. Nhã Nam
Em,
Ta viết thư này cho em mà lòng đau như cắt, nhưng lỡ đau, đau một lần rồi thôi... Thư này coi như tình ta và em thôi đã thôi rồi. Em cũng biết lòng ta vằng vặc bao năm qua, nhưng chính em là kẻ đã phụ tình...
Ôn lại chuyện để em thấy, ta và gia đình Phù Tang đã gắn bó, đã phù trợ cho em và gia đình suốt bao năm qua. Mỗi năm, ta đại diện gia đình chắt chiu gửi cho gia đình em hàng tấn ngân khỏan, những mong gia đình em vượt qua cơn khốn khó bần hàn... Ngờ đâu, chỉ em và vài kẻ khôn vặt trong nhà là béo tốt, vinh thân phì gia, còn tuyệt đại đa số vẫn nghèo đói thất học liên miên. Thôi nhé em, từ nay em hãy tự mình mà đi tiếp, dòng họ ta không thuận nên ta buộc ngắt đứt đường ngân khoản cho em bấy lâu.
Nhớ xưa, hai gia đình ta có khác biệt gì đâu, cũng chỉ là hai dòng họ nhỏ bé trước kẻ thù chung là gã láng giềng khổng lồ Hán tộc. Tuy vậy, dòng họ ta và em vẫn khí phách hào hùng... Ta đã từng nhiều lần mượn ngọn Thần Phong đánh gã láng giềng đó đại bại, còn dòng họ em cũng bao phen đánh họ "sạch sanh kình ngạc, tan tác chim muông".... Nhưng phận chúng ta thì nhỏ, chỉ biết cắn chắc răng mà tự mình vươn dậy. Ta tự hào dòng họ Phù Tang của ta đã làm được chuyện đó, từ chỗ một nhược tiểu bại trận, gia cảnh tan hoang, ta đã thắt chặt lưng, nắm chặt tay, ngày đêm nằm gai nếm mật ôn nhục để quyết chí vượt lên. Bây giờ, nhắc đến tên dòng họ Phù Tang của ta là mọi lân bang đều kính nể, gã láng giềng khổng lồ ngày xưa còn phải cúi đầu.
Dòng họ em thì sao? Tiếc thay, tiếc thay... khí phách ngày xưa nay đã thui chột. Bao nhiêu năm nay, các em cứ mải lo tự hào, tự tâng bốc mà quên thảm họa nghèo đói, hèn hạ đang chực chờ. Thiên hạ bây giờ đua nhau tiến nhanh vùn vụt, các em thì ngược thời gian mà mặc sức thoa son trét phấn. Kịp tỉnh lại thì đã muộn rồi, có mang hia ngàn dặm thì đường đua đã xa tít tắp... Bao nhiêu thế kỷ nữa cho dòng họ em bắt kịp dòng họ ta? E rằng tận thế cũng không thể. Bao nhiêu thế kỷ cho kịp dòng họ Tân Gia Ba, em cứ công tâm trả lời đi. Còn nữa, các dòng họ ngày xưa nhược tiểu, đâu xứng đáng ngang tầm gia thế nhà em, nay họ đang nhìn xuống dòng họ em mà cười ngạo nghễ... Đó Nam Dương, kìa Xiêm La, kia Hàn Quốc...
Em,
Ta và dòng họ Phù Tang đã hết kiên nhẫn, chỉ một giọt nước sau cùng đã làm tràn ly. Chuyện tham ô gia đình em lẽ ra ta mặc em lo liệu, nhưng gia đình em đã làm hư hỏng con dân của ta, đã lôi kéo con em ta vào chuyện bất chính. Con em ta thì ta răn dạy bảo ban rồi. Còn em và dòng họ cứ ra sức bệnh che, bao đỡ cho nhau. Đừng tưởng ta không biết, bao nhiêu năm nay ta đã nghe, ngân khoản ta cho vay cứ tiêu tán vào túi riêng bầy công bộc, còn lương dân ngậm đắng nuốt cay, chịu cảnh bần hàn. Mới đây thôi, cây cầu đã sập, bao mạng người oằn oại thảm thương. Vẫn còn đây cống hầm vỡ lở, nước dâng cao, đường xá tan tành... Ta không thể bịt tai che mắt, không lặng thinh cho bọn công bộc nhà em cứ mãi hợm mình, còn đòi răn dạy cả ta! Ta đã nhắn nhủ, nếu không cấp tốc lôi bọn khuyển mã tham ô thì đừng trách. Chẳng lẽ ta nên đặt lại tên cho gia đình em là xứ Phi Tang cho hợp bản chất? Mới đây thôi, em lại miệng lưỡi leo lẻo hứa ruồi: "sẽ làm kiên quyết", còn chú Ba: "lộ đến đâu, làm nghiêm đến đấy"... Than ôi, sao em ngu dại thế, nhục nhã thế không biết?
Nay ta đã rút gươm ra, quyết đoạn tình. Dù ngân khoản cho vay ta sẽ đòi trả đủ, em không thể thì con cháu em phải trả. Một lần bất tín, vạn lần bất tin, nay một cắc ta cũng ngưng, em đừng kỳ kèo khẩn khoản.
Phù Tang ấn ký
- http://blog.360.yahoo.com/blog-02NtjZo_c6cnkIOVwSSPqQ--?cq=1&p=78