-
Đọc lại “những chia sẻ với Bộ Chính Trị” của
TS Lê Đăng Doanh
...
Chúng ta phải báo cáo thực với các đồng chí là bây giờ bạn chúng ta là ai, ai là bạn chúng ta. Lâm sự thì ai hợp tác với ai đây? Liệu có lâm sự không? Thế ta cứ nói ta là bạn bè với tất cả mọi người, thế cái ông Trung Quốc ông ấy có phải là bạn không, hay là ông lăm lăm ông ấy định thịt mình đây?
…
Ngày 01 tháng 12 này cũng có một cái Hội nghị tài trợ.
Tôi xin báo cáo rất chân thành với các anh là ra đấy chỉ khổ tâm thôi.
Nhiều thằng nó nói với tôi là:
-Chúng mày định ngửa tay đi ăn xin đến bao giờ nữa?
-Chúng mày là người thông minh, có học, về mặt nào đấy chúng mày không kém gì chúng tao cả...
-Tại sao chúng mày cứ ăn xin miết thế.
-Chúng mày giỏi thế mà chúng mày nghèo lâu đến như thế là thế nào?
-Chúng mày cứ đề ra cái mục tiêu là đến bao giờ chúng mày đừng có đi ăn xin nữa được không?
Nó nói với tôi trắng trợn và thẳng lắm chứ, y nguyên như tôi nói với các anh chị.
Nó bảo:
-Mày phải nghĩ đi, mà phải nghĩ cả phẩm giá, tư cách của mày đi, xem mày là thế nào đi, lúc nào rồi dân tộc của mày sẽ như thế này sao?
-Trí tuệ như thế này, truyền thống như thế này, sao mày ăn xin hoài thế?
Ta cứ tưởng nó cho tiền mãi là vinh dự.
Tôi thấy vinh dự vừa phải thôi, chứ trong thâm tâm tôi như muối xát vào ruột chứ không đơn giản đâu.
Vì nó nói đến như thế.
Thằng không nói thì trong thâm tâm nó cũng nghĩ thế cả, thằng bỗ bã thì nó nói toẹt vào mặt chứ không phải đơn giản đâu.