-
Sự im lặng ô nhục
. Nguyễn Thị Thanh Phượng
Sự im lặng tràn xuống khắp các nẻo đường khiến tôi hoang mang giữa cái nắng ngầy ngật của một ngày đen tối
Sự im lặng trùm lên những nụ cười nhợt nhạt những giọt lệ ẩn giấu trên khoé mắt
Sự im lặng trùm lên nỗi đơn côi trên mỗi bước chân đi lạc trên mỗi ánh nhìn ngơ ngác
Tất cả đều tan nát
Rã rời
Những người anh những người chị của tôi ơi
Người là ai hỡi Tổ quốc yêu dấu
Người là ai hỡi kẻ giấu mặt sau bức màn đen tối của bàn tay quyền lực
Người là ai hỡi kẻ giấu mặt sau nỗi sợ hãi đã trùm lên lương tâm của cả dân tộc
Người là ai hỡi những thước đất nằm im lìm không thể nào lên tiếng
Người là ai hỡi những trùng dương sóng bạc đầu
Ngoài xa tít kia, có ai giữa chúng tôi nghe thấy
Những tiếng đạn rít xé gió hờn căm
Thân người đổ xuống đã chìm vào quên lãng
Giữa những tiếng sóng giận dữ
Mãi mãi là nhân chứng lặng im nhưng cuồng dại
Hôm nay giữa cái nắng ngầy ngật đến không thể tin nổi
Tôi đang đi – cô đơn bước đi trên địa cầu nát tan này
Không còn chỗ cho tôi
Không còn chỗ cho bạn
Không còn chỗ cho tất cả chúng ta
Chúng ta là những kẻ vô thừa nhận
Những đứa con hoang
Những kẻ lạc loài
Mang theo mình một thẻ căn cước
Với những con số tù nhân
Trong một nhà tù vĩ đại
Chúng mày là ai? Là ai? Là ai?
Hỡi những kẻ canh gác giấu mặt
Dưới bầu trời nhiệt đới đã biến tất cả chúng ta thành bùn nhão
Những tội nhân ngồi uống ngụm tự do đắng nghét
Trên vỉa hè của thành phố mang tên Người
16/12/2007
Nguyễn Thị Thanh Phượng