Tắc Kè Là Cháu Khủng Long!


tacke-khunglong

 

Tắc Kè Là Cháu Khủng Long!

. Đinh Tấn Lực

Đi qua chưa biết thế nào / Vòng về mới rõ bạn Lào hơn ta” (ĐTL)

Nhắc đến những cung đường khá ấn tượng ở Lào, tất nhiên, đối với người Việt vốn không thuần chỉ là du khách, có lẽ không thể không kể những đoạn Nậm Cắn-XiengKhouang (QL7)/Cầu Treo-VienKham (QL8)/Lao Bảo-Xeno (QL9E)/Lalay-MouangTumian(Tỉnh lộ Saravan). Đặc biệt là nếu chịu khó ngồi xe khách địa phương (không máy lạnh), bạn sẽ có nhiều cơ hội nhận ra lắm điều thú vị:
Thứ nhất là cát. Lào chứa cát ở bãi sông hay kho đụn như các nơi khác thì hẳn rồi. Điểm trội là Lào còn chứa rất nhiều cát trên mặt đường và trong không khí. Chỉ cần mua vài món ăn từ các sạp dọc đường là chắc chắn bạn đã mua được một ít đất Lào với giá cực bèo và không cần thủ tục bằng khoán/sổ đỏ. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, thuở sinh thời, nếu có tiện chân ghé qua đây dụi mắt, hẳn phải có xác suất rất cao là bài nhạc trứ danh “Cát Bụi” đã không như chúng ta từng biết đến.
Thứ hai là cao su. Cho tới giờ này mà sách kỷ lục hoàn vũ chưa vinh danh nước Lào có loại cao su tốt nhất thế giới mới là chuyện lạ. Không phải loại cao su thô (vàng trắng của Bầu Đức) hay cao su tinh chế (thành kẹo hay thành bao). Đó là loại cao su trên từng chiếc đồng hồ. Ở xứ này, bạn không thể sở hữu đất đai thì đã đành, bạn cũng không thể nào làm chủ cả thời gian. Giờ giấc ở đây là một ý niệm mong manh lãng đãng mơ hồ tương đương với xã hội chủ nghĩa. Xe rời bến không có nghĩa là nó sẽ bon bon trên đường. Ngược lại, nó có thể đậu ngay trước cổng bến thêm nửa tiếng để đón chận thêm một mớ khách của chuyến xe kế (mà không cần xé vé). Hoặc ngừng lại bất kỳ nơi nào và bất luận bao lâu, tùy ý bác tài.
Thứ ba, chính là các bác tài. Họ có đầy đủ, hoặc hơn cả mức đầy đủ tố chất của những “lãnh đạo xuất sắc” từng có được cơ hội giảng bài ở trường đảng trung ương bên Cuba, hay, từng gửi được bài đăng trên báo rác tận Đức Quốc. Bảo rằng họ có hơn cả mức đầy đủ tố chất của những lãnh đạo xuất sắc, chỉ là bởi, dẫu sao, dù trễ, họ cũng đưa được hành khách tới nơi.
Hầu hết các chuyến xe đều có hai cơ quan phát thanh và phát khói liên tục: Cái còi xe và cái mồm người cầm lái. Không khác gì tuyên giáo TW và các thứ báo đài nhí nhăng nhí nhô. Họ dừng xe từng chập, nhưng không ngừng nói, đặc biệt là không ngừng đốt thuốc lá (dù chẳng ai dám đoan chắc thuốc Lào làm giảm độ thối mồm).
Suốt dọc những đoạn đường đèo ở cao độ trung bình trên dưới 1000 thước, họ thoải mái dừng xe vào bờ lề, chêm bánh, nhẩn nha phà khói vào mây, nhẩn nha trả giá sát sàn để mua vài bẹ măng rừng, đôi bịch nếp nương, một gùi dưa leo, dăm ba xâu bắp ngô, một vò rượu núi, một con nhím/mễnh/chồn/ kỳ nhông/kỳ đà bị bẫy sập gãy chân. Thậm chí, một xâu rắn lục/rắn mối/tắc kè. Mỗi một sạp như thế tất yếu có một cô gái Lào biết cách vận dụng nhan sắc núi rừng để thách giá. Và cứ thế, hành khách cứ thoải mái dài cổ đợi bác tài trổ tài tán tỉnh.
Mỗi chặng dừng là mỗi chặng đài phát thanh trên xe tự động bật qua chương trình tiếp thị/quảng cáo: Nếp này dẻo ra sao; dưa này dòn thế nào; rượu này nhậu với rắn này thì sâm Cao Ly cũng phải xách dép cho vua…
Lại có những khúc xe dừng ở đỉnh đèo có biển báo đổ dốc 12%. Tức là cứ chạy được quảng 100 thước thì cao độ của xe tụt xuống 12 thước. Xe lên dốc bằng số một, xuống dốc phải hãm tốc bằng máy gài số hai. Cả trườn lên và bò xuống đều thư thả đếm từng thước một. Xe dừng lại ở đầu dốc, chêm bánh cẩn thận, là để bác tài xả bầu tâm sự, xong thắp cả bó hương, khấn vái trước một tảng đá quen thuộc nào đó. Ở giữa dốc mà ngửi ra mùi khét dầu thắng là cả xe xanh mặt như nhau. Mới hay, trước khi bị tuột dốc đứng thì khả năng bài tiết của con người có xác suất “cật lực” làm việc gấp đôi/gấp ba?
Rồi tới một đoạn khác, xe lại dừng. Bác tài thong thả xách từng bịch/từng xâu thổ sản vào một căn nhà cao cẳng chơ vơ ven đường, lục đục hàng nửa giờ mới trở ra. Hành khách, cả nam lẫn nữ, tranh thủ tưới cây và duỗi chân. Có bạn Việt đi cùng mà nói được tiếng Lào, hay bạn Lào mà nói được tiếng Anh, là cả bọn học thêm được nhiều thứ: Lân la với chú phụ xế, mới biết đây là “cơ quan vợ bé” của bác tài.
Bác tài, chưa hẳn là chủ xe, nhưng, ở khoảng giữa hai đầu bến xe, đã không ngại chứng tỏ cái phong thái chẳng những như chủ xe, mà còn là cả chủ con đường. Giá mà đường dài suốt dọc từ bản Lanetoui (Phongsary) xuống đến bản Kynark (Champasack), có khi mấy bác tài này làm chủ cả đất nước Lào cũng nên.
Với ngần đó phong cách tiêu biểu (tự nhiên/tùy tiện/độc đoán/mê tín/hám ăn/háo sắc/đa thê… vân vân), khó ai dám bảo là quá đáng, khi nghe lời nhận xét rằng các bác ấy có thừa tố chất “lãnh đạo xuất sắc”.
Không tin thì bạn chờ tí. Đến lúc bạn nghe đài phát khói trên xe luận về thuyết “tắc kè thuộc giống khủng long xưa”, thì không thể tránh được, bạn sẽ có ngay cái cảm giác gật gù:
- Vâng, đồng chí lãnh đạo chủ xe kiêm chủ đường đã phán thế thì chắc bắp rằng tắc kè buộc phải là loại động vật có vú! Đa phần là sở hữu nhiều vú, tính từ hội nghị Thành Đô 1990.
Rồi lại nghĩ, một khi đã trả tiền vé, tức là tin cậy mà ủy thác sinh mệnh của mình cho bác ấy trên suốt đoạn đường, hẳn bạn sẽ có thêm một cảm giác lạ lẫm khác: Mua vé xe, nói theo “Nhận thức mới” của Ku Tổng, có phải là một hình thức “lấy phiếu tín nhiệm” mà không được “bỏ phiếu tín nhiệm” cho bác tài ấy không?
Chỉ cần ngần đó một câu hỏi vu vơ vớ va vớ vẩn, là cả bọn trên xe tranh nhau còm ỏm tỏi:
  • Trước tiên cần phải xác định tín nhiệm là gì/ai tín nhiệm ai/tín nhiệm có mấy tầng/ai có quyền chỉ đạo cho ai tín nhiệm ai/trị giá tín nhiệm quy ra đô hay quy ra đất thế nào/nội dung phiếu tín nhiệm cần ghi những gì?
  • Không cần thiết! Tiến sĩ ngành xây dựng đảng đã phán, nếu không phải chân lý thì là chân giò à?
  • Vậy thì hãy bàn cái từ đối giữa hai vế, tại sao lấy, và tại sao bỏ?
  • Vô ích! Khi viết tiếng Việt mà cần có dấu để khỏi đọc nhầm qua nghĩa khác, người ta lấy dấu hay bỏ dấu? Hay lấy dấu rồi bỏ dấu?
  • Cái này là chuyện đại sự, lớn hơn cả Biển Đông, không thể ví von thế được. Hãy tập trung vào chuyện lấy trước, chuyện bỏ sau, mới là lô-gích và đúng quy trình.
  • Lấy phiếu tín nhiệm ắt hẳn cũng dễ dàng chẳng khác Lấy phong bì?
  • Nếu phe địch nhất quyết Cầm phiếu tín nhiệm,  Giữ phiếu tín nhiệm, hay Giấu phiếu tín nhiệm, thì theo truyền thống 1945, ta có thể Cướp phiếu tín nhiệm chứ?
  • Vay phiếu tín nhiệm thế nào? Lãi suất có cao lắm không?
  • Đáng ngại nhất là trường hợp phe địch Tráo phiếu tín nhiệm. Ta phải làm gì trước đó và sau đó?
  • Thế nào là Bỏ phiếu tín nhiệm? Là Vất phiếu tín nhiệm/Quẳng phiếu tín nhiệm/Loại phiếu tín nhiệm?
  • Hay đó là động tác bỏ phiếu vào thùng? Nếu thùng còn trống và phiếu có thể lượn lờ trước khi rơi xuống đáy thì tại sao không văn vẻ gọi là Thả phiếu tín nhiệm?
  • Gặp tay lỗ mãng hằn học thì kêu bằng Ném phiếu tín nhiệm vào thùng, được không?
  • Nếu thùng phiếu hơi bị đầy thì kể cũng hơi bị khó để Nhét phiếu tín nhiệm/Tọng phiếu tín nhiệm/Thồn phiếu tín nhiệm!
  • Về mặt nội dung thì có lúc có 3 chọn lựa (Tín nhiệm cao/Tín nhiệm/Tín nhiệm thấp), lại có lúc thu gọn thành 2 chọn lựa (Tín nhiệm/Không tín nhiệm), rất dễ gây hoang mang cho trình độ nhận thức của các đại biểu giữa các trường hợp, và dễ phát sinh hậu quả nhầm lẫn làm trái ý chỉ đạo của trên.
  • Chi bằng chia hẳn ra làm tám lớp tín nhiệm, kêu bằng Bát Độ Tín Nhiệm, từ tốt (bát phẩm) tới cực tốt (nhất phẩm)với thuớc đo cụ thể như sau:
    1. Tin tưởng tới mức ngang bằng như đ/c Nguyễn Văn Linh tin đ/c Giang Trạch Dân tại Thành Đô;
    2. Tin tưởng tới mức ngang bằng như đ/c Phạm Văn Đồng tin đ/c Chu Ân Lai  giữ hộ cả Biển Đông cho Việt Nam;
    3. Tin tưởng tới mức ngang bằng như đ/c Nông Đức Mạnh tin đ/c Hồ Cẩm Đào khi ban cho 16 chữ vàng và 4 tốt;
    4. Tin tưởng tới mức ngang bằng như đ/c Nguyễn Chí Vịnh tin “đàm phán song phương Việt-Trung” là giải pháp cho mọi vấn đề tại Biển Đông;
    5. Tin tưởng tới mức ngang bằng như đ/c Nguyễn Tấn Dũng tin các chuyên gia TQ về khai thác Bôxít Tây Nguyên có lời và có lợi cho VN;
    6. Tin tưởng tới mức ngang bằng như tin lời hứa từ chức của đ/c Nguyễn Tấn Dũng nếu không trị được tham nhũng;
    7. Tin tưởng tới mức ngang bằng như tin lời kêu gọi chống sâu của đ/c Trương Tấn Sang;
    8. Tin tưởng tới mức ngang bằng như tin bức hình công an đẩy dân ngồi xe lăn qua đường.
Cái còm cuối là, với bằng đó đề nghị, Quốc Hội ta chắc có đủ việc làm đến hết năm 2015. Và có lẽ nên tận dụng thời gian này trong lúc tại Biển Đông chỉ đang xảy ra “những chuyện lục đục nhỏ trong gia đình”, có khi lại tránh được những lục đục lớn hơn.
Cái còm cuối đó bị cắt ngang, bởi bác tài đã lững thững từ bìa rừng đi trở lại xe. Hắn nhắc nhở phụ xế là chuyến sau nhớ mua theo giấy vệ sinh, để không phải dùng tạm mớ vé của khách.
Ơ hay! Phe ta đang khai triển ý niệm mua vé xe, nói theo “Nhận thức mới” của Ku Tổng, có phải là một hình thức “lấy phiếu tín nhiệm” mà không được “bỏ phiếu tín nhiệm” cho bác tài ấy không? Thế mà hắn dùng thay giấy vệ sinh, là thế nào?
Tầm này phải ngang với tắc kè X, chứ rắn mối Lú thì đến cuối thế kỷ cũng không tài nào bò tới đó được.
Quả thật, nhờ vậy mà cả bọn cùng vỗ đùi đánh đét: “Có rõ là rõ cái chỗ đó!

25/6/2014 – Kỷ niệm 1 chuyến đi nhớ đời bằng xe khách trong 5 ngày ghé 4 nước.
Blogger Đinh Tấn Lực, chép tặng để tạ lỗi trật ngày hẹn với người bạn Phây ở Paksé.

Quan Béo Phọt Óc Heo


giang02

Quan Béo Phọt Óc Heo

. Đinh Tấn Lực

VN ta đã được thế giới chứng nhận có nền kinh tế thị trường, thông qua chiến lược Buôn bộ trưởng và Bán vé số” (ĐTL).

Tin vui ngày Rằm rơi vào Thứ Sáu 13: Ku Tổng xác nhận là đã quá khớp khi tuyên bố trong hội nghị trung ương rằng chưa biết đến cuối thế kỷ này có thể kết thúc tiến trình hoàn tất XHCN hay không.
Công đầu là do nỗ lực của đa phần đảng viên hành nghề bộ trưởng.
Đâu đó trên Phây có một status phiếm, đại ý như sau:
Một bà đầm tây đi chợ Việt, không nói được tiếng Việt, chỉ ra hiệu. Bà vén váy chỉ vào đùi, chị bán hàng cắt ngay cho 1 ký thịt đùi. Qua hàng kế, bà ta kéo áo chỉ vào ngực, chị bán hàng cân ngay 1 ký ức ngan. Qua hàng kế nữa, bà hơi lúng túng, sau cùng, chỉ vào cái tivi, anh bán hàng lập tức gói ngay cho 1 ký óc heo. Lúc đó, tivi đang chiếu trực tiếp cảnh QH chất vấn các bộ trưởng.
Tác giả chuyện phiếm này có phần nào kỳ thị heo chăng?
Không rõ, nhưng cứ nhìn mặt Ku Giàng tên màn hình thì có thể hiểu ra sức liên tưởng của người xem.
Và nếu có thể kiên nhẫn ngồi nghe Ku Giàng thuyết luận về mức thu nhập cao của bà con bán vé số, hẳn là chính mỗi khán thính giả truyền hình VN cũng có thể có cùng cảm nhận như anh chàng hàng thịt bán óc heo kia.
Tay chủ thớt ấy bỏ vốn tự tạo ra để buôn thịt kiếm sống và nuôi gia đình, tức là làm ăn lương thiện. Lại hiểu ngay yêu cầu của một khách hàng câm tiếng Việt thì quả là cực thông minh. Thế, thông minh tầm đó thì không thể không biết đến cái hoạt cảnh nhộn nhịp buôn ghế bất lương ở tầng thượng của lãnh đạo: Một giáo viên ra trường phải chạy vài trăm triệu để có được cái bục đứng lớp. Thậm chí, một lính biển cũng phải chạy vài trăm triệu để ra giữ đảo (được nhiều ưu đãi). Thì khó ai hình dung được bọn óc heo kia đã chạy bao nhiêu trăm tỷ để tóm cái ghế bộ trưởng. Tay chủ thớt, và rất đông những người làm ăn lương thiện khác, hẳn phải có một nỗi uất hận kinh hồn và một niềm khinh bỉ cực cao mới có thể gói ngay món óc heo cho bà khách hàng đi chợ bằng ngón trỏ ấy.
Có khi tay hàng thịt kia đã kịp nhận ra cái thớt của hắn còn quá nhỏ. May mà nhân loại đã phát minh ra loại truyền hình màn ảnh rộng. Không thì thiên hạ khó thấy hết khuôn mặt đồ sộ của ngài bộ trưởng chủ nhiệm ủy ban dân tộc bán vé số.
Rõ là người ta bắt được ngay đây, với hình ảnh Ku Giàng đang hùng biện đến rung cả nọng trong nọng ngoài kia, chí ít là một chút cảm thông với lời xác nhận của Ku Tổng, rằng, chưa biết bao giờ mới chạm tới cái XHCN lung linh nhang khói nọ, nhưng cũng đã bước đầu vượt qua biết bao hố hầm xương máu để đạt được cái thành quả thần kỳ thu gọn dân tộc vào hai giai cấp hiện nay: bộ trưởng và bán vé số.
Giai cấp bán vé số không hẳn cần (và cầm chắc chẳng đủ tiêu chuẩn mỡ mặt) để đề bạt ra người đại diện. Song, chắc chắn phải cỡ Giàng Seo Phử mới xứng đáng “đại diện” cho giai cấp (quan béo) bộ trưởng.
Với hai giai cấp thu gọn đó, VN được gì?
Trước tiên, sách kỷ lục thế giới phải công bình mà công khai xác nhận rằng VN là nước duy nhất trên thế giới có những bậc lãnh đạo chuyên ngành, với mớ danh thiếp in chữ đậm (tuyền là danh ngôn thời đại ở tầm “out-Langtan Langtan — quá cha Lăng Tần”), đại loại như sau:
DaiDien

Kế đến, “sự thật” ấy nói gì?
Giai cấp này ăn gì mà nảy nòi ra những khối nọng nặng oằn ấy?
Nhà thơ Hà Huyền Chi có một bản giải trình tóm lược cực ngắn với tựa đề là Triệu Thằng Ăn Cắp:
“Xã viên ăn cắp củ khoai
Đội viên ăn cắp một vài ký phân
Huyện ủy ăn cắp cái cân
Tỉnh ủy trộm gỗ thủy lâm xây nhà
Bộ đội ăn cắp quân xa
Công an ăn cắp thịt da tội tù
Pháp đình cưỡng lý đoạt từ
Hiến Pháp đánh cắp tự do nhân quyền
Nhà băng ăn cắp bạc tiền
Nhà trường ăn cắp niềm tin nhi đồng
Tướng lãnh ăn cắp chiến công
Nhà thương ăn cắp tấm lòng lương y
Bác Hồ chính kẻ đạo thi
Triệu thằng ăn cắp còn chi giống nòi ?”
Không thấy nhà thơ kể tội giai cấp bán vé số. Tuyền chỉ trong phạm vi giai cấp đảng viên đang phấn đấu buôn đủ loại ghế hành nghề ăn cắp đại trà…

*

“Tử huyệt của chế độ không nằm ngoài cơ thể của nó” (ĐTL).
Nói theo kiểu “bất động sản bắt đầu chuyển động tích cực”, hãy thử bật lại một câu hỏi …khó:
- Thế, đã biết chúng ăn cắp đến xệ nọng, sao ta cứ phải cưu mang cái lũ óc heo mặt lợn ấy?
Hượm đã nào, hãy chịu khó thử thêm phát nữa: Lược duyệt lại phản ứng của nhà nước trong vài thập niên qua, vào các thời mốc điểm, xem sao:
  • Tù cải tạo: Tù vượt ngục/lập tổ kháng cự… – nhà nước tiêu diệt;
  • Ngăn sông cấm chợ/Tận diệt tư thương: Dân buôn lậu/phá xưởng/phá hợp tác xã… – nhà nước dẹp bỏ các chính sách chết tiệt đó;
  • Vượt biên: Dân dè bĩu/tiếu lâm/nhạc chế… – nhà nước ngó lơ;
  • Polpot: Dân trốn nghĩa vụ – nhà nước truy lùng;
  • Chiến tranh biên giới: Dân xung phong – nhà nước cướp công;
  • Đổi mới: Văn nghệ sĩ chớp thời cơ nong xích – nhà nước lập cập xiết lại;
  • Quốc tế tan rã: Dân hy vọng tới phiên – nhà nước bưng bít tin tức, ra sức tuyên truyền hồng và lếch thếch kéo nhau đi đường bộ qua Nam Ninh;
  • 1997: Dân phản ứng dữ dội ở Thái Bình/Xuân Lộc/Đông Anh/Sóc Sơn… – nhà nước xuống nước;
  • 2007: Dân biểu tình chống Tam Sa/phát triển hệ thống dân báo –  nhà nước phóng tay đàn áp để chứng tỏ lòng trung với quan thầy theo đúng mật ước Thành Đô;
  • 2008: Dân chống rước đuốc, chống nhà nước dưới vỏ bọc chống tàu – nhà nước tăng sức đàn áp;
  • 2009-2012: Dân thao dượt đấu tranh bất bạo động ở Thái Hà/Tam Tòa/Đồng Chiêm/Cồn Dầu/Tiên Lãng/Văn Giang/Dương Nội/Cần Thơ/Thái Bình…, dân nâng tầm đấu tranh sau vụ tàu Bình Minh bị cắt cáp, dân đã vượt qua sợ hãi: hình thành No-U, mạng lưới Blogger và các hình thái sinh hoạt đấu tranh khác – nhà nước chùn tay, và hệ truyền thông chính quy bị bỏ rơi khá xa sau mông làng dân báo;
  • 2012: Dân phát huy hệ thống truyền thông ngoài luồng, tin tức và bình luận được cập nhật như cái búng tay/nháy mắt – Tuyên Giáo loay hoay/tê liệt, nhà nước vận hành tùy ý mỗi tầng/mỗi nơi;
  • 2013: Hoạt động XHDS phát triển/dân ra nước ngoài quảng diễn và vận động dư luận quốc tế – nhà nước té ngửa, phản ứng bằng nước bọt;
  • 2014:  Cụm từ VNCH phổ cập, dân qua Thụy Sĩ/Mỹ/Úc điều trần – nhà nước bó tay;
  • 2014: Sự cố Haiyang981, dân lật mặt đảng – khiến đảng mất tính thống nhất/xuyên suốt, nhà nước lúng túng/ló đuôi phò tàu bán nước/phát biểu ngày càng nhăng cuội như kể trên…
  • 2014: Lòng dân sáng rõ và kết đoàn, điển hình là qua sinh hoạt Bầu Bí hay kỷ lục Góp gạo cho Dương Nội, “phản động” trở thành tĩnh từ đẹp, vinh dự và lan tràn đều khắp…, còn giới đấu tranh coi chuyện đi tù như giấc ngủ trưa – nhà nước vò đầu/bứt tai/thở dài.
Nhìn ngược, từ sinh hoạt kháng cự đến châm biếm, đến xuống đường, đến quảng diễn quốc tế vận, đến ngang nhiên sinh hoạt xã hội dân sự… đích thị đó là những chặng đường dài đầy gai, nhưng, tựu chung, hóa ra, các mắt xích độc tài đã được bà con ta bền gan nong ra khá rộng, tới mức phọt ra cả đống óc heo vừa nói.
weak link
Đã có người ví von “Phò đại cục – Chuốc đại nhục”. Ấy là nói về bọn óc heo thờ hán. Ấy cũng là cách nói của một bộ phận lớn/vừa/nhỏ nào đó đã thấy căm tàu chỉ một căm ta đến muời, ngay trong lòng chế độ, kể cả chiến binh và cựu chiến binh, thậm chí, không ít dư luận viên trắng mắt sau một thời gian chạm trán trên Phây.
Dân càng không chịu nổi mối nhục vĩ đại đó. Xài từ của mùa bóng đá rộn ràng này, thì rõ là dân đã thư thả dí đảng và nhà nước vào thế việt vị, ngậm gân gà đến lòi tử huyệt: Lạy tàu không được mà dìm dân cũng không xong.
Tức là, đã đành chẳng thể xoay phải/xoay trái, mà còn cấm cả xoay lui.
Chuyện gì có thể xảy ra kế tiếp?
Hẳn phải là nhiều chuyện, nhưng ắt là, với dân, không thể thiếu chuyện Thoát cộng để Thoát hán.
Nhân mùa tranh tài túc cầu thế giới này, hãy tạm tắt các chương trình thời sự trên tivi mà ngó ra biển và cược nhau một can bia hơi, xem thử, với đà này, đứa nào đổ trước: Bắc Kinh hay Ba Đình?

14/6/2014 – Kỷ niệm tròn 729 năm Thái sư Trần Quang Khải cùng các tướng Phạm Ngũ Lão và Trần Quốc Toản đánh thắng thủy quân Nguyên Mông ở trận Chương Dương, tái chiếm Thăng Long. Bên kia bán cầu, lại tròn 239 năm ngày thành lập Hải quân Hoa Kỳ.
Blogger Đinh Tấn Lực, báo cáo cùng các bạn chưa ra khỏi nhà tù nhỏ. 

Nâng Niu Niềm Tự Hào Rất Việt

proud

Nâng Niu Niềm Tự Hào Rất Việt

. Đinh Tấn Lực

Rõ là bạn không theo sát tình hình thời sự, nên mới bật ra câu hỏi tưởng là chỉ để làm khó nhau:
Tự Hào là gì?
Bạn ơi… Tự Hào, theo Ban Tuyên Giáo TW, và phản ánh trên mặt báo, chính là:
  • Tàu Ta nhỏ, ta đảo quanh vòng nhỏ, tàu giặc không thể bám sát được, thế là thoát khỏi tầm vòi rồng cao áp của giặc.
  • Ta đã cật lực khuyến khích ngư dân ta bám biển. Sự hiện diện của ngư dân Ta chính là sự khẳng định chắc nịch không thể chối cãi về chủ quyền của VN Ta.
  • Ta cũng đã văn minh và hiện đại gửi sắc lệnh bằng tin nhắn đến hàng chục triệu phôn di động để ngăn chận mọi cuộc biểu tình có thể gây bất lợi cho quan hệ ngoại giao giữa VN Ta với nước bạn TQ.
  • Tuyên giáo TW của Ta đã nhanh nhạy đưa ra nhận định rằng dàn khoan này tương đương với một chiếc tàu, nên có thể tung tăng trên biển Ta, miễn là không hút dầu bắt cá là được.
  • Ta đã công khai tố cáo trước dư luận quốc tế về âm mưu của TQ “Đưa thuyền nhỏ chắn ngang để cho tàu ta mắc mưu đâm phải”.
  • Nó đâm bể tàu ta mà ta nhất quyết im lặng, nhất quyết không trả đũa, bởi đó là sức mạnh và tính nhân đạo của VN Ta.
  • Với toàn bộ sức mạnh và tính nhân đạo đó, chính Ta chứ không ai khác, cực lực lên án các thế lực thù địch đã khuấy động làm sứt mẻ mối quan hệ hữu nghị răng môi Trung-Việt, đặc biệt là thế kực của Việt Tân Khủng, chỉ cần 3 đảng viên đã huy động được trên 2 vạn công nhân tham gia biểu tình.
  • Ta đã văn minh và nhân đạo tận tình hợp tác với chiến hạm TQ vào tận cảng VN để di tản hàng ngàn công nhân TQ.
  • Ta trưởng thành và chín chắn hơn đối thủ TQ, biểu hiện qua quan niệm công khai và chính thức coi chuyện xung đột tranh chấp biển đảo tầm quốc tế, chí ít là tầm quốc gia này không có gì lớn hơn những chuyện hục hặc thông thường trong gia đình.
  • Ta đã khám phá ra “Máy bay trinh sát TQ ngang nhiên ghi hình tàu Việt Nam”.
  • Ta đã văn minh và khẽ khàng lên tiếng: “TQ hạ đặt dàn khoan bất hợp pháp vào vùng biển chủ quyền Việt Nam là chuyện bức xúc cho nhân dân Việt Nam và cả dư luận, cộng đồng quốc tế”.
  • Ta văn minh mà giữ im lặng khi bị tấn công, nhưng đã gióng tiếng công khai tố cáo “Trung Quốc dựng chuyện bị tàu Việt Nam tấn công”.
  • Ta là con kiến nhưng có thể vặn con voi là tại sao nó đè Ta, đâm lật ngửa (hay úp?) tàu Ta mà không quăng cho nổi một chiếc phao.
  • Ta đã văn minh và nhẹ nhàng nhắc nhau về mối tương quan “hữu nghị viển vông/lệ thuộc”, trước khi công khai nhắc nhau “duy trì mọi quan hệ”, bất kể viển vông hay lệ thuộc.
  • Ta dám thỏ thẻ trước hội nghị rằng “nếu TQ cứ nói mà không đi đôi với làm như này thì TQ sẽ trở thành quốc gia không đáng tin cậy”.
  • Ta là một trong vài nhà nước hiếm quý trên thế giới vẫn còn rất “Đau lòng với tình hình hiện nay của phong trào cộng sản, công nhân quốc tế” và vẫn còn thiết tha “Yêu chế độ và lo cho con tàu Cộng sản và công dân quốc tế…”.
  • Ta không cần sờ gáy chính mình để mạnh miệng tuyên bố rằng: “Đại cục của 1 quốc gia chính là sự tin cậy của quốc gia đó với cộng đồng quốc tế, đối với những quốc gia láng giềng. Nhưng quan trọng hơn sau đó nữa, hậu quả lâu dài nữa là đối với chính nhân dân họ”.
  • Ta đã phân tích sâu sắc và nhận định sát sườn rằng trong vụ hạ đặt dàn khoan này, “TQ bị thiệt hại nhiều hơn”.
  • Nhân đó, Ta cũng long trọng khẳng định trước hội nghị quốc tế rằng “Quan hệ của VN và nước bạn TQ vẫn tốt đẹp””
  • Ta long trọng khẳng định với toàn dân rằng “16 chữ ấy có thể có lúc không đạt được nhưng nó vẫn là cái mong muốn muôn thuở”.
  • Nhân đó, Ta cũng đã hạ thấp mức độ ngữ nghĩa của bức Công Hàm thành Công Thư, đặc biệt nhấn mạnh rằng trong đó không hề có chữ Hoàng Sa.
  • Ta dám khuyến cáo một bậc đàn anh đời đời kính yêu rằng: “Hãy suy nghĩ kỹ và dừng lại hoạt động không xứng đáng”.
  • Ta hài lòng về lời tuyên bố của Thủ tướng Nhật tại Hội nghị thượng đỉnh, nhưng điều đó không có nghĩa rằng Ta đồng ý với quyết định của Nhật là cắt ODA.
  • Ta vẫn còn chần chừ đắn đo cân nhắc, cho dù “Mỹ muốn tìm kiếm cơ hội để tăng cường quan hệ với Việt Nam”.
  • Chỉ 3 tuần sau khi dàn khoan yên vị, Ta đã kịp thời báo động giữa 500 đại biểu QH rằng “Hòa bình và an ninh đang bị đe dọa”.
  • Cùng lúc đó, chúng ta cũng đã sớm sủa báo động một nỗi nhục quốc thể, ngay trên đài truyền hình quốc gia, khi “Ngọc Trinh diện váy jean rách ra sân bay”.
  • Ta nhất mực giữ tình hòa khí bốn phương, không cổ võ hành động của chính phủ Phi đưa ra tòa án xét xử số ngư dân TQ vi phạm vùng đặc quyền kinh tế biển của Phi, bất chấp mọi đe dọa từ Bắc Kinh.
  • Ta đã công khai đăng báo hình ảnh sưu tầm được trên mạng về nỗ lực của TQ cải trang chiến hạm thành tàu cá.
  • Ta là nước đầu tiên và chắc chắn là duy nhất trên thế giới từng đưa chủ đề biện chứng dàn khoan và lòng ái quốc vào đề thi.
  • Ta có thể cũng sẽ là nước đầu tiên và duy nhất có một chính phủ dồn sức khuyến khích mỗi ngư dân VN đứng đơn kiện nhà nước TQ ra tòa án quốc tế.
  • Đối thủ ắt phải biết rằng Ta coi thường chúng đến đâu, một khi Biển Đông dậy sóng mà QH ta vẫn cật lực thảo luận rốt ráo về quy tắc Hoa Hậu Còn Zin.
Đúc rút lại, niềm TỰ HÀO VĨ ĐẠI RẤT VIỆT của Ta là: Nó tát tai, tưởng má Ta bầm, nào ngờ tay nó sưng.
Đấy, cứ thế bạn nhé…
Hãy chịu khó đọc thêm tin tức thời sự và nâng cấp niềm TỰ HÀO HOÀNH TRÁNG hơn nữa cho chính mình, bạn nhé!
Chúc bạn Google thường xuyên và hiệu quả, để (thân tâm an lạc và) mọi điều yên trí.

07/6/2014 – Kỷ niệm tròn 72 năm kết thúc trận hải chiến Mỹ-Nhật quanh đảo san hô Midway.
Blogger Đinh Tấn Lực

Chống Nạng Vào Tương Lai

cancanngoaigiao

Hãy Bình Tâm Vững Chí…

Chống Nạng Vào Tương Lai

. Đinh Tấn Lực

Đảng và nhà nước đang khuỵu gối gò lưng nắn nót viết dòng sử mới trên giấy Lancy” (ĐTL).

Hôm nay, cả thế giới tưởng niệm 25 năm quảng trường Thiên An Môn loang loáng máu .
Các cháu có sinh nhật “lục tứ – bát cửu” gì gì đó, ở Trung Quốc, nay đã tròn tuổi vượt ngưỡng cao học. Một số đang thi tốt nghiệp văn bằng thạc sĩ và chưa biết sẽ làm gì với nó.
Không ai chắc các cháu đã nghĩ gì về hàng vạn bà mẹ của những sinh viên nhầy nhụa thịt xương dưới xích chiến xa, hay tung người bật máu dưới làn đạn bảo vệ đảng của quân đoàn Ngoại Mông.
Không ai chắc các cháu sẽ nghĩ gì về một Triệu Tử Dương lẽ ra đã thay đổi bộ mặt Trung Quốc trên chính trường thế giới từ 25 năm trước.
Nhưng, mọi người có nhiều hy vọng các cháu đã chiêm ngưỡng bức ảnh của AP chụp cảnh một người biểu tình vô danh, đơn độc giang tay đứng chặn đoàn xe tăng sát thủ trong gần 30 phút.
Người ta cũng có nhiều hy vọng, hoặc đoan chắc, là các cháu đã nghiêng mình kính phục Quân đoàn 38 trấn đóng tại Bắc Kinh về sự dũng cảm từ chối lệnh thảm sát nổ súng vào dân.
Rất đông người trên trái đất này đồng cảm với các cháu về những điểm đầy tính nhân văn đó.

*

Riêng người Việt Nam, có lẽ điều này nhắc nhớ cho họ nhiều hơn, về những sự kiện liên quan…
2014 cũng là dịp kỷ niệm 65 năm thành lập nước Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa, không hẳn là của nhân dân Trung Hoa, mà là của đảng CS Trung Hoa, tức Trung Cộng (tính từ ngày 01 tháng 10, 1949).
Năm đó, 1949, theo âm lịch, là năm Kỷ Sửu, năm con trâu. Nó không chỉ cày nát đất nước và con người Trung Hoa lục địa, mà cả những nước láng giềng, điển hình là Tân Cương, Tây Tạng, và …Việt Nam.
Tại Việt Nam, ít người để ý rằng lớp trẻ sơ sinh năm 1949, tuổi con trâu Kỷ Sửu, đã có những bốn đứa hiện đương nhiệm trong bộ chính trị đảng CSVN (không kể đứa thứ 5, cùng tuổi, là nguyên ủy viên BCT Lê Hồng Anh).
Bốn đứa đương kim ủy viên BCT (từng góp phần cày nát đất nước và con người VN) kia là:
Trương Tấn Sang (21/01/1949)
Phùng Quang Thanh (02/02/1949)
Phạm Quang Nghị (02/9/1949)
Nguyễn Tấn Dũng (17/11/1949)
Bản tử vi 2014 tuổi Kỷ Sửu 1949 (66 tuổi Âm Nam) liệt kê các thứ như sau:
Tướng tinh:   Chim cú Con dòng à Xích đế, phú quý
Mạng:             Tích lịch hỏa (lửa sấm sét)
Sao:                 Thủy diệu: có chuyện buồn, đi xa có lợi
Hạn:                Thiên tinh: rối rắm, tranh chấp
Vận niên:       Thử quy điền (chuột về đồng)
Thiên can:      Giáp gặp Kỷ: tương sinh
Địa chi:           Ngọ gặp Sửu: khắc nhập (hao tổn)
Xuất hành:     Từ 1 đến 3 giờ sáng mồng 1 Tết: hướng Tây Nam, đón Tài thần
Màu sắc:        Hạp màu: đỏ, xanh. Kỵ màu: đen, trắng.

Lời bàn nhanh:
  • Loại này, chẳng cần tướng tinh, cứ cầm quyền thì phú quý cầm chắc;
  • Tất nhiên là đảng bộ các cấp đều rối rắm/tranh chấp/xung đột, càng về gần TW thì càng đậm càng căng, cho nên, ngay tại BCT thì đấu đá thường trực, dữ dội và cho dù có đội đảng chung vẫn quyết chẳng đội trời chung (4 thằng Tích lịch hỏa ở chung nhà thì rất nên là nhà …bếp);
  • Vận niên chuột về đồng thì rộn ràng rúc rỉa rốt ráo những phi vụ chót năm nay;
  • Giáp gặp Kỷ, dù trước hạn mấy tháng, vẫn đành phải dời về Vũng Chùa hốt tổ yến;
  • Ngọ gặp Sửu, lại dính với Dương, nên chẳng cần ra tòa cũng được triều đình đột xuất ban cho án tử toàn thây (trong xe chuyên dụng trên đường nhập viện);
  • Phần xuất hành hơi bị nhiễu: Tầm ủy viên BCT thì cần cóc gì phải xuất hành, ngồi một chỗ cũng mỏi tay đếm đô bay về không kịp thở;
  • Phần màu sắc cũng bị lỗi: xanh/trắng là 2 màu kỵ (màu của VT Khủng), đỏ phải thêm vàng (tổng cộng 6 sao rõ nét), đen nên giảm bớt (thời nay búa liềm cần giấu kín).

Bàn rộng thêm:
Năm nay, các Âm Nam Kỷ Sửu gặp sao Thủy Diệu chiếu mạng: Tình cảm có buồn phiền, mất mát, nhưng công việc làm ăn thu nhập không ảnh hưởng là bao. Sao Thủy Diệu thuộc hành thủy, đối với mạng Tích lịch hỏa: Năm nay tốt ít, xấu nhiều, ngoại duyên hoàn toàn bất lợi, ở gần thì dễ đứt hơi, tuy nhiên đi xa thì có thể giữ được tài lộc, càng xa càng tốt, càng sớm càng hay…
Năm nay hành Kim, kỵ Hỏa, cực kỵ Tích lịch hỏa, nên hoàn toàn bất lợi cho mọi mưu tính công việc cùng công việc làm ăn dài ngày của Âm Nam Kỷ Sửu: Tiền bạc tốn hao, sức khỏe yếu kém, công việc không được như ý, thời thế không thuận, mô mìn đầy ngõ, thường gặp trở ngại/chống phá. Đây là năm mà các Âm Nam Kỷ Sửu phải chịu nhiều duyên xấu. Tuy rằng có thể xin về hưu và cúng sao giải hạn để tránh bớt nạn tai bệnh hoạn (Tiểu hạn được Sinh địa), nhưng về mặt tinh thần vẫn phải liên tục chịu nhiều loại áp lực tứ bề…

*

Bọn Tây, đối với dân Á Đông, có một điều thua thiệt không hề nhỏ là …cóc rành Tử Vi. Thành ra, cứ coi mặt đặt tên, nghe rên đoán đỉnh:
Thông qua các dòng tít nảy lửa “tích lịch hỏa” trên báo quốc doanh…
·        Hội nghị G7 sẽ chỉ trích TQ;  v.v…

Và thông qua mớ lời cong mềm mại của bộ tứ Âm Nam tuổi trâu nói trên…
“(Về luật biểu tình dự phóng) Cũng chỉ mong muốn thôi” (tuổi trâu Phạm Quang Nghị);
Duy trì quan hệ với TQ trên các lĩnh vực” (tuổi trâu Nguyễn Tấn Dũng);
Phải hết sức bình tĩnh” (tuổi trâu Trương Tấn Sang);
Quan hệ VN và nước bạn TQ vẫn tốt đẹp” (tuổi trâu Phùng Quang Thanh).

Dưới mắt thế giới, tất cả đã thần kỳ hòa quyện vào nhau, hợp thành bức tranh khổ nhục một đoàn tàu Cảnh sát biển VN bị hạm đội Ngư Chính của Trung cộng đuổi chạy như vịt loanh quanh một dàn khoan khủng thả trôi… Trong đó, chất liệu/màu sắc/bố cục/ánh sáng/nét cọ… và cả khung tranh, là của bộ tứ tuổi trâu kia chỉ đạo.
Chỉ một vài chấm phá gam màu tươi, chính là niềm vui len lén rạo rực râm ran rần rật, khi thấy lũ “điên cuồng tấn công” mà bị đám Nhật bẻ cho “cứng họng”.
Dường như chưa đủ yên tâm về những chỉ đạo mềm mỏng đó, Vũ Mão, (dù chỉ là cựu chủ nhiệm UB đối ngoại của QH và dù không thuộc dạng tuổi trâu), cũng đã phấn đấu gửi gắm đôi lời trăn trở về tình hình biển Đông nhân dịp QH khóa 13 khai mạc phiên họp kỳ 7, như sau: “Chúng ta nên nói với nhân dân thế nào về phương châm 16 chữ vàng và 4 tốt trong quan hệ đối ngoại hai nước. Tôi cho rằng, 16 chữ ấy có thể có lúc không đạt được nhưng nó vẫn là cái mong muốn muôn thuở … Tôi muốn các đồng chí lãnh đạo Đảng, Nhà nước, Chính phủ và QH luôn bình tâm, vững chí ”.
Vâng, một khi toàn ban lãnh đạo Ba Đình, cả tuổi trâu lẫn xấp xỉ trên dưới tuổi trâu, đều bình tâm vững chí một lòng một dạ sắt son coi 16 chữ vàng ấy là cái mong muốn muôn thuở, thì các nước tự do (dẫu có muốn giúp VN thoát hán, thoát hàn, hoặc hít thở chút khí trời độc lập) đều bị rơi đồng loạt vào thế việt vị, và VN yêu dấu của chúng ta chắc chắn sẽ theo đúng quy trình mà chống nạng vào tương lai của nhân loại.
Phần thưởng cho tài lãnh đạo của lũ tuổi trâu này, ắt hẳn phải là 4 chữ vàng 9999 bổ xung: “未来跛行” (wèilái bǒxíng). Tức là, sau các thứ (lắc cắc lùng tùng xà) tương liên/tương thông/tương đồng/tương quan… là một tương lai cà nhắc, cực kỳ đậm đà màu sắc VN.
Còn dân ta?
Dân ta hẳn khác. Haiyang 981 đã lột truồng một đám trẻ trâu trước mắt nhân dân.
Dân ta phải khác. Haiyang 981 đã buộc bà con anh chị em ta Lại Gần Với Nhau hơn nữa.
Dân ta chắc gì chịu ngồi yên nếm nhục?

04/6/2014 – Kỷ niệm tròn 25 năm Công Đoàn Đoàn Kết thắng lớn trong cuộc bầu cử dân chủ tại Ba Lan, rồi cùng Đảng Nhân Dân Thống Nhất và Đảng Dân Chủ thành lập Chính Phủ Liên Hiệp đầu tiên, sau nhiều thập niên chết dở dưới ách độc tài CS Ba Lan lụy Liên Xô.
Blogger Đinh Tấn Lực – chép tặng các bạn vẫn còn đang ngân nga: “Đêm Sông Hương nhung nhớ – Ngày Cửu Long mơ – Mơ thấy gì -Mơ một ngày Hồng Hà góp Hội Trùng Dương…”.