Vì Sao Chúng Tôi Ủng Hộ Bộ 4T Quản BLOG?




Vì Sao Chúng Tôi Ủng Hộ
Bộ 4T Quản BLOG?
. Blogger PVHai

Ý định "đặt vấn đề" quản blog với Google, Yahoo của Bộ TT-TT (4T) lập tức nhận được làn sóng phản đối dữ dội từ cộng động blogger Việt Nam.
Tất nhiên, cũng có một số ý kiến tỏ ra đồng tình với phương hướng hành động của Bộ 4T. Để thấy rõ sự đa chiều của truyền thông hiện đại, ta nên tham khảo các lá thư cám ơn đồng tình ủng hộ sau đây:

Thư số 1.
Kính gửi Bộ 4T, Cháu vừa đọc được các bài đăng trên ICT, Tiền phong và VNNet... nói về chủ trường, đường lối của Bộ trong việc quản Blog. Cháu hoàn toàn đồng ý với chủ trương này. Đặc biệt cháu rất tấm đắc với câu: "Đã là nhật ký cá nhân thì chỉ viết cho mình, cùng lắm là người thân của mình đọc. Nếu đưa ra đại chúng thì không thể là nhật ký mà vô tình biến nó thành trang thông tin điện tử, như vậy phải chịu sự quy định như đối với trang thông tin điện tử". Đúng như thế! Đã là cá nhân thì sao lại mang ra đại chúng? Đây là vấn đề cháu bức xúc từ lâu nay. Cháu có một sở thích cá nhân rất riêng là thích màu đỏ bầm, chính xác là RGB=152.9.45. Đậm hơn 1 tí hay nhạt đi 1 tẹo là cháu thấy ghét rồi. Thế mà đi ra ngoài đường phố thấy nhan nhản nào là xanh, đỏ, tím, vàng, hồng, soan sẫm sịa... hoa cả mắt. Cháu vô cùng bức xúc. Họ nghĩ họ là ai chứ? Họ thích màu xanh là quyền cá nhân của họ, họ cứ chiêm ngưỡng nó trong nhà mình là được rồi, cùng lắm là cho ghệ của họ xem là quá lắm rồi. Đằng này lại phô diễn màu này màu nọ trước công chúng. Bức xúc không chịu được! Sắp đến, cháu kiến nghị Bộ nên có 1 quy định tương tự. Chẳng hạn, ở trong nhà thì sao cũng được nhưng khi đi ra đường (hoặc bất kỳ chỗ nào có công chúng) nên chăng mọi người đều mặc 1 màu trắng? Vì màu này đơn giản chân phương, không lòe loẹt, ít đụng chạm sở thích cá nhân của đại chúng. Nâng quan điểm lên một bậc, ta nên yêu cầu mọi người đăng ký kích cỡ, vóc dáng với Bộ để nhận được kiểu y phục phù hợp. Chứ bây giờ thỉnh thoảng có mấy em chân giò xấu ỉnh mà cũng đòi mặc đầm, người mập ú ụ cũng diện áo dài... làm mất mỹ quan đô thị. Một lần nữa cháu xin cảm ơn và bày tỏ ý kiến ủng hộ Bộ 4T, Trần Văn Sắc (PD: Thích Một Màu)

Thư số 2.
Thưa kính 4T bộ, Cháu học sinh vốn là văn làm kém hơi. Cháu tâm đắc với rất câu: "Biến thông tin blog thành thông tin báo chí là phạm luật". Là lý do này như thế: Lâu nay cô giáo cháu bị phê cứ: "Câu văn lủng củng, tối nghĩa!". Cháu bức xúc rất. Đâu tưởng đồ bỏ đi là mình rồi. Ngờ không tới sắp đây nếu lập blog cháu là sẽ blog của phạm luật không bao giờ. Ví dụ, blog nếu hớ hênh đăng tin nào: "Trận giao hữu bóng đá Việt Nam - Thái Lan chiều nay sẽ dời đến Chủ nhật sau vì sân ngập". Đây là đích thị báo chí thông tin! Blog đấy thể thao báo dám đâu có phải mà như thế đưa tin? Chết nhé! Blog cháu hợp lệ thì 100% này: "Chủ nhật Thái Lan ngập sân Việt Nam bóng đá sau chiều nay vì trận giao hữu". Chắc chắc câu này 1 điều tiếng Việt không phải thông tin báo chí phải không nên không phải. Thế cháu là blog phạm luật không của duy nhất. Em cô giáo đồ bỏ đi đừng tưởng nhé. Phạm luật không bao giờ blog em nhé! 4T bộ đa tạ, Hồ Thiếu Văn.

Tạm sắp xếp lại cho dễ hiểu ý em học sinh này:
Kính thưa Bộ 4T, Cháu vốn là học sinh làm văn hơi kém. Cháu rất tâm đắc với câu: "Biến thông tin blog thành thông tin báo chí là phạm luật". Lý do là như thế này: Lâu nay cháu cứ bị cô giáo phê: "Câu văn lủng củng, tối nghĩa!". Cháu rất bức xúc. Tưởng đâu mình là đồ bỏ đi rồi. Không ngờ sắp tới đây nếu lập blog, blog của cháu sẽ không bao giờ phạm luật. Ví dụ, nếu blog nào đăng tin hớ hênh: "Trận giao hữu bóng đá Việt Nam - Thái Lan chiều nay sẽ dời đến Chủ nhật sau vì sân ngập". Đây đích thị là thông tin báo chí! Blog đấy có phải là báo thể thao đâu mà dám đưa tin như thế? Chết nhé! Blog của cháu thì hợp lệ 100% này: "Chủ nhật Thái Lan ngập sân Việt Nam bóng đá sau chiều nay vì trận giao hữu". Chắc chắn 1 điều câu này không phải là câu tiếng Việt, nên nó không phải là thông tin báo chí. Thế là blog của cháu duy nhất không phạm luật. Cô giáo đừng tưởng em là đồ bỏ đi nhé. Blog em không bao giờ phạm luật nhé! Đa tạ Bộ 4T, Hồ Thiếu Văn.

Thư số 3.
Kính gửi Bộ 4T, Thư này tôi đọc cho đứa cháu ghi. Thưa quý Bộ, tôi là một trong số 1,7 triệu người mù chữ của nước CHXHCNVN hiện nay. Lâu nay, tôi vẫn mang trong lòng niềm tủi thân và mặc cảm của một người không biết chữ. Những tưởng nỗi niềm này sẽ theo mãi chúng tôi đến cuối cuộc đời. Quý hóa thay! Hôm kia nghe bản tin đứa cháu đọc về chuyện quản lý nhật ký điện từ gì đó, tôi bỗng ngộ ra một điều: Cuộc đời này ai cũng có những niềm riêng! Tôi không biết chữ thì khổ sở đã đành. Có những người biết chữ nhưng cái muốn đọc thì không được phép và cái mình viết ra chỉ khóa trong ngăn kéo đọc 1 mình! Nếu thế thì thà mù chữ như chúng tôi đây còn dễ chịu hơn! Xin cảm tạ Bộ 4T đã có lòng san sẻ nỗi khổ của chúng tôi cho những người biết chữ khác, Lê Thất Học.

Thư số 4.
Lá thư này được lược dịch từ một bức mật thư tổng hợp bới các ngôn ngữ Anh, Ý, Pháp, Tây Ban Nha, Trung Quốc, Nhật... Kính thưa quý vị lãnh đạo 4T, Không còn từ nào hơn để chúng tôi ca ngợi hành động của quý vị. Từ khi chúng tôi nhận nhiệm vụ theo dõi và tường trình sự phát triển của quốc gia nằm trên bán đảo Đông dương này, đêm ngày nào có được yên giấc. Mặc dù đây là quốc gia đang phát triển, nhưng dân số hơn 80 triệu người với truyền thống chịu khó học hỏi và nhất là sự trợ giúp của mạng lưới truyền thông toàn cầu - sẽ là một quốc gia tiềm năng trong tương lai không xa. May thay, sau khi biết chiến lược quản lý thông tin của quý vị, chúng tôi khấp khởi mừng thầm. Chỉ mong sao nó thành hiện thực. Nếu được như thế, chúng tôi có thể an tâm với kỳ nghỉ của mình ở Hawaii, thoải mái tắm nắng trên bãi biển Bahamas hoặc vi vu hóng gió ở Địa Trung Hải... Tất cả chúng tôi sẽ gời về cho sếp thông điệp: "Không có gì đáng bận tâm nữa: Mù và thiếu thông tin thì dân trí thui chột, quốc gia này không có đường phát triển cạnh tranh với chúng ta!". Rất mong sự cộng tác vô tình của quý vị,
Thay mặt nhóm,

Điệp viên Không Không Thấy.

http://pvhai.blogspot.com/