Tâm sự của một người vợ


Tâm sự của một người vợ magnify

Tâm sự của một người vợ

. Phùng Bích Ngọc
vợ nhà báo Nguyễn Việt Chiến

Tôi là người Việt Nam, tôi yêu quê hương của mình.

Hàng ngày đèo con gái đi học trên những đường phố quen của Hà Nội, tôi cũng thấy bồi hồi, phấn chấn trước sự thay đổi trong thành phố. Lại càng muốn cống hiến nhiều cho đất nước.

Thế nhưng từ ngày anh Chiến bị bắt, vẫn con đường ấy nhưng sao tôi lại thấy nặng trĩu trong lòng mỗi khi qua. Lang thang trên đường, tôi chỉ muốn gào lên thật to giữa quê hương mình: "Trời ơi, sao bất công thế!", và làm điều gì đó.

Nhưng rồi nghĩ đến hai con ở nhà tôi lại quay về...

Anh Chiến vừa quyết định không kháng án và tôi cho là anh ấy có lý khi làm như thế. Bởi vì tất cả mọi vấn đề anh ấy đều đã trả lời với cơ quan điều tra, trước và trong quá trình tạm giam cũng như sau này tại tòa.

Mọi việc không thay đổi được gì.

Cũng những thông tin ấy, vài năm trước anh nhận giải thưởng báo chí nhưng lần này thì lại bị buộc tội.

Một mình giữa bốn bức tường, với anh ấy giờ thì bầu trời cao và ở xa lắm.

Chắc là vô vọng rồi, nhắm mắt chấp nhận số phận thôi. Biết đâu lại là một quãng thời gian cho anh ấy làm thơ và viết truyện.

'Bởi niềm tin lành lặn ở con người'

Cuộc sống và con người thật của anh Chiến thể hiện qua những bài thơ. Mà nhiều nhà thơ cũng thật ngây thơ: pháp luật đâu có song hành với thơ? Và trong cuộc sống bận rộn này còn mấy người đọc thơ nữa?

Vậy nên bảy giải thưởng văn học và giải báo chí đóng góp cho đất nước của anh ấy không được tính đến như tình tiết giảm nhẹ.

Anh Chiến viết báo để mưu sinh nhọc nhằn, còn thơ là niềm say mê. Không hiểu từ bây giờ, anh ấy sẽ còn bao giờ có được những vần thơ hay da diết như trước nữa không?

Đây trái chín giữa vòm cây rạo rực
Mà cách đồng gói lại để phần ta
Đây vò nước tràn trề trong cơn khát
Lúc dòng sông tới rót trước hiên nhà...

(trích bài thơ Quê Hương)

Trong bài Nhật ký một nhà báo, anh Chiến viết về công việc và con người của anh:

Và anh - người làm báo
Viết gì về thơ
Chiến tranh và cái đói
Tuổi thơ rét mướt
Anh đã từng đi qua
Giờ này
Bên cạnh chiếc máy chữ của anh
Đất đai đang cày xới
Những hạt giống được ngâm ủ trong bùn
Để sinh ra thứ ánh sáng tốt tươi
Và anh
Kẻ nông phu cần mẫn
Thức dậy mỗi sớm mai trên cánh đồng ngôn ngữ
Bởi niềm tin lành lặn ở con người

Đúng như vậy, chồng tôi đã viết vì 'một niềm tin lành lặn ở con người'. Giờ phút này trong trại giam, liệu anh có còn sự lành lặn nào trong tâm hồn nữa hay không?

(Nguồn: BBC)