Chẳng lẽ chỉ vì áo cơm Mà bàn tay anh dập vùi, còng trói...


Những bàn tay

Chẳng lẽ chỉ vì áo cơm?
Mà bàn tay anh dập vùi, còng trói
Những người em dám cất lên tiếng nói
Những người bạn cùng đạp sóng dữ dưới bàn chân
Những người thầy trăn trở nghĩa nhân
Những người vẫn mang chung với anh dòng máu
*
Nhưng bàn tay anh liệu có ngăn được bão?
Dấy lên từ tiên tổ cha ông
Họ không chần chừ để con cháu thoát cùm gông
Quyết giữ núi sông chừng nào đầu chưa rơi xuống đất
Cơn bão ngày nào từng vung tre đuổi giặc
Hôm nay lại bừng bừng
Thổi đến tận cùng trời biển quê hương
Từ chính những tấm lòng bàn tay anh xua đuổi
*
Nếu một mai không ai còn tiếng nói
Danh dự giống nòi vì hòa hiếu bỏ quên
Mỗi tấc đất một khúc ruột liền
Từng bước bị người dẫm đạp
Chẳng lẽ khi ấy anh vẫn no đầy ấm áp
Với bàn tay chỉ thiết áo cơm?
*
Có những bàn tay Thiên An Môn
Có những bàn tay Praha, Budapest
Mong những bàn tay cùng sữa nguồn mẹ Việt
Không quên tình đồng bọc thân thương

Nguyễn Thương Việt

19/1/2008