Trận mạc
Đạn đã vạch lên đường chân trời
Những chớp khói
Và tiếng đại bác dốc ngược vòm trời
Thành một cái chảo rang
Người chiến binh đi qua chiến luỹ đổ nát
Nơi bạn bè anh lấy ngực mình làm lá chắn
Trong mỗi đợt xung phong
Họ là bầy chim ban mai
Bị khói đạn xua đi khỏi mặt đất
Họ là ngọn gió thổi qua ô cửa cháy đen
Của ngôi nhà chỉ còn lại chiếc khung
Đứng chênh vênh trên sườn gạch đổ nát*
Trên dây kẽm gai
Những ngôi sao mùa thu trong vắt
Nơi quả mìn định hướng đêm ấy
Phạt ngang người những chàng trai*
Hoà bình dưới mưa phùn
Được đắp bằng cỏ non và nước mắt(Nguyễn Việt Chiến - Trận Mạc II, III & IV)
Ôi những định hướng
Đã nhào đất + nước thành bùn…
ĐTL (xin phép nối thơ)