Biến Động Tượng Hình


Biến Động Tượng Hình

. Đinh Tấn Lực




(Nguyễn Xuân Phúc, Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Thủ tướng Chính phủ,
Chủ tịch Ủy ban Quốc gia Phòng chống HIV/AIDS, Phòng chống tệ Ma Túy Mại Dâm,
kiêm Chủ tịch Hội đồng Tư vấn Đặc xá VN năm 2013. Ảnh AFP)

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Xuân Phúc đến Mỹ với cương vị Phó Thủ tướng Chính phủ và Chủ tịch Ủy ban Quốc gia Phòng chống AIDS/Ma túy/Mại dâm.

Mục tiêu của chuyến công du này, được loan báo chính thức trên trang http://baodientu.chinhphu.vn là: "Nhằm tăng cường hơn nữa sự hiểu biết, tin cậy và hợp tác trên tất cả các lĩnh vực với Hoa Kỳ".

Thế thì, trước khi nói tới tin cậy hay hợp tác, liệu Hoa Kỳ đã biết gì về VN, và sẽ biết thêm gì, qua Nguyễn Xuân Phúc?

Khó lòng kể hết những điều chính quyền Mỹ đã biết về đảng và nhà nước VN, cả những điều đã bị rò rỉ và chưa bị rò rỉ. Nhưng ít ra, trên mặt nổi, người ta chưa quên TT Barack Obama, từ lâu, đã công khai kêu gọi Hà Nội thả ngay Blogger Điếu Cày, đích danh Nguyễn Văn Hải.  Hoặc những khuyến thư của hàng chục nghị sĩ/dân biểu lưỡng viện Hoa Kỳ yêu cầu Hà Nội thả ngay những nhân vật bất đồng chính kiến ở VN bị bắt/bị tù… Gần nhất là cách tiếp đón lạnh nhạt và những mẩu đối thoại chiếu lệ giữa Barack Obama với Trương Tấn Sang hồi cuối tháng Bảy. Và một tuần ngay sau đó là con số áp đảo 405/3 của Hạ Viện Hoa Kỳ thông qua dự luật  nhân quyền cho VN năm 2013,  mang số hiệu H.R.1897. Rồi chỉ một tuần sau đó nữa, Đại sứ David Shear lại lên tiếng phản đối các bản tin chính quy của VN đã cố tình viết ngược nhận định của chính phủ Mỹ về vấn đề nhân quyền của Hà Nội, rằng “VN đã có những bước đi tích cực”;  đồng thời, yêu cầu Hà Nội phải đính chính và xin lỗi về lối tuyên truyền sai sự thật (ở tầm láu cá) đó.

Một trong những điều mới nhất mà Mỹ biết thêm về VN, qua chuyến công du mới nhất và đang diễn ra này, có lẽ chính là chức vụ Chủ tịch Hội đồng Tư vấn Đặc xá VN năm 2013 của Nguyễn Xuân Phúc, với bức ảnh đương sự vi hành “thăm hỏi” các tù nhân tinh tươm (như người mẫu thời trang) tại một trại tù ở Ninh Khánh, Ninh Bình, cũng cực kỳ sáng choang/lấp lánh (hơn cả giảng đường đại học).


(Ảnh trên cổng điện tử chính phủ)


Câu hỏi chốt: Như vậy, Nguyễn Xuân Phúc qua Mỹ chuyến này vốn liếng ra sao, để mua gì, và bán gì?

Nếu vốn liếng của Trương Tấn Sang trong chuyến rồi là bản sao bức thư cầu cạnh ngày 28/02/1946 của Hồ Chí Minh gửi TT Harry Truman, mà phản ứng tiếp nhận của Obama không dấu vẻ hời hợt; thì, vốn liếng của Nguyễn Xuân Phúc chuyến này là bản án phúc thẩm dành cho sinh viên Nguyễn Phương Uyên, cộng thêm món quà phụ trội (nặng tính biểu diễn mập mờ) là danh sách đặc xá tù nhân vào tuần tới.

Cả hai món quà này đều dùng chung loại bao bì cao cấp “Lấy Tù Nhân Để Hét Giá”.

Tức là ăn theo kiểu Miến Điện phóng thích tù nhân chính trị thì lập tức nhận được bết bao ưu đãi từ Mỹ nói riêng và cả thế giới tự do nói chung. Nhưng, ở đây, tiến trình thách giá này nằm trong cái tư duy không ít chủ quan đính kèm là nhà nước anh hùng CHXHCNVN có đủ điều kiện mặc cả với kẻ chiến bại thê thảm từ 40 năm trước, và “bọn nó ngu ngơ ngờ nghệch lắm, làm gì chẳng nghĩ là ta đang chuyển hướng!”.

Thế thì liệu ngần đó những món quà cống nạp là đủ làm nền cho một chuyến du hành cúi đầu ngửa nón mà lắm người đặt nick cho là “Tiền Trạm Ngắm Tiền  Đô”, mở đường cho chuyến đi cạnh tranh kế tiếp của kẻ từng được biết đến như là tay quyền lực đứng đầu VN (mà toàn bộ BCT đều phải ngã mũ chào), ngay vào lúc nền kinh tế có định hướng rầm rộ, chi ly và cực kỳ “linh động” của VN đang rơi gia tốc? Ngay vào lúc cả đảng và chính phủ đều vô phương cứu vãn một ngân sách cạn kiệt để nuôi một guồng máy đang lâm sàng mà vẫn không quên giơ cao nắm đấm bạo lực?

Rất tiếc là các viện nghiên cứu của Mỹ đã nhìn VN ở ngay góc rơi thẳng đứng đó.

Wikileaks đã từng cho thấy là có khi chính dàn “lãnh đạo” VN cũng không nắm bắt được toàn cảnh kinh tế/chính trị/xã hội VN bằng chính quyền Mỹ.
Và cũng chưa chắc là Ba Đình đã nắm bắt tình hình đa chiều/đầy đủ bằng giới dân báo VN.

Chính đôi hia bảy dặm của dàn Blogger/Facebooker  VN đã tiến xa/bung rộng hơn điều mà nhà nước ở đây mường tượng, và đã từ lâu vượt khỏi hàng rào ngăn cấm hoàn toàn có tính theo đuôi/đối phó/tình thế/rượt bắt của nhà nước.
Các bức màn sắt/màn tre đã sập. Cái ngỡ là thiên la địa võng đã tơi tả rách bươm.  

Giới dân báo VN không những đã tại chỗ và tức khắc lật mặt gian tà tráo trở của nhà nước “trên từng xăng-ti-mét” và chuyển tải thông tin ra khắp mặt địa cầu (bằng cả Anh ngữ), mà còn đáp lời mời gọi của thế giới tự do để trực tiếp trao đổi ý kiến/nhận định/tuyên bố… cả bên ngoài lẫn bên trong VN, thậm chí, ngay giữa lòng thủ đô ngập nước.

Cho nên, nhà nước không thể che dấu được những toan tính và nỗ lực đằng sau hai món quà bằng sinh mạng tù nhân vừa nói.

Từ những cuộc diễn tập quy mô chống biểu tình/nghị định 72/các điều luật 79-88-258/thông tư cấm chụp ảnh CA/khủng bố thân nhân các thanh niên yêu nước ở Vinh… cho tới những trò bẩn ăn lẻ:

  •     Ls Nguyễn Bắc Truyển bị hàng chục an ninh thường phục bao vây sau cuộc gặp gỡ phái đoàn dân biểu Hạ viện Hoa Kỳ;
  •     Giở võ lừa về nguồn tin úp mở LS Lê Công Định đi Mỹ;
  •     Thúy Nga bị CA Long An đánh đập tại đồn, bé Tài chưa thôi nôi bị phơi nắng;
  •     CA chận xe của Lê Quốc Quyết để mật vụ đánh người bằng gạch đá và phá xe, cướp tài sản;
  •     Dàn cảnh để bắt cóc Aduku Adk bằng thủ thuật nhớp nhúa hạ đẳng;
  •     Đổ keo ổ khóa và tạt mắm tôm/chất thải vào nhà Binh Nhì Nguyễn Tiến Nam;
  •     Lục soát và ăn cắp đồ đạc cá nhân rất riêng tư của Gió Lang Thang & Hư Vô;
  •     Bắt Chí Đức lúc lên đồn truy tìm tông tích Binh Nhì;
  •    


Mức độ trấn áp lên cao và lan rộng khắp VN ngay vào lúc Nguyễn Xuân Phúc còn đang loay hoay ở Mỹ và chuẩn bị tham dự khóa huấn luyện kỹ năng lãnh đạo quản lý cao cấp bên đó.
Có lẽ không một huấn luyện viên nào có thể trang bị túi khôn cho một dàn hung thủ gian tham từng dìm cả một quốc gia xuống cuối bảng xếp hạng của thế giới, như Nguyễn Xuân Phúc và các đồng chí của hắn.
Đường vào TPP và  Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc xem ra còn diệu vợi, trong lúc ngay tại quê nhà, dân oan lê mòn dép khắp các cơ quan nhà nước ở thủ đô để tìm công lý; ngư dân vẫn bị cướp/bị bắn ngoài khơi Biển Đông; người tốt dám nêu lên lẽ phải hay tố cáo việc xấu thì bị trả thù tàn tệ; tiến trình cưỡng chế chiếm đất tàn bạo đến mức đánh đập người già em bé trọng thương phải đưa vào viện cấp cứu, cả sách vở học trò đang luyện thi và thậm chí cái nồi đang nấu cơm cũng bị tịch biên; công an tùy tiện giết người ngay giữa đường phố ban ngày; người lớn tiếp tục tự thiêu;  trẻ con tự tử vì bị công an ép cung tội danh ăn cắp tiền; và hàng nghìn lẻ một vấn nạn xã hội tròng chéo lên nhau…
Cùng lúc, nợ công và nợ xấu nhà băng thủng trần; lạm phát cao ngất;  chứng khoán chạm đáy; 30 nghìn tỷ giải vây trận động đất bất động sản thất bại; máy đúc tiền và vàng nhập khẩu được miễn thủ tục khai báo  hải quan và miễn kiểm tra thực tế; mặt hàng tôm xuất khẩu bị áp thuế và sắp tới phiên thép; tất cả nhu yếu phẩm đều đồng loạt thi đua tăng giá…
Bản án phúc thẩm của Phương Uyên/Nguyên Kha/Nhật Uy đã lộ tẩy là một màn kịch vụng.
Còn bản tin chuẩn bị đặc xá 2/9 mà Nguyễn xuân Phúc là Chủ tịch Hội đồng Tư vấn, người ta sẽ phải đọc như thế nào cho sát nghĩa?
Một cách thả bớt tù hình sự cho trống chỗ để bắt giam thêm tù chính trị?
Mấy ai còn đủ lòng tin chiến lược để nghĩ tới các nhân vật bất đồng chính kiến như Điếu Cày/Cù Huy Hà Vũ/Lê Quốc Quân/Anh Ba Sài Gòn/Tạ Phong Tần/Đỗ Thị Minh Hạnh/Đoàn Huy Chương/Nguyễn Hoàng Quốc Hùng/Vi Đức Hồi/Nguyễn Xuân Nghĩa/Dương Kim Khải/Trần Thị Thúy/các Thanh Niên Yêu Nước ở Vinh & Trà Vinh…?
Mấy ai còn đủ lòng tin thực tiễn rằng dàn “lãnh đạo” ở Ba Đình thực tâm muốn đưa đất nước ra khỏi vũng lầy chủ nghĩa để cất cánh?
Vậy thì, có gì là ngạc nhiên một khi Hoa Kỳ coi nhẹ hay rất nhẹ (và rất ngượng về) hai món quà “Ngã Giá Tù Nhân/Diễn Kịch Nhân Quyền” của Nguyễn Xuân Phúc? Nhẹ đến mức các nước không muốn viện trợ thậm chí bằng giấy tiền vàng mã (như Thụy Điển).
Không một ai có thể cưỡng lại lương tâm nhân loại để hà hơi tiếp sức cho loại nhà nước nhân danh ổn định để tạo ra loạn lạc và kích động hận thù.

Gút lại, người ta không cần theo dõi kết quả chuyến đi tiền trạm này của Phúc.
Điều đáng quan tâm hơn cả là sự tích lũy bất mãn của nhân dân VN đang ở mức sẵn sàng bùng vỡ.

Nếu cần theo dõi, người ta sẽ ghi nhận và sớm tổng kết những chỉ dấu Biến Động Tượng Hình.


24-08-2013  - Kỷ niệm tròn 22 năm ngày Mikhail Gorbachev từ chức Tổng bí thư đảng CSLX.
Blogger Đinh Tấn Lực


Tạ Ơn




Tạ Ơn

tạ ơn tuổi trẻ Việt Nam đã dựng lại niềm tin cho cả nước

tạ ơn Phương Uyên với những lời khí phách làm rúng động lòng người

tạ ơn hai bà mẹ đã rứt ruột hiến dâng cho tương lai đất nước
            những người con cầm đuốc lương tâm

tạ ơn các anh chị từ nhiều miền xa xôi đã tụ về Long An hôm nay

tạ ơn các anh chị ở nhiều nơi ngoài VN
            đã xuống đường biểu tình ủng hộ cùng ngày 16/8/2013

tạ ơn các anh chị suốt buổi dán mắt vào màn hình FB
            để được đập cùng nhịp tim
            với những người đứng quanh một tòa án tỉnh lẻ


tạ ơn các anh chị đã vui mừng lau nước mắt
            ngay khi nghe kết quả kháng án

không thể quên

tạ ơn các anh chị đã từ bấy lâu nay
            âm thầm dồn sức vận động
            dư luận và các đòn bẫy chính giới nước ngoài

            gây áp lực nhân quyền/công lý

tạ ơn các anh chị người nước ngoài đã nghỉ việc để nhập đoàn biểu tình
           lên tiếng đòi công lý cho các bạn Uyên-Kha-Uy

tạ ơn các cơ quan nhân quyền và truyền thông quốc tế
            đã gửi kháng nghị/khuyến thư về VN

tạ ơn Net, tạ ơn những nút bấm Like/Share của FB

tạ ơn các anh chị đã nghĩ từ trước đây
            về sự hỗ trợ cho gia đình các em trong lúc khó khăn

tạ ơn các anh chị đã nghĩ về những ngày sắp tới
            và sắp xếp hành trang lên đường/nhập cuộc đấu tranh

            gần là cho Đinh Nguyên Kha và hàng trăm tù nhân lương tâm
                       còn đang cổ gông chân cùm trong ngục
            xa là đẩy mạnh sinh hoạt xã hội dân sự
                      để độc tài không còn chỗ đứng 

                      và cũng không còn chỗ quay lại
            xa nữa là cho một Việt Nam mai này
                      có đủ điều kiện cất cánh với láng giềng


tạ ơn các em đã kéo màn đêm cho đại khối thầm lặng ở đây
            nhìn ánh bình minh sau nhiều thập kỷ ngóng trông

tạ ơn các em đã lấy tù đày mà tặng không nghị lực
            cho biết bao người sẵn sàng dấn bước

tạ ơn các em đã lấy mạng sống để khởi đầu
            cho một chuỗi Chiến Thắng không tiếng nổ

tạ ơn Hồng Thiêng Sông Núi
            đã nắm tay các em giở trang sử mới.


16-08-2013 – Chợt nghĩ tới trọn 68 năm đại hội Tân Trào kết tủa vào một ngày Long An.
Blogger Đinh Tấn Lực

Con lợn có béo Tấm lòng mới trung





Con lợn có béo Tấm lòng mới trung

. Ngọc Hà (lại càphê) phỏng vấn Đinh Tấn Lực

“Xe tải thì chở gì cũng được, ngoại trừ hàng hóa. Khi chở hàng hóa thì nó biến thành xe hàng chứ không phải xe tải nữa, và lúc đó nó phải tuân thủ các loại ‘luật’ bến cảng, bốc vác, lưu hành, mãi lộ, cơm tù, phong bao… và quan trọng nhất, tất nhiên phải là gậy giao thông” .- Đinh Tấn Lực

Nhà nước CHXHCNVN vừa ban hành Nghị định 72 về quản lý và cung cấp sử dụng dịch vụ internet và thông tin trên mạng. Ngày 07/08/2013, VOV đã có bài phỏng vấn Thứ trưởng 4T Đỗ Quý Doãn. Ngày 09/08/2013, hãng Thông tấn Ý Dân lại cử phóng viên Ngọc Hà (NH) đến gặp gỡ cà phê với blogger Đinh Tấn Lực (ĐTL) về chủ đề 72 này. Dưới đây là nội dung trao đổi giữa hai tay dân báo:

NH: Cảm ơn ông đã nhận lời mời. Như ông rõ, chỉ còn ba tuần nữa là Nghị định 72 xê bê này được …đưa vào hoạt động. Chúng tôi biết là ông đã có một số ý kiến hoạt náo sau buổi họp báo ban hành cái 72 ấy. Hôm nay chúng ta có thể trao đổi triển khai thêm được không ạ?  

ĐTL: Vâng, thưa bà, ngay vào Tháng Cô Hồn mà được nhận xét về nhà nước, thì thiết tưởng không còn gì …thích hợp bằng. Tuy nhiên, bởi đã có rất nhiều thông tin/bình luận về chủ đề này rồi, nên mong bà cho phép tôi được đề nghị trước, là chúng ta chỉ giới hạn trao đổi riêng về nội dung Đỗ Quý Doãn, mà không nhất thiết đi sâu vào chữ nghĩa lôi thôi của cái nghị định chết tiệt kia nhé! Nếu được thế thì tôi vào cuộc ngay bằng hai cảm tưởng thời sự:

Một là tuyên bố của ông Chủ tịch QH Nguyễn Sinh Hùng trong bài diễn văn “Hà Nội hôm nay có thế và lực mới”, với lời khẳng định lịch sử: “Đã tròn 5 năm kể từ ngày Nghị quyết số 15 của Quốc hội (khóa XII) Về việc điều chỉnh mở rộng địa giới hành chính thủ đô… Hà Nội đã đạt được những thành tựu nổi bật trong xây dựng nông thôn mới”. Thì quả thật vậy. Cứ nhìn các bức ảnh nhân dân nô nức quăng chài/kéo vó/đánh dậm/giăng câu/thả lưới/thậm chí phượt sóng… ngay trên đường bê tông của thủ đô sau trận mưa hôm qua là kiểm nghiệm được ngay thành tựu nổi bật đó.

Hai là, cũng 5 năm trước, ngày 20/6/2008, trên Tạp chí Cộng sản số 11 (155), bản báo cáo quan trọng của Thứ trưởng Đỗ Quý Doãn “Về tình hình cập nhật nền báo chí chính quy Việt Nam hiện nay” đã long trọng đúc kết rằng “báo chí, xuất bản tiếp tục khẳng định vị trí quan trọng của mình trong đời sống xã hội. Quả có thế. Từ bấy đến nay. Và e rằng còn lâu dài nữa. Cứ chịu khó đọc thêm bài “Báo chí chậm chân, tình hình dễ bị xuyên tạc” do chính bộ 4T tổ chức tập huấn hai hôm trước đây, thì, chỉ có …lòa, như vị thủ tướng công hàm nọ, mới họa hoằn không thấy ra cái vị trí quan trọng của báo chí trong biên chế của ta.

Thời sự bảo thế thì mình biết thế, chứ còn trao đổi triển khai thì biết nói đến bao giờ mới xong, về Doãn?

NH: Thưa không, hẵng cứ trao đổi về những điểm chính đi đã, ông Lực ạ.

ĐTL: Vâng, thế thì hãy nói về cách đặt vấn đề của bạn Doãn nhé! Bạn ấy bảo: “Internet là một lĩnh vực mới ở nước ta. Việt Nam chính thức hòa mạng Internet ngày 19/11/1997”.  Độc giả có thể hoang mang lời thứ trưởng, rằng, quả đúng internet là “mới” đối với hai cha con người rừng ở Trà Phong, Quảng Ngãi, vừa mới về lại với xã hội đời thường; chứ sao lại “mới” với dàn lãnh đạo đã ra khỏi bưng từ 38 năm trước? Chưa kể là các nước chung quanh ta cũng chỉ từng hòa mạng vào khoảng giữa thập niên cuối của thế kỷ 20. Có gì là mới với họ đâu?

Dẫn nhập thế rồi bạn ấy phán tiếp: “Trong 15 năm qua, chúng ta đã chứng kiến sự phát triển vượt bậc đối với việc ứng dụng các dịch vụ Internet ở Việt Nam. Với môi trường mới này, bên cạnh những mặt tích cực cũng nảy sinh nhiều vấn đề phức tạp vì Internet là thế giới phẳng”, rồi ngừng ngang ở đó để nhảy sang nhu cầu chế tài. 

Ha ha! Vấn đề phức tạp vì internet là thế giới phẳng! Thế thì sự phát triển vượt bậc vừa nói ở mệnh đề ngay trước đó là nhờ vào cái thế giới nào, không phẳng, không tưởng, hay đại đồng? Hoặc giả, bạn Doãn lấy chữ nghĩa thời thượng ra để lòe thiên hạ đó chăng? Bạn Doãn ra mặt khinh thường độc giả chưa từng đọc quyển sách nổi tiếng về Tiến trình Toàn cầu hóa của Thomas Friedman kia chăng? Bạn Doãn định múa rìu qua mắt dịch giả là TS Nguyễn Quang A, thuộc hàng bậc thầy của Doãn nữa chăng?

Kết thúc đoạn này (lại) là một khẳng định xuyên suốt nữa: “Bất cứ một quy định nào khi ban hành bao giờ cũng nhằm đạt mục đích quản lý và phát triển”. Vâng, điều này cứ khiến nhiều người phải quay lại mãi với chứng cứ không thể chối cãi về tài quản lý và mức phát triển thủ đô thành nông thôn mới kia thôi!

NH: Đồng ý với ông là bạn Doãn quá vội nhảy cóc từ vụ đặt vấn đề bá vơ sang nhu cầu chế tài bá láp ngay trong đoạn mở đầu cuộc phỏng vấn của VOV. Ông nghĩ đó là bài bản nó thế, hay cái tầm của bạn Doãn chỉ đến thế?

ĐTL: Phóng viên biên chế mà nhanh nhạy được như bà thì thật phước đức cho nền báo chí cách mạng đầy tính anh hùng của nước nhà. Vâng, cả hai đều đúng, thưa bà!

Bài bản nó thế, bởi nhu cầu thật sự của nhà nước là Cấm để Bắt. Nhà nước cứ ngỡ rằng đã tinh vi đến mức “nén” cái quy định vào những định nghĩa ở điều 20, hầu tùy nghi kết án đối tượng bằng các tội danh ở điều 5, là đánh võng được cái luật cấm. Nhưng khi ra họp báo giới thiệu (Lê Nam Thắng), rồi thanh minh hiểu nhầm (Hoàng Vĩnh Bảo), rồi phỏng vấn phụ trội (Đỗ Quý Doãn)… cả ba đều không thuyết phục được người nghe, bởi lập luận in hệt như nhau, không chứng minh điều gì lạ hơn nhau hoặc hay hơn nhau. Thế đã rõ là cái khung cho phép vốn dĩ đã hạn hẹp. Cái cách triển khai của cả ba cũng hạn hẹp, bởi tư duy chỉ đến chừng đó, hoặc chí ít là chỉ dám nói đến chừng đó, nhưng thôi, điều này đã bước qua cái tâm rồi chứ không còn ở cái tầm nữa…

NH: Nhưng mà, chính bạn Doãn, ngay trong bài phỏng vấn của VOV, đã khẳng định là “tư duy của chúng ta có nhiều thay đổi”rồi kia mà?

ĐTL: Điều này thì quả là có thay đổi, nhưng nhẫm kỹ lại, độc giả thấy cái sự thay đổi đó …lạ lắm:   “Khi Internet mới ra đời, Chính phủ ban hành một quyết định tạm thời là quyết định 21. Lúc đó, tư duy là quản lý được đến đâu thì phát triển đến đó. Nếu anh quản lý được 5 thì cho phát triển 5. Nhưng sau mấy năm, khi internet bắt đầu phát triển, chúng ta xây dựng Nghị định 55 với tư duy phát triển đi đôi với quản lý, nhưng quản lý không làm ảnh hưởng đến phát triển. Đó là bước đột phá về mặt tư duy. Đến bây giờ, khi xây dựng Nghị định 72, tư duy của chúng ta là quản lý phải theo kịp sự phát triển của Internet”.

Tức là cái tiến trình thay đổi tư duy đó nó cứ như là đột phá bằng dây thun ấy, qua 3 thời kỳ: 
  1. tư duy là quản lý được đến đâu thì phát triển đến đó;
  2. tư duy là phát triển đi đôi với quản lý;
  3. tư duy là quản lý phải theo kịp sự phát triển của Internet.


Khúc đầu (21) giới hạn phát triển theo khả năng quản lý. Khúc giữa (55) là đảo ngược khẩu hiệu ban đầu cho có vẻ song song, mà thực chất cũng là giới hạn theo khả năng. Khúc cuối (72) là chính thức thú nhận tiến trình chạy đuổi theo đuôi.

Rõ là thay đổi …hụt hơi đấy chứ, ai bảo là không nào?

Có điều, thú nhận cái tiến trình chạy đuổi hụt hơi đó mà phải để cho một thứ trưởng lên đài thì …cạn ý. Tây bồi tàu nó gọi là phí-ni-lỗ-đía (fini/l’eau/dire), hết nước nói, đấy, thưa bà.

Còn bạn thứ trưởng kia ba hoa một lúc rồi hùng hồn nhìn nhận sự hụt hơi hết sức lớp lang đó, ngay trên đài phát thanh quốc gia (thuộc quyền của đương sự), mệnh danh là “Tiếng Nói Việt Nam”, thì cái tầm của bạn ấy không dấu vào đâu được. Có thiếu gì cách công khai và chính thức để khán/thính/độc giả đánh giá cái tiếng nói VN là hết sức …linh tinh, cần gì đến Doãn?

NH: Ông ấy bảo thay đổi tư duy quản lý như thế là để “Ngày càng phát triển, nhưng là phát triển lành mạnh, bảo đảm sự bình đẳng của các doanh nghiệp trong nước cũng như doanh nghiệp nước ngoài” đấy chứ!

ĐTL: Mạnh thì đã thấy, nhưng Lành thì …cần coi lại. Đã bao nhiêu vụ bắt người, cả bắt cóc người, rồi xét nhà tịch thu laptop/desktop/ổ cứng/máy hình với phôn di động của nạn nhân? Đã bao nhiêu lần phá sóng 3G ở các khu vực tụ tập đông người (trên đường phố, bờ hồ, công viên và trước tòa án)? Đã bao nhiêu lần cắt cúp điện thoại và đường truyền mạng của những người vượt rào, thậm chí vượt tường lửa, ra tìm thông tin ngoài lề? Đã bao nhiêu án tù và tù không án ở đây là gạch nối giữa việc sử dụng internet với các thứ chết tiệt 79/88/258?

Còn để bảo đảm sự bình đẳng giữa các doanh nghiệp ư? Có Cty tư doanh nào được bảo kê bằng ngân sách nhà nước như các tập đoàn Vinashin & Vinalines không? Nhìn hướng khác, cả nước còn phải mắc cở với dàn báo tư nhân của Campuchia nữa kìa. Xứ mình đã có tờ báo nào là doanh nghiệp tư nhân không? Hay đài truyền thanh/truyền hình/thông tấn tư nhân? Hay chủ quản dịch vụ điện thoại và internet là tư nhân?...

Thế thì cái bình đẳng mà bạn Doãn ti toe múa mép đó có khác nào tính đồng phục nhưng không đồng đẳng của các cửa hàng tem phiếu thời bao cấp? Cỡ bạn Doãn là có thể vào Tôn Đản rồi xum xoe khoe nhặng lên tính phong phú và bình đẳng rồi ấy chứ!

Còn đối với doanh nghiệp nước ngoài ấy à? Cục thống kê quốc gia từng đúc kết một con số ngất ngưỡng về tỷ lệ trúng thầu của các Cty TQ hoạt động tại VN.

Asia Internet Coalition (AIC) – Liên hiệp Internet Á Châu, một tổ chức do các đại Cty eBay, Facebook, Google, và Yahoo sáng lập -- đại diện cho các doanh nghiệp Mỹ, đã lên tiếng than phiền về nghị định 72 của Việt Nam, rằng, họ “thất vọng”. Tuyên bố của AIC minh bạch đi thẳng vào vấn đề: “Về lâu dài, nghị định sẽ bóp nghẹt sự sáng tạo và không khuyến khích doanh nghiệp hoạt động ở Việt Nam”. Họ không nói chơi. Nếu mạng xã hội không là môi trường marketing hấp dẫn cho doanh nhân liên lục địa thu được lợi nhuận, thì Mark Zuckerberg không thành tỷ phú Mỹ nhanh như thế đâu.

NH:  Ông nghĩ thế nào về câu trả lời của bạn Doãn, khi VOV đặt câu hỏi rằng nếu các trang cá nhân không được phép cung cấp thông tin tổng hợp, thì liệu đó có phải là hạn chế quyền tự do ngôn luận không?

ĐTL: Người mớm ý đã tệ, mà người diễn ý càng tệ hơn. Nói chung là đội banh này thiếu kỹ thuật tung hứng/giao banh mà lại ham làm bàn. Bởi vì sao? Bởi vì cái ý được mớm và diễn đó tự nó là một tiền đề giẻ rách. Điều lành lặn/tử tế hơn phải là trước đó, và trên cả thế giới:

  • Ai được quyền định nghĩa blog là trang mạng cá nhân và chỉ dành cho chuyện cá nhân? Có lẽ người phát minh ra blog cũng phải vò đầu với câu hỏi này. Còn các tổ chức/Cty/tòa soạn/thông tấn ở tầm quốc tế đang xài blog cũng phải giật mình đấy!
  • Ai được quyền định nghĩa “các trang cá nhân không được phép cung cấp thông tin tổng hợp”,  theo kiểu như nghị định 72? Tất nhiên là phải ngoại trừ những con thú ăn thịt truyền thông hay kẻ thù của internet (theo lối nói của RSF), cho dễ trả lời.


 Ở đây, bạn Doãn bỏ qua cái tiền đề gốc đó, lại lòe thiên hạ lần nữa bằng một câu có vẻ như một thứ danh ngôn nhặt được đâu đó (theo đúng truyền thống PắcBó): “khi pháp luật quy định đầy đủ nhất là khi chúng ta tự do nhất”. Vâng, nếu đó là pháp luật thì phải do QH soạn thảo và biểu quyết, chứ không chỉ do một vài kẻ bức xúc tận trung nào đó, trong một bộ nào đó, soạn  ra và ráp nối những biện pháp không quản được thì cấm, rồi đệ trình lên cho sếp lớn hồn nhiên ký rẹt cái là thành luật.

Còn thì chắc mọi người sẽ thua cuộc, nếu nhà nước khăng khăng rằng phải có cách đối phó tình thế như thế, bất kể hiến pháp, bất kể luật báo chí, bất kể cả công ước quốc tế… để kịp chứng minh rành mạch với thế giới rằng đây mới chính hiệu là một thứ nhà nước ngu có hệ thống, hèn có hệ thống, tham có hệ thống, và ác có hệ thống.

Bạn Doãn kết luận ở đoạn này rất máu: “Còn những ai bảo rằng, đưa ra quy định như vậy là hạn chế tự do ngôn luận, theo tôi đó là tư duy ngụy biện”. Bạn ấy không quen phản biện, cũng không thích phản biện, nhiều phần là ú ớ với phản biện, nên chỉ ưng thoải mái chụp mũ bất cứ ai lên tiếng đều là ngụy biện, không cần dẫn chứng. Đó không chỉ là phản ứng gây hấn hay trịch thượng không thôi. Đó là tập quán áp dụng luật phổ quát ở đây: Án không cần chứng. Đó cũng là một phần của cái ngu có hệ thống và cái hèn có hệ thống vừa nói… Nhiều người đã thêm thắt những tính từ không mấy tiện lặp lại cho cái kết luận …rất máu ấy đấy, thưa bà!

NH: Câu trả lời cuối cùng của bạn Doãn trong buổi phỏng vấn của VOV là: “Những nơi làm tốt mạng xã hội trên thế giới, chúng tôi đều tham khảo để áp dụng cho phù hợp với thực tiễn”. Ông đánh giá thế nào?

ĐTL: Thứ nhất, nó để lộ ra cái gốc của dự thảo nghị định này là bộ 4T, ngay khi bạn Doãn dùng đại danh xưng “chúng tôi” ở đây. Nó lộ ra thêm rằng đây là một thứ lệ dưới luật, của một nhóm lợi ích bất lực suốt 15 năm nay trước sức bung của internet mà lại cố sức chứng tỏ sự trung thành với “trên” (chí ít là nhân danh Luật để thanh toán những trang mạng thoạt đầu tưởng là vô thưởng vô phạt nhưng lại tạo xí-nhê cực kỳ vướng víu, kiểu như Quan Làm Báo).

Thứ hai, không ai biết, bởi bạn Doãn không liệt kê Những nơi làm làm tốt mạng xã hội trên thế giới ấy là ở đâu. Bắc Triều Tiên, Iran, hay gần gạnh hơn nữa là Tàu cộng chăng?

Thứ ba, bạn Doãn dẫn kết như thế để chốt lại bằng một loạt những điều mắng nhiếc dân mình, rất hồn nhiên, như một thằng chột tưởng rằng chung quanh toàn bọn mù: “Quan trọng là áp dụng phù hợp bởi vì con người của mình khác, trình độ dân trí cũng khác. Dân chủ phụ thuộc vào nền tảng kinh tế- xã hội. Ví dụ những nước rất phát triển nhưng vấn đề dân chủ cũng còn vô vàn thứ phải bàn. Còn nước chúng ta ở trình độ phát triển như vậy thì vấn đề dân chủ thế nào cũng phải phù hợp”.

Thực tiễn ấy thế nào, trong mắt nhìn của Doãn?

Con người mình lùn? Dân trí mình thấp? Đất nước mình tụt hậu? Cho nên, dân chủ của mình phải phù hợp, tức là cần phải tập trung/chuyên chính?

Gút thế đấy thì hai năm rõ mười là bạn Doãn cố tình nhấn mạnh/tô đậm thêm định hướng gây hấn với nhân dân…

NH: Ông có muốn nhắn gì thêm với độc giả của Thông Tấn Ý Dân không ạ?

ĐTL: Vâng, nếu bà cho phép:

Một là, người VN có thể thông cảm cho vị trí báo trung của bạn Doãn, nhưng khó lòng chấp nhận cái ngữ tự cho là đứng bên trên quần chúng để hồn nhiên chửi mắng nhân dân (trong đó có cả ông bà bố mẹ nó) là lùn/là thấp/là cần bóp nghẹt như thế.

Hai là, không phải bỗng dưng mà các nước tự do dân chủ và phát triển cao cùng lên tiếng về cái nghị định 72 quái gỡ chống lại sự tiến hóa của nhân loại này.  Nhà nước này ra mặt coi thường nhân dân trong nước thì làm sao có được cái lòng tin chiến lược với người nước ngoài?

Ba là, nghị định 72 kia chỉ là một thứ nhăng cuội nhập nhằng, luật không ra luật, lệnh không ra lệnh… Người Việt Nam chúng ta không nhất thiết phải tuân thủ những điều mình không nghĩ là đúng và biết chắc rằng điều đó không thể đúng, với chính mình và với cả nhân loại.

Sau cùng, nhân đây cũng xin phép tranh thủ gửi đến bạn Doãn một lời nhắc và một lời khuyên:

Có lần bạn Doãn từng trả lời phóng viên báo Văn Nghệ như sau:

Có người hỏi tôi nhà ông có Internet thì khi ông ngủ ở phòng ông, con ông vào Internet ông có biết không? Tôi trả lời là không. Tôi không biết và mọi người cũng không biết. Như vậy chúng ta chưa quản lý được một đứa con của chúng ta. Vậy làm sao chúng ta quản lý được Internet của cả đất nước”.

Hãy nhớ điều đó, và đừng liếm lại bất cứ cái gì mới nhổ ra.

Hãy khắc phục thêm một điều khác, quan trọng hơn:

Tấm bằng ở trường МОСКОВСКИЙ ГОСУДАРСТВЕННЫЙ УНИВЕРСИТЕТ ИМЕНИ М.В.ЛОМОНОСОВА của bạn có thể là một chứng chỉ kỹ thuật hạng khá, nhưng cái bạn cần, rất cần, cực kỳ cần có, chính là một chứng chỉ nhân phẩm phổ thông, do người Việt cấp.

Không còn đủ thời gian để lên phó TT và vào BCT như bạn Nhân đâu!

Hãy cố ứng xử cho ra người, bạn ạ!



09-08-2013 - Kỷ niệm tròn 71 năm Mahātmā Gāndhī bị lính Anh bắt giữ tại Bombay, khởi đầu phong trào bất phục tùng dân sự để yêu cầu người Anh "Rời Ấn Độ".

Mark Vừa Thoát Nạn Trong Gang Tấc

TTTT-72


Mark Vừa Thoát Nạn Trong Gang Tấc

. Đinh Tấn Lực
Theo nguồn tin giới hạn nội bộ trong giới tỷ phú Mỹ thì Mark Elliot Zuckerberg vừa qua cơn thập tử nhất sinh. Ông ấy đọc được bản tin họp báo Bộ 4T của CHXHCNVN, và vội nuốt ngay nút Share để tránh liên lụy rắc rối, nhưng không may, cái nút Share chết tiệt ấy bị vướng lưỡi gà, ém chặt khí quản, suýt tắt thở. May mà các cơ quan hữu trách của nền y khoa tân tiến của Hoa Kỳ đã kịp thời nhập cuộc và cứu sống được một tỷ phú trẻ tài ba và lừng danh hoàn vũ” – Απρίλιος ψάρια.
Hãng thông tấn Απρίλιος ψάρια của Hy Lạp không cho biết thêm chi tiết nào khác trong bản tin ngắn cực sốc đã gây chấn động thế giới nói trên. Tuy nhiên, ngay trên cơ sở Facebook của tỷ phú Mark, người ta không ngơi bàn tán về sự cố làm rung chuyển hành tinh này.
Nỗi lo sợ về sự vi phạm Nghị định 72 xê bê, thậm chí, lo sợ cho cả sự an nguy cá nhân, không dừng lại ở Mark, mà lan ra tận những Facebooker tăm tiếng hàng đầu thế giới. Chẳng hạn như Shinzo Abe (20.117 likes), Angela Merkel (335.224 likes), hay Barack Obama (36.477.523 likes).
Xem ra đã quá trễ. Trong quá trình liên lạc tiếp cận hàng ngày với nhân dân bản xứ, họ đã lỡ tay quá trớn trích dẫn hay tổng hợp quá thoải mái trên FB của họ nhiều nguồn tin thuộc quyền chủ quản của các cơ quan ngôn luận nội địa, và cả bình luận từ nước ngoài, suốt nhiều năm nay (Riêng Shinzo Abe thì tương đối ít tổng hợp hơn cả, vì mới nhậm chức gần đây, nhưng không phải vì vậy mà ít lo).
Còn Đại sứ Vương quốc Anh tại VN, Antony Stokes, từng tổ chức buổi giao lưu trực tuyến qua Facebook xoay quanh đề tài “An toàn cho nhà báo trong tác nghiệp” hồi giữa tháng 6 vừa qua, hiện suy sụp tinh thần rất nặng, chẳng thể nuốt nổi món Fish & Chip truyền thống của xứ đảo mù sương.
Sự lo sợ đó ăn lan qua một số viên chức chính quyền Âu Mỹ từng “sử dụngdịch vụ mạng xã hội mang tính cá nhân”. Chứng cứ rành rành là nghe đâu đã có những FB Status thông báo cho biết lưỡng viện Quốc Hội Mỹ đang nghiên cứu NĐ72 xê bê của CHXHCNVN để đưa vào dự luật mới nhất của nước Mỹ, có tên tạm thời là HR0072 -  Reversing The 1st Amendement. Tạm dịch là Lật Ngược Tu Chính Án Số Một của Hiến Pháp Hoa Kỳ.
Đại loại, đó là thứ luật hiến pháp cực kỳ …phản cách mạng. Nó buộc các nhà làm luật Hoa Kỳ không được làm ra các thứ luật nhằm giới hạn hay cản trở quyền tự do tín ngưỡng, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền tự do tụ tập/hội họp ôn hòa, và quyền tự do khiếu kiện của dân. Tu chính án phản động này có hiệu lực gần như tuyệt đối từ ngày 15/12/ 1791 tới nay, tức là đã hơn 2 thế kỷ, mới là chuyện lạ! Vì vậy mà phải cần cập nhật cho gần đích đến xã hội đại đồng chăng?
Có xác suất rất cao, bèo nhất cũng phải từ 97.9 đến 99.7% phiếu tín nhiệm thấp, tín nhiệm, và tín nhiệm cao, sẽ được đếm bằng hệ thống máy iPad liên kết dọc, để thông qua dự luật lịch sử này của nước Mỹ.
Riêng trong giới Facebooker  ít nổi danh hơn, các status cũng có vẻ bình dân hơn. Họ nhắc cho nhau nhớ lại những quy định thông bác đầy ngập trí tuệ và hiển hiện nền văn minh cực đỉnh của đảng và nhà nước CHXHCNVN. Ví dụ như quy định vú lép không được lái xe máy nơi công cộng, bất kể là xe chính chủ hay không. Ví dụ như thả vú rông bị nghiêm phạt nặng nề. Ví dụ khác nữa, như hạ điểm chuẩn thi vào đại học cho các thí sinh từng được vinh danh là mẹ VN anh hùng v.v…
Đặc biệt, họ đề cập đến một giải thích đầy tính thuyết phục về cùng đề tài internet của một cựu bộ trưởng bộ 4T: “Quản lý là quản có lý”. Hoặc, một thứ trưởng vang danh điệu hò ví dậm từng long trọng tuyên bố một “quan điểm xuyên suốt“ (theo Nghị quyết 5) là không cho ra báo tư nhân và xiết chặt quản lý báo mạng. Từ thời Yahoo!360, trước khi dọn nhà qua Mutiply, đã có một cư dân mạng (nick QueenBee) trang trọng treo blast trả lời cả hai vị đầu bộ 4T như sau:


Cái nghiến răng của Nàng Ong Chúa này, nếu rơi vào thời FB thì rẻ ra cũng nhận vài nghìn Likes. Thời đó chưa có nút Like, người ta chỉ gật đầu tán thưởng hay nhấn nút Reply để tỏ ý đồng tình. Lại có kẻ chép miệng như một phê bình hết sức chuẩn mực kẻ cả luôn giữ gìn đạo đức hàng hai như hai con ngươi trong mắt mình: “Dân mình nó thế!”. Mà nó thế thật. Đại trà. Khắp chốn. Theo kiểu Bà Tưng chấp luật vú rông. Mới công khai, chính thức và trực tiếp báo cho dàn lý trưởng Ba Đình biết rõ nhân dân nó khinh miệt lãnh đạo đến cỡ nào. Vậy mà cũng vẫn chưa ăn thua gì trước những cái mặt trống chầu.
Bởi, từ bấy đến nay, chẳng ai đếm xuể những quy định răn đe “báo lề trái” (leo thang lên tới cả án tù); khoanh vùng “chuyện nhạy cảm” (nâng cấp lên hàng quốc sách, nhân danh bí mật quốc gia); khuyến khích “phi chính trị” (bằng những chữ Nhẫn ưỡn ẹo theo lối thư pháp). Tất cả những nỗ lực dày công (và kinh phí ăn theo cũng dày cộm không kém) đó, thảm thay, chẳng đi tới đâu, ngoài tác động thư giản, do phản ứng cực thông minh của dân. Nên đất nước sản sinh liên tục và liên hoàn các làn sóng …cười văng bác đảng.
Lần này, không giỡn, với NĐ72, đảng và nhà nước ở đây nghiêm túc cấm tiệt nhân dân chạm đến các chủ đề báo đảng đã nói tới/đã đăng tải/thậm chí đã gỡ xuống. Và do chính tay thủ tướng ký cho thêm phần trầm trọng.
Lắm người cho rằng 3D muốn tự tay ký NĐ72, chứ không lệnh cho ai khác làm thay, là để bắn thông điệp chính thức trả đũa các trang mạng của 4S, đặc biệt là trang Quan Làm Báo, cho bõ tức. Vì, xem ra, trong quy trình nghiệm thu, mọi nỗ lực nhiệt liệt “hòn đá-hòn chì” tung tóe của dàn đệ tử vây cánh phía chính phủ đều không đạt nổi thành quả bước đầu, dù đã sử dụng công sức và kinh phí tối đa để thiết kế và cập nhật thường xuyên đủ loại trang mạng đối phó/đương đầu, từ Vua Làm Báo đến 4S Nham Hiểm v.v…
Đó chẳng phải là chứng cứ lãnh đạo “sử dụng dịch vụ mạng xã hội mang tính cá nhân” để đấu đá với nhau hay sao? Và chẳng phải đó cũng là kiểu “bộp tai/đá đít” của thủ tướng đối với các cựu bộ trưởng/thứ trưởng từng lớn tiếng đòi quản lý cả cái nhạy cảm của Nàng Ong Chúa kia hay sao?
Trên thực tế, đối chiếu với truyền thống cúc cung kiếm điểm và tận tụy kiếm tiền của lực lượng an ninh, thì sự vận hành đôi co/đối phó ở thượng tầng lãnh đạo này sẽ tạo ra nhiều loại phụ phẩm khác. Cho dù người ký nhắm vào ai bất kể, thì công an, là bộ phận cơ động …bên dưới, vẫn ung dung huơ cái NĐ72 này như một thứ bùa chú mới toanh để trói chặt các blogger từng chủ trương dân chủ, hầu xin giải ngân nhanh chóng; và mặt khác, lấy NĐ72 làm cớ moi tiền từ các blogger không chính trị.
Điều đó khiến quần chúng hoang mang thêm: Vậy thì bản chất cốt lõi của cái NĐ72 này là gì?
NĐ72 khá lê thê/lượm thượm, 14.368 chữ (kể cả chữ ký dưới cùng), bao gồm cả thảy 6 chương, 46 điều. Trong đó, xương cốt là ở điều 20, phân biệt 4 loại trang mạng. Bèo nhất, nhưng xí-nhê thần sầu quỷ khốc (đến mức 3D/4S đều nhiệt liệt ứng dụng), chính là loại 4:
Trang thông tin điện tử cá nhân là trang thông tin điện tử do cá nhân thiết lập hoặc thiết lập thông qua việc sử dụng dịch vụ mạng xã hội để cung cấp, trao đổi thông tin của chính cá nhân đó, không đại diện cho tổ chức hoặc cá nhân khác và không cung cấp thông tin tổng hợp“.
Dụng công của NĐ72 là dùng điều 20 (định nghĩa/phân loại) này để tùy nghi ghép tội ở điều 5 (các vi phạm) đối với các đối tượng xét thấy cần ghép tội. 

Rõ ràng là trang web cá nhân (chứ không chỉ tài khoản FB) của nguyên thủ các cường quốc Âu/Mỹ/Á đều cực lực vi phạm NĐ72 này: Angela MerkelBarack ObamaShinzo Abe … Họ không “hiểu nhầm” gì cả (theo lời biện giải chữa lửa thụ động của Hoàng Vĩnh Bảo), cứ thoải mái tổng hợp các thứ, cho nên, không lo sao được?
Như vậy, quần chúng cần rốt ráo quán triệt, một cách ngắn gọn/dễ hiểu, cái gì là cốt lõi của NĐ72?
Tóm tắt là mọi người, từ nay, khi đọc các trang báo, trang web của nhà nước thì cấm loan truyền, cấm lặp lại, cấm tổng hợp, cấm phân tích, cấm hỏi, cấm trả lời, thậm chí cấm cả tàng trữ những bài mới treo lên đã gỡ xuống. Bởi lẽ, mọi động thái loan truyền, tổng hợp, phân tích, hỏi, hay trả lời… cũng đều phải lặp lại điều nhà nước đã long trọng viết ra, hoặc vừa khẩn trương xóa vết tích. Dân biết/Dân bàn/Dân kiểm tra ư? Xưa rồi, chỉ đùa đấy thôi, Diễm ạ!
Tức là, từ nay, cấm mọi người tìm hiểu xem nhà nước đang nghĩ gì/nói gì/làm gì.
Chỉ Đọc Thôi — Cấm Hiểu!
Hay nói cách khác, tên chính xác của NĐ72 là Nghị Định Cấm Hiểu, với một số đặc tính/tác động/hiệu ứng thấy ngay trước mắt là:
- Lệnh Cấm Hiểu hiển nhiên bắt đầu và bao hàm luôn cả NĐ72 này.
- Như vậy, chỉ còn lãnh vực bài vở nhầy nhụa và hình ảnh vú/mông/đùi là khu vực an toàn mà báo đảng và blog cá nhân được cùng sánh vai “khai thác chung”.
- Nhưng nói gì đi nữa thì vẫn có một điểm đáng khen, là rõ ràng những quan chức viết ra nghị định này đã rất nghiêm chỉnh đi đầu làm gương: Họ chỉ viết ra thôi chứ đã tự cấm ngặt mình hiểu đang viết những gì.
Cái may của Mark, cho cả Abe, Merkel và Obama… là ở chỗ đó chăng? 

Gút lại?
Những ai bình luận rằng chính phủ CHXHCNVN đang xa lánh dần chủ trương hạn chế internet của Tàu để theo chủ trương ngăn internet từ đầu của Bắc Triều Tiên… đều là nóng vội. Rõ ràng Không có chuyện đó.
Những ai nhận định rằng lãnh đạo đang dùng nghị định để giải quyết mối tranh chấp cá nhân giành quyền chủ chợ truyền thông… đều là cầm đèn chạy trước ô-tô. Khẳng quyết là Không có chuyện đó.
Những ai nghi ngờ rằng độc quyền thông tin của chính phủ đã mất, không chỉ về tay dân, mà (đau đớn thay) đã về tay đứa khác… đều là lợi dụng quyền dân chủ. Nhất định Không có chuyện đó
Những ai đúc kết rằng VN đã Vỡ Trận Tuyên Truyền… đều đi trước thời cuộc. Hoàn toàn Không có chuyện đó.
Tất cả chỉ nên đơn giản thấy rằng: Trong cuộc sống khó khăn hàng ngày giữa tình trạng kinh tế tanh bành hiện nay, người dân cần hàng loạt những quyết định/nghị quyết/nghị định/pháp lệnh/sắc lệnh kiểu này. Cần lắm. Không có những trận cười sặc sụa kiểu này thì chắc chắn nhiều triệu người điên mất.
Sau cùng, chuyện gì còn có đó, hãy chúc mừng Mark tai qua nạn khỏi.
Suýt quên chú thích: Hãng thông tấn Απρίλιος ψάρια còn có tên tiếng Anh quý phái là April-ONE.

03-08-2013 – Kỷ niệm 79 năm ngày Adolf Hitler trở thành lãnh đạo tối cao của Đức khi gộp hai chức vụ Tổng thống và Thủ tướng thành Führer
Blogger Đinh Tấn Lực tổng hợp trên đường quá cảnh một ngả ba sông.

Côn Đồ Thăng Cấp

 

Côn Đồ Thăng Cấp

. Đinh Tấn Lực
Tướng, tướng nữa, côn đồ thăng cấp nữa,
Cho ruộng đồng lúa lép, thuế bay hơi,
Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng,
Thờ Mao Chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt…
”.

(Tố Phụ – tiên sư Tố Hữu)
Trên trang Báo Điện Tử Đảng CSVN, Cơ quan Trung ương Đảng CSVN, bài thời sự chào mừng 62 năm Ngày truyền thống An ninh Nhân dân (ANND) mở đầu và in đậm một đoạn văn hoành tráng:
Ngày 12/7/1946, lực lượng ANND khám phá vụ án phố Ôn Như Hầu (nay là phố Nguyễn Gia Thiều, Hà Nội) và đã phối hợp với lực lượng vũ trang triệt phá hang ổ của bọn phản cách mạng, bóc gỡ toàn bộ hệ thống phản động “Đại Việt quốc dân đảng” và “Việt Nam quốc dân đảng”, bảo vệ chính quyền cách mạng non trẻ. Cũng từ đó, ngày 12/7 trở thành ngày truyền thống của lực lượng ANND…”.
Có ít nhất bốn thứ truyền thống thu gom được từ đoạn văn 80 từ vừa dẫn.
  1. truyền thống “khám phá vụ án”;
  2. truyền thống “phối hợp với lực lượng vũ trang”;
  3. truyền thống “triệt phá hang ổ của bọn phản cách mạng”; và
  4. truyền thống “bảo vệ chính quyền cách mạng”.

*

Đã trên dưới sáu thập niên từ lúc ANND khám phá vụ án phố Ôn Như Hầucho đến các vụ án trống chiêng đình đám Trốn thuế cho thuê nhà/Hai bao cao su đã qua sử dụng/Trốn thuế doanh thu/Lợi dụng quyền dân chủ v.v… thậm chí, khám phá ra cả các vụ án Khủng bố thả tờ rơi!
Khoảng giữa của những khám phá  đó, là hàng chục vạn con người lương thiện rất đổi Việt Nam và rất đỗi tâm huyết với tương lai Việt Nam đã dở sống dở chết, mà phần đông là chết thật, trong ngục tù cộng sản. Nếu đếm cả thân nhân của họ, cũng sống dở/chết thật theo lý lịch trong cái xã hội vận hành bằng guồng máy mật vụ này, thì con số nạn nhân đó có khi lên đến hàng nhiều triệu.
Khoảng giữa của những khám phá  đó, là hàng đống pháp lệnh/nghị định cung cấp quyền hại người, và thậm chí, giết người, cho hệ thống ANND. Chưa kể hàng nghìn bài xã luận/bình luận tuyên dương công cuộc hại người và giết người đó trên dàn báo quốc doanh độc quyền của đảng. Chưa kể hàng vạn bản tin bóp méo sự thật hoặc rao truyền “lời nhận tội” của bị cáo, theo kịch bản của công an, để “hướng dẫn dư luận” và động viên/khuyến khích thêm nữa các hành động hại người và giết người, mệnh danh là “thi hành công vụ”.
Khoảng giữa của những khám phá  đó, là tiến trình phình nở vô cực của lực lượng ANND. Chưa kể hàng triệu điềm chỉ viên khắp nước, con số gần nhất được biết là hệ thống này bao gồm trên dưới 1.200.000 an ninh/cảnh sát trong biên chế, từ trung ương tới thôn xóm. Trong đó, lãnh đạo ngành là một ủy vên BCT, tức thuộc hàng …cao nhất đảng. Trong đó, có cả hệ thống truyền thanh/truyền hình/báo chí/dư luận vên/CAM/hackers… đặc nhiệm.
Khoảng giữa của những khám phá  đó, cũng là một khoản chi khủng khiếp trong ngân sách quốc gia, tức là kho tiền thuế của dân. Cho hàng triệu thứ tiền lương/tiền thưởng/tiền công theo phi vụ/tiền công xa, công thự, biệt thự/tiền xây cất và bảo trì các thứ đồn bót, học viện, trại giam, nhà tù/tiền vũ khí cá nhân/tiền trang thiết bị tân tiến nhất, mọi loại/tiền chi phí các cuộc diễn tập, hội nghị, hội thảo, tập huấn/tiền “công vụ phí”, thật lẫn khống/tiền được miễn đóng phí xã hội và trăm thứ đặc lợi khác/tiền xây dựng “hiện trường”/tiền cờ quạt, pa-nô/tiền đặt bài văn nô “hướng dẫn dư luận”/tiền giải độc, trấn an/tiền chôn cất hay thương lượng với gia đình nạn nhân v.v… và cả tiền thuê côn đồ xã hội đen “tự phát”. Chưa kể tiền thất thu ngân sách do truyền thống bỏ túi riêng, hay khoản tiền thất thu kinh tế của dân trong những đợt trấn áp.
Điều 24, Pháp lệnh số 60-LCT/HĐNN8, ngày 19 tháng 9 năm 1991, quy định:
Sĩ quan, hạ sĩ quan An ninh nhân dân phục vụ theo chế độ chuyên nghiệp được hưởng chế độ tiền lương và phụ cấp do Hội đồng bộ trưởng quy định. Phụ cấp thâm niên được tính theo thời gian phục vụ tại ngũ; sĩ quan, hạ sĩ quan, chiến sĩ An ninh nhân dân làm nhiệm vụ có tính chất đặc thù còn được hưởng các khoản phụ cấp khác”.
Tất cả chỉ nhằm để guồng máy ANND khám phá  thêm, ngày càng nhiều, ngày càng nhanh, ngày càng nhắng, những kỹ thuật hại người và giết người dưới hình thái tội ác có tổ chức, nhân danh ổn định chính trị. Bất kể những kỹ thuật đó, trong thời đại a còng này, bị nhân dân lật tẩy hàng loạt ra sao. Thời sự nhất là bức ảnh Blogger Điếu Cày lãnh phần cơm tù đã qua photoshop, hay đoạn video bài tráo trên kênh An Ninh TV cũng về tình hình tự do ẩm thực trong tù của Điếu Cày, chẳng hạn.
*
Lực lượng vũ trang, tính tới thời điểm này, có một sỉ số ít hơn phân nửa lực lượng an ninh. Chi tiết hơn, nếu loại trừ thành phần lính ma/lính kiểng, tỷ lệ đó có thể tụt xuống tròm trèm con số 1/3.
Điều 11, Pháp lệnh không sốngày 02 tháng 11 năm 1987, ghi rõ:                          
Lực lượng An ninh nhân dân tổ chức hướng dẫn các lực lượng vũ trang, cơ quan Nhà nước, đoàn thể nhân dân, tổ chức xã hội và công dân làm tròn nghĩa vụ bảo vệ an ninh, xây dựng cơ quan, đơn vị an toàn, bảo mật phòng gian và xây dựng phong trào bảo vệ an ninh Tổ quốc”.
An ninh Tổ quốc ở đây hàm ý là an ninh đảng, bởi từ lâu, đảng đã tự đồng hóa với Tổ quốc. Do đó, lực lượng an ninh cần phải hướng dẫn các lực lượng vũ trang xây dựng những phong trào. Trên thế giới có lẽ duy nhất chỉ có quân đội VN hiện nay hoạt động theo phong trào.
Có nghĩa là quốc phòng không quan trọng bằng an ninh nội địa. Nói rõ hơn, sự sống còn của đất nước, của dân tộc không quan trọng bằng sự sống còn của đảng.
Điều đó minh họa cho chủ trương dâng hiến đất/biển/đảo/tài nguyên/ưu thế kinh tế… cho giặc để kéo dài thời gian tại vị, và sẵn sàng giương cao khẩu hiệu Cực hèn với giặc, Thậm ác với dân.
Điều đó cũng minh họa cho đường hướng hoạt động của báo QĐND là tập trung nỗ lực vào phong trào thi đua đăng tải nhiều loạt bài “chống diễn biến hòa bình”, trong khi không hề có loạt bài nào bênh vực ngư dân ta bị cấm biển, bị cướp ghe, cướp lưới, cướp cá… hay bị ép đóng tiền chuộc tàu, chuộc người… Tệ hơn nữa là Cơ quan ngôn luận của quân đội không hề dám truy điệu các liệt sĩ từng xả thân giữ đất ở sáu tỉnh cực Bắc (1979) hay giữ đảo Gạc Ma (1988). Thậm chí không hề dám nêu đích danh bọn giặc đã bắn cháy/đâm chìm tàu cá, giết hại ngư dân ta ngay trên ngư trường truyền thống Biển Đông. Chưa nói đến việc quân đội không hề có giải pháp cụ thể nào bảo vệ ngư dân ta, ngoại trừ đề xuất đẩy ngư dân ra biển làm bia, dưới danh nghĩa dân phòng trên biển, tên chính thức là phong trào “dân quân tự vệ biển”.
Tàu ngầm Kilo mà làm gì? Tiêm kích SU mà làm gì? Một khi lực lượng bán vũ trang ANND có cả quyền khống chế lực lượng vũ trang chính quy, theo đúng pháp lệnh nói trên là tổ chức hướng dẫn, từ chỉ đạo ra tới vận hành. Cống Rộc chỉ là một điển hình thời sự.
Trong khi đó, Thiếu tướng CA Phan Anh Minh đã thành khẩn khai báo và thống thiết than van trong bài phân tích sâu sắc “Nhiều băng nhóm xã hội đen chi phối cán bộ” trên VietnamNet. Người ta không hoàn toàn thiếu cơ sở khi kết luận rằng quân đội bị gián tiếp điều khiển bởi thành phần xã hội đen, thông qua bộ phận hộp số chuyển lực là lực lượng an ninh.
*
Truyền thống “triệt phá hang ổ của bọn phản cách mạng”, tính từ thời “chính quyền cách mạng non trẻ”, là tiêu diệt tất cả các cá nhân/tổ chức không đồng ý với giải pháp nô lệ Quốc Tế III.  Rồi lấy kết quả tiêu diệt Đại Việt và Việt Quốc làm ngày truyền thống!
Ngay cả những người chủ trương cộng sản theo đường lối Trotkiste (Nguyễn An Ninh, Tạ Thu Thâu, Dương Bạch Mai, Nguyễn Văn Tạo, Phan Văn Hùm…) cũng bị tiêu diệt.
Hồ Chí Minh trả lời ký giả Daniel Guérin phỏng vấn (25-6-1946)  về cái chết của Tạ Thu Thâu như sau:
Đó là một người yêu nước, chúng tôi đau buồn khi được hung tin… Nhưng tất cả những ai không theo con đường tôi đã vạch đều sẽ bị tiêu diệt”.
Tác giả Thế Tập, trong bài “Nhìn lại chặng đường đấu tranh của đảng chống bọn trốt-kít phản động” trên Tạp chí Cộng sản số 2-1983, đã hân hoan đúc kết:
Báo chí của ta đã nghiêm khắc lên án bọn trốt-kít. Nhân dân ta đã vạch trần bộ mặt phản động của chúng, chính quyền nhân dân đã trừng trị đích đáng bọn trốt-kít… Cách mạng tháng Tám năm 1945 đã cuốn đi số lớn phần tử trốt-kít thối nát”.
Ngay cả khi thanh trừng nội bộ đảng (theo Quốc Tế III), họ cũng không từ nan. Có thời muốn kết tội một ai, họ chỉ cần vu cho đối tương là trốt-kít! Ngay cả Nhân Văn-Giai Phẩm cũng bị Tố Hữu quy chụp là “gián điệp, mật thám, lưu manh, trốt-kít, địa chủ tư sản phản động”. Nạn nhân của nó là những văn nghệ sĩ nổi tiếng một thời: Cao Xuân Huy – Chu Ngọc – Đào Duy Anh – Đặng Đình Hưng – Đỗ Đức Dục –  Hoàng Cầm – Hoàng Huế – Hoàng Tích Linh – Hoàng Tố Nguyên – Hoàng Yến – Hữu Thung – Huy Phương – Lê Đại Thanh – Lê Đạt – Nguyễn Hữu Đang – Nguyễn Khắc Dực – Nguyễn Mạnh Tường – Nguyễn Thành Long – Nguyễn Văn Tý – Như Mai – Phan Khôi – Phan Vũ – Phùng Cung – Phùng Quán – Quang Dũng – Sĩ Ngọc – Thanh Bình – Thụy An – Trần Công – Trần Dần – Trần Đức Thảo – Trần Duy – Trần Lê Văn – Trần Thiếu Bảo – Trần Thịnh – Trương Tửu – Tử Phác – Vĩnh Mai – Văn Cao – Yến Lan … Họ bị khép tội chống lại chuyên chính dân chủ nhân dân, chống lại cách mạng xã hội chủ nghĩa, gieo rắc chủ nghĩa dân tộc tư sản, gãi vào đầu óc sô-vanh chống lại chủ nghĩa quốc tế vô sản.
Với những người cộng sản trong cùng tổ chức mà còn bị tiêu diệt thì kể gì những người cộng sản không cùng đường lối, hay những người không cộng sản. Cụ Phan Bội Châu và cụ Huỳnh Phú Sổ, hay ngay cả những nhà văn nhà thơ trong Tự Lực Văn Đoàn, há chẳng phải là những nạn nhân tiêu biểu khác đó sao?
Truyền thống đó kéo dài nhiều thập niên, xuyên qua thế hệ các nhân sĩ Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Nguyễn Văn Trấn, Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Thuận, Nguyễn Ngọc Lan, Chân Tín, Thích Huyền Quang, Nguyễn Đan Quế… tới thời của các nhân sĩ Hà Sĩ Phu, Nguyễn Kiến Giang, Lữ Phương, Nguyễn Thanh Giang, Phạm Quế Dương, Trần Khuê, Hoàng Tiến, Thích Quảng Độ, Thích Không Tánh, Lê Quang Liêm, Nguyễn Văn Lý, Lê Chí Quang, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Xuân Nghĩa, Vi Đức Hồi, Tiêu Dao Bảo Cự, Bùi Minh Quốc…
Gần nhất là những thanh niên nặng lòng với dân tộc và đất nước trước hiểm họa Bắc thuộc: Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung, Lê Thăng Long, Điếu Cày, Cù Huy Hà Vũ, Trần Quốc Hiền, Phạm Minh Hoàng, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương, Lê Quốc Quân, Phan Thanh Hải, Paulus Lê Sơn, Đặng Xuân Diệu, Hồ Đức Hòa, Hồ Văn Oanh, Nguyễn Văn Duyệt, Nguyễn Văn Oai, Nguyễn Xuân Anh, Nông Hùng Anh, Thái Văn Dung, Trần Minh Nhật, Đặng Ngọc Minh, Nguyễn Đặng Minh Mẫn, Nguyễn Đặng Vĩnh Phúc, Lê Nguyên Sang, Nguyễn Bắc Truyễn, Huỳnh Nguyên Đạo, Trần Thị Lệ Hồng, Nguyễn Bá Đăng, Nguyễn Hồng Quang, Nguyễn Công Chính, Phạm Ngọc Thạch, Dương Kim Khải, Trần Thị Thúy, Nguyễn Thành Tâm, Phạm Văn Thông, Nguyễn Chí Thành, Cao Văn Tình, Phạm Thị Hoa,  Việt Khang, Trần Vũ Anh Bình, Tạ Phong Tần, Phạm Thanh Nghiên, Phạm Văn Trội, Trương Quốc Huy, Vũ Hoàng Hải, Lư Văn Bảy, Nguyễn Mạnh Sơn, Nguyễn Văn Túc, Nguyễn Hữu Tính, Nguyễn Kim Nhàn, Ngô Quỳnh, Lê Nguyên Sang, Nguyên Phong,  Trần Anh Kim…
Nhìn chung, câu trả lời phỏng vấn của Hồ Chí Minh nêu trên chính là định hướng/phương châm/tâm niệm của lực lượng an ninh: “Tất cả những ai không theo con đường tôi đã vạch đều sẽ bị tiêu diệt”.
Tất cả những ai” đấy bao gồm hàng chục triệu đồng bào, những người Việt Nam sinh cùng một bọc! Ở đó, mỗi người là một hang ổ của bọn phản cách mạng.
Paulus Lê Sơn bị đánh gãy giò, hay Điếu Cày tuyệt thực đến ngày thứ 40 trong tù, không thành vấn đề, chiếu theo “tư tưởng” của Hồ Chí Minh và chủ trương diệt tuyệt của lực lượng an ninh.
  *
Tất cả, bất kể là tội ác tự phát hay tội ác có tổ chức của lực lượng an ninh, chỉ nhằm hun đúc và phát huy truyền thống “bảo vệ chính quyền cách mạng”, nôm na là bảo vệ đảng.
Bài báo chào mừng 62 năm Ngày truyền thống ANND nói trên gút rõ:
Ngay từ khi ra đời trong bão táp cách mạng, lực lượng ANND đã được Đảng, Nhà nước tin cậy giao phó nhiệm vụ đấu tranh chống phản cách mạng để bảo vệ Đảng, bảo vệ chính quyền cách mạng, bảo vệ nhân dân. Chặng đường xây dựng, chiến đấu và trưởng thành của lực lượng ANND luôn gắn liền với tiến trình phát triển của cách mạng Việt Nam dưới sự lãnh đạo trực tiếp, toàn diện của Đảng”.
Một khi Bắc Kinh đã mua đứt dàn lãnh đạo Hà Nội bằng tiền và gái, thì lãnh đạo Hà Nội cũng mua đứt lực lượng an ninh nội địa bằng đặc quyền đặc lợi, và bằng khẩu hiệu dụ dỗ pha dọa dẫm “còn đảng – còn mình”.
Đó là lý do khiến lãnh đạo ngành an ninh ở Việt Nam được thăng cấp liên tục, nhiều hơn, nhanh hơn, và nhắng hơn cả bên lực lượng vũ trang. Trong thời gian ngắn vừa qua, Trương Tấn Sang, trước khi đi Mỹ để giải độc về vấn đề nhân quyền, đã long trọng thăng cấp bậc hàm thượng tướng cho 3 thứ trưởng bộ công an là Phạm Quý Ngọ, Lê Quý Vương và Trần Việt Tân, với lời yêu cầu là “Bộ Công an phải tích cực, chủ động hơn nữa, quyết liệt hơn nữa…”.
Cũng trước khi phiên xử phúc thẩm vụ cưỡng chế đất ở Cống Rộc diễn ra, thì Nguyễn Tấn Dũng đã khẩn thăng cấp bậc hàm thiếu tướng cho giám đốc công an 2 thành phố lớn là Nguyễn Đức Chung (Hà Nội) và Đỗ Hữu Ca (Hải Phòng).
Trong buổi lễ thăng cấp này, Đại tướng Bộ trưởng CA Trần Đại Quang, đã phát biểu:
Quyết định thăng cấp bậc hàm Tướng cho các đồng chí sỹ quan cấp cao của lực lượng CAND hôm nay thể hiện sự ghi nhận, biểu dương và đánh giá cao của Đảng, Nhà nước và nhân dân đối với những thành tích, công lao đóng góp to lớn của lực lượng CAND trong sự nghiệp bảo vệ ANTT”.
Chính thực đó là bảo vệ sự ổn định chính trị cho đảng.
Thông điệp chính thức và công khai của đảng, ở đây, chính là: Không cần biết đúng/sai, phi nhân hay tàn ác, miễn sao nhân dân thúc thủ/ngồi yên… là được thưởng. Tàn ác càng hung thì phần thưởng càng lớn.
Bấy giờ, “bảo vệ chính quyền cách mạng” chính là bảo vệ hệ thống tội ác.
*
Gút lại, kẻ thù chính của lãnh đạo đảng hiện nay không phải là giặc ngoại xâm.
Kẻ thù chính của lãnh đạo đảng hiện nay chính là đồng bào nhân dân.
Xem ra, hành khúc “Chúng ta là chiến sĩ Công an” của nhạc sĩ Trọng Bằng (Giám đốc Nhạc viện Hà Nội 1984 – 1996, cũng là tác giả bài hát “Đế quốc Mỹ là cái thân con ruồi”), có phần lạc hậu, thiếu tính thời sự:
Chúng ta là chiến sĩ công an, trung với Đảng, suốt đời vì dân, khó khăn gian khổ biết mấy, ghi lời Bác dạy ta vượt qua. Nhiệm vụ ta vinh quang, ở tiền tuyến nêu gương hy sinh, không lùi bước trước quân thù tàn ác, nguyện cầm súng sát cánh chiến đấu chặn bàn tay âm mưu xâm lăng. Trong chiến thắng ta cùng hát mừng”.
Bàn tay xâm lăng đang nắm tóc dàn lãnh đạo Hà Nội. Khoan nói hát mừng. Hãy tự hỏi làm sao chặn, nếu không có dân, một khi các chiến sĩ công an thi đua giết dân (theo lời bác dạy) để lên tướng?
Đừng tưởng là dân không rõ điều đó.
Cũng đừng tưởng là dân không biết ghi sổ tội ác.

02-08-2013 – Kỷ niệm 49 năm Sự cố quân sự trên Vịnh Bắc Bộ đối với 2 tàu chiến Mỹ USS Maddox và USS Turner Joy, phát sinh ra cuộc chiến huynh đệ tương tàn Việt Nam 1964-1975.
Blogger Đinh Tấn Lực