Lãnh Đạo Hai Mang

Lãnh Đạo Hai Mang

bat-ca-2-tay-tren-thien-duong
Lãnh Đạo Hai Mang
. Đinh Tấn Lực
Bắt Cá Hai Tay Trên Thiên Đường là một tiểu thuyết hư cấu dành cho giới trẻ tuổi teen Hàn Quốc. Tác giả ký tên là Aramis. Truyện được chuyển ngữ sang tiếng Việt bởi dịch giả Quốc Đạt. Nghe nói bán khá chạy một dạo.
Một tác giả khác viết cùng chủ đề và tỏ ra tài ba nổi trội, đến mức nâng toàn bộ hành vi bắt cá hai tay lên tầm Nghệ Thuật Lãnh Đạo Hai Mang…
Kính mời đồng bào cả nước đón đọc quyển sách để đời, lừng danh kim cổ, của kịch tác gia kiêm ảo thuật gia kiêm chính trị gia kiêm đại hoạ sĩ Nguyễn Tấn Dũng, sẽ ra mắt nay mai trên toàn cõi VN.
Bài giới thiệu sách này sẽ không hé lộ những chi tiết bất nhân, bất nhẫn đến bất ngờ trên từng trang sách, và để dành những khám phá động trời đó cho từng độc giả. Do vậy, chỉ xin được lướt qua một vài điểm nhấn mà tác giả quyển sách muốn bày tỏ sự trăn trở khôn nguôi trên từng xăng ti mét của dải đất tiền rừng bạc biển hình chữ S này.
Mờ mờ nhân ảnh, tác giả quyển sách cho thấy phảng phất hình ảnh của chính mình tích cực hiện diện và tham gia trên môi trường truyền thông ảo. Thời buổi này mà không có mặt trên Thế Giới Phẳng thì chắc chắn là sẽ khó ai biết tới (kẻ thù của nhân dân là đứa nào). Chân Dung Quyền Lực ra đời là vì nhu cầu đấu tranh dập mặt đó.
Trong mắt các đối thủ, CDQL là loại máy chém được lê khắp ba miền đất nước, hay chí ít cũng là một khẩu Cheytac .408 cal bửu bối của những tay bắn tỉa (mỗi viên một mạng). Nhưng, trong mắt chủ nhân thì đó chỉ là một loại game Pacman thời đại, nuốt trửng nhau theo đúng luật chơi (mở rộng dân chủ nội bộ) của đảng.
Chính thực và ngắn gọn, đó là một nguyên tắc sống còn.
Cái khéo không phải chỉ ở chỗ đòn phép của CDQL là cực độc, hay ở chỗ mọi người đều có thể đồn đoán kẻ sau lưng nó là ai mà không làm gì được. Cái khéo chính ở chỗ nó vừa cực độc, lại vừa mở ra một cánh cửa khác cho chủ nhân của nó rao giảng về Đạo Đức Kách Mệnh: Phải “Kiên trì chặn thông tin xấu về lãnh đạo trên mạng”.
Tức là một cách gom tụ đầy mưu lược: CDQL tấn công khiến đối thủ rụng như sung thì được, thậm chí là quá được. Lại còn thêm một thông điệp gia cố nữa là “Không thể ngăn cấm thông tin trên mạng xã hội”. Ai chẳng nức lòng?
Nhưng ngược lại, ngay sau đó,, chỉ cần rao giảng về tai hoạ chia rẽ lãnh đạo, thì nhất định bổn phận của ban tuyên giáo TW, hệ báo đài toàn quốc, tất cả nhà báo/phóng viên/phát thanh viên có thẻ, công an mạng, và ngay cả hệ DLV… cũng phải vì đạo đức kách mệnh và vì sự đoàn kết lãnh đạo mà ngăn chận mọi phản đòn, bất kỳ đến từ đâu.
Kỳ thực, tác giả quyển Nghệ Thuật Lãnh Đạo Hai Mang, trong cái chế độ định hướng vun vén cho gia tộc này, không phải thuộc loại người hùng cô độc. Ở nhiều tầng cấp khác nhau, người ta thấy đó đây cũng lắm kẻ loi nhoi…
Phía bên quân đội quần hồng, Phùng Quang Thanh và Nguyễn Chí Vịnh cũng từng múa cùng một chiêu Song Thủ Hỗ Bác: Vừa lên tiếng bênh vực quan thầy Trung Cộng, vừa cho báo chí tung tin mua vũ khí mới, rồi lại tuyên bố rất to là phải hạ quyết tâm không để xảy ra xung đột vũ trang với TQ. Mà chẳng cần giải thích với độc giả khắp nước, hay với cả thuộc hạ, rằng mua vũ khí mới để đối phó với sự lấn lướt từ nước nào khác?
Chẳng đâu xa, ngay dưới trướng chính phủ cũng từng có một mầm non đá cá hai chân: Nguyễn Xuân Phúc, với khối tài sản “Phi Trí (Trá) Bất Hưng (Gia)” tràn đồng ngập bãi, phải nhờ đến cả thông gia trong nước, ngân hàng ngoài nước, và cả bạn bè hải ngoại giữ hộ. Nhưng chính đương sự thì phải có chân trong ban phòng chống tham nhũng!
Trường hợp chánh thanh tra chính phủ Trần Văn Truyền chỉ là võ sĩ hạng ruồi, không khác gì các bậc thầy kể trên, nhưng không đáng kể. Cũng không đáng kể, hay không thể kể hết, là hàng triệu tên tuổi và chức vụ khác, ở mọi nơi, mọi ngành, mọi cấp, mọi phe… được nuôi dưỡng và bảo quản cẩn trọng trong một thứ hũ sành dễ vỡ được gọi là bình quý.
Nhìn chung, đây là một bước tiến vĩ đại, từ chỗ mạnh miệng lên tiếng khi về hưu đến chỗ lớn giọng lên tiếng chỉ chỏ đường hai chiều ngay khi còn tại chức. Nói tóm lại, công thức chung là đang hưởng lợi từ ngành nào thì phải cùng lúc làm ra vẻ chán ngán, tức giận, hay ngay cả lên án xa gần ngành đó. Như thử không một ai trăn trở hơn ta.
Dân chúng không hiểu nghệ thuật đẳng cấp cao này nên thường gọi đó là: Nói một đàng, làm một nẻo. Tất nhiên lãnh đạo không có thì giờ chấp nhất cái cách nhìn không chính xác đó.
Lãnh đạo còn đang tập trung tối đa trí lực vào mục tiêu Kiên Trì… Vun Vén, trong cuộc đua sinh tử không còn nhiều thời gian và cơ hội.
Ngay cả quyển Nghệ Thuật Lãnh Đạo Hai Mang này cũng không chắc gì có cơ hội tái bản.
Nhớ đón đọc ngay khi có thể.

30/01/2015 – Tròn 47 năm ngày khởi động chiến dịch Tổng công kích Tết Mậu Thân.
Blogger Đinh Tấn Lực

Con Số Lãnh Đạo Đột Tử Nói Gì?


nguyen_ba_thanh

Con Số Lãnh Đạo Đột Tử Nói Gì?

. Đinh Tấn Lực

Danh sách được biết tới nay:

  1. Trung tướng Quân đội Nguyễn Bình, đột tử năm 1951
  1. Đại biểu QH Dương Bạch Mai, đột tử năm 1964
  2. Đại Tướng Quân đội Nguyễn Chí Thanh, đột tử năm 1967
  3. Đại Tướng Quân đội Chu Văn Tấn đột tử năm 1984
  4. Đại Tướng Tổng Tham Mưu Trưởng Hoàng Văn Thái, đột tử năm 1986
  5. Đại Tướng Lê Trọng Tấn, Tổng Tham Mưu Trưởng, đột tử năm 1986
  6. Thượng Tướng Đinh Đức Thiện, Thứ trưởng Bộ QP chết khi đi săn năm 1987
  7. Trung Tướng Phan Bình, Cục Trưởng Cục Quân Báo, tự sát năm 1987
  8. Thủ tướng Phạm Hùng, đột tử năm 1988
  9. Trung tướng Quân đội Lê Hiến Mai, đột tử năm 1992
  10. Ủy viên Bộ Chính trị Nguyễn Đình Tứ, đột tử năm 1996
  11. Thủ tướng Võ Văn Kiệt, đột tử năm 2008
  12. Thượng tướng CA Thi Văn Tám, Tổng cục trưởng TC An ninh, đột tử năm 2008
  13. Thượng tướng, Tổng TMT QĐ Nguyễn Khắc Nghiêm, đột tử năm 2010
  14. Thượng tướng CA Phạm Quý Ngọ, đột tử năm 2014

Trong 45 năm, từ lúc đảng CSVN thành hình đến lúc nhuộm đỏ toàn cõi VN, có 03 trường hợp lãnh đạo đột tử.
Trong 40 năm sau “thống nhất”, có 12 trường hợp lãnh đạo đột tử.
Vì đâu vào thời các thứ đều “ổn định” mà con số lãnh đạo đột tử đột ngột gia tăng gấp bốn lần giai đoạn vào sanh ra tử trong chiến tranh trước đó?
*
Giới Khoa học gia chuyên ngành Khổng Tử học khẳng định: Đó là ý Trời (Quân xử thần tử thần bất tử bất trung). Mà ở VN, sau chiến tranh, thì bỗng đâu mọc ra quá nhiều thứ Trời.
Giới Y sĩ điều dưỡng có thể kết luận rằng do nguyên nhân quá giàu chất bổ dưỡng trong thức ăn sau khi đảng chiếm được miền Nam, dễ gây ra bệnh cao mỡ máu, cao huyết áp, tăng trọng nhanh… gây hệ lụy nhồi máu cơ tim hay tai biến mạch máu não.
Giới Y sĩ thú y đơn giản nêu lên một thành ngữ thường nghe: “Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết”.
Riêng một Y sĩ thú y cực nổi tiếng (chuyên ngành tiệt sản lợn nhà) từng bảo ban thuộc hạ rằng “Đã no thì đừng xơi thêm”, có nghĩa rằng đừng để đột tử vì lý do bội thực.
Giới Y sĩ tâm lý cho rằng nguyên nhân chính do bởi lãnh đạo lao lực quá mức cho phép suốt quy trình tự bồi đắp cho tiền đồ bản thân cùng gia tộc, trong lúc vẫn phải sưu tập mọi chứng cứ cụ thể về cái quy trình tương tự của các đồng chí cao hơn hoặc ngang bằng đẳng cấp… gây hệ lụy suy nhược hệ thần kinh.
Giới Y tá đề nghị được miễn bình luận, vì đang bận theo dõi mấy blog chuyên nghề đồn thổi có bằng cớ.
Một bộ trưởng y tế tuyên bố rằng trong cả 12 trường hợp đột tử sau “thống nhất” đều không phải vì lý do chủng ngừa hoặc bị sốc phản vệ.
Giới An ninh Thủ đô đã ra Thông cáo Báo chí khẳng định tất cả các trường hợp đột tử nói trên đều không do bởi hệ quả tra tấn, và xác định lần nữa VN tôn trọng các công ước quốc tế về chống tra tấn đã ký tham gia.
Giới Ngoại giao cho biết VN có đủ bằng chứng pháp lý và lịch sử để bảo vệ quyền quyết định tự thân của mọi công dân đột tử.
Giới Tư Pháp tỏ ý tiếc rẻ: Giá mà các đồng chí ấy biết cách chạy án thì đâu đến nỗi…
Giới Chuyên gia kinh tế chính trị học nghi ngờ rằng điều đó có liên quan đến giao điểm liên hệ giữa đương sự (đột tử) với các hệ quyền lực đan chéo (vào lúc sinh tử)… hệ quả là nạn chập mạch quyền lực.
Giới bàn phím chặt đinh chém đá rằng nguyên nhân do bởi thời thế: Không giết giặc thì giết nhau vậy…
Còn bạn, bạn nghĩ thế nào về cái Chỉ số Tăng trưởng Đột tử thời “ổn định” lên đến 400% ngất ngưởng đó?

25/01/2015 – Tròn 4 năm ngày khởi đầu phong trào bất tuân dân sự ở Ai Cập, dẫn đến việc từ chức của Tổng thống Hosni Mubarak chỉ 2 tuần sau đó.
Blogger Đinh Tấn Lực (nhân đọc bản danh sách đột tử trên tường nhà FBker BQM).

Thực Đơn Răng Mắt Mùa Tiết Canh


Thực Đơn Răng Mắt Mùa Tiết Canh

. Đinh Tấn Lực

Ông Gandhi quá sức lành. Thiên hạ đổi mắt, ông thành tâm lo…
Ông Gandhi quá sức lành. Thiên hạ đổi mắt, ông thành tâm lo…

Ông Gandhi quá sức lành. Thiên hạ đổi mắt, ông thành tâm lo
Đó là ông nhìn bức tranh lớn. Còn thế giới đại đồng hiện giờ teo tóp lại chỉ còn mấy mống TQ-VN-Cuba-Bắc Triều Tiên. Trong đó, mỗi thế giới đại đồng đô của các triều đình CS có lẽ không ngại gì mấy chuyện đui mù, chỉ lo có đứa chột mắt làm vua. Và đang nỗ lực phóng tay tranh đua “huy động sức mạnh hệ thống chính trị” để phòng chống tình trạng trồi đạp nhau giành ghế.

Ông Shourie tính thương gia. Đổi sao cho có lợi ta thì làm…
Ông Shourie tính thương gia. Đổi sao cho có lợi ta thì làm…
Ông Shourie tính thương gia. Đổi sao cho có lợi ta thì làm
Nghe ra, cái lý của Arun Shourie đây mới là mục tiêu thương vụ. Mùa tiết canh VN thường bắt đầu vào những cuộc họp giữa nhiệm kỳ là vậy.
Quán CDQL có tờ thực đơn rất hấp dẫn. Toàn Răng với Mắt. Sâu hiểm toàn tập. Đính kèm là những bộ hồ sơ tối/tuyệt mật, mà nếu không có chân trong BCT thì e khó lòng sưu tập được.
Quán CDQL lại còn có hộp đựng ý kiến phê bình của thực khách. Theo nguyên tắc mới nhất của quán, bộ lọc đầu tiên của chủ quán sẽ tự ý loại bỏ những ý kiến có tính thẳng/thật về dung nhan của đảng. Còn lại ắt phải là số ý kiến đồng thuận với chủ quán.
Nhiều người tin rằng: Chỉ ở tầm thủ tướng mới làm chủ được ngần đó hồ sơ sâu hiểm cỡ đó. Và chỉ có quyền uy ở tầm thủ tướng mới có sức đãi những món nhậu táo tợn mà không một bộ phận nào có thể ngăn chận. Uy lực của chủ quán từ đó càng lên cao như diều đớp gió, hay như tham nhũng đớp phong bì.
Chưa biết cốt lõi buồng trong của quán ủ mưu thế nào, song nghe thoảng bên ngoài thì kể …cũng có lý. Bởi cho đến nay, chưa có một cơ quan nào chứng tỏ thực lực cao hơn. BCT đã mấy phen họp bàn chuyện tống cổ tay quyền lực có chân dung rực rỡ nhất đám, nhưng không xong.
Đưa ra trung ương mấy phen, cũng không xong. Lần cuối gần đây nhất lại tạo cơ hội cho tay “đại hoạ” sĩ nọ tô điểm cái chân dung kia càng rực rỡ hơn bao giờ. Thế, có phải, giọt nước tràn ly, hay, giờ phản đòn đã điểm?
Đưa ra QH nhé! Nhưng chẳng ngu si dại dột gì đưa ra QH để lấy phiếu tín nhiệm cao/nhỡ/thấp như kỳ trước. Phải dứt điểm nhau bằng luật cơ!
Cái gì khiến cho “quần hồ” quyết vây “mãnh hổ” đến vậy?
Có phải đó là mối lo về cái làn sóng đang ăn khách một xu thế VN cần thống nhất quyền lực về một mối, như Tập của Tàu, hay văn minh hơn một chút, như Pu của Nga? Bởi khi đó, mọi cấu trúc ban bệ đều có thể xáo trộn theo kiểu xoá bài chia tụ lại?
Ai, hay những ai, đã “cao kiến” dường ấy?
Có phải đám đông bao gồm những kẻ đang lôtô khua bụng trên đường đua cao tốc vào các ghế “nguyên thủ” của đảng? Bao gồm cả mạng lưới nhân sự bên dưới của hệ thống quyền lực và quyền lợi đang hồi …ổn định?
Nếu đúng thế thì quả là …khá đông. Và …khá đau. Bởi đường đường là những tai to mặt lớn của đảng mà không lèo lái nổi cái BCT đỉnh chóp. Cũng chẳng ảnh hưởng chi nổi cái trung ương phản thùng kia.
Chủ nghiã chết tiệt đã đành. Cả cái “tư tưởng” cóp nhặt nọ cũng chẳng còn là điểm tựa để kêu gọi chúng hồi đầu quy đảng. Thứ vũ khí tập thể hung hãn và bén ngót của thời 6 Búa đã cùn. Nay phải mài dao răng cưa chặt nước đá…
Xem ra cái bộ phận đóng mộc thi hành mọi chỉ đạo của “trên” xưa giờ còn một chỗ dùng khả dĩ: Đề xuất chặt bớt ngón của cái bàn tay đang nắm trọn quyền lực kia.
Chưa bao giờ loại hoạt động tự phát này xảy ra ở QH. Cũng chưa bao giờ chủ tịch QH dám nếm thử món gan hùm ở quán CDQL, kể cả trước khi xảy ra sự cố Hà Văn Thắm với Nguyễn Hồng Phương. Thí điểm lần này, chính Chủ nhiệm Uỷ ban Pháp luật của QH Phan Trung Lý đã được uỷ nhiệm cầm giấy chém phập từng nhát dao…
Một là: Truất quyền ban bố các ghế tạm thời, gọi là “quyền” lãnh đạo cấp bộ và cấp tỉnh/thành. Đây là cách chặt đứt mớ chân rết tương lai. Bởi, trong cơ chế này, các ghế “tạm thời” đó có xác suất rất cao trở thành “thực thụ”, do đó, giá biểu cao ngất, và đổi lại là lòng trung thành với kẻ ban bố cũng cao ngất.
Hai là: Truất quyền ban bố lệnh tổng động viên và ban hành lệnh khẩn cấp. Nghe chừng như gậy chống lưng cho đề xuất này là một yêu cầu từ …Trung Nam Hải. Bởi, VN hiện nay không có hiểm hoạ chiến tranh nào ngoài Biển Đông và biên giới phía Bắc. Tất nhiên, Bắc Kinh sẽ yên tâm hơn với phe “Quyết không hai lòng” của Nguyễn Phú Trọng và Phùng Quang Thanh.
Ba là: Truất quyền lập ra hay giải thể các bộ thuộc nội các dưới quyền thủ tướng. Tức là thu hẹp sân chơi, không cho cơi nới cái nhà lồng chợ chính phủ. Cũng là cách cắt bớt nguồn thu hiện đã tràn nhiều két sắt khắp nơi kia.
Bốn là: Truất quyền phê duyệt danh sách nhân sự cơ cấu vào hệ UBND cấp tỉnh/thành. Phải biết rằng, bên cạnh hệ “bộ trưởng” thu hoạch tiền tỷ đô la, thì hệ “tỉnh trưởng” cũng là một dây hụi khủng. Cắt quyền này cũng đồng nghĩa với việc hạn chế tầm sinh sôi vô đối của loài chuột địa phương.
Trên nguyên tắc, thủ tướng có hai sứ mệnh quan trọng nhất là: 1) Lãnh đạo công tác của chính phủ; và 2) Làm công tác nhân sự trong chính phủ.
Trên thực tế, chí ít là trong suốt non 2 nhiệm kỳ qua, người VN có thể kết luận rằng sứ mệnh thứ nhì về công tác nhân sự kia được thủ tướng chăm sóc kỹ lưỡng hơn sứ mệnh lãnh đạo chính phủ. Chỉ bởi công tác nhân sự (bao gồm bộ trưởng/tỉnh trưởng và hàng triệu tuỳ tùng khổng lồ) kia mới đẻ ra tiền tỷ đôla. Chính cái xưởng đẻ tiền tỷ đó mới đích thực là cái nền vững chắc của quyền lực vô song trong tay thủ tướng.
Thế mà, ngạc nhiên thay, tay chủ tịch QH đương nhiệm dám đương đầu với kẻ đứng đầu thực tiễn quyền lực. Chẳng đơn thuần đối đầu, mà còn đòi chặt tay chặt chân một đối thủ đang mang đai vô địch quyền lực.
Cứ ngỡ hay ngờ như thật rằng QH mới chính là cơ quan quyền lực nhất nước đấy chăng?
Hoặc, cứ ngỡ hay ngờ như thật rằng các bản hiến pháp (1946/1959/1980/ 1992/2001/2013) kia nhất định không phải là những tờ giấy lộn, để nhân danh nó mà soạn thảo dự luật cắt quyền thủ tướng đấy chăng?
Lại còn đề xuất thêm một “biện pháp” kiểm soát phụ trội khác nữa là món dự luật buộc thủ tướng phải chính thức báo cáo công khai với toàn dân trên hệ thống thông tin đại chúng, mỗi quý một lần! Như thử để kiểm kê định kỳ về hiệu năng lãnh đạo!
Gì thì gì, người ta chỉ có thể nghi ngờ rằng các thế lực thù địch vu khống hay xuyên tạc về tình hình đấu đá cực kỳ gay cấn và rối rắm khôn cùng trên tầng thượng của đảng… cho tới khi được nghe nói tới QH ra tay “Đề xuất Hạn chế Thẩm quyền của Thủ tướng”.
Gì thì gì, người ta thấy ngay lãnh đạo QH đang tự cho phép lên gân để biến cơ quan này thành một phòng thí nghiệm đong đo cân đếm quyền lực của hàng lãnh đạo các nhóm lợi ích, cái chức năng mà xưa giờ hàng trăm đại biểu của nó chưa hề biết tới.
Gì thì gì, thế nào cũng có một số người sôi nổi đồn đoán rằng nếu bước thí nghiệm này thành công thì trong khoảng ngày tháng còn lại từ nay tới đại hội trù bị 2016, nếu có đại hội, thì thủ tướng VN sẽ trở thành què cụt, một khi những mảng lớn tay chân thân tín kia bị đối thủ chặt lìa.
Gì thì gì, quán CDQL sẽ có thêm một số món tiết canh đặc biệt của nhà sản, gọi tắt là đặc sản ngự thiện. Điều này chắc chắn sẽ mở ra một trào lưu quan tâm, cũng đặc biệt không kém, không chỉ trong công luận đại chúng, mà trong cả hàng ngũ quan chức dưới trướng của thủ tướng.
Gì thì gì, giới đồ đệ của chính phủ, ngoài những chuyến hành hương lên đền xin xăm hay cầu nguyện, đã phải chống mắt quan sát và nín thở theo dõi trận thư hùng căng thẳng tột cùng này là để tính toán một số đường binh đối với thủ tướng kính yêu: Theo nữa, hay …đầu quân cửa khác?
Gì thì gì, hẳn cũng không ít kẻ đâm lo: Cứ vào độ nửa cuối của mỗi nhiệm kỳ, ngay cả những đấng thần linh ở các đền ắt là cũng phải cay mắt khói nhang và rối trí bời bời với hàng đống lời cầu nguyện đối nghịch của thuộc hạ các phe, sao cho thủ lãnh phe mình phản đòn ngoạn mục!
Gì thì gì, lắm người yên chí rằng sau ngón xà quyền đập chuột nhắt đến tan nát cái hũ mắm Đại Dương bên dưới Đế chế Quyền lực của chủ tịch QH, không lý nào thủ tướng đã cạn hồ sơ? Không thể nào! Chính kho hồ sơ đen đó đã giúp cho thủ tướng lên ngôi và vượt qua bao cơn sóng gió.
Cái đáng lo là nội trong nay mai, thủ đô vì hoà bình của VN sẽ mọc thêm hàng chục quán tiết canh ngang hàng đẳng cấp với CDQL.
Hãy đợi đấy!
Hãy đợi đấy!
Còn, điều đáng ngẫm là câu nói của Peter St. Onge: “Quyền lực có logic riêng của nó”. Peter St. Onge là Phó giáo sư tại Taiwan’s Fengjia University College of Business. Bài báo này có tựa đề là “Cách mạng bạo lực thường ăn thịt những người sinh của nó” (Dịch giả Phạm Nguyên Trường chuyển ngữ).
Nếu Peter St. Onge có mặt ở VN trong khoảng thời gian này và có dịp ghé quán CDQL, có khi ông chợt nhớ tới hệ đồi trao răng mắt của ngài Arun Shourie mà hứng khởi viết thêm một bài chính luận nối tiếp:
Cách mạng bạo lực thường ăn cả tiết canh những người bạn của nó!

21/01/2015 – Tròn 222 năm Vua Louis XVI bị cách mạng Pháp xử tử, là vị quân vương duy nhất của Pháp bị tử hình.
Blogger Đinh Tấn Lực, chép tặng Dịch giả Phạm Nguyên Trường

DLV Trên Đường Kách Mệnh Thời @


DinhTheHuynh
DLV Trên Đường Kách Mệnh Thời @
. Đinh Tấn Lực
TQ giàu có, dùng bộ tài liệu 5 hào 五毛党. Ta thắt lưng buộc bụng, dùng loại hàng nhái đậm đà màu sắc Ba Đình, lại miễn phí” (ĐTL).
Nghe qua Báo cáo mở màn hội nghị của Tuyên Giáo TW, người ta dễ dàng có ngay cảm giác là bộ phận này phủ sóng hoạt động không chỉ toàn quốc, mà còn là toàn năng, toàn diện, toàn tập, toàn thể, toàn bích, toàn phương vị, toàn lãnh vực, và nghe chừng như cả toàn quyền nữa:
Ngành tuyên giáo đã hoàn thành khối lượng công tác tham mưu, giúp Bộ Chính trị, Ban Bí thư và các cấp ủy trên các lĩnh vực công tác tư tưởng, tuyên truyền, lý luân, văn hóa – văn nghệ, báo chí – xuất bản, y tế, giáo dục – đào tạo, khoa học – công nghệ, môi trường, thông tin đối ngoại, tuyên truyền biển đảo, phân giới cắm mốc…”.
Vũ Ngọc Hoàng – Khai mạc Hội nghị toàn quốc tổng kết công tác tuyên giáo năm 2014, triển khai nhiệm vụ năm 2015.
Phải thế, giữa tháng 1 đầu năm dương lịch, trang mạng Tuyên Giáo mới có những tựa bài bắt mắt và đầy phấn khởi cho một năm hào hứng 2015:
Nhờ đâu mà bộ phận không nhỏ ấy hoàn thành ngần đó sứ mệnh gian truân thập toàn, trên con đường kách mệnh thập diện mai phục đầy mô mìn (mà một bộ phận không nhỏ bên cạnh liên tục than thở là do quá nhiều thế lực thù địch bày binh bố trận)?
Câu trả lời cũng do Vũ Ngọc Hoàng nhấn mạnh ngay ở phần đầu Hội nghị:
Ngành tuyên giáo đã tổ chức nhiều hoạt động nhằm tuyên truyền, vận động, tham gia tổ chức thực hiện các chủ trương của Đảng và Nhà nước. Hướng dẫn kế hoạch triển khai, biên soạn tài liệu, bồi dưỡng báo cáo viên và tổ chức các lớp tập huấn, nghiên cứu, quán triệt các chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà nước và của đảng bộ các cấp…”.
Vẫn chưa tin ư? Hãy quay lại trang mạng Tuyên Giáo, đọc thêm bài tham luận này: “Đổi mới và nâng cao chất lượng công tác điều tra, nắm bắt, nghiên cứu DLXH”. Đây chính là nỗ lực quan yếu của ngành, nhằm khắc phục hàng tấn khó khăn và hạn chế nội tại trong công tác nắm bắt và điều hướng dư luận xã hội.
*
Thế, các thứ hạn chế đó bao gồm những gì?
Ngoài cái khả năng phủ sóng hoạt động toàn diện như vừa báo cáo, có lẽ Tuyên Giáo TW không hề tắc tị tí ti nào, nếu có thì chỉ kẹt lăn tăn vài ba hòn sỏi trong túi mật lẫn bàng quang, mà nói như một nhà thơ nào đó, khi vỡ ra cạnh nào cũng sắc:
  • Một là quan điểm bào chữa cho con đường XHCN để tiếp tục cai trị độc tài, trong lúc đã cắm đầu thi đua chạy theo tư bản về mọi mặt, thậm chí vượt cả tư bản về mặt rửa tiền;
  • Hai là quan điểm bào chữa cho thái độ hèn nhát không dám rời cái phao quyền lực của TQ, bất kể các thiệt hại cho đất nước và dân tộc, như nội dung bài báo đối ngoại đầu năm kể trên;
  • Ba là quan điểm bào chữa cho tình trạng thừa nhận toàn bộ lãnh đạo đều tham nhũng, nên diệt tham nhũng thì chết cả, thông qua lời răn “đừng đánh chuột vỡ bình”.
*
Thế, với ba hạn chế cỏn con mà sinh tử đó, thực tế cho thấy Tuyên Giáo TW đãbiên soạn tài liệu, bồi dưỡng báo cáo viên và tổ chức các lớp tập huấn như thế nào?
Nhìn chung rất đơn giản, bài bản huấn luyện cho phù hợp với tình hình mới nhắm vào mớ cộng tác viên điều hướng dư luận, gọi tắt là dư luận viên (DLV), có khá nhiều điểm lý thú:
Thứ nhất là chẳng cần ca ngợi chủ nghĩa Mác Lê nữa, vì điều đó chỉ làm công luận cười lớn hơn và lâu hơn;
Thứ nhì là chẳng cần ca ngợi quan hệ Việt Trung nữa, vì điều đó chỉ làm công luận bực hơn và thù ghét lãnh đạo đảng CSVN sâu sắc hơn;
Thứ ba là chẳng cần ca ngợi các nỗ lực “vì nước vì dân” của lãnh đạo nữa, vì điều đó chỉ vô tình thúc giục công luận sớm biến căm tức thành hành động.
*
Thế, DLV cần thấy gì và làm gì?
  • Thấy ai báo động mất nước về tay Bắc Kinh –> chửi tục;
  • Thấy ai không ưa Bắc Kinh –> chửi tục;
  • Thấy ai minh chứng các dữ kiện lịch sử về quá khứ của đảng –> chửi tục;
  • Thấy ai phản đối tham nhũng –> chửi tục;
  • Thấy ai kêu cứu vì bị cưỡng chế –> chửi tục;
  • Thấy ai bênh vực dân oan, tù oan, chết oan –> chửi tục;
  • Thấy ai ấn “like” để ủng hộ các người nói trên –> chửi tục;
  • Thấy ai mắng các DLV là quá thô lỗ --> chửi mạnh hơn và chửi tục hơn nữa!
*
Kết luận của Hội Nghị:
Chốt lại ở độc một từ dễ nhớ dễ thuộc dễ làm…
Bản lãnh là càng hạ tiện – càng thượng sách.
Rõ ràng, bài huấn luyện DLV của Ban Tuyên Giáo “Ta” còn ngắn gọn và dễ dùng, dễ dạy, dễ thu hoạch hơn cả bài Ngũ Mao Đảng (五毛党) của Ban Tuyên Giáo “Tàu” nữa cơ. Hãy tự hào là đâu có mấy khi ta vượt mặt quan thầy!?
Nhưng, quan trọng hàng đầu là: Cách huấn luyện này của Ban Tuyên Giáo TW đạt hiệu quả cao và nhanh hơn cả, ở phạm vi toàn cầu, bởi vì nó khai dụng toàn vẹn bản chất và năng khiếu toàn phần sẵn có ở từng giáo viên lẫn từng học viên của nó.
Sau phát hiện khả năng sản xuất con ốc vít, VN ta cuối cùng cũng chính thức có được một phát minh ngang tầm thế giới.
Đổi mới và nâng cao chất lượng công tác điều tra, nắm bắt, nghiên cứu DLXH… xem ra, cực kỳ đơn giản mà hiệu quả khôn lường, trên con Đường Kách Mệnh thênh thang.
18/01/2015 – Kỷ niệm tròn một năm khởi động chính sách cưa đá chống đám đông bày tỏ lòng yêu nước.
Blogger Đinh Tấn Lực

Thông Tin Nhiễu Loạn – Hội Nghị Thành Công

Cú Phản Đòn Hiểm Độc
Cú Phản Đòn Hiểm Độc

Thông Tin Nhiễu Loạn – Hội Nghị Thành Công

. Đinh Tấn Lực
Hội Nghị TW kỳ 10 khoá 11, qua nhiều đận trì hoãn, rốt cuộc cũng diễn ra trong không khí tương nhượng cục bộ sau nhiều pha thương lượng gay cấn, và tất yếu là, như thường lệ, đã “thành công mỹ mãn”, trước khi các lao công quét dọn rác rưởi.
Tuy nhiên, những tiếng cười khùng khục của phe thắng cuộc nghe như vẫn còn vọng lại từ phía sau cánh gà.
Người ta thấy gì và đoán những gì về hoàn cảnh, tiến trình và kết quả của Hội Nghị 10?
Thông qua hệ thông tin trong luồng, người ta chẳng đọc/chẳng thấy được gì mới từ hội nghị, ngoài những trống xuôi kèn ngược, cho dù nhân dân vẫn đóng thuế để trả lương đều đặn cho non hai vạn phóng viên báo đài có thẻ.
Thế nhưng dường như mọi người đều rõ như nhau về mớ ánh sáng chập choạng và cái không khí bấn loạn của trung ương vào nửa nhiệm kỳ cuối xưa giờ là không thay đổi.
Đấy là điều thuận ý chỉ đạo của các quan chức bề trên, vốn chẳng muốn ló/lộ quá nhiều kỷ niệm u đầu sứt trán hay suýt đổ máu (với nhau.
Đấy cũng là xưởng đẻ ra sòn sòn hàng tấn lời đồn trong mọi kỳ hội họp bình bầu nhân sự. Các lời đồn đoán càng có giá trị thuyết phục cao, một khi được đi kèm với đôi ba bức ảnh dìm hàng nhau.
Tập trung cao độ lần này là một blog non trẻ mà gây sóng gió vùi dập mọi mặt trận truyền thông thành danh. Ngay vào lúc hội nghị trung ương đang kiểm điểm ưu (ít) khuyết (nhiều) của các “phương tiện thông tin, công cụ tuyên truyền, vũ khí tư tưởng quan trọng của Đảng, Nhà nước, các tổ chức chính trị-xã hội, xã hội-nghề nghiệp, là diễn đàn của nhân dân, đặt dưới sự lãnh đạo trực tiếp, toàn diện của Đảng”.
Rõ ràng nó được đặt dưới sự lãnh đạo trực tiếp, toàn diện của Đảng, nhưng lại bị đè bẹp dí bên dưới sự vận hành hoạt đầu của phe chính phủ. Song, Bộ Chính Trị không giải quyết nổi mọi thứ đan xen luôn tạo điều kiện thuận lợi cho phe chính phủ lấn sân.
Cho nên, đánh giá tình hình, muốn khách quan và chính xác, là phải lôi đầu thằng chính phủ lên thớt trung ương lần nữa: “…Năng lực cán bộ của nhiều cơ quan chỉ đạo, quản lý, chủ quản và cơ quan báo chí chưa đáp ứng yêu cầu; đội ngũ làm báo còn những bất cập; vai trò, tinh thần trách nhiệm của nhiều cơ quan chủ quản còn mờ nhạt…” .
Vậy mà đến khi bỏ phiếu tín nhiệm thì kết quả lại càng ló/lộ cái sự thê thảm hết nẻ để chui của phe không thắng cuộc. Đứa mới bị quạt năng lực kém trách nhiệm mờ nhạt kia lại đứng đầu bảng, với số phiếu tín nhiệm cao quả thật là chót vót cổng trời, ngửa mặt nhìn đến rơi mũ cối! Trong lúc trưởng ban TG trung ương bị tụt dốc xuống tận bên dưới đầu gối của tay thành uỷ Sài Gòn (vốn chẳng ai coi ra gì).
Đã thế, ngay vào lúc rầy rà kiểm điểm chuyện truyền thông trong hội nghị, thì cái blog con con bên ngoài kia thượng đài làm bá chủ không gian Net, với từng loạt tin tức, hình ảnh chi tiết tóc tai/chuyên cơ/giờ đi giờ đến của một tay thân cận với hoàng thượng… Thật chẳng hiểu nổi!
Đành phải chốt cuộc họp lại với một thông điệp bóng gió xách mé cả họ nhà “nó”: “Không để nhóm lợi ích chi phối báo chí”.
Dẫu mặt mày dính chàm nhiều ít gì (bởi đứa nào mà chẳng dính), nhưng nhất định “ta”cũng phải cho “nó” biết là “ta” biết các nhóm lợi ích ở đâu, tên gì, mấy đứa… Phải cho “nó” biết là “ta” biết nhóm lợi ích phản phé/phản thùng/phản đảng nào đã chi phối báo chí cực mạnh, bằng cách hé lộ không giới hạn mọi thứ tối/tuyệt mật của dàn lãnh đạo đối thủ.
Tình hình chỉ trở thành mửa mật, một khi “nó” thẳng thừng trả đũa, bằng một cú phản đòn hiểm độc, chỉ trong vòng 3 ngày sau khi hội nghị bế mạc bằng cái thông điệp chửi xéo nọ.
Nội cái tựa bài phản động không thôi cũng đủ để bầm gan tím ruột: Không Thể Ngăn Cấm Thông Tin Trên Mạng Xã Hội !
“Nó” nói gì trong đó? Nội dung nào là chính? Nội dung nào là nằm giữa những dòng chữ? Và, nhắm vào ai?
Coi bộ hơi bị nhiều và hơi bị nhục, khi “nó” chình thức xác nhận và nhắc nhớ cho mọi người, rằng :
  1. Nỗ lực ngăn cấm thông tin là có thật !
  2. Nỗ lực này từng khởi động rềnh rang một chiến dịch ăn cắp mật khẩu & chiếm đoạt trương mục blogs, FB…
  3. Nỗ lực này bao gồm cả việc nuôi DLV, treo thêm loa sắt, dựng thêm tường lửa, chỉ đạo cho thêm nhiều cá mập cắn đứt cáp…
  4. Nỗ lực ngăn cấm thông tin này không thành công (song không thể kết luận công khai, sau khi cố làm mà không nổi).
  5. Nói cách khác, đừng bày đặt hô hào theo kiểu quen miệng là phải quản lý chặt hơn nữa cái hệ thống báo chí vốn đang bị cùm.
  6. Hệ quả là phải thừa nhận nhiều điều không tiện nói về lực lượng tuyên truyền bị bó toàn thân thời @ (cho nên bí mật đấu đá bị ló/lộ là chuyện thường).
  7. Nguyên nhân không phải vì tròng chéo vận hành giữa các thế lực thù địch chờ chực lấn sân.
  8. Giải quyết thất bại này chỉ có thể bằng cách gia tăng thông tin “chính thống”. Yêu cầu là làm sao cho “người dân có lòng tin”. Gộp chung là hễ muốn chính thống là phải từ chính phủ, và dân tin hay không là do chính phủ (còn, dân chán đảng là cái chắc).
  9. Tuyên bố “Không phải vì bản thân cả nể” chỉ là ngôn ngữ ngoại giao, nội hàm bên trong chính là một lời doạ toàn bộ BCT, rằng, ở vị thế đầu bảng tín nhiệm, “thằng này” đếch biết nể sợ ai! Cộng thêm một lời răn trịch thượng: Không được qua mặt/cưỡng lệnh thủ tướng… Thế là “nó” công khai thách đấu chứ còn gì nữa?
Rõ ràng là với ngần ấy trọng điểm “phản biện nội bộ” trong một bài tạp văn ngắn, “nó” đạp các thứ tiến sĩ lý luận chuyên ngành xây dựng đảng xuống vực sâu nhớp nhúa.
Rõ ràng là, đối với một bộ phận trí thức nặng lòng mà nhẹ dạ, “nó” quậy và tráng được một lớp sơn nhũ vàng hào nhoáng phủ toàn thân như là đứa chột trong đám mù; như là mẩu nến cùn le lói dưới đáy mỏ than; như là con cúi giữ vai ngọn đuốc đổi mới tứ trụ thành nhất đầu chế; như là một ứng viên tổng thống cộng sản quang vinh muôn năm…
Thế thì đảng để đâu?
Thế, đương nhiệm Tổng Bí Thư hiện ngồi nơi đâu, xơi nước gì?
Thế, có khác nào “ta” bị “nó” dồn vào góc tường quyền rơm vạ đá?
Chẳng hoá ra “nó” lấy ưu thế kinh tế tiền đô để đè bẹp chủ nghĩa tiền đồ, mà lại nhơn nhơn “chính (chuyên) thống (trị)”?
Tiên sư Hội Nghị!
Tiên sư Truyền Thông Mạng!
Tiên sư cái giọng cười khùng khục đàng sau cánh gà kia !

16/01/2015 – Kỷ niệm tròn 410 năm ấn bản đầu tiên của tiểu thuyết Đôn-Kihôtê-Nhà hiệp sĩ quý tộc tài ba xứ Mancha, của tác giả Miguel de Cervantes, được phát hành tại Madrid, Tây Ban Nha.
Blogger Đinh Tấn Lực