Những Chiến Công Bắt Cóc Và Bốc Phét



Những Chiến Công Bắt Cóc Và Bốc Phét

. Đinh Tấn Lực
Để mô tả một điều hoang tưởng như là có thật, người ta phải bốc phét.
Để bảo vệ điều hoang tưởng đã bị thế giới đào thải, lại càng phải gia tăng nói láo.

Có ai đếm được bao nhiêu lần CSVN nói láo suốt tám thập niên qua?
ĐTL
Câu trả lời dứt khoát là “Không!”.
Không một ai. Tính từ thời dân số cả nước chỉ tròm trèm phân nửa dân số hiện nay của Việt Nam.
Không bất kỳ một ai có thể đếm được số lần CSVN nói láo, tính từ cấp “thần tượng” ở phủ Chủ tịch xuống đến cấp dân phòng ở phường. Người ta chỉ có thể nhớ một số lần tiêu biểu nào đó mà chính mình có dịp chứng kiến hay nghe người thân kể lại điều họ tận mắt chứng kiến, chứ không thể kể ra hết, chép ra hết được. Câu tổng kết (và cả giải pháp) của một cố tổng thống VNCH về tính nói láo của người CS đã trở thành danh ngôn, thậm chí, trở thành chân lý, cũng là từ đó.
Nếu CSVN cần tuyên dương trước toàn đảng một vài đặc tính nhất quán, trước sau như một (mà không nhất thiết phải dẫn chứng khúc nhôi về sự thăng hoa đến tận cùng của mức độ “triệt để”), thì đặc tính nói láo đương nhiên phải chiếm vị trí đầu bảng, đứng trước cả đặc tính tham tàn/gian ác hay sở trường thủ tiêu/bắt cóc (rồi ngay sau những vụ việc tham tàn/gian ác hay thủ tiêu/bắt cóc, đảng lại nâng cấp trình độ nói láo).
Cũng không một ai có khả năng đếm xuể/kể hết các chiến công bắt cóc của đảng. Tính từ thời nhà văn Khái Hưng của Tự Lực Văn Đoàn hay hàng loạt chí sĩ yêu nước thuộc các tổ chức của cụ Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Nguyễn An Ninh… kéo dài qua thời đức Giáo chủ PGHH Huỳnh Phú Sổ, xuyên qua chiến dịch Bắt Trẻ Đồng Xanh tập kết ra Bắc, cho tới nạn nhân trận Mậu Thân ở Huế, ngay cả nhà cách mạng lão thành Nguyễn Hộ, người thanh niên yêu nước Lê Trí Tuệ, blogger Điếu Cày, nhạc sĩ yêu nước Việt Khang, 17 thanh niên Công giáo/Tin Lành yêu nước ở Vinh cùng gia đình 3 mẹ con yêu nước ở Trà Vinh, cùng hàng vạn trường hợp khác nữa… và gần nhất là sinh viên yêu nước Nguyễn Phương Uyên, “mất tích” vì một bài thơ yêu nước.
Nối đuôi của các chiến công thủ tiêu/bắt cóc đó là hàng loạt những chiến công vu khống/mạ lỵ/nói láo hồn nhiên với nhân dân cả nước.
Sinh viên yêu nước Nguyễn Phương Uyên bị bắt cóc vì hai tội: Không mua hàng TQ và Làm thơ  chống xâm lăng. Trước tiên, nhà nước chối biến việc bắt cóc Phương Uyên. Sau đó, nhà nước lại trâng tráo cho biết: “Khi nào tìm thấy tội sẽ gửi công văn về gia đình!”.
Có lẽ không còn cách nào khác rõ ràng hơn để mô tả chính xác chính sách bắt cóc nhân dân để ghép tội như lời trần tình này.
Đối với trường hợp 17 nạn nhân thanh niên Công giáo/Tin Lành ở Vinh và gia đình 3 mẹ con ở Trà Vinh cũng không khác. Họ là ai?
Đó là những thanh niên nặng tình với đất nước, dấn thân vì một tấm lòng xây dựng cho xã hội ngày một tốt đẹp hơn. Họ xuất thân từ những gia đình nền nếp luôn làm điều tốt cho người khác. Họ có tay nghề cao sau khi tốt nghiệp các trường cao đẳng, đại học. Họ dành nhiều thì giờ làm các công tác xã hội như khuyến học, giúp đỡ trẻ khuyết tật và những người cơ nhỡ, kể cả những người muốn cai nghiện ma túy… Đặc biệt là với chủ trương chống nạo phá thai, họ đã tự tổ chức Trung tâm Bảo Vệ Sự Sống, cật lực giúp đỡ các thai phụ vượt qua hoàn cảnh; nuôi nấng những trẻ mồ côi từ khi lọt lòng; chôn cất những thai nhi vô phúc; và đạp xe hay tuần hành đi vận động mọi người bài trừ vấn nạn nạo phá thai.  Nhìn những bức ảnh các thanh niên độc thân phái nam tận tình chăm sóc cho các hài nhi bất hạnh thì dẫu có sắt đá mấy người ta cũng không ngăn được nước mắt và lòng kính trọng. Nói chung là họ tự ý thức để sống lành mạnh, và tự lấp đầy khoảng trống phục vụ xã hội mà nhà nước đã làm ngơ.
Ngay chính bản thân họ cũng là những con người tự vượt qua hoàn cảnh. Phần lớn đều nghèo và ham học. Họ tự trau dồi kiến thức và giúp nhau thăng tiến. Họ tham gia những khóa học về truyền thông để tự phát huy cách vận động làm tốt xã hội.
Cũng qua phương tiện internet, họ tìm hiểu thêm về các thể chế chính trị có khả năng chăm lo đời sống xã hội tốt hơn XHCN, hoặc chí ít, có những vấn nạn xã hội ít hiểm nghèo hơn XHCN. Họ lại được biết thêm về hiểm họa mất nước về tay bọn bá quyền bành trướng. Họ tham gia kiến nghị ngừng khai thác bô-xít ở Tây Nguyên. Họ tham gia các cuộc xuống đường tuần hành chống tham vọng xâm lăng của TQ. Họ tham dự bên ngoài các phiên tòa áp án giáo dân Thái Hà, TS Cù Huy Hà Vũ… Họ bênh vực những người vô tội bằng lý trí, bằng chân tình và bằng hành động ôn hòa, với niềm tự tin cao độ rằng điều đó cũng là vô tội, bởi theo đúng hiến pháp và luật pháp của một quốc gia từng long trọng cam kết tôn trọng các công ước quốc tế.
Họ được gia đình hoan nghênh, bạn bè đồng hành và đại khối nhân dân yêu chuộng Tự Do – Sự Thật – Công Lý – Hòa Bình  tán thành. Thế nhưng họ đã bị nhà nước bắt cóc để “tìm cho ra tội”.
Trước khi vụ việc được phân giải trước tòa và đặc biệt là trước công luận cả nước, dàn báo công an đã định hướng dư luận bằng cách tùy tiện gán ghép cho họ tội danh “âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân” như thế nào?
Nếu trang mạng quanlambao từng đẩy mạnh kỹ thuật tuyên truyền xám bằng cách sử dụng dữ kiện nửa thật nửa giả để chống nhau trong nội bộ thượng tầng đảng, thì ở đây, báo công an tận dụng sở trường tuyên truyền đen, tức là bất cần dữ kiện thật hay giả, kiểm chứng được hay không, cứ nói.
Những tác giả các bản tin ghép tội trên báo công an, kể cảĐường Loan trước đây, hay Mỹ Thanh-Ngọc Huy hiện giờ, đều nhận đơn đặt hàng từ công an, với:
  • Tội danh ghi sẵn, lắm khi là ngay trên tựa đề;
  • Dữ kiện lấy từ trí tưởng tượng hay từ kỹ thuật mớm cung/ép cung buộc nạn nhân phải nhận;
  • Lập luận ghép tội tùy nghi, và nếu cần cũng có thể thay đổi tùy nghi;
  • Ngôn ngữ xúc phạm nhân phẩm nạn nhân thoải mái, từ nhân xưng (tên/thị/y/kẻ/chúng/bọn/con mồi…) cho đến “đặc tính” của nạn nhân (kẻ lạc lối/hằn học/bất mãn/mê muội/mù quáng/phản bội/cực đoan/ngoan cố…).
Các “phóng viên” này chưa bao giờ tiếp xúc với nạn nhân hay gia đình/bằng hữu/luật sư của nạn nhân để quân bình dữ kiện/cách nhìn/đánh giá từ nhiều phía. Họ chỉ viết đúng theo “hồ sơ” của công an giao cho, rồi tự mỗi người thêm thắt ý kiến riêng của mình theo chiều luận tội của công an, dưới dạng một bản tin có ký tên của người có thẻ nhà báo.
Ngược lại, tác giả các bài báo đó không hề đả động gì tới trình tự bắt cóc tùy tiện của nhà nước đã vi phạm các điều 71 của hiến pháp 1992, hay các điều 80, 84, 85 của bộ luật Tố tụng Hình sự hiện hành, thậm chí vi phạm cả điều 9 Công ước Quốc tế về các quyền Dân sự và Chính trị mà nhà nước VN đã cam kết tôn trọng từ năm 1982.
Nghĩa là, nội dung những bản tin ghép tội này hoàn toàn thể hiện tính tự trọng trong nhân cách và cả nghiệp vụ báo chí của các tác giả ở một trình độ cực thấp: Nói láo theo đơn đặt hàng của công an mà không biết ngượng với lương tâm chính mình. Lại lưu ngay trên giấy trắng mực đen rất nhiều sơ hở về ngữ pháp lẫn lập luận. Và cũng không nghĩ chính đó là những bản án viết riêng cho tương lai của chính họ.
Trong khi tội trạng của người đứng đầu chính phủ là đã gây tổn hại cho đất nước hàng 40 tỷ USD (tương đương với 4 triệu căn nhà tình nghĩa có thể cấp cho 15 triệu dân nghèo), tức là một phương thức công khai, chính thức và hữu hiệu nhất để tự làm ruỗng mục cái “chính quyền nhân dân” này mà không cần lật đổ, và trở thành tiền đề cho tham nhũng hoạt động mạnh mẽ/thoải mái hơn để sớm làm sụp đổ chế độ… thì lại được xử lý nội bộ, và cả dàn báo thin thít câm lời.
Thêm nữa, so với thế hệ con/cháu/dâu/rể của những Nguyễn Phú Trọng/Tô Huy Rứa/Nguyễn Tấn Dũng/Lê Hồng Anh/Đỗ Mười/Lê Đức Anh v.v… chỉ biết vun vén cho vinh thân phì gia, thậm chí còn làm nhục quốc thể (điển hình là con trai Nguyễn Phú Trọng can tội hiếp dâm gái Nhật tại Tokyo) mà báo chí đua nhau im lặng… thì sinh viên Nguyễn Phương Uyên cùng 17 thanh niên Công Giáo/Tin Lành ở Vinh và gia đình 3 mẹ con ở Trà Vinh này phải cật lực trám đầy những lổ hổng xã hội mà dàn lãnh đạo Hà Nội “một trứng hai lòng” ở đây bỏ mặc… chỉ để bị bắt cóc/bị ghép tội tùy tiện và rầm rộ trên báo trước khi ra tòa.
Từ những đan xen nghịch lý này, người đọc rút ra được những kết luận gì?
  1. Cần phải đấu tranh mạnh dạn hơn nữa để chấm dứt tình trạng đảng viên mọi cấp thản nhiên đứng ngoài và đứng trên pháp luật để cai trị cả nước;
  2. Cần phải cảnh giác cao độ trước mọi cáo buộc của đảng và nhà nước đối với những người yêu nước xả thân vì một ngày mai tươi đẹp hơn cho xã hội và đất nước;
  3. Cần phải đẩy mạnh áp lực tranh đấu (cả trong và ngoài nước) nhiều hơn nữa cho mọi người yêu nước (bất kể là cá thể hay tập thể), đã và đang bị xử những bản án bỏ túi về tội yêu nước;
  4. Cần phải thực sự chấm dứt hiệu lực của Nghị định 31, không chỉ trên lời hứa trước khi gia nhập WTO năm 2006, mà là cả cái tập quán bắt người tùy tiện đến mức bị LHQ khuyến cáo;
  5. Cần phải làm rõ nhận thức đấu tranh (và tham gia tập thể đấu tranh) cho xã hội tốt hơn là chuyện bình thường, nhất quyết không để đảng và nhà nước tham tàn này bóp nghẹt sự bình thường đó bằng những bản án trù úm/đe nẹt chỉ nhằm mục đích biểu lộ tính khí ngoan ngoãn đối với thiên triều.
Công an nói riêng và đảng/nhà nước này nói chung, chỉ còn biện pháp sau cùng là làm cho nhân dân đau đớn để tiếp tục bốc phét mà giữ ghế cai trị. Có biết đâu là thời đại này đã khác. Nhân dân hiểu biết nhiều hơn cái “trí tuệ” giới hạn của chính lãnh đạo. Trò nói láo không có chỗ đứng nào nữa. Sự sợ hãi cũng đã bị vượt qua. Như một danh ngôn đáng ngẫm:
Nỗi đau chỉ là nhất thời – Niềm hãnh diện/tự hào mới là vĩnh cửu
Mohamed Ali (?)
Với tinh thần đó, những người yêu nước nói trên không hề đơn độc. Gia đình cùng bằng hữu vẫn tự hào về họ. Và đại khối dân tộc yêu chuộng Tự Do – Sự Thật – Công Lý – Hòa Bình vẫn đồng hành với họ:

Các Bạn Của Chúng Tôi Vô Tội!

23-10-2012 – Kỷ niệm 33 năm ngày Công bố Pháp lệnh Trừng trị các tội Xâm phạm Tài sản XHCN.
Blogger Đinh Tấn Lực

Ếch-Xì Thân Mến


Ếch-Xì Thân Mến

. Đinh Tấn Lực
‘X’ thân mến,
Mấy tuần rồi qua ăn ngủ không yên với kỳ họp quan trọng rớt ngay vô tháng hạn năm hung của chú mày. Sáu mốt đi xa – Sáu ba đi suốt mà!  Qua cứ phải tì tì nốc ực lão già Johnny đi bộ để giữ tinh thần cho khỏi chao đảo trước lượng tin đồn dồn dập từ bọn dân báo từng dám tuyên bố yêu Sự Thật thật sự còn hơn cả chú mày nữa. Qua ngai ngái lo cho chú mày đơn độc mãnh cáo nan địch quần tiểu cẩu trong cái hội trường giác đấu Ba Đình khép kín và yên ắng như lò mổ mùa Tết ngoài đó.
Bụng dạ cứ đánh lô-tô suốt. Còn lo hơn cả vụ giá xăng vừa mới du nguyệt điện lại còn dọa sắp theo chân ông Táo nữa. Nói thiệt, đách phải để làm quà lấy lòng chú mày gì đâu, chứ áp huyết qua lên tầm cao nhất trong đám quần chúng diễu hành với mớ băng-rôn “Xăng tăng giá – Dân tăng-xông” vừa qua. Chỉ vì bọn khốn nạn kia dám chơi khăm chú mày ba quả khủng từng khiến cả bọn dân báo cũng phải hoang mang …vỗ tay:
Một là vụ tụi nó khai trương cái trang mạng quan làm báo chết mê/chết mệt/chết tiệt/chết tươi/chết trôi/chết đuối vì phải ngộp thở với số lượt truy cập kỷ lục ngắn hạn xưa giờ ở xứ mình.
Hai là vụ bắt khẩn thằng đầu nậu nhà băng kiêm bầu cá độ. Coi như nó chặt lìa tay lìa chưn chú mày chứ còn gì nữa. Song cũng may là vẫn còn lủng lẳng cái tự do cho đám công công của chú mày có chỗ nâng sớm bợ chiều.
Ba là trò ém quân thằng thợ lặn hết bình hơi cho tới kỳ hội nghị cấp tập này mới áp giải nó ra mắt trung ương, thì coi như rành rành bọn thế lực thù địch nó chính thức/chính thống/chính danh/chính diện mà công khai khủng bố chú mày giữa chợ rồi.
Trong lúc đó thì mấy đòn hồi mã thương cụt ngủn của chú mày chẳng đâu vô đâu ráo. Chứ không phải sao? Tuyên bố chỉ đạo sát sao để bắt thằng Dũng Dương, cứ coi như thí quân cứu mạng đi, xong rồi chớ biết nó bị bắt ở đâu, phải chỉ đạo cho đám công an trở quẻ báo cáo chi tiết, thì tụi dân báo nó bảo rằng có khác nào chú mày tự cầm súng bắn vô chưn! Lại ra cái quyết định 7169 gì đó cực lực làm PR không tính tiền cho bọn báo chí ngoài luồng. Rồi bắt thằng Dũng Phạm, quanlambao vẫn chạy. Hắc nó được một bữa, bữa sau nó lại đề-pa tiếp. Biểu không lo sao được?
Mà tình thiệt, mấy bữa họp kín bưng đó có ai biết được chuyện gì xảy ra đâu? Nói bừa mà nghe, lỡ chú mày có bầm gan tím mật/đỏ mặt tía tai/trắng mắt xanh mặt/bặm môi gân cổ/nhồi máu cơ tim/hụt hơi ngáp gió… hay gì gì đi nữa thì đố có đứa nào ngoài này biết. Nguyên cái cổng thông tin điện tử và cả dàn báo chính quy nữa, thì ngoài mớ tin cướp/giết/hiếp và mớ ảnh mông/vú/đùi… tất cả đều cật lực thi đua lặng tờ như biển dầu biển mỡ tháng ba. Thành ra, múa lụa vườn hoa/sơn hà toàn cõi/cốt lõi tự do/gò lưng ra gõ… là đám dân báo rạo rực sục sôi chẳng khác nồi súp-de hở van. Tin đồn tứ hướng. Trường sở xì xầm. Mâm nhậu râm ran. Cơ quan đình động… Vậy mà biểu đừng lo là sao?
‘X’ thân mến,
Tới chừng hội nghị kết thúc mới ghê. Cái kêu bằng “bài phát biểu quan trọng” làm ướt nhẹp truyền hình đã bật tung nắp nồi ổn áp dư luận. Cứ tưởng đâu phóng sự hướng dẫn chăn nuôi cá sấu cao cấp. Coi mà bực muốn đập cái tivi.
Nó liệt kê ra một lô một lốc những tội trạng tày đình là đã để thị trường tiền tệ diễn biến phức tạp; nợ xấu ngất trời; tín dụng lẹt đẹt; ngân hàng tròng chéo; cổ phiếu nhập nhằng; lãi suất thủng trần; chứng khoán lọt sàn; chợ vàng trôi nổi; lao động chết ngất; xã hội bất ổn; tiêu cực đạt đỉnh; bất động sản bong bóng; đầu tư công dập dềnh; GDP xẹp lép; doanh nghiệp thi đua giải thể; không đào tạo nổi nhân sự để phát triển; tham nhũng hoành hành mọi thời khắp chốn; hệ quả dây dưa; diễn biến khó lường…
Gút gọn thì đó là những tội danh đáng xử chém bằng các bản án bỏ nhiều túi: Quản lý trật vuột; đầu cơ ngân hàng; gây tổn thất nặng nề ngân sách, nhứt là hậu quả Vinashin & Vinalines tạo tác động dây chuyền tới các Vinakhác và đánh gục chiến lược kinh tế tập đoàn khủng… Quan trọng hàng đầu là bao che tham nhũng trong khi đang nắm trọng trách chỉ đạo bộ phận chống tham nhũng. Bọn nó coi đây là tử huyệt của chú mày, thành ra trước đó mới có vụ chèo kéo giành lại quyền chỉ đạo đó về phía bọn nó.
Xong rồi nó đánh võ hiểm bằng cách xách mé chú mày ngay trước bá quan văn võ toàn triều bằng mấy từ “một đồng chí ủy viên BCT”, như một kẻ vô danh, mà thiệt ra không ai là không biết, không ai là không hiểu. Bảo đảm là ngay cả những cô giáo canh gà Thọ Xương cũng rõ tường rõ tận. Chỉ dăm thằng cười gượng, còn phần lớn đều ha hả, tức là chiêu này nó hạ độc thủ, tuy bề ngoài không trầy da/bầm thịt nhưng bên trong đã đứt gân/nát cốt.
Đách biết thằng khốn nào bày mưu cho bọn nó chơi luôn ngón song kiếm hổ bác, một thứ kỹ xảo võ công chính trị thượng thừa ra chiêu nhồi đúp, vừa dứt đòn ám danh xong là bật luôn qua đòn chém treo ngành, lại xoay thành một kiểu tha làm phúc. Cả triều, và nói rộng ra là cả nước, đều thấy rõ như ban ngày, rằng: Một khi chú mày “thoát nạn”, có nghĩa là bọn chúng “thắng lớn” bàn đầu cài đặt nạn, ngay giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn được khuyến mãi thêm món quà nhân đạo “trị bệnh cứu người” bằng “tình thương đồng chí” nữa. Thà rằng chúng kỷ luật chú mày tại chỗ, còn hơn là cột cái án treo trên cổ rồi dẫn chú mày đi bêu nhiều vòng quanh chợ. Nước này thì lấy đách gì mà từ đây về sau dám ngửng mặt với đời? Nghĩ mà căm. Càng nghĩ càng căm!
Dẫu gì thì mọi chuyện cũng phải tạm dừng giải lao giữa trận. Cái hạn hung của chú mày tới đó là tạm ngừng ở đó, nhưng để rồi coi, nó sẽ quay lại, có thể còn hung hiểm bội phần, trong những ngày tháng tới.
‘X’ thân mến,
Giờ thì đã tất cả ra khỏi bàn hội nghị. Các thứ mặt nạ đồng chí đều được hong khô rồi treo lên giá. Lỏi như chú mày thì không thể không rành cái hiệp hai này hứa hẹn nhiều đòn lén và lừa ngoạn mục.
Chú mày ghé thăm và trao tặng danh hiệu đơn vị AHLLVTND cho lãnh đạo Học viện Cảnh sát là một cú hích tốt vào đám quần chúng đảng viên, cho lũ đui thấy là chú mày còn “nắm” công an cảnh sát. Nhưng đối với quần chúng nhân dân thì họ cứ xầm xì rằng trò mèo này khó ép-phê. Bởi có nắm thì phải nắm được tóc thằng xếp công an kìa, chứ để cho nó tắc kè/sọc dưa, ba hồi nịnh hờ chú mày, bốn hồi quay dáo theo bên kia như chong chóng vậy thì là …nắm cái tự do gì?  Qua là qua chúa ghét bọn trung thần đón gió/nịnh thần trở quẻ kiểu đó.
Ngược lại thì qua thấy chú mày phải đi thêm nhiều bước trước nữa. Bởi, đầu kia, thằng Tư đang phóng tay ra đòn độc khác. Thuở đời nay, mới vừa họp kín xong, nhân dân chưa kịp định thần để coi ất giáp ra sao, là nó vác cái mặt hớn hở như vừa trúng đề mà đi …thăm cử tri. Lại còn tỏ ra thân thiện quá mức cần thiết với dân. Để chi vậy?
Té ra, cái vụ ám danh “một đồng chí ủy viên BCT” trong bài diễn văn chèm nhẹp kia chỉ là cái gút hờ để đó để bọn chúng có nhiều cơ hội kêu bằng “tháo gút” mà tấn công chú mày, ngay sau khi màn nhung sân khấu Ba Đình vừa khép.
Kỳ này bọn nó không ám danh nữa, mà là áp danh, ỡm ờ kêu chú mày là ‘X’, tức là không khác gì một ẩn số toán học mà cả nước đều biết trước đáp số. Hỏi sao không bực?
Nó lại còn khẳng định mấy điều nghe mà ói máu:
Một là: “Cả Trung ương không ai phản đối [về] cái khuyết điểm của Bộ chính trị và cá nhân đồng chí đó … Không ai phản đối”.
Hai là: “Chỉ có cân nhắc tình hình hiện nay, cân nhắc lợi hại thì quyết nghị là không thi hành kỷ luật”.
Ba là: “Như vậy không có nghĩa là BCT không có lỗi, không phải là cá nhân đồng chí ‘X’ không có lỗi …”.
Vậy là sao? Không phải là chúng nó chơi gác kèo, biểu là chú mày lỗi lầm trời không dung đất không tha mà ai cũng thấy, nhưng thôi, tạm tha cho đó, hay sao? Nhưng mà tha thì tha, song, không phải vì vậy là chú mày thoát tội. Mấy cái khẳng định đó mang ý nghĩa gì nếu không phải là một sự trịch thượng và quân tử tàu tình thế?
Coi lại đi. Nó nhấn mạnh nhiều lần “không ai phản đối”, tức là nó phủ nhận cả cái tỷ lệ tín nhiệm an ủi 40/175 trong hội nghị thành zéro. Kỳ này là bọn nó cố tình quyết tâm phủi sạch trơn/hạ sát ván chứ còn gì nữa?
Đã vậy, nó lại còn mớm cho cử tri phát biểu, theo kiểu ý dân được phép nói, nghe mạnh dạn hơn cả ủy viên trung ương trong hội nghị, là:
Thứ nhứt: “Theo ý tôi và theo những gì mà người xung quanh tôi trao đổi thì thấy tham nhũng hiện nay cứ như là 1 ‘tập đoàn’, rất nguy hiểm”. Thấy chưa? Cho dẫu ý thiệt của người phát biểu, nếu đó là cái tập đoàn toàn trị rất nguy hiểm hiện giờ, thì cũng chỉ có trời mới thấu! Còn, với dư luận quảng đại quần chúng bình thường, thì nó đã quy cái hệ thống tham nhũng này ngang hàng các tập đoàn kinh tế ở tầm quả đấm thép dưới trướng của chú mày một cách lô-gích, sát sườn đồng đô, rất đơn giản mà vô cùng dễ lọt lỗ tai người nghe.
Thứ nhì, “Khi thực hiện bỏ phiếu tín nhiệm, chúng tôi đề nghị nên quy định con số cụ thể. Nếu vị nào được tin tưởng trên 50% thì giữ lại, dưới 50% thì cách chức, dưới 30% thì khai trừ luôn”. Tức là, ở tầm 40/175 bị hạ xuống còn zéro/175, thì đáng ra chú mày phải bị cách chức/khai trừ/về vườn. Nay tạm để ngồi chơi làm kiểng đó thôi!
Gút lại chỗ này là bọn nó vận động cả cái thế biểu kiến của quần chúng nhân dân đấu tố thời a còng để dọn đường quang/trảng trống nhằm hạ gục chú mày trong nay mai, bằng cái gọi là biện pháp nhân dân chứ không phải chính bọn nó ra tay xóa sổ chú mày. Không lo mà yên được à?
‘X’ thân mến,
Đã hết đâu!
Thằng Tư chộp ngay thời cơ đó để nhấn mạnh cho cả nước cùng nghe: “Tham nhũng đang là 1 vấn nạn nghiêm trọng. Ban đầu là 1 bộ phận, sau đó là 1 bộ phận không nhỏ, và giờ thì có đồng chí còn nói là cả 1 tập đoàn”. Lại “tập đoàn”, ngay cửa miệng thằng Tư! Chi vậy, nếu không phải là để gán ghép/nối liền/gắn kết nó vào hệ thống chân rết kinh tế của chính phủ đang nắm trọn hầu bao đất nước?
Rồi một lần nữa, nó hất ngược trái banh về bên sân đội tuyển quần chúng nhân dân: “Cô bác anh chị cũng phải nghĩ về trách nhiệm của mình, cùng hệ thống chính trị đấu tranh chống tham nhũng”. Nghĩa là hãy cùng nó trừ gian diệt bạo, tức là ‘X’ chớ ai! Chứ còn chính bản thân bọn nó thì rất hiền lành/đạo đức/cần kiệm/liêm chính, và cần rất nhiều sự trợ lực của nhân dân để thu hồi quyền chỉ đạo phòng chống tham nhũng về tay nó, giống như nhà nước thu hồi đất của dân về làm rì-sọt vậy.
Cái thâm độc chỗ này, có thể túm thành biện pháp 3 trong 1, là bọn nó vừa đùn trách nhiệm cho dân, vừa trát son cho đảng (đáng yêu) vì có ý thức chống tham nhũng, lại vừa trét bùn cho chính phủ (rất đáng ghét) vì đã tạo ra bối cảnh cơ cực cho nhân dân bị tham nhũng hút màu hàng ngày.
Ở đây, nó chỉ quên dăm ba chuyện có thể tạo hiệu ứng ngược trong công luận của đại khối quần chúng:
1) Đó là lời xác định của nó, ở cương vị cao nhất nước, về sự phình nở của tham nhũng từ một bộ phận cho tới cả tập đoàn. Tức là không chỉ vài con sâu, mà là loi nhoi/lúc nhúc cả bầy, dòm vô chỉ thấy sâu đạp sâu, không còn thấy lá đâu nữa;
2) Chính cái hệ thống chính trị đó là xưởng đẻ ra tham nhũng để hút máu nhân dân, thì bằng cách nào mà tự nó có thể chống lại chính nó, nếu nó chưa muốn tự sát; mà đã vậy thì bằng cách nào nhân dân có thể (muốn hay cần) tiếp tay với cái hệ thống chính trị tác nhân đó?
Vậy thì, có nên chăng, chú mày phải phản pháo hiệu quả lại về mấy luận điểm khẳng định đầy tính công tố nói trên, và gắng giữ bằng được cái vai trò chỉ đạo phòng chống tham nhũng? Chứ còn để lọt vào tay bọn nó thì tình thế sẽ đách phải là thập diện mai phục nữa, mà là một sống một chết, không còn cái gì trên cổ để đội trời chung nữa đâu. Nhớ nha!
‘X’ thân mến,
Vẫn chưa hết.
Hãy nghe bọn nó khích dân như vầy nè: “Chúng tôi hiểu tình hình trù úm người tố cáo là rất ghê gớm. Nhưng vì sợ bị trù úm mà chúng ta không tố cáo thì đất nước này sẽ thế nào?”. Tổ cha nó. Cứ như chuyện trù úm là do chỉ mỗi mình chính phủ bao sân vậy! Và cứ như là chỉ có bọn nó mới là kẻ biết lo cho tiền đồ đất nước vậy!
Nhưng mà chú mầy phải biết đó, đối với quần chúng bình dân thì người ta chỉ hiểu và chỉ nhớ tới chuyện tay đại tá điếm đực Lương Ngọc Anh (con rể của cựu bộ trưởng công an Lê Hồng Anh) trong vụ bán dự án in tiền giấy polymer cho hãng Securency; tay Bùi Tiến Dũng trong vụ PMU-18; tay Huỳnh Ngọc Sĩ trong vụ Xa lộ Đông-Tây, tức đại lộ Võ Văn Kiệt; hay gần nhứt là tay Dương Chí Dũng trong vụ Vinawaco và Vinalines… Tức, toàn là những chân tay bộ hạ của chú mày. Cái này chú mày cần làm tỏ rõ trong dư luận quần chúng rằng đó toàn là đảng viên chứ không phải chỉ là công chức chính phủ.
Còn hỏi đất nước này sẽ thế nào thì phải chăng nó muốn giở lại hồ sơ đã ém kín về vụ 150 triệu đô bán cả cái nóc nhà chiến lược Tây Nguyên cho các công ty tàu khai thác bô-xít hồi năm nẵm? Chú mày thấy nó độc địa chưa?
Bọn khốn nạn đó lại còn ra sức trấn an lực lượng quần chúng để có thể trở thành hậu thuẫn cho bọn nó sau này, rằng: “Người ta có thể trù úm 1 người, 1 nhóm người nhưng không thể trù úm cả dân tộc này!”. Con khỉ! Ý nó, như thử nếu không phải là ‘X’, thì ai mới là kẻ chuyên nghề trù úm và rất đáng sợ? Còn ngoài ra chỉ toàn là “lỗi hệ thống”, mà không ai nói rõ hệ thống nào, trong khi đảng cầm chịch mọi ngõ ngách cai trị!
Trù úm từng người là những ai? Tướng Trần Độ? Vt Hoàng Minh Chính? Lm Nguyễn Văn Lý? Ht Thích Quảng Độ? Ms Dương Kim Khải/ Ms Nguyễn Hồng Quang? Ms Nguyễn Công Chính? Gs Phạm Minh Hoàng? Ts Cù Huy Hà Vũ? Ts Nguyễn Quốc Quân? v.v… Giấy mực cỡ nào để kể cho hết tên?
Trù úm từng người có liên quan tới các vụ án phanh phui các đường dây tham nhũng là những ai? Nguyễn Việt Chiến? Nguyễn Văn Hải? Nguyễn Quốc Phong? Bùi Văn Thanh? Huỳnh Kim Sánh? Dương Đức Đà Trang? Phạm Xuân Quắc? Hoàng Khương?…
Trù úm từng nhóm người là những ai? Nhóm Điếu Cày-Tạ Phong Tần-Phan Thanh Hải? Nhóm Nguyễn Văn Đài-Lê Thị Công Nhân? Nhóm Lê Công Định-Trần Huỳnh Duy Thức-Nguyễn Tiến Trung-Lê Thăng Long? Nhóm Trí thức Đà Lạt? Nhóm 17 thanh niên Công giáo ở Vinh? Nhóm Phạm Thanh Nghiên-Nguyễn Xuân Nghĩa-Phạm Văn Trội-Nguyễn Văn Túc-Nguyễn Mạnh Sơn-Nguyễn Hữu Tính-Nguyễn Kim Nhàn-Ngô Quỳnh? Nhóm Đỗ Thị Minh Hạnh-Đoàn Huy Chương-Nguyễn Hoàng Quốc Hùng? Nhóm Trần Thị Thúy-Nguyễn Thành Tâm- Phạm Văn Thông-Nguyễn Chí Thành-Cao Văn Tình-Phạm Thị Hoa?… Toàn là những con người nặng tình với dân tộc và đất nước.
Nhưng mà nó ngu lắm. Chú mày phải bằng mọi cách bật ngược lại cho nó moi não ra mà xài. Bởi, một khi oang oang tuyên bố “Người ta có thể trù úm 1 người, 1 nhóm người…” tức là nó, ở vị trí lãnh đạo cả nước, đã chính thức và công khai thú nhận trước dư luận cả nước và cả thế giới rằng quả có chuyện trù úm khốc liệt từng người và từng nhóm người ở đây.
Cái ngu cấp hai là vế sau của lời tuyên bố đó: “…nhưng không thể trù úm cả dân tộc này!”. Chú mày hỏi nó có nghe đám dân báo kháo nhau chuyện gì không? Bọn nó hỏi nhau như vầy nè:
-        Thế lực thù địch nào đã trực tiếp chi phối mọi đại hội toàn đảng hàng 5 năm của ta và sắp xếp nhân sự cho cả đảng/chính phủ/quốc hội và thậm chí cả MTTQ của ta?
-        Thế lực thù địch nào đã gián tiếp trù úm cả nước bằng cách trù úm toàn thể BCT, đến mức cả bọn phải thậm thụt thi đua nhau để làm vừa lòng nó mà không dám nửa lời phản đối các vụ việc nó xâm thực thị truờng, nông trường, lâm trường, ngư trường của dân Việt, và thậm chí cả cương thổ nước Việt?
-        Bảo rằng trung ương không kỷ luật toàn thể BCT hay một ủy viên BCT là vì để ngăn ngừa các thế lực thù địch khai thác… thì thử hỏi, ngoài thế lực thù địch toàn quyền chi phối (chứ đách cần khai thác) vừa nói, thì còn những thế lực thù địch cụ thể nào khác, có thể kể tên nó ra và việc nó làm không? Thứ nữa, mỗi khi ta trù úm, bỏ tù từng người hay từng nhóm ở đây, thì liệu là ta có ngại các thứ thế lực thù địch đó nó khai thác hay không?
Trả lời không được mấy câu hỏi đó thì đừng bảo là có lý do để khỏi kỷ luật nhau trong hội nghị trung ương vừa qua. Thời này không giống như thời cách mạng tháng 8/tháng 10 hồi xưa nữa mà mong nói gì dân nghe nấy nữa đâu!
Và cũng đừng mong nhân dân sẽ bảo kê hậu thuẫn cho một phe nào trong BCT để dập phe kia mà giành toàn quyền tham nhũng.
‘X’ thân mến,
Túm lại là chú mày phải phản công toàn diện và tức khắc để:
Một là chấm dứt cái tiến trình ma quỷ vận động nhau trong đảng hầu cô lập chính phủ và dán nhãn tội lỗi cho mỗi mình chính phủ, hay nói riêng là ‘X’ chú mày. Nếu cần thì sử dụng ngay mối giao tình mới nhứt với bác Tập trong lần gặp gỡ ở CAEXPO vừa rồi mà tạo sức bật.
Hai là chấm dứt cái chiến dịch đấu tố chính phủ ngay giữa các đơn vị bầu cử, nhân danh tiếp xúc cử tri, mà cốt lõi chỉ là để triệt hạ tận gốc uy tín người đứng đầu chính phủ.
Ba là phải theo dõi sát nút cánh công an lật lọng. Đừng mất cảnh giác mà cho rằng bọn nó luôn trung thành. Có bao giờ tụi nó trương khẩu hiệu “còn chính phủ – còn mình” đâu?
Bốn là phải vỗ về các tướng lãnh quân đội, đặc biệt là các ủy viên trung ương nắm quân đội. Phải cảnh giác đề phòng đám tướng tá đã từng tham dự hay có thuộc hạ tham dự những khóa huấn luyện chuyên ngành (tưởng đâu vô thưởng vô phạt) ở Hawaii hay ở các bang trong lục địa Mỹ. Bọn Mỹ chẳng đời nào làm chuyện rỗi hơi mà giúp quân đội VN vô vụ lợi đâu.
Năm là cảnh giác với cả tay ủy viên BCT mới vừa khởi công xây mộ tổ của nó ở Nghệ An. Đừng tin rằng nó sẽ theo gót chú mày. Nó đang tìm mọi cách để hất ngã và chiếm chỗ của chú mày đó!
Sáu là phải hỏa tốc di tản gia đình và tẩu tán tài sản ngay tức khắc. Cháu Thanh Phượng mà qua Mỹ thì tương đối coi như êm. Cháu Nghị và thằng Út mới đáng để quan tâm nhiều hơn. Đừng vì những cái chức vụ không béo bở gì hiện giờ mà phải ân hận về sau.
Sau cùng là phải tăng cường bảo vệ bản thân mình. Đừng để BCT nó hồ hởi ra cái thông báo đau buồn thay cho cáo phó về sự đi xa/đi suốt đột ngột của “một ủy viên BCT”.
‘X’ thân mến,
Tạm thời vậy nha.
Đôi dòng túm lược cho chú mày, với một lời khuyên chân tình là đừng bao giờ coi kết quả hội nghị trung ương vừa rồi là một chiến thắng (ở cái ý nghĩa là bọn nó đã đưa ra tới trung ương rồi mà vẫn chưa bứng được chú mày).
Đồng ý là bản lãnh chú mày xứng đáng để đạt thành quả giắt vàng qua ải trận rồi.
Nhưng, ngủ quên trên thành quả cũng là tương đương với tự sát đó!
18-10-2012  – kỷ niệm 90 năm ngày thành lậpCty Truyền thông Anh quốc, tiền thân của BBC.
Blogger Đinh Tấn Lực

Dân Tộc Ta Ngồi Đâu Bên Lề Đất Nước ?



Dân Tộc Ta Ngồi Đâu Bên Lề Đất Nước ?

. Đinh Tấn Lực

Trung ương về họp chính tri
Cả bọn ngồi ỳ chẳng chịu phát biêu
Phong bì nào đáng bao nhiêu…
Còn nghe tổng Ngọng phát biêu cả buồi

(ĐTL nhại thơ Bút Tre)

Bài “phát biểu quan trọng” bế mạc Hội nghị dài ngày nhất của BCH TW đảng CSVN chiều 15/10/2012 có lắm điều đáng được ghi nhận.
Không chỉ là cái đối tượng nhập nhằng nói cho nhau nghe hay nói cho dân nghe, về một phương pháp y khoa mới cáu: Dằn nọc để “trị bệnh cứu người” (trong tình “thương yêu đồng chí”).
Không chỉ là hoạt cảnh áp giải tay cục trưởng tàu ngầm về thủ đô để chiêm ngưỡng thỏa mãn dung nhan bầy vua sát thủ trong tấu khúc cung đình dậy sóng.
Không chỉ là chuyện tay Tể tướng đệ nhất gian tham vẫn ung dung giắt vàng qua ải, hay, xem ra, với cái tỷ lệ 40/175 phiếu tín nhiệm mà 3D, dù vẫn ngồi kiệu, song chẳng còn là cái cóc gì sau hội nghị.
Nó còn là những lời díu dịu của tổng Ngọng nhắc người ta nhớ đến một đàn thằng ngợm líu lo mô tả rồi cùng nện đến nứt chuông, hay, bức tranh thiên đường XHCN hiển hiện “một lạch đào nguyên suối chửa thông” từng được khắc họa trong thơ Hồ Xuân Hương.
Bài diễn văn bế mạc dài 6472 chữ đó bao gồm 3 cái “Tuy Nhiên” giết dân không gươm dáo, 5 khúc “Trung Ương Yêu Cầu” cực kỳ ba lơn, và 1 tiết mục “Trung Ương Nhấn Mạnh” cực lực lên đồng.
Nó đúc kết rõ ràng và chính xác vị trí dân ta đang ngồi đâu bên lề đất nước.
*

Đáy Thẳm Biển Đông

Toàn văn bài phát biểu lê thê và rỗng tuếch đó chỉ chứa duy nhất và lơi khơi một từ “chủ quyền”, trong đoạn “Ban Chấp hành Trung ương khẳng định, Bộ Chính trị, Ban Bí thư là một tập thể lãnh đạo đoàn kết, vững vàng về chính trị, kiên định mục tiêu, lý tưởng của Đảng; kiên định chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh; kiên quyết bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ, bảo vệ độc lập dân tộc và chủ quyền quốc gia”.
Không một từ Biển Đông, không Vịnh Bắc Bộ, không Tây Nguyên, không Rừng Đầu Nguồn, không Thác Bản Giốc, không Ải Nam Quan, không Ngư Trường Truyền Thống, không Hoàng Sa/Trường Sa… Tuyệt nhiên không. Tất cả không ý nghĩa gì. Tất cả không thành vấn đề là của ta hay của giặc.
Độc lập dân tộc và chủ quyền quốc gia hoàn toàn đứng sau ưu tiên kiên quyết  bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ.
Đồng nguyên hai mặt ở đây là:
Một, đảng dễ rã hơn đất nước và cần dốc sức cứu nguy hơn bao giờ hết;
Hai, chủ trương cực lớn, thuộc tầm đại cục, chính là cung cách tài tình du di linh động dâng đất/biển/đảo và cả xương máu nhân dân để đổi lấy ghế ngồi và các thứ trương mục ngân hàng nước ngoài.
Đó là một cuộc họp kín để lộ hàng: Mỗi ủy viên Bộ cai trị đều có cách riêng thậm thụt chạy vạy một chỗ dựa vững chắc giữa đám “con trời”, rồi tụ họp cả bầy trung ương về để khoe mẽ thành tích ô dù tìm được bên kia biên giới, thông qua những chiêu thức tàn độc triệt hạ đối thủ, nhân danh đạo đức cách mạng. Chưa bao giờ biên giới đất nước ta mong manh như thời này.
Từ Nam Ninh đến Bắc Kinh, từ Thành Đô đến Trung Nam Hải… mọi hiệp ước tuyệt mật đều xảy ra âm thầm lặng lẽ giữa bọn đại bá tàn hung và bầy du côn thi đua làm tiểu bá. Nghĩa là, cũng chưa bao giờ nhân dân bị gạt văng ra ngoài mọi cuộc thương lượng ở tầm quốc gia như thời này.
*

Đáy Vực Kinh Tế

Tuy nhiên, áp lực lạm phát và bất ổn vĩ mô vẫn còn lớn. Thị trường tiền tệ diễn biến phức tạp; nợ xấu ngân hàng ở mức cao; tăng trưởng tín dụng thấp; hoạt động của một số ngân hàng thương mại cổ phần thiếu minh bạch, còn tiềm ẩn nhiều rủi ro; lãi suất ngân hàng vẫn còn quá cao so với hiệu quả sản xuất, kinh doanh của doanh nghiệp. Thị trường bất động sản, thị trường chứng khoán vẫn chưa được cải thiện; thị trường vàng còn nhiều biến động. Các đề án tái cấu trúc đầu tư công, doanh nghiệp nhà nước và ngân hàng thương mại còn có nhiều vấn đề cần tiếp tục nghiên cứu, hoàn thiện. Tăng trưởng GDP và tổng vốn đầu tư xã hội không đạt được kế hoạch đề ra; số doanh nghiệp phải giải thể, ngừng hoặc thu hẹp hoạt động vẫn ở mức cao; việc làm và thu nhập của người lao động khó khăn. Trật tự, an toàn xã hội và các tệ nạn xã hội, tội phạm, tham nhũng, tiêu cực còn nhiều phức tạp…”.
Mỗi dấu chấm/phẩy/chấm phẩy ngắt câu trong đoạn văn nói trên đều là mỗi quả bom tấn giết dân hàng loạt, với một dự báo hệ lụy khó lường còn kéo dài trong những năm trước mặt.
Thế mà nghe qua tưởng chừng như Bộ cai trị đang bàng quan nhận định về một quốc gia xa xôi nào khác, và thản nhiên như không về những hậu quả chết người đối với dân tộc… nó.
Đối sách?
Cải thiện môi trường đầu tư kinh doanh; tập trung giải quyết tình trạng nợ xấu, tháo gỡ khó khăn cho doanh nghiệp; khuyến khích đầu tư trong nước và đẩy mạnh thu hút đầu tư nước ngoài; ưu tiên đầu tư phát triển nông nghiệp và du lịch…”.
“…Đổi mới mô hình tăng trưởng, cơ cấu lại nền kinh tế… tái cấu trúc đầu tư và tái cấu trúc thị trường tài chính… giữ vững định hướng xã hội chủ nghĩa của nền kinh tế, tập trung vào những khâu, công đoạn then chốt của bốn lĩnh vực chính, bao gồm: Công nghiệp quốc phòng; công nghiệp độc quyền tự nhiên; lĩnh vực cung cấp hàng hóa dịch vụ công thiết yếu… Các tập đoàn kinh tế, các tổng công ty nhà nước lớn phải được cấu trúc lại theo mô hình công ty mẹ – công ty con; được kiểm toán hằng năm…”.
Xử lý nghiêm các trường hợp đã được Nhà nước giao đất, cho thuê đất nhưng sử dụng không đúng mục đích hoặc chậm đưa đất vào sử dụng… Nhà nước chủ động thu hồi đất theo quy hoạch, kế hoạch sử dụng để tạo quỹ đất; trực tiếp thực hiện việc thu hồi đất, giao đất, giải toả, đền bùKhông để các nhà đầu tư trực tiếp thoả thuận với người sử dụng đất về giá đền bù, chuyển nhượng quyền sử dụng đất…”.
Sau cùng là “quyết định thành lập lại Ban Kinh tế Trung ương”.
Rõ là Bộ cai trị rất chuyên nghiệp trong việc sử dụng xâu chuỗi biện pháp thay cho giải pháp. Trong đó, nhân dân không có ý nghĩa gì để cấu thành một loại yếu tố đáng quan tâm. Chính yếu xưa nay vẫn là biện pháp sai đây sửa đấy, nhanh chóng vượt qua và tiếp tục đặt để công đoạn truy cứu trách nhiệm lãnh đạo vào …tương lai. Bằng không thì đó là trách nhiệm… toàn dân.
Càng rõ hơn là trong lãnh vực này, nhân dân không được phép ngồi. Toàn dân sẽ được nhà nước quy hoạch tạo quỹ đất, song song với tăng thuế, tăng giá sinh hoạt, được giáo dục thêm về tính hy sinh… để giải quyết tận gốc tình trạng nợ xấu, tháo gỡ khó khăn cho doanh nghiệp, kể cả những khó khăn khách quan triền miên đã đập vụn các quả đấm thép…
*

Đáy Hố Nhân Quyền

Tuy nhiên, đến nay giáo dục và đào tạo nước ta vẫn chưa thực sự trở thành quốc sách hàng đầu, động lực quan trọng nhất cho phát triển; thậm chí còn không ít hạn chế, yếu kém, nhất là về chất lượng giáo dục – đào tạo; công tác quản lý và cơ chế tạo nguồn lực và động lực cho phát triển…”.
Phải đổi mới từ nhận thức tư duy, mục tiêu đào tạo, hệ thống tổ chức, loại hình giáo dục và đào tạo, nội dung và phương pháp dạy và học đến cơ chế vận hành, cơ chế quản lý, xây dựng đội ngũ giáo viên, cán bộ quản lý, cơ sở vật chất, nguồn lực, điều kiện bảo đảm thực hiện đổi mới toàn bộ hệ thống giáo dục, bao gồm giáo dục mầm non, giáo dục phổ thông và giáo dục đại học, đào tạo nghề…”.
Phải đổi mới, nâng cao nhận thức của các cấp uỷ đảng và chính quyền về vai trò của khoa học và công nghệ, coi phát huy ứng dụng và phát triển khoa học – công nghệ là một bộ phận không thể thiếu của quy hoạch, kế hoạch phát triển ngành và địa phương…”.
Phải vận dụng đúng đắn cơ chế thị trường để đổi mới, nâng cao hiệu quả, hiệu lực quản lý nhà nước; cơ chế, chính sách; xây dựng và thực hiện các nhiệm vụ khoa học và công nghệ lớn của Nhà nước. Tăng cường và phát huy tiềm lực khoa học quốc gia; phát triển thị trường khoa học và công nghệ; chủ động, tích cực hội nhập quốc tế, thu hút nguồn lực và chuyên gia người Việt Nam định cư ở nước ngoài và người nước ngoài tham gia các dự án khoa học – công nghệ của Việt Nam…”.
Nhân dân được nhắc tới nhiều nhất là ở khúc “cải tạo để tăng năng suất” này, gọi là nhằm vào việc phát triển về sau, sau khi trả xong nợ khủng của các tập đoàn.  Ở đây, nhân dân không được coi là chủ thể, mà là công cụ, có chức năng, nghĩa vụ và quyền hạn chính yếu là gánh vác trách nhiệm về mọi sai trái của trung ương.
Nói cách khác, nhân dân không có khả năng, không cần và không nên đóng góp ý kiến gì về loại chức năng, nghĩa vụ và quyền hạn vừa nói. Lại càng không nên đề cập gì đến mục tiêu cả nước gia công trả nợ cho đảng, nhân danh phát triển. Ngay cả giới trí thức gạo cội ở tầm IDS cũng không. Và bởi đó, nhân dân tuyệt đối không cần thông tin hay nhu cầu được thông tin; không cần lập hội tương trợ/ái hữu/xã hội; không nên trao đổi/tranh luận/phản biện/học hỏi lẫn nhau; càng không nên tụ họp bày tỏ ý kiến hay biểu đồng tình về bất cứ vấn đề gì. Nhất thiết không xa xỉ làm báo và không tự ý lướt mạng liên kết xã hội.
Nhân dân phải lặng im. Tất cả đã có trung ương lo tất, kể cả tiện nghi trong các trại tập trung lao cải hay các nhà tù.
*

Đáy Biển Sóng Ngầm

Trong cả cái mảng tối bao trùm tương lai đất nước, may thay, bài “phát biểu quan trọng” của tổng Ngọng còn sót lại một ánh mờ duy nhất. Là khơi gợi cho nhân dân ta một câu hỏi hóc búa nhưng cực kỳ thiết thực:
Dân tộc ta ngồi thế đủ chưa? Hay cần phải đồng loạt đứng dậy?
Vì Sự Thật, Tự Do, Công Lý và Hòa Bình.
Vì lương tâm chính mình và tương lai con cháu.
Như tuổi trẻ Hùng-Hạnh-Chương-Nghiên…
Hay như 17 thanh niên Công giáo ở Vinh.

16/10/2012. Kỷ niệm 34 năm ngày Đức Gioan Phaolô đệ nhị trở thành Giáo hoàng đầu tiên không phải người Ý từ thế kỷ 16.
Blogger Đinh Tấn Lực

Động loạn bầy vua – Te tua bầy quan


Động loạn bầy vua – Te tua bầy quan

. Đinh Tấn Lực 
Lũ ta là con rối
Cho cuộc đời giật dây…
(Chế Lan Viên)
Lũ giật dây bỗng ngỏmBèn lạy thằng hàng xóm:Hữu nghị tình xin nốiMối dây nhờ chăm nom.(Đinh Tấn Lực)
Từ giữa năm tới giờ, cái âm thanh xoành xoạch nghe ra mỗi lúc mỗi rát tai. Tình hình thay đổi nhanh hơn tốc độ pốt tin/tháo bài trên hệ truyền thông chính quy. Tất yếu là nhanh hơn dự phóng của bộ sậu tứ trụ triều đình vốn dĩ có tầm nhìn chưa đời nào qua khỏi tròng kính cận.
Chẳng bao lâu trước đây, tình trạng sứ quân hỗn chiến hầu hết xảy ra dọc theo hàng nghìn cây số biên giới và các vùng kinh tế chủ quản mênh mông từ xám tới đen. Nay đã hỗn quân hỗn quan/loạn chiêu đòn độc, giữa sân chầu. Vì đâu?
Trước, quyền sinh lợi. Nay, lợi mãi quyền. Tiêu chí quyền lợi bao trùm quyền lực, kể từ khi hệ quốc doanh chủ đạo biến thể thành những tập đoàn quả đấm vĩ mô và đồng loạt rơi vào tay viên thừa tướng nức tiếng đại tài thu gom/vun vén. Cả than, cả thép, cả dầu, cả khí, cả nhôm, cả gạo, cả điện, cả sim, thậm chí, cả kho bạc có thằng ku bảo vệ cứ lăm le nhìn nghiêng/trông thẳng… Đầu vào có tên là tài nguyên đất nước và lao động giá bèo. Đầu ra là các trương mục ngân hàng Thụy Sĩ.
Chính trường và Thương trường trở thành món hàng hai trong một. Các nhóm lợi ích thăng hoa và đầy túi. Có xấp xỉ đâu đó hàng chục tập đoàn và gần trăm tổng công ty ổ nhện giăng mạng định hướng bát nháo cho nền kinh tế thị trường xà xẻo. Dẫn đầu quy trình hóa bùn đại trà là những quả đấm thép Vinashin, Vinalines và các thứ đồng loại Vinakủkải… Quả táo kinh tế, dưới những câu thần chú có tên là nghị quyết và tái cấu, đã tóp teo/nhăn nhúm như táo tàu phơi mẹt chờ đậy vung nồi sâm bổ lượng. Nhung nhúc đầy sâu. Miếng ăn ngày càng nhỉn. Thị trường thu hẹp không chờ ai ngạc nhiên. Địa bàn manh mún. Nia nhiều hơn sàng. Mô mìn san sát. Nỗ lực tranh phần ngày càng gay. Chỏ tay ngày càng nhọn. Mắt mũi ngày càng nhầu. Sân chầu ngày càng náo. Cung vua phủ chúa ngày càng căng. Miếng trả miếng. Đòn tiếp đòn. Mắt răng tung tóe.
Tình hình chung là Bục Bể Phốt. Tên chữ là Vỡ Trận.
Cả Vỡ Trận kinh tế. Cả Vỡ Trận ngoại giao. Cả Vỡ Trận truyền thông.
Và sau cùng là Vỡ Trận thỏa hiệp thượng tầng nội bộ đảng.
*

Lóng Lánh Bóng Xà Phòng

Kinh tế VN, trong vài thập niên qua, đã dập dồn chuyển đổi từ Chỉ huy Tập trung sang Thị trường Hoang dã bằng Định hướng Sứ quân cát cứ Giành giật địa bàn. Rồi biến tướng thành Tập trung mọi Địa bàn vào tay thủ tướng đương nhiệm và gia tộc hắn, kể từ ngày 27-06-2006.
Ở VN, xưa giờ, chưa có nhà nào làm giàu nhanh hơn gia đình Nguyễn Tấn Dũng. Vừa nắm trọn các mũi nhọn lẫn các quả đấm kinh doanh đa ngành đa lãnh vực, lại vừa nắm luôn chức vụ trưởng ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng để bao che/be bờ cho băng đảng, thì nhịp độ làm giàu cao tốc đó là điều không đáng ngạc nhiên. Nó chỉ gây sốc trong toàn đảng một khi nhịp độ vỡ bóng kinh tế và vỡ nợ khu vực công cũng thuộc hàng cao tốc không kém. Từ Vinanày đến Vinakhác. Từ dầu khí tới thủy điện. Từ địa ốc tới ngân hàng. Từ tay Cục trưởng tàu ngầm Dương Chí Dũng cho tới 415.000.000.000.000đ (415 nghìn tỷ đồng) nợ xấu có cơ mất trắng…
Thậm chí, ngay cả những biện pháp nhồi sâm/tiêm thuốc khỏe hồi dương cho nền kinh tế hấp hối lâm sàng này, dưới tên gọi kích cầu/bơm tiền/tái cấu, cũng đều là những cơ hội lại quả/xà xẻo/vét chuyến chót. Lớn là xây bảo tàng hàng chục nghìn tỷ đồng và tàu cao tốc/điện hạt nhân hàng tỷ USD. Còn nhỏ là ăn đá Trường Sa/ăn tiền cứu trợ/ăn cả hài cốt liệt sĩ.
Cũng chưa bao giờ trong chế độ độc tài nhân danh XHCN này xảy ra trường hợp các đầu nậu ngân hàng từ chức đồng loạt, ngay sau hai biến sự lịch sử là đại biểu QH Hoàng Yến bị thanh trừng bất chợt và sự nghiệp trùm Mafia của bầu Kiên bị thanh toán tức tưởi bởi đòn phép tàn độc chặt chân chặt tay nhau của các ủy viên Bộ Chính Trị. Khiến cả con gái của Tô Huy Rứa và con gái của Nguyễn Tấn Dũng cũng vội vã vất giày tháo chạy khỏi những chức vị trong tầm ngắm của các đối thủ thượng thừa, trước đó. Rồi mới đây, thêm hai thành viên xin rút tên ra khỏi Hội đồng Quản trị Ngân hàng Bản Việt.
Mọi khuyết tật kinh tế thật và đầy tràn, đang rất cần nỗ lực cấp thiết cải thiện, đều trở thành ưu tiên thứ yếu so với động lực vơ vét tài nguyên đất nước làm của riêng và các biện pháp trả đòn nội bộ. Kể cả các khuyết tật lạm phát phi mã, giá cả tăng vọt, sức mua kiệt quệ, chứng khoán thủng đáy, lãi suất phá trần, tín chấp chào vay, mê trận vàng thỏi, sản xuất đình động, doanh nghiệp cạn vốn, ô-tô hấp hối, hàng Việt yếu thế ngay trên sân nhà, thị trường bất động sản suy thoái toàn diện, mức tín dụng ngân hàng tụt xuống hạng Caa1 và mức tín nhiệm quốc gia xuống mức B2, gần chục vạn doanh nghiệp giải thể, lâm trường bị hủy diệt, thị trường bị TQ xâm chiếm, ngư trường bị TQ phong tỏa v.v…
Nội dung số 6 của Kết luận 21 ghi rõ: “Ở Trung ương, thành lập Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng chống tham nhũng trực thuộc Bộ Chính trị, do đồng chí Tổng Bí thư làm Trưởng ban”. Thế nhưng trên đường thực thi Kết luận 21, Chính phủ đã thực hiện dự thảo sửa đổi bổ sung Luật Phòng Chống tham nhũng theo chỉ đạo của Nguyễn Tấn Dũng là dự án này “chưa cần đề cập đến đến việc kiện toàn Ban Phòng chống tham nhũng”. Con tàu tất yếu xoay ngang, rồi xoay mòng giữa dòng, bất kể chiều nước/hướng gió, một khi lái tàu nhất quyết cùng lúc giật cần điều khiển máy chạy hết công suất “tả tiến-hữu lùi”. Quốc hội đâm hoang mang cùng cực, rồi cùng nhau đệ đạt BCT “tiếp tục thảo luận nhiều hơn về đổi mới phương thức lãnh đạo của Đảng”. Rõ ràng là kết luận họp đảng không bằng kết quả họp đàn.
Chưa bao giờ tình hình “Nam liềm-Bắc búa” rõ nét bằng độ phân giải cực cao như hiện giờ. Liềm Dũng đã gặt tận gốc rạ trên mọi mặt trận kinh tế, trong lúc búa Trọng chỉ mới vỗ nhẹ trên đe phòng chống mấy thằng đầu gấu mót lúa, mà chưa chắc sẽ níu được cái lưng ghế trưởng ban chỉ đạo. Thị trường chứng khoán VN nhấp nháy sụt mất hơn 5 tỉ USD chỉ trong vòng 24 tiếng đồng hồ, ngay sau khi báo chí được phép lộ tin con bạch tuộc Mafia đầu bạc bị tóm rồi bị chuyển tội danh kinh tế thành chính trị, với cái án dự phóng trước mắt từ mọt gông tới dựa cột. Các bên không cứu được thuộc hạ, đành mang tiếng thí quân, và chỉ có thể rửa hận bằng cách truy bức thuộc hạ khác của đối thủ để mong đánh vỡ đội hình phe nó. Chẳng phải do rỗi hơi mà Trương Tấn Sang đích thân dẫn đầu một phái đoàn hùng hậu đi săn lùng/kiểm điểm đảng bộ Ngân Hàng Nhà Nước.
Các trụ cột của chế độ va nhau long vôi rớt vữa, như những hàng chai nhựa dưới sức dập của quả bóng Bowling có in hình các vị tổng thống Mỹ. Những đồng đô thần chú đã tài tình đến mức thần sầu trong quy trình biến cải rất đông đồng chí thành những kẻ thù đồng mộng đô-la nhưng không đồng sàng cơ cấu.
Chẳng hề có một thế lực thù địch hay yếu tố khách quan nào dự phần vào đây. Chính động lực vơ vét và trả đòn nhau của lãnh đạo đảng mới là những hồi kèn thôi thúc cho tiến trình vỡ trận kinh tế, vĩ mô là các quả đấm thép hóa bùn, còn vi mô là các bó rau muống hóa vàng.
*

Chập Chờn Tờ Hiệp Ước

Ngay khi Trương Tấn Sang khấu kiến Hồ Cẩm Đào nhân dịp tham dự Hội nghị cấp cao APEC lần thứ 20, và diễn ra cuộc Đối thoại chiến lược quốc phòng cấp thứ trưởng Việt-Trung lần thứ ba giữa  Thứ trưởng Bộ Quốc phòng VN Nguyễn Chí Vịnh với Phó tổng Tham mưu trưởng Quân đội TQ Mã Hiểu Thiên để cùng “khẳng định tình đoàn kết giữa quân đội hai nước”, thì cũng là lúc Cục Quản lý Thông tin tỉnh Hải Nam tiến hành công tác Quy hoạch các hạng mục xây dựng mạng thông tin thành phố Tam Sa.
Ngay đúng vào lúc Nguyễn Tấn Dũng tham dự Hội chợ triển lãm ASEAN – Trung Quốc (CAEXPO) và Hội nghị thượng đỉnh đầu tư-thương mại ASEAN-Trung Quốc (CABIS) lần 9 tại thành phố Nam Ninh, thì, như tin báo chí chính quy VN loan tải: “TQ lại hoành hành ở biển VN”. Trong lúc Tân Hoa Xã long trọng đăng phóng sự “VN-TQ đồng ý nhiều thỏa hiệp về biển”. Còn Nguyễn Chí Vịnh tuyên bố: “Việt Nam không còn bất cứ băn khoăn gì khi hợp tác với Trung Quốc trên mọi lĩnh vực, giải quyết với Trung Quốc mọi bất đồng”.
Truyền hình VTV1 đã long trọng chiếu hình ảnh Nguyễn Tấn Dũng ôm hôn thắm thiết lãnh đạo khu tự trị dân tộc Choang ở Quảng Tây, tức thuộc hàng quan chức địa phương cấp thấp của TQ. Trong lúc Chính phủ VN cử một nữ bộ truởng vô danh tiếp đón Phó Thủ tướng Đức Philipp Rösler. Hay chỉ thị cho báo chí trong luồng đăng những bài viết thiếu tính lành mạnh ngoại giao về Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton…
Rồi vào đúng ngày quốc khánh của CSTQ, Phó thủ tướng VN kiêm Chủ tịch Ủy ban chỉ đạo hợp tác song phương VN-TQ đã dzung dzăng lãnh đạo một số Bộ, ngành, địa phương của VN cùng đại diện Đoàn Ngoại giao tới dự tiệc chiêu đãi do Đại sứ Đặc mệnh Toàn quyền nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tại Việt Nam Khổng Huyễn Hựu tổ chức . Tại đây, Nguyễn Thiện Nhân đã khiến Khổng Huyễn Hựu cười tươi bằng một khẳng định chắc nịch: “Quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Việt Nam-Trung Quốc tiếp tục có những tiến triển mới trên tất cả các lĩnh vực. Các chuyến thăm và gặp gỡ cấp cao được duy trì thường xuyên đã góp phần tăng cường hơn nữa tin cậy về chính trị giữa hai bên”. Cụ thể ra là: “Không để Biển Đông ảnh hưởng quan hệ Việt-Trung”, như lời thánh phán.
Mọi kỳ vọng/nghi ngờ/đồn đoán về thế chân vạc “Trung-Việt-Mỹ”có thể thu nhỏ độ ồn vì mặt trận ngoại giao đã vỡ nát tại đây, bởi, nhìn chung, tình hình là TQ tăng tốc chi phối đảng và nhà nước CSVN toàn phần và toàn phương vị, ngay sau khi Phó thái thú An Nam Đô hộ phủ Nguyễn Tấn Dũng thực hiện mỹ mãn chuyến khấu tấu “Thành Đô hồi hai”.
Cũng không còn thắc mắc gì nữa. Mọi người đều rõ: Rắn ở đâu và đứa nào đang cõng. Gà chỗ nào và thằng nào đang cắn. Một khi triều đình đã lệnh xử chém mọi Công dân lẫn Việt kiều gióng tiếng đòi bảo vệ chủ quyền ông cha để lại cho dân tộc Việt hơn bốn ngàn năm qua, khiến dư luận thế giới đồng thanh phản đối, lên án “phi công lý”, “đáng xấu hổ”… Cả chính phủ, quốc hội các nước Âu Mỹ Úc. Cả HRW, IA, RSF, Cao ủy Nhân quyền Liên Hiệp Quốc… đều cùng nhăn mặt.
Kể ra, quả thật là có lý có tình biết bao, khi nghe đâu đó một tay kiến trúc sư thượng thặng của đảng đã luận rằng: “Xây bảo tàng nghìn tỷ để khẳng định chủ quyền nước Việt”.
Rõ là rất nên cất giữ chủ quyền VN vào viện bảo tàng, từ đây, để con cháu đều rõ là chúng ta đã từng có thời có nó.
*

Xập Xình Đài Với Báo

Dương Chí Dũng lọt lưới, mất tích, rồi nghe đâu sa lưới, nhưng vẫn thất tung, chí ít là trên mặt truyền thông đại chúng. Ai chung chi cho hắn? Hắn chung chi cho ai? Ai giúp hắn bôn tẩu? Ai chỉ đạo truy sát? Công an chập chờn vào cuộc rồi bị ai đá văng khỏi cuộc? Ai thực sự làm chủ cái nắp hũ mắm dòi? Dương Chí Dũng thuộc đường dây nào trong nhóm lợi ích có tên là chính phủ? Mức độ hiểu biết tận tường ngõ ngách tham nhũng của hắn tới đâu? Mắt xích nào có thể bung kế tiếp? Các đầu gấu thượng tầng đã có đủ thời gian làm bốc hơi chứng cớ? Con cờ thợ lặn hết bình hơi đó sẽ được dùng trong Hội nghị TW cấp tập đầu tháng 10 này như thế nào? Vân vân…
Trầm Bê còn nhớn nhác. Cố vấn Hưởng bị đá đít. Bố già Kiên bị tóm cổ. Liệu bầu Kiên hiểu biết thông thoáng hơn Dương Chí Dũng về các đường dây tham nhũng cao tốc? Động cơ nào khiến tội danh kinh tế biến thành an ninh chính trị? Có phải bầu Kiên là một thứ Năm Cam cao cấp thời điện hạt nhân sắp thành dự án? Do đâu có lời dọa một bản án tử hình? Xác suất hắn “hợp tác khai báo” với phe đối nghịch cao thấp ra sao? Liệu kẻ thù của chính phủ còn có khả năng nào khác để khóa sĩ bắt tượng cho trống hàng rào bảo vệ thủ tướng? Lý do nào khiến BCT không bỏ phiếu nội bộ về Nguyễn Tấn Dũng mà phải cập rập tổ chức Hội nghị TW kỳ 6 trước hạn định? Canh bạc TW đầu tháng 10 này sẽ lật tẩy con bài Kiên và lột truồng đồng bọn của nó? Vân vân…
Báo đài ta hoàn toàn mù tịt, về cả những dấu hỏi lẫn các thứ vân vân. Trong lúc truyền thông địch mặc sức tung hoành. Thành một dấu than to tướng. Ngay khi thương phế binh tự làm Youtube và dân oan làm Thông cáo Báo chí để gióng tiếng đấu tranh, thì Hội nhà báo không cần mở cuộc thi khép cánh cũng tự động biến thành Hội nhà bướm. Ký giả/phóng viên có thẻ nhưng không còn khả năng làm báo. Thời oanh đã nhất quyết chuyển sang thời liệt. Thế giới chưa có loại Viagra cho các cây bút oằn ngòi.
Đến mức phải hỏi nhau sao chẳng ai dám ẳng lên một tiếng? Hai phóng viên bị nện tơi tả ở Văn Giang mà không nghe bất kỳ giới chức nào há miệng. Lại tiếp tục im re khi bọn khốn nạn giải thích rằng “tưởng đâu là… dân”!
Đến mức lá thư cầu cứu của đại biểu QH Đặng Thành Tâm gửi đến hầu hết báo chí mà không một tòa soạn nào dám đăng tải.
Ngay cả một ký giả báo Pháp Luật cũng khẳng định trong cuộc phỏng vấn của đài ngoại: “Chúng tôi không biết làm sao bảo vệ mình. Nỗi sợ lớn ngăn không cho chúng tôi lên tiếng…Ngay cả lúc này, tôi không biết có bị nghe lén không”.
Phải cảm thông cho các nhà báo chính quy. Họ không có tự do cả viết lẫn lách. Bởi, chiếu theo  định nghĩa về Tự Do đạt chuẩn mực cao nhất/rõ nhất/gọn nhất/tượng hình nhất/thật nhất xưa giờ ở nước CHXHCNVN của Trung tá công an Vũ Văn Hiển, thì rõ là họ bị …thiến.
Đã bị thiến thì còn sợ gì nữa?
Vậy mà vẫn còn đó một Nỗi Sợ Lớn: Sợ trả thù!
Ai trả thù?
Câu hỏi tưởng khó, hóa ra câu trả lời rất dễ, nếu người ta quan tâm đến một chuỗi sự kiện xảy ra từ khoảng tháng 06-2006 tới nay:
Các nhân vật từng có nỗ lực gợi ý tạo sự thay đổi cho VN cất cánh hay đòi hỏi công lý (mà không nệ hà “nỗi sợ lớn”) đều bị bỏ tù hay bị bắt giam vô thời hạn:
Nguyễn Đan Quế, Hà Sĩ Phu, Phạm Hồng Sơn, Lê Chí Quang, Nguyễn Vũ Bình, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Phạm Minh Hoàng, Trần Khải Thanh Thủy, Lê Thăng Long, Phạm Thanh Nghiêm (đã mãn hạn tù); Lê Công Định (thách thủ tướng tranh luận), Trần Huỳnh Duy Thức (chấn Việt), Nguyễn Tiến Trung (Tập hợp thanh niên), Cù Huy Hà Vũ (kiện thủ tướng), Điếu Cày Nguyễn Văn Hải (chống TQ xâm lược), Tạ Phong Tần (Sự thật & Công lý), Phan Thanh Hải (biểu tình là hợp pháp), Nguyễn Quốc Quân (Việt kiều về nước dạy kỹ thuật mềm), Lm Nguyễn Văn Lý, Ms Dương Kim Khải, Trần Thị Thúy, cùng rất nhiều người khác nữa…
Cách trả thù cũng rất đa dạng: ném phân, vất mắm, tạt dầu cặn, chẹt xe, dùng bao cao su đã qua sử dụng, áp án chồng lên án, vu tội khủng bố, viết bài mạ lỵ, cô lập kinh tế, làm nhục người thân, bêu xấu người quen, dọa chủ cho thuê nhà, thậm chí bêu rếu con cái họ ở trường… trước khi đọc các bản án bỏ túi.
Chính tiến trình và cách thức trả thù đó đã định vị tư thế của kẻ đứng đầu chính phủ, tạo ra nỗi sợ lớn nói trên, và khiến cho mặt trận truyền thông bị bỏ ngõ. Nhà báo không làm báo thì đã có dân làm báo, và hút cạn độc giả cả nước, khiến một số khá đông nhà báo có thẻ cũng tràn sang lề dân, để nói điều không thể nói bên lề đảng. Phòng tuyến truyền thông thủng lớn. Giới truyền thông quy hồi chánh nghĩa ngày càng đông. Trụ cột truyền thông rơi từng mảng bê tông đến lộ cốt tre. Kéo theo cả luồng khói thẻ đảng ngún cháy của những Nguyễn Chí Đức, những Tô Hoài Nam, chính thức và công khai trước công luận.
Cũng chính tiến trình và cách thức trả thù gây hệ lụy bỏ ngõ đó đã khiến cho kẻ địch của chính phủ trong nội bộ đảng tận tình khai thác kỹ thuật truyền thông thời a còng để tấn công đến nát mặt. Quan làm báo trở thành siêu sao mới trong một thời gian ngắn. Tin tức và bình luận không nhất thiết theo đúng bài bản báo chí, nhưng vừa mắt người đọc/vừa tai người nghe. Cung hết thâm. Sử bớt bí. Ít ra trong những điều nói ra đã hơn nửa là những điều có thật, kiểm chứng được, nên khiến cho người đọc tin thật cả những điều chưa kiểm chứng. Chưa thời nào kỹ thuật tuyên truyền xám bắt mắt và hưng phấn như thời này.
Cây kim làm gãy lưng con lạc đà là cái quyết định hớ đầy khe hở của tay thủ tướng nổi tiếng tư thù vặt và chuyên trả thù vặt vừa nói, sau khi đã bắt giam một cán bộ lõi, cũng tên Dũng, tưởng đâu là tác giả trang mạng quan làm báo của phe địch trong đảng. Cứ ngỡ quyết định dập blog đó là một cú hích đạp bẹp dàn báo ngoài luồng, không ngờ lại khiến số view của chúng tăng vọt không ngờ. Âu cũng là một bài học đắt giá về tiếp thị thời nay. Quả cấm có sai ai đó từng bảo đứa ngu không di hại bằng đứa ngu mà có quyền (ra quyết định).
Rõ là truyền thông vỡ trận trước cả hiệp hai của trận đấu.
*

Thượng Phương Kiếm Kẹt Vỏ

Nếu bản tin bầu Kiên bị tóm gây bất ngờ như tiếng sấm giữa hè, thì những bản tin về cựu Bộ trưởng Trần Xuân Giá, đương kim Chủ tịch ACB, quyết định từ nhiệm, rồi bị khởi tố, rồi đính chính không có khởi tố, rồi lại khởi tố và tại ngoại, rồi lại bị gỡ tin… cứ như bóng đèn néon sắp tắt, cứ chớp chớp giật giật liên hồi.
Không chỉ độc giả, mà chính giới truyền thông cũng không kém hoang mang. Không một ai biết chắc điều gì xảy ra đằng sau hậu trường sân khấu Ba Đình. Kịch bản cà giựt này là của ai, do ai và vì ai? Nó liên hệ ra sao với sức níu nhiều phía của cái ghế chỉ đạo phòng chống tham nhũng? Liệu là cố vấn Hưởng vẫn còn khả năng thì thầm/thỏ thẻ? Tỷ lệ phiếu tín nhiệm của thủ tướng vẫn là 4/14 hay tăng giảm thế nào trong BCT? Nó hữu cơ máu thịt thế nào với cái “Cương lĩnh lật đổ” từng nghe bàn sôi nổi/râm ran bên lề cuộc họp đảng bộ các cấp, và cả trong bàn nhậu suốt mấy tuần nay? Bộ công an thuộc chính phủ, nhưng làm việc cho phe nào? Cũng vậy, Bộ 4T nhận lệnh trực tiếp của BCT hay của thủ tướng? Có bao nhiêu chỉ thị của “trên” alô xuống các tổng biên tập? “Trên” nào là trên hết? “Trên” nào đang thắng thế? Độ cao thấp ra sao của xác suất đổi ngựa giữa giòng? Vân vân…
Nhìn ngược lại từ phía đương sự, với bề dày hãn mã và phong thái ít lem luốc của Trần Xuân Giá dưới thời Phan Văn Khải, người ta càng hoang mang gấp bội: Có phải trình độ hiểu biết bài bản của Trần Xuân Giá cao hơn hạng mánh mun Bầu Kiên/Trầm Bê nhiều cái đầu? Có phải tầm Bầu Kiên/Trầm Bê có thể tế thần như hạng Năm Cam khi xưa mà không luyến tiếc hay lo ngại hệ lụy gì nhiều? Có phải hàng thứ trưởng vẫn là giới hạn rọi đèn cho tới giờ này? Có phải thượng sách (cho cả hai phe) là nên kiêng dè với Giá vì Giá biết quá nhiều bí mật kinh tế/viện trợ/kiểm toán cấp quốc gia? Hay đơn giản chỉ vì Trần Xuân Giá là bậc thầy đỡ đầu của công chúa Nguyễn Thanh Phượng trong gần cả thập niên dài, nên hoàng thượng nhất định không để cái lạnh mùa xuân lây lan đến gốc phượng xanh mướt của mình?
Rõ là thanh Thượng Phương Bảo Kiếm của triều đình bị kẹt vỏ, phải rút ra thụt vào nhiều lần mà vẫn chưa ra khỏi bao. Nói gì tới những đường gươm tuyệt kỹ triệt hạ quần ma có tên là XHCN.
Mà đã thế thì không một ai ngạc nhiên khi nghe tin Trần Xuân Giá đột tử, vì ung thư hay vì bất cứ chứng trúng gió nào khác. Bởi đó mới là thượng sách cho cả hai phe hiện giờ.
Cho đến lúc đó, Trần Xuân Giá vẫn là một loại thuốc nổ độ nhạy cực cao, trong bối cảnh các phe sử dụng chiêu thức cơ chế để giải quyết nhân sự cấp cao, có thể làm bung sập cả chế độ.
Cái này, văn hoa gọi là Vỡ Trận thỏa hiệp thượng tầng nội bộ đảng.
Tội biết bao, cho cả chế độ lẫn “công thần” của chế độ. Nhưng dù sao, mọi người vẫn cần phải nhớ lấy quy định mới nhất của Tỉnh ủy Bình Dương, rất xứng đáng được nhân rộng cho cả nước, về sự giới hạn vòng hoa phúng điếu đám tang cả đảng.

02-10-2012 – Mấy đêm liền chong đèn nhớ bạn.
Blogger Đinh Tấn Lực