Tuyến Phòng Thủ Sau Cùng Sắp Thủng?



côngly-LongAn

Tuyến Phòng Thủ Sau Cùng Sắp Thủng?

. Đinh Tấn Lực

Chiến lũy Ba Đình xưa của anh hùng Đinh Công Tráng là để chống giặc ngoại xâm thực dân Pháp. Quảng trường Ba Đình thời @ bọc cái xác khô kia là tuyến phòng thủ sau cùng của bọn giặc nội xâm trước sức công chặt xiềng nong xích của nhân dân”. (ĐTL)

Thử điểm qua một số phản ứng triệt thoái rời từng dãy chiến hào của giặc:

  1. Truyền Thông Vỡ Trận
Hệ loa phường vẫn vang vang đôi chỗ, song nội dung được coi như rác đối với tai nghe của quần chúng nhân dân. Nó trở thành một thứ ô nhiễm cả âm thanh phiền toái lẫn ý nghĩa vớ vẩn, đặc biệt là vào lúc 5 giờ sáng. Đã có đại biểu QH nêu ý kiến dẹp tất cho dân nhờ.
Hệ báo đài minh họa đã thu mình vào góc sân. Tuyên giáo TW phải chi tiết hóa từng chỉ thị nhỏ nhặt việc nào được làm, làm tới đâu… trong mỗi buổi giao ban hàng tuần. Và không đủ sức bao sân. Điển hình là cả đảng đã phải nín thở khi Khu trục hạm Lassen tuần tra khu vực sát cạnh các đảo tôn tạo của TQ trên Biển Đông. Tuyên giáo TW chỉ hoàn hồn sau đó và ra ngay dự báo “Biển Đông sẽ nổi sóng mạnh!”, mà thực tế là TQ vẫn còn tiếp tục nín thở.
Hệ thống an ninh mạng, gọi tắt là CAM, sau thành tích của Vũ Hải Triều năm xưa, hiện cũng đã thúc thủ. Cư dân mạng được trang bị kiến thức an toàn vi tính và an toàn liên lạc vững chải hơn. Nhiều trương mục FB bị xâm nhập/đánh cắp cũng đã được hoàn về chính chủ.
Hệ truyền thông mạng tiếp nhận ngày càng nhiều phóng viên/nhà báo có thẻ. Bài viết của cùng tác giả đăng trên mạng xã hội có nhiều lượt đọc và nhiều ý kiến hơn trên mạng chính quy (nếu may mắn được “biên tập lại” để đăng). Cán cân lực lượng đã nghiêng hẳn. Tiếng nói có trọng lượng nhất của chính phủ thụt lùi từng bước, từ “Không thể ngăn cấm thông tin trên mạng xã hội”, cho tới “chinhphu.vn đã lên Facebook”, cho tới việc TT chính thức chỉ thị cho giới “công nghệ tin học” trong nước “không tham gia vào các hoạt động tấn công, khủng bố thông tin trên mạng”.
Trong 49% dân số VN sử dụng internet, cộng đồng cư dân mạng xã hội, đặc biệt là Facebook, ngày càng hồ hởi khi thấy những nút bấm Like, Comment, Share đã đẩy lùi nhiều sự kiện lên gân (hay coi thường nhân dân) từ giai cấp cán bộ lãnh đạo đảng. Ví dụ không kể hết. Đơn cử chuyện gần nhất là Vương Bình Thạnh, chủ tịch tỉnh An Giang, phạt 5 triệu đồng một FBker phê bình khuôn mặt đương sự là “kênh kiệu”. Chuyện vỡ lớn ra thành nhiều mảng lộ bí mật cung đình, đến mức đương sự than “Khổ sở vì những bình luận trên FB” khiến cả thế giới biết chuyện.
Chốt lại điểm này là lãnh đạo đảng chậm chân với FB, và không ngờ rằng thông tin thời buổi này đã bỏ xa ngày đầu thiên niên kỷ những 5475 vòng trái đất!
*
  1. Lý Luận Vỡ Trận
Tuyên giáo TW, như đã nói, tả xông hữu đột đến mướt mồ hôi, một phần bởi số đông lãnh đạo tùy nghi thể hiện cả kém cỏi về kiến thức, cả ngớ ngẩn về tư duy, cả lẩn thẩn khi phát biểu.
Các “danh ngôn” loại này ghi không hết được. Một phần ví dụ rất nhỏ và rất gần là những phát biểu trong 3 ngày họp quốc hội 16-18/11/2015.  Nổi trội trong đám là “phát ngôn ấn tượng” của Hoàng Tuấn Anh, đứng đầu bộ Văn-Thể-Du: “Xin để cho bộ trưởng kế tiếp trả lời”, khiến cả hội trường QH rộn rã tiếng cười.
Cũng không ít các cách chữa cháy ở trình lớp mầm. Đại loại như VTV cho chiếu phóng sự xóa mù chữ, với một em đứng trước ống kính biểu diễn đọc sách cầm ngược, rồi phân trần là bởi sách dán “Lộn Cái Bìa” (riêng phần giải thích này thì cấm đọc ngược chữ). Hoặc, nghi can bị chết trong trại tạm giam vì rửa bát bẩn! Hoặc, hai luật sư bị hành hung là bởi phóng ô-tô gây bụi!
Số phận của những bài báo về “thế lực thù địch” & “diễn biến hòa bình” ra sao, có lẽ chỉ mỗi dàn cán bộ biên tập mấy tờ TCCS/Tuyên Giáo/Xây Dựng Đảng/Nhân Dân/CAND/QĐND… là khả dĩ nắm rõ. Còn thì đối với quảng đại quần chúng, tính từ “phản động” có một vị trí danh dự đến không ngờ.
*
  1. Tài Chính Vỡ Trận
Google thử cụm từ “công trình đắp chiếu”, kết quả bật lại 552.000 bản tin trong vòng 0.56 giây. Khó ai có đủ kiên nhẫn lọc lại để coi trong số đó có bao nhiêu bản tin trùng lắp, hay cộng thử xem tổng số công trình đắp chiếu trong 40 năm qua đó tương đương với bao nhiêu lần tổng sản lượng nội địa (GDP) của VN. Điều chắc chắn thứ nhất là không thể ít. Thứ nhì, chí ít cũng phải đâu đó trên dưới 40% ngân sách dự án, tức là từ tiền thuế của dân hay tiền vay nước ngoài, đã biến thành nhà lầu xe hơi của cán bộ lãnh đạo các cấp các nơi. Không loại trừ một tỷ lệ đã chạy vào túi các nhà thầu TQ trốn về nước họ. Chính phủ thường báo cáo về một nền kinh tế đột phá. Người ta chỉ không thấy đột ở đâu.
Chỉ số phát triển duy nhất tạo ấn tượng (và gây sốc) nhất VN là nợ công. VinaCapital công bố : dự báo là khoảng 60.3% GDP năm nay 2015, và khoảng 64.9% GDP năm tới 2016, tức ngấp nghé mức hiểm nghèo 65%.  Ngân hàng Thế giới (WB) lại có những số liệu cao hơn báo cáo của chính phủ VN. Lý do chính là bởi chính phủ bội chi và nguồn thu không ổn định. Và tình hình khó khắc phục này còn kéo dài. Tổng nợ tập đoàn và các Tổng Cty nhà nước vượt 1,5 triệu tỷ đồng. Tổng khoản nợ khó đòi của các tập đoàn này lên tới 293.617 tỷ đồng. Dẫn đầu về con số tuyệt đối nợ phải thu khó đòi là Tập đoàn Dầu khí VN, 2856 tỷ đồng. Nhiều chuyên gia lo lắng VN trở thành một Hy Lạp thứ hai.
Ngân sách nhà nước cạn kiệt. Bộ Tài chính phải vay NHNN 30.000 tỷ đồng để cứu nguy ngân sách. Trao đổi với báo Tuổi Trẻ Cuối Tuần, Phó vụ trưởng Vụ ngân sách Nguyễn Minh Tân bảo “Đây là vấn đề khó nói của Bộ tài chính”, một khi nhiệm vụ huy động cho năm nay lên đến 430.000 tỷ đồng.
Một số biện pháp khác để cứu nguy ngân sách là bán trái phiếu (mà không phải dễ bán), và… xin viện trợ (chấp nhận nằm cuối bảng ASEAN). Nguy cơ lớn nhất là hết tiền trả lương công nhân viên chức, công an và quân đội.
Chốt tạm điểm này gồm các phương thức thoát hiểm có tên là giật gấu vá vai, vặt mũi bỏ mồm.
*
  1. Đối Nội Vỡ Trận
Năm 2014, cả nước có 25.322 tai nạn giao thông, 8996 người chết. Con số gần tương đương trong 9 tháng đầu năm 2015, so với cùng kỳ năm ngoái.
Tình trạng xã hội đen và buôn bán ma túy “vẫn phức tạp”.
Công dân chết trong đồn công an: 260 người trong 3 năm.
Tình hình cán bộ làm giàu bằng cách phối hợp côn đồ cưỡng chế đất đai giá thấp và quy hoạch bán lại giá cao ngày càng gia tăng, khiến nhân dân quyết tử giữ đất.
Tham nhũng tại VN vừa tinh vi vừa trắng trợn” là tựa báo trong luồng. Rất quen tai là phần lớn những can phạm tham nhũng đều … tâm thần.
Chạy án cũng là một quy trình làm giàu nhanh và có hệ thống của cán bộ các ngành liên quan đến tư pháp.
Chốt lại ở đây: Cái gọi là “ổn định” xã hội chỉ như lớp váng dầu trên mặt ao tù đang bị mưa đá.
*
  1. Đối Ngoại Vỡ Trận
To là đối với TQ: Vừa cà lăm lên tiếngcho biết; vừa tuần tra khống; lại bắn 21 phát đại bác và trải thảm đỏ đón giặc; mà quên 80.000 sản phẩm thực phẩm và hàng tiêu dùng nhiễm độc nhập khẩu từ TQ. Quên cả hàng vạn ngư dân bị giặc bách hại ngay trên ngư trường truyền thống của mình.
Nhỡ là ASEAN 26: Trong lúc Philippines & Malaysia mạnh mẽ đòi hỏi Bộ quy tắc ứng xử trên Biển Đông, thì VN “im lặng” quá mức cho phép!
Bé là Việt kiều: 40 năm không treo được một lá cờ sao ra ngoài khuôn viên sứ quán hay lãnh sự quán. Nghị quyết 36 biến dạng thành những trò ma bùn vẫn không dán nổi cái mác khủng bố lên những tổ chức chủ trương dân chủ hóa VN. Lượng kiều hối có thể sụt giảm mạnh, như một hình thức rút ống thở, một khi ngân sách nhà nước cạn kiệt và vô phương cầu viện.
Chốt lại điểm này là tính hèn của đảng và nhà nước lộ quá rõ, đặc biệt là xuyên qua sự kiện bọn giặc tuyên bố thành lập đơn vị hành chính Tam Sa và hai lần chúng cắm giàn khoan HD-981. Tính ác lộ ngay theo đó khi nhà cầm quyền đàn áp những người yêu nước phản đối sự hung hãn của giặc ngoài Biển Đông. Gộp lại, nội thù dắt mối cho ngoại xâm.
*
  1. Pháp Lý Vỡ Trận
Bắt đầu từ chiến dịch triệt tiêu những luật sư ôm ấp hoài bão tạo điều kiện cho đất nước cất cánh, tức là đi ngược chủ trương của đảng và nhà nước, tức là trở thành kẻ thù của nhà nước.
Mọi phiên tòa đều có sẵn án bỏ túi. Có những bản án được quyết sẵn từ cấp cao nhất của đảng. Hệ quả là những bản án vi hiến và vi luật. Trong lúc tình hình khiếu kiện chồng chất khắp nơi. Cốt lõi sản sinh ra hàng triệu Dân Oan nằm ở chính sách đất đai thuộc quyền phân bố để làm giàu của cán bộ nhà nước. Nhà nước càng cưỡng chế, xã hội càng bất ổn.
Kéo dài cho tới gần đây, hai luật sư biện hộ cho người cô thế và oan ức đã bị côn đồ cùng côn đồ giả dạng phục kích hành hung đến đổ máu. Lần khác, sau đó, côn đồ giả dạng rượt đuổi các luật sư giúp đỡ công nhân hãng Yupoong, và hành hung hai nhân viên thiện nguyện của Lao Động Việt.
Gần nhất là bản án 4 năm 6 tháng áp đặt lên một cậu bé 15 tuổi, chỉ vì nóng lòng bênh mẹ bị đội cưỡng chế hành hung.
Chính thực bản án này mô tả trọn vẹn tình trạng pháp lý vỡ vụn. Không ai còn chút tin tưởng nào vào hệ thống công an & tư pháp xứ này, một khi pháp luật làm ra để bảo vệ giới cầm quyền, còn lãnh đạo thì tùy nghi đứng ngồi trên luật.
*
  1. Quyền Lực Vỡ Trận
Cái “nguyên trạng” toàn trị (như Ba Đình ngày đêm gia công gìn giữ) đã biến mất.
Những Lú, Sâu, X, Hói… và hàng loạt nick khác đã khắc chết tên lãnh đạo, phản ánh sự khinh bỉ của nhân dân không cần che giấu. Gần nhất là chuyện hài về khuôn mặt 5 triệu, nhắc nhớ cho mọi người đến những danh ngôn có mùi rượu của nhân vật Trang Khàn.
Về phía nhà nước, công lực phải núp bóng côn đồ. Mọi đối phó với ý nguyện của nhân dân đều nhân danh lực lượng “quần chúng tự phát” (biết đánh gậy, dùng tay gấu, bấm huyệt, và quăng người lên xe buýt).
Ngược lại, ở phía nhân dân, bị bắt vào đồn công an vẫn cười tươi, và đấu lýcho tới khi công an cứng họng. Họ coi chuyện vào đồn công an như một kiểu chơi game online được lên tầng nấc kế. Trong lúc bên ngoài, đồng đội của họ đã quá nhiều lần chiến thắng trong việc tập họp đòi người. Họ đã tận mắt chứng kiến rõ ràng là “Quyền lực không phải do thượng đế tặng thưởng, mà làdo chính nhân dân ủy thác. Nếu nhân dân quyết định thu hồi thì tất nhiên nhà nước trắng tay”.
Bấy giờ, nỗi sợ đổi bên. Nó chạy về phía những kẻ có gắn quân hàm trên cầu vai và bảng tên trên túi áo.
*
  1. Toàn Bộ Vỡ Trận
Nhà nước đuối lý và đuối sức thấy rõ.
Không phải ngẫu nhiên mà có cái ý niệm “Hoàng hôn Nhiệm kỳ” bật ra trong phòng họp quốc hội. Nó phải là sự tích lũy tư duy đêm ngày của (rất đông) những cán bộ từ trung tới thượng tầng đang đếm ngày về chốn phục viên.
Nó cũng không chỉ giới hạn ở cái nhiệm kỳ 5 năm. Nó mang ý nghĩa hoàng hôn của cái xâu chuỗi 5 năm chết tiệt kia.
Còn cái “Bình minh Nguyên là” nọ không phải xuất hiện trên trang báo nữa, mà là trong các phiên tòa sẽ xử những “nguyên” cán bộ CSVN đã khiến “đất nước không chịu phát triển”.
Tuyến phòng thủ sau cùng của giặc phải chăng sắp thủng?

25/11/2015 – Tự hỏi mình nghĩ gì về bản án 4 năm 6 tháng áp đặt cho cháu Nguyễn Mai Trung Tuấn. Kỷ niệm 137 năm ngày mất cụ Bùi Viện, người thiết lập quan hệ ngoại giao đầu tiên giữa VN với Hoa Kỳ, và là người chỉ huy đội Tuần Dương Quân bảo vệ ngư dân VN trên Vịnh Bắc Bộ.
Blogger Đinh Tấn Lực

Khủng Bố, Tây-Tàu-Việt

Khủng Bố, Tây-Tàu-Việt

. Đinh Tấn Lực

Khủng bố: Dùng biện pháp tàn bạo làm cho khiếp sợ để hòng khuất phục” – (vdict.com)

Ở VN, khủng bố là một chuỗi biện pháp tàn bạo để hòng che lấp khủng hoảng” – (ĐTL)

Nơi chốn có khác nhau, đối tượng có khác nhau, phương tiện có khác nhau, cách thức có khác nhau... nhưng mục tiêu của khủng bố chỉ là một: Khiến cho người khác sợ. Rồi khai thác nỗi sợ đó vào nhiều đích nhắm khác.

Từ ngàn xưa, phong kiến Tàu đã tóm gọn chiến thuật này thành phương châm: “Sát nhất nhân - Vạn nhân cụ”. Tức là giết một người cho chục ngàn người khác sợ. Và trở thành triết lý thống trị đời nay, sau khi triển khai danh ngôn của một “triết gia” (được nâng cấp thành thầy giáo muôn đời) hậu thuẫn cho vị trí con trời: “Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung”. Nghĩa là vua bảo chết thì chết, không chết là không phải tôi trung! Thế là các đấng con trời tha hồ giết dân.

Phương Tây không có loại triết gia “say máu giết người như gạch ngói” đó. Nên chi, người ta lên án bọn giết người hòng đạt những mục tiêu cục bộ bằng phương thức khủng bố.

Phương Tây tuyên bố bằng số đông hàng triệu người xuống đường biểu tình: “Not Afraid!”. Lại còn đồng loạt liên đới vỗ ngực xưng danh là nạn nhân để thách thức bọn khủng bố: “Je suis Paris!”.

Paris là một nạn nhân trong mấy vụ khủng bố liên tiếp gần đây. Từ vụ tòa soạn báo Charlie Hebdo làm gắn bó khắng khít hơn giới lãnh đạo Liên Âu... cho tới vụ khủng bố mới nhất vừa xảy ra ở quận 10 & 11 của Kinh đô Ánh sáng.

Cả nước Pháp kéo cờ rũ để tang cho số nạn nhân thương vong. Gần trọn thế giới chia sẻ sự mất mát của Paris và lên án lũ sát nhân. Nhưng, xem ra chẳng một ai khiếp sợ, như điều mong đợi của bọn khủng bố.



Ngược lại, ở xứ con trời, với hàng đống các ông trời con núp sau cái bóng lập lòe trên vách lá của tay triết gia thầy chạy kia, tình hình thế nào?

Gần 20 vụ nổ liên hoàn hàng loạt kho hóa chất và cao ốc ở Thiên Tân, Liêu Ninh, Đông Dinh, Cam Túc, Chiết Giang, Giang Tô... hiển thị một số chỉ dấu khủng bố lẫn nhau giữa các thế lực hoàng đế cùng các lãnh chúa cầm quyền.

Họ thoải mái và tùy tiện triệt hạ nhau bằng những phương pháp ...giết dân lành. Cho nên, chẳng ai thấy cờ rũ ở đây. Cũng chẳng có lời chia sẻ động viên nào từ các lân quốc.

Có phải vì đó chỉ là kiểu khủng bố nội bộ để giành quyền hoặc để ngáng chân nhau? Hay, chỉ vì chẳng ai muốn dây với bọn hủi bá quyền?



Ở đâu nữa có giới cầm quyền tùy nghi sử dụng phương pháp khủng bố dân lành để giữ ghế?
Bạn đã đọc tin về trò ném mắm tôm/dầu nhớt/sơn đỏ vào sân giáo đường/nhà ở của nhân dân rồi chứ?

Bạn đã đọc tin về một nhà thơ cựu bộ đội bị côn đồ ném gạch đá liên tục lên mái ngói tuần này qua tuần khác rồi chứ?

Bạn đã đọc tin về những nạn nhân bị côn đồ có thẻ hành sự đánh tét đầu/gãy chân/dập sống mũi... ngay giữa đường phố rồi chứ?

Bạn đã đọc tin về cụ Tạ Trí Hải, một nghệ sĩ đường phố bị côn đồ có thẻ đánh què tay, vất đàn và dụng cụ âm thanh xuống Hồ Gươm rồi chứ?

Bạn đã đọc tin về những nạn nhân bị chết dưới tay công an rồi chứ? Không chỉ một, mà là hàng trăm, những non 300 người trong vòng 3 năm!

Gần đây là nạn nhân Đỗ Đăng Dư, chết trong thời gian điều tra của côn an ngay tại trại tạm giam, và bị vu là bởi đám bạn tù xử lý về tội rửa bát bẩn!

Gần hơn nữa là hai luật sư biện hộ cho cháu Dư, trên đường đến viếng gia đình nạn nhân thì bị côn đồ chận đánh đổ máu, và bị vu là do phóng ô tô làm tung bụi bẩn!

Gần nhất là một luật sư khác lên tiếng bênh vực cho 2 luật sư nạn nhân vừa kể liền bị côn an bắt cóc áp giải về đồn, và bị vu là do có người từ tỉnh khác tố cáo!



Xâu chuỗi 3 sự kiện khủng bố này lại với nhau, người ta nghĩ gì?

Một là, nhà nước này quá hèn, không dám ra biển bảo vệ ngư dân bị lũ giặc giết hại (còn đòi tiền chuộc), mà chỉ tuyền cưỡng chế nông dân và hành hung thị dân.

Hai là, nhà nước này quá nhục, đánh đổ máu dân lành biểu tình chống giặc bằng biểu ngữ No-Xi, hòng an nhiên rót rượu chiêu đãi giặc cướp được mời vào nhà bằng 21 phát đại bác.

Ba là, nhà nước này thấm sợ, đã hãi cả nội dung những bài nhạc yêu nước, hãi cả người nghệ sĩ đàn rong tuổi quá 70 với một “kho vũ khí” chỉ gồm 7 nốt nhạc.

Bốn là, nhà nước này hết thời, phải chuyển đổi từ núp bóng chủ nghĩa sang núp bóng côn đồ để trấn áp nhân dân, hầu mua giờ vơ vét lần chót tài nguyên đất nước.

Năm là, nhà nước này đã cùng đường lý luận, phải sử dụng những lý do cực kỳ ấu trĩ (và bốc mùi) để chạy tội (cùng lúc, hiển thị cả tột cùng sự sợ hãi dư luận quần chúng nhân dân).

Sáu là, nhà nước này đã cùng đường cai trị, tự nâng cấp tội giết dân trong đồn côn an bằng tội hành hung luật sư rồi bắt cóc luật sư, tức là xóa sổ lời rao pháp quyền.

Bảy là, nhà nước này đã đứt hệ chỉ huy, trung ương chỉ nhấp nháy đèn xanh hay đèn đỏ, thông qua Tuyên giáo cùng bộ CA nhập nhằng giao ban, và bên dưới hành xử tùy chọn.

Tám là, nhà nước này đang cơn tả xung hữu đột, với nguy cơ lớn nhất là ngân khố trống, vay mượn thêm không dễ, nắn túi dân quá khó, nợ lương công nhân viên là cầm chắc.

Gút lại là gì?

Điểm khác nhau:
Khủng bố, ở trời Tây, là nhằm tạo ra một không gian khủng hoảng cho “địch”, trên “đất địch”.
Khủng bố, ở trời Ta, là nhằm tạo ra một không gian che lấp mọi khủng hoảng tứ bề, của chính “ta”, trong giờ hấp hối.

Điểm giống nhau:
Dân deck sợ - Khủng bố là phương pháp tự định vị chính mình ở trong ngõ cụt!


14/11/2015 – Tròn 62 năm ngày khai mạc Hội nghị Toàn quốc đảng Lao động VN lần thứ nhất.
Blogger Đinh Tấn Lực

Em Ơi, Tự Do Là Có Thật!


YANGON, MYANMAR - NOVEMBER 09:  A man holds up a sign stating 'we must win' as crowds gather for the election result announcement in front of the National League for Democracy's headquarters after Myanmar's first free and fair election on November 9, 2015 in Yangon, Myanmar. The elections are Myanmar's first openly contested polls in 25 years, following decades of military rule. Noble laureate Aung San Suu Kyi appeared poised to win power in Myanmar on today despite her party's growing concerns about cheating in yesterday's historic election.  (Photo by Lauren DeCicca/Getty Images)
 (Photo by Lauren DeCicca/Getty Images)

Em Ơi, Tự Do Là Có Thật!

. Đinh Tấn Lực

Em ơi, Tự Do là có thật. Tình Yêu là có thật. Hạnh Phúc là có thật.
Nó thật như chiếc đuôi ảo diệu của chú công xòe ra thành một vầng dương xanh biếc. Nó thật như chiếc cổ cao quàng khăn tím của một người yêu dành tặng người yêu trong ráng chiều màu cà sa tráng sắc hướng dương vàng lóng lánh long lanh. Nó thật như chúng ta nôn nao trong cùng một múi giờ mà mơ nắm tay nhau tung tăng trên đồng lúa gió lùa mênh mông bát ngát.
Nó thật như nỗi rung động cầm lá phiếu trên tay mà ngỡ là đang nâng niu một đóa ngọc lan chớm nở. Nó thật như lời Nam mô thầm thì theo từng hơi thở của mẹ mỗi sáng mỗi chiều. Nó thật như nụ cười em bé trên đê đang giữ chắc sợi dây diều. Nó thật như tấm lòng và hy vọng của mỗi chúng ta rì rào bạt ngàn tiếng gió.
Nó thật như năm mươi triệu nắm tay Otpor! tung lên trời Miến Điện. Nó thật như tiếng chuông chùa khoan thai mà nghe chừng giục giã qua sông. Nó thật như máu ni sư và thanh niên nam nữ xứ này đã tưới dọc những vệ đường. Nó thật như ánh mắt bao dung mà quyết liệt của Daw Aung trước những nòng thép lạnh…
Nó thật từ lâu trước giờ đếm phiếu. Nó thật như thai cấn của một đôi uyên ương không mong đợi gì hơn. Nó thật từ khi có tin tổng tuyển cử. Nó thật từ lúc người người rộn rã bỏ bữa cơm chiều qua. Nó thật như bầu trời trong vắt của một ngày cuối tuần đi vào lịch sử.
Nó thật như tấm gương vô úy sáng hơn đóa hoa sứ cài tóc của người phụ nữ gầy tựa cây lau thép. Nó thật như lòng can đảm của các vị tướng trên chính trường dám dứt khoát thoát hán và biết lúc thoái lui. Nó thật như nét bút chưa khô của Srdja Popovic nhảy nhót trên tấm bảng trắng những ý niệm đấu tranh rất mới. Nó thật như nét mặt rạng rỡ của Slobodan Djinovic khi bắt tay những người bạn chưa từng gặp trước đây đang cần truyền lửa. Nó thật như lời giảng rất trầm của cựu đại tá Robert L. Helvey về từng chiến thắng nhỏ trong một cuộc chiến dài không cần súng đạn. Nó thật như chiếc chìa khóa chặt các trương mục ngân hàng nước ngoài  để mở toang ra những cửa thoát đàng sau mấy chiếc ngai vàng. Nó thật như đường băng trải rộng cho những chuyên cơ hạ cánh trong tiếng vỗ tay.
Nó thật như lòng dân. Nó thật như ý chí phơi gan trải mật của mỗi chúng ta. Nó thật như tương lai sáng lòa của lớp trẻ trên đường tới lớp.
Em ơi, Tự Do là có thật. Tình Yêu là có thật. Hạnh Phúc là có thật.
Hãy tin nhau. Hãy cảm ơn nhau. Hãy tựa vào nhau…
Kaba Ma Kyei – Cho Đến Ngày Tận Thế.

09/11/2015 – “We Must Win!” Chúng Ta Phải Thắng! – Vẫn còn giữ đó chiếc áo phông màu cà sa hứa tặng bạn Lê Công Định.
Blogger Đinh Tấn Lực

Money Talks: Có Tiền Là Được Việc!


TNO-satthuK9
PBS-TNO 2

Money Talks: Có Tiền Là Được Việc!

. Đinh Tấn Lực


Báo Thanh Niên Online vừa lập một kỷ lụcc Guinness mới tinh: đăng liên tiếp hai bài báo đi trước cả sóng truyền thông của Mỹ.
Bài 1: “Bí ẩn khủng bố ở Little Saigon”, lên mạng lúc 06:00 ngày 04/11/2015.
Cả hai bài này tường thuật & bình luận đoạn phim phóng sự dài 60 phút “Terror in Little Saigon”, do  Frontline và ProPublica thực hiện, phát sóng trên đài tư nhân PBS của Mỹ, vào lúc 10:00 ngày 4/11/2015 (giờ VN), được ghi rõ trong nội dung bài 1.
Điều đó có nghĩa là bài 1 đi trước sóng truyền thông của Mỹ những 4 tiếng đồng hồ. Và bài 2, tuyệt vời hơn nữa, TNO chỉ cần 18 phút đầu của đoạn phim là có thể kể vanh vách những chi tiết trong 42 phút còn lại của thiên phóng sự, cộng thêm những lời bình đặc thù hình sự.
Dường như có mùi khen khét đâu đây.
Gút 1: Tài thánh nào mà TNO có thể làm chuyện ảo thuật kỳ bí hơn cả David Copperfield như thế, nếu không có một đường dây ăn thông qua Tuyên giáo TW ở Ba Đình?
*
Tài năng hiếm có (và khó ngờ) của TNO không khỏi khiến cho người đọc liên tưởng đến một sự kiện khác vừa mới được phơi ra ánh sáng công luận gần đây…
Ngày 04/8/2015, nhà báo Greg Rushford người Mỹ chuyên viết phóng sự điều tra về chính trị trong mậu dịch quốc tế có bài đăng trên trang rushfordreport.com với tựa đề “How Hanoi Buys Influence in Washington, D.C.” (Hà Nội mua ảnh hưởng ở Washington thế nào).
Theo bài điểm báo của BBC, bài phân tích của Greg mô tả điều được cho là việc CSVN đã “âm thầm mua ảnh hưởng” nhằm thúc đẩy nghị trình ngoại giao của Hà Nội ở Washington và “chiến dịch vận động tinh vi” này dường như đã và đang có kết quả…
Cũng theo đó, an ninh CSVN còn ngang nhiên ngăn chận một khách mời gốc Việt, là nữ bác sĩ Nguyễn Thể Bình, không được vào phòng họp của CISI để nghe diễn văn của Nguyễn Phú Trọng, mặc dù bà là khách mời có thiệp.
Đọ lại với đoạn phóng sự nói trên, người ta biết rất rõ PBS sống nhờ tài trợ của khán thính giả và một số tổ chức cần tranh thủ dư luận. Frontline & ProPublica cũng là những tổ chức truyền thông tư nhân hoạt động bằng nhiều nguồn tài trợ không từ chính phủ Mỹ.
Gút 2: Vậy thì, có gì ngăn cản bộ sậu Ba Đình không khai thác các “ưu điểm” đó, bằng tiền thuế của dân Việt, để tấn công cộng đồng người Việt hải ngoại trên mặt trận truyền thông?
*
Không ai rõ mức độ tài trợ đó, nếu có, là bao nhiêu. Gì thì gì. Có là bao nhiêu thì cũng chỉ là số lẻ trong tổng số thuế nhà nước CSVN tận thu từ hầu bao dân Việt.
Điều có thể dễ dàng suy đoán là nó nhằm mục đích gì, nếu người ta chưa quên Nghị quyết 36 của BCT về công tác đối với người VN ở nước ngoài, do UV BCT Phan Diễn ký ngày 26/3/2004.
Trong đó, đáng quan tâm là Nhiệm vụ Chủ yếu số 6: “Đổi mới mạnh mẽ và toàn diện công tác thông tin, tuyên truyền, giúp cho người Việt Nam ở nước ngoài hiểu đúng tình hình đất nước và chính sách của Đảng và Nhà nước”.
Tình hình đất nước mà Hà Nội muốn Việt kiều quán triệt, chính là sự “ổn định chính trị toàn quốc” và “êm ấm ngoại giao chòm xóm”!
Còn, chính sách của đảng và nhà nước mà Hà Nội muốn Việt kiều quán triệt rõ hơn nữa, chính là tận diệt các hoạt động đối kháng lẫn sự tiếp sức cho các hoạt động đối kháng trong nước.
Chỉ tiếc là trong suốt 11 năm qua, thực tế, với phần nào trợ giúp của các hệ du lịch, du học, lao động xuất khẩu, và đặc biệt là của Internet, đã cho thấy thành quả của Nghị quyết 36 này là một chuỗi thất bại trên mặt tuyên truyền trong Nhiệm Vụ Chủ Yếu số 6 vừa nói.
Kể cả “Duyên Dáng VN” cùng các nỗ lực trí trá ở nhiều mặt khác.
Kể cả đích nhắm bưng bít thông tin (cả hai chiều) bằng tường lửa và bằng ruồng bố, bắt bớ, nhưng vẫn không giấu được tình trạng ruỗng nát của chế độ và kiệt ngân của chính phủ.
Kể cả việc tập trung dồn sức ngăn chận khả năng tiếp sức của cộng đồng người Việt hải ngoại đối với tiến độ đấu tranh dân chủ hóa ngày càng mạnh mẽ trong nước.
Kể cả nhu cầu vẽ ra chân dung những kẻ thù gốc Việt đang phơi bày Sự Thật làm lung lay chế độ.
Một trong những “kẻ thù” góc cạnh hàng đầu và cần ưu tiên triệt tiêu đó là …Việt Tân, với hàng trăm (có khi lên đến hàng ngàn) bài báo trong luồng công kích vô căn cứ và vô chứng cứ xưa nay.
Có phải những vận động ngầm để thay đổi luồng báo đài quốc doanh (bất tín) bằng luồng b1o đài nước ngoài, là nhắm vào lòng tin chiến lược của quảng đại quần chúng VN, để phần nào vực dậy cái Nghị Quyết 36 đã chết lâm sàng kia mà chỉa mũi dùi vào một tổ chức có tiềm năng đối trọng?
Gút 3: Như thế, có phải cái lõi của vấn đề không nằm ở Frontline hay ProPublica, cũng không nằm ở PBS, mà chính thực là ở cái gốc CPV tức là đảng CSVN, dùng tiền thuế của dân để chiến đấu chống lại nhân dân?
*
Ngoài mục tiêu chủ yếu “giải uy” Việt Tân bằng những cáo buộc khủng bố vô chứng cứ, người xem phim không khỏi tự hỏi: Biết đâu Ba Đình còn những mục tiêu phụ khác, chẳng hạn như…
  1. Khuấy động để phân hóa cộng đồng người Việt hải ngoại, bằng một phóng sự “không bãi đáp” về những sự kiện xảy ra từ 35 năm trước mà các cơ quan công lực của Mỹ từ lâu đã đóng hồ sơ?
  2. Giảm thiểu mức độ tiếp sức dân chủ hóa VN từng diễn ra liên tục trong nhiều năm qua, đối với các nhóm/hội/phong trào trong nước?
  3. Hoặc, nhẹ nhất, là để lấy cớ nhũng nhiễu người trong nước là có “liên hệ” với Việt Tân?
Gút 4: Phản ứng vùng vẫy của chế độ trong nước phô bày tính “không xuể”, trước thành quả nong xích của nhân dân làm nhà nước suy yếu hẳn, và trước làn sóng đối kháng quy tụ rất nhều thành phần hiện nay… Phản ứng vùng vẫy đó, ngó chừng, đã “vượt biên” ra nước ngoài, dùng sở trường mua bán dưới gầm bàn, để gia cố Nghị quyết 36.
*
Câu hỏi cuối mà người xem phóng sự có thể nghĩ tới là: Đã vậy thì người Việt hải ngoại có thể làm gì? Và có khi trong đầu đã bật ra một số lời đáp:
Một là, không chỉ coi đoạn phóng sự cáo buộc cuội này như theo dõi cái cốt chuyện của một phim hình sự lá cải trên báo An Ninh Thủ Đô.
Hai là, tập trung quan sát và nghĩ sâu vào kỹ thuật phỏng vấn xoáy quanh/dí sát “cốt tìm điều mong muốn” của tác giả đoạn phóng sự và của cả kẻ đặt hàng.
Ba là, suy nghĩ độc lập để tự mình đi tìm các mấu chốt chứng cứ trong phim cho từng lời cáo buộc, xem thử những chứng cứ đó có không, nếu có, thì có đủ độ thuyết phục không?
Bốn là, theo dõi tiếp những bài báo “ăn theo” hoặc tưởng là “dậu đổ thì bìm leo” sẽ xuất hiện đó đây như nấm đợi mưa, và thử tìm những chứng cứ cụ thể trong số đó.
Năm là, vô hiệu hóa lần cuối cái Nghị quyết 36 chết tiệt kia bằng một số hành động thiết thực. Chẳng hạn như:  Điểm mặt và bạch hóa những tay “nằm vùng” trà trộn trong cộng đồng người Việt hải ngoại.
Sáu là, gửi quà về cho thân nhân ở VN (bán lấy tiền) thay vì gửi ngoại tệ về tiếp hơi cho chế độ (14 tỷ USD/năm, tức là tương đương với 90 lần số tiền 1 tỷ Mao tệ mà Tập Cận Bình vừa mới mua đứt dàn lãnh đạo Ba Đình khóa này và khóa kế).
Bảy là, ủng hộ phong trào bỏ ống nuôi heo giúp cho tiến trình dân chủ hóa VN mà các bạn trong nước đang nỗ lực tự lập tự cường, như một thách đố ngược lại đối với bọn đầu đảng ăn bám, ăn hại, ăn bẩn, “ăn không từ thứ gì” ở cạnh cái lăng xác khô kia.
Gút cuối: Hãy giúp cho đảng và nhà nước sớm ngưng mọi vùng vẫy vô vọng hiện nay.

09/11/2015 – Tròn 26 năm, ngày Cộng Hòa Dân Chủ Đức tuyên bố mở toang cửa khẩu tại Bức Tường Ô Nhục Bá Linh, cho dân Đông Đức chạy sang Tây Đức.
Blogger Đinh Tấn Lực

Mở Giật Gân, Kết Giật Lùi


TNO-satthuK9

Mở Giật Gân, Kết Giật Lùi

. Đinh Tấn Lực
Tựa đề đoạn phim phóng sự trên đài PBS vừa chiếu tối ngày 03/11/2015 (ở Mỹ) thực sự quá sức giật gân: Khủng Bố ở Sài Gòn Nhỏ (Terror in Little Saigon).
Nếu bạn muốn biết rõ đoạn phim này khủng bố cộng đồng người xem ở Sài Gòn Nhỏ (đặc biệt là cộng đồng cựu quân nhân Quân Lực VNCH) phải sôi máu như thế nào, hãy chịu khó tốn một giờ để xem qua, khắc rõ. Bởi, trong đó, hình ảnh một buổi diễn hành vinh danh sự hy  sinh để bảo vệ tự do của tập thể quân nhân VNCH-Hoa Kỳ đã được sử dụng cho mục tiêu bóp méo sự kiện theo định hướng mô tả tính cực đoan hiếu chiến của những người thực hiện phóng sự.
Cũng nên xem cho biết, nếu bạn muốn thấy sự pha trộn ngành nghề của một phóng viên kiêm cảnh sát, kiêm FBI, kiêm luôn chức năng CIA, và cả thẩm phán đường phố, trong một con người. Bởi, qua đó, bạn sẽ thu hoạch được một số kỹ thuật hỏi xoáy, đá xoay, dí đến cùng, hầu đạt được cái mục đích mà người chủ xướng muốn có và cần cắt xén theo ý đã định sẵn để cho vào phim.
Lại càng không thể bỏ qua một thiên phóng sự ráp nối xâu chuỗi tuyền những lời đồn đãi đó đây từ 30 năm trước, nếu bạn đang rỗi vài phút xả hơi trong thời gian tham dự hay theo dõi các cuộc biểu tình phản đối chuyến công du để sắp xếp nhân sự cho dàn lãnh đạo Ba Đình của đại đế họ Tập. Bởi, trong suốt một giờ đồng hồ đó, bạn sẽ thủng tai đỏ mắt mà không tìm thấy một bằng chứng nào cụ thể đủ để thuyết phục được bạn, rằng, những lời kết tội nọ sẽ phủi sạch giá trị công trình điều tra của các cơ quan công lực Hoa Kỳ trong suốt ba thập niên qua.
Bạn từng nghe qua những bài thơ hay bài nhạc về các cuộc tình không đoạn kết? Thì đây là cơ hội để bạn thưởng thức một khúc phim không đoạn kết. Bởi, ngay chính người dẫn phim có tiêu đề quá sức giật gân như trên cũng đã phải thở dài giật lùi ở phần cuối, tự thán là không tìm đâu ra manh mối cho mục tiêu đã tính trước và tận lực xoáy trôn ốc, mà “không bãi đáp”.
Tội nghiệp biết chừng nào. Bởi, đối với đối tượng người nước ngoài, nghe được tiếng Anh, thì thất vọng cực kỳ về một “vấn đề lớn” là “ám sát ký giả” nhưng kết cục chỉ là một chuỗi những lời đồn được thuật lại từ những người ẩn danh hay bịt mặt. Còn, đối với đối tượng người Mỹ gốc Việt, thì, từ thế hệ tỵ nạn CS đầu tiên đến thế hệ thứ 2 và 2.5 hiện giờ, chẳng có một luận điểm nào trong toàn bộ khúc phim được chứng thực bằng những bằng cớ có tính pháp lý, thậm chí, cả bằng cớ có tính luân lý hay luận lý.
Bạn cũng có thể hỏi thăm những người đã xem, thử coi họ nhận định thế nào về ẩn ý của những người thực hiện đoạn phóng sự này, hoặc thế lực nào đứng đàng sau chống lưng để đạt mục tiêu quậy đục dòng người đấu tranh dân chủ hóa đất nước. Bởi, cái nhãn khủng bố dán không dính vào một tổ chức đấu tranh chính trị có quá nhiều thành quả ngoại vận (ra vào trụ sở Quốc Hội hay Nhà Trắng như nhà mình), thì đành phải cố dán cái nhãn khủng bố đó vào tiền thân của nó, thông qua một bộ phận có tên là K9 mà không thực sự hiểu rõ là gì, ngoài những điều “nghe nói thế!”.
Đã thế, lại còn nối vào phim cả những sự kiện 1981 xảy ra trước khi tổ chức tiền thân của đối thủ nặng ký ấy có giấy khai sinh 1982 (mà cả nhóm đặt hàng đang dồn sức làm giấy khai tử cho nó). Như trường hợp ký giả Dương Trọng Lâm, chẳng hạn.
Đã thế, lại còn lừa đảo chiêu dụ rất nhiều nhân vật được phỏng vấn bằng những đề tài “nhẹ nhàng” như “40 năm rời nước”, chẳng hạn. Nhưng đến chừng vào cuộc thì hỏi tuyền những điều “không mấy nhẹ nhàng” về chuyện hăm dọa, ám sát… với chủ điểm cốt lõi là K9. Điển hình như trường hợp ông Nguyễn Xuân Nghĩa.
Đã thế, lại còn bỏ qua rất nhiều đoạn phỏng vấn những nhân vật liên hệ, mà không cho vào phim, vì họ không nói điều gì thuận lợi cho cái mục tiêu đặt sẵn của những người làm phim và cả những kẻ đặt hàng đoạn phim. Như trường hợp quý ông Trần Xuân Ninh, Bùi Đăng Khoa, Đỗ Thông Minh…
Đã thế, lại còn để lộ một sơ hở sơ đẳng khác là: Khúc phim này lên sóng lúc 10:00 ngày 04/11/2015 (giờ VN), mà báo Thanh Niên trong nước có ngay một bài tường thuật với nhiều điểm phiên dịch sai lạc nguyên ngữ (có dụng ý sẵn), ngay từ lúc 06:00 ngày 04/11/2015 (tất nhiên là giờ VN). Tức là đi trước sóng những 4 giờ đồng hồ. Như thử ban biên tập báo này được phép viết sẵn theo lệnh của giới đặt hàng.
Hãy coi ngay, trước khi đoạn phim phóng sự (rất gần với phong thái dư luận viên trong nước) này được lấy xuống, và biết đâu, ban thực hiện ngỏ lời xin lỗi khán giả về tính thiếu đạo đức truyền thông, nếu họ còn sự tự trọng tối thiểu. Hoặc giả, vì họ thấy ra việc làm lợi (có thể theo yêu cầu có kèm vật chất) cho một chế độ bạo tàn đang khủng bố hàng giờ người dân Việt Nam trong nước là một tội ác.
Hãy coi ngay, để thấy tầm vóc của những nỗ lực đánh phá ra ngoài biên giới đã tự diễn biến thành PR cho đối thủ.

04/11/2015 – Kỷ niệm tròn 7 năm Barack Obama trở thành người Mỹ đầu tiên không thuộc sắc dân da trắng thắng cử chức vụ Tổng thống Hoa Kỳ.
Blogger Đinh Tấn Lực

Khi Tuyên Giáo TW Dự Báo Thời Tiết


USS Lassen DDG82

Khi Tuyên Giáo TW Dự Báo Thời Tiết

. Đinh Tấn Lực
Dùng lòng bàn tay hắt từng bụm nước vào chỗ nào đó  cho nó ướt thì gọi là té nước. Nếu chỗ đó đang mưa thì động thái ‘té nước theo mư’a trở thành một việc làm mang tính vô ích, và có khi là lưu manh vô lại, mà tưởng là nắm bắt hay khai thác thời cơ” (thành ngữ tự điển ĐTL)
Hàng trăm tờ trong dàn báo mậu dịch đồng loạt loan tin USS Lassen tuần tra Biển Đông, dồn sức nhấn mạnh yếu tố “Không Trở Ngại!”. Như thử VN đang thuê bao thành công USS Lassen làm nhiệt kế đo độ nóng Biển Đông.
Khu trục tiêu diệt hạm Lassen của hải quân Mỹ, thuộc lớp trang bị tên lửa Arleigh Burke, được đánh số DDG-82, mang tên của vị Trung tá Phi công Hải quân Mỹ Clyde Everett Lassen.
Theo quân sử của Mỹ, vào ngày 19 tháng 6 năm 1968, ông Clyde Everett Lassen, bấy giờ là một phi công 27 tuổi, lái chiếc trực thăng UH2 Sea Spirit trong phi vụ cứu nạn 2 phi công khác bị bắn rơi trên không phận Bắc Việt. Ông phải đảo nhiều lần quanh quả đồi rừng già, nơi 2 phi công lâm nạn đang ẩn núp, để tránh đạn phòng không dày đặc tưởng chừng như phải báo cáo xin huỷ phi vụ.
Quyết định chớp nhoáng “không bỏ chiến hữu, không bỏ bạn bè” lúc đó là ông bật đèn báo rồi lao xuống đất địch. Máy bay của ông trúng đạn. Nhưng ông đón được 2 chiến hữu an toàn, trước khi tận dụng khả năng cất cánh trong lưới đạn, để rời quả đồi tử thần. Lúc đáp xuống khu trục tiêu diệt hạm USS Jouett (DLG-29) đón đợi ngoài khơi Biển Đông, máy bay của ông chỉ còn lượng xăng đủ để bay thêm 5 phút nữa.
Phi vụ này được Phi đoàn 7 Trực thăng của Mỹ ghi nhận là 1 trong những chuyến cứu nạn hiểm nghèo nhất của đơn vị trong cuộc chiến VN. Ông là phi công đầu tiên, và là quân nhân thứ năm của Hải quân Hoa Kỳ, được tưởng thưởng Huy Chương Danh Dự cao quý nhất của quân đội Mỹ, tính từ khi Hoa Kỳ quyết định trợ giúp miền Nam VN ngăn làn sóng đỏ.
Không ai rõ có sự trùng hợp ngẫu nhiên nào khi Đệ Thất Hạm Đội điều động chuyến tuần tra quanh Trường Sa, cũng trong tinh thần ngăn làn sóng đỏ bành trướng thời nay, bằng chiếc khu trục tiêu diệt hạm mang tên của một người hùng từng cứu bạn từ Đất Bắc ra Biển Đông.
Giới tổng biên tập báo đài trong luồng chỉ được nhận chỉ thị của Tuyên Giáo TW, như một loại đèn xanh té nước theo mưa, rằng… Đây là hoạt động bình thường. TGTW còn giải thích cặn kẽ bằng mô tả chi tiết nơi tuần tra là 2 bãi cạn bị TQ xây tôn thành đảo nhân tạo rộng đến hàng trăm mẫu tây.
Từ khóa của đoạn văn chỉ đạo cần phải quán triệt rốt ráo này là từ “BỊ”. Điều đó khiến nhiều người không khỏi chau mày. Có lẽ nào các ủy viên BCT đều …uống thuốc lắc? Hay đang nâng cốc trong bàn nhậu? Hoặc giả, đang trong quy trình …nối vòng tay lớn? Chứ không thì sao lại gan trời mà vượt qua cái ngưỡng hèn muôn thuở, đến thường xuyên ướt quần kia, rồi cho phép báo đài lên gân?
Không trả lời được điều đó thì có khác nào xếp hạng cái “đèn xanh” này là một thứ “rụt rè mạnh miệng”?
Thì đây, chỉ đạo kế tiếp để giải thích “cơn run còn đó” là như này: Báo đài cần chú ý rằng có khả năng cao là TQ sẽ lớn tiếng về chủ quyền biển đảo.
Rồi nhấn mạnh cho báo đài phải tập trung giải thích điểm cốt lõi (để tránh mích lòng hàng xóm) rằng: Mỹ vào cuộc là vì quyền tự do hàng hải chứ không phải vì ta! Càng không phải vì ta mời mọc hay cậy nhờ gì cả!
Còn chủ trương của ta (ít ra là im lặng gồng mình để Mỹ vào cuộc, chỉ đơn giản là bởi Ta (góp phần) bảo vệ tự do hàng hải! Thế thôi! Đây chính là đoạn chỉ đạo sinh tử! Nhớ đấy!
Làm gì mà phải lập cập một loạt một lô chấm than như thế?
Vâng, Bão Tới! TGTW dự báo thời tiết rằng: Biển Đông sẽ nổi sóng mạnh, nhiều phần là từ mạnh đến rất mạnh! Cái khó là không thể định cấp. Cho nên, không thể coi thường được! Cũng không thể lơ là mất cảnh giác!
Tại sao? Để có bão thì phải có gió. Gió đâu? Ai góp?
Đây: Thượng nghị sĩ Mỹ, kiêm cựu tù nhân Hỏa Lò John McCain tuyên bố rằngviệc tuần tra này lẽ ra đã phải thực hiện từ lâu. Nói nhỏ nhé: Và cái này thì khai thác được, bởi ông ấy có kêu gọi thêm là Mỹ cần tếp tục thực những cuộc tuần tra tương tự trong thời gian tới. Đó chẳng phải một tay góp gió là gì?
Đây nữa: Thủ tướng Nhật Shinzo Abe khẳng định rằng “Sẽ hợp tác với cộng đồng quốc tế, kể cả đồng minh Hoa Kỳ để bảo vệ các đại dương mở ngõ, tự do và hòa bình”. Từ khóa của đoạn này là “đồng minh Hoa Kỳ” đấy! Cũng chẳng phải một tay góp gió là gì?
Còn nữa: Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ Ashton Carter tuyên bố trước Ủy ban Quân lực Thượng viện Mỹ: “Hoa Kỳ sẽ còn tiếp tục các hoạt động tuần tra như vậy tại bất cứ nơi nào theo luật pháp quốc tế”. Há chẳng phải là thêm một tay góp gió đấy sao?
Thế, “ta” phải làm gì?
À há! Đây rồi. TGTW cho ngay chỉ thị: Các báo đài phải có kế hoạch tuyên truyền làm rõ chính nghĩa của ta.
Lại hao nước bọt nữa đây…
Sau một ngày im ắng đến thắt tim, BCT thở phào, và Người phát ngôn bộ Ngoại giao VN đã mạnh dạn khởi động chiến dịch nêu cao chính nghĩa đó như này: “Chúng tôi đã nhiều lần bác bỏ cái gọi là ‘thành phố Tam Sa’. Việc cái gọi là ‘chính quyền thành phố Tam Sa’ tuyên bố đã hoàn thành việc xây dựng hai ngọn hải đăng ở các đảo, đá thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam tiếp tục là hành động xâm phạm nghiêm trọng chủ quyền của Việt Nam đối với quần đảo Hoàng Sa”.
Té nước theo mưa là chỗ đó.
Còn lưu manh vô lại là ở chỗ cả bọn đang lên giọng “nêu cao chính nghĩa” đó quên mất những trận đàn áp bắt bớ đoàn người biểu tình chống Tam Sa từ đận 2007.
Lưu manh vô lại cấp hai là nhà nước chính thức tuyên bố (cho Tàu nghe) rằng đó là những cuộc biểu tình tự phát, chưa được phép, “Và khi các vụ việc trên xảy ra, các lực lượng bảo vệ (công an) của Việt Nam đã kịp thời có mặt, giải thích và yêu cầu bà con chấm dứt việc làm này”.
Lưu manh vô lại cấp ba là nhà nước không kịp xóa cái thông báo yêu cầu sinh viên, giáo viên, nhân viên không tham gia biểu tình, “tránh bị kích động, lôi kéo“.
Đề nghị TGTW nên họp lại và chấm dứt tình trạng hướng dẫn chỉ đạo cho báo đài khơi gợi và vạch rõ tính lưu manh vô lại của dàn lãnh đạo Ba Đình.
bieytinhchongTQ2007a

28/10/2015 – Tròn 129 năm Lễ khánh thành Tượng Nữ Thần Tụ Do tại New York.
Blogger Đinh Tấn Lực