mật gấu
. Đinh Tấn Lực
Mọi thứ hiện ra đẹp như trong mộng. Nắng chan hòa. Gió hiu hiu. Sông nước hữu tình. Mai đào hớn hở. Băng rôn khẩu hiệu đung đưa. Loa phóng thanh rộn rã. Đảng thay “thằng” Trời, mang mùa Xuân tới…
Không vui sao được? 80 năm đời dân có đảng, có cả ánh sáng ngọn hải đăng tư tưởng chiếu rọi sáng ngời từ Mát-xcơ-va. 35 mùa Xuân thống nhất, với Huế-Sài Gòn-Hà Nội thẳng băng một mạch đường ray đơn, đậm đà nét quý phái cổ điển. Đã vậy, đảng còn cất công mang tới biết bao nhiêu đổi mới diệu kỳ. Sửa sai cải cách ruộng đất. Ngăn chận nạn diệt chủng trên nước bạn Kampuchia. Dẹp bỏ hệ thống tem phiếu. Cho vào bảo tàng mớ công điểm hợp tác xã. Niêm phong chính sách ngăn sông cấm chợ. Khóa sổ chiến dịch bán bãi vượt biên. Chính thức công nhận và vinh danh khoán 10. Cởi trói văn nghệ sĩ suốt 2 năm trường. Giải tỏa cấm vận. Sửa sai chính sách mạt sát Việt kiều. Tạm ngưng hệ thống lao cải vô thời hạn dành riêng cho sĩ quan chế độ cũ. Sửa sai hiến pháp. Nối lại quan hệ hữu nghị với TQ. Điều chỉnh vị trí cột mốc biên giới và tiếp thu 16 chữ vàng. Thực hiện và phát huy triệt để chiến lược Giải phóng Mặt bằng toàn quốc. Quy hoạch hàng trăm sân gôn, hàng ngàn rì-sọt. Khai trương thị trường chứng khoán đậm đà bản sắc VN. In tiền polymer. Xây mới xa lộ Đông-Tây. Nối VN vào mạng thương mại quốc tế WTO. Tổ chức mỹ mãn Hội nghị ACEM. Liên tục đẩy mạnh tiến độ các dự án của ODA. Cấp bằng cho hàng vạn tiến sĩ. Siêu sao và người mẫu chân dài chen nhau như ba khía mùa mưa ở Đầm Dơi/Cái Nước/Năm Căn. Kết nạp thêm hàng chục vạn đảng viên. Cấp thẻ nhà báo cho hàng vạn ký giả. Hoàn thiện sự vận hành của Quốc hội và cả Mặt trận Tổ quốc. Tổ chức thành công nhiều đại hội Hội nhà văn và (không đếm xuể) các cuộc thi hoa hậu, kể cả Hoa hậu Hoàn vũ. Mở cổng thông tin điện tử của chính phủ. Kêu gọi cứu trợ bão lụt hàng năm. Tái cơ cấu tập đoàn kinh tế Vinashin. Thành lập bộ phận an ninh mạng, với thành quả bước đầu đánh sập 300 trang và thu hoạch hàng ngàn mật khẩu email khác. Chia phiên thức ngủ canh gác nền hòa bình thế giới. Thống nhất 700 cơ quan ngôn luận dưới trướng duy nhất 1 tổng biên tập. Nâng cao chỉ số IQ cả nước (đủ để khởi công xây đường sắt cao tốc cho bà mẹ đi làm trẻ con đi học). Làm tốt vai trò Chủ tịch Hội đồng Bảo an LHQ. Vận động hạm đội Ngư Chính cứu bão ngư dân Quảng Ngãi trôi dạt gần Hoàng Sa. Tưng bừng lễ hội ngàn năm thủ đô (rộng nhất thế giới) với bộ phim Đường Tới Thành Thăng Long tráng lệ không kém gì phim bộ của Hoàng Điếm, Triết Giang. Cho thuê rừng đầu nguồn. Tham quan hồ bùn đỏ Hung-ga-ry. Đẩy mạnh tiến độ khai thác bôxít Tây Nguyên. Thao dượt chống khủng bố. Triển khai có hiệu quả tinh thần thượng tôn luật pháp, đặc biệt đầy tính sáng tạo áp dụng ở các điều 79 và 88 giúp cho đất nước ổn định. Lắp tim cho tượng ngựa của Thánh Gióng…
Không vui sao được? Khi mà đất nước đã thay da đổi thịt. Chỉ số tăng trưởng giảm không nhiều. Lạm phát chưa quá 15%. Tỷ lệ thất nghiệp không đáng kể, nếu đừng kể dạng thất nghiệp chui. Nông dân hết đất canh tác lũ lượt di dời ra thành thị. Thôn nữ miền Tây xếp hàng cải biên thành cô dâu Đài Bắc/Hán Thành. Ngư dân thanh thản neo tàu lên bờ trồng rau vui thú điền viên. Tai nạn giao thông năm 2010 chỉ gia tăng trung bình 15% về số vụ và chỉ gây tử vong cho 11.449 người, gây thương tích cho 10.633 người. Riêng đoạn Hà Nội-Phủ Lý chỉ gia tăng 400% số vụ tai nạn trong năm 2010 so với 2009. Tỷ lệ giường bệnh đã đạt tới mức 14,8 trên 1000 dân, tức là cao hơn Kampuchia, mọi đồn đoán khác về cửa kép/giường đơn đều là tầm phào. Tổng cộng đã có 484.436 lớp học phổ thông trên toàn quốc. Cả nước hiện chỉ còn 1.7 triệu người mù chữ, riêng phạm vi thủ đô chỉ còn có mỗi 235.000 người không biết đọc/viết. Giáo viên kiêm nhiệm thêm nhiều nghề. Đặc thù có cả hiệu trưởng kiêm nghề tiến cử trẻ vị thành niên cho các quan đầu tỉnh thư giản/giải trí… Hay vị giáo sư tự đóng tiền đô để có tên trên sách của Viện tiểu sử Quốc tế ABI. Còn các loại quan chức khác thì vẫn an cư lạc nghiệp, và không một ai có trách nhiệm gì để phải chịu trách nhiệm, bởi nếu truy cứu thì sẽ bầu không kịp. Trong đó, lại có kẻ cố leo lên sân thượng, sang sảng tuyên bố giúp cho gần 90 triệu nhân dân rằng dứt khoát VN ta không cần đa nguyên đa đảng…
Thế là phải vui. Không vui không được. Như thể đi chợ phiên vào thời chưa có siêu thị mà gặp ngay đoàn khuyến mãi Sơn Đông võ tàu ở đầu nhà lồng chợ. Từ xa đã nghe rộn rã trống chiêng khua: “Con gấu trèo cao mà té không nặng là nhờ cái mật của nó…”. “Con người có bị tra khảo tới gãy xương sái khớp bầm gan dập mề bể bao tử… cũng không sao, là bởi Trật Đả Sơn Đông Tửu là loại rượu thuốc làm từ mật gấu…”. “Ông Hai bên đây mua, Cô Ba bên kia mua…”. Lắc cắc lùng tùng xà!
Tội nghiệp! Ít ai tìm hiểu coi đó là mật gấu thiệt hay không? Nếu quả thiệt thì hàm lượng là 1 túi mật pha bao nhiêu phuy rượu?… Có thể là vì phần đông không đủ sức tìm hiểu/nhận định/phân biệt chăng? Nên cứ thuận tai nghe lắc cắc lùng tùng xà và lác mắt coi các chiêu võ thuộc lòng lung linh như ảo thuật là đủ tin. Những kẻ không tin thì đã chẳng đứng lại coi, bởi không khéo còn bị đám đông đầu chợ hè nhau bỉu môi đấu tố…
Tội nghiệp! Ở bình diện cả nước, dân ta đã phải dùng thứ rượu mật gấu dởm nhập khẩu từ Mát-xcơ-va non một thế kỷ nay. Không xài không xong. Không xài là phản động. Trước đây không xài là có nhiều xác suất bị trùm bao bố nhận sông. Giờ đây không xài là coi chừng bao cao su xuất hiện giữa phòng ngủ bất kỳ lúc nào.
Lắm người dùng thử, đến già thấy cạch, chẳng muốn rớ tới nữa mà cũng không xong. Ngay cả vị Võ Trạng lừng danh cả quân sử thế giới, đến những ngày thoi thóp nằm viện sau tuổi thượng-đẳng-thọ, cũng bị chích mọt-phin, đổ sâm, thay áo, đeo huy chương… và bị lãnh đạo dựng dậy chụp ảnh lăng xăng. Hóa ra vầng hào quang Điện Biên kia cũng bị lãnh đạo khai thác như một thứ mật gấu rút định kỳ bằng ống kim tiêm, vào những lúc cần thiết, như trước đại yến Đại Biểu Toàn Quốc lắc cắc lùng tùng xà, chẳng hạn. Nghĩa là lai rai lấy mật nhiều lần mà con gấu vẫn còn đó.
Ảnh của vị Võ Trạng thì quả nặng ký, nên mới lắm kẻ đè ra ăn ké. Nhưng còn lời của vị Võ Trạng thì cứ hẫng như bông. Đã mấy phen ông khẩn thiết đề nghị, từ chuyện ngăn cản tiến trình di dời hội trường Ba Đình, cho tới ba lần khuyến cáo dừng việc khai thác bôxít Tây Nguyên. Tuyệt nhiên cứ như sấm trên đầu vịt.
Có lần, vị Võ Trạng này đã được con trai một đồng liêu khai quốc công thần — là một Tiến sĩ Luật khoa đại học Pháp — kiến nghị nhà nước ta phong hàm Nguyên Soái. Nhưng sự việc chưa thành, thì vị TS nọ đã bị nhà nước ta bắt giam, về tội ở cùng phòng với người khác phái, sau đó lại bỗng chốc biến thành tội tuyên truyền chống nhà nước (cùng đảng CSVN quang vinh muôn năm).
Ắt hẳn, có lúc, vị Võ Trạng cũng phải lăn tăn nghĩ suy về tấm thẻ đảng đã mấy mươi năm nằm yên trong túi. Giá trị của nó hiện giờ là gì, hay, còn gì, thậm chí, nếu so với cái đất nước thụt lùi này thì phải chăng đó là một giá trị số âm?
Dù gì, trên mặt nổi của các tay lãnh đạo lùng tùng xà chuyên ngành ăn ảnh ké kia, liệu có thể nào tấm thẻ đỏ ngời sáng hào quang giành độc lập này là một đánh đổi xứng tầm để lấy tờ chứng tại ngoại hầu tra cho chàng TS Luật can cường nọ không?
Liệu là một tuyên bố trả thẻ đỏ như thế có gây nên cơn sốc động lượng cho hàng triệu người chờ đợi một ngòi dẫn xuống đường tuyên đòi công lý chăng?
Thảng hoặc, có xác suất nào để một tuyên bố hoàn trả tấm thẻ đỏ ấy biến thành một khiên chắn để Quân đội Nhân dân quyết chí giữ nguyên tính từ Nhân Dân trong tên gọi mà đứng ở thế trung dung là bảo vệ nhân dân (và bảo vệ cả cách xuống đường bày tỏ khát vọng của nhân dân), như lẽ ra phải thế?
Xem ra cũng chẳng dễ dàng gì, nếu không phải là một quyết tâm sinh tử đậm tính lịch sử (lần thứ hai của một đời người), trong hoàn cảnh của vị Võ Trạng phải thở bằng ống dẫn dưỡng khí, mắt nhắm nghiền mà vẫn ứa lệ đẫm gối.
Dù đã pha rượu, mật gấu vẫn còn vị đắng.
Xem ra giấc mơ này cũng khó thể kéo dài, bởi trời đã hừng sáng từ góc Bắc Phi.
Văng vẳng đâu đây là lời tường thuật của phóng viên CNN, và tiếng reo hò của nhân dân Ai Cập.
Mọi thứ hiện ra vẫn đẹp như trong mộng… Đảng vẫn đang bận rộn thay “thằng” Trời, mang mùa Xuân tới…
13-02-2011
Blogger Đinh Tấn Lực
(ảnh minh họa trích từ DânLàmBáo)