Họ đã đứng lên giữa muôn người


Khổ đau và hy vọng

. Lm Phan Văn Lợi

“Gian khổ bao giờ cũng cay đắng,

Nhưng hoa quả nó luôn ngọt ngào!”

Tôi muốn làm bài thơ tặng các anh hào,

Những người bạn của tôi trong lao ngục.

Mang trong mình giòng máu bất khuất

Thừa kế tự tiên tổ vạn ngàn đời,

Họ đã đứng lên giữa muôn người,

Ngẩng cao đầu, hùng dũng cất tiếng!

Nói thay cho những ai bị bịt miệng,

Vươn thẳng mình nâng dậy kẻ khòm lưng

Tiến hiên ngang lôi kéo kẻ muốn dừng,

Vung cánh tay thế bao người buông thõng!

Lời của họ vang vang trên làn sóng,

Chữ của họ tràn xa lộ thông tin,

Hình của họ ngập phương tiện nghe nhìn,

Gương của họ đi vào muôn tâm tưởng.

Tôi đã ngâm bao bài thơ bi tráng,

Đã chiêm ngưỡng muôn cử chỉ hào hùng,

Đã lắng nghe vạn lời nói ung dung,

Đã ngắm nhìn các biểu ngữ giăng đường phố!

Họ khiến kẻ cường quyền đâm lo sợ,

Với những lời tố cáo rúng động trời.

Họ gieo rắc hy vọng cho bao người

Qua quyết tâm khôi phục mọi quyền sống!

***

Và cái giá cho tấm lòng trung dũng

Là khó khăn sách nhiễu tháng năm dài,

Xích xiềng lẫn tù ngục đắng cay,

Một chặng đường đời như vứt bỏ.

Còn kéo cả gia đình vào tai họa,

Lôi thân nhân chung gánh cảnh đọa đày,

Khiến cháu con mờ mịt cả tương lai,

Mẹ cha già thiếu bàn tay nâng đỡ.

Cao cả thay, việc lớn quên lợi nhỏ!

Vì đại cuộc, vứt bỏ chút tình riêng!

Ôm cả dân tộc làm nghĩa yêu thương

Tình nhà tạm lãng quên vì nợ nước!

***

Hỡi bạn bè tôi, những con người trung liệt,

Khổ đau nay là hạt giống chôn vùi

Sẽ nẩy sinh hoa trái ngọt ngày mai

Cho Tổ quốc, cho Đồng bào Dân tộc!

Kiếp hy sinh chấp nhận vì Đất nước

Là đuốc thiêng soi sáng muôn lòng người,

Là cuồng lũ quét sạch những tanh hôi,

Khôi phục cả mùa xuân cho Quê mẹ!

Những ngày cuối năm 2008

Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi