Chuyện Sau Này Mới Kể
. Đinh Tấn Lực
Ngày 1/5/2011, tức đã qua ngày hôm sau của lễ Quốc Tế Lao Động ở đây, TT Hoa Kỳ Barack Obama ngắn gọn thông báo trên truyền hình Mỹ là tay trùm khủng bố Osama bin Laden đã vĩnh viễn …nghỉ chơi. Các hãng thông tấn quốc tế bình luận tới tấp, vạch trần cả sự tốn kém bao nhiêu tỷ đô la và bao nhiêu nghìn sinh mệnh cho 2 cuộc chiến ở A Phú Hãn và Iraq.
Rõ là bọn Mỹ này chống khủng bố cực đoan quá mạng!
Non 10 năm trước đó… Nhân cơ hội Việt Nam và Cuba quên đổi gác canh chừng nền hòa bình thế giới, ngày 11/9/2001, hai tòa cao ốc thương mại ở New York đã bị chảy thép và tan thành đống gạch vụn, dưới sức nung của 2 quả bom xăng to đùng, khi mấy chiếc máy bay phản lực chở khách đâm sầm vào tựa hồ đám quân cảm tử ôm bom tự sát lao đầu vào mục tiêu. Sau khi ngắm cảnh tượng kinh hoàng lịch sử đó qua truyền hình, vào ngày 7/10/2011, ngài Bin Ladin chủ xị đã ôn tồn phán rằng: “Ở bên Mỹ, đầy tràn sự sợ hãi, khắp từ Bắc xuống Nam, khắp từ Tây qua Đông. Cảm ơn Thượng đế về điều đó”.
Thiệt tình! Đám quân cảm tử có lỡ leo lên máy bay đâm đầu đốt cháy cao ốc của bọn đế quốc Mỹ là bởi vì nó không còn chọn lựa nào khác cho anh hùng và “ngoạn mục” hơn, chứ nào phải vì bởi chúng cực đoan?
Ngược lại, chỉ dăm chiếc phi cơ hàng không dân dụng, cộng với hai tòa nhà tháp tài chánh, cùng một góc nhỏ của Lầu năm góc và chưa tới 4000 thường dân ngừng thở… thì có đáng gì so với một quốc gia giàu mạnh đứng đầu thế giới, mà cả nước Mỹ lại phản ứng hận thù/cực đoan đến mức tốn người tốn của làm vậy trong suốt 2 cuộc chiến dai dẳng, kể từ trận Tora Bora mở màn bằng loại bom nhiệt tới nay? Thậm chí, còn nhân đôi giải thưởng bắt sống Osama bin Laden lên mức 50 triệu USD (tức là tương đương với 50 giải Nobel Hòa Bình gộp lại)?
Lạ một điều là bọn truyền thông khắp nơi của bọn tây chỉ cắm đầu vô bàn chuyện công đạo, chẳng thấy ai bên đó nêu bật câu hỏi đậm tính triết lý của bậc trí giả đông phương rằng: Cực đoan (như bọn Mỹ) đến thế là lợi hay hại, lợi hay hại chứ???
Nghĩa là, vin theo nền tảng lý luận đạo đức kách mệnh chủ đạo cực kỳ ôn hòa của bộ chính trị nhà ta, thì cho dù cái thảm họa của nhân loại có ghê gớm đến mấy, cũng chẳng nên đột ngột chấm dứt nó bằng cái phương thức …cực đoan như thế!
Hầy, đại bộ phận người Việt hải ngoại (NVHN) mắc chứng cực đoan mãn tính, chính là bởi bị lây bệnh từ đấy chăng?
Lắm kẻ suy già đoán non là …ắt phải thế. Chứ không thì bộ chính trị/dàn tuyên huấn/hệ báo đài nhà ta ở đây đã chẳng phải tốn ròng 36 năm chỉ làm mỗi việc phân tích/tổng hợp/đúc kết mức độ cực đoan của (“bọn đĩ điếm lưu manh tự cải giống thành bò sữa!”) NVHN.
Không riêng gì hệ 4T chính quy, thỉnh thoảng, chen lẫn với tính hào hùng đến kinh hồn bạt vía của các câu “chuyện bây giờ mới kể”, như vụ ám sát vị giáo sư sắp sửa nhậm chức thủ tướng Nguyễn Văn Bông hồi trước 1975, chẳng hạn… là đây đó một vài bài phê bình thật sát (và thật tinh vi) về tính cực đoan ngoan cố nói trên.
Như một thứ toa thuốc Cực Đoan Trị Liệu Pháp của những người bạn đồng điệu “tương lân/tương cầu” tặng nhau.
Vâng.
Nếu không đồng điệu thì đã chẳng ai phí sức khuyên “phe ta” đừng “giận quá mất khôn” mà tần ngần đứng đó sau 36 năm cực đoan ôm lấy “con số không tròn trĩnh”.
Nếu chẳng tương lân/tương cầu thì đã chẳng ai toi công phân tích khuyết điểm của “phe ta” ở hải ngoại là “những kẻ ít học” và “do hiểu biết về chính trị chưa đủ”, trong lúc thành tích của “bọn nó” chỉ cần 15 năm là cướp xong chính quyền, thêm 20 năm nữa là đạp nát đường mòn dọc biên để đốt cháy Trường Sơn mà dứt điểm quân đội miền Nam, và đã liên tục hoàn thành biết bao “kỳ tích phi thường” đến trời long đất lở trên toàn quốc suốt 36 năm sau đó!
Chứ không à?
Chỉ cần vài tuần sau khi quân đội miền Nam thi hành lệnh buông súng của lãnh đạo chế độ cũ, hầu hết sĩ quan “ngụy” đã tự đốn tre/nứa xây dựng cho họ những trại tù lao cải.
Chỉ cần vài tháng sau khi chính quyền miền Nam sụp đổ, gia đình/cha mẹ/vợ con của lính tráng miền Nam đã có ngay cái đuôi “ngụy quân/ngụy quyền” rạch ròi trong lý lịch.
Chỉ trong vòng một năm sau mùa Xuân đại thắng, lãnh đạo ta đã úm ba la toàn bộ miền Nam cho bình đẳng với cái hệ thống tem phiếu thực phẩm của miền Bắc.
Chỉ cần đúng một năm sau khi “giải phóng” miền Nam, bộ chính trị ta đã giật nước cuốn trôi toàn bộ Mặt trận Giải phóng Miền Nam và Thành phần Thứ ba.
Chỉ cần vài năm sau chiến công lẫy lừng thế giới lưỡng cực, VN ta đã vang danh về cách phân loại nhân dân từng là chiến sĩ và mẹ chiến sĩ: thiếu đói, đói, và đói gay gắt.
Chỉ cần vài năm sau ngày hòa bình, VN ta đã thu vàng, bẻ cổ gần hết tượng Phật xứ Kăm và đẩy lùi hàng chục vạn quân bá quyền phương Bắc.
Chỉ cần vài năm sau thống nhất, lãnh đạo ta đã bán bãi tiễn đưa hàng triệu nhân dân đẩy ghe ra biển để bỏ phiếu bằng mạng người mà chọn lấy tự do hay là chết.
Chẳng cần bao năm sau khi ủi sập cổng dinh Độc Lập, VN ta đã thay da đổi thịt với những nhà thơ làm kinh tế, còn các kinh tế gia trước đó thì làm thơ mà gắng thở.
Chẳng cần bao năm sau lệnh đầu hàng của chính quyền miền Nam, VN ta đã tháo cũi cho mọi người, ai ai cũng có thể làm chính sách, luật pháp, văn chương và giáo dục.
Chẳng cần bao năm sau chiến thắng, VN ta đã tiến vững chắc lên một nền ngoại thương ăn xin và một nền nội thương “ôm” toàn phương vị.
Chẳng cần bao năm sau ngày đại thành công, VN ta đã chạm ngưỡng phát triển ở mức “còn cái lai quần cũng …bán”, với cả một hệ gái gọi của riêng giới ăn mày.
Chẳng cần bao năm sau thắng lợi/thắng lợi/đại thắng lợi, mà VN ta có khả năng đong đếm các lãnh vực chưa xuống cấp dễ dàng hơn phần đã xuống cấp tận cùng.
Chẳng cần bao năm sau khi giai cấp tiên tiến nhất của công nhân nắm quyền, thì bất kỳ ai lên tiếng bảo vệ quyền lợi cho công nhân xứ ta đều bị vô tù.
Chẳng cần bao năm sau khi thống nhất đất nước, lãnh đạo ta đã thống nhất ngay tiến trình khấu bái dâng đất/biển/đảo cho thiên triều hảo hán ân nhân thời chiến.
Chẳng cần bao năm sau khi lãnh đạo hoàn tất sứ mệnh “giải phóng” nửa nước, thì nhân dân cả nước đều có cùng cái khả năng bị gãy cổ vì chạm phải dùi cui của công an.
Chẳng cần bao năm sau thời đoàn kết/đoàn kết/đại đoàn kết, VN ta đã nhanh chóng quá độ từ khẩu hiệu vì mọi người sang chủ nghĩa makeno.
Chẳng cần bao năm sau khi dứt điểm bọn tham nhũng cũ của miền Nam thì VN ta được xếp hạng đầu bảng thế giới, và bất kỳ ai tố cáo tham nhũng cũng đều xộ khám.
Chẳng cần bao năm sau khi tóm gọn quyền bính, lãnh đạo ta cũng tiện tay tóm gọn tài nguyên cả nước, và toàn quyền/tùy tiện chia chác nhau tới hàng chục ngàn tỷ đồng.
…
Chẳng phải đấy là những kỳ tích phi thường đó ru?
Mình đồng da sắt gì mà NVHN dám lên tiếng đua đòi?
Dân miền Nam, đặc biệt là đám trôi dạt ra hải ngoại, thiệt là tầm bậy quá!
Kẻ thắng có toàn quyền tàn bạo. Biển một chiều đã giăng khắp mọi nẻo đường.
Người thua thì nào có quyền gì, sao còn mở miệng đòi thay cũ đổi mới, để bị nhét vào đó hai từ cực đoan?
Rõ lắm rồi! Chế độ này sẽ tiếp tục phát huy và chào mừng những kỳ tích phi thường như kể trên hoặc hơn thế nữa, ngày nào người trong nước còn giữ cái chủ nghĩa makeno, và cái nhãn mác “cực đoan” còn dính trên lưng của NVHN.
Suy rộng ra, công tác kín đáo trà trộn vào hàng ngũ “địch” để nhân danh “vì một ngày mai hẹn hò với dân chủ” mà tiếp tục dán nhãn cực đoan vào mặt nó, chính là những nỗ lực đã được bộ chính trị nhà ta xếp vào hạng mục “chuyện sau này mới kể”.
Kỳ tích phi thường kế tiếp là cái lằn ranh gữa nhân dân trong/ngoài nước còn cao hơn tường thành, chắc hơn tường đá, nóng hơn tường lửa và kín hơn tường trình.
Không lý nào BBT blog RFA không rõ là bộ chính trị ta đã từng điều một Phạm Xuân Ẩn nhiều năm tiêu lòn trong lòng địch khi xưa?
3-5-2011
Blogger Đinh Tấn Lực