Ngạc Nhiên Hay Phẫn Nộ?



luongtamconggiao

Ngạc Nhiên Hay Phẫn Nộ?

. Đinh Tấn Lực


Thế thì người ta có thể sơ kết ngay tại thiên đường hình chữ S nơi đây đang có nhung nhúc hàng triệu quỷ Satan. Bởi, rõ ràng, chính sách cai trị của đảng và nhà nước này là vu khoát và vu khống.
Nó tự đánh đét vào đùi rồi lu loa òa khóc một mình mà vu khoát rằng chỉ có chủ nghĩa cộng sản, vũ khí quốc tế và bạo lực kách mệnh mới giải phóng được VN ra khỏi bàn tay thực dân/đế quốc.
Nó liên tục vu khống để triệt tiêu đại khối nhân dân mà nó từng cậy nhờ đứng lên giành chính quyền cho nó là địa chủ (trong vụ Cải cách Ruộng đất); là “gián điệp” (trong vụ Nhân Văn-Giai Phẩm); là bọn cơ hội (trong vụ “Xét lại-Chống đảng”); là bọn phản động “tuyên truyền chống nhà nước CHXHCNVN” hoặc là thành phần “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” (trong nhiều vụ áp án những người yêu nước kình chống thái độ hung hăng xâm lấn của Tàu cộng suốt thập niên qua)…
Phiên tòa sơ thẩm tại thành phố Vinh, ngày 8-9/01/2013, là vụ áp án gần nhất, đối với 14 thanh niên Công Giáo và Tin Lành ở Vinh và Trà Vinh.
Họ phạm tội yêu nước: Đã bày tỏ quan điểm gìn giữ vẹn toàn biên cương/biển đảo bằng các khẩu hiệu “HS-TS-VN”; Đã tham gia các cuộc học thảo về quyền con người và quyền công dân; Đã lên mạng tìm hiểu về kỹ thuật đấu tranh bất bạo động; Đã cổ súy và tự lực bảo vệ/nuôi dưỡng thai nhi; Đã vâng lời các chủ chăn: Đừng sợ hãi; Đã xiển dương Sự Thật và kêu gọi bằng hữu “Hãy sống cho đến chết, đừng chết ngay khi còn sống”…
Họ đã bị bắt cóc khắp nơi: Ngay tại học đường, sở làm, bến xe, phi trường… Họ bị giam giữ trái luật và bí mật hàng năm trời trước khi chính thức bị truy tố ra tòa. Thậm chí, không được biết tin mẹ tạ thế cho đến ngày giỗ đầu của mẹ. Họ bị xử trong một phiên tòa “công khai” có rào cản với công an trùng điệp nhiều vòng tứ phía, và nhiều người từ xa về theo dõi phiên tòa bị bắt giam ngay tại phòng trọ. Họ bị áp đặt những bản án bỏ túi, tổng cộng 83 năm tù giam và 42 năm quản chế, trong một phiên tòa vội vã tháo chạy như ngư dân ta bị giặc Tàu cộng rượt đuổi ngoài biển Đông. Họ đã dõng dạc trước tòa, với nhiều câu nói dũng cảm chạm vào lòng người như những danh ngôn thời đại.
Hôm nay, 24/04/2013, lẽ ra là ngày bắt đầu phiên xử phúc thẩm của những thanh niên yêu nước vừa nói đã kháng án những bản án vi hiến vi luật của tòa sơ thẩm ở Nghệ An. Tuy nhiên, ngành tư pháp VN tại thành phố Vinh, dưới sự chỉ đạo tròng chéo của nhiều cấp đảng ủy địa phương lẫn trung ương, đã tuyên bố đình hoãn phiên xử phúc thẩm, với một lý do được nêu đầy tính trẻ con: “một thành viên của Hội đồng xét xử không thể tham gia phiên tòa theo dự kiến”; và bản thông báo cũng chẳng đề cập khi nào sẽ bắt đầu lại.
Giới quan tâm không mấy ngạc nhiên về sự kiện đình hoãn này. Họ chỉ chau mày về cái lý cớ đình hoãn. Và thực sự sốc, về chuỗi đối phó tình thế cực kỳ thụ động và ngược chiều nhau của đảng và nhà nước này, ngày càng dồn dập những sai phạm/lỗi lầm/khủng hoảng (luận lý lẫn pháp lý/kiến văn lẫn ứng xử) ngang tầm lịch sử, trong suốt năm qua.
Những người cần tìm hiểu lý do đình hoãn thực sự, đã cất công duyệt lại những sự kiện chung quanh các bản án ngày 28/01/2013: Bắt người lặng lẽ – Xử án âm thầm – Án tù dậy sóng.
*
Tính từ thời Điếu Cày mặc áo 5 còng tẩy chay Olympic 2008, thì đây là một trong số nhiều vụ
  • Nhà nước bắt cóc nạn nhân rồi tự động dán nhãn nghi phạm;
  • Giam giữ trái luật các nạn nhân một thời gian dài trước khi thông báo cho gia đình họ;
  • Vi phạm luật quốc tế và cả luật VN về trình tự tố tụng các nạn nhân;
  • Nạn nhân bị ép cung, mớm cung để hoàn tất bản cáo trạng cho chính mình;
  • Luật sư bị hạn chế hoạt động, cả trong tòa lẫn trong tù;
  • Phiên xử “công khai” nhưng ngay cả thân nhân của nạn nhân cũng không được vào dự, thậm chí, bị hành hung đến trầy xước da, rách áo khoác, hoặc phải đi viện cấp cứu…;
  • Các công dân muốn theo dõi phiên tòa bị công an thường phục chận bắt/cướp điện thoại di động từ đêm trước, và trong cả buổi sáng bắt đầu phiên tòa;
  • Tòa án lóa xanh màu áo công an, cả trong lẫn ngoài, đặc biệt là rợp tiếng loa mở nhạc sàn để át tiếng cầu kinh của giáo dân cầm bảng “con/em/anh/bạn tôi vô tội” bên ngoài tòa án;
  • Bản án được quyết định sẵn bởi một cấp bí thư đảng nào đó bên ngoài hệ thống tư pháp;
  • Mục tiêu không nhằm thực thi pháp luật, mà là để trả thù nạn nhân (dám nói thật và thách thức chế độ), răn đe quần chúng (phải biết sợ bạo lực), hầu giữ quyền cai trị (bằng bạo lực).
*
Ngược lại, đây cũng là một trong nhiều vụ án
  • Được nhiều cộng đồng (cả Công giáo lẫn ngoài Công giáo/cả trong nước lẫn ngoài nước) hiệp thông cầu nguyện (qua các hình thức thắp nến/đọc kinh/đi xe đạp 100 cây số…);
  • Được quần chúng quan tâm nhiều nhất. Nhiều đoàn người đến từ các giáo xứ quanh Vinh. Nhiều người đến từ Hà Nội và Sài Gòn, chỉ để theo dõi tận nơi về cái gọi là phiên tòa “công khai” này;
  • Rất nhiều trang mạng cập nhật tin tức hàng nửa giờ, bởi những cộng tác viên tình nguyện của làng dân báo;
  • Nhiều trang mạng tổng hợp tin tức các trang khác, giúp cho độc giả tiện theo dõi. Ngay từ hôm trước của phiên xử;
  • Được phản ảnh tin tức trên mạng nhiều nhất. Google cụm từ “14 thanh niên Công Giáo và Tin Lành”, người ta có ngay hơn nửa triệu kết quả tìm kiếm;
  • Được truyền thông ngoại quốc loan báo nhiều nhất và nhanh nhất, với mức độ kỷ lục ngang ngửa lượng tin về phiên xử áp án LS Lê Công Định hay TS Cù Huy Hà Vũ trước đây. Riêng đài VOA đi tựa lớn bài phỏng vấn một luật sư trong nước: “Phiên tòa chưa khách quan, bản án không thuyết phục”.
  • Được ghi lại sự kiện ở nhiều góc cạnh ở nhiều nơi trên nhiều video clips, có thể lược kê:
-     Giáo xứ Yên Đại thắp nến cầu nguyện cho 14 thanh niên Công Giáo – Tin Lành
http://www.youtube.com/watch?v=DIyY1ja8t9s
-     Sydney cầu nguyện cho 15 thanh niên công giáo Vinh
http://www.youtube.com/watch?v=Pv4y…
-     Thanh niên Công Giáo bị Cộng sản Việt Nam bách hại: http://www.youtube.com/watch?v=XZmIcn_4YiI&noredirect=1
-     Thanh niên Công giáo Vinh: Phanxicô X. Đặng Xuân Diệu
http://www.youtube.com/watch?v=GrUvKC27pPA
-     Thanh niên Công giáo Vinh: Thư gửi gia đình của anh Thái Văn Dung
http://www.youtube.com/watch?v=H8F_dknL7FY
-     Thanh niên Công Giáo bị Cộng sản Việt Nam bách hại (phóng sự)
http://www.youtube.com/watch?v=XZmIcn_4YiI
-     Thư Nguyễn Thiên Kim gửi những thanh niên công giáo yêu nước (tâm tình)
http://www.youtube.com/watch?v=wp2qPna-tvc
-     Những Anh Chị Em – Vì sao những thanh niên Công Giáo yêu nước này bị bắt (bình luận)
http://www.youtube.com/watch?v=0brz4QYbDIg
-     Cập nhật vụ 14 thanh niên Công giáo bị giam tại VN
http://www.youtube.com/watch?v=k_9hzrL5i6M
-     Việt Nam đưa 14 thanh niên Công giáo và Tin Lành ra tòa ngày 08/01/2013
http://www.youtube.com/watch?v=RykeGMInXSg
-     VN kết án 14 thanh niên Công giáo tội “lật đổ chính phủ”
http://www.youtube.com/watch?v=mBYRF5Wyxa0
-     Quốc tế chỉ trích VN về án tù của 14 thanh niên Công giáo
http://www.youtube.com/watch?v=T7jpHQ-FVO4
-     Thanh niên Công giáo vô tội bị giam cầm – Nỗi Đau Quê Hương (nhạc của Hoàng Nhật Thông)
http://www.youtube.com/watch?v=eCMAufAQi1I
-     Đặc biệt, một YouTube playlist tập trung trên dưới 80 video clips về các thanh niên Công giáo ở Vinh bị bách hại: Free Young Christians Immediately!(http://www.youtube.com/playlist?list=PLB80E148D9A1C1B2B)
  • Được 28.480 người ký tên ủng hộ Bản Lên Tiếng của gia đình/thân nhân các nạn nhân (tính tới ngày khóa sổ). Trong đó bao gồm con số kỷ lục chữ ký của quý Giám mục, Linh mục, Thượng tọa, Mục sư, Chức sắc (Cao Đài-Hòa Hảo), và giới đấu tranh cho dân chủ, cả trong lẫn ngoài nước…
  • Được nhiều đoàn thể/tổ chức ra kháng thư phản đối, đặc biệt, Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền đã công bố “Kháng thư về phiên tòa xử 14 công dân yêu nước tại Nghệ An ngày 08-09.01.2013”;
  • Được Liên Hiệp Truyền Thông Công Giáo Việt Nam (có trụ sở tại Úc châu) ra một Thông cáo Báo chí phát đi trên toàn thế giới với nội dung: “Nghiêm khắc lên án và tố cáo trước dư luận quốc tế những hành vi đàn áp và bắt bớ bất công. Chúng tôi yêu cầu nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam:
1)     Thả ngay lập tức 14 thanh niên thuộc Giáo Hội Công Giáo và Giáo Hội Tin Lành đã bị bắt bớ bất công và còn giam giữ họ trái phép.
2)     Chấm dứt việc đàn áp Giáo Hội Công Giáo và các Tôn Giáo bạn. Bảo đảm an ninh cho các nơi thờ tự của tất cả các Tôn Giáo.
3)     Nghiêm chỉnh tôn trọng luật pháp do chính nhà cầm quyền Việt Nam ban hành. 
4)     Tuyệt đối tôn trọng Nhân Quyền và Tự Do Tôn Giáo theo như bản Hiến Chương Liên Hiệp Quốc khẳng định”.
  • Được Human Rights Watch, Frontline Defenders, International Amnesty đòi thả ngay
    http://www.hrw.org/node/102032
    http://thanhnienconggiao.blogspot.com/2013/04/front-line-defenders-keu-goi-ha-noi-huy.html
    Ông Rupert Abbott, nhà nghiên cứu về Việt Nam của Tổ chức Ân xá Quốc tế, tuyên bố rằng: “Chúng tôi kêu gọi chính quyền Việt Nam phải trả tự do ngay lập tức và vô điều kiện cho các nhà hoạt động vừa bị kết án… Xuyên tạc các hoạt động của các nhà hoạt động như một cố gắng lật đổ chính phủ là hoàn toàn vô căn cứ – họ đã bị cầm tù chỉ vì đã thực hiện quyền tự do ngôn luận”;
  • Được Sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội lên tiếng phản đối tức khắc: “Hành xử của chính quyền đối với những cá nhân này tỏ ra không phù hợp với các nghĩa vụ của Việt Nam theo Công ước Quốc tế về Các Quyền Dân sự và Chính trị, cũng như các điều khoản của Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền liên quan đến tự do ngôn luận và xét xử theo đúng trình tự. Chúng tôi kêu gọi chính phủ trả tự do cho các cá nhân này và tất cả các tù nhân lương tâm khác ngay lập tức”;
  • Được một tập thể dân biểu Hạ viện Hoa Kỳ lên tiếng phản đối gần như tức khắc: DB. Edward R. Royce, DB. Daniel E. Lungren, DB. Loretta Sanchez, DB. Zoe Lofgren, DB. Gerald E. Connolly, DB. John R. Carter, DB. Susan A. Davis, DB. Christopher Smith, DB. Michael M. Honda.
    DB. Loretta Sanchez đã nhận định: “Trong hai ngày qua, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam đã đem 14 nhà tranh đấu cho nhân quyền ra xét xử, họ bị cáo buộc với tội danh ‘hoạt động lật đổ chính quyền’. Nhưng trên thực tế, họ chỉ tranh đấu cho sự công bằng xã hội và tham gia biểu tình ôn hoà phản đối sự xâm phạm lãnh hải của Trung Quốc. Kết quả cuối cùng của một hệ thống tư pháp bất công trong vụ án (gọi là) lật đổ này là một tuyên án gần 100 năm tù bị giáng lên 14 nhà yêu nước”;
  • Được đại diện ngoại giao của các nước Canada, Hoa Kỳ, Thụy Điển, Thụy Sĩ, Na-Uy và Liên Hiệp Âu Châu tiếp đón và hỗ trợ gia đình 14 thanh niên yêu nước ngay tại sứ quán Canada ở Hà Nội;
  • Được 12 tổ chức phi chính phủ trên thế giới cùng liên kết phản đối các bản án bỏ túi này. Bao gồm Human Rights Watch, ACAT France, Access Now, Hội Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại, Media Legal Defense Initiative, International Freedom Of Expression, Electronic Frontier Foundation, Front Line Defenders, Southeast Asian Press Alliance SEAPA…
    Bà Nani Jansen, cố vấn pháp lý của tổ chức Khởi xướng Bảo vệ Pháp lý Truyền thông (Media Legal Defense Initiative) ở Anh Quốc nhận định: “Chúng tôi nghĩ những bản án mà những người trẻ này phải gánh chịu là bất công, họ chỉ  thực hiện quyền tự do tư tưởng và phát biểu họ một cách hòa nhã, không một dấu hiệu nào trong những hành động đó khiến họ bị xử phạt nặng đến như thế…”;
  • Được Dân biểu Chris Smith, Chủ tịch Tiểu ban nhân quyền của Ủy ban Đối ngoại Hạ viện Hoa Kỳ, tổ chức một cuộc điều trần tại Quốc hội Mỹ về Tình trạng Nhân Quyền ở VN, đòi hỏi Quốc hội Hoa Kỳ phải thông qua Đạo luật Nhân quyền cho Việt Nam và Đạo luật Cấm vận Việt Nam (Vietnam Sanction Act);
  • Được Giáo sư Allen Weiner (Đại học danh giá Stanford của Mỹ), đại diện cho 17 nhà hoạt động trẻ đang bị giam cầm tại Việt Nam gửi thỉnh nguyện thư lên Ủy ban Điều tra về Giam giữ Tùy tiện của Liên hiệp quốc (UNWGAD) trình bày về việc Hà Nội bắt giữ bất hợp pháp, giam giữ kéo dài các nhà hoạt động này, và đề nghị Liên hiệp quốc kêu gọi nhà cầm quyền Việt Nam phải phóng thích họ ngay lập tức;
  • Được Liên Hiệp Quốc bênh vực: Phát Ngôn Nhân Cao Ủy Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc Rupert Colville phát biểu rằng “Chúng tôi vô cùng quan ngại về việc kết án và tuyên án nặng nề đối với 14 nhà đấu tranh trong phiên xử Tòa Án Nhân Dân Nghệ An tại Việt Nam ngày 9 tháng 1, 2013 với cáo buộc ‘lật đổ chính quyền’ theo Điều 79 Bộ luật Hình sự. Những người này đã bị cáo buộc tham gia và là thành viên của tổ chức Việt Tân. Mặc dầu Việt Tân là một tổ chức ôn hòa cổ xúy dân chủ, chính quyền [VN] cho rằng đây là một ‘tổ chức phản động’. Không một cá nhân nào trong số người bị kết án có dính dáng đến những hành vi bạo động”;
  • Được Quốc hội Châu Âu ra Nghị Quyết về Nhân quyền và Tôn giáo tại Việt Nam;
  • Được đưa vào nghị trình cuộc hội nghị Đối thoại Nhân quyền Mỹ-Việt lần thứ 17 tại Hà Nội. Qua đó, ông Brad Adams, giám đốc châu Á của tổ chức HRW nói : “Nhà nước Việt Nam đã tiến hành nhiều vụ xử chính trị do họ cố ngăn chận phong trào đối lập đang gia tăng. Chính phủ Mỹ phải nhân cơ hội này nói rõ là phía Việt Nam cần tiến hành các cải tổ nghiêm chỉnh để cải thiện tình trạng nhân quyền, nếu không sẽ gánh chịu những hậu quả nặng nề, trong đó có việc gây tổn hại quan hệ với Hoa Kỳ”. Gần nhất là Hiệp Ước Đối Tác Xuyên Thái Bình Dương (TPP), bởi sự vi phạm tôn giáo, nhân quyền trong những vấn đề liên quan đến luật lao động, Việt Nam chưa thay đổi đủ để thành một quốc gia có đủ điều kiện tham gia vào chương trình TPP.
*
Tất cả những dữ kiện áp suất đan xen vừa duyệt kể trên, tự nó đã giúp cho người đọc tự sàng lọc ra các yếu tố tác động vào sự cố đình hoãn phiên tòa phúc thẩm các thanh niên yêu nước hôm nay.
Ngoài ra, người ta còn đúc rút ra được những điều đáng ngẫm nào khác?
Về tác dụng răn đe của 14 bản án sơ thẩm kia chăng?
Một bạn trẻ Công giáo phát biểu cảm tưởng về phiên tòa sơ thẩm hồi đầu tháng Giêng ở Vinh: “Những gì người ta làm đều là vì công lý và hòa bình. Nó vượt qua sự sự hãi đến mức mà người ta không còn sợ tù tội”.
Một giáo dân trẻ khác cho biết: “Em hoàn toàn không lo lắng và sợ hãi điều gì khi sống đức tin. Em cảm thấy điều mà mấy anh ấy làm là anh hùng, bởi vì mấy anh ấy nói là chấp nhận tất cả những gì mà nhà cầm quyền làm cho họ để họ được sống đúng với đức tin mà họ đã chọn”.
Tuấn, một thanh niên Công Giáo tại Sài Gòn, nói rằng : “Thực ra bản án rất bất công cho các bạn, là sự sai trái hoàn toàn của chính phủ khi ra một quyết định quá nặng cho các bạn như vậy là không hợp lý. Nó cũng không hợp lòng dân. Với một người Công Giáo như em thì những việc như em theo dõi các bạn làm thì không hề sai trái. Nhà nước làm như vậy thì chỉ làm giảm lòng tin của nhân dân hơn. Là một người Công Giáo thì thứ nhất là mình sống đức tin, thứ hai là phải làm chứng cho sự thật. Đối với Tuấn thì Tuấn cũng giống như các bạn đó thôi, khi mình làm chứng cho sự thật thì mình không sợ gì cả”.
Có thật những điều như thế này càng làm giảm niềm tin của nhân dân không?
Riêng về mặt truyền thông, Thứ trưởng Đỗ Quý Doãn xác nhận tại Hội nghị Toàn quốc về Công tác Tuyên giáo (xảy ra cùng ngày với phiên tòa sơ thẩm ở Vinh) rằng: “Báo chí đang đánh mất niềm tin của bạn đọc”. Đánh mất, chứ không chỉ làm giảm!
Và rõ là nhà nước thấm đòn nỗi sợ: Vỡ Trận.
Dù gì đi nữa, có lẽ bạn Đỗ nên tập bỏ dần thói quen đổ thừa đổ vấy vào cấp dưới như thế, cho báo chí hay cho bất cứ thành phần nào trực thuộc các bộ. Nó chẳng giúp điều gì cho việc PR đánh bóng vầng trán một lãnh đạo mặt trơ từ hàng thứ trưởng lên tới thủ tướng đâu, nếu không muốn nói ngược lại là đàng khác.
Bởi chưng, không một ai lạ gì trước chuỗi ứng xử đầu ngô mình sở/trống kèn loạn nhịp/quân hồi vô phèng… của toàn bộ phường hài thành phường rối ở Hà Nội hiện nay.
Nó không chỉ nối đuôi nhau. Nó đã giẫm đạp lên nhau.
Nó là cái bóng lặp lại của lịch sử cận đại các nước Đông Âu trong thời vạch vẽ lại bản đồ Quốc Tế III vào những năm cuối của thập niên 1980.
Dân biểu Loretta Sanchez có lý về các bản án ở VN gần đây: Chuyện này chẳng đáng ngạc nhiên mà chỉ gây thêm phẫn nộ!
Hãy đợi đấy!

24/04/2013 – Kỷ niệm tròn năm sự kiện cưỡng chế đất Văn Giang bằng nửa sư đoàn công an.
Blogger Đinh Tấn Lực

Văn Hóa Khống Kê



Image

Văn Hóa Khống Kê

 . Đinh Tấn Lực

Tổng cục Thống kê VN, dưới ánh sáng thần kỳ của ngọn hải đăng XHCN, đã từ lâu được Alibaba bái làm sư phụ, về tài múa nhang hô phong hoán vũ và tụng chú mở cửa kho tàng trong núi đá.
Trong một đất nước mà giới lãnh đạo phải cố níu giữ sự tồn tại bằng phù phép và âm binh, thì Tổng cục Thống kê là một bộ phận xứng đáng được lãnh nguyên nhung ấn soái, nhưng không phải là bộ phận duy nhất. Nó vừa phải nhiệt tình hợp lực, vừa phải cạnh tranh cật lực với nhiều bộ phận âm binh phù phép tài ba khác. Thông tấn xã Hà Nội và dàn báo đài trong biên chế… chẳng hạn.
Nếu so với báo QĐND, sau nỗ lực trường kỳ đấu tranh với các thế lực thù địch không chân dung, và đang dồn sức chứng minh rằng “Tổ quốc không thể không gắn với chế độ xã hội”; hoặc sánh với bài báo Bình Dương đúc kết cả tỉnh đạt được tổng số ý kiến đóng góp cho dự thảo hiến pháp tương đương với gần nửa dân số VN…, thì, ngay trong Diễn Đàn Kinh Tế Mùa Xuân, Tổng cục Thống kê vừa mới mạ vàng nạm ngọc lóng lánh một kết quả thần kỳ (rực sáng như trăng Hà Nội) của VN trong giai đoạn kinh tế tối đen toàn cầu: Tỷ lệ tăng trưởng GDP trong quý 1 năm 2013 của VN ta là 4,98%.
Âm hưởng reo vui như dòng nhạc Tết: “Xuân đã đến rồi, gieo rắc ngàn hồn hoa xuống đời…”. Chỉ tiếc, không được bao nả, và e rằng cả hồn hoa lẫn hồn người đều sớm eo sèo/héo queo/teo tóp. Bởi, nó khiến cho độc giả không chỉ thở dài cho giá tiền từng lọn rau hiện giờ ngoài chợ, mà còn bắt nhớ tới những chỉ số tăng trưởng kinh tế của từng tỉnh, trên khắp 64 tỉnh thành, đều ngất ngưởng những đỉnh chóp Hy Mã Lạp Sơn, trong khi chỉ số tăng trưởng GDP cả nước, cho dẫu có tăng 4,98% ngang ngọn Phan-xi-păng, vẫn không tài nào theo kịp.
Nhìn ở góc cạnh nhiệt tình, thì dường như tất cả các quan đầu tỉnh và đầu ngành đều … giỏi hơn thủ tướng. Chứ không thì chẳng tài thánh nào mà chỉ trong vòng đôi ba ngày là tổng nợ xấu trên toàn quốc tự động thành khẩn và thiết tha tụt giảm 2%. Còn nếu hạ cao độ đường bay báo cáo dạng Boeing 747 xuống gần mặt đất hơn, thì mọi người đều không tránh khỏi tím gan/đỏ mặt trước tình hình nhà nước các cấp đã hồn nhiên khinh thường nhân dân cả nước đến mức đó.
Đã bảo Tổng cục Thống kê VN không phải là bộ phận duy nhất, nhưng dù biết vậy, thực tế còn loa thêm: Nỗ lực mạ vàng (hay nói như TS Nguyễn QuangA là trét phấn) này đây quyết chẳng phải lần đầu. Văn hóa cốt lõi xưa giờ và mọi nơi của những kẻ còn đếm bước trên con Đường Kách Mệnh tiến lên xã hội chủ nghĩa chính là nói lấy đẹp và nói lấy được. Từ giữa thế kỷ trước, người ta đã đồng nhất quán triệt rằng trăng Bắc Kinh tròn hơn trăng Hoa Thịnh Đốn là nhờ loại văn hóa cốt lõi đó.
Hệ quả cấp một của dữ kiện cực láo này là những chính sách cực máu.
Hệ quả cấp hai là các chính sách cực máu đó khiến cho đất nước bỏ rơi láng giềng mà  từ tốn khoan thai lùi dần về phía cuối bảng xếp hạng phát triển của nhân loại, như một cách vinh danh tính khiêm nhường truyền thống của lãnh đạo, từ thời lãnh đạo Trần Dân Tiên viết thành sách.
Hệ quả cấp ba là từ vị trí tụt hậu đó, hàng loạt dữ kiện cực láo khác sồn sồn ra đời để cố sửa sắc đẹp cho nền kinh tế/xãhội/chính trị/khoahọc/tài nguyên/giáo dục/y tế/quốc phòng/vân vân … của nước nhà (theo kiểu thống kê nghiên cứu hiệu năng dinh dưỡng của 1 cân rau muống ngang bằng 1 cân thịt bò, dạo trước, hay 1 cân rau muống của ta vẫn rẻ hơn 1 đĩa rau muống xào của thiên hạ, gần đây …).
Và cứ thế, chu kỳ xoay vòng càng ngày càng thu ngắn cực nhanh giữa dữ kiện láo và chính sách máu. Đồng thời, mọi manh nha phản biện đều bị triệt tiêu theo đúng bài bản đào tận gốc/trốc tận rễ, nhằm giữ cho khoảng cách phải đạo giữa truyền thông (có thẻ đảng – y phạn phiếu) với lãnh đạo (có thẻ bài- sinh tử lệnh) ngày càng gắn bó hữu cơ hơn.
Nền cai trị khống chế, vốn sống bằng khói nhang quá khứ và phất lên theo giá đất hiện tại, đã sản sinh và phát huy toàn diện nền văn hóa khống kê (nói lấy đẹp và nói lấy được đó) như một loại thực phẩm đặc chế để nuôi dưỡng đặc quyền theo chiều ngược lại, từ ấy.
Cũng từ ấy, nếu không phải là các phương án mong cầu thoát hiểm của lãnh đạo, thì những con số thống kê làm nền cho mọi loại chính sách có đuôi định hướng XHCN ở xứ ta đều đích thị là các trò đùa, thậm chí, đùa dai, mặc cho toàn bộ sinh mệnh và tương lai dân tộc dở sống dở chết/ngáp vắn thở dài suốt nhiều thập niên lê thê trên những dòng chữ số giết người ngắn gọn đó. Trò đùa cấp hai là xoa tay/phủi đít, sau khi hồn nhiên quy kết ngay cho nó một tội danh không có mặt trong rừng luật nước nhà: Lỗi Hệ Thống.
Đã thế, sẽ phải có chí ít là hai câu hỏi bật ra ở đây:
1.    Làm thế nào để chấm dứt Lỗi Hệ Thống?
2.    Liệu là lãnh đạo hiện giờ thoát hiểm nổi không?
*
Làm thế nào để chấm dứt Lỗi Hệ Thống?
Hệ thống XHCN này là cỗ máy dây chuyền sản xuất lỗi đại trà,và hoàn toàn chỉ có khả năng điều chỉnh đắp vá cho phù hợp tình thế để tiếp tục sản xuất và tiếp tục di hại nhiều thế hệ khác. Muốn chấm dứt lỗi hệ thống, phải kéo cầu dao chấm dứt sự vận hành của toàn bộ hệ thống.
Chiếc cầu dao quyền lực ấy nằm ở đâu? Đừng vội nghĩ là trong tay công an/quân đội. Cũng đừng vội kết rằng nó nằm trong tay hệ thống lãnh đạo chính trị mà công an/quân đội bị buộc bằng lệnh phải bảo vệ nó. Ngẫm cho cùng, và rất đáng ngẫm, như có người từng bộc bạch: “Quyền lực của bọn độc tài thống trị không phải tự nhiên trên trời rơi xuống, mà là do đại khối quần chúng bị trị đã trao cho nó”. Vậy thì, có phải, ngắt chiếc cầu dao ấy chính là việc thu hồi lại mớ quyền lực, mà hoặc là ta đã trao cho chúng, hoặc là ta đã để cho chúng cướp lấy?
Thu hồi bằng cách nào? Câu trả lời,thông qua các cuộc cách mạng chấm dứt độc tài ở Đông Âu (1989)/ Liên Xô(1991)/ Serbia (2000)/ Gruzia (2003)/ Ukraina (2004)/ Kyrgyzstan (2005)/ Lebanon(2005)/ Tunisia (2010)/ Ai Cập (2011)/ Libia (2011) … là bằng sức mạnh của Số Đông.
Làm sao tạo Số Đông? Đáp án là … truyền thông. Từ truyền thông đại chúng (báo/đài) tiến sang truyền thông kỹ thuật số chính là một bước tiến nhảy vọt của nhân loại. Các cuộc biểu tình, tính từ mốc điểm cách mạng Hoa Lài trở đi, hầu hết đều được huy động bằng Tin nhắn di động SMS/ Twitter/Facebook… Đâu đó từng có người ví von sức mạnh của một tờ báo ngang hàng với một sư đoàn. Thế thì với hệ thống dân báo tại VN hiện nay, sức mạnh đó tương đương với mấy quân đoàn?
Cũng không phải ngẫu nhiên mà các tướng cướp trong bộ chính trị phải dồn sức đối phó với làng bloggers không biên chế (đang nảy nở quân số với những nhà báo trong biên chế đang gia nhập ngày một đông). 
Giới dân báo này có hai mục tiêu nhắm tới: 1) Xiển dương Sự Thật để đánh bại các nguồn tin Khống Kê láo khoét, đồng thời, vinh danh quyền con người và quyền của dân; 2) Kêu gọi những người đã ý thức được quyền làm người và quyền công dân cùng đứng dậy đòi lại quyền lực từng bị đảng và nhà nước cướp đoạt.
Họ đã đạt khá nhiều thành quả. Những biện pháp vá víu (kể cả những án tù dành cho bloggers) mà đảng và nhà nước đã cạn ý… chính là bằng chứng làng dân báo VN đã tước bỏ quyền lực của ban tuyên giáo trung ương.
Những thành quả đó, đến lúc đóng góp của nó, đã tự biến thành những tấm đệm hơi giúp cho tình hình đấu tranh xoay chuyển từ Tĩnh qua Động:
1.    Những bản Kiến nghị/Tuyên bố/Lời kêu gọi… trong thời gian gần đây, đều có chung 1 đặc điểm là số người trong nước ký tên rất đông và rất nhanh. Trong đó có khá nhiều trí thức “nhập thế”.
2.    Ngày càng nhiều các ký giả trong luồng nhưng có khuynh hướng bất đồng với nhà nước đang chọn vị trí gần dân hơn gần đảng, đặc biệt là phản ứng ủng hộ cây bút trẻ và sắc Nguyễn Đắc Kiên. Blogger/cựu nhà báo Trương Duy Nhất khẳng định là trong làng báo chính quy, những bộ não như Kiên rất đông, đang mai phục đợi cơ hội thuận tiện nhất.
3.    Một số báo có nhiều độc giả như Thanh Niên, TuổiTrẻ, và cả Dân Trí, hiện tìm đủ cách và đủ loại khe hở để đăng bài phản biện (mà không thể bị dập ngay), với nhịp độ nhặt hơn trước. Ví dụ như những bài bình luận về tham nhũng trong tay thiểu số cầm quyền (ở xứ khác), hay bình luận về tấm bia ghi công liệt sĩ chống xâm lăng mà không dám khắc đích danh TQ…
4.    Song song là “nồng độ” rủa mắng xối xả trên mạng (của những người trong nước mà CA có sẵn hồ sơ hoặc không khó tìm hồ sơ)… đã lên đỉnh. Vượt qua giai đoạn khóe cạnh, cư dân mạng hiện chửi thẳng và chửi tung tóe vào mặt đám lãnh đạo ở Hà Nội, từ những phát ngôn trật búa cho tới chính sách vận dụng đám “nô/bồi” lên truyền hình VTV để vu khoát/minh họa/nói leo/nói theo đảng & nhà nước, hay vu khống/đe nẹt người khác.
5.    Lý cớ chống hiểm họa bắc triều vẫn còn đó, nhưng bắt đầu nhường chỗ cho những lý cớ trực tiếp chống mọi sai lầm liên tục của đảng:Vụ lấy ý kiến sửa đổi hiến pháp là một quyết định hố nặng của BCT, cứ tưởng sửa được HP để củng cố, xiết dân dính chặt hơn vào chủ nghĩa và quyền lực lãnh đạo, không ngờ gặp hiệu ứng ngược (tương tự một vài quyết định hố nặng trong cơn bấn của một vài nhà nước Đông Âu trước đây). Kế đến là các thứ dọa dẫm (như thường lệ) của Hà Nội, càng làm cho nồi súp de sôi nhanh hơn, lại nảy sinh ra thứ tư duy nguy hiểm là giới quan tâm coi thường lời dọa (vì sự bực tức lên đỉnh và thiên hạ bắt đầu thấy có dạng số đông đang hình thành).
6.    So với tình hình trước đại hội 11 của Hà Nội, đã có những điểm khác xa:
  • Đảng và nhà nước không chỉ đối phó (chiếu lệ hay ở tầm thấp vùng/miền/lãnh vực), mà để lộ hẳn tình thế đang rút vào thế phòng thủ thụ động (ở quy mô chiến lược): Vừa đối đầu với khủng hoảng kinh tế, vừa đối đầu với TQ, vừa đối đầu với dân, lại còn phải đối đầu với nhau (Các bloggers đặt tên là tình trạng “bấn toàn tập”).
  • Truyền thông dân báo đã chứng minh được sức mạnh của nó (từng bước vượt qua sợ hãi/tạo điều kiện nắm tay nhau/khích tướng/xách động/day trán kẻ thù dân tộc là bọn Thành Đô/điểm mặt đích danh kẻ phá hoại đất nước là 3Dũng/khơi rộng cuộc chiến Ba-Tư/bỏ thẻ đảng/từ chối bằng khen/đòi thả người/quật ngã nô tướng Nguyễn Văn Hưởng/quan trọng nhất là tạo phóng ảnh một thời điểm chín muồi…)
  • Phe dân chủ phát huy rất nhiều sáng kiến nong rộng xích xiềng, thành công từng chặng, tự nâng cấp lên chặng kế… và đang manh nha xây dựng tổng lực (điều này kích thích khá mạnh vào các lực lượng “thầm lặng”trong giới văn nghệ sĩ hình thành thế trận thập diện mai phục).
  • Có bốn lực xung kích đang xích lại gần nhau: Trí thức + Báo giới + Công giáo + Cư dân mạng xã hội (hình thành những sức kéo trong tương lai?); ngoài ra, một lực đáng kể khác là thành phần “do dự” đang chuyển qua “chọn chỗ” (nhờ tiếp cận với “nhận thức mới” hay chỉ đơn giản là “tình hình cho phép”).
  • Lực trừ bị số 1 là dân oan, khá đông, không còn gì để mất, và sẵn sàng một mất một còn để đòi quyền lợi thiết thân (một trong những lực đẩy chính yếu tương lai gần?).
  • Lực trừ bị số 2 là dân thường, đông nhất, ý thức chính trị không cao, nhưng không chịu nổi tác động chết người của giá sinh hoạt hàng ngày, bao gồm cả thành phần trẻ ham vui dễ nhập cuộc đấu tranh đường phố (những toa tàu dài nhất của đoàn tàu?).
7.     Sự hình thành một lực lượng đối lập là có thật, dù hiện chỉ ở mức rạng sáng, và còn cần thêm nhiều điều kiện xúc tác để kết dính thành khối lớn. Thật nhất là 3 nhận thứckhá rõ:
  • “Nó” yếu rồi, chỉ có thể vùng vẫy chứ không còn sức trấn áp cả nước, dù không loại trừ chuyện quẫy đạp lần cuối.
  • “Ta” đủ đông để bắt đầu, nhưng cần phải đông hơn ở vận tốc nhanh hơn, để ngăn ngừa cú quẫy đạp lần cuối đó.
  • Điểm đồng thuận hàng đầu hiện giờ không phải là hiểm hoạ TQ, cũng không hẳn vấn đề hiến pháp hay giá sinh hoạt hay lãnh đạo bất lực, mà là Thời Điểm Chín Muồi.
8.     Người Việt hải ngoại sẽ hòa nhập thế nào vào tình hình này?
  • Tạo thêm những nhóm thách đố mới?
  • Hỗ trợ tiến trình kết hợp các phong trào nhỏ, bằng cách cổ võ và khai triển cái ý niệm Thời Điểm Chín Muồi đó, và nắm bắt ngay cơ hội châm ngòi (từ bất kỳ một sự cố nào xảy ra làm nhân dân phẫn uất)?
  • Chuẩn bị sẵn một tư thế quốc tế (cả mặt nổi lẫn đường ngầm) để hậu thuẫn cho một lực lượng đối trọng với Hà Nội trong tương lai gần.
9.    Nhìn chung: Những đặc điểm thuận lợi về mặt tổ chức đã xuất hiện và đang nảy nở. Những đặc điểm cản trở chưa khắc phục được sẽ tự nó được hóa giải dần, nhất là các trở ngại của quần chúng. Họ vốn dĩ không theo ai vì các bài phân tích hay các bản thống kê. Họ chỉ theo vì cảm tính (cho hả giận) và cảm tình (nhiều hy vọng hơn), ở một thời điểm mà số đông đã khởi sự định hình và có vẻ …vui.
*
Liệu là lãnh đạo hiện giờ thoát hiểm nổi không?
Hà Nội có 3 việc khẩn trương đang làm hay cần làm ngay:
  1. Chính thức củng cố quyền lực bằng hiến pháp (gia cố điều 4 bằng ý niệm quân đội có nhiệm vụ bảo vệ đảng/công an được quyền nổ súng trực tiếp), gia tăng bắt bớ, tăng cường dọa dẫm, cả dọa dân (mất ổn định làm ăn) lẫn dọa ngược đảng viên (mất đảng mất mạng)…
  2. Mua bảo hiểm (tranh nhau xuất khẩu tài sản và con cái/lựa dịp tuyên bố hàng hai/tạo ấn tượng rằng mình là một ứng viên khả dĩ thỏa hiệp được trong buổi tranh tối tranh sáng sắp tới/tìm sẵn chỗ dựa ở nước ngoài (bất kể đó là kẻ thù truyền kiếp hay kẻ thù mới cút…).
  3. Chuẩn bị đường rút (các tình huống từ xấu tới xấu nhất, kể cả các biện pháp câu giờ, thậm chí, cả “thương thảo/hòa đàm”…). Một trong những biện pháp câu giờ đã làm là đơn phương “gia hạn” góp ý sửa đổi hiến pháp tới tháng 9/2013.
Hà Nội cũng đã kịp nhận ra việc khẩn trương số 1 vừa nói đã thất bại, một khi tự nó phô diễn đầy đủ tính chất của một quyết định chính trị sai lầm hạng nặng (tự cởi áo để trình làng tử huyệt số 4). Nhiều phần, BCT sẽ phải tìm bước lùi khác (mặc cả với nhau và với dân) mà có thể tự thuyết phục nhau là tương đối an toàn, dù biết chắc khó lòng giữ nguyên nội dung dự thảo sửa đổi hiến pháp, trong lúc đã thấy viễn cảnh bất ổn trước mắt.
Hà Nội cũng không khiếm thị hay cận thị đến mức không nhìn ra sự hình thành của một lực đối trọng trong nước, dưới dạng phong trào phi đảng phái (nhưng nhất định trung tâm của nó là một cốt lõi chặt chẽ, bao quanh bằng những vệ tinh từng có thời là vệ tinh của Mặt Trận Tổ Quốc). Đó là loại phong trào có nhiều lớp áo khoác, và sẽ cởi bỏ từng lớp, theo thời gian và theo các điều kiện thích hợp. Lớp áo hiện giờ là quyền công dân và nỗ lực góp ý sửa đổi hiến pháp. Trọng tâm là gỡ bỏ điều 4, như khát vọng từ lâu của đại khối nhân dân.
Ngược lại, phong trào cũng ghi nhận những khó khăn và sai lầm/sơ hở liên tục của BCT, để có thể dự kiến một số viễn cảnh tiến thoái lưỡng nan của Hà Nội, tùy thuộc vào áp suất tổng hợp:
a)    Hà Nội chọn bước lùi chiến lược và an toàn theo kiểu Miến Điện;
b)   Hà Nội giương bắp thịt cùng sức mạnh bạo lực và tự cô lập theo kiểu Bắc Triều Tiên;
Cả hai hướng vừa kể (gỡ bỏ hoặc giữ nguyên điều 4 HP) đều có thể coi là “thời cơ vàng” của phe dân chủ, bởi họ có được lý cớ tốt nhất để chính thức công bố một phong trào đối lập đã chuẩn bị từ trước, và với nỗ lực quốc tế vận của đồng bào hải ngoại tạo hậu thuẫn để ngăn ngừa sự đàn áp, hoặc để dư luận quốc tế công khai công nhận chính nghĩa và sức mạnh của phong trào, thì đó là lúc phe dân chủ chính thức mở màn tiến trình đấu tranh chính trị, hoặc tại nghị trường, hoặc trên đường phố.
Với ngần ấy dữ kiện/dự kiến mà không cần đến tổng cục khống kê, câu hỏi sẽ được đặt ngược lại là:
 Lãnh đạo hiện giờ sẽ chọn cách thoát hiểm và phục viên ở trong hay ngoài nước?

18-04-2013 - Kỷ niệm tròn 24 năm ngày bắt đầu cuộc biểu tình ngồi của10.000 sinh viên Bắc Kinh tại Quảng trường Thiên An Môn.
Blogger Đinh Tấn Lực
Image