Bản Kiểm Điểm Của Một Công Dân Việt Nam

Bản Kiểm Điểm

Của Một Công Dân Việt Nam

. Đinh Tấn Lực

Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam

Độc lập – Tự do – Hạnh phúc

Tờ Kiểm Điểm

Kính thưa quý khán giả các pha truyền hình Quốc hội chất vấn vừa qua.

Kính thưa quý độc giả của trang mạng này.

Kính thưa toàn thể quý vị các cấp các nơi có nhiệm vụ đọc kiểm điểm.

Tôi ký tên dưới đây là Đinh Tấn Lực. CMND mang số: không ham không xạo không sợ tóm không không tóm. Nguyên quán: Chung cư Nguyễn Thiện Thuật, Bàn Cờ, Q3, Sài Gòn. Nơi thường trú: Khoảng giữa hai đầu các bến xe, các quán cà phê bệt và caféNet trên bán đảo Đông Dương. Nghề nghiệp: Blogger. Gia cảnh: Đã lập gia đình. Sinh kế (theo tử vi): Thân cư thê.

Tôi thành khẩn khai báo trước tiên là đã tự tay gạch ngang hông mấy từ trên dòng đầu, chính là do tội buông thả để bị khích động bởi (và còn nhiệt liệt hoan hô) dự thảo bản thông tư mới nhất của Bộ Giáo dục về việc sửa đổi, bổ sung quy chế văn bằng, chứng chỉ của hệ giáo dục quốc dân hiện nay (là sẽ không sử dụng các tiêu ngữ đó nữa). Riêng bản thân tôi tự ý gạch ngang hông mấy tiêu ngữ của dòng kế tiếp, là do bởi kết quả tự tôi đối chiếu với thực tiễn suốt bao năm nay. Dù vậy, tôi vẫn e rằng các phần còn lại trên 2 dòng tiêu ngữ đó cũng không tồn tại được bao nả, với cái cách đùn đẩy/đánh bùn sang ao của các bộ phận giải trình trong mấy buổi chất vấn của Quốc hội vừa qua.

Đó chỉ là một lỗi khách quan, dù nhỏ nhưng rất đáng kể, trong toàn bộ lỗi lầm mà tôi sẽ lần lượt tự kiểm điểm (có đánh số thứ tự) như sau:

  1. Rõ ràng bản thân tôi có lỗi đã cười đến đầm đìa mặt mũi khi dán mắt coi trọn mấy show chất vấn thượng dẫn, trong lúc, lẽ ra, phải nghiêm túc ghi nhận thành ý của Thủ tướng “xin nhận trách nhiệm về những hạn chế yếu kém của chính phủ”, có đính kèm theo sau đó là cái đuôi định hướng “Thủ tướng, Phó thủ tướng và các thành viên liên quan tiến hành kiểm điểm để làm rõ trách nhiệm”, như một giải pháp túm gọn rồi dí xoẹt mũi giày lên cả luật pháp lẫn dư luận. Tôi đã lỡ cười vì có đứa đã “nhận một cái trách nhiệm cần phải làm rõ” thì ít, mà vì cái đuôi lê thê đó thì nhiều, là bởi, chỉ trong khoảnh khắc, nó đã gõ chiếc đũa thần xây dựng được ngay một Mùa Cấy Kiểm Điểm Toàn Diện trên xứ ta (và đó cũng là động lực thôi thúc sự hình thành của bản kiểm điểm này), trước khi cả nước bước vào Mùa Gặt Cứt Trâu Hóa Bùn, để chuẩn bị nai lưng ra lao động mà trả dần công nợ ngập đầu cho cái bộ phận sắp sửa kiểm điểm đó.

  2. Rõ ràng bản thân tôi có lỗi đã Google 2 cụm từ “thủ tướng” & “từ chức” rồi nhận được ngay About 2,620,000 results (0.19 seconds). Lại còn lang thang/lếch thếch/lôi thôi bấm vào mấy cái kết quả gần đây, đại khái như trường hợp Thủ tướng Nam Hàn Chung Un-chan “xin từ chức để nhận trách nhiệm” về sự thất bại của dự án phát triển Sejong thành một trung tâm khoa học giáo dục cho đất nước họ. Rồi còn lân la tới một bản tin khác: Bộ trưởng Quốc phòng Kim Tae-yong, cũng của Nam Hàn, đã “nhận trách nhiệm và xin từ chức” , vì không bảo vệ được sinh mạng của 2 thường dân và 1 binh sĩ trong vụ Bắc Triều Tiên (với định hướng khiêu khích) đã vô cớ nã pháo vào một hòn đảo nhỏ ven biên của Nam Hàn tuần rồi. Lỗi to đùng mà tôi mắc phải ở đây là đã liên tưởng đến tập quán hành xử “trỏ ngón qua lại xong rồi xoa tay” của đảng và nhà nước này trước chập chùng biển khổ của dân, từ trước, hiện giờ, và còn dự kiến được là sẽ tiếp tục lê hia bảy dặm bước vào tương lai.

  3. Rõ ràng bản thân tôi có lỗi cực lớn là đã thụ động ngồi yên để cho thế lực thù địch cài người hoặc khống chế được hàng nhân sự lãnh đạo trong đảng và nhà nước này. Khiến cả lũ chỉ lo tìm thế chống lưng, lo ô dù che chắn, lo đối phó nội bộ, lo tranh giành dự án, lo vơ vét đô la… bỏ mặc nhân dân cho công an đánh gục, cho cán bộ cưỡng hiếp, cho lũ lụt cuốn trôi, cho trí não tối ám, cho nhân tính thui chột, cho đói bệnh giết dần.

  4. Rõ ràng bản thân tôi có lỗi cực lớn là đã thụ động ngồi yên để cho thế lực thù địch cài người hoặc khống chế được hàng nhân sự lãnh đạo trong đảng và nhà nước này. Khiến cả lũ khấu đầu xum xoe với giặc rồi tới lúc bị làng dân báo rọi đèn thì trâng tráo đỗ lỗi cho dàn thuộc hạ đánh máy/chọn hình…

  5. Rõ ràng bản thân tôi có lỗi cực lớn là đã thụ động ngồi yên để cho thế lực thù địch cài người hoặc khống chế được hàng nhân sự lãnh đạo trong đảng và nhà nước này. Khiến cả lũ toa rập nâng cấp đám công an còn đảng còn mình để cấm đoán, bịt miệng, chận bắt bloggers… Rồi sau cùng phải cậy nhờ đến tin tặc xứ người mà đánh cắp mật khẩu, khống chế trang mạng, ra sức dập tắt tiếng nói của dân mình bằng mọi cách, kể cả các phương cách mờ ám/thô bỉ/dơ bẩn ngoài sức tưởng tượng của loài người.

  6. Rõ ràng bản thân tôi có lỗi cực lớn là đã thụ động ngồi yên để cho thế lực thù địch cài người hoặc khống chế được hàng nhân sự lãnh đạo trong đảng và nhà nước này. Khiến cả lũ bời rời bối rối về một cương lĩnh trật vuột không thể nhất trí; một chiến lược nhập nhằng về lý luận và lộn xộn về đường lối; một cơ cấu nhân sự đang hồi gay cấn lấn chen bất phân thắng bại giữa các phe nhóm vừa thiểu trí/thừa tham lại vừa mâu thuẫn cùng cực về quyền lợi cục bộ và hậu thuẫn tứ phương.

  7. Rõ ràng bản thân tôi có lỗi cực lớn là đã thụ động ngồi yên để cho thế lực thù địch cài người hoặc khống chế được hàng nhân sự lãnh đạo trong chính phủ này. Khiến cả lũ sò câm miệng hến, không phản ứng được gì cho ra hồn/nên dáng một chính phủ (có nguyên bộ quốc phòng cùng quân chủng hải quân và dân quân tự vệ biển) trước đám tàu ngư chính thản nhiên và mặc tình vẫy vùng trên biển Đông của ta như ao nhà của nó; thản nhiên và thường xuyên đâm chìm tàu cá của ta; thản nhiên và tùy tiện bắt giam ngư dân ta đòi tiền chuộc; ưng bắt thì bắt, ưng đánh thì đánh, ưng cướp thì cướp, ưng thả thì thả (mà còn được nhiệt liệt tri ân)…

  8. Rõ ràng bản thân tôi có lỗi cực lớn là đã thụ động ngồi yên để cho thế lực thù địch cài người hoặc khống chế được hàng nhân sự lãnh đạo trong chính phủ này, không loại trừ bằng tiền lẫn gái. Khiến cả lũ bị trói chân rọ mõm, dựa vào lý luận “nó là ân nhân” hay “nó mạnh hơn ta”,… mà ra tay càn nóng/bắt nguội những thanh niên bầm gan tím mật vì tổ quốc bị xâm phạm nên đã cùng nhau gióng lên tiếng nói Trần Quốc Toản trước thái thú quán của bọn xâm lăng.

  9. Rõ ràng bản thân tôi có lỗi cực lớn là đã thụ động ngồi yên để cho thế lực thù địch cài người hoặc khống chế được hàng nhân sự lãnh đạo trong chính phủ này. Khiến cả lũ nhẫn nha hoan hỉ đếm tiền cho thuê hàng chục vạn hecta rừng đầu nguồn ở vị trí chiến lược an ninh quốc phòng với giá hời ngang hàng rau muống.

  10. Rõ ràng bản thân tôi có lỗi cực lớn là đã thụ động ngồi yên để cho thế lực thù địch cài người hoặc khống chế được hàng nhân sự lãnh đạo trong chính phủ này. Khiến cả lũ xôn xao nhộn nhạo cắm cổ tiến hành cái dự án (có biển hiệu là Chủ Trương Lớn) nhằm treo lơ lửng trên đầu dân hàng trăm triệu mét khối bùn đỏ, bất chấp lời phân tích lợi/hại muôn mặt của hàng ngàn trí thức, bất chấp cả cái kinh nghiệm tang thương mới nhất ở Hungary, và ở ngay sân nhà Cao Bằng.

  11. Rõ ràng bản thân tôi có lỗi cực lớn là đã thụ động ngồi yên để cho thế lực thù địch cài người hoặc khống chế được hàng nhân sự lãnh đạo trong chính phủ này. Khiến cả lũ hồ hởi khấu tạ 16 chữ vàng mà không hay đã bị bưng tai bịt mắt về một nguy cơ trở thành cò đất cho quy trình xâm lăng tiệm tiến bằng các loại sinh tử phù đô xanh/gái nõn của bọn bá quyền hung hãn ngàn đời dòm ngó nước ta.

  12. Rõ ràng bản thân tôi có lỗi cực lớn là đã hết lòng tin vào các bài bình của Roger Mitton, đặc biệt là tiểu luận trên tờ Washington Times gần đây đã phân tích rành rọt về cụm từ Odious Dung. Càng nhớ tới càng thấy phình lớn ra nỗi nhục về cái guồng máy ma bùn nghiền dân/lạy giặc này.

Rõ ràng tôi đã mắc phải chí ít cả tá lỗi lầm vừa nêu.

Xin ghi nhận nơi đây lòng căm hận cùng cực bọn thế lực thù địch đã đẩy tôi vào vòng tội lỗi, vi phạm đồng loạt cả rừng luật ở đây, và kính mong toàn thể nhân dân xem xét cho tôi được hưởng lượng khoan hồng.

Nay kiểm,

29-11-2010, nhân ngày khai mạc đại hội thi đua yêu nước toàn quốc.

Blogger Đinh Tấn Lực

Uy Quyền của Chính Phủ


Uy Quyền của Chính Phủ

. Đinh Tấn Lực


Trong quy trình thực hiện loạt phóng sự về kỳ họp thứ 8 của Quốc Hội khóa 12, vào ngày 23-11-2010, hãng thông tấn Ý Dân đã cử phóng viên Ngọc Hà (NH) hẹn gặp, cùng nhâm nhi café đá, và trao đổi với blogger Đinh Tấn Lực (ĐTL). Dưới đây là nội dung trao đổi giữa hai tay Dân báo:

NH: Theo dõi những ngày họp kỳ 8 khóa 12 của QH, cho tới nay, ông có ấn tượng gì rõ nhất?

ĐTL: Giải ấn tượng đậm nét nhất có lẽ phải được trao cho bộ môn mờ mịt nhất: Trách Nhiệm.

NH: Thưa, của ai ạ?

ĐTL: Về phía QH, vẫn là của những đại biểu im lặng. Vì tinh thần kỷ luật cao độ, vì tính khí dĩ hòa di quý, vì thiếu tài liệu để đọc trước, vì kém trình để đào sâu vấn đề, vì phải cân nhắc lợi/hại cho bản thân, hoặc vì gì gì đi nữa… thật ra, nghĩ cho cùng, tại một nơi lẽ ra phải là chỗ sôi nổi tranh luận để tìm cho ra cái giải pháp tốt nhất, không toàn hảo thì chí ít cũng là tối hảo, cho đất nước… thì sự im lặng đáng sợ đó đã phản ảnh toàn diện cái món nợ trách nhiệm với cử tri. Nó cho thấy là, ở đây, người được bầu bằng lá phiếu hành xử cũng chẳng khác gì kẻ được chỉ định bằng lệnh miệng, thậm chí, chẳng khác gì một khán giả ở nhà xem truyền hình.

NH: Còn phía bên kia, là ai?

ĐTL: Đó là phía chính phủ, nắm trọn chức năng hành pháp, và có bổn phận giải trình. Từ khâu báo cáo tình hình/tiến độ… cho tới khâu trả lời chất vấn. Tất cả đã diễn ra cho mọi người chiêm ngưỡng về góc khuất của hai từ Trách Nhiệm, từ hội trường cho tới màn ảnh truyền hình. Điểm đáng ngẫm, lần này, là hệ thống loa từ cổng thông tin chính phủ, đã “tập kích” giữa phiên họp và công khai át giọng (nếu ngại nói là răn đe) các đại biểu QH, trước cả khâu chất vấn. Tiêu biểu là 3 bài báo na ná nhau:

1) “…Có một số đại biểu khi đưa ra những phát biểu mang nặng tính chủ quan và võ đoán của mình trên diễn đàn Quốc hội đã khiến các cử tri phải kinh ngạc vì ở đó không thể hiện một tinh thần khách quan, xây dựng; một sự hiểu biết thấu đáo vấn đề mình đề cập đến, mà chỉ cốt bày tỏ cho được thái độ chủ yếu phủ định đối với các nỗ lực tháo gỡ khó khăn của cơ quan hành pháp hay các nhân vật có trách nhiệm theo phân công công tác”. (Nguyễn Chính – Dân chủ phải đi đôi với trách nhiệm khi phát ngôn trước công chúng).

2) “…Có hiện tượng một số đại biểu đã có biểu hiện như muốn lạm dụng diễn đàn, đưa ra những nhận định hay thông tin nhiều màu sắc chủ quan, cảm tính, còn chưa được kiểm chứng hoặc về những lĩnh vực không phải chuyên môn sâu của mình nên khó có thể phán định chuẩn xác, thậm chí cả những kiến nghị không mang tính xây dựng, gây nên những dư luận không tốt trong xã hội”. (TS Đinh Thế CườngTrong thử thách, khó khăn, càng cần chung sức, chung lòng).

3) “…Trong khi phát biểu, một vài người còn đưa ra những sự kiện, số liệu chưa được kiểm chứng, có tính cảm tính, suy diễn chủ quan, hiểu biết về luật không thật đầy đủ… Dân mình có câu: ‘Lời nói không mất tiền mua, liệu lời mà nói cho vừa lòng nhau’…”. (PGS-TS nhà thơ/nhà báo Vũ Duy Thông – Chất vấn và trả lời chất vấn phải có tình, có lý).

Song song với 3 luồng răn đe/phủ chụp bằng văn bản chính thức và công khai ngay trên trang mạng cổng thông tin chính phủ, các đại biểu QH, hầu hết là đảng viên CS, cũng khó tránh khỏi các dạng răn đe tinh tế khác bằng lệnh miệng, chạy dọc theo một hệ thống đảng lúc nào cũng muốn vừa lòng.

Tất cả đều nhân danh Trách Nhiệm trước mắt (của bộ phận được giải trình), để ngăn ngừa từ đầu mọi cật vấn đến mức rốt ráo về cái Trách Nhiệm không thấy đâu (của người có bổn phận phải giải trình).

Cái ấn tượng cấp hai, sau Trách Nhiệm, ở đây, chính là tính công khai và chính thức răn đe, phản ánh toàn diện cái Uy Quyền của chính phủ (cần có hay cần củng cố trước đại hội trù bị).

NH: Ông đã 2 lần nói về “lệnh miệng”, vậy, chẳng hóa ra là còn phía thứ ba nữa đó sao?

ĐTL: Bà đúng là …dân làm báo, tôi nói ở ý nghĩa nhanh nhạy/chuyên nghiệp đấy. Vâng. Câu trả lời hay nhất cho phần này, đã được giới bình luận gia quán cóc/xe ôm bình bầu cho GS Vũ Khiêu, người (cùng thời và có thể coi là cùng lứa với Đại tướng Võ Nguyên Giáp) từng được chính phủ Nguyễn Tấn Dũng tặng cho cặp đối “Triết gia trong cách mạng – Nghệ sĩ giữa anh hùng”… Ông ấy nói gì à? Phải nhìn nhận là khéo tuyệt! Phóng viên của trang mạng chính phủ, muốn tự PR cho xếp, hỏi ông đánh giá thế nào về sự điều hành của thủ tướng? Ông bảo:

Tôi không thể đánh giá được, vì làm sao tôi biết được công việc điều hành hàng ngày của Thủ tướng. Chỉ có Đảng cùng các ngành, các cấp có sự liên hệ trực tiếp với công việc điều hành của Thủ tướng mới có sự đánh giá chính xác được. Nhưng tôi nghĩ rằng, Thủ tướng là người chịu trách nhiệm cao nhất đối với mọi công việc của Chính phủ, nên sự thành công hay sai sót của Chính phủ trước hết phải quy về trách nhiệm của Thủ tướng.

Đánh giá một nhà nước hay một trong những vị đứng đầu nhà nước, trước hết phải căn cứ vào hai tiêu chuẩn sau đây:

1. Đối với Tổ quốc, đã làm những gì để đẩy mạnh sự phát triển của đất nước trên con đường tiến bộ của lịch sử.

2. Đối với nhân dân, đã làm những gì để đem lại đời sống ấm no, tự do hạnh phúc cho nhân dân”.

Ông khơi gợi cho độc giả tự đánh giá:

  • Một là, sự phát triển của đất nước ta chỉ có thể so với chính nó trong những ngày đầu kách mệnh từ đận Ất Dậu, chứ nhìn ra thế giới thì chỉ cần đi loanh quanh khu vực Đông Á này thôi cũng đã đủ thấy nỗi nhục lạc hậu của VN là vô lượng, không thể đong đếm được.
  • Hai là, còn về đời sống của nhân dân, thì chẳng cần đi đâu, cứ ngồi nhà đọc vài tờ báo như CAND, ANTG, Vnexpress hay VietnamNet… là nghiệm ra tất: CA đánh dân/cán bộ hành dân/tham nhũng hại dân ra sao; dân oan khổ ải/công nhân thua thiệt/nông dân bị ép/giáo dục tồi tệ/y tế hiểm nghèo/văn hóa bại hoại thế nào; cho chí tới trí thức bị bưng mắt/bịt miệng kín đến đâu…

Chỉ cần nêu lên 2 tiêu chuẩn đã thắng lợi bước đầu đạt mức “không có gì” vừa kể, GS Vũ Khiêu đã lột da xát muối tính bất lực và tắc trách của chính phủ, đừng nói tới phạm trù điều hành cả quốc gia, mà ngay cả chuyện điều hành nội bộ, cũng chưa thấy cái chính phủ trầy trật và đầy rẫy sai phạm ở mọi cấp này đã dám kỷ luật một ai.

Ông chỉ túm gọn ở đây là “phải quy về trách nhiệm của thủ tướng”, mà đó chính là phần mờ nhạt và ảm đạm nhất trong toàn bộ bức tranh. Ông còn nhắc khéo đến khẩu hiệu “kẻ thù nào cũng đánh thắng”, có lẽ là để ám chỉ đến cái loại kẻ thù nội xâm ai cũng biết mặt mà cực kỳ khó nắm gáy kêu tên này, nói gì tới đánh với chả thắng?

NH: Nhận định như thế liệu là có thiếu công bình trước một guồng cơ chế tròng chéo chằng chịt này không?

ĐTL: Vâng, chính thế! Chính GS Vũ Khiêu cũng đã rào trước, bằng cách nêu lên cái mạng nhện tương quan chằng chịt đó:

Cho nên, có thể nói rằng kết quả điều hành của Chính phủ cũng là kết quả chung của mối quan hệ mật thiết giữa Chính phủ với Đảng và Chính phủ với nhân dân. Trong việc quản lý đất nước ngày nay, Thủ tướng là người chịu trách nhiệm chính nhưng Thủ tướng lại là Ủy viên Bộ Chính trị. Đây là một thuận lợi khiến cho Thủ tướng thường xuyên sinh hoạt với Bộ Chính trị, dễ dàng tiếp thu ý kiến tập thể Bộ Chính trị để vận dụng trong lĩnh vực hoạt động của mình. Ngược lại, Bộ Chính trị cũng thường xuyên hiểu được việc làm của Chính phủ. Chính vì thế mà thành quả của Chính phủ cũng có thể coi như là thành quả của Đảng và trách nhiệm của Chính phủ gắn liền với trách nhiệm của Đảng”.

Có nghĩa rằng, bọn thế lực thù địch có tam quyền phân lập, thì đối lại, ta có bá quyền tập trung. Há chẳng phải đó là thắng lợi hàng đầu từ ngày thống nhất đó sao? Ta đã chẳng giản đơn thống nhất mọi thứ vận mệnh nổi trôi của hơn 80 triệu dân vào cái đỉnh chóp “Top 15” đó sao? Ta đã chẳng gia cố sinh hoạt kiểm soát của đảng từ đỉnh chóp đó ra tới mọi ngóc ngách của cuộc sống cả nước, thậm chí cho tới từng nốt ruồi của gái mại dâm cũng được ghi vào video biên bản lưu hành trên net, đó sao? Ta đã chẳng phát triển đến mức ưu việt một hệ điều hành quốc gia tiến từ nghị quyết cho tới lệnh miệng để gìn giữ sự ổn định xã hội cho cả nước đó sao?

Đấy, địa chỉ cái phía thứ 3 mà khi nãy bà xách mé đề cập tới chính là ở chỗ đấy.

NH: Quá sức tinh tế! GS Vũ Khiêu rõ là bậc thầy của dòng “văn hóa đối thoại Hà Nội gốc”.

ĐTL: Vâng. Chính xác là thế. Nhưng hệ quả của dòng văn hóa đối thoại bùi tai, nghe xong đến tuần sau mới tự vỗ đùi ngộ ra lời mắng te tái ẩn tàng đàng sau cặp môi cười mỉm này, thật ra cũng phải trả cái giá của nó là …khó thấy cái điểm chốt lại của mạch thoại, nói gì tới chuyện có hay không đôi ba cái giải pháp cầm về?

NH: Là sao? Nhờ ông “bạch văn” ra giúp ạ.

ĐTL: GS Vũ Khiêu nói khéo đến nỗi lắm người Hà Nội gốc còn phải đọc lại hai lần mới thấm hết ý ông nói, vậy thì cách gì mà thủ tướng và dàn bộ trưởng của ta ngộ ra? Mà cũng chính vì thế, dễ gì gài được các thứ giải pháp (vốn dĩ phải rành mạch/trong sáng) lẫn vào giữa cái mạch ý tàng long ngọa hổ đó?

Thành ra, cứ bô bô như chệt chạp phô mà lại có lợi, bởi, nếu có còn đọng lại chút gì ở đây thì có thể đó chỉ là cái giải pháp “vừa lòng”, tuy mỏi tay/ê mặt/điếc mũi, nhưng cực kỳ phải đạo của PGS-TS nhà thơ/nhà báo Vũ Duy Thông.

NH: Thế nhưng, sau rốt thì xếp lớn của 3 chàng ngự lâm giữ ngựa kia có hài lòng được điều gì không, theo ông?

ĐTL: Thêm đường đi nào! Cà phê đã lạt đá rồi sao mà lại hỏi khó nhau thế? Hãy thử duyệt lại một vài thời sự gần đây xem sao nhé:

  1. Vụ khai thác bô-xít ở Tây Nguyên được nâng lên thành “chủ trương lớn” có dính líu tới tấm ngân phiếu 150 triệu USD lại quả, vừa mới được truyền thông nước ngoài hâm nóng lại.
  2. Lời phát ngôn ấn tượng “ghét dối trá, thích chân thật” đã trở thành danh ngôn được truy dụng hàng ngày.
  3. Hai vụ kiện đích danh của TS Cù Huy Hà Vũ, đưa tới vở kịch hài cực tồi ở khách sạn Mạch Lâm, ngay sau khi Điếu Cày bị gia hạn tù chồng lên tù, càng khiến dư luận chú ý nhiều hơn vào động lực trả thù cá nhân.
  4. Vụ chỉ thị bằng lệnh miệng lắp tim cho tượng Thánh Gióng và cả tượng ngựa sắt của ngài trở thành đầu đề của nhiều câu chuyện thư giãn cuối tuần.
  5. Vụ ngàn năm Thăng Long thất bại trong dư luận quần chúng, còn tiếp thêm cảnh áo trắng thanh tân đi cứu lụt với những thùng quà in bìa rõ đậm tên riêng thay vì ghi là quà từ chính phủ…
  6. Những nguồn dư luận sầm sì về ngôi nhà thờ họ hoành tráng ở Rạch Giá, so với ngôi đền thờ hoang tàn đến mức không còn tồn tại nữa của anh hùng trận hỏa công Nhật Tảo Nguyễn Trung Trực tại đây.
  7. Vụ QH bác bỏ dự án đường sắt cao tốc mà phía chính phủ từng dồn hết lực lượng ra đấu lý, lần đầu tiên đã ghi thành tiền tiền lệ về khả năng vượt ngưỡng để nói “không” của quốc hội.
  8. Vụ QH đề nghị truy cứu trách nhiệm về sự phá sản của Vinashin, dù không có biểu quyết tín nhiệm, thì tự thân lời đề nghị này cũng đã là một dạng bất tín nhiệm, lần đầu tiên gây sốc trong toàn bộ hệ thống đảng ở đây.
  9. Vụ dằn mặt QH bằng 3 bài viết trên mạng chính phủ, dù là để củng cố uy quyền, hay nhằm để nối lại sợi chỉ đỏ xuyên suốt từ đảng qua chính phủ xuống QH, thì cũng đã trở thành một ánh đèn pin ngoài đồng giữa ngọ, trong thời buổi a còng này.
  10. Vụ chạy đua nước rút trước đại hội XI này đã có một số chỉ dấu không mấy thuận lợi: Ngay cả quan sát viên Carl Thayer khoanh tay đứng nhìn từ nhà hát con sò cũng bày tỏ những bi quan, đừng nói tới cái ghế tổng bí thư, mà ngay cả cái ghế thủ tướng hiện giờ cũng chỉ còn lại 2 chân…

Với ngần đó thời sự, bà nghĩ là mức độ “vừa lòng” của xếp (như TS Vũ Duy Thông bảo ban/giáo huấn độc giả), hiện đang ở tầng nấc thứ mấy trên thang điểm từ 1 tới 10?

NH: Hãy nhớ rằng tôi là người đang cầm “míc” phỏng vấn, nên rất mong ông đừng hỏi ngược. Và đây là câu hỏi cuối: Nếu (sự vừa lòng) đó là một giải pháp bá láp, thì theo ông, đâu mới là giải pháp tối ưu?

ĐTL: Vâng. Tôi hiểu, tại đây, quyền lực nằm trên đầu “míc”. Nhưng cũng rất mong bà đừng mớm chữ vào miệng tôi, kể cả khi tôi đồng ý với từ “bá láp” của bà. Vậy nhé! Lại thử duyệt lần nữa coi cái gốc vấn đề đang đứng/ngồi/nằm ở đâu cái đã, rồi hẵng bàn tới giải pháp.

Trong số mấy trăm đại biểu QH hiện nay, thành phần đảng viên CS là tuyệt đại đa số, trong đó lại có không ít người kiêm nhiệm thêm một hay nhiều hơn một vị trí bên chính phủ. Họ có cái chức vụ đại biểu là do dân bầu, hay ít ra là thông qua cái quy chế bầu cử của đảng. Ngược lại, họ có cái chức năng đảng biểu, cũng thông qua hình thái đảng cử dân bầu đó, là để đóng dấu dân chủ biểu kiến cho đảng. Hai thứ chức vụ đại biểu trên lý thuyết và chức năng đảng biểu trong thực tiễn này nó ngược hẳn nhau. Tiền lương (và cả bổng lộc các thứ) của họ là từ thuế của dân, nhưng lại do đảng phát. Quan trọng hơn cả lương bổng là lương lậu, đến từ chức quyền (một vốn bốn lời), rõ ràng vẫn do đảng phát cho.

Vậy thì, đâu có gì ngạc nhiên nếu đa số họ thấy đối tượng phục vụ là đảng chứ đâu phải dân? Cũng đâu có gì để thắc mắc một khi đảng cứ quen thói lệnh miệng xuống chính phủ rồi chính phủ lệnh miệng a-lô xuống dàn đại biểu hàng ba (vừa là đảng ủy, vừa là công chức, vừa là đại biểu QH)?

Quy luật xưa giờ là âm binh không thể vật phù thủy, ngoại trừ khi phù thủy cạn phép, hết thời rồi. Tình hình hiện giờ có vẻ đang tiến dần vào cái thế “ngoại trừ khi” vừa nói đó, đặc biệt là ngay trước thềm hiểm họa bắc thuộc lần cuối này. Tiến độ có vẻ ngày càng nhanh, với sự trợ lực hết mình và bất vụ lợi của giới dân báo bloggers trước đây chưa hề có.

3 Dũng “hết thời rồi” thì đã hẵng. Cả cái bộ sậu “Top 15” cá mè một lứa (mà không một bầy) này cũng kiệt quệ người ngợm đến mức chẳng còn dấu ai được nữa (thì làm sao qua mắt các đại biểu QH), tức là cũng “hết thời rồi”.

Còn một điểm then chốt khác nữa, là hiện có một số đại biểu QH có chân đại biểu đảng về dự đại hội toàn đảng vào đầu năm 2011.

Vâng, chính đây là lúc nhắc nhớ cho mọi công dân Việt Nam, kể cả các công dân đang là đại biểu nhân dân tại QH, về cái đêm trước cuộc cách mạng ở Ba Lan.

Vào lúc đó, chính quyền CS Ba Lan vẫn còn y nguyên 2 bộ An ninh và Quốc phòng vũ trang tận răng (lại ít hèn với giặc/ác với dân như 2 bộ tương ứng của ta). Và QH Ba Lan vẫn có tỷ lệ đảng viên không thua kém gì QH Việt Nam ta hiện nay. Vậy mà, chỉ nội trong đêm, qua các tham luận của một số đại biểu và qua các lá phiếu biểu quyết của QH, Ba Lan đã khởi dẫn toàn bộ công cuộc dân chủ hóa Đông Âu theo kiểu quân bài domino ngã dọc xếp chồng lên nhau cho tới cái nôi của chủ nghĩa Mác-Lê là Liên Bang Xô Viết.

Đó là những lá phiếu đã vẽ lại bản đồ thế giới vào cuối thế kỷ 20.

Đó là những lá phiếu đã sắp lại mâm cơm, giá sách và nụ cười cho một phần tư nhân loại.

Có phải đó là loại giải pháp mà bà cũng đang thầm mong trộm nghĩ tới không?


23/11/2010 – nhiệt liệt chào mừng kỷ niệm 65 năm thành lập ngành thanh tra VN

Blogger Đinh Tấn Lực

Bước Đại Nhảy Vọt – Made in Vietnam



Bước Đại Nhảy Vọt – Made in Vietnam

. Đinh Tấn Lực

Thời sự tuần qua hùng hồn chứng thực (ở mức không thể chối cãi) rằng đảng và nhà nước xứ này đã thành công vượt bực trong bước Đại Nhảy Vọt – Made in Vietnam: từ Đánh Ghen lao tới Đánh Rắm.

*

Dịch Vụ Đánh Ghen Miễn Phí

Vụ việc bộ công an vây bắt TS luật Cù Huy Hà Vũ vào nửa đêm rạng sáng 5/11/2010 tại Sài Gòn đã khuấy động dư luận cả trong lẫn ngoài nước… Lời bàn tán (trên mạng/quán nhậu lề đường/tiệm hớt tóc/quán cà phê…) có vẻ xôn xao/trào lộng vạn lần hơn thời gian cử hành đại lễ vừa qua tại thủ đô. Kết quả Google lên đến gần 2 triệu kết quả cho cụm từ “Cù Huy Hà Vũ” & “khởi tố”.

Bài phóng sự “nền tảng” trên báo CA đã được các nhà báo có thẻ trên cả nước đồng loạt sao chép lại, với các dữ kiện “Được biết…” (đảm bảo chưa qua công đoạn thanh/khử/tiệt trùng) được trưng bày/triển lãm tối đa, cốt đập thẳng vào mặt độc giả để vừa khuếch trương vừa câu khách trong buổi chợ chiều báo chí:

  • Về cốt chuyện, cả tình lẫn tiết, có cảnh cơ quan An ninh Điều tra của bộ CA bỗng dưng phát giác và bắt khẩn cấp một đôi nam nữ “có khả năng” mua/bán dâm trong khách sạn, tức là vi phạm đạo lý cơm phở/vợ chồng.
  • Về mặt hiển thị đã có ảnh cận cảnh “tươi mát” (không áo) và các dòng mô tả nam nghi can chỉ trần sì mặc sịp gọi là ở các “tư thế rất riêng tư/nhạy cảm”.
  • Về mặt hành chính đã có người liên hệ (trực thuộc Hội luật gia Thành phố) ký nhận vào biên bản tại hiện trường, cùng với chữ ký của chủ khách sạn, cộng thêm lời khẳng định của nhà chức trách rằng người “mua dâm” nhất quyết không phải là luật sư.
  • Về mặt chứng cứ đã có đến những hai bao cao su “đã qua sử dụng” (nhăn nhúm thành hình hai số 8 ) và các thứ tài sản/tư trang linh tinh khác, trong đó, chứng cứ trọng điểm của hành vi “quan hệ dâm ô trụy lạc” cấu thành tội phạm là …chiếc máy vi tính xách tay.
  • Về mặt nút thắt luật lệ thì cơ quan hữu trách tự thành khẩn khai báo là nghi phạm đã có thái độ “bất hợp tác và hành hung chống người thi hành công vụ”…

Ngay lập tức sau đó, CA đã khám nhà nghi can ở Hà Nội, là nơi người phối ngẫu của đương sự đang cư trú (và có thể chưa kịp biết tin các cơ quan chức năng của bộ CA đã phối hợp hành quân đánh ghen giúp ở Sài Gòn). Trong tiến trình khám nhà (ở nơi cách xa hiện trường gần 1600 cây số), bỗng dưng CA phát giác thêm được trên dưới 240 trang tài liệu “phản động” đã từng chạy dập dìu trên mạng từ nhiều năm qua.

Từ đó, tội danh của nghi can cũng bỗng dưng được thăng cấp từ dân sự qua hình sự, cụ thể là từ “vi phạm hành chính” sang tội danh “tuyên truyền chống nhà nước”.

Đó là quả đèn xanh do nhà nước bật mở cho dàn truyền thông chính thống vươn tầm nâng bợ thành một mini phong trào chen lấn biểu tỏ tính nhanh nhẩu đạp nhầu nhau để lột tả tấm lòng trung. Kết quả đáng ngẫm là một dàn phóng viên thi đua phóng uế như dịch tiêu chảy cấp lên mặt báo, leo tới đỉnh điểm của sự tởm lợm là thiên phóng sự/bình luận có tựa đề: “Bài học cho những kẻ ngông cuồng và ảo tưởng”. Phấn đấu là tốt, tuy nhiên, tác giả Xuân Bằng cũng cần tự lượng sức, không nên tranh giành tước vị “đáng tởm” mà Roger Mitton đã ưu ái phong tặng cho thủ tướng Odious Dung trên tờ Hoa Thịnh Đốn Thời Báo.

Riêng các bài học cho các cơ quan hữu trách cũng không ít. Có thể tạm liệt kê một vài điểm nhà nước cần phải cực lực cải thiện như sau:

  • Kỹ thuật Photoshop: Một hình bằng ngàn chữ. Nhà nước cần phải trau dồi khả năng photoshop, không thể ở cương vị chính phủ mà tiếp tục làm trò cười cho bàn dân thiên hạ trong ngoài bằng cách giữ rịt lề thói sử dụng hình ảnh quá đát và lồng ghép/chỉnh sửa/chắp vá sơ sài cho những vở diễn then chốt từ thời vây bắt nữ sĩ Trần Khải Thanh Thủy cho tới TS Cù Huy Hà Vũ thế này.
  • Kỹ thuật bất ngờ xông ập vào chỗ ở của nghi can (không phân biệt là nhà ở hay nhà trọ) mà không có trát tòa là trái luật hình. Nhà nước cần giáo dục thêm cho nhân viên công lực phải trước tiên là những người hành động đúng luật nhất. Bởi, một khi nhân viên công lực không tự khép mình vào luật, thì không thể gán ghép cho đối tượng tội danh chống người làm trái luật được. Càng không nên gia cố tội danh thành hành hung người thi hành công vụ trong trường hợp này. Nó là vu khống cấp hai.
  • Kỹ thuật úp mở của CA: Khi biết rõ là cần giữ kín chi tiết nội vụ trong lúc điều tra, theo luật định, thì không nên xì ra danh tính cùng nhân thân của đối tượng nữ (dù viết tắt). Đó cũng là lý do để đương sự khởi kiện ngược cơ quan an ninh thành phố về tội xúc phạm nhân phẩm công dân, cũng theo luật định. Nhà nước cũng cần giáo dục lại cho CA chấm dứt ngay các hành vi phát tán dữ kiện trong lúc điều tra nhằm bôi nhọ đối tượng nam trong ý đồ khuấy động dư luận trước khi tòa án phán quyết. CA cần phải được tách rời ra khỏi chức năng truyền thông. Hữu Ước không cần đổi tên thành Hữu Chước.
  • Kỹ thuật leo thang tội danh từ hành chính (ở chung phòng khách sạn với phụ nữ) sang chính trị (lưu trữ tài liệu chống phá nhà nước): Đây là chiêu hạ sách của nhà nước, tính từ kẻ viết kịch bản ở cấp trung ương cho tới đứa thi hành ở cấp bộ và dưới bộ. Nó không chỉ tô đậm thế lưỡng nan của nhà nước trước các đợt sóng phản biện sắc bén ngày càng nhặt của trí thức VN, mà còn chứng tỏ mức độ trí năng bại liệt và tư cách đớn hèn của những kẻ ở thế yếu, không đủ trình luật để đối thoại, phải dàn dựng trò dơ để bẫy bắt khẩn cấp người dám ứng cử chức bộ trưởng, và (“cần phải trả thù hơn hết”, là) dám kiện thủ tướng ban hành văn bản vi luật. Mặt khác, nó còn gián tiếp báo động khả năng của phong trào dân chủ hóa VN đang chiếm thượng phong, với sự trưởng thành của các hình thái sinh hoạt xã hội dân sự. Một chính phủ phải dùng đến chiêu hạ sách dịch vụ đánh ghen để bắt người cỡ này quả thật không còn gì nhiều trong quỹ thời gian còn sót lại của nó.

Đảng không sợ cá nhân TS Hà Vũ. Đảng chỉ ngại tập thể xã hội dân sự chung quanh TS Hà Vũ. Đảng chỉ tuyên dương TS Hà Vũ là đối thủ một khi tập thể tinh hoa kết tụ đó lên quá số ngàn và còn tăng trưởng. Đó là lúc đảng cần triệt hạ uy tín đối thủ bằng mọi giá, kể cả cái danh giá treo dưới thắt lưng. Đảng cần chuẩn bị dư luận để mở đường cho chiêu kế tiếp, càng tụt thấp hơn nữa, là tự nâng bợ uy tín đã sát đáy của mình.

*

Kịch Nghệ Đánh Rắm Thị Uy

Chỉ xấp xỉ 2 tuần sau dịp hụ còi đưa tiễn trọng thị và an toàn tay nữ khủng bố (có nụ cười hoa hậu) Võ Hồng lên tận cửa máy bay về lại Melbourne, chính phủ CHXHCNVN, “sau khi cân nhắc kỹ nhiều mặt”, đã dồn sức huy động cả 2 bộ (nổi tiếng hao tổn ngân sách nhất nước là) an ninh và quốc phòng vào một vở kịch giả tưởng viễn ảo đại quy mô trình diễn ngoài trời: Giải cứu con tin bị khủng bố VT bắt cóc tống tiền 1 triệu USD!

Khác hẳn các cuộc diễn nháp trước đây (28/4/2009 hay 7/6/2009), lần này (10/11/2010), tổ chức khủng bố được long trọng nêu tên, dù chỉ dám viết tắt. Rất tiếc là các tay đạo diễn lừng danh thế giới Trương Nghệ Mưu và Cận Đức Mậu, vì bận việc đột xuất ở Thượng Hải, nên không thể sang Hà Nội thưởng lãm (và mở mang kiến thức về) tầm quy mô của vở diễn:

Cả 2 tay bộ trưởng Hồng Anh Lê và Quang Thanh Phùng (cùng hầu hết 2 bộ sậu tướng tá trợ lý) đều có mặt ở khán đài trên bờ sông Hồng, khúc chảy ngang thủ đô vừa mới khép màn (chưa kịp đúc kết tài chính) một vở kịch tốn kém vĩ đại khác, từng được chuẩn bị ròng rã suốt 8 năm trời, nhằm để nhiệt liệt chào mừng quốc khánh cái đất nước đông dân và sính khạc nhổ nhất hành tinh này.

Theo dõi từ xa là 1 tay bộ trưởng khác cùng 1 thống đốc và bộ sậu thứ ba, có nhiệm vụ giải ngân và sơ kết phí tổn toàn bộ vở kịch để quyết toán vào ngân khoản tổ chức đại lễ ngàn năm (mà theo chỉ thị của “trên” là phải tiết kiệm và không được vượt quá 10% tổng phí tổn đại lễ).

Còn, lấp ló bên cánh gà khán đài bờ sông vừa kể, là tay tuyên giáo TW và bộ trưởng 4T cùng bộ sậu thứ tư, loay hoay chỉ huy điều động tác chiến các phó nhòm hàng tuyển và các cây bút gạo cội của làng báo chí nước nhà cùng nhau phối hợp tác nghiệp để hoàn tất bài tường thuật mẫu mã làm giềng mối cho toàn thể 700 cơ quan báo đài cả nước. Chỉ tiêu công tác?

  • Một là chỉ được viết chạm ngưỡng, để cho độc giả tự đọc ra vanh vách tên thật của cái tổ chức đối đầu (đòi ôn hòa tháo gỡ độc tài và canh tân đất nước) mà đảng và nhà nước ở đây coi là bất cộng đái thiên đại hán. Tuyệt đối không được viết nguyên tên, để tránh những khó khăn ngoại giao với các quốc gia có nhiều liên hệ/hỗ trợ/hội ý mật thiết với nó là Hoa Kỳ, Tây Âu và Úc.
  • Hai là không được tiêu đường mắm muối… hay xài ảnh tự chụp, nhưng nhất định các bài phóng sự tường thuật “riêng” này phải toát ra được tiếng vỗ tay đồng nhịp tụng ca một cuộc diễu binh theo hình thái tiểu thuyết hư cấu hoàn toàn mới lạ và hấp dẫn người coi.
  • Ba là minh chứng cho toàn thế giới thấy rõ hiệu năng an toàn trên lý thuyết của chiến lược “Vũ Lực Chống Diễn Biến Bất Bạo Động” đậm đà bản sắc hư cấu (độc đảng/một tình huống giả định) của CHXHCNVN, bất chấp mọi liên tưởng đến khả năng quân sự gấp triệu lần hơn của Liên Xô và Đông Âu bất cập trước đây.
  • Bốn là phải át cho được cái hậu vị chát đắng của một đại lễ rình rang và cực tốn kém nhằm tỏ rõ ý chí thần phục tuyệt đối thiên triều, mà lại bị bọn khủng bố chuyên nghiệp tập họp nhân dân để tuyên đọc lời kêu gọi “vì Thăng Long ngàn tuổi – chống hiểm họa bắc triều” từng khiến Trung Nam Hải cau mày.
  • Năm là, kháng sinh không bằng an thần: Mục tiêu chỉ mặt/gọi tên/lên án bọn khủng bố nhằm giúp độc giả biết tới và (hy vọng sẽ) cảnh giác (theo kiểu “Quyết tâm chống diễn biến hòa bình: Bài học cho những kẻ ngông cuồng và ảo tưởng” đề cập ở đoạn trên), thực sự không quan trọng bằng đích nhắm quan yếu hàng đầu là giúp cho lãnh đạo tạm thời hạ huyết áp để ăn ngon ngủ yên.
  • Sáu là những thước phim do cục điện ảnh trách nhiệm thu hình vở diễn này sẽ được “trên”, có thể là do bộ sậu “tận cùng trên”, cắt xén/ráp nối/biên tập lại để nâng cấp tính bi hài của cốt truyện, nhất thiết đảm bảo cho các thiên tử khán giả an lòng là lãnh đạo Hà Nội quyết một lòng núp ló trong sông, đã long trọng nhấn mạnh cụm từ “đường thủy nội địa”, tức là không hề có ý bò ra biển Lưỡi, đặc biệt là ngay khi TS Vương Hàn Lĩnh đang có lời chí tình giáo huấn bắc bộ phủ ở đây.

Theo nguồn tin thông thạo từ các Giáo Sư/Tiến Sĩ Tình Báo (2 trong 1 – cả tình lẫn báo) cực kỳ khả kính và nhạy cảm, thì với chức năng tuyên giáo và thông tin nặng như núi Thái/sâu tợ biển Lưỡi như thế, vở tuồng diệt địch cứu con tin này, nhất định không thể do tay Trịnh Văn Sơn viết kịch bản, cũng không để tay Bùi Thạc Chuyên trách nhiệm đạo diễn, vì e là sẽ gặp phải làn sóng đàm tiếu chớt nhã như bộ phim tập Đường Về Thăng Long đang đóng bụi.

Để khắc phục sơ hở sinh tử đó, bộ chính trị đã phấn đấu kiêm nhiệm cả hai phần vụ (hư cấu tình tiết kịch bản, cùng chỉ đạo đạo diễn tối cao), và nhất trí phó thác cho 2 đại tướng ủy viên võ trang cốt cán Hồng Anh và Quang Thanh trọng trách liên đới chỉ huy thuộc hạ các cấp, các ngành/ban/bệ… cùng 900 diễn viên thủ vai cơ động/đánh bắt/bắn tỉa/cứu hỏa/cứu hộ/cứu nạn/đặc tình/đặc nhiệm/đặc công (khô/nước)… thực hiện, từ khâu tuyển chọn/dàn dựng/tập luyện… cho đến khâu trình diễn.

Riêng phần chẩn đoán/kiểm sát/điều chỉnh/can thiệp/khống chế thời tiết, ánh sáng, và quan trọng nhất là âm thanh trong ngày trình diễn, được giao khoán cho kiến trúc sư kiêm chủ tịch UBND thủ đô Thế Thảo (tự Văng Nổ) phụ trách. Với nhiệm vụ phụ trội là đánh tan nghi vấn về vụ 2 containers pháo hoa đã bỗng dưng tan xác trước nhiệm kỳ quy hoạch vừa qua.

Ngày N với giờ G đã điểm. Chiến thuật 3 hướng đã triển khai. Ca-nô cao tốc đã dập dình. Xe lội nước đã bơi thỏa thích. Người nhái đã nín thở lặn hụp. Trực thăng đã nhộn nhịp thả phao. Đặc công nhìn máy ảnh cười nụ. Quả mìn đã kích nổ thành khói. Tàu chuyên dụng đã phun nước vòi. Diễn viên khủng bố đã bị tó. Một triệu đô tiền chuộc còn nguyên. Một tài tử đặc tình hy sinh. Con tin thở phào được giải phóng. Ngân sách đã rộn ràng bốc hơi. Những thước phim kịch cỡm đã quay. Hàng trăm ảnh dzung dzăng đã chụp. Và, hàng ngàn khán giả đòi trả vé…

Sao vậy? Rõ là nhà nước “gánh vàng đi đổ sông Ngô” (bên tàu). Đảng và nhà nước xứ này quả không có cách nào khác (khá hơn) để trả thù VT về lời kêu gọi “vì Thăng Long ngàn tuổi – chống hiểm họa bắc triều” đúng 1 tháng trước chăng? Đảng mong muốn nhân dân thấy ra sức mạnh bạo lực của 2 bộ võ trang tận răng, song nhân dân khịt mũi nhắc lại hàng chục cuộc cách mạng màu (êm như nhung) đã đánh bại hàng chục bộ quốc phòng và mật vụ tàn bạo hơn nhiều trong nửa thế kỷ qua. Lắm người còn nhắc lại, để khịt mũi lần nữa, vụ tàu cá của ngư dân ta, từ Hòa Lộc tới Lý Sơn, bị đâm chìm và bị bắt làm con tin đòi tiền chuộc thường xuyên suốt mấy năm nay mà chẳng thấy đâu các lực lượng võ trang thiện chiến hay cứu hộ thiện nghệ này.

Mà nghĩ cho cùng, cái tình huống giả định của vở diễn, nghe lốp bốp là vậy, song thực ra không mảy may đáng lo cho bằng tình trạng kèo cột chống đỡ của đảng bị rút mỏng dần, trong lúc chiếc nồi cao áp “ổn định” của đảng đã bật tung nắp.

Trong thời đại màn sắt mắc màn tre, những tiếng còi hụ/súng nổ loại này họa may có sức âm vang một vài ngày, nhưng với thời đại a còng hôm nay, cả một nỗ lực huy động hàng ngàn người và dăm ba triệu đô để tạo vở diễn hư cấu có mìn nổ khói bay thế này, dù sứ tàu ở đâu đó có thể cường điệu thành “sấm động thủ đô” đi nữa, thì trên thực tiễn vẫn chưa khá hơn một tiếng đánh rắm. Chỉ cần so với một phim hành động hạng B của bọn Mỹ cũng đủ thấy là chắc chắn Hollywood không có dư dép cho chính phủ ta xách hộ.

Chỉ 1 tháng sau khi thả một nữ lưu từng được dày công dán nhãn khủng bố, đảng và nhà nước này lại thêm một lần nữa tốn công hao của để PR miễn phí cho VT!

*

Chốt Lại

Độc giả và cả khán giả thấy gì ở lãnh đạo đảng và nhà nước này, qua bước đại nhảy vọt từ đánh ghen cực tồi cho tới đánh rắm cực thối tuần trước?

Đảng không sợ cá nhân A, hay B, hay C…

Đảng chỉ lo khi họ đứng chung trong tổ chức ABC.

Đảng không sợ ABC hay XYZ…

Đảng chỉ lo ABC và XYZ… liên hoàn hoạt động và liên tục dí đảng vào thế khó xử.

Đảng chỉ nêu tên đối đầu mỗi mình VT trong một vở diễn cơ bắp hơi bị nhão.

Đảng không hù dọa nổi VT bằng kịch bản chém gió tả tơi này.

Đảng chỉ nhằm báo động toàn dân về một Vi Ti đòi tháo gỡ độc tài mà đảng tuyên chiến với tinh thần quyết tử cho đảng quyết sinh.

Nhân dân nghĩ thế nào?

Hề Hề! Có vẻ đảng gặp thế lưỡng nan bẻ cua:

Trái vào Ngõ Cụt – Phải ra Đường Cùng!

Dường như đảng đang cố “sáng tạo” một chiến lược mới cho nhiệm kỳ XI:

Móc túi Tây phương – Vâng lệnh Tàu phù – Dựa hơi Hoa Kỳ – Đối trọng Vi Ti.

Ngắn gọn là:

Nhón Tây – Khấu Tàu – Tựa Mỹ – Hãi Tân.


15/11/2010 – Nhiệt liệt chào mừng ngày khai trương đường bay Hà Nội-Vácxava

Blogger Đinh Tấn Lực