Nửa bàn chân đã dính bùn và máu



Tổ quốc - Nửa bàn chân đã dính bùn và máu
Đông La

Thấm thoắt đã hơn hai mươi năm

Cứ ngỡ mình còn con trẻ

Cứ ngỡ mẹ không là tám mươi!

Cứ ngỡ cha còn đâu đây!

Con đã thành một người đàn ông từ khi nào chẳng kịp để ý

Dòng sông cuộc đời đã cuốn con đi

Cuộc đời không còn chiến tranh nhưng chẳng phút bình yên

Cứ như không có bão tố cuộc đời không còn là cuộc đời nữa

Cuộc đời không chỉ có ánh sáng mà còn những khoảng tối

Có bao chuyện lẫn lộn vàng thau

Vẫn còn những kẻ nhân danh điều tốt đẹp làm việc xấu xa

Những kẻ gian manh lại được tôn vinh, thành đạt

Và đứa con của mẹ

Sao đường đời cũng lắm trắc trở tai ương

Đứa con thường được ngợi khen là tốt bụng, thông minh

Trong chiến tranh có những gian khổ hy sinh

tưởng không thể vượt qua nhưng con đã vượt qua

Đến với tri thức con gặp những bài toán

tưởng không sao giải nổi, con vẫn giải nổi

Thế mà con đã từng phải khóc

Từng bị dồn đến chân tường

Từng bị đốn ngã…

Nhưng con đã tự đứng dậy

Bởi trong con vẫn cuộn chảy dòng máu của một người lính

Bởi phía sau con vẫn luôn có mẹ

Một bà mẹ như bao bà mẹ Việt Nam

Gần một thế kỷ nghèo đói, khổ đau vẫn không làm gì nổi!

Phú Nhuận 1998

Đông La

Nguồn: vanchuongviet.org