GHI BÊN BỜ BẮC LUÂN
Người lính biên phòng thắt lại tai mũ bông
Nghe tiếng gió từ ngàn xưa vọng tới
Nghe đất trở mình, nghe lời sông núi
Lời cha ông thăm thẳm vọng về
Vó ngựa dồn trong tiếng gươm khua
Tiếng quân reo, tiếng thét gầm sóng dậy
Tiếng lách tách mũi tên bật lẫy
Đất ngàn năm thấm đỏ máu đào
Đất cha ông, đất có chủ từ lâu
Cây cỏ đất đai cùng người chung tên gọi
Cái Mít, cái Na, thằng Tre, thằng Núi...
Nghe thân thương gần gũi ruột rà
Đứng nơi nào cũng thấy bóng ông cha
Dáng áo bào phơ phất bay trận mạc
Đất nổi giận qua bao lần đánh giặc
Ngọn giáo dài vun vút dáng tre
Người lính biên phòng lặng lẽ lắng tai nghe
Phía sông núi, phía ngàn xanh gửi tới
Nơi dáng mẹ hóa thân vào bóng núi
Nơi hình cha thành đất rộng sông dài
Nghe âm thầm đất nói ngày mai
Nghe tiếng sáo gửi lời yêu trong gió
Nghe câu ầu ơ bồng bềnh hương sữa
Nghe tiếng rèn tiếng dũa đẫm mồ hôi
Dòng Bắc Luân cứ lặng lẽ trôi xuôi
Và người lính biên phòng vẫn âm thầm như thế
Trong ánh thép vẫn hồng lên sắc lửa
Lời cha ông từ trong máu nguyện thề.
. Phạm Thanh Khương