần được hiểu là những chọn lựa tối hảo vì Đảng, bởi Đảng và cho Đảng quang vinh của chúng ta, và vẫn còn cơ hội thay đổi theo đúng trình tự xử lý nội bội sao cho mọi tương nhượng đều ở mức cân bằng tối thiểu. Mọi sự đồn đoán, xách mé, xuyên tạc, đặc biệt là những phân tích hay tổng hợp tình hình phân rã thượng tầng Đảng, hoặc xé rộng khoảng cách thắng thua/được mất giữa Đảng bộ TW với Chính phủ, vân vân… đều có thể bị truy tố về tội hình sự âm mưu phá hoại Đảng và Chính quyền nhân dân.

6- Về ứng phó với biến đổi khí hậu; bảo vệ tài nguyên, môi trường
Biểu diễn khả năng ứng phó với biến đổi khí hậu, quản lý tài nguyên và bảo vệ môi trường là một vấn đề có ý nghĩa quyết định đối với sự phát triển bền vững của Đảng. Việt Nam là quốc gia ven biển, dễ bị tổn thương trước những tác động của biến đổi khí hậu; tài nguyên có hạn trong khi nhu cầu khai thác, sử dụng tăng nhanh trong từng bộ phận của Đảng; môi trường chịu áp lực ô nhiễm cực lớn từ quá trình phát triển kinh tế – xã hội, đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa phi quy ước và vô tội vạ.  Trong các văn kiện Đại hội IX, X, XI và nhiều nghị quyết, chỉ thị của Đảng gần đây đã có đề cập vấn đề này, nhưng chưa có một nghị quyết chuyên đề toàn diện, sâu sắc của Ban Chấp hành Trung ương cho cả 3 nội dung ứng phó với biến đổi khí hậu, quản lý tài nguyên và bảo vệ môi trường. Do đó, các biện pháp nổi tiếng cũng chỉ mang tính tự phát. Ví dụ như đề xuất  “Bắn mây phá mưa” cho ngày hội Ngàn Năm Thăng Long nhiệt liệt chào mừng Quốc Khánh nước bạn. Hoặc qua đó, chúng ta cũng đã nhận rõ tính khí “Nhân dân ỷ lại vào (thiên tài) Nhà nước” cao hơn bao giờ hết trong các dận thiên tai. Ngược lại, cũng qua đó, đã nảy sinh ra sáng kiến quốc phòng “Biển dâng sóng thần nhấn chìm tàu giặc”… Nghĩa là chưa thành hệ thống hoặc chẳng ra thể thống gì cả.
Vì vậy, Hội nghị Trung ương lần này đã tận tâm bàn bạc thấu đáo để có những chủ trương, phương hướng đúng đắn, kịp thời chỉ đạo thực hiện có kết quả lĩnh vực này, nhằm quán triệt, cụ thể hóa quan điểm phát triển bền vững của Đại hội XI, thực hiện mục tiêu chiến lược phát triển kinh tế – xã hội đến năm 2020 cũng như lâu dài của đất nước. Nghĩa là đã đánh giá khách quan, khoa học tình hình biến đổi khí hậu, tài nguyên, môi trường và công tác ứng phó với biến đổi khí hậu ở nước ta trong thời gian qua.
Hội nghị Trung ương đã đề ra những định hướng cơ bản phòng chống mọi loại thiên tai:
Phải đặc biệt quan tâm đến tình trạng nước biển dâng, ngập lụt, triều cường, xâm nhập mặn;
Phải xác định rõ mối quan hệ giữa thích nghi và ứng phó với biến đổi khí hậu, nước biển dâng;
Phải phòng tránh, giảm nhẹ tác hại của bão lũ, hạn hán…
Phải quản lý, khai thác, sử dụng tài nguyên, khoáng sản, tìm kiếm, phát triển các nguồn mới thay thế; giải quyết tốt mối quan hệ giữa quản lý, khai thác, sử dụng trước mắt với giữ gìn, bảo vệ tài nguyên, môi trường cho tương lai lâu dài;
Phải phòng ngừa và kiểm soát ô nhiễm, bảo vệ môi trường, bảo tồn thiên nhiên và đa dạng sinh học.
Phải dự báo đúng xu thế diễn biến trong từng lĩnh vực cần phải nghiên cứu xử lý.
Phải đề ra quan điểm, mục tiêu và nhiệm vụ, giải pháp sát hợp, khả thi.
Phải có quan điểm chỉ đạo chung cho cả ba lĩnh vực và cho mỗi lĩnh vực; mục tiêu tổng quát đến năm 2020, tầm nhìn 2050; mục tiêu, nhiệm vụ và giải pháp cụ thể của kế hoạch 5 năm 2011 – 2015 và chiến lược 10 năm 2011 – 2020.
Phải nhìn nhận đầy đủ vai trò, trách nhiệm của các tổ chức đảng, cơ quan Nhà nước, đặc biệt quan trọng hàng đầu là sự đóng góp tài lực của cộng đồng các doanh nghiệp, của người dân và của toàn xã hội.
Phải có trọng tâm, trọng điểm, lộ trình, bước đi phù hợp với điều kiện cụ thể của Việt Nam.
Phải dựa trên tinh thần chủ động, quyết liệt, có chương trình, kế hoạch hành động sát hợp về khoa học – công nghệ cũng như kinh tế – xã hội, và được đặt trong tổng thể chiến lược, quy hoạch, kế hoạch phát triển cho từng thời kỳ.
Phải có sự tính toán ngay từ đầu các điều kiện bảo đảm việc thực hiện, nhất là điều kiện về khoa học – công nghệ và các nguồn lực trong nước và quốc tế, bao gồm nhân lực và nguồn lực tài chính; kết hợp công tác tuyên truyền, giáo dục, nâng cao nhận thức với việc đề ra và thực hiện đồng bộ hệ thống các cơ chế, chính sách phù hợp và chế tài đủ mạnh.
*
Thưa các đồng chí,
Hội nghị Trung ương lần này đã giải quyết tốt đẹp những vấn đề khó, phức tạp nhưng rất quan trọng đối với sự phát triển bền vững của Đảng, không chỉ trong nhiệm kỳ này mà cho cả các nhiệm kỳ tiếp theo, nếu vẫn còn được lịch sử trao phó cho sứ mạng lãnh đạo đất nước. Xin trân trọng tri ân Bộ Chính trị đã chỉ đạo nghiên cứu, chuẩn bị nghiêm túc, công phu. Xin trân trọng cảm ơn các đồng chí Trung ương tham dự Hội nghị đã phát huy cao độ tinh thần trách nhiệm tập thể, đã tập trung nghiên cứu, thảo luận kỹ lưỡng, cho ý kiến để hoàn thiện các báo cáo, đề án và chung quyết mọi vấn đề.
Nghị quyết TW 7 khóa XI sẽ được công bố nay mai.
Với tinh thần luôn luôn đạt bằng được thắng lợi bước đầu, tôi xin long trọng tuyên bố bế mạc Hội nghị lần thứ bảy Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XI.
Chúc các đồng chí về đường bình an.
Xin trân trọng cảm ơn.

Hà Nội, ngày 11 tháng 5 năm 2013.
Chú thích: (*) Dự thảo số 1 này chỉ dành riêng cho trường hợp đạt được kết quả hoàn mãn (ít xấu nhất) của Hội Nghị. Tức là không có cuộc đảo chánh nào giữa nhiệm kỳ này thành công. Blogger Đinh Tấn Lực chấp bút theo đơn đặt hàng của Tuyên giáo TW, với ý thức cao là trách nhiệm nội dung (các văn kiện dự thảo diễn từ bế mạc loại này) hoàn toàn thuộc về tập thể. Nay chép lại theo đơn đặt hàng của Mark FB.