Chiến Thắng Đống Đa
. Trinh Đường
Vùng Khương thượng đây
Nửa phố nửa nông thôn
Lòng dân ngoại thành củ khoai hạt lúa
Bỗng mà đồn, mà thành to lũy nhỏ
Dựng lên
Trên tươi tốt hoa màu
Sầm Nghi Đống
Chỉ đưa tay lên vuốt chòm râu
Đâu đấy đã máu xa lửa dậy
Nhưng giờ đây
Đứa chút chít Thủy Hoàng tàn bạo ấy
Lần đầu chịu ở chung
Với lũ quân binh
Chỉ có điều hơi khác bọn lính quèn
Là bọn chúng chết nằm
Còn hắn thì chết đứng
Thân đề đốc giữa không gian lơ lửng
Chân không chấm đất cật chẳng đến trời
Thân hình chưa nai nịt đủ cân đai
Đung đưa gió dưới sợi dây treo cổ
Lưỡi thòng tím
Còn nguyên màu khiếp sợ
Chân như còn muốn chạy trốn giữa … không gian
Lũ áo xanh thân xác đám quân tàn
Chết đủ kiểu
Và phơi bày đủ vẻ
Đứa đền tội khi trườn qua mặt lũy
Đứa chết thiêu trong dáng lậy tế sao
Đứa cầm tay lệnh tiến ngã nhào
Đứa tết bím còn trơ sọ trọc
Không đứa nào còn say
Còn ăn càn nói tục
Đấy đây nhiều đứa hơi kỳ
Chúng định đưa xuống cả âm tình yêu
Những túi đựng vàng
Những lư đồng lọ cổ
(cũng không ít người lính người phu
Bần cùng đói khổ
Bị lùa sang đây
Nhận cái chết tha hương)
Nhưng chôn đâu
Chôn làm sao cho hết
Mọi người đành phải kéo thây dồn
Từng đống một
Rồi đắp đất thành những gò đống
Trên vườn ruộng tươi xưa
Trại đồn giặc đóng
Trên đồn lũy tan hoang
Những mồ nổi mọc lên
Mồ nổi khổng lồ
Mười hai mộ bia đen
Nhà thơ đương thời
Ngô Ngọc Du
Gọi là Kình Ngê quán
Những cá mập ăn thịt người
Những con nghê điên loạn
Bị ghè trụi vuốt nanh
Giam xuống đất đen
Để nắng mưa hàng phố vui yên
Ta trồng đa lên
Cho đống gò khỏi lở
Và gò đống với những cây đa lịch sử
Xanh lại luôn sau những kỉ niệm hào hùng!
Nơi đây
Mỗi mồng năm Tết Quang Trung.
(Trích Sử thi Quang Trung)